Vũ Thần
Chương 895: Quang hóa Lôi Chấn Tử
Giơ nắm đấm lên, Hạ Nhất Minh cách không đánh ra một quyền, với lực lượng của hắn bây giờ dù là cách không đánh ra, nhưng với hỗ trợ của chân khí cường đại cũng có thể tạo thành một cái hỗ to ở trên đảo.
Sau đó, Hạ Nhất Minh đặt thi thể của Gia Phỉ Nhĩ Đức vào trong đó, hay tay nhẹ nhàng huy vũ lấp chiếc hố đi.
Vô luận là khi còn sống Hạ Nhất Minh cùng với Gia Phỉ Nhĩ Đức có thù oán như thế nào, thì một khi đã nằm dưới lòng đất thì không còn thù oán gì nữa, cho nên Hạ Nhất Minh cũng không ngại mà chôn cất cho hắn.
Cầm trên tay hai khối Lôi Chấn Tử, ánh mắt Hạ Nhất Minh thoáng có chút chần chờ.
Bạch Mã Lôi Điện có lẽ có thể quang hóa được thần binh, nhưng Hạ Nhất Minh lại còn có suy nghĩ nên hay không để cho nó trực tiếp quang hóa Lôi Chấn Tử. Bởi vì hắn cũng không biết một khi quang hóa được mười bốn khối Lôi Chấn Tử, thì nó còn có thể quang hóa tiếp được sáu khối Lôi Chấn Tử nữa không? Cho nên để phương pháp ổn thỏa nh là chờ thu thập đủ hai mươi khối Lôi Chấn Tử, rồi để Bạch Mã Lôi Điện tiến hành quang hóa một thể.
Nhưng mà, lúc này một chiếc đầu đưa lại gần mặt Hạ Nhất Minh, Bạch Mã Lôi Điện đưa chiếc lưỡi thô to của nó niếm nhẹ lên bàn tay của hắn.
Hạ Nhất Minh cùng Bạch Mã Lôi Điện vốn đã vô cùng ăn ý, cho nên khi vừa thấy động tác này của nó hắn đã có thể đoán ra được suy nghĩ của nó.
- Lôi Điện, ngươi muốn thử quang hóa Lôi Chấn Tử sao? - Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi.
Bạch Mã Lôi Điện không chút do dự gật nhẹ đầu, ánh mắt của nó tràn ngập quang mang mong chờ.
Hạ Nhất Minh chần chờ nửa ngày, nói:
- Lôi Điện, quang hóa thần binh không phải là một chuyện dễ dàng, trong tay ta lúc này có mười bốn khối Lôi Chấn Tử, nhưng trong tay Phất Lan Khắc Lâm còn có sáu khối nữa. Nếu ngươi bây giờ đem mười bốn khối Lôi Chấn Tử quang hóa hết, như vậy đến khi ta thu thập được sáu khối kia chỉ sợ ngươi chưa chắc đã có thể quang hóa thành công.
Vẻ mặt của hắn vô cùng nghiêm túc, nhưng khi nhắc tới việc thu lại sáu khối Lôi Chấn Tử trong tay Phất Lan Khắc Lâm thì lại tràn ngập sự tin tưởng.
Nếu để cho cường giả cùng giai nghe được những lời này của hắn, khẳng định sẽ nghĩ rằng hắn là một người cực kỳ cuồng vọng.
Muốn từ trong tay một vị cường giả Cửu Cửu Trọng Thiên lấy được Lôi Chấn Tử, đây là chuyện dễ lắm sao? Nhưng Hạ Nhất Minh lại vô cùng tin tưởng, bởi vì giờ phút này lực lượng của hắn chính là nguồn động lực để cho hắn có niềm tin như thế. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Bạch Mã hơi nghiêng đầu, nó tựa hồ cũng đang lo lắng điều gì đó.
Ánh mắt Bảo Trư hơi chuyển động, nó từ trong lòng Hạ Nhất Minh nhảy ra đi tới trước mặt Bạch Mã Lôi Điện, cùng Bạch Mã Lôi Điện lẩm bẩm nửa ngày. Bạch Mã Lôi Điện lập tức phe phẩy đuôi, đôi mắt xinh đẹp của nó lộ ra quang mang sáng ngời nhìn về phía Hạ Nhất Minh.
Thở dài một hơi, Hạ Nhất Minh vừa nhìn thấy ánh mắt của nó đã biết được nó đã hạ quyết tâm. Tuy nói quyết tâm này là do Bảo Trư mang lại, nhưng Hạ Nhất Minh vẫn tôn trọng quyết định của nó.
Cổ tay vung lên, Ngũ Hành Hoàn lập tức xuất hiệnt rên tay, thần niệm Hạ Nhất Minh hơi đảo qua, mười hai khối tử kim sắc nhất thời xếp thành hàng chữ nhất ở trên mặt đất.
Từ khi Hạ Nhất Minh nắm giữ được bí mật của không gian bên trong Ngũ Hành Hoàn, hắn đã đem toàn bộ những đồ vật trọng yếu để vào trong đó.
Ở trong Ngũ Hành thế giới có một không gian r lớn, ngay cả Cửu Long Lô cũng có thể chứa được dễ dàng. Bởi vậy mới có thể thấy được không gian bên trong lớn tới mức nào a.
Mười hai khối Lôi Chấn Tử bỗng nhiên xuất hiện, nếu là trong lúc đối địch đột nhiên xuất ra thì đây chính là một sát chiêu. Đây chính là lễ vật mà Hạ Nhất Minh định tặng cho hai vị cường giả phương Tây, nhưng đáng tiếc chính là hắn còn chưa kịp ra tay, thì Vũ gia lão tổ đã sử dụng uy lực của thần đạo phá vỡ Quang Ám hợp bích.
Cầm trong tay hai viên Lôi Chấn Tử đã tiêu hao lực lượng gần như cạn kiệt đặt xuống, sau đó Hạ Nhất Minh túm lấy Bảo Trư đem nó lui lại phía sau.
Đương nhiên, Hạ Nhất Minh hóng thích năng lượng của Lôi Chấn Tử ở trên nửa kia của hòn đảo, hắn không muốn uy lực do Lôi Chấn Tử phóng thích ra phá hủy đi mộ phần của Gia Phỉ Nhĩ Đức.
Bạch Mã Lôi Điện đứng trước một đống Lôi Chấn Tử, nó nghiêng đầu suy nghĩ tựa hồ đang lo lắng làm sao để có thể quang hóa thần binh?
Sau một lát, nó cúi đầu xuống, chiếc sừng trên đầu lúc này xuất hiện một tia lôi điện màu tím cường đại.
Sau đó, đạo lôi điện này nhanh chóng phóng về phía mười bốn viên Lôi Chấn Tử.
Chỉ trong chốc lát, đạo lôi điện đó đã hoàn toàn bao phủ lấy mười bốn viên Lôi Chấn Tử.
Giờ phút này, trong lòng Hạ Nhất Minh bắt đầu có chút lo lắng, mặc dù hắn xác định với thể chất của Bạch Mã Lôi Điện thì dù quang hóa thất bại cũng sẽ không ảnh hưởng tới tính mạng. Nhưng dù thế thì trong lòng hắn bây giờ vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng.
"Xẹt xẹt xẹt....."
Tại vị trí lôi điện bao phủ, vô số những ngọn lôi điện nhỏ phát ra âm thanh....
Hạ Nhất Minh hơi nhăn mày lại, hắn biết quá trình quang hóa thần binh của Bạch Mã Lôi Điện cũng không phải là rất thuận lợi, còn xa mới dễ dàng thoải mái như Bảo Trư quang hóa Cửu Xỉ Đing Ba.
Bảo Trư ở trong lòng hắn lầm bầm vài tiếng, Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng vuốt ve chiếc đầu nhỏ của nó, hắn trầm giọng nói:
- Bảo Trư, đây là do Bạch Mã lựa chọn, không ai có thể trợ giúp nó, cho dù là ta cũng không thể.
Cùng với Bạch Mã ở chung một thời gian dài, Hạ Nhất Minh đã sớm cảm nhận được tính cách cao ngạo của nó, một khi nó đã quyết định quang hóa Lôi Chấn Tử, thì từ ánh mắt kiên định của nó Hạ Nhất Minh biết mình không thể lay chuyển được quyết định đó.
Hắn có thể khẳng định, nếu như hắn ra tay trợ giúp Bạch Mã Lôi Điện quang hóa Lôi Chấn Tử, thì dù thành công cũng dẫn tới duyên phận của hai bên chấm dứt từ đây.
Bảo Trư tựa hồ cũng lĩnh hội được ý tứ của Hạ Nhất Minh, nó lầm bầm kêu lên vài tiếng, tựa hồ đang biểu đạt ý kiến của mình.
Khóe miệng Hạ Nhất Minh lộ ra nụ cười an ủi, nói:
- Ngươi yên tâm, nếu thực sự tính mạng của Lôi Điện bị nguy hiểm, ta nhất định sẽ không đứng nhìn.
Bảo Trư trong lòng hắn lúc này mới an tĩnh lại, nó yên lặng quan sát tình hình phía trước, hai cái chân không hề an phận chà xát vào nhau.
Cường độ lôi điện ở phía xa càng lúc càng niều, Hạ Nhất Minh thậm chí còn cảm nhận được giờ phút này Bạch Mã Lôi Điện đã thi triển ra toàn lực, không hề giữ lại chút nào.
Một lúc lâu sau, hai mắt Hạ Nhất Minh chợt sáng lên, ánh mắt hiện lên một tia vui mừng.
Mặc dù thần niệm của hắn không thể xuyên qua khu vực lôi điện, nhưng hắn lại qua khe hở của lôi điện thấy được, một viên Lôi Chấn Tử bay về phía chiếc sừng của Bạch Mã, sau đó quang mang chói mắt xuất hiện và biến mất.
Trải qua một thời gian dài cố gắng, Bạch Mã Lôi Điện cuối cùng đã thành công quang hóa được một khối Lôi Chấn Tử.
Mà chỉ cần thành công quang hóa được một khối, như vậy những khối sau chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Quả nhiên, ánh mắt Bạch Mã Lôi Điện cũng trở nên thư thái hơn rất nhiều, mặc dù lôi điện ở xung quanh không hề bớt đi, nhưng không khí tràn ngập xung quanh đã biến mất.
Bảo Trư ở trong lòng Hạ Nhất Minh lầm bầm hoan hô một tiếng, ngay cả Bách Linh Bát cũng hiện ra nụ cười hiếm hoi trên mặt. Chỉ có Vũ gia lão tổ ở phía xa vẫn như trước không hề thể hiện ra cảm xúc gì.
Qua nửa ngày sau, lôi điện cuối cùng đã hoàn toàn được triệt tiêu, mười bốn khối Lôi Chấn Tử ở trên mặt đất đã tiêu biến toàn bộ.
Bảo Trư vọt về phía trước, thoáng cái đã lao lên đầu Bạch Mã Lôi Điện, bốn chân của nó ôm chặt lấy chiếc sừng của Bạch Mã Lôi Điện. Nó đã hoàn toàn coi chiếc sừng này là một kiện bảo bối quý hiếm a.
Hạ Nhất Minh tiến lên, hắn nhẹ nhàng vuốt ve chiếc cổ của Bạch Mã Lôi Điện, trao đổi một chút thần niệm với Bạch Mã, đồng thời hắn cảm nhận được cảm giác vui mừng từ nó truyền ra.
Một lúc lâu sau, mọi người mới từ trong trạng thái vui mừng khôi phục lại như cũ.
Cuối cùng ánh mắt nhìn lại phần mộ của vị Nhân Đạo Đỉnh Phong và quang cảnh của hòn đảo, hắn đưa tay ra hiệu cho Bách Linh Bát, sau đó bay người lên lưng Bạch Mã Lôi Điện, vỗ nhẹ vào đầu Bảo Trư.
Tiểu tử này lập tức hiểu được ý định của Hạ Nhất Minh, nó dùng phương thức trao đổi mà người ta không biết nói cho Bạch Mã, rồi Bạch Mã Lôi Điện mở ra bốn vó chạy về phía xa.
Mặc dù Bạch Mã Lôi Điện đã quang hóa được Lôi Chấn Tử, nhưng nó cũng chưa dám thử nghiệm điều khiển thần binh ánh sáng để phi hành, đừng nói là tốc độ học ban đầu, dù là Bạch Mã Lôi Điện muốn thử thì Hạ Nhất Minh cũng không dám cưỡi a.
Bách Linh Bát tự nhiên là bay lên giữa không trung, còn Vũ gia lão tổ thì bám sát theo đằng sau.
Cũng không biết vì sao, thần đạo Ngưng Huyết Nhân lại có thể sử dụng thần binh ánh sáng để phi hành, điều này mang tới cho Hạ Nhất Minh một tia hy vọng. Hắn hy vọng một ngày nào đó thần đạo Ngưng Huyết Nhân có thể thích ứng được với cơ thể của Vũ gia lão tổ, từ đó hắn sẽ kh chế được lực lượng dưới thần đạo đủ để đối chiến với Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả.
********
Mặt biển không ngừng có những ngọn sóng nhấp nhô, mặt trời mọc ở phía Đông, rồi lặn ở phía Tây, hai ngày sau trong một khu hải vực nước biển đột nhiên bắn tung lên.
Một đạo thân ảnh màu đen từ trong biển lao ra, ánh mắt của hắn nhìn bốn phía xung quanh, sau đó chăm chú nhìn về phía hòn đảo nhỏ bị chia làm hai.
Người này chính là Cát Ma Phàm Thù, sau khi trải qua hai ngày hắn liền quay lại nơi này để tìm kiếm một ít dấu vết để có thể bám theo Gia Phỉ Nhĩ Đức để tìm cơ hội ám sát.
Nhưng mà, khi mắt hắn nhìn thấy hòn đảo bị chia ra làm hai phần, trong lòng rung động vô cùng lớn.
Hai ngày trước, mặc dù hắn đã rời đi xa nhưng thiên địa chi khí dao động kịch liệt lại không thoát khỏi được cảm ứng của hắn.
Chỉ là, loại biến hóa của thiên địa khí quá mức cường đại, thậm chí còn cường đại tới mức làm cho lòng hiếu kỳ quay lại tìm hiểu của hắn cũng không có. Bởi vì hắn có một loại cảm giác, nếu bản thân quay trở lại trong lúc này, như vậy sẽ phát sinh ra chuyện làm cho hắn phải hối hận cả đời.
Cứ như vây mãi hai ngày sau, hắn mới cẩn thận quay lại nơi này, chứng kiến cảnh tượng nơi đây lại càng làm cho hắn kinh tâm động phách.
Bờ môi hơi run run thì thào nói:
- Chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ thật sự là cường giả thần đạo xuất hiện sao?
Sau đó, Hạ Nhất Minh đặt thi thể của Gia Phỉ Nhĩ Đức vào trong đó, hay tay nhẹ nhàng huy vũ lấp chiếc hố đi.
Vô luận là khi còn sống Hạ Nhất Minh cùng với Gia Phỉ Nhĩ Đức có thù oán như thế nào, thì một khi đã nằm dưới lòng đất thì không còn thù oán gì nữa, cho nên Hạ Nhất Minh cũng không ngại mà chôn cất cho hắn.
Cầm trên tay hai khối Lôi Chấn Tử, ánh mắt Hạ Nhất Minh thoáng có chút chần chờ.
Bạch Mã Lôi Điện có lẽ có thể quang hóa được thần binh, nhưng Hạ Nhất Minh lại còn có suy nghĩ nên hay không để cho nó trực tiếp quang hóa Lôi Chấn Tử. Bởi vì hắn cũng không biết một khi quang hóa được mười bốn khối Lôi Chấn Tử, thì nó còn có thể quang hóa tiếp được sáu khối Lôi Chấn Tử nữa không? Cho nên để phương pháp ổn thỏa nh là chờ thu thập đủ hai mươi khối Lôi Chấn Tử, rồi để Bạch Mã Lôi Điện tiến hành quang hóa một thể.
Nhưng mà, lúc này một chiếc đầu đưa lại gần mặt Hạ Nhất Minh, Bạch Mã Lôi Điện đưa chiếc lưỡi thô to của nó niếm nhẹ lên bàn tay của hắn.
Hạ Nhất Minh cùng Bạch Mã Lôi Điện vốn đã vô cùng ăn ý, cho nên khi vừa thấy động tác này của nó hắn đã có thể đoán ra được suy nghĩ của nó.
- Lôi Điện, ngươi muốn thử quang hóa Lôi Chấn Tử sao? - Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi.
Bạch Mã Lôi Điện không chút do dự gật nhẹ đầu, ánh mắt của nó tràn ngập quang mang mong chờ.
Hạ Nhất Minh chần chờ nửa ngày, nói:
- Lôi Điện, quang hóa thần binh không phải là một chuyện dễ dàng, trong tay ta lúc này có mười bốn khối Lôi Chấn Tử, nhưng trong tay Phất Lan Khắc Lâm còn có sáu khối nữa. Nếu ngươi bây giờ đem mười bốn khối Lôi Chấn Tử quang hóa hết, như vậy đến khi ta thu thập được sáu khối kia chỉ sợ ngươi chưa chắc đã có thể quang hóa thành công.
Vẻ mặt của hắn vô cùng nghiêm túc, nhưng khi nhắc tới việc thu lại sáu khối Lôi Chấn Tử trong tay Phất Lan Khắc Lâm thì lại tràn ngập sự tin tưởng.
Nếu để cho cường giả cùng giai nghe được những lời này của hắn, khẳng định sẽ nghĩ rằng hắn là một người cực kỳ cuồng vọng.
Muốn từ trong tay một vị cường giả Cửu Cửu Trọng Thiên lấy được Lôi Chấn Tử, đây là chuyện dễ lắm sao? Nhưng Hạ Nhất Minh lại vô cùng tin tưởng, bởi vì giờ phút này lực lượng của hắn chính là nguồn động lực để cho hắn có niềm tin như thế. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Bạch Mã hơi nghiêng đầu, nó tựa hồ cũng đang lo lắng điều gì đó.
Ánh mắt Bảo Trư hơi chuyển động, nó từ trong lòng Hạ Nhất Minh nhảy ra đi tới trước mặt Bạch Mã Lôi Điện, cùng Bạch Mã Lôi Điện lẩm bẩm nửa ngày. Bạch Mã Lôi Điện lập tức phe phẩy đuôi, đôi mắt xinh đẹp của nó lộ ra quang mang sáng ngời nhìn về phía Hạ Nhất Minh.
Thở dài một hơi, Hạ Nhất Minh vừa nhìn thấy ánh mắt của nó đã biết được nó đã hạ quyết tâm. Tuy nói quyết tâm này là do Bảo Trư mang lại, nhưng Hạ Nhất Minh vẫn tôn trọng quyết định của nó.
Cổ tay vung lên, Ngũ Hành Hoàn lập tức xuất hiệnt rên tay, thần niệm Hạ Nhất Minh hơi đảo qua, mười hai khối tử kim sắc nhất thời xếp thành hàng chữ nhất ở trên mặt đất.
Từ khi Hạ Nhất Minh nắm giữ được bí mật của không gian bên trong Ngũ Hành Hoàn, hắn đã đem toàn bộ những đồ vật trọng yếu để vào trong đó.
Ở trong Ngũ Hành thế giới có một không gian r lớn, ngay cả Cửu Long Lô cũng có thể chứa được dễ dàng. Bởi vậy mới có thể thấy được không gian bên trong lớn tới mức nào a.
Mười hai khối Lôi Chấn Tử bỗng nhiên xuất hiện, nếu là trong lúc đối địch đột nhiên xuất ra thì đây chính là một sát chiêu. Đây chính là lễ vật mà Hạ Nhất Minh định tặng cho hai vị cường giả phương Tây, nhưng đáng tiếc chính là hắn còn chưa kịp ra tay, thì Vũ gia lão tổ đã sử dụng uy lực của thần đạo phá vỡ Quang Ám hợp bích.
Cầm trong tay hai viên Lôi Chấn Tử đã tiêu hao lực lượng gần như cạn kiệt đặt xuống, sau đó Hạ Nhất Minh túm lấy Bảo Trư đem nó lui lại phía sau.
Đương nhiên, Hạ Nhất Minh hóng thích năng lượng của Lôi Chấn Tử ở trên nửa kia của hòn đảo, hắn không muốn uy lực do Lôi Chấn Tử phóng thích ra phá hủy đi mộ phần của Gia Phỉ Nhĩ Đức.
Bạch Mã Lôi Điện đứng trước một đống Lôi Chấn Tử, nó nghiêng đầu suy nghĩ tựa hồ đang lo lắng làm sao để có thể quang hóa thần binh?
Sau một lát, nó cúi đầu xuống, chiếc sừng trên đầu lúc này xuất hiện một tia lôi điện màu tím cường đại.
Sau đó, đạo lôi điện này nhanh chóng phóng về phía mười bốn viên Lôi Chấn Tử.
Chỉ trong chốc lát, đạo lôi điện đó đã hoàn toàn bao phủ lấy mười bốn viên Lôi Chấn Tử.
Giờ phút này, trong lòng Hạ Nhất Minh bắt đầu có chút lo lắng, mặc dù hắn xác định với thể chất của Bạch Mã Lôi Điện thì dù quang hóa thất bại cũng sẽ không ảnh hưởng tới tính mạng. Nhưng dù thế thì trong lòng hắn bây giờ vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng.
"Xẹt xẹt xẹt....."
Tại vị trí lôi điện bao phủ, vô số những ngọn lôi điện nhỏ phát ra âm thanh....
Hạ Nhất Minh hơi nhăn mày lại, hắn biết quá trình quang hóa thần binh của Bạch Mã Lôi Điện cũng không phải là rất thuận lợi, còn xa mới dễ dàng thoải mái như Bảo Trư quang hóa Cửu Xỉ Đing Ba.
Bảo Trư ở trong lòng hắn lầm bầm vài tiếng, Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng vuốt ve chiếc đầu nhỏ của nó, hắn trầm giọng nói:
- Bảo Trư, đây là do Bạch Mã lựa chọn, không ai có thể trợ giúp nó, cho dù là ta cũng không thể.
Cùng với Bạch Mã ở chung một thời gian dài, Hạ Nhất Minh đã sớm cảm nhận được tính cách cao ngạo của nó, một khi nó đã quyết định quang hóa Lôi Chấn Tử, thì từ ánh mắt kiên định của nó Hạ Nhất Minh biết mình không thể lay chuyển được quyết định đó.
Hắn có thể khẳng định, nếu như hắn ra tay trợ giúp Bạch Mã Lôi Điện quang hóa Lôi Chấn Tử, thì dù thành công cũng dẫn tới duyên phận của hai bên chấm dứt từ đây.
Bảo Trư tựa hồ cũng lĩnh hội được ý tứ của Hạ Nhất Minh, nó lầm bầm kêu lên vài tiếng, tựa hồ đang biểu đạt ý kiến của mình.
Khóe miệng Hạ Nhất Minh lộ ra nụ cười an ủi, nói:
- Ngươi yên tâm, nếu thực sự tính mạng của Lôi Điện bị nguy hiểm, ta nhất định sẽ không đứng nhìn.
Bảo Trư trong lòng hắn lúc này mới an tĩnh lại, nó yên lặng quan sát tình hình phía trước, hai cái chân không hề an phận chà xát vào nhau.
Cường độ lôi điện ở phía xa càng lúc càng niều, Hạ Nhất Minh thậm chí còn cảm nhận được giờ phút này Bạch Mã Lôi Điện đã thi triển ra toàn lực, không hề giữ lại chút nào.
Một lúc lâu sau, hai mắt Hạ Nhất Minh chợt sáng lên, ánh mắt hiện lên một tia vui mừng.
Mặc dù thần niệm của hắn không thể xuyên qua khu vực lôi điện, nhưng hắn lại qua khe hở của lôi điện thấy được, một viên Lôi Chấn Tử bay về phía chiếc sừng của Bạch Mã, sau đó quang mang chói mắt xuất hiện và biến mất.
Trải qua một thời gian dài cố gắng, Bạch Mã Lôi Điện cuối cùng đã thành công quang hóa được một khối Lôi Chấn Tử.
Mà chỉ cần thành công quang hóa được một khối, như vậy những khối sau chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Quả nhiên, ánh mắt Bạch Mã Lôi Điện cũng trở nên thư thái hơn rất nhiều, mặc dù lôi điện ở xung quanh không hề bớt đi, nhưng không khí tràn ngập xung quanh đã biến mất.
Bảo Trư ở trong lòng Hạ Nhất Minh lầm bầm hoan hô một tiếng, ngay cả Bách Linh Bát cũng hiện ra nụ cười hiếm hoi trên mặt. Chỉ có Vũ gia lão tổ ở phía xa vẫn như trước không hề thể hiện ra cảm xúc gì.
Qua nửa ngày sau, lôi điện cuối cùng đã hoàn toàn được triệt tiêu, mười bốn khối Lôi Chấn Tử ở trên mặt đất đã tiêu biến toàn bộ.
Bảo Trư vọt về phía trước, thoáng cái đã lao lên đầu Bạch Mã Lôi Điện, bốn chân của nó ôm chặt lấy chiếc sừng của Bạch Mã Lôi Điện. Nó đã hoàn toàn coi chiếc sừng này là một kiện bảo bối quý hiếm a.
Hạ Nhất Minh tiến lên, hắn nhẹ nhàng vuốt ve chiếc cổ của Bạch Mã Lôi Điện, trao đổi một chút thần niệm với Bạch Mã, đồng thời hắn cảm nhận được cảm giác vui mừng từ nó truyền ra.
Một lúc lâu sau, mọi người mới từ trong trạng thái vui mừng khôi phục lại như cũ.
Cuối cùng ánh mắt nhìn lại phần mộ của vị Nhân Đạo Đỉnh Phong và quang cảnh của hòn đảo, hắn đưa tay ra hiệu cho Bách Linh Bát, sau đó bay người lên lưng Bạch Mã Lôi Điện, vỗ nhẹ vào đầu Bảo Trư.
Tiểu tử này lập tức hiểu được ý định của Hạ Nhất Minh, nó dùng phương thức trao đổi mà người ta không biết nói cho Bạch Mã, rồi Bạch Mã Lôi Điện mở ra bốn vó chạy về phía xa.
Mặc dù Bạch Mã Lôi Điện đã quang hóa được Lôi Chấn Tử, nhưng nó cũng chưa dám thử nghiệm điều khiển thần binh ánh sáng để phi hành, đừng nói là tốc độ học ban đầu, dù là Bạch Mã Lôi Điện muốn thử thì Hạ Nhất Minh cũng không dám cưỡi a.
Bách Linh Bát tự nhiên là bay lên giữa không trung, còn Vũ gia lão tổ thì bám sát theo đằng sau.
Cũng không biết vì sao, thần đạo Ngưng Huyết Nhân lại có thể sử dụng thần binh ánh sáng để phi hành, điều này mang tới cho Hạ Nhất Minh một tia hy vọng. Hắn hy vọng một ngày nào đó thần đạo Ngưng Huyết Nhân có thể thích ứng được với cơ thể của Vũ gia lão tổ, từ đó hắn sẽ kh chế được lực lượng dưới thần đạo đủ để đối chiến với Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả.
********
Mặt biển không ngừng có những ngọn sóng nhấp nhô, mặt trời mọc ở phía Đông, rồi lặn ở phía Tây, hai ngày sau trong một khu hải vực nước biển đột nhiên bắn tung lên.
Một đạo thân ảnh màu đen từ trong biển lao ra, ánh mắt của hắn nhìn bốn phía xung quanh, sau đó chăm chú nhìn về phía hòn đảo nhỏ bị chia làm hai.
Người này chính là Cát Ma Phàm Thù, sau khi trải qua hai ngày hắn liền quay lại nơi này để tìm kiếm một ít dấu vết để có thể bám theo Gia Phỉ Nhĩ Đức để tìm cơ hội ám sát.
Nhưng mà, khi mắt hắn nhìn thấy hòn đảo bị chia ra làm hai phần, trong lòng rung động vô cùng lớn.
Hai ngày trước, mặc dù hắn đã rời đi xa nhưng thiên địa chi khí dao động kịch liệt lại không thoát khỏi được cảm ứng của hắn.
Chỉ là, loại biến hóa của thiên địa khí quá mức cường đại, thậm chí còn cường đại tới mức làm cho lòng hiếu kỳ quay lại tìm hiểu của hắn cũng không có. Bởi vì hắn có một loại cảm giác, nếu bản thân quay trở lại trong lúc này, như vậy sẽ phát sinh ra chuyện làm cho hắn phải hối hận cả đời.
Cứ như vây mãi hai ngày sau, hắn mới cẩn thận quay lại nơi này, chứng kiến cảnh tượng nơi đây lại càng làm cho hắn kinh tâm động phách.
Bờ môi hơi run run thì thào nói:
- Chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ thật sự là cường giả thần đạo xuất hiện sao?