Vũ Thần
Chương 976: Cản trở
Ngọn núi cao phía xa bị một vùng tuyết trắng bao phủ liên miên không dứt giống như tất cả những ngọn núi khác ở vùng Bắc Cương này.
Với hoàn cảnh bốn bề đều tràn ngập tuyết như thế này, Hạ Nhất Minh thấy được rất nhiều các cảnh sắc giống nhau, hắn bây giờ không còn hứng thú nhiều như lúc mới tiến vào vùng Bắc Cương này nữa.
Thế nhưng lúc này, tâm tình của hắn vẫn có chút không yên.
Bởi vì phía trước hắn chính là Băng Cung, nơi trọng yếu nhất trong Bắc Cương băng nguyên, cũng là địa phương Viên Lễ Huân đang tu luyện.
Nếu như mấy năm trước đến chỗ này, Hạ Nhất Minh khẳng định sẽ khẳng định một lòng muốn tiến vào nơi đây.
Nhưng theo thực lực của hắn ngày một gia tăng làm cho địa vị biến hóa, đã khiến cho tâm tình của hắn lúc này rất khó diễn tả.
- Tiền bối, chúng ta đã tới nơi rồi. - Từ Quân hưng phấn nói.
Là Băng Cung tuần sát sứ giả, số lần Từ Quân ra vào Băng Cung nhiều vô kể.
Bất quá lần này trở về, cảm giác của hắn không còn giống như ngày thường nữa.
Trong Bằng thành, hắn gặp phải cảnh tượng thánh thú đồng hành với thú đàn, nếu như không phải có Hạ Nhất Minh ra tay, thì lần này vĩnh viễn không thể trở về nữa. Hơn nữa, lần này hắn trở về còn dẫn theo một cao thủ cường đại hàng đầu, đối với Băng Cung mà nói hai chuyện này đều là chuyện đại sự.
Hạ Nhất Minh hơi gật đầu, trong lòng hắn đang vô vàn cảm khái, năm đó Viên Lễ Huân rời khỏi Thiên Trì chủ phong, nếu có người nói cho hắn biết hôm nay hắn sẽ sử dụng thân phận này để tới Băng Cung, hắn tuyệt đối sẽ không tin. Nhưng mà biến hóa mấy năm qua đã làm cho hắn hoa cả mắt, ngay cả bản thân hắn cũng có cảm giác như người vừa từ trong mộng tỉnh giấc.
Có đôi khi hắn còn lo lắng, chỉ sợ khi hắn tỉnh dậy thì tất cả mọi thứ sẽ rời xa hắn.
Đây chính là bóng ma sau khi thực lực tiến triển nhanh chóng tạo thành, mặc dù thực lực của Hạ Nhất Minh bây giờ gần như đứng đầu trong thiên hạ. Nhưng nội tâm không được kiên định giống như những vị Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả đã tấn giai mấy trăm năm.
Khoảng cách không ngừng được thu hẹp, Hạ Nhất Minh dần dần đã thấy được ở trên quan đạo phía xa có vài đạo nhân ảnh.
Khi đến gần, bọn họ thậm chí còn có thể chứng kiến trên con đường tiến vào có vài người thủ vệ đang canh giữ.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh thoáng nhìn qua, lập tức biết được những người này đều là Băng Cung đệ tử, bất quá tu vi của bọn họ nhiều nhất chỉ là bát tầng nội kình.. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Tuy nhiên, ngay cả sinh sống trong vùng quanh năm có tuyết bao phủ như thế này, quần áo trên người bọn họ cũng không nhiều. Hơn nữa bọn họ đều thẳng sống lưng đứng, ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt hữu thần, không chút nào vì hàn khí bên ngoài mà khiến cho nội tâm phải dao động.
Thấy được bộ dạng của bọn họ, trong lòng Hạ Nhất Minh âm thầm khen ngợi một tiếng.
Những đệ tử này mặc dù có tu vi bát tầng nội kình, nhưng còn xa mới đạt tới tình trạng nóng lạnh bất xâm. Nhưng trong hoàn cảnh như vậy mà có thể bảo trì được tinh thần luôn tốt, thì khó có thể làm được.
Nhớ tới lần về nhà vừa rồi của mình, những thủ vệ bên trong Hạ gia trang đều cúi ảo não, khiến cho Hạ Nhất Minh không khỏi thở dài cảm khái.
Băng Cung là đại môn phái có mấy ngàn năm lịch sử, quả nhiên không phải một Hạ gia trang vừa quật khởi được vài năm có thể so sánh.
Từ Quân quay về phía Hạ Nhất Minh cáo lỗi một chút, rồi hắn quất ngựa chạy lên trước, trong miệng quát lớn một tiếng:
- Tuần sát sứ giả Từ Quân hồi cung, mau cho phép qua.
Dưới tình huống bình thường, các đệ tử bát tầng nội kình này sẽ không dám ngăn cản tiên thiên tuần sát sứ giả, nhưng hôm nay lại là một ngoại lệ.
Một người nhanh chóng bước ra, hắn nhìn về phía Từ Quân cung kính một cái thật sâu, nói:
- Từ tuần sát sứ giả tông chủ đại nhân có lệnh, khi thú triều bắt đầu hoành hành, Băng Cung sẽ rơi vào tình trạng giờ giới nghiêm, bất cứ người nào xuất nhập đều phải ghi chép lại, xin ngài thứ lỗi.
Sắc mặt Từ Quân khẽ biến, hắn mặc dù trong lòng rất bất mãn, nhưng khi biết do tông chủ ra lệnh thì không dám làm trái ý.
Thân phận của hắn ở trên băng nguyên mặc dù được rất nhiều người tôn sùng, nhưng so sánh với đệ nhất cường giả trong môn phái thì chỉ là đom đóm với vầng trăng, thậm chí không đáng đề so sánh.
Tên đệ tử thủ vệ mặc dù không chịu để cho hắn dễ dàng dẫn theo Hạ Nhất Minh lên núi, nhưng hắn cũng không dám làm quá gắt.
Trước mắt nhìn qua thì là một thanh niên còn trẻ tuổi hơn cả hắn, nhưng mà ngay cả tuần sát sứ giả cũng phải gọi là tiền bối thì có thẻ biết được thân phận người này không hề đơn giản.
Tuy nói bản thân hắn là làm theo lệnh của tông chủ đại nhân, Từ Quân sẽ không làm khó hắn, nhưng nếu sau đó sẽ dùng việc công trả thù tư thì tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Cho nên hắn rất cung kính hướng về phía Hạ Nhất Minh chào một cái, lễ tiết làm ra tương đối chu đáo, chỉ thiếu chút nữa là quỳ xuống dập đầu mà thôi.
- Xin hỏi cao danh quý tính của tiền bối, để vãn bối trở vào bẩm báo một tiếng.
Tiền nhân đã nói, không thể ra tay đánh người đang cười, thấy đối phương có thái độ cung kính như vậy, làm như thế nào thì Hạ Nhất Minh cũng không thể làm ra chuyện xấu được.
Hắn hơi cười nói:
- Bổn nhân là Hạ Nhất Minh.
Vẻ mặt tên thủ vệ kia không biểu hiện chút nào, bởi vì thực lực của hắn còn kém cho nên đối với nhiều chuyện bên ngoài còn không biết được. Nhưng Từ Quân thì hơi nhíu mày lại, tuy nói khoảng cách từ Bắc Cương tới phương Đông xa tới ngàn dặm, chiến tích của Hạ Nhất Minh còn chưa thể vang tới nơi đây, nhưng với cái tên này thì Từ Quân rất có ấn tượng, tựa hồ như hắn đã từ trong miệng một người nào đó biết qua rồi thì phải.
Tên thủ vệ kia cung kính hỏi:
- Xin hỏi tiền bối tới bổn môn làm gì?
- Ta đến tìm người - Hạ Nhất Minh chậm rãi nói:
- Ta tìm Viên Lễ Huân.
- A..... - Sắc mặt Từ Quân nhất thời thay đổi, giờ phút này hắn rốt cuộc đã biết nhân vật trước mắt này có lai lịch thế nào.
Sau khi nghe thấy hắn đến tìm Viên Lễ Huân, Từ Quân rốt cuộc đã nhớ ra cái tên Hạ Nhất Minh, mấy năm trước trong Băng Cung phát sinh một chuyện cực kỳ chấn động.
Mấy năm trước, tông chủ Băng Cung Băng Tiếu Thiên đột nhiên tuyên bố, muốn đích thân bồi dưỡng một môn nhân mới cho Băng Cung.
Tin tức này đã khiến cho trên dưới Băng Cung vô cùng chấn động, ai ai cũng thầm đoán môn nhân mới này có quan hệ như thế nào với Băng Tiếu Thiên.
Bất quá các vị trưởng lão của Băng Cung cũng không nói lời nào, mãi cho tới vài năm sau mọi người mới biết được nguyên nhân rõ ràng, nguyên lai vị môn nhân kia gọi là Viên Lễ Huân, người này do tông chủ đại nhân tìm kiếm đã lâu, hơn nữa có được thiên phút tuyệt với cùng với thâm hàn thể chất.
Mà lúc ấy những chuyện cũ của Viên Lễ Huân cũng truyền ra ngoài, trong đó đồn đại lớn nhất gần đâu chính là do Lê Minh Huyên trưởng lão cùng Trác Vạn Liêm cường giả Nhất Đường Thiên mới từ Thiên Trì nhất mạch quay về.
Bọn họ mang về tin tức làm cho tất cả mọi người phải thất kinh, trượng phu của Viên Lễ Huân có tên là Hạ Nhất Minh, hơn nữa người này lại vừa tấn chức tôn giả.
Chuyện này từng khiến cho Băng Cung rất chấn động, nhưng cuối cùng do mấy vị Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả trong thiên hạ đến đây đã làm cho tin tức này dần tan đi.
Từ Quân ngay từ đàu cũng không đem Hạ tiên sinh liên hệ với Hạ Nhất Minh, nhưng khi nghe ra danh từ Viên Lễ Huân nhất thời hiểu được thân phận của hắn.
Bất quá trong lòng hắn âm thầm oán giận, Lê Minh Huyên trưởng lão cùng với Trác Vạn Liêm thật đúng là không có mắt. Thanh niên trước mặt này sao có thể là một cao thủ vừa tấn chức tôn giả được, hắn rõ ràng là Ngũ Khí đại tôn giả có thể dễ dàng giết chết thánh thú như giết một con gà vậy.
Tên thủ vệ nhíu mày, nói:
- Tiền bối, Viên Lễ Huân đại tôn giả là một trong những trưởng lão của bổn môn, cho nên không thể ra ngoài tiếp khách.
Hắn nói những lời này rất uyển chuyển khi còn chưa rõ ràng được lai lịch thân phận của Hạ Nhất Minh, nếu đổi lại là trưởng hợp khác có một người đột nhiên xuất hiện đòi gặp đại tôn giả trưởng lão mới tấn chức của bổn môn thì hắn đã sớm bắt đối phương đem đi thẩm vấn.
Hạ Nhất Minh hơi giật mình một chút, hắn có chút tức cười, mặc dù trong lòng hơi tức giận, nhưng vô luận thế nào cũng không thể phát tiết trên người này.
Ánh mắt hơi đảo qua, lập tức nhìn thấy Bảo Trư đang ngủ trên lưng Bạch Mã Lôi Điện.
Linh cơ hắn hơi động, nếu để cho Viên Lễ Huân nhìn thấy Bảo Trư, như vậy sẽ mang tới cho nàng vui mừng nho nhỏ, hắn nhẹ nhàng túm lấy Bảo Trư nói vài câu. Thanh âm của hắn cũng không phải rất nhỏ, nhưng được chân khí bao quanh khiến cho không có người nào nghe được một từ.
Ánh mắt đang buồn ngủ của Bảo Trư nhất thời tan như mây khói, nó hé miệng ra cười, sau đó bốn chân hơi động đã nhảy xuống đất.
Toàn thân Bảo Trư đều là một màu tuyết trắng, bộ dáng của nó khù khờ khiến cho các thủ vệ không hề đề phòng tới nó, ánh mắt nhìn thấy nó nhảy xuống đất mấy tên thủ vệ theo phản xạ muốn đỡ lấy.
Nhưng mà, còn không chờ bọn họ thi triển thân thủ Bảo Trư đã an toàn tiếp đất. Sau đó, bốn chân của nó nhẹ nhàng như được gắn lò xo nhất thời nhảy bật lên cao vượt qua đầu những thủ vệ.
Đợi cho mấy tên thủ vệ kịp phản ứng lại, thì bọn họ đã phát hiện ra đầu Bảo Trư đã sớm chạy đi đâu không biết.
Từ Quân ở phía sau bọn họ trợn tròn mắt nhìn, ánh mắt hắn nhìn theo phía Bảo Trư rời đi mà trong lòng thầm thất kinh.
Con heo nhỏ này nhìn bề ngoài rất xinh xắn đáng yêu, vậy mà nó cũng là một đầu linh thú sao? Ý nghĩ như vậy vừa xuất hiện đã khiến cho đại não mơ hồ to ra.
Phải biết rằng, nhân loại muốn có linh thú làm bạn thì gặp phải khó khăn rất lớn, chỉ cần có một đầu linh thú là người đó đã trở thành nhân vật rất giỏi, nhưng bên cạnh Hạ Nhất Minh lại có tới hai đầu linh thú. Quả thật là khiến cho người khác phải đố kỵ với hắn.
Sắc mặt mấy tên thủ vệ nhất thời thay đổi, nhưng bọn họ cũng không dám hô to gọi nhỏ, mà hết sức quay trở vào bên trong. Thế nhưng chỉ được vài bước, bọn họ đã không thể lui về vị trí của mình, bởi vì tốc độ của tên tiểu tử này quá nhanh, chỉ loáng cái đã không biết nó chạy đi đâu mất.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều có vẻ khó tin nổi.
Lần này thủ vệ núi, trưởng lão đã từng nói qua, nếu có người dám can đảm xông lên núi, thì nhất định phải đánh chuông cảnh báo. Nhưng mà lúc này xông lên núi không phải là một người, mà là một con tiểu Bảo Trư.
Loại chuyện này trước nay chưa từng xảy ra, cho nên mấy tên thủ vệ đưa mắt nhìn nhau, không ai có dũng khí đưa ra chủ ý.
Từ Quân dở khóc dở cười nhìn bọn họ, nói:
- Các ngươi nhanh bẩm báo cho trưởng lão việc ở nơi đây, một chi tiết cũng không được giấu diếm.
Tên thủ vệ cầm đầu nhìn hắn cảm kích nói:
- Tuân mệnh.
Hắn quay sang một người nháy mắt, sau đó người này lập tức toàn lực chạy lên trên núi.
Ngay sau đó, trên núi đột nhiên loạn cả lên, hơn nữa truyền xuống vô số thanh âm phẫn nộ. Những thanh âm này thình lình vang lên, ngay cả Hạ Nhất Minh cũng không hiểu được trên đó đang có chuyện gì xảy ra.
Ánh mắt liếc nhìn về phía Từ Quân cùng với những thủ vệ ở gần đó, nếu như không phải có bọn họ ở đây hì hắn có thể lấy ra chiếc khay ngọc để xem xét một chút, hoặc thông qua Bách Linh Bát đang bay ở trên không để biết một chút tình huống. Nhưng mà hiện giờ trước mặt có nhiều người như vậy, Hạ Nhất Minh cũng đành bỏ đi ý niệm này trong đầu.
Một lúc lâu sau, từ trên núi có một ngư vội vã chạy xuống, người này chính là kẻ đã chạy vào đưa tin, bất quá sắc mặt hắn lúc này lại hiện lên một tia hoảng sợ, tựa như vừa bị thứ gì đó hù dọa cho phải sợ hãi.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh khẽ biến, hắn cho dù kinh nghiệm thấp kém thì cũng nhìn ra được tựa hồ có chuyện gì đó không ổn.
Quả nhiên, người nọ vừa chạy đến gần, lập tức thở hổn hển nói:
- Từ tuần sát sứ giả, sủng vật của vị tiền bối nà sau khi chạy lên núi đã gặp phải thánh thú thủ sơn, kết quả song phương xảy ra một trận chiến đấu.
- Chiến đấu? - Từ Quân trợn trừng hai mắt lên, vẻ mặt khó tin hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì sao?
Tên đệ tử kia cười khổ nói:
- Vãn bối đã hỏi qua, sủng vật của vị tiền bối này khi tạy tới lưng chừng núi thì gặp phải thánh thú thủ sơn, kết quả là nó một cước đánh ngã thánh thú, sau đó bỏ chạy mất dạng. Chính vì vậy đã khiến cho thánh thú thủ sơn tức giận đang đi lùng sục nó ở khắp nơi.
Cái miệng của Từ Quân mở càng lúc càng lớn, hắn gian nan quay đầu lại, thì thào nói:
- Tiền bối, đầu linh thú vừa rồi là một con thánh thú sao?
Hạ Nhất Minh chậm rãi gật đầu, nói:
- Không sai, Bảo Trư quả thật là một đầu thánh thú.
Trong lòng hắn còn thầm bồi thêm một câu, nó chỉ thấp hơn thánh thú vương mà thôi.
Hơn nữa với thực lực của Bảo Trư bây giờ cho dù gặp phải thánh thú vương thì dù không đánh được vẫn có thể đào tẩu.
Từ Quân và vài tên đệ tử hít vào vài hơi khí lạnh, lúc vừa nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của Bảo Trư thì không ai có thể nghĩ tới nó lại là một đầu thánh thú cường đại.
Từ Quân hít sâu một hơi, nói:
- Tiền bối, sủng vật thánh thú của ngài đã chọc giận thánh thú thủ sơn của bổn cung, đây là chuyện đại sự, vãn bối phải vào núi để mời trưởng lão ra mặt hòa giải.
Hạ Nhất Minh vung tay áo lên, nói:
- Không sao, Bảo Trư không có việc gì đâu.
Đám người Từ Quân liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt bọn họ đều có vài phần quái dị. Bọn họ đều là môn hạ của Băng Cung, hiển nhiên là biết sự đáng sợ của thánh thú thủ sơn, nhưng xem bộ dáng người này thì thấy hắn không hề lo lắng cho sủng vật của mình.
Bỗng nhiên, bọn họ nghĩ tới một việc, người nọ lúc nói lại đã từng nhắc tới việc tiểu tử kia một cước đánh ngã thánh thú thủ sơn, cho nên mới khiến cho thánh thú thủ sơn tức giận truy đuổi. Nhưng mà, có thể một cước đánh ngã thánh thú thủ sơn thì chẳng lẽ nó không chiến đã chạy sao?
Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng vỗ vai tên đệ tử vằ chạy xuống, mỉm cười hỏi:
- Ngươi đã đi thông báo chưa?
Sắc mặt người nọ nhất thời đỏ bừng lên, hắn dồn dập nói:
- Tiền bối thứ lỗi, vãn bối vừa rồi vội vã quay trở lại báo tin cho nên quên mất không thông báo.
Vẻ tươi cười trên mặt Hạ Nhất Minh chợt trở nên cứng đờ, mắt trắng dã ra, người này quả thật là một cực phẩm a.
Sắc mặt Từ Quân hơi đỏ lên, hắn tức giận hừ một tiếng, nói:
- Tiền bối, mời ngài theo ta.
Sắc mặt tên thủ vệ cầm đầu lập tức thay đổi, nói:
- Từ tuần sát sứ giả....
Từ Quân vội vàng vung tay lên, tức giận nói:
- Các ngươi không cần xen vào nữa, có chuyện gì xảy ra sẽ do ta chịu trách nhiệm.
Mấy người thủ vệ đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng đều ngoan ngoãn lui lại phía sau, chỉ cần có tiên thiên cường giả cam đoan thì bọn họ sẽ không tiếp tục ngăn cản nữa.
- Hạ tiền bối, mời.... - Từ Quân cung kính nói.
Hạ Nhất Minh hài lòng gật đầu, tu vi võ đạo của người này mặc dù còn kém, nhưng thủ đoạn xử lý lại có chút đặc thù.
Tuy nhiên, Hạ Nhất Minh cũng không biết, khi Từ Quân biết được Bảo Trư là một đầu thánh thú, trong lòng hắn đã vô cùng kinh hãi, hắn mơ hồ có cảm giác Hạ Nhất Minh tuyệt đối không phải là một người dễ dàng đắc tội được. Nếu bởi vì vấn đề thái độ mà khiến cho cả môn phái trêu vào địch nhân như vậy, thì hắn sẽ trở thành tội nhân thiên cổ. Cho nên hắn mới lập tức sử dụng đặc quyền của tiên thiên cường giả, tự mình dẫn theo Hạ Nhất Minh tiến vào Băng Cung.
Từ đằng xa đã có thể nghe thấy tiếng rống giận dữ của một đầu thánh thú vang lên, mặc dù Hạ Nhất Minh không thể từ âm thanh này mà đoán được đó là thánh thú nào. Nhưng từ trong thanh âm xé gió truyền tới thì thực lực của đầu thánh thú này cũng không tồi, cùng với Ban Lan thánh hổ thì tương đương.
Chỉ là, gặp phải Bảo Trư thì nó quả thật đụng phải xui xẻo rồi.
Cho tới bây giờ thì Hạ Nhất Minh vẫn chưa từng lo lắng cho Bảo Trư, bởi vì phía sau tiểu tử này có Thiên Trì nhất mạch cùng Đồ Đằng bộ tộc làm chỗ dựa. Cho dù hắn không ra tay thì vào thời khắc mấu chốt, Băng Cung cũng không thể giam giữ nó.
Dọc theo đường đi, Từ Quân thi thoảng vẫn lén nhìn sắc mặt Hạ Nhất Minh, hắn chỉ nhìn thấy đối phương bước đi nhẹ nhàng, vẻ mặt lãnh đạm mà trong lòng thầm kêu may mắn, bản thân cuối cùng cũng không nhìn lầm người.
Trên đường đi, gặp phải ba trạm canh gác, trong mỗi một cửa canh gác đều là những đệ tử của Băng Cung, mục đích của bọn họ cũng giống như những người ở trạm đầu tiên. Tuy nhiên trước thái độ kiên định của Từ Quân, bọn họ không dám tiếp tục đứng ra ngăn cản, cứ để cho hắn dẫn theo Hạ Nhất Minh tiến vào bên trong. Hai bên sườn đại môn là bức tường cao lớn kéo dài về phía trước mặt mãi không thấy điểm cuối cùng.
Nơi đây mọi ngóc ngách đều bị tuyết bao phủ, tuy nhiên đây cũng chỉ là vẻ mặt bên ngoài mà thôi, chỉ khi tiến vào trong Băng Cung, Hạ Nhất Minh mới kinh ngạc phát hiện ra bên trong và bên ngoài nơi đây là hai thế giới bất đồng.
Bên ngoài Băng Cung, gió lạnh gào thét, không khí lạnh thổi qua làm cho người ta lạnh run người, những tu luyện giả chưa đạt tới tiên thiên cường giả thì phải chịu cảnh hàn khí dày vò liên tục. Trên băng nguyên, mỗi một ngày đều có người bị chết vì giá rét, thậm chí còn có kẻ phải chết đói. Nhưng đồng dạng, người dân sinh sống trên mảnh đất cằn cỗi này lại có năng lực mạnh mẽ, cũng không phải những người bình thường quen ăn sung mặc sướng có thể so sánh.
Đừng nói là đám người ở phương Đông, mà ngay cả vùng Tây Bắc cũng khó có thể so sánh được với những người dân nơi đây.
Ấy vậy mà trong một thế giới đầy tuyết này còn có một nơi bốn mùa như mùa xuân, đây có thể nói là địa phương tốt nhất ở vùng xứ lạnh này.
Khi Hạ Nhất Minh bước qua ngưỡng cửa là giới tuyến giữa hai thế giới, hắn cảm thấy mình giống như vừa thoát khỏi Bắc Cương băng nguyên tiến vào phương Đông. Đưa ánh mắt nhìn quanh một vòng, nơi đây là một cái sơn cốc rộng lớn, bên trong sơn cốc sinh trưởng vô số các loại thực vạt mới lạ, ở trên những thực vật này còn có không ít những con bướm, và ong mật đang bay qua bay lại không ngừng.
Khi đang nhìn quen cảnh bốn phương đều là tuyết là đột ngột thấy được hoàn cảnh nơi này, thì không khỏi làm cho người ta sinh ra cảm giác khó tiếp nhận được.
Hạ Nhất Minh tò mò đưa ánh mắt nhìn khắp nơi, nửa ngày sau mới thu hồi lại ánh mắt của mình.
Hắn thở dài một tiếng, nói:
- Không trách được mọi người ở trên Băng Nguyên đều nói muốn đi tới Băng Cung và được ở lại nơi đây, nguyên lai đây mới chân chính là Băng Cung.
Hắn trong lúc hành tẩu ở băng nguyên đã từng nghe qua vô số giấc mộng của các nam nhi, nhưng làm cho hắn kinh ngạc nhất là rất nhiều người mơ mộng mình có thể gia nhập Băng Cung.
Điều này tất nhiên không phải chỉ liên quan tới địa vị của Băng Cung ở Bắc Cương này, mà là liên quan nhất định tới hoàn cảnh sống ở nơi đây.
Từ Quân bật cười nói:
- Tiền bối quá khen, bất quá Băng Cung ở Bắc Cương có danh vọng rất ca, rất nhiều người nguyện ý gia nhập cũng là sự thật.
Hắn dừng lại một chút nói:
- Hàng năm chúng ta đều cố ý mở cửa môn phái, để những người nguyện ý gia nhập bôn môn đến đây là thi tuyển. Cho nên trong ở Bắc Cương này, Băng Cung có rất nhiều nguồn nhân lực để phát triển cho đời sau.
Hạ Nhất Minh sửng sốt một chút, hắn yên lặng lo lắng những vất đề được mất ở trong chuyện này.
Từ xa lại có một tiếng rống phát lên, con thánh thú thủ sơn tựa hồ như vẫn đang truy tìm tiểu tử kia, hơn nữa nghe thanh âm của nó thì đã gặp phải một đối thủ thật sự khó chơi.
Sau đó, một tiếng huýt sáo dài từ phía trước vang lên, khi thanh âm này xuất hiện, trên mặt Từ Quân hiện lên một chút do dự cùng lo lắng.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh nhanh như điện, chỉ một chút thay đổi của Từ Quân sao có thể dấu được mắt hắn cơ chứ.
- Từ huynh, tiếng huýt gió vừa rồi là của vị đại tôn giả nào vậy? - Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi.
Tinh thần của Từ Quân rung lên, trên mặt hắn hiện lên một vài tia vui mừng.
- Tiền bối, đây là đại trưởng lão của bổn môn Từ Đống Sơn. - Hắn dừng lại một chút, thì thào nói:
- Có lẽ Từ đại trưởng lão đang đuổi theo thánh thú của ngài.
Hắn đang suy nghĩ, Bảo Trư dù có lợi hại nhưng vẫn chỉ là một đầu thánh thú, dưới sự truy kích của đại tôn giả cũng đành phải thúc thủ chịu trói. Nhưng không nghĩ tới, sắc mặt Hạ Nhất Minh vẫn bình thản như trước, tựa hồ như hắn không thèm để ý tới một chút nào.
Khóe miệng hơi lộ ra một tia mỉm cười, Hạ Nhất Minh trầm ngâm một chút rồi gật đầu, Bảo Trư còn chưa thi triển ra Hỏa Long và Âm Ba công kích. Hiển nhiên, dưới sự truy kích của hai người nó vẫn có thể ứng phó được.
Từ Quân thầm đổ ra mấy giọt mồ hôi lạnh, hắn đã gấp tới độ như kiến bò trên chảo nóng, nhưng vẫn không dám biểu hiện ra ngoài đến nửa điểm.
Do dự nửa ngày, cuối cùng hắn nói:
- Tiền bối, vãn bối cũng nên tới gặp trưởng lão bổn môn, xin ngài hãy gọi sủng vật thánh thú của mình quay trở về.
Hạ Nhất Minh cười ha hả, hắn thả Bảo Trư ra mà muốn nó dùng cái mũi của mình xác định xem Viên Lễ Huân đang ở nơi nào, cho nên lúc này cũng khôn muốn gọi nó quay trở lại.
Hơn nữa hắn tin tưởng, Bảo Trư một khi đảo lộn Băng Cung lên thì Viên Lễ Huân khẳng định cũng phải xuất hiện.
Quả nhiên, chỉ lúc sau từ xa truyền lại những tuyết huýt gió không ngừng, mà thánh âm tràn ngập niềm vui của Bảo Trư cũng thoát ra khỏi miệng.
Hai hàng lông mày Hạ Nhất Minh hơi giật giật vài cái, hắn biết Bảo Trư khẳng định đã tìm được Viên Lễ Huân.
Từ Quân đưa ánh mắt không hiểu nhìn Hạ Nhất Minh, trong lòng hắn nghi vấn vạn phần, con sủng vật thánh thú của hắn xâm nhập vào Băng Cung rõ ràng đã bị bắt, nhưng vì sao trên mặt đối phương vẫn hiện lên nụ cười tươi như vậy a?
Giờ phút này, Từ Quân chỉ cảm thấy đầu mình đang to như cái đấu, chuyện của mấy cường giả siêu cấp này hắn thật sự không nhìn thấu được.
Từ xa truyền lại tiếng huýt gió quen thuộc, làm cho Hạ Nhất Minh cảm xúc dạt dào, hắn cũng không thể tiếp tục nhẫn nại nữa, thân hình chỉ thoáng cái đã biến mất khỏi vị trí.
Bạch Mã Lôi Điện phe phẩy chiếc đuôi rồi nhanh chóng đuổi theo sau.
Từ Quân hơi sửng sốt một chút, trong lòng thầm kêu không tốt, hắn liều mạng đuổi theo Hạ Nhất Minh, nhưng với tốc độ của hắn làm sao có thể đuổi kịp Hạ Nhất Minh và Bạch Mã Lôi Điện được? Khoảng cách giữa hai bên càng lúc lại càng bị kéo dãn ra.
Với hoàn cảnh bốn bề đều tràn ngập tuyết như thế này, Hạ Nhất Minh thấy được rất nhiều các cảnh sắc giống nhau, hắn bây giờ không còn hứng thú nhiều như lúc mới tiến vào vùng Bắc Cương này nữa.
Thế nhưng lúc này, tâm tình của hắn vẫn có chút không yên.
Bởi vì phía trước hắn chính là Băng Cung, nơi trọng yếu nhất trong Bắc Cương băng nguyên, cũng là địa phương Viên Lễ Huân đang tu luyện.
Nếu như mấy năm trước đến chỗ này, Hạ Nhất Minh khẳng định sẽ khẳng định một lòng muốn tiến vào nơi đây.
Nhưng theo thực lực của hắn ngày một gia tăng làm cho địa vị biến hóa, đã khiến cho tâm tình của hắn lúc này rất khó diễn tả.
- Tiền bối, chúng ta đã tới nơi rồi. - Từ Quân hưng phấn nói.
Là Băng Cung tuần sát sứ giả, số lần Từ Quân ra vào Băng Cung nhiều vô kể.
Bất quá lần này trở về, cảm giác của hắn không còn giống như ngày thường nữa.
Trong Bằng thành, hắn gặp phải cảnh tượng thánh thú đồng hành với thú đàn, nếu như không phải có Hạ Nhất Minh ra tay, thì lần này vĩnh viễn không thể trở về nữa. Hơn nữa, lần này hắn trở về còn dẫn theo một cao thủ cường đại hàng đầu, đối với Băng Cung mà nói hai chuyện này đều là chuyện đại sự.
Hạ Nhất Minh hơi gật đầu, trong lòng hắn đang vô vàn cảm khái, năm đó Viên Lễ Huân rời khỏi Thiên Trì chủ phong, nếu có người nói cho hắn biết hôm nay hắn sẽ sử dụng thân phận này để tới Băng Cung, hắn tuyệt đối sẽ không tin. Nhưng mà biến hóa mấy năm qua đã làm cho hắn hoa cả mắt, ngay cả bản thân hắn cũng có cảm giác như người vừa từ trong mộng tỉnh giấc.
Có đôi khi hắn còn lo lắng, chỉ sợ khi hắn tỉnh dậy thì tất cả mọi thứ sẽ rời xa hắn.
Đây chính là bóng ma sau khi thực lực tiến triển nhanh chóng tạo thành, mặc dù thực lực của Hạ Nhất Minh bây giờ gần như đứng đầu trong thiên hạ. Nhưng nội tâm không được kiên định giống như những vị Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả đã tấn giai mấy trăm năm.
Khoảng cách không ngừng được thu hẹp, Hạ Nhất Minh dần dần đã thấy được ở trên quan đạo phía xa có vài đạo nhân ảnh.
Khi đến gần, bọn họ thậm chí còn có thể chứng kiến trên con đường tiến vào có vài người thủ vệ đang canh giữ.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh thoáng nhìn qua, lập tức biết được những người này đều là Băng Cung đệ tử, bất quá tu vi của bọn họ nhiều nhất chỉ là bát tầng nội kình.. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Tuy nhiên, ngay cả sinh sống trong vùng quanh năm có tuyết bao phủ như thế này, quần áo trên người bọn họ cũng không nhiều. Hơn nữa bọn họ đều thẳng sống lưng đứng, ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt hữu thần, không chút nào vì hàn khí bên ngoài mà khiến cho nội tâm phải dao động.
Thấy được bộ dạng của bọn họ, trong lòng Hạ Nhất Minh âm thầm khen ngợi một tiếng.
Những đệ tử này mặc dù có tu vi bát tầng nội kình, nhưng còn xa mới đạt tới tình trạng nóng lạnh bất xâm. Nhưng trong hoàn cảnh như vậy mà có thể bảo trì được tinh thần luôn tốt, thì khó có thể làm được.
Nhớ tới lần về nhà vừa rồi của mình, những thủ vệ bên trong Hạ gia trang đều cúi ảo não, khiến cho Hạ Nhất Minh không khỏi thở dài cảm khái.
Băng Cung là đại môn phái có mấy ngàn năm lịch sử, quả nhiên không phải một Hạ gia trang vừa quật khởi được vài năm có thể so sánh.
Từ Quân quay về phía Hạ Nhất Minh cáo lỗi một chút, rồi hắn quất ngựa chạy lên trước, trong miệng quát lớn một tiếng:
- Tuần sát sứ giả Từ Quân hồi cung, mau cho phép qua.
Dưới tình huống bình thường, các đệ tử bát tầng nội kình này sẽ không dám ngăn cản tiên thiên tuần sát sứ giả, nhưng hôm nay lại là một ngoại lệ.
Một người nhanh chóng bước ra, hắn nhìn về phía Từ Quân cung kính một cái thật sâu, nói:
- Từ tuần sát sứ giả tông chủ đại nhân có lệnh, khi thú triều bắt đầu hoành hành, Băng Cung sẽ rơi vào tình trạng giờ giới nghiêm, bất cứ người nào xuất nhập đều phải ghi chép lại, xin ngài thứ lỗi.
Sắc mặt Từ Quân khẽ biến, hắn mặc dù trong lòng rất bất mãn, nhưng khi biết do tông chủ ra lệnh thì không dám làm trái ý.
Thân phận của hắn ở trên băng nguyên mặc dù được rất nhiều người tôn sùng, nhưng so sánh với đệ nhất cường giả trong môn phái thì chỉ là đom đóm với vầng trăng, thậm chí không đáng đề so sánh.
Tên đệ tử thủ vệ mặc dù không chịu để cho hắn dễ dàng dẫn theo Hạ Nhất Minh lên núi, nhưng hắn cũng không dám làm quá gắt.
Trước mắt nhìn qua thì là một thanh niên còn trẻ tuổi hơn cả hắn, nhưng mà ngay cả tuần sát sứ giả cũng phải gọi là tiền bối thì có thẻ biết được thân phận người này không hề đơn giản.
Tuy nói bản thân hắn là làm theo lệnh của tông chủ đại nhân, Từ Quân sẽ không làm khó hắn, nhưng nếu sau đó sẽ dùng việc công trả thù tư thì tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Cho nên hắn rất cung kính hướng về phía Hạ Nhất Minh chào một cái, lễ tiết làm ra tương đối chu đáo, chỉ thiếu chút nữa là quỳ xuống dập đầu mà thôi.
- Xin hỏi cao danh quý tính của tiền bối, để vãn bối trở vào bẩm báo một tiếng.
Tiền nhân đã nói, không thể ra tay đánh người đang cười, thấy đối phương có thái độ cung kính như vậy, làm như thế nào thì Hạ Nhất Minh cũng không thể làm ra chuyện xấu được.
Hắn hơi cười nói:
- Bổn nhân là Hạ Nhất Minh.
Vẻ mặt tên thủ vệ kia không biểu hiện chút nào, bởi vì thực lực của hắn còn kém cho nên đối với nhiều chuyện bên ngoài còn không biết được. Nhưng Từ Quân thì hơi nhíu mày lại, tuy nói khoảng cách từ Bắc Cương tới phương Đông xa tới ngàn dặm, chiến tích của Hạ Nhất Minh còn chưa thể vang tới nơi đây, nhưng với cái tên này thì Từ Quân rất có ấn tượng, tựa hồ như hắn đã từ trong miệng một người nào đó biết qua rồi thì phải.
Tên thủ vệ kia cung kính hỏi:
- Xin hỏi tiền bối tới bổn môn làm gì?
- Ta đến tìm người - Hạ Nhất Minh chậm rãi nói:
- Ta tìm Viên Lễ Huân.
- A..... - Sắc mặt Từ Quân nhất thời thay đổi, giờ phút này hắn rốt cuộc đã biết nhân vật trước mắt này có lai lịch thế nào.
Sau khi nghe thấy hắn đến tìm Viên Lễ Huân, Từ Quân rốt cuộc đã nhớ ra cái tên Hạ Nhất Minh, mấy năm trước trong Băng Cung phát sinh một chuyện cực kỳ chấn động.
Mấy năm trước, tông chủ Băng Cung Băng Tiếu Thiên đột nhiên tuyên bố, muốn đích thân bồi dưỡng một môn nhân mới cho Băng Cung.
Tin tức này đã khiến cho trên dưới Băng Cung vô cùng chấn động, ai ai cũng thầm đoán môn nhân mới này có quan hệ như thế nào với Băng Tiếu Thiên.
Bất quá các vị trưởng lão của Băng Cung cũng không nói lời nào, mãi cho tới vài năm sau mọi người mới biết được nguyên nhân rõ ràng, nguyên lai vị môn nhân kia gọi là Viên Lễ Huân, người này do tông chủ đại nhân tìm kiếm đã lâu, hơn nữa có được thiên phút tuyệt với cùng với thâm hàn thể chất.
Mà lúc ấy những chuyện cũ của Viên Lễ Huân cũng truyền ra ngoài, trong đó đồn đại lớn nhất gần đâu chính là do Lê Minh Huyên trưởng lão cùng Trác Vạn Liêm cường giả Nhất Đường Thiên mới từ Thiên Trì nhất mạch quay về.
Bọn họ mang về tin tức làm cho tất cả mọi người phải thất kinh, trượng phu của Viên Lễ Huân có tên là Hạ Nhất Minh, hơn nữa người này lại vừa tấn chức tôn giả.
Chuyện này từng khiến cho Băng Cung rất chấn động, nhưng cuối cùng do mấy vị Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả trong thiên hạ đến đây đã làm cho tin tức này dần tan đi.
Từ Quân ngay từ đàu cũng không đem Hạ tiên sinh liên hệ với Hạ Nhất Minh, nhưng khi nghe ra danh từ Viên Lễ Huân nhất thời hiểu được thân phận của hắn.
Bất quá trong lòng hắn âm thầm oán giận, Lê Minh Huyên trưởng lão cùng với Trác Vạn Liêm thật đúng là không có mắt. Thanh niên trước mặt này sao có thể là một cao thủ vừa tấn chức tôn giả được, hắn rõ ràng là Ngũ Khí đại tôn giả có thể dễ dàng giết chết thánh thú như giết một con gà vậy.
Tên thủ vệ nhíu mày, nói:
- Tiền bối, Viên Lễ Huân đại tôn giả là một trong những trưởng lão của bổn môn, cho nên không thể ra ngoài tiếp khách.
Hắn nói những lời này rất uyển chuyển khi còn chưa rõ ràng được lai lịch thân phận của Hạ Nhất Minh, nếu đổi lại là trưởng hợp khác có một người đột nhiên xuất hiện đòi gặp đại tôn giả trưởng lão mới tấn chức của bổn môn thì hắn đã sớm bắt đối phương đem đi thẩm vấn.
Hạ Nhất Minh hơi giật mình một chút, hắn có chút tức cười, mặc dù trong lòng hơi tức giận, nhưng vô luận thế nào cũng không thể phát tiết trên người này.
Ánh mắt hơi đảo qua, lập tức nhìn thấy Bảo Trư đang ngủ trên lưng Bạch Mã Lôi Điện.
Linh cơ hắn hơi động, nếu để cho Viên Lễ Huân nhìn thấy Bảo Trư, như vậy sẽ mang tới cho nàng vui mừng nho nhỏ, hắn nhẹ nhàng túm lấy Bảo Trư nói vài câu. Thanh âm của hắn cũng không phải rất nhỏ, nhưng được chân khí bao quanh khiến cho không có người nào nghe được một từ.
Ánh mắt đang buồn ngủ của Bảo Trư nhất thời tan như mây khói, nó hé miệng ra cười, sau đó bốn chân hơi động đã nhảy xuống đất.
Toàn thân Bảo Trư đều là một màu tuyết trắng, bộ dáng của nó khù khờ khiến cho các thủ vệ không hề đề phòng tới nó, ánh mắt nhìn thấy nó nhảy xuống đất mấy tên thủ vệ theo phản xạ muốn đỡ lấy.
Nhưng mà, còn không chờ bọn họ thi triển thân thủ Bảo Trư đã an toàn tiếp đất. Sau đó, bốn chân của nó nhẹ nhàng như được gắn lò xo nhất thời nhảy bật lên cao vượt qua đầu những thủ vệ.
Đợi cho mấy tên thủ vệ kịp phản ứng lại, thì bọn họ đã phát hiện ra đầu Bảo Trư đã sớm chạy đi đâu không biết.
Từ Quân ở phía sau bọn họ trợn tròn mắt nhìn, ánh mắt hắn nhìn theo phía Bảo Trư rời đi mà trong lòng thầm thất kinh.
Con heo nhỏ này nhìn bề ngoài rất xinh xắn đáng yêu, vậy mà nó cũng là một đầu linh thú sao? Ý nghĩ như vậy vừa xuất hiện đã khiến cho đại não mơ hồ to ra.
Phải biết rằng, nhân loại muốn có linh thú làm bạn thì gặp phải khó khăn rất lớn, chỉ cần có một đầu linh thú là người đó đã trở thành nhân vật rất giỏi, nhưng bên cạnh Hạ Nhất Minh lại có tới hai đầu linh thú. Quả thật là khiến cho người khác phải đố kỵ với hắn.
Sắc mặt mấy tên thủ vệ nhất thời thay đổi, nhưng bọn họ cũng không dám hô to gọi nhỏ, mà hết sức quay trở vào bên trong. Thế nhưng chỉ được vài bước, bọn họ đã không thể lui về vị trí của mình, bởi vì tốc độ của tên tiểu tử này quá nhanh, chỉ loáng cái đã không biết nó chạy đi đâu mất.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều có vẻ khó tin nổi.
Lần này thủ vệ núi, trưởng lão đã từng nói qua, nếu có người dám can đảm xông lên núi, thì nhất định phải đánh chuông cảnh báo. Nhưng mà lúc này xông lên núi không phải là một người, mà là một con tiểu Bảo Trư.
Loại chuyện này trước nay chưa từng xảy ra, cho nên mấy tên thủ vệ đưa mắt nhìn nhau, không ai có dũng khí đưa ra chủ ý.
Từ Quân dở khóc dở cười nhìn bọn họ, nói:
- Các ngươi nhanh bẩm báo cho trưởng lão việc ở nơi đây, một chi tiết cũng không được giấu diếm.
Tên thủ vệ cầm đầu nhìn hắn cảm kích nói:
- Tuân mệnh.
Hắn quay sang một người nháy mắt, sau đó người này lập tức toàn lực chạy lên trên núi.
Ngay sau đó, trên núi đột nhiên loạn cả lên, hơn nữa truyền xuống vô số thanh âm phẫn nộ. Những thanh âm này thình lình vang lên, ngay cả Hạ Nhất Minh cũng không hiểu được trên đó đang có chuyện gì xảy ra.
Ánh mắt liếc nhìn về phía Từ Quân cùng với những thủ vệ ở gần đó, nếu như không phải có bọn họ ở đây hì hắn có thể lấy ra chiếc khay ngọc để xem xét một chút, hoặc thông qua Bách Linh Bát đang bay ở trên không để biết một chút tình huống. Nhưng mà hiện giờ trước mặt có nhiều người như vậy, Hạ Nhất Minh cũng đành bỏ đi ý niệm này trong đầu.
Một lúc lâu sau, từ trên núi có một ngư vội vã chạy xuống, người này chính là kẻ đã chạy vào đưa tin, bất quá sắc mặt hắn lúc này lại hiện lên một tia hoảng sợ, tựa như vừa bị thứ gì đó hù dọa cho phải sợ hãi.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh khẽ biến, hắn cho dù kinh nghiệm thấp kém thì cũng nhìn ra được tựa hồ có chuyện gì đó không ổn.
Quả nhiên, người nọ vừa chạy đến gần, lập tức thở hổn hển nói:
- Từ tuần sát sứ giả, sủng vật của vị tiền bối nà sau khi chạy lên núi đã gặp phải thánh thú thủ sơn, kết quả song phương xảy ra một trận chiến đấu.
- Chiến đấu? - Từ Quân trợn trừng hai mắt lên, vẻ mặt khó tin hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì sao?
Tên đệ tử kia cười khổ nói:
- Vãn bối đã hỏi qua, sủng vật của vị tiền bối này khi tạy tới lưng chừng núi thì gặp phải thánh thú thủ sơn, kết quả là nó một cước đánh ngã thánh thú, sau đó bỏ chạy mất dạng. Chính vì vậy đã khiến cho thánh thú thủ sơn tức giận đang đi lùng sục nó ở khắp nơi.
Cái miệng của Từ Quân mở càng lúc càng lớn, hắn gian nan quay đầu lại, thì thào nói:
- Tiền bối, đầu linh thú vừa rồi là một con thánh thú sao?
Hạ Nhất Minh chậm rãi gật đầu, nói:
- Không sai, Bảo Trư quả thật là một đầu thánh thú.
Trong lòng hắn còn thầm bồi thêm một câu, nó chỉ thấp hơn thánh thú vương mà thôi.
Hơn nữa với thực lực của Bảo Trư bây giờ cho dù gặp phải thánh thú vương thì dù không đánh được vẫn có thể đào tẩu.
Từ Quân và vài tên đệ tử hít vào vài hơi khí lạnh, lúc vừa nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của Bảo Trư thì không ai có thể nghĩ tới nó lại là một đầu thánh thú cường đại.
Từ Quân hít sâu một hơi, nói:
- Tiền bối, sủng vật thánh thú của ngài đã chọc giận thánh thú thủ sơn của bổn cung, đây là chuyện đại sự, vãn bối phải vào núi để mời trưởng lão ra mặt hòa giải.
Hạ Nhất Minh vung tay áo lên, nói:
- Không sao, Bảo Trư không có việc gì đâu.
Đám người Từ Quân liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt bọn họ đều có vài phần quái dị. Bọn họ đều là môn hạ của Băng Cung, hiển nhiên là biết sự đáng sợ của thánh thú thủ sơn, nhưng xem bộ dáng người này thì thấy hắn không hề lo lắng cho sủng vật của mình.
Bỗng nhiên, bọn họ nghĩ tới một việc, người nọ lúc nói lại đã từng nhắc tới việc tiểu tử kia một cước đánh ngã thánh thú thủ sơn, cho nên mới khiến cho thánh thú thủ sơn tức giận truy đuổi. Nhưng mà, có thể một cước đánh ngã thánh thú thủ sơn thì chẳng lẽ nó không chiến đã chạy sao?
Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng vỗ vai tên đệ tử vằ chạy xuống, mỉm cười hỏi:
- Ngươi đã đi thông báo chưa?
Sắc mặt người nọ nhất thời đỏ bừng lên, hắn dồn dập nói:
- Tiền bối thứ lỗi, vãn bối vừa rồi vội vã quay trở lại báo tin cho nên quên mất không thông báo.
Vẻ tươi cười trên mặt Hạ Nhất Minh chợt trở nên cứng đờ, mắt trắng dã ra, người này quả thật là một cực phẩm a.
Sắc mặt Từ Quân hơi đỏ lên, hắn tức giận hừ một tiếng, nói:
- Tiền bối, mời ngài theo ta.
Sắc mặt tên thủ vệ cầm đầu lập tức thay đổi, nói:
- Từ tuần sát sứ giả....
Từ Quân vội vàng vung tay lên, tức giận nói:
- Các ngươi không cần xen vào nữa, có chuyện gì xảy ra sẽ do ta chịu trách nhiệm.
Mấy người thủ vệ đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng đều ngoan ngoãn lui lại phía sau, chỉ cần có tiên thiên cường giả cam đoan thì bọn họ sẽ không tiếp tục ngăn cản nữa.
- Hạ tiền bối, mời.... - Từ Quân cung kính nói.
Hạ Nhất Minh hài lòng gật đầu, tu vi võ đạo của người này mặc dù còn kém, nhưng thủ đoạn xử lý lại có chút đặc thù.
Tuy nhiên, Hạ Nhất Minh cũng không biết, khi Từ Quân biết được Bảo Trư là một đầu thánh thú, trong lòng hắn đã vô cùng kinh hãi, hắn mơ hồ có cảm giác Hạ Nhất Minh tuyệt đối không phải là một người dễ dàng đắc tội được. Nếu bởi vì vấn đề thái độ mà khiến cho cả môn phái trêu vào địch nhân như vậy, thì hắn sẽ trở thành tội nhân thiên cổ. Cho nên hắn mới lập tức sử dụng đặc quyền của tiên thiên cường giả, tự mình dẫn theo Hạ Nhất Minh tiến vào Băng Cung.
Từ đằng xa đã có thể nghe thấy tiếng rống giận dữ của một đầu thánh thú vang lên, mặc dù Hạ Nhất Minh không thể từ âm thanh này mà đoán được đó là thánh thú nào. Nhưng từ trong thanh âm xé gió truyền tới thì thực lực của đầu thánh thú này cũng không tồi, cùng với Ban Lan thánh hổ thì tương đương.
Chỉ là, gặp phải Bảo Trư thì nó quả thật đụng phải xui xẻo rồi.
Cho tới bây giờ thì Hạ Nhất Minh vẫn chưa từng lo lắng cho Bảo Trư, bởi vì phía sau tiểu tử này có Thiên Trì nhất mạch cùng Đồ Đằng bộ tộc làm chỗ dựa. Cho dù hắn không ra tay thì vào thời khắc mấu chốt, Băng Cung cũng không thể giam giữ nó.
Dọc theo đường đi, Từ Quân thi thoảng vẫn lén nhìn sắc mặt Hạ Nhất Minh, hắn chỉ nhìn thấy đối phương bước đi nhẹ nhàng, vẻ mặt lãnh đạm mà trong lòng thầm kêu may mắn, bản thân cuối cùng cũng không nhìn lầm người.
Trên đường đi, gặp phải ba trạm canh gác, trong mỗi một cửa canh gác đều là những đệ tử của Băng Cung, mục đích của bọn họ cũng giống như những người ở trạm đầu tiên. Tuy nhiên trước thái độ kiên định của Từ Quân, bọn họ không dám tiếp tục đứng ra ngăn cản, cứ để cho hắn dẫn theo Hạ Nhất Minh tiến vào bên trong. Hai bên sườn đại môn là bức tường cao lớn kéo dài về phía trước mặt mãi không thấy điểm cuối cùng.
Nơi đây mọi ngóc ngách đều bị tuyết bao phủ, tuy nhiên đây cũng chỉ là vẻ mặt bên ngoài mà thôi, chỉ khi tiến vào trong Băng Cung, Hạ Nhất Minh mới kinh ngạc phát hiện ra bên trong và bên ngoài nơi đây là hai thế giới bất đồng.
Bên ngoài Băng Cung, gió lạnh gào thét, không khí lạnh thổi qua làm cho người ta lạnh run người, những tu luyện giả chưa đạt tới tiên thiên cường giả thì phải chịu cảnh hàn khí dày vò liên tục. Trên băng nguyên, mỗi một ngày đều có người bị chết vì giá rét, thậm chí còn có kẻ phải chết đói. Nhưng đồng dạng, người dân sinh sống trên mảnh đất cằn cỗi này lại có năng lực mạnh mẽ, cũng không phải những người bình thường quen ăn sung mặc sướng có thể so sánh.
Đừng nói là đám người ở phương Đông, mà ngay cả vùng Tây Bắc cũng khó có thể so sánh được với những người dân nơi đây.
Ấy vậy mà trong một thế giới đầy tuyết này còn có một nơi bốn mùa như mùa xuân, đây có thể nói là địa phương tốt nhất ở vùng xứ lạnh này.
Khi Hạ Nhất Minh bước qua ngưỡng cửa là giới tuyến giữa hai thế giới, hắn cảm thấy mình giống như vừa thoát khỏi Bắc Cương băng nguyên tiến vào phương Đông. Đưa ánh mắt nhìn quanh một vòng, nơi đây là một cái sơn cốc rộng lớn, bên trong sơn cốc sinh trưởng vô số các loại thực vạt mới lạ, ở trên những thực vật này còn có không ít những con bướm, và ong mật đang bay qua bay lại không ngừng.
Khi đang nhìn quen cảnh bốn phương đều là tuyết là đột ngột thấy được hoàn cảnh nơi này, thì không khỏi làm cho người ta sinh ra cảm giác khó tiếp nhận được.
Hạ Nhất Minh tò mò đưa ánh mắt nhìn khắp nơi, nửa ngày sau mới thu hồi lại ánh mắt của mình.
Hắn thở dài một tiếng, nói:
- Không trách được mọi người ở trên Băng Nguyên đều nói muốn đi tới Băng Cung và được ở lại nơi đây, nguyên lai đây mới chân chính là Băng Cung.
Hắn trong lúc hành tẩu ở băng nguyên đã từng nghe qua vô số giấc mộng của các nam nhi, nhưng làm cho hắn kinh ngạc nhất là rất nhiều người mơ mộng mình có thể gia nhập Băng Cung.
Điều này tất nhiên không phải chỉ liên quan tới địa vị của Băng Cung ở Bắc Cương này, mà là liên quan nhất định tới hoàn cảnh sống ở nơi đây.
Từ Quân bật cười nói:
- Tiền bối quá khen, bất quá Băng Cung ở Bắc Cương có danh vọng rất ca, rất nhiều người nguyện ý gia nhập cũng là sự thật.
Hắn dừng lại một chút nói:
- Hàng năm chúng ta đều cố ý mở cửa môn phái, để những người nguyện ý gia nhập bôn môn đến đây là thi tuyển. Cho nên trong ở Bắc Cương này, Băng Cung có rất nhiều nguồn nhân lực để phát triển cho đời sau.
Hạ Nhất Minh sửng sốt một chút, hắn yên lặng lo lắng những vất đề được mất ở trong chuyện này.
Từ xa lại có một tiếng rống phát lên, con thánh thú thủ sơn tựa hồ như vẫn đang truy tìm tiểu tử kia, hơn nữa nghe thanh âm của nó thì đã gặp phải một đối thủ thật sự khó chơi.
Sau đó, một tiếng huýt sáo dài từ phía trước vang lên, khi thanh âm này xuất hiện, trên mặt Từ Quân hiện lên một chút do dự cùng lo lắng.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh nhanh như điện, chỉ một chút thay đổi của Từ Quân sao có thể dấu được mắt hắn cơ chứ.
- Từ huynh, tiếng huýt gió vừa rồi là của vị đại tôn giả nào vậy? - Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi.
Tinh thần của Từ Quân rung lên, trên mặt hắn hiện lên một vài tia vui mừng.
- Tiền bối, đây là đại trưởng lão của bổn môn Từ Đống Sơn. - Hắn dừng lại một chút, thì thào nói:
- Có lẽ Từ đại trưởng lão đang đuổi theo thánh thú của ngài.
Hắn đang suy nghĩ, Bảo Trư dù có lợi hại nhưng vẫn chỉ là một đầu thánh thú, dưới sự truy kích của đại tôn giả cũng đành phải thúc thủ chịu trói. Nhưng không nghĩ tới, sắc mặt Hạ Nhất Minh vẫn bình thản như trước, tựa hồ như hắn không thèm để ý tới một chút nào.
Khóe miệng hơi lộ ra một tia mỉm cười, Hạ Nhất Minh trầm ngâm một chút rồi gật đầu, Bảo Trư còn chưa thi triển ra Hỏa Long và Âm Ba công kích. Hiển nhiên, dưới sự truy kích của hai người nó vẫn có thể ứng phó được.
Từ Quân thầm đổ ra mấy giọt mồ hôi lạnh, hắn đã gấp tới độ như kiến bò trên chảo nóng, nhưng vẫn không dám biểu hiện ra ngoài đến nửa điểm.
Do dự nửa ngày, cuối cùng hắn nói:
- Tiền bối, vãn bối cũng nên tới gặp trưởng lão bổn môn, xin ngài hãy gọi sủng vật thánh thú của mình quay trở về.
Hạ Nhất Minh cười ha hả, hắn thả Bảo Trư ra mà muốn nó dùng cái mũi của mình xác định xem Viên Lễ Huân đang ở nơi nào, cho nên lúc này cũng khôn muốn gọi nó quay trở lại.
Hơn nữa hắn tin tưởng, Bảo Trư một khi đảo lộn Băng Cung lên thì Viên Lễ Huân khẳng định cũng phải xuất hiện.
Quả nhiên, chỉ lúc sau từ xa truyền lại những tuyết huýt gió không ngừng, mà thánh âm tràn ngập niềm vui của Bảo Trư cũng thoát ra khỏi miệng.
Hai hàng lông mày Hạ Nhất Minh hơi giật giật vài cái, hắn biết Bảo Trư khẳng định đã tìm được Viên Lễ Huân.
Từ Quân đưa ánh mắt không hiểu nhìn Hạ Nhất Minh, trong lòng hắn nghi vấn vạn phần, con sủng vật thánh thú của hắn xâm nhập vào Băng Cung rõ ràng đã bị bắt, nhưng vì sao trên mặt đối phương vẫn hiện lên nụ cười tươi như vậy a?
Giờ phút này, Từ Quân chỉ cảm thấy đầu mình đang to như cái đấu, chuyện của mấy cường giả siêu cấp này hắn thật sự không nhìn thấu được.
Từ xa truyền lại tiếng huýt gió quen thuộc, làm cho Hạ Nhất Minh cảm xúc dạt dào, hắn cũng không thể tiếp tục nhẫn nại nữa, thân hình chỉ thoáng cái đã biến mất khỏi vị trí.
Bạch Mã Lôi Điện phe phẩy chiếc đuôi rồi nhanh chóng đuổi theo sau.
Từ Quân hơi sửng sốt một chút, trong lòng thầm kêu không tốt, hắn liều mạng đuổi theo Hạ Nhất Minh, nhưng với tốc độ của hắn làm sao có thể đuổi kịp Hạ Nhất Minh và Bạch Mã Lôi Điện được? Khoảng cách giữa hai bên càng lúc lại càng bị kéo dãn ra.