Vương Gia Công Thị Vệ Thụ Chi Sủng Ngươi Nhất Thế
Chương 17: Mục Lâm
Bảy ngày sau, Vân quốc Hoàng đế đãi yến hội, đón gió tẩy trần cho Ly Khải.
"Vân huynh, ngươi nói Ly Quốc nhiếp chính vương là vì sao mà đến?" Nói chuyện là Mục Lâm con trai của Vân quốc đại nguyên soái Mục Cẩn
"Vân huynh" trong câu nói chính là Vân quốc thất hoàng tử Vân Tiêu.
Vân Tiêu cười nói,"Nghe nói là ở Ly Quốc khởi binh mưu phản thất bại bị đuổi giết, chạy trốn tới Vân quốc."
Mục Lâm nở nụ cười,"Ta thấy Hoàng Thượng đối y sủng ái thật sự, Vân huynh cần phải cẩn thận."
Vân Tiêu lắc đầu không nói, Ly Khải kia được phụ hoàng sủng ái, bất quá cũng chỉ là người dị quốc, chẳng lẽ muốn đem ngôi vị hoàng đế cho y sao, không thể nào!
Hai người đi tới trong điện, ngồi cùng nhau. Vốn là hoàng tử với thần tử không thể ngồi cùng nhau, nhưng Thất hoàng tử cùng Mục công tử cảm tình cực kỳ tốt, bọn họ đều quen rồi.
Ly Khải ngồi ngay ngắn ở chỗ của mình, có vẻ không hề hứng thú. Y không biết vì sao Hoàng Thượng muốn làm yến tiệc đón gió tẩy trần,y thầm nghĩ xong sớm một chút,phải trở về bồi Dạ Nhất.
Mục Lâm tùy ý nhìn ngó nơi nơi đánh giá, liền thấy được vị kia ngồi ngay ngắn, vi mân bạc thần, sườn mặt cương nghị, còn có cả người xơ xác tiêu điều, nhưng không thể che lấp vương giả phong phạm.
Hắn là người không bao giờ chịu khống chế tính tình thẳng thắn,ánh mắt không chút chánh né nhìn chằm chằm Ly Khải. Thiếu niên mới mười lăm tuổi, lại là đứa con duy nhất của binh mã đại nguyên soái,ngàn vạn sủng ái cho một thân, còn chưa biết như thế nào để che dấu tâm tư của mình.
Vân Tiêu nhìn theo ánh mắt hắn,không nói gì,chỉ cúi đầu uống rượu.
Tẩy trần yến kết thúc, khách và chủ tẫn hoan.
Ly Khải đứng dậy muốn đi, Mục Lâm đi đến ngăn cản đường ra,"Ngươi là Ly Vương gia Ly Khải?"
Ly Khải cũng không ngẩng đầu lên,"Ân" một tiếng liền đi.
Mục Lâm có chút thất vọng, hắn thích nam nhân, hăn cũng vừa biết thiên hướng của mình không lâu. Nhưng Vân quốc cũng không giống Ly Quốc, nam nữ đều có thể dựng tử, còn rất nhiều kiêng kỵ.
Vân quốc bộ phận lớn đều là nam nữ kết hợp, giống nếu chuyện hắn thích nam phong bị lộ sẽ bị cho là ngoại tộc.
Nhưng mà hắn vừa nhìn đã thích nam nhân này, nếu có thể đem hắn thu vào trướng trung, sẽ tốt biết bao nhiêu.
Ly Khải đến cung y cùng Dạ Nhất đang ở.
Dạ Nhất nghiêng người ỷ ở bên giường, sắc mặt tái nhợt không có huyết sắc."Vương gia đã trở lại?"
Ly Khải vội vàng tiến lên một phen ôm lấy hắn.
"Ăn cơm xong?"
"Ta ăn không được, nghĩ thôi đã muốn nôn" Dạ Nhất khó xử quay đầu đi.
Ly Khải nhìn thoáng qua đồ ăn còn nguyên trên bàn, Vân quốc thiên về nhiệt đới, làm đồ ăn thường cho rất nhiều hạt tiêu. Bảo sao Dạ Nhất không động miếng nào.
"Ăn không quen liền kêu bọn họ mang xuống." Ly Khải nói.
Dạ Nhất suy yếu cười cười,"Chúng ta nay ăn nhờ ở đậu, vẫn không nên đòi hỏi thì hơn"
Ly Khải thở dài,"Suy nghĩ cái gì đều không nói cho ta, sau đó lại tự ủy khuất chính mình, còn không biết lo cho đứa nhỏ trong bụng? Quên đi, ta đi nấu cho ngươi ăn."
"Vương gia, Anh nhi thì làm sao bây giờ?" Dạ Nhất hỏi, cả ngày hôm nay hắn vẫn cứ lo lắng không yên.
Ly Khải sờ sờ đầu hắn,"Ngươi hiện tại không cần nghĩ lung tung, Anh nhi ngày mai có thể cùng chúng ta đoàn viên."
Ly Khải đi ra ngoài, Dạ Nhất lấy ra vien sinh tử quả cuối cùng, đây thật sự là thứ thần kỳ, toàn dựa vào nó, mình mới có cơ hội cùng Vương gia đi đến hiện tại.
Mục Lâm trong bóng tối nhìn Dạ Nhất nhất mắt, mới vừa rồi hắn nghe được đối thoại của hai người, nguyên lai thật sự có nam nhân sinh con, rất thần kỳ.
Thị vệ này đang mang thai đứa bé của Ly vương gia, Ly Vương gia đối hắn thật tốt, hơn nữa thứ hắn vừa cầm trong tay, sinh tử quả? Nếu có được hắn cũng có thể sinh đứa nhỏ cho ly Vương gia,rồi sau đó y cũng đối xử tốt như vậy với mình.
Mục Lâm đứng ở nơi đó, có chút đăm chiêu. Sau đó xoay người, biến mất trong bóng tối.
Mặt khác trong bóng tối còn có thêm một người, đứng ở đó cười tà mị, sinh tử quả? Rất có ý tứ.
"Vân huynh, ngươi nói Ly Quốc nhiếp chính vương là vì sao mà đến?" Nói chuyện là Mục Lâm con trai của Vân quốc đại nguyên soái Mục Cẩn
"Vân huynh" trong câu nói chính là Vân quốc thất hoàng tử Vân Tiêu.
Vân Tiêu cười nói,"Nghe nói là ở Ly Quốc khởi binh mưu phản thất bại bị đuổi giết, chạy trốn tới Vân quốc."
Mục Lâm nở nụ cười,"Ta thấy Hoàng Thượng đối y sủng ái thật sự, Vân huynh cần phải cẩn thận."
Vân Tiêu lắc đầu không nói, Ly Khải kia được phụ hoàng sủng ái, bất quá cũng chỉ là người dị quốc, chẳng lẽ muốn đem ngôi vị hoàng đế cho y sao, không thể nào!
Hai người đi tới trong điện, ngồi cùng nhau. Vốn là hoàng tử với thần tử không thể ngồi cùng nhau, nhưng Thất hoàng tử cùng Mục công tử cảm tình cực kỳ tốt, bọn họ đều quen rồi.
Ly Khải ngồi ngay ngắn ở chỗ của mình, có vẻ không hề hứng thú. Y không biết vì sao Hoàng Thượng muốn làm yến tiệc đón gió tẩy trần,y thầm nghĩ xong sớm một chút,phải trở về bồi Dạ Nhất.
Mục Lâm tùy ý nhìn ngó nơi nơi đánh giá, liền thấy được vị kia ngồi ngay ngắn, vi mân bạc thần, sườn mặt cương nghị, còn có cả người xơ xác tiêu điều, nhưng không thể che lấp vương giả phong phạm.
Hắn là người không bao giờ chịu khống chế tính tình thẳng thắn,ánh mắt không chút chánh né nhìn chằm chằm Ly Khải. Thiếu niên mới mười lăm tuổi, lại là đứa con duy nhất của binh mã đại nguyên soái,ngàn vạn sủng ái cho một thân, còn chưa biết như thế nào để che dấu tâm tư của mình.
Vân Tiêu nhìn theo ánh mắt hắn,không nói gì,chỉ cúi đầu uống rượu.
Tẩy trần yến kết thúc, khách và chủ tẫn hoan.
Ly Khải đứng dậy muốn đi, Mục Lâm đi đến ngăn cản đường ra,"Ngươi là Ly Vương gia Ly Khải?"
Ly Khải cũng không ngẩng đầu lên,"Ân" một tiếng liền đi.
Mục Lâm có chút thất vọng, hắn thích nam nhân, hăn cũng vừa biết thiên hướng của mình không lâu. Nhưng Vân quốc cũng không giống Ly Quốc, nam nữ đều có thể dựng tử, còn rất nhiều kiêng kỵ.
Vân quốc bộ phận lớn đều là nam nữ kết hợp, giống nếu chuyện hắn thích nam phong bị lộ sẽ bị cho là ngoại tộc.
Nhưng mà hắn vừa nhìn đã thích nam nhân này, nếu có thể đem hắn thu vào trướng trung, sẽ tốt biết bao nhiêu.
Ly Khải đến cung y cùng Dạ Nhất đang ở.
Dạ Nhất nghiêng người ỷ ở bên giường, sắc mặt tái nhợt không có huyết sắc."Vương gia đã trở lại?"
Ly Khải vội vàng tiến lên một phen ôm lấy hắn.
"Ăn cơm xong?"
"Ta ăn không được, nghĩ thôi đã muốn nôn" Dạ Nhất khó xử quay đầu đi.
Ly Khải nhìn thoáng qua đồ ăn còn nguyên trên bàn, Vân quốc thiên về nhiệt đới, làm đồ ăn thường cho rất nhiều hạt tiêu. Bảo sao Dạ Nhất không động miếng nào.
"Ăn không quen liền kêu bọn họ mang xuống." Ly Khải nói.
Dạ Nhất suy yếu cười cười,"Chúng ta nay ăn nhờ ở đậu, vẫn không nên đòi hỏi thì hơn"
Ly Khải thở dài,"Suy nghĩ cái gì đều không nói cho ta, sau đó lại tự ủy khuất chính mình, còn không biết lo cho đứa nhỏ trong bụng? Quên đi, ta đi nấu cho ngươi ăn."
"Vương gia, Anh nhi thì làm sao bây giờ?" Dạ Nhất hỏi, cả ngày hôm nay hắn vẫn cứ lo lắng không yên.
Ly Khải sờ sờ đầu hắn,"Ngươi hiện tại không cần nghĩ lung tung, Anh nhi ngày mai có thể cùng chúng ta đoàn viên."
Ly Khải đi ra ngoài, Dạ Nhất lấy ra vien sinh tử quả cuối cùng, đây thật sự là thứ thần kỳ, toàn dựa vào nó, mình mới có cơ hội cùng Vương gia đi đến hiện tại.
Mục Lâm trong bóng tối nhìn Dạ Nhất nhất mắt, mới vừa rồi hắn nghe được đối thoại của hai người, nguyên lai thật sự có nam nhân sinh con, rất thần kỳ.
Thị vệ này đang mang thai đứa bé của Ly vương gia, Ly Vương gia đối hắn thật tốt, hơn nữa thứ hắn vừa cầm trong tay, sinh tử quả? Nếu có được hắn cũng có thể sinh đứa nhỏ cho ly Vương gia,rồi sau đó y cũng đối xử tốt như vậy với mình.
Mục Lâm đứng ở nơi đó, có chút đăm chiêu. Sau đó xoay người, biến mất trong bóng tối.
Mặt khác trong bóng tối còn có thêm một người, đứng ở đó cười tà mị, sinh tử quả? Rất có ý tứ.