Vũ Thần
Chương 809: Giết chết Chiêm Huyên
Đám người Động Thiên Phúc Địa không thể tưởng tượng ra cảnh tượng khi kết thúc này, dư âm trận chiến lúc này dường như chưa chấm dứt, cả Động Thiên Phúc Địa tựa hồ biến thành một mảnh khói lửa.
Mặc dù được Thần thụ trợ giúp, ngọn lửa tưởng như vô tận đã bị chặn lại, nhưng trân chiến này đối với Động Thiên Phúc Địa, đối với Hạ Nhất Minh, đối với cả thiên hạ có ảnh hưởng rất lớn.
Trước lúc này, chưa ai nghĩ tới Thần đạo chi chiến lại phủ xuống nhân gian. Đặc biệt là đám đệ tử cùng dân cư trong Động Thiên Phúc Địa, Thần thụ tại đâu sớm đã là vị Thần duy nhất tồn tại.
Gốc đại thụ này không biết đã bao tuổi không ngờ đã sinh ra linh tính, rễ của nó trải dài ngàn dặm núi non, thân thể tràn đầy sinh mệnh lực lượng, tại Động Thiên Phúc Địa nó quyết tâm ngăn cản mọi sự sát sinh.
Tất cả những điều này có thể gọi là thần tích.
Trên cả đại lục, giữa các thể lực to lớn, gốc đại thụ này có lẽ đều coi là sinh mệnh Thần đạo duy nhất còn tồn tại.
Nhưng lúc này Hạ Nhất Minh xuất ra Cửu Long Lô đã đánh tan quan điểm cố hữu trong lòng tất cả.
Thần khí Cửu Long Lô với hỏa lực cường đại tới khó tin, giống như mặt trời nhỏ rung động lòng người. Hỏa lực phá hư Động Thiên Phúc Địa lại càng không thể dùng ngôn ngữ hình dung.
Mấy ngàn năm qua, dân cư tại đây đã được Thần thụ bảo vệ, cho tới bây giờ chưa từng lo lắng kẻ địch đánh tới, đột nhiên phát hiện, thì ra thế giới này rất nguy hiểm, tồn tại thần khí đủ khiến bọ họ diệt vong.
Giờ phút này, bất luận cường đại như Phiền Thạc hay nhỏ bé như nô bộc, hạ nhân, trái tim kiêu ngạo của bọn họ đối với bên ngoài đã bị phá nát.
*****
Hạ Nhất Minh hít vào một hơi thật sâu, hắn đưa tay bắt lấy Ngũ Hành Hoàn, theo sau nghĩ lại cảnh tượng khủng bố vừa rồi.
Kỳ thực Cửu Long Lô mặc dù đã biến lớn như ngọn núi nhưng hiển nhiên, thể tích này không thể để đám Hỏa long dễ dàng chui ra.
Điều này chỉ cần nhìn đám Hỏa long thay nhau thổ tức ngưng tụ hỏa cầu là biết.
Hạ Nhất Minh có cảm giác kỳ dị, bất luận là thần khí Cửu Long Lô hay sinh mệnh vĩ đại Thụ thần đều chưa dốc toàn lực.
Đương nhiên điều này cũng không phải do chúng không muốn mà bị lực lượng nào đó ước thúc, khiến chúng căn bản không thể dốc toàn lực.
Chín đầu Hỏa long không đồng loạt chui ra đã chứng minh điều này.
Sau khi Thần đạo biến mất, đã không còn đủ thiên địa lực lượng để dung nạp sự tồn tại của thần khí.
Đây chính là điều Hạ Nhất Minh thấy được sau trận đánh với quái thú xúc tu kia.
Có lẽ mấy ngàn năm trước khi Thần đạo chưa biến mất, chúng mới có thể phát huy toàn bộ uy lực.
Xa xa nghĩ tới tám trăm dặm Hỏa Diệm Sơn, một mảnh Hỏa hệ thánh địa thần kỳ, Hạ Nhất Minh xuất hiện cảm giác vô cùng xúc động muốn hành lễ với Cửu Long Lô.
Không biết uy lực khó tin như vậy trong cuộc đời này hắn có thể chứng kiến hay không?
Một tiếng hí dài kéo Hạ Nhất Minh từ trong suy tư bừng tỉnh.
Hắn ngẩng đầu đưa tay vỗ nhẹ sống lưng Lôi điện, theo sau nhìn lại Chiêm Huyên mặt mũi trắng bệch đứng cách đó không xa.
- Phiền Thạc tiền bối.
Hạ Nhất Minh đột nhiên mở miệng, âm thanh của hắn mặc dù không lớn nhưng đã truyền tận tới sườn núi kia.
Mặc dù ngữ khí của Hạ Nhất Minh không chút biến hóa nhưng vang trong tai đám người Phiền Thạc lúc này đã hoàn toàn khác biệt.
Giờ phút này bọn họ cảm nhận được trong âm thanh đó một cảm giác uy nghiêm không thể hình dung. Cảm giác này chỉ xuất hiện khi bọn họ tiếp xúc cùng Tông chủ đại nhân, nhưng lúc này đối diện với Hạ Nhất Minh nắm giữ thần khí Cửu Long Lô, không ngờ nó lại xuất hiện.
Thân hình chớp động, những người này sau khi tiến vào Vạn thụ cốc, vẻ mặt đã trở lên vô cùng khó coi, tâm trạng lại càng phức tạp cực điểm. Nhưng dù cho là Tư Mã Bân đối với Hạ Nhất Minh cũng không dám làm ra hành động gây hấn gì.
- Hạ huynh. Không biết có chuyện gì phân phó?
Phiền Thạc ánh mắt xoay chuyển, trầm giọng nói.
Hạ Nhất Minh bình tĩnh nói:
- Tiền bối. Đổ cuộc giữa vãn bối và Chiêm Huyên hẳn đã có kết quả rồi chứ?
Phiền Thạc không chút do dự gật đầu, nói:
- Ngươi thắng.
Hạ Nhất Minh trên mặt lộ ra một tia thản nhiên, nói:
- Nếu vãn bối thắng, xin làm theo ước định, mời Chiêm Huyên rời khỏi Động Thiên Phúc Địa.
Thân thể Chiêm Huyên mơ hồ phát run, trong lòng tràn ngập sợ hãi.
Đổ cuộc không ngờ thất bại, đây là sự đả kích trầm trọng nhất vào tư tưởng của hắn, sự đả kích này khiến hắn khó mà thừa nhận.
Hạ Nhất Minh không ngờ cường đại như vậy, ngay cả thần khí cũng có được, như vậy hắn làm thế nào có thể kháng cự? Làm thế nào có thể bảo hộ toàn bộ Khai Vanh quốc?
Phiền Thạc vẻ mặt trầm xuống, lập tức nói:
- Lập tức mời Chiêm Huyên rời khỏi Động Thiên Phúc Địa.
Khi lão nói ra những lời này, đám Tôn giả bên cạnh cũng không có bất cứ lời nào, tựa hồ như hết thảy là chuyện đương nhiên.
Giờ phút này bọn họ đã buông tha sự kiêu ngạo của Động Thiên Phúc Địa, vì không thể đắc tội với Hạ Nhất Minh. Cho dù lúc này hắn yêu cầu đưa ra Ngũ hành bí tịch, đám người Phiền Thạc chỉ e cũng phải căn răng đáp ứng.
Bất quá lúc này Ngũ hành luân hồi bí tịch với Hạ Nhất Minh mà nói đã không phải tồn tại quan trọng, hắn đương nhiên không vì thừ này mà khơi mào mâu thuẫn.
Hạ Nhất Minh cười ha hả, Ngũ sắc quang mang trong tay lóe lên, nói:
- Đã như vậy. Xin mời các vị đưa vãn bối cùng Chiêm Huyên ra ngoài.
Hắn đảo mắt một vòng, ánh mắt nhìn lại gốc đại thụ, âm thanh vừa đủ để đám người nghe được:
- Sinh mệnh vĩ đại như vậy nếu thật sự bị thiêu hủy thì vô cùng đáng tiếc.
Đám người Phiền Thạc sắc mặt đại biến, đặc biệt sau khi quang mang màu đỏ xuất hiện, trong lòng bọn họ run lên từng trận, ánh mắt đồng loạt lộ ra vẻ sợ hãi. Bọn họ sợ rằng thần khí kia sẽ một lần nữa nhảy ra từ Ngũ Hành Hoàn, hơn nữa đại chiến một hồi với Thụ thần.
Có lẽ Thụ thần vĩ đại có thể bảo toàn trong trận chiến nhưng Động Thiên Phúc Địa cùng trăm vạn dân cư tuyệt đối không thể.
Cuộc chiến hôm nay số người thương vong khẳng định vô cùng lớn, có trời mới biết bao nhiêu người chết trong đám lửa kia. Bất quá giờ phút này căn bản không ai có dũng khí nói chuyện này.
Nếu có thể để nhân vật Hạ Nhất Minh đem theo thần khí tổ tông Cửu Long Lô rời đi, bọn họ nguyện trả giá lớn.
Nhưng bọn họ nghĩ thế nào cũng không ra, lúc này trong lòng Hạ Nhất Minh kỳ thực cũng thấp thỏm không yên.
Cửu Long Lô mặc dù cường đại nhưng không phải thứ bản thân Hạ Nhất Minh có thể điều khiển.
Cho tới lúc này hắn cũng không rõ, Cửu Long Lô tự nhiên gặp vấn đề gì mà chạy khỏi Ngũ Hành Hoàn, cùng Thụ thần đại chiến một hồi mới quay lại.
Tất cả quá trình này đối với hắn đều như trong mộng.
Bất quá hắn có thể khẳng định, nếu Cửu Long Lô đã tiến vào Ngũ Hành Hoàn, cho dù bản thân hắn có lạy trăm cái cũng đừng mong mời được nó ra.
Điều này không chỉ Hạ Nhất Minh tin tưởng, mà đám đồng bọn bên cạnh hắn cũng có ý nghĩ tương tự.
Mà lúc này Chiêm Huyên vẫn đứng trong Vạn thụ cốc, dưới tình huống không có Cửu Long Lô, Hạ Nhất Minh không thể đánh chết hắn.
Nếu đám người Phiền Thạc tỏ thái độ cứng rắn, e rằng Hạ Nhất Minh cũng không có biện pháp gì. Bất quá may là bọn họ đã bị Cửu Long Lô hù dọa. Hơn nữa bọn họ rõ ràng không ai có can đảm lấy Động Thiên Phúc Địa ra đánh cuộc, bởi vậy thái độ của bọn họ vô cùng khiêm tốn cũng là điều Hạ Nhất Minh đoán được.
Hắn thậm chí lời đe dọa cũng không có nói ra, chỉ nói vu vơ một câu đã đủ khiến đám người chấn động.
Phiền Thạc quay người, nói:
- Chiêm Huyên. Mời ngươi đi theo ta.
Phía sau lão mấy vị Tôn giả tản mát ra, bọn họ làm điệu bộ cứng rắn xua đuổi.
Mặc dù bọn họ đều biết, danh dự của Động Thiên Phúc Địa đã bị tổn thương thật lớn nhưng đã tới tình trạng này, bọn họ với việc Hạ Nhất Minh đem theo Chiêm Huyên đã không còn còn ác cảm.
Cho dù là người tán tưởng đổ cuộc của Chiêm Huyên là Tư Mã Bân cũng đồng dạng như vậy.
Nếu không có đổ cuộc này, như vậy Cửu Long Lô cũng không hiện thân, càng không thể tạo ra thương tổn cho Động Thiên Phúc Địa.
Chiêm Huyên này phải chết là đúng. Nguồn: http://truyenfull.vn
Chiêm Huyên ánh mắt sợ hãi nhìn đám người. Hắn rốt cuộc cũng biết, khi Hạ Nhất Minh bộc lộ uy lực tuyệt đối, hắn đã phải nhận kết cục đáng thương này.
Bàn tay hắn đưa lên trước ngực, trong đầu lại hiện lên dòng chữ kia.
Vận mệnh Khai Vanh quốc đặt trên tay huynh.
Trái tim hắn điên cuồng hô lên, ta không thể chết,...
Hai chân dùng sức, Chiêm Huyên mau chóng chốn ra ngoài. Dưới áp lực sinh tử, tốc độ của hắn đã phát huy tới cực hạn, ngay cả Ngũ khí Tôn giả phi hành trên không cũng không thể sánh bằng.
Đám người Phiền Thạc có chút ngẩn ra, theo sau sắc mặt vô cùng giận dữ.
Nhưng khi bọn họ muốn truy kích, một đoàn quang mang lóe lên trước mặt họ, Lôi điện cùng Hạ Nhất Minh đã biến mất.
Hạ Nhất Minh cũng không lập tức ra tay, hắn chờ đợi cơ hội tốt nhất.
Sau một lát, Chiêm Huyên đã chạy khỏi phạm vi Động Thiên Phúc Địa, trong mắt hắn lóe lên một tia hi vọng.
Ta không thể chết...
Một đạo quang mang từ phía sau phóng tới, Bắc Hải Cực Quang mau chóng xuyên qua thân thể Chiêm Huyên tạo lên lỗ thủng trên ngực.
Chiêm Huyên thân thể ngưng lại, trong mắt đầy vẻ mê mang cùng thê lương.
Ta không thể chết...
Cuối cùng thức của hắn chậm rãi biến mất như chưa từng tồn tại.
Mặc dù được Thần thụ trợ giúp, ngọn lửa tưởng như vô tận đã bị chặn lại, nhưng trân chiến này đối với Động Thiên Phúc Địa, đối với Hạ Nhất Minh, đối với cả thiên hạ có ảnh hưởng rất lớn.
Trước lúc này, chưa ai nghĩ tới Thần đạo chi chiến lại phủ xuống nhân gian. Đặc biệt là đám đệ tử cùng dân cư trong Động Thiên Phúc Địa, Thần thụ tại đâu sớm đã là vị Thần duy nhất tồn tại.
Gốc đại thụ này không biết đã bao tuổi không ngờ đã sinh ra linh tính, rễ của nó trải dài ngàn dặm núi non, thân thể tràn đầy sinh mệnh lực lượng, tại Động Thiên Phúc Địa nó quyết tâm ngăn cản mọi sự sát sinh.
Tất cả những điều này có thể gọi là thần tích.
Trên cả đại lục, giữa các thể lực to lớn, gốc đại thụ này có lẽ đều coi là sinh mệnh Thần đạo duy nhất còn tồn tại.
Nhưng lúc này Hạ Nhất Minh xuất ra Cửu Long Lô đã đánh tan quan điểm cố hữu trong lòng tất cả.
Thần khí Cửu Long Lô với hỏa lực cường đại tới khó tin, giống như mặt trời nhỏ rung động lòng người. Hỏa lực phá hư Động Thiên Phúc Địa lại càng không thể dùng ngôn ngữ hình dung.
Mấy ngàn năm qua, dân cư tại đây đã được Thần thụ bảo vệ, cho tới bây giờ chưa từng lo lắng kẻ địch đánh tới, đột nhiên phát hiện, thì ra thế giới này rất nguy hiểm, tồn tại thần khí đủ khiến bọ họ diệt vong.
Giờ phút này, bất luận cường đại như Phiền Thạc hay nhỏ bé như nô bộc, hạ nhân, trái tim kiêu ngạo của bọn họ đối với bên ngoài đã bị phá nát.
*****
Hạ Nhất Minh hít vào một hơi thật sâu, hắn đưa tay bắt lấy Ngũ Hành Hoàn, theo sau nghĩ lại cảnh tượng khủng bố vừa rồi.
Kỳ thực Cửu Long Lô mặc dù đã biến lớn như ngọn núi nhưng hiển nhiên, thể tích này không thể để đám Hỏa long dễ dàng chui ra.
Điều này chỉ cần nhìn đám Hỏa long thay nhau thổ tức ngưng tụ hỏa cầu là biết.
Hạ Nhất Minh có cảm giác kỳ dị, bất luận là thần khí Cửu Long Lô hay sinh mệnh vĩ đại Thụ thần đều chưa dốc toàn lực.
Đương nhiên điều này cũng không phải do chúng không muốn mà bị lực lượng nào đó ước thúc, khiến chúng căn bản không thể dốc toàn lực.
Chín đầu Hỏa long không đồng loạt chui ra đã chứng minh điều này.
Sau khi Thần đạo biến mất, đã không còn đủ thiên địa lực lượng để dung nạp sự tồn tại của thần khí.
Đây chính là điều Hạ Nhất Minh thấy được sau trận đánh với quái thú xúc tu kia.
Có lẽ mấy ngàn năm trước khi Thần đạo chưa biến mất, chúng mới có thể phát huy toàn bộ uy lực.
Xa xa nghĩ tới tám trăm dặm Hỏa Diệm Sơn, một mảnh Hỏa hệ thánh địa thần kỳ, Hạ Nhất Minh xuất hiện cảm giác vô cùng xúc động muốn hành lễ với Cửu Long Lô.
Không biết uy lực khó tin như vậy trong cuộc đời này hắn có thể chứng kiến hay không?
Một tiếng hí dài kéo Hạ Nhất Minh từ trong suy tư bừng tỉnh.
Hắn ngẩng đầu đưa tay vỗ nhẹ sống lưng Lôi điện, theo sau nhìn lại Chiêm Huyên mặt mũi trắng bệch đứng cách đó không xa.
- Phiền Thạc tiền bối.
Hạ Nhất Minh đột nhiên mở miệng, âm thanh của hắn mặc dù không lớn nhưng đã truyền tận tới sườn núi kia.
Mặc dù ngữ khí của Hạ Nhất Minh không chút biến hóa nhưng vang trong tai đám người Phiền Thạc lúc này đã hoàn toàn khác biệt.
Giờ phút này bọn họ cảm nhận được trong âm thanh đó một cảm giác uy nghiêm không thể hình dung. Cảm giác này chỉ xuất hiện khi bọn họ tiếp xúc cùng Tông chủ đại nhân, nhưng lúc này đối diện với Hạ Nhất Minh nắm giữ thần khí Cửu Long Lô, không ngờ nó lại xuất hiện.
Thân hình chớp động, những người này sau khi tiến vào Vạn thụ cốc, vẻ mặt đã trở lên vô cùng khó coi, tâm trạng lại càng phức tạp cực điểm. Nhưng dù cho là Tư Mã Bân đối với Hạ Nhất Minh cũng không dám làm ra hành động gây hấn gì.
- Hạ huynh. Không biết có chuyện gì phân phó?
Phiền Thạc ánh mắt xoay chuyển, trầm giọng nói.
Hạ Nhất Minh bình tĩnh nói:
- Tiền bối. Đổ cuộc giữa vãn bối và Chiêm Huyên hẳn đã có kết quả rồi chứ?
Phiền Thạc không chút do dự gật đầu, nói:
- Ngươi thắng.
Hạ Nhất Minh trên mặt lộ ra một tia thản nhiên, nói:
- Nếu vãn bối thắng, xin làm theo ước định, mời Chiêm Huyên rời khỏi Động Thiên Phúc Địa.
Thân thể Chiêm Huyên mơ hồ phát run, trong lòng tràn ngập sợ hãi.
Đổ cuộc không ngờ thất bại, đây là sự đả kích trầm trọng nhất vào tư tưởng của hắn, sự đả kích này khiến hắn khó mà thừa nhận.
Hạ Nhất Minh không ngờ cường đại như vậy, ngay cả thần khí cũng có được, như vậy hắn làm thế nào có thể kháng cự? Làm thế nào có thể bảo hộ toàn bộ Khai Vanh quốc?
Phiền Thạc vẻ mặt trầm xuống, lập tức nói:
- Lập tức mời Chiêm Huyên rời khỏi Động Thiên Phúc Địa.
Khi lão nói ra những lời này, đám Tôn giả bên cạnh cũng không có bất cứ lời nào, tựa hồ như hết thảy là chuyện đương nhiên.
Giờ phút này bọn họ đã buông tha sự kiêu ngạo của Động Thiên Phúc Địa, vì không thể đắc tội với Hạ Nhất Minh. Cho dù lúc này hắn yêu cầu đưa ra Ngũ hành bí tịch, đám người Phiền Thạc chỉ e cũng phải căn răng đáp ứng.
Bất quá lúc này Ngũ hành luân hồi bí tịch với Hạ Nhất Minh mà nói đã không phải tồn tại quan trọng, hắn đương nhiên không vì thừ này mà khơi mào mâu thuẫn.
Hạ Nhất Minh cười ha hả, Ngũ sắc quang mang trong tay lóe lên, nói:
- Đã như vậy. Xin mời các vị đưa vãn bối cùng Chiêm Huyên ra ngoài.
Hắn đảo mắt một vòng, ánh mắt nhìn lại gốc đại thụ, âm thanh vừa đủ để đám người nghe được:
- Sinh mệnh vĩ đại như vậy nếu thật sự bị thiêu hủy thì vô cùng đáng tiếc.
Đám người Phiền Thạc sắc mặt đại biến, đặc biệt sau khi quang mang màu đỏ xuất hiện, trong lòng bọn họ run lên từng trận, ánh mắt đồng loạt lộ ra vẻ sợ hãi. Bọn họ sợ rằng thần khí kia sẽ một lần nữa nhảy ra từ Ngũ Hành Hoàn, hơn nữa đại chiến một hồi với Thụ thần.
Có lẽ Thụ thần vĩ đại có thể bảo toàn trong trận chiến nhưng Động Thiên Phúc Địa cùng trăm vạn dân cư tuyệt đối không thể.
Cuộc chiến hôm nay số người thương vong khẳng định vô cùng lớn, có trời mới biết bao nhiêu người chết trong đám lửa kia. Bất quá giờ phút này căn bản không ai có dũng khí nói chuyện này.
Nếu có thể để nhân vật Hạ Nhất Minh đem theo thần khí tổ tông Cửu Long Lô rời đi, bọn họ nguyện trả giá lớn.
Nhưng bọn họ nghĩ thế nào cũng không ra, lúc này trong lòng Hạ Nhất Minh kỳ thực cũng thấp thỏm không yên.
Cửu Long Lô mặc dù cường đại nhưng không phải thứ bản thân Hạ Nhất Minh có thể điều khiển.
Cho tới lúc này hắn cũng không rõ, Cửu Long Lô tự nhiên gặp vấn đề gì mà chạy khỏi Ngũ Hành Hoàn, cùng Thụ thần đại chiến một hồi mới quay lại.
Tất cả quá trình này đối với hắn đều như trong mộng.
Bất quá hắn có thể khẳng định, nếu Cửu Long Lô đã tiến vào Ngũ Hành Hoàn, cho dù bản thân hắn có lạy trăm cái cũng đừng mong mời được nó ra.
Điều này không chỉ Hạ Nhất Minh tin tưởng, mà đám đồng bọn bên cạnh hắn cũng có ý nghĩ tương tự.
Mà lúc này Chiêm Huyên vẫn đứng trong Vạn thụ cốc, dưới tình huống không có Cửu Long Lô, Hạ Nhất Minh không thể đánh chết hắn.
Nếu đám người Phiền Thạc tỏ thái độ cứng rắn, e rằng Hạ Nhất Minh cũng không có biện pháp gì. Bất quá may là bọn họ đã bị Cửu Long Lô hù dọa. Hơn nữa bọn họ rõ ràng không ai có can đảm lấy Động Thiên Phúc Địa ra đánh cuộc, bởi vậy thái độ của bọn họ vô cùng khiêm tốn cũng là điều Hạ Nhất Minh đoán được.
Hắn thậm chí lời đe dọa cũng không có nói ra, chỉ nói vu vơ một câu đã đủ khiến đám người chấn động.
Phiền Thạc quay người, nói:
- Chiêm Huyên. Mời ngươi đi theo ta.
Phía sau lão mấy vị Tôn giả tản mát ra, bọn họ làm điệu bộ cứng rắn xua đuổi.
Mặc dù bọn họ đều biết, danh dự của Động Thiên Phúc Địa đã bị tổn thương thật lớn nhưng đã tới tình trạng này, bọn họ với việc Hạ Nhất Minh đem theo Chiêm Huyên đã không còn còn ác cảm.
Cho dù là người tán tưởng đổ cuộc của Chiêm Huyên là Tư Mã Bân cũng đồng dạng như vậy.
Nếu không có đổ cuộc này, như vậy Cửu Long Lô cũng không hiện thân, càng không thể tạo ra thương tổn cho Động Thiên Phúc Địa.
Chiêm Huyên này phải chết là đúng. Nguồn: http://truyenfull.vn
Chiêm Huyên ánh mắt sợ hãi nhìn đám người. Hắn rốt cuộc cũng biết, khi Hạ Nhất Minh bộc lộ uy lực tuyệt đối, hắn đã phải nhận kết cục đáng thương này.
Bàn tay hắn đưa lên trước ngực, trong đầu lại hiện lên dòng chữ kia.
Vận mệnh Khai Vanh quốc đặt trên tay huynh.
Trái tim hắn điên cuồng hô lên, ta không thể chết,...
Hai chân dùng sức, Chiêm Huyên mau chóng chốn ra ngoài. Dưới áp lực sinh tử, tốc độ của hắn đã phát huy tới cực hạn, ngay cả Ngũ khí Tôn giả phi hành trên không cũng không thể sánh bằng.
Đám người Phiền Thạc có chút ngẩn ra, theo sau sắc mặt vô cùng giận dữ.
Nhưng khi bọn họ muốn truy kích, một đoàn quang mang lóe lên trước mặt họ, Lôi điện cùng Hạ Nhất Minh đã biến mất.
Hạ Nhất Minh cũng không lập tức ra tay, hắn chờ đợi cơ hội tốt nhất.
Sau một lát, Chiêm Huyên đã chạy khỏi phạm vi Động Thiên Phúc Địa, trong mắt hắn lóe lên một tia hi vọng.
Ta không thể chết...
Một đạo quang mang từ phía sau phóng tới, Bắc Hải Cực Quang mau chóng xuyên qua thân thể Chiêm Huyên tạo lên lỗ thủng trên ngực.
Chiêm Huyên thân thể ngưng lại, trong mắt đầy vẻ mê mang cùng thê lương.
Ta không thể chết...
Cuối cùng thức của hắn chậm rãi biến mất như chưa từng tồn tại.