Vũ Thần
Chương 802: Vạn thụ cốc
Hai tiếng thở hắt ra mặc dù được áp chế nhưng trong tai Hạ Nhất Minh vang vọng rõ rệt.
Hắn thậm chí không quay đầu cũng biết, hai âm thanh này tới từ Phiền Thạc cùng Tư Mã Bân.
Hai vị Ngũ khí Tôn giả của Động Thiên Phúc Địa không ngờ khi hắn mở miệng đáp ứng lại như trút được gánh nặng như vậy.
Hạ Nhất Minh trên mặt vẫn như cũ nhưng trong lòng cảm thấy không ổn.
Chiêm Huyên đưa ra điều kiện khiến Hạ Nhất Minh hưng phấn không thể che giấu. Tổ hợp nhân thú bốn người dưới tình huống không ai cản trở đánh giết Chiêm Huyên, dưới tình huống như vậy, tu vị võ đạo người này đột nhiên biến thành Nhân đạo đỉnh cấp, nếu không bất luận thế nào cái chết là không tránh khỏi.
Chẳng qua Hạ Nhất Minh cảm thấy kinh ngạc chính là phản ứng của Phiền Thạc cùng Tư Mã Bân.
Bọn họ dường như với Chiêm Huyên có tin tưởng rất lớn, cho rằng đám người bọn hắn không thể đả thương Chiêm Huyên.
Tâm niệm vừa chuyển, Hạ Nhất Minh lập tức biết hết thảy lý do chính là từ Vạn thụ cốc.
Vạn thụ cốc, qua cái tên cũng có thể đoán ra nơi này có vô số đại thụ mọc trong sơn cốc.
Hạ Nhất Minh thậm chí còn đoán ra ý định của Chiêm Huyên là dựa vào số cây cối cùng địa hình phức tạp ở đây chạy trốn.
Nếu là một Tôn giả cường đại không để ý mặt mũi như vậy, lại chỉ có một mình Hạ Nhất Minh, quả thật ba ngày cũng khó đuổi được.
Nhưng lúc này đám người Bách Linh Bát cũng có thể ra tay, Hạ Nhất Minh không còn gì lo lắng nữa.
Ánh mắt chuyển qua, Hạ Nhất Minh cao giọng nói:
- Phiền Thạc tiền bối. Xin mang vãn bối tới Vạn thụ cốc.
Phiền Thạc khẽ lắc đầu, thở dài đầy cảm xúc.
Không biết vì sao Hạ Nhất Minh cảm nhận được, vị lão nhân này nhìn hắn đầy vẻ thương xót. Nguồn truyện: Truyện FULL
Mặc dù cảm giác này chỉ trong chớp mắt nhưng Hạ Nhất Minh rõ ràng sửng sốt.
Bất quá việc đã tới nước này, Hạ Nhất Minh cũng không thay đổi ý kiến. Bởi hắn vững tin, bọn hắn hợp lực, bất luận thủ đoạn của Chiêm Huyên là gì cũng chỉ có đường chết.
Ánh mắt hai bên tràn đầy vẻ kiên định, trên không trung va chạm vào nhau lóe lên hoa lửa vồ hình, đồng thời khí thế của bọn họ cũng phóng thích ra.
Tư Mã Bân cùng Chiêm Huyên trong mắt càng dũ phát vẻ trào phúng. Ánh mắt này khiến Hạ Nhất Minh vạn phần tức giận, hắn quyết tâm lấy tốc độ nhanh nhất chém giết Chiêm Huyên, hơn nữa chứng minh vũ lực đám người bọn hắn.
- Hạ huynh đệ. Ngươi đã nhận lời, lão phu cũng không tùy tiện nhúng tay. Bất quá theo Chiêm Huyên hiền chất nói, ngươi có thể triệu tập bằng hữu tới, sau đó chúng ta đi cũng không muộn.
Phiền Thạc trầm ổn nói.
Hạ Nhất Minh chậm rãi gật đầu:
- Đã như vậy xin các vị chờ giây lát.
Thân thể Hạ Nhất Minh run lên, thoáng chống hắn đã phóng tới biệt viện của mình.
Động tác của hắn nhanh tới cực điểm, chỉ giây lát đã tới trong phòng, cổ tay vung lên ném Bách Linh Bát nhỏ ra.
Bách Linh Bát đưa cánh tay ra đỡ, nhất thời Bách Linh Bát nhỏ dung nhập vào cơ thể của gã không còn dấu vết.
- Bách huynh. Ngươi xem trong đó có bí mật gì?
Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi.
Mặc dù sự tin tưởng không dao động nhưng biểu hiện của đám người kia khiến Hạ Nhất Minh có dự cảm không tốt.
Nếu bọn họ không tuyệt đối nắm chắc, sao có thể nhìn hắn với ánh mắt như vậy?
Hơn nữa với biểu hiện của Phiền Thạc Tôn giả, khiến Hạ Nhất Minh hiểu rõ, lão với đổ cuộc này hoàn toàn nắm chắc, không cần lo lắng.
Đôi mắt như bảo thạch của Bách Linh Bát lóe sáng, sau một lạt gã lạnh nhạt nói:
- Tư liệu quá ít, không thể dự đoán.
Hạ Nhất Minh tức giận liếc mắt nhìn gã, trong lòng hối hận vạn phần, nếu trước đây hỏi rõ Kim Chiến Dịch chuyện của Động Thiên Phúc Địa, lúc này sao còn lo lắng như vậy.
Bách Linh Bát chậm rãi ngẩng đầu, nói:
- Vạn thụ cốc có liên quan tới người ngăn cản ngươi ám toán.
Hạ Nhất Minh cười khổ một tiếng, nói:
- Ta biết. Nhưng người này tới vô tung, đi vô ảnh, căn bản ta không phát hiện được dấu hiệu nào.
Hắn hít vào một ngụm lãnh khí, nói:
- Công phu ẩn nấp của người này vô cùng đáng sợ, ngay cả Hoàng Tuyền Lão tổ cũng không bằng.
Đôi mắt Bách Linh Bát chớp động, quang mang càng lóe lên mãnh liệt, rốt cuộc nói:
- Không có người.
Hạ Nhất Minh giật mình nói:
- Ngươi nói sao?
- Khi ngươi ra tay, xung quanh không có một ai.
Hạ Nhất Minh sửng sốt hồi lâu, khẽ lắc đầu, nói:
- Nếu không có người nào, vậy hai đạo quang mang kia từ đâu mà tới.
Nói tới đây, sắc mặt Hạ Nhất Minh có chút khó coi, hắn không khỏi nghĩ tới những truyền thuyết hư vô.
Nếu như Động Thiên Phúc Địa thật sự có được quỷ hồn trong truyền thuyết, như vậy hắn thật sự không muốn gặp phải.
Bất quá quỷ thần trong truyền thuyêt khác với Thần đạo cao thủ, mặc dù Thần đạo lúc này suy tàn nhưng đã từng tồn tại, còn quỷ thần chỉ nghe nói tới chứ không có căn cứ để tin, đặc biệt trong lòng người tu luyện lại càng coi rẻ điều này.
Âm thanh của Bách Linh Bát lại vang lên:
- Theo tính toán của ta. Hai đạo năng lượng này từ dưới đất phóng lên.
Hạ Nhất Minh khẽ nhíu mày, hắn do dự hồi lâu, rốt cuộc khoát tay chặn lại, hào khí trùm trời, nói:
- Đừng nói nhiều như vậy. Chưa nói không ai ngăn cản, cho dù có người ngăn cản ta cũng không tin, với lực lượng bốn người chúng ta, ngoài Nhân đạo đỉnh cấp còn có ai ngăn cản được.
Âm thanh của Bách Linh Bát vẫn như trước vang lên:
- Nếu ngăn cản thật sự là ngươi trong Nhân đạo đỉnh cấp thì sao?
Hạ Nhất Minh tức giận trừng mắt nhìn gã, nói:
- Nếu là Nhân đạo đỉnh cấp vậy để bảo trư tới Quỷ Khốc Lĩnh một chuyến mời Long xà lại.
Tiểu tử bảo trư thân thể khẽ run lên, nó cùng Lôi điện liếc mắt nhìn nhau, căn bản không hiểu vì sao sau khi Hạ Nhất Minh ra ngoài, lúc trở về lại có thái độ này.
Hạ Nhất Minh nhất thời quay đầu kể lại quá trình đuổi giết Chiêm Huyên vừa rồi.
Lôi điện cùng bảo trư mặc dù không thể nói nhưng với trí tuệ không thua kém nhân loại cua chúng cũng nghe ra chút vấn đề.
Khi chúng biết Hạ Nhất Minh hai lần ra tay đều bị ngăn cản lập tức ánh mắt vô cùng ngưng trọng.
Đặc biệt khi Hạ Nhất Minh kể ra quang mang thần bí kia, ánh mắt càng lộ ra vẻ cao thâm khó lường.
Ánh mắt liếc lại hai đầu Thánh thú, Hạ Nhất Minh nói ra đổ cuộc vừa rồi, lúc này hai tên tiểu tử lộ vẻ coi thường.
Đối phó với một vị Tôn giả mà thôi, chúng nó hiển nhiên không để trong lòng.
Hạ Nhất Minh ôm bảo trư cỡi trên Lôi điện nhẹ nhàng vung tay. Lúc này Lôi điện hóa thành một đạo quang mang theo hướng chỉ của Hạ Nhất Minh, nhanh chóng phóng đi.
Mấy người bọn họ trong phòng nói chuyện không ngờ trì hoãn một chút thời gian, nhưng đám người Phiền Thạc không tỏ vẻ gì sốt ruột.
Hạ Nhất Minh ánh mắt chớp động, lập tức nhận ra sau lưng Phiền Thạc ngoài huynh đệ Kỳ Liên Song Ma còn có mấy người chưa từng gặp qua.
Ngoài Kỳ Liên Song Ma, ánh mắt đám người kia không che giấu được vẻ hưng phấn. Bọn họ không dấu được ánh mắt hả hê khi nhìn Hạ Nhất Minh.
Mặc dù không nói với nhau bất cứ câu nào, nhưng Hạ Nhất Minh nhìn qua ánh mắt này cũng biết, những người này không coi trọng hắn, thậm chí còn nhận định chắc chắn hắn sẽ thua.
Khẽ cau mày, Hạ Nhất Minh hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Phiền Thạc tiền bối. Bây giờ có thể tới Vạn thụ cốc được chưa?
Phiền Thạc nhìn Bách Linh Bát cùng hai đầu Thánh thú chậm rãi gật đầu, nói:
- Hạ huynh đệ. Mời theo lão phu.
Phiền Thạc xoay người rời đi, phía sau lão là Chiêm Huyên theo sát, cuối cùng là Tư Mã Bân. Xem bộ dạng hai người dường như đang bảo vệ Chiêm Huyên, sợ Hạ Nhất Minh nhân lúc không ai để ý mà đả thương người.
Hạ Nhất Minh khẽ kẹp chân, Lôi điện chậm rãi đi theo.
Tốc độ như vậy đối với Lôi điện mà nói quả thực như rùa bò, dĩ nhiên không thể mất dấu.
Phía sau bọn họ, đám Tôn giả chậm rãi đuổi theo, mấy người đang âm thầm bàn luận, Ngũ Hành bí tịch vừa mới trở lại, không ngờ ngay cả Ngũ Hành Hoàn cũng muốn trở về.
Một khi đem Ngũ Hành Hoàn tấn giai thần khí, như vậy thời khắc huy hoàng nhất của Động Thiên Phúc Địa cũng tới.
Kỳ Liên Song Ma xen lẫn giữa đám người, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, mặc dù trong lòng bọn họ cũng tin tưởng đổ cuộc này chỉ thắng không bại, nhưng không biết vì sao trong lòng xuất hiện cảm giác bất an.
Có lẽ cùng Hạ Nhất Minh tiếp xúc nhiều hơn, đối với thủ đoạn tầng tầng lớp lớp của hắn đã có ấn tượng, bởi thế bọn họ mới lo lắng hắn có thể chuyển bại thành thằng.
Rất nhanh bọn họ đã tới được một sơn cốc thật lớn.
Khi Hạ Nhất Minh cùng Phiền Thạc tiến vào cốc này, sắc mặt hắn dần trở lên cổ quái.
- Phiền Thạc tiền bối. Nơi này chính là Vạn thụ cốc?
- Không sai. Đây chính là trung tâm của Động Thiên Phúc Địa.
Âm thanh Phiền Thạc mang theo ngạo khí tự nhiên:
- Chính là Vạn thụ cốc.
Hạ Nhất Minh há hốc miệng, ánh mắt gắt gao nhìn một gốc đại thụ trong nơi gọi là Vạn thụ cốc này.
Đây là một gốc đại thụ cực lớn, từ dưới nhìn lên cơ hồ không thấy ngọn.
Bất quá khiến Hạ Nhất Minh cảm thấy không hiểu chính là, ở nơi này chỉ có một gốc đại thụ này.
Một gốc đại thụ đứng vững trong sơn cốc, cánh lá rậm rạp che phủ cả bầu trời...
Hắn thậm chí không quay đầu cũng biết, hai âm thanh này tới từ Phiền Thạc cùng Tư Mã Bân.
Hai vị Ngũ khí Tôn giả của Động Thiên Phúc Địa không ngờ khi hắn mở miệng đáp ứng lại như trút được gánh nặng như vậy.
Hạ Nhất Minh trên mặt vẫn như cũ nhưng trong lòng cảm thấy không ổn.
Chiêm Huyên đưa ra điều kiện khiến Hạ Nhất Minh hưng phấn không thể che giấu. Tổ hợp nhân thú bốn người dưới tình huống không ai cản trở đánh giết Chiêm Huyên, dưới tình huống như vậy, tu vị võ đạo người này đột nhiên biến thành Nhân đạo đỉnh cấp, nếu không bất luận thế nào cái chết là không tránh khỏi.
Chẳng qua Hạ Nhất Minh cảm thấy kinh ngạc chính là phản ứng của Phiền Thạc cùng Tư Mã Bân.
Bọn họ dường như với Chiêm Huyên có tin tưởng rất lớn, cho rằng đám người bọn hắn không thể đả thương Chiêm Huyên.
Tâm niệm vừa chuyển, Hạ Nhất Minh lập tức biết hết thảy lý do chính là từ Vạn thụ cốc.
Vạn thụ cốc, qua cái tên cũng có thể đoán ra nơi này có vô số đại thụ mọc trong sơn cốc.
Hạ Nhất Minh thậm chí còn đoán ra ý định của Chiêm Huyên là dựa vào số cây cối cùng địa hình phức tạp ở đây chạy trốn.
Nếu là một Tôn giả cường đại không để ý mặt mũi như vậy, lại chỉ có một mình Hạ Nhất Minh, quả thật ba ngày cũng khó đuổi được.
Nhưng lúc này đám người Bách Linh Bát cũng có thể ra tay, Hạ Nhất Minh không còn gì lo lắng nữa.
Ánh mắt chuyển qua, Hạ Nhất Minh cao giọng nói:
- Phiền Thạc tiền bối. Xin mang vãn bối tới Vạn thụ cốc.
Phiền Thạc khẽ lắc đầu, thở dài đầy cảm xúc.
Không biết vì sao Hạ Nhất Minh cảm nhận được, vị lão nhân này nhìn hắn đầy vẻ thương xót. Nguồn truyện: Truyện FULL
Mặc dù cảm giác này chỉ trong chớp mắt nhưng Hạ Nhất Minh rõ ràng sửng sốt.
Bất quá việc đã tới nước này, Hạ Nhất Minh cũng không thay đổi ý kiến. Bởi hắn vững tin, bọn hắn hợp lực, bất luận thủ đoạn của Chiêm Huyên là gì cũng chỉ có đường chết.
Ánh mắt hai bên tràn đầy vẻ kiên định, trên không trung va chạm vào nhau lóe lên hoa lửa vồ hình, đồng thời khí thế của bọn họ cũng phóng thích ra.
Tư Mã Bân cùng Chiêm Huyên trong mắt càng dũ phát vẻ trào phúng. Ánh mắt này khiến Hạ Nhất Minh vạn phần tức giận, hắn quyết tâm lấy tốc độ nhanh nhất chém giết Chiêm Huyên, hơn nữa chứng minh vũ lực đám người bọn hắn.
- Hạ huynh đệ. Ngươi đã nhận lời, lão phu cũng không tùy tiện nhúng tay. Bất quá theo Chiêm Huyên hiền chất nói, ngươi có thể triệu tập bằng hữu tới, sau đó chúng ta đi cũng không muộn.
Phiền Thạc trầm ổn nói.
Hạ Nhất Minh chậm rãi gật đầu:
- Đã như vậy xin các vị chờ giây lát.
Thân thể Hạ Nhất Minh run lên, thoáng chống hắn đã phóng tới biệt viện của mình.
Động tác của hắn nhanh tới cực điểm, chỉ giây lát đã tới trong phòng, cổ tay vung lên ném Bách Linh Bát nhỏ ra.
Bách Linh Bát đưa cánh tay ra đỡ, nhất thời Bách Linh Bát nhỏ dung nhập vào cơ thể của gã không còn dấu vết.
- Bách huynh. Ngươi xem trong đó có bí mật gì?
Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi.
Mặc dù sự tin tưởng không dao động nhưng biểu hiện của đám người kia khiến Hạ Nhất Minh có dự cảm không tốt.
Nếu bọn họ không tuyệt đối nắm chắc, sao có thể nhìn hắn với ánh mắt như vậy?
Hơn nữa với biểu hiện của Phiền Thạc Tôn giả, khiến Hạ Nhất Minh hiểu rõ, lão với đổ cuộc này hoàn toàn nắm chắc, không cần lo lắng.
Đôi mắt như bảo thạch của Bách Linh Bát lóe sáng, sau một lạt gã lạnh nhạt nói:
- Tư liệu quá ít, không thể dự đoán.
Hạ Nhất Minh tức giận liếc mắt nhìn gã, trong lòng hối hận vạn phần, nếu trước đây hỏi rõ Kim Chiến Dịch chuyện của Động Thiên Phúc Địa, lúc này sao còn lo lắng như vậy.
Bách Linh Bát chậm rãi ngẩng đầu, nói:
- Vạn thụ cốc có liên quan tới người ngăn cản ngươi ám toán.
Hạ Nhất Minh cười khổ một tiếng, nói:
- Ta biết. Nhưng người này tới vô tung, đi vô ảnh, căn bản ta không phát hiện được dấu hiệu nào.
Hắn hít vào một ngụm lãnh khí, nói:
- Công phu ẩn nấp của người này vô cùng đáng sợ, ngay cả Hoàng Tuyền Lão tổ cũng không bằng.
Đôi mắt Bách Linh Bát chớp động, quang mang càng lóe lên mãnh liệt, rốt cuộc nói:
- Không có người.
Hạ Nhất Minh giật mình nói:
- Ngươi nói sao?
- Khi ngươi ra tay, xung quanh không có một ai.
Hạ Nhất Minh sửng sốt hồi lâu, khẽ lắc đầu, nói:
- Nếu không có người nào, vậy hai đạo quang mang kia từ đâu mà tới.
Nói tới đây, sắc mặt Hạ Nhất Minh có chút khó coi, hắn không khỏi nghĩ tới những truyền thuyết hư vô.
Nếu như Động Thiên Phúc Địa thật sự có được quỷ hồn trong truyền thuyết, như vậy hắn thật sự không muốn gặp phải.
Bất quá quỷ thần trong truyền thuyêt khác với Thần đạo cao thủ, mặc dù Thần đạo lúc này suy tàn nhưng đã từng tồn tại, còn quỷ thần chỉ nghe nói tới chứ không có căn cứ để tin, đặc biệt trong lòng người tu luyện lại càng coi rẻ điều này.
Âm thanh của Bách Linh Bát lại vang lên:
- Theo tính toán của ta. Hai đạo năng lượng này từ dưới đất phóng lên.
Hạ Nhất Minh khẽ nhíu mày, hắn do dự hồi lâu, rốt cuộc khoát tay chặn lại, hào khí trùm trời, nói:
- Đừng nói nhiều như vậy. Chưa nói không ai ngăn cản, cho dù có người ngăn cản ta cũng không tin, với lực lượng bốn người chúng ta, ngoài Nhân đạo đỉnh cấp còn có ai ngăn cản được.
Âm thanh của Bách Linh Bát vẫn như trước vang lên:
- Nếu ngăn cản thật sự là ngươi trong Nhân đạo đỉnh cấp thì sao?
Hạ Nhất Minh tức giận trừng mắt nhìn gã, nói:
- Nếu là Nhân đạo đỉnh cấp vậy để bảo trư tới Quỷ Khốc Lĩnh một chuyến mời Long xà lại.
Tiểu tử bảo trư thân thể khẽ run lên, nó cùng Lôi điện liếc mắt nhìn nhau, căn bản không hiểu vì sao sau khi Hạ Nhất Minh ra ngoài, lúc trở về lại có thái độ này.
Hạ Nhất Minh nhất thời quay đầu kể lại quá trình đuổi giết Chiêm Huyên vừa rồi.
Lôi điện cùng bảo trư mặc dù không thể nói nhưng với trí tuệ không thua kém nhân loại cua chúng cũng nghe ra chút vấn đề.
Khi chúng biết Hạ Nhất Minh hai lần ra tay đều bị ngăn cản lập tức ánh mắt vô cùng ngưng trọng.
Đặc biệt khi Hạ Nhất Minh kể ra quang mang thần bí kia, ánh mắt càng lộ ra vẻ cao thâm khó lường.
Ánh mắt liếc lại hai đầu Thánh thú, Hạ Nhất Minh nói ra đổ cuộc vừa rồi, lúc này hai tên tiểu tử lộ vẻ coi thường.
Đối phó với một vị Tôn giả mà thôi, chúng nó hiển nhiên không để trong lòng.
Hạ Nhất Minh ôm bảo trư cỡi trên Lôi điện nhẹ nhàng vung tay. Lúc này Lôi điện hóa thành một đạo quang mang theo hướng chỉ của Hạ Nhất Minh, nhanh chóng phóng đi.
Mấy người bọn họ trong phòng nói chuyện không ngờ trì hoãn một chút thời gian, nhưng đám người Phiền Thạc không tỏ vẻ gì sốt ruột.
Hạ Nhất Minh ánh mắt chớp động, lập tức nhận ra sau lưng Phiền Thạc ngoài huynh đệ Kỳ Liên Song Ma còn có mấy người chưa từng gặp qua.
Ngoài Kỳ Liên Song Ma, ánh mắt đám người kia không che giấu được vẻ hưng phấn. Bọn họ không dấu được ánh mắt hả hê khi nhìn Hạ Nhất Minh.
Mặc dù không nói với nhau bất cứ câu nào, nhưng Hạ Nhất Minh nhìn qua ánh mắt này cũng biết, những người này không coi trọng hắn, thậm chí còn nhận định chắc chắn hắn sẽ thua.
Khẽ cau mày, Hạ Nhất Minh hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Phiền Thạc tiền bối. Bây giờ có thể tới Vạn thụ cốc được chưa?
Phiền Thạc nhìn Bách Linh Bát cùng hai đầu Thánh thú chậm rãi gật đầu, nói:
- Hạ huynh đệ. Mời theo lão phu.
Phiền Thạc xoay người rời đi, phía sau lão là Chiêm Huyên theo sát, cuối cùng là Tư Mã Bân. Xem bộ dạng hai người dường như đang bảo vệ Chiêm Huyên, sợ Hạ Nhất Minh nhân lúc không ai để ý mà đả thương người.
Hạ Nhất Minh khẽ kẹp chân, Lôi điện chậm rãi đi theo.
Tốc độ như vậy đối với Lôi điện mà nói quả thực như rùa bò, dĩ nhiên không thể mất dấu.
Phía sau bọn họ, đám Tôn giả chậm rãi đuổi theo, mấy người đang âm thầm bàn luận, Ngũ Hành bí tịch vừa mới trở lại, không ngờ ngay cả Ngũ Hành Hoàn cũng muốn trở về.
Một khi đem Ngũ Hành Hoàn tấn giai thần khí, như vậy thời khắc huy hoàng nhất của Động Thiên Phúc Địa cũng tới.
Kỳ Liên Song Ma xen lẫn giữa đám người, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, mặc dù trong lòng bọn họ cũng tin tưởng đổ cuộc này chỉ thắng không bại, nhưng không biết vì sao trong lòng xuất hiện cảm giác bất an.
Có lẽ cùng Hạ Nhất Minh tiếp xúc nhiều hơn, đối với thủ đoạn tầng tầng lớp lớp của hắn đã có ấn tượng, bởi thế bọn họ mới lo lắng hắn có thể chuyển bại thành thằng.
Rất nhanh bọn họ đã tới được một sơn cốc thật lớn.
Khi Hạ Nhất Minh cùng Phiền Thạc tiến vào cốc này, sắc mặt hắn dần trở lên cổ quái.
- Phiền Thạc tiền bối. Nơi này chính là Vạn thụ cốc?
- Không sai. Đây chính là trung tâm của Động Thiên Phúc Địa.
Âm thanh Phiền Thạc mang theo ngạo khí tự nhiên:
- Chính là Vạn thụ cốc.
Hạ Nhất Minh há hốc miệng, ánh mắt gắt gao nhìn một gốc đại thụ trong nơi gọi là Vạn thụ cốc này.
Đây là một gốc đại thụ cực lớn, từ dưới nhìn lên cơ hồ không thấy ngọn.
Bất quá khiến Hạ Nhất Minh cảm thấy không hiểu chính là, ở nơi này chỉ có một gốc đại thụ này.
Một gốc đại thụ đứng vững trong sơn cốc, cánh lá rậm rạp che phủ cả bầu trời...