Vũ Thần
Chương 735: Nửa mừng nửa lo
Mặc dù cái con đại hỏa long trong Cửu Long lô đẩy hắn ra ngoài nhưng nó cũng đồng thời cho hắn một cái tin tức vừa vui mừng lại xen lẫn sợ hãi. Sau khi biết được tin tức đó cảm xúc của Hạ Nhất Minh thật sự khó có thể hình dung được.
Hiển nhiên là con hỏa long đã nói:
- Cái xác này chúng ta sẽ giúp nguyên luyện chế. - Chỉ một câu nói ngắn ngủi, không có bất kỳ giải thích. Nhưng cũng chỉ một câu nói đó lại khiến cho Hạ Nhất Minh vừa vui mừng xen lẫn sợ hãi. Thậm chí trong một phút hắn còn suýt khóc. Thì ra là mấy con quái vật kia cũng không đến mức độ ăn tất cả lông lẫn da không chịu thải ra lấy một chút, mà là chúng thải ra có lựa chọn.
Ngày xưa khi Hạ Nhất Minh đoán tạo thần binh cũng có vài thứ được coi là bảo vật trong mắt người thường nhưng trong mắt chín con đại hỏa long lại chẳng có chút hứng thú. Vì vậy mà bọn chúng khinh thường, mặc cho Hạ Nhất Minh có thỉnh cầu như thế nào cũng chẳng quan tâm.
Nhưng khi xác của thần thú Huyền Quy xuất hiện chui vào trong Cửu Long lô, chín con đại hỏa long liền chẳng chờ được nhanh chóng cướp đi. Thậm chí chúng còn không đợi Hạ Nhất Minh đồng ý mà đã bắt đầu đoán tạo.
Đến lúc này, Hạ Nhất Minh cũng hiểu được vừa rồi Cửu Long lô phát ra thanh âm đó không phải là khiêu khích. Đó là do mấy con đại hỏa long hưng phấn quá mức mà ra.
Những nghĩ lại thì với thực lực của ngũ hành hoàn hôm nay, cho dù thế nào cũng không đủ tư cách khiêu khích Cửu Long lô.
Hít một hơi thật dài, Hạ Nhất Minh đứng lên, sắp xếp lại một chút rồi đi ra ngoài. Sau khi đi ra, hắn cảm thấy kinh ngạc khi bảo trư và bạch mã lại không có ở trong động.
- Bách huynh! Chúng nó đâu rồi?
- Chúng nó ở bên ngoài.
- Tại sao chúng lại không vào đây? - Hạ Nhất Minh nói một cách bất mãn.
Nơi này mặc dù bí ẩn rất ít người lui tới. Nhưng để chúng ở bên ngoài nhiều lại chẳng biết có rước thêm tai họa hay không nữa.
Mặc dù Hạ Nhất Minh không sợ rắc rối, nhưng nếu để cho người ta nghi ngờ nơi đây có bí mật thì từ nay về sau sẽ bị bọn họ để mắt tới. Mà như vậy thì cái được lại không đủ để bù cho cái mất.
Bách Linh Bát nói một cách thản nhiên:
- Bảo trưu bị đông lạnh một lần nên không dám vào nữa.
Hạ Nhất Minh hơi kinh hãi, hỏi:
- Tại sao lại đông lạnh?
- Ta đưa chúng tới phòng lạnh. Bảo trư chơi đùa trong đó, chạm phải chốt mở khẩn cấp khí đông lạnh nên bị biến thành băng. Mất một ngày mới thoát ra được nên nó sợ hãi không dám vào nữa.
Nét mặt Hạ Nhất Minh có chút tái đen. Không ngờ bảo trư lại bị đóng băng suốt một ngày. Cũng may đây là bảo trư. Chứ nếu nó mà là trư thật thì hôm nay chỉ còn cách nướng thị mà ăn.
- Bách huynh! Tại sao lại đưa chúng vào trong phòng lạnh?
- Là ngươi nói.
Hạ Nhất Minh chớp chớp mắt, nghi hoặc hỏi lại:
- Ta nói lúc nào?
- Ngươi nói đưa chúng đến chỗ nào mà chúng chưa nhìn thấy bao giờ. - Bách Linh Bát nói.
Hạ Nhất Minh cứng lưỡi mất một lúc không nói được gì. Sau đó, hắn lắc đầu rồi xoay người đi theo Bách Linh Bát ra ngoài. Nét mặt hắn hơi mỉm cười. Đây mới là Bách Linh Bát mà hắn vẫn quen thuộc. Mấy ngày qua mặc dù không dài lắm nhưng không thấy gã trước mặt, hắn cảm thấy có chút thiêu thiếu.
Sau khi ra khỏi sơn động, bảo trư và bạch mã cùng mừng rỡ. Bảo trư liền nhảy ngay vào lòng Hạ Nhất Minh bắt đầu thuật lại cho hắn nghe thành tích ác độc của Bách Linh Bát.
Hạ Nhất Minh cười tủm tỉm, an ủi bảo trư. Sau đó, hắn vung tay lên rồi tất cả mọi người cùng đi về Hạ gia trang. Trong lúc đi trên đường, Hạ Nhất Minh liền phát hiện được một chuyện hết sức thú vị.
Bảo trư đã quên mất chuyện lúc trước lại bò tới trên lưng Bách Linh Bát. Còn bạch mã Lôi Điện thì lại càng thêm kính sợ đối với Bách Linh Bát. Biểu hiện của hai con thú hoàn toàn trái ngược khiến cho Hạ Nhất Minh cảm thấy rất thú vị.
Duyên phận đúng là một thứ không có đạo lý.
Trong hậu viện của Hạ gia trang ở Thái Thương huyện. Sở Hao Châu đang ngồi trong một ngôi đình. Cách đó không xa, Triển Đông Thành đang cung kính dẫn một vị lão nhân tiến vào. Nhưng người khác thấy cảnh đó đều cố đoán thân phận lão nhân.
Mặc dù, Triển Đông Thành không phải là đệ tử Hạ gia. Nhưng địa vị của hắn ở Hạ gia trang cũng rất đặc biệt. Ngay cả con của mấy vị gia chủ cũng phải xưng huynh gọi đệ đối với hắn. Hơn nữa, ánh mắt bọn họ lại có một chút hâm mộ đối với hắn. Nhưng hôm nay, hắn lại tự mình đi ra ngoài để đón người. Như vậy thì thân phận của người này hiển nhiên là cao quý không cần phải nói.
Những người trong Hạ gia trang mặc dù biết được tin tức. Nhưng vị lão nhân kia tới bái kiến Sở Hao Châu nên bọn họ cũng chẳng dám ngăn cản. Có chăng thì chỉ phỏng đoán mà thôi.
Nếu Sở Hao Châu đồng ý cho họ biết thì chắc chắn bọn họ sẽ biết. Nhưng nếu không muốn thì cho dù có ăn gan gấu bọn họ cũng không dám hỏi.
Sở Hao Châu đứng lên, cười nói:
- Lão đệ ngươi tới nhanh như vậy chẳng lẽ không quay về Đại Thân hay sao?
Ngày xưa, mặc dù lão đồng ý với Đặng Triệu Thần chế tạo cho hắn một thanh thần binh, nhưng lại yêu cầu hắn phải ở bên cạnh ba năm. Lão biết chắc chắn Đặng Triệu Thần sẽ tới Hạ gia trang, nhưng cũng phải xử lý xong chuyện ở Đại Thân mới tới.
Đặng Triệu Thần ôm quyền, nói:
- Sở huynh! Tiểu đệ luôn phiêu bạt khắp nơi, không có nơi ở cố định. Đại Thân tuy lớn, nhưng cũng không có nhà của tiểu đệ.
Sở Hao Châu nghe thế ngẩn người. Ánh mắt hắn không khỏi kinh ngạc. Đặng Triều Thần thầm nghĩ trong lòng, lão nhân thật nhạy bén. Nhưng hắn cũng chẳng ngập ngừng mà nói thẳng luôn:
- Tiểu đệ đến đây là được Hạ huynh ủy thác đem ba vật này giao cho Sở huynh.
Hắn vừa nói vừa lấy một cái hộp đang đeo trên lung, cung kính đặt trên bàn.
Sở Hao Châu hết sức ngạc nhiên. Trong lòng lão thầm mắng, Hạ lão đệ lại làm cái gì không biết?
Mở cái hộp ra, bên trong có ba cái hộp với kích thước khác nhau. Sở Hao Châu mở ra từng cái một. Từ từ, nét mặt lão có chút cổ quái.
Hai mắt Đặng Triệu Thần nhìn thẳng về phía trước, không hề có ý định nhìn trộm. Mặc dù, hắn cũng tò mò không biết bên trong mấy cái hộp có thứ gì. Nhưng nếu muốn mở ra xem thì trên đường đi hắn có không biết bao nhiêu là cơ hội.
Một lúc sau, Sở Hao Châu trầm giọng hỏi:
- Đặng huynh! Trước khi ngươi tới đây, Hạ lão đệ có nói gì không?
Đặng Triệu Thần khẽ cười, nói:
- Hạ huynh nói rằng Hạ gia trang có phong cảnh rất đẹp. Hơn nữa, hắn đã cho phép Đặng mỗ được ở đây.
Sở Hao Châu là một người như thế nào cơ chứ? Mới nghe đến đó, lão đã hiểu ngay. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hắn cất tiếng cười to, nói:
- Hay cho Hạ lão đệ, hay cho....Đặng lão đệ.
Hạ Nhất Minh cho phép Đặng Triệu Thần ở đây so với việc cho Đặng Triệu Thần ở bên cạnh Sở Hao Châu ba năm là hoàn toàn khác nhau. Có điều, với bao nhiêu kinh nghiệm như Sở Hao Châu thì nghe thấy vậy liền hiểu ngay.
Đặng Triệu Thần cũng mỉm cười. Một lúc sau, hắn mới nghiêm mặt, nói:
- Sở huynh! Sau này, xin được chỉ giáo nhiều hơn.
Sở Hao Châu vội vã khoát tay, nói:
- Ngươi đã có lựa chọn như vậy thì sau này chúng ta chính là người một nhà. Người một nhà thì không cần phải khách sáo. - Lão chỉ tay vào ba cái hộp trên bàn, nói:
- Người có biết trong ba cái hộp có vật gì hay không?
Đặng Triệu Thần gật đầu nói:
- Tiểu đệ chỉ giúp Hạ huynh mang đồ vật đến mà thôi. Còn trong đó có vật gì thì tiểu đệ chỉ cần không làm mất là được. Ngoài ra cũng không quan tâm.
Hắn nói những lời này hoàn toàn thực tâm. Sở Hao Châu hài lòng, gật đầu mở cả ba cái hộp gỗ.
Trong ba cái hộp đặt ba vật khác nhau. Một cái hộp gỗ bên trong có một khối sắt màu đen. Một cái hộp gỗ bên trong có bốn hạt châu tỏa ra ánh sáng. Còn cái hộp dài nhất thì bên trong có một đoạn dây leo.
Đặng Triệu Thần cũng là một vị tôn giả nên nhãn lực cũng không phải kém. Sau khi nhìn một lúc, nét mặt hắn liền thay đổi.
Hắn đã nhận ra bốn viên cầu kia chính là nội đan của linh thú. Tuy nhiên, năng lượng của chúng tỏa ra rất mạnh khiến cho người ta phải sợ hãi. Hắn không thể nghĩ ra được là loại linh thú gì mà lại có nội đan mạnh đến vậy.
Về phần đoạn dây leo bên trong cái hộp dài, hình như là một loại thuộc về Mộc hệ chí bảo trong truyền thuyết. Mặc dù hắn cũng không biết khối sắt kia là cái gì. Nhưng chỉ cần nhìn hai loại kia cũng có thể đoán ra giá trị của nó cũng chẳng hề kém.
Sắc mặt hắn hơi thay đổi. Không ngờ, Hạ Nhất Minh lại cho hắn cầm những thứ quý báu đến vậy.
Sở Hao Châu cầm cái hộp dài nói:
- Đây là Thanh Thiên đằng ở Đông Hải bồng lai tiên đảo. Tuổi của nó khoảng chừng ba nghìn năm. Có thể xem như là hàng đầu trong các loại thiên địa chí bảo hệ Mộc.
Đặt cái hộp xuống, hắn chỉ vào viên cầu nói:
- Đây chính là nội đan của một con Thủy thánh thú ở Đông Hải. Ngày xưa, lão phu cùng với Hạ huynh đệ liên thủ rồi giết chết nó. - Dừng lại một chút, cuối cùng hắn cầm khối sắt lên, đưa cho Đặng Triệu Thần, cười nói:
- Ngươi đoán đây là cái gì?
Sau khi nghe xong lai lịch của hai cái vật kia, Đặng Triệu Thần cảm thấy chấn kinh. Thanh Thiên đằng cũng không nói, nhưng nội đan của Thủy thánh thú thì chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu. Cái loại vật đó, hắn mà đụng phải thì chỉ sợ cũng phải bỏ chạy trối chết chứ đừng nói đến chuyện giết nso mà lấy nội đan.
Thuận tay đón lấy khối sắt trong tay Sở Hao Châu, tay hắn liền trầm ngay xuống vì nặng. Lúc này, hắn mới biết trên đường đi, cái hộp nặng như thế thì ra là do đựng thứ này.
Một ý nghĩ trong đầu chợt đến, hắn biến sắc nói:
- Huyền Thiết?
Sở Hao Châu cất tiếng cười to, nói:
- Lão đệ kiến văn quả là rộng rãi. Nó đúng là huyền thiết.
Tâm niệm Đặng Triệu Thần thay đổi thật nhanh. Hắn nhớ tới lúc sắp chia tay, Hạ Nhất Minh từng nhắc tới công pháp của hắn liền hiểu ra ngay.
Sở Hao Châu nhíu mày. Hắn gõ gõ xuống bàn, nói:
- Cái tên tiểu tử kia hiển nhiên là muốn ta dùng mấy cái này để đoán tạo thần binh cho ngươi. Nhưng hắn muốn nói đoán tạo là có thể đoán tạo dễ như vậy hay sao?
Đôi môi Đặng Triệu Thần có chút run run. Tâm tình vốn phẳng lặng của hắn cho đến lúc này đã không còn giữ được bình tĩnh nữa. Hắn hít một hơi thật sâu, nhất thời cảm thấy sự lựa chọn của mình không hề có gì phải nuối tiếc.
Hiển nhiên là con hỏa long đã nói:
- Cái xác này chúng ta sẽ giúp nguyên luyện chế. - Chỉ một câu nói ngắn ngủi, không có bất kỳ giải thích. Nhưng cũng chỉ một câu nói đó lại khiến cho Hạ Nhất Minh vừa vui mừng xen lẫn sợ hãi. Thậm chí trong một phút hắn còn suýt khóc. Thì ra là mấy con quái vật kia cũng không đến mức độ ăn tất cả lông lẫn da không chịu thải ra lấy một chút, mà là chúng thải ra có lựa chọn.
Ngày xưa khi Hạ Nhất Minh đoán tạo thần binh cũng có vài thứ được coi là bảo vật trong mắt người thường nhưng trong mắt chín con đại hỏa long lại chẳng có chút hứng thú. Vì vậy mà bọn chúng khinh thường, mặc cho Hạ Nhất Minh có thỉnh cầu như thế nào cũng chẳng quan tâm.
Nhưng khi xác của thần thú Huyền Quy xuất hiện chui vào trong Cửu Long lô, chín con đại hỏa long liền chẳng chờ được nhanh chóng cướp đi. Thậm chí chúng còn không đợi Hạ Nhất Minh đồng ý mà đã bắt đầu đoán tạo.
Đến lúc này, Hạ Nhất Minh cũng hiểu được vừa rồi Cửu Long lô phát ra thanh âm đó không phải là khiêu khích. Đó là do mấy con đại hỏa long hưng phấn quá mức mà ra.
Những nghĩ lại thì với thực lực của ngũ hành hoàn hôm nay, cho dù thế nào cũng không đủ tư cách khiêu khích Cửu Long lô.
Hít một hơi thật dài, Hạ Nhất Minh đứng lên, sắp xếp lại một chút rồi đi ra ngoài. Sau khi đi ra, hắn cảm thấy kinh ngạc khi bảo trư và bạch mã lại không có ở trong động.
- Bách huynh! Chúng nó đâu rồi?
- Chúng nó ở bên ngoài.
- Tại sao chúng lại không vào đây? - Hạ Nhất Minh nói một cách bất mãn.
Nơi này mặc dù bí ẩn rất ít người lui tới. Nhưng để chúng ở bên ngoài nhiều lại chẳng biết có rước thêm tai họa hay không nữa.
Mặc dù Hạ Nhất Minh không sợ rắc rối, nhưng nếu để cho người ta nghi ngờ nơi đây có bí mật thì từ nay về sau sẽ bị bọn họ để mắt tới. Mà như vậy thì cái được lại không đủ để bù cho cái mất.
Bách Linh Bát nói một cách thản nhiên:
- Bảo trưu bị đông lạnh một lần nên không dám vào nữa.
Hạ Nhất Minh hơi kinh hãi, hỏi:
- Tại sao lại đông lạnh?
- Ta đưa chúng tới phòng lạnh. Bảo trư chơi đùa trong đó, chạm phải chốt mở khẩn cấp khí đông lạnh nên bị biến thành băng. Mất một ngày mới thoát ra được nên nó sợ hãi không dám vào nữa.
Nét mặt Hạ Nhất Minh có chút tái đen. Không ngờ bảo trư lại bị đóng băng suốt một ngày. Cũng may đây là bảo trư. Chứ nếu nó mà là trư thật thì hôm nay chỉ còn cách nướng thị mà ăn.
- Bách huynh! Tại sao lại đưa chúng vào trong phòng lạnh?
- Là ngươi nói.
Hạ Nhất Minh chớp chớp mắt, nghi hoặc hỏi lại:
- Ta nói lúc nào?
- Ngươi nói đưa chúng đến chỗ nào mà chúng chưa nhìn thấy bao giờ. - Bách Linh Bát nói.
Hạ Nhất Minh cứng lưỡi mất một lúc không nói được gì. Sau đó, hắn lắc đầu rồi xoay người đi theo Bách Linh Bát ra ngoài. Nét mặt hắn hơi mỉm cười. Đây mới là Bách Linh Bát mà hắn vẫn quen thuộc. Mấy ngày qua mặc dù không dài lắm nhưng không thấy gã trước mặt, hắn cảm thấy có chút thiêu thiếu.
Sau khi ra khỏi sơn động, bảo trư và bạch mã cùng mừng rỡ. Bảo trư liền nhảy ngay vào lòng Hạ Nhất Minh bắt đầu thuật lại cho hắn nghe thành tích ác độc của Bách Linh Bát.
Hạ Nhất Minh cười tủm tỉm, an ủi bảo trư. Sau đó, hắn vung tay lên rồi tất cả mọi người cùng đi về Hạ gia trang. Trong lúc đi trên đường, Hạ Nhất Minh liền phát hiện được một chuyện hết sức thú vị.
Bảo trư đã quên mất chuyện lúc trước lại bò tới trên lưng Bách Linh Bát. Còn bạch mã Lôi Điện thì lại càng thêm kính sợ đối với Bách Linh Bát. Biểu hiện của hai con thú hoàn toàn trái ngược khiến cho Hạ Nhất Minh cảm thấy rất thú vị.
Duyên phận đúng là một thứ không có đạo lý.
Trong hậu viện của Hạ gia trang ở Thái Thương huyện. Sở Hao Châu đang ngồi trong một ngôi đình. Cách đó không xa, Triển Đông Thành đang cung kính dẫn một vị lão nhân tiến vào. Nhưng người khác thấy cảnh đó đều cố đoán thân phận lão nhân.
Mặc dù, Triển Đông Thành không phải là đệ tử Hạ gia. Nhưng địa vị của hắn ở Hạ gia trang cũng rất đặc biệt. Ngay cả con của mấy vị gia chủ cũng phải xưng huynh gọi đệ đối với hắn. Hơn nữa, ánh mắt bọn họ lại có một chút hâm mộ đối với hắn. Nhưng hôm nay, hắn lại tự mình đi ra ngoài để đón người. Như vậy thì thân phận của người này hiển nhiên là cao quý không cần phải nói.
Những người trong Hạ gia trang mặc dù biết được tin tức. Nhưng vị lão nhân kia tới bái kiến Sở Hao Châu nên bọn họ cũng chẳng dám ngăn cản. Có chăng thì chỉ phỏng đoán mà thôi.
Nếu Sở Hao Châu đồng ý cho họ biết thì chắc chắn bọn họ sẽ biết. Nhưng nếu không muốn thì cho dù có ăn gan gấu bọn họ cũng không dám hỏi.
Sở Hao Châu đứng lên, cười nói:
- Lão đệ ngươi tới nhanh như vậy chẳng lẽ không quay về Đại Thân hay sao?
Ngày xưa, mặc dù lão đồng ý với Đặng Triệu Thần chế tạo cho hắn một thanh thần binh, nhưng lại yêu cầu hắn phải ở bên cạnh ba năm. Lão biết chắc chắn Đặng Triệu Thần sẽ tới Hạ gia trang, nhưng cũng phải xử lý xong chuyện ở Đại Thân mới tới.
Đặng Triệu Thần ôm quyền, nói:
- Sở huynh! Tiểu đệ luôn phiêu bạt khắp nơi, không có nơi ở cố định. Đại Thân tuy lớn, nhưng cũng không có nhà của tiểu đệ.
Sở Hao Châu nghe thế ngẩn người. Ánh mắt hắn không khỏi kinh ngạc. Đặng Triều Thần thầm nghĩ trong lòng, lão nhân thật nhạy bén. Nhưng hắn cũng chẳng ngập ngừng mà nói thẳng luôn:
- Tiểu đệ đến đây là được Hạ huynh ủy thác đem ba vật này giao cho Sở huynh.
Hắn vừa nói vừa lấy một cái hộp đang đeo trên lung, cung kính đặt trên bàn.
Sở Hao Châu hết sức ngạc nhiên. Trong lòng lão thầm mắng, Hạ lão đệ lại làm cái gì không biết?
Mở cái hộp ra, bên trong có ba cái hộp với kích thước khác nhau. Sở Hao Châu mở ra từng cái một. Từ từ, nét mặt lão có chút cổ quái.
Hai mắt Đặng Triệu Thần nhìn thẳng về phía trước, không hề có ý định nhìn trộm. Mặc dù, hắn cũng tò mò không biết bên trong mấy cái hộp có thứ gì. Nhưng nếu muốn mở ra xem thì trên đường đi hắn có không biết bao nhiêu là cơ hội.
Một lúc sau, Sở Hao Châu trầm giọng hỏi:
- Đặng huynh! Trước khi ngươi tới đây, Hạ lão đệ có nói gì không?
Đặng Triệu Thần khẽ cười, nói:
- Hạ huynh nói rằng Hạ gia trang có phong cảnh rất đẹp. Hơn nữa, hắn đã cho phép Đặng mỗ được ở đây.
Sở Hao Châu là một người như thế nào cơ chứ? Mới nghe đến đó, lão đã hiểu ngay. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hắn cất tiếng cười to, nói:
- Hay cho Hạ lão đệ, hay cho....Đặng lão đệ.
Hạ Nhất Minh cho phép Đặng Triệu Thần ở đây so với việc cho Đặng Triệu Thần ở bên cạnh Sở Hao Châu ba năm là hoàn toàn khác nhau. Có điều, với bao nhiêu kinh nghiệm như Sở Hao Châu thì nghe thấy vậy liền hiểu ngay.
Đặng Triệu Thần cũng mỉm cười. Một lúc sau, hắn mới nghiêm mặt, nói:
- Sở huynh! Sau này, xin được chỉ giáo nhiều hơn.
Sở Hao Châu vội vã khoát tay, nói:
- Ngươi đã có lựa chọn như vậy thì sau này chúng ta chính là người một nhà. Người một nhà thì không cần phải khách sáo. - Lão chỉ tay vào ba cái hộp trên bàn, nói:
- Người có biết trong ba cái hộp có vật gì hay không?
Đặng Triệu Thần gật đầu nói:
- Tiểu đệ chỉ giúp Hạ huynh mang đồ vật đến mà thôi. Còn trong đó có vật gì thì tiểu đệ chỉ cần không làm mất là được. Ngoài ra cũng không quan tâm.
Hắn nói những lời này hoàn toàn thực tâm. Sở Hao Châu hài lòng, gật đầu mở cả ba cái hộp gỗ.
Trong ba cái hộp đặt ba vật khác nhau. Một cái hộp gỗ bên trong có một khối sắt màu đen. Một cái hộp gỗ bên trong có bốn hạt châu tỏa ra ánh sáng. Còn cái hộp dài nhất thì bên trong có một đoạn dây leo.
Đặng Triệu Thần cũng là một vị tôn giả nên nhãn lực cũng không phải kém. Sau khi nhìn một lúc, nét mặt hắn liền thay đổi.
Hắn đã nhận ra bốn viên cầu kia chính là nội đan của linh thú. Tuy nhiên, năng lượng của chúng tỏa ra rất mạnh khiến cho người ta phải sợ hãi. Hắn không thể nghĩ ra được là loại linh thú gì mà lại có nội đan mạnh đến vậy.
Về phần đoạn dây leo bên trong cái hộp dài, hình như là một loại thuộc về Mộc hệ chí bảo trong truyền thuyết. Mặc dù hắn cũng không biết khối sắt kia là cái gì. Nhưng chỉ cần nhìn hai loại kia cũng có thể đoán ra giá trị của nó cũng chẳng hề kém.
Sắc mặt hắn hơi thay đổi. Không ngờ, Hạ Nhất Minh lại cho hắn cầm những thứ quý báu đến vậy.
Sở Hao Châu cầm cái hộp dài nói:
- Đây là Thanh Thiên đằng ở Đông Hải bồng lai tiên đảo. Tuổi của nó khoảng chừng ba nghìn năm. Có thể xem như là hàng đầu trong các loại thiên địa chí bảo hệ Mộc.
Đặt cái hộp xuống, hắn chỉ vào viên cầu nói:
- Đây chính là nội đan của một con Thủy thánh thú ở Đông Hải. Ngày xưa, lão phu cùng với Hạ huynh đệ liên thủ rồi giết chết nó. - Dừng lại một chút, cuối cùng hắn cầm khối sắt lên, đưa cho Đặng Triệu Thần, cười nói:
- Ngươi đoán đây là cái gì?
Sau khi nghe xong lai lịch của hai cái vật kia, Đặng Triệu Thần cảm thấy chấn kinh. Thanh Thiên đằng cũng không nói, nhưng nội đan của Thủy thánh thú thì chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu. Cái loại vật đó, hắn mà đụng phải thì chỉ sợ cũng phải bỏ chạy trối chết chứ đừng nói đến chuyện giết nso mà lấy nội đan.
Thuận tay đón lấy khối sắt trong tay Sở Hao Châu, tay hắn liền trầm ngay xuống vì nặng. Lúc này, hắn mới biết trên đường đi, cái hộp nặng như thế thì ra là do đựng thứ này.
Một ý nghĩ trong đầu chợt đến, hắn biến sắc nói:
- Huyền Thiết?
Sở Hao Châu cất tiếng cười to, nói:
- Lão đệ kiến văn quả là rộng rãi. Nó đúng là huyền thiết.
Tâm niệm Đặng Triệu Thần thay đổi thật nhanh. Hắn nhớ tới lúc sắp chia tay, Hạ Nhất Minh từng nhắc tới công pháp của hắn liền hiểu ra ngay.
Sở Hao Châu nhíu mày. Hắn gõ gõ xuống bàn, nói:
- Cái tên tiểu tử kia hiển nhiên là muốn ta dùng mấy cái này để đoán tạo thần binh cho ngươi. Nhưng hắn muốn nói đoán tạo là có thể đoán tạo dễ như vậy hay sao?
Đôi môi Đặng Triệu Thần có chút run run. Tâm tình vốn phẳng lặng của hắn cho đến lúc này đã không còn giữ được bình tĩnh nữa. Hắn hít một hơi thật sâu, nhất thời cảm thấy sự lựa chọn của mình không hề có gì phải nuối tiếc.