Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 48: Không muốn, không hề muốn
[Có thể tin tưởng được hắn không?]
[Hình như không tin được.]
[Ai ngờ một khắc sau hắn sẽ làm gì?]
[Kiên quyết không thể thả lỏng cảnh giác, một khi thả lỏng thì hắn sẽ nhân lúc sơ hở mà hành động.]
Bắc Minh Thần nghe thấy tiếng lòng của nàng, xụ mặt xuống, sao nàng lại không tin hắn chứ?
Hắn nói chưa đủ rõ ràng à, chỉ cần đối đầu với Phật Tịch, hắn không nỡ khiến nàng đau lòng.
Phật Tịch lúng túng ho một tiếng, lắc hai chân, nghiêng đầu nhìn thoáng qua mặt đất.
"Nếu ngài đã nói không làm tổn thương ta, vậy thả ta xuống trước đi."
Bắc Minh Thần nghe thấy lời này, ánh mắt lại trở nên cố chấp nhìn về phía Phật Tịch.
Phật Tịch nuốt nước miến, ánh mắt sáng ngời.
[Kịch đổi mặt cũng không trở mặt nhanh như ngươi.]
Bắc Minh Thần hơi muốn nổi giận, muốn trừng phạt nàng một phen.
Đột nhiên hắn nhớ đến sự yên tĩnh của nàng ban nãy, trong lòng dâng lên sự đau lòng. Hắn dời mắt không nhìn nàng nữa, cất giọng dễ nghe: "Chúng ta là phu thê, có vài việc ta có thể chờ."
Phật Tịch tiếp tục chớp mắt mấy cái.
[Cái gì?]
Bắc Minh Thần đi đến bên giường, đặt Phật Tịch xuống giường, đưa tay lau vệt khóe mắt của nàng.
Phật Tịch bị dọa vội ôm hai chân, lùi lại, dùng chăn che kín mình, cảnh giác nhìn Bắc Minh Thần trước mặt.
Nàng không biết Bắc Minh Thần này muốn làm gì, cũng không dám làm loạn.
[Hắn sẽ không diễn lại hành động vừa rồi chứ?]
[Chiêu vừa rồi còn có tác dụng không?]
[Xin đấy, ta không khóc nổi lần thứ hai.]
Bắc Minh Thần nhìn nàng quấn chăn co rụt lại giống như thỏ trắng, vô cùng hoảng sợ.
Cho dù là thật hay là nàng diễn, hắn vẫn cảm thấy đau lòng. Trong lòng của hắn dâng lên sự thương xót, đặt tay lên chăn.
Phật Tịch ngửa người ra sau.
[Đúng là miệng nam nhân, quỷ gạt người.]
[Một giây trước còn hứa hẹn thế nào, một giây sau đã bộc lộ bản tính.]
Bắc Minh Thần nhắm mắt lại, kìm nén lửa giận trong lòng. Lúc hắn mở mắt ra lần nữa, đáy mắt trong veo.
"Chúng ta là phu thê, cho nên có vài việc là chuyện đương nhiên."
Phật Tịch chớp mắt vô tội, dùng nó để biểu hiện sự thuần khiết trong lòng.
[Ngươi thôi đi, nói lời êm tai như thế, chẳng phải vì muốn che giấu hành động cầm thú của mình à?]
Bắc Minh Thần xiết chặt nắm đấm, lại thả ra giọng điệu kiên nhẫn.
"Ta có thể chờ nàng, chờ nàng lớn lên, chờ nàng tiếp nhận ta, chờ nàng yêu ta, chờ nàng cam tâm tình nguyện cho ta."
Phật Tịch mở to mắt nhìn nam nhân trước mặt.
[Hắn đang thổ lộ à?]
[Sao đột nhiên trong lòng lại rung động chứ?]
[Nhưng có bạn trai đẹp trai như Bắc Minh Thần cũng không tệ lắm.]
[Lúc cãi nhau nhìn mặt của hắn có thể giảm bớt lửa giận.]
[Chỉ là, hắn là vương gia ở chiến trường từ nhỏ, học những lời tỏ tình này ở đâu?]
Khóe miệng Phật Tịch cong lên nụ cười, để lộ hàm răng trắng noãn, tò mò hỏi: "Ngài hiểu những lời này là gì không?"