Vũ Thần
Chương 722: Âm mưu
Trong phòng của Bách Linh Bát không bao giờ có ánh nến. Nhưng điều đó đối với một kẻ như Hạ Nhất Minh mà nói cũng chẳng làm sao.
- Bách huynh! Có một việc cần ngươi giúp đỡ. - Hạ Nhất Minh đi thẳng vào vấn đề.
- Ta muốn ngươi về Hạ gia trang.
Bách Linh Bát quay đầu. Hôm nay, bảo trư cũng không đi theo hắn mà lại ở cùng một chỗ với Lôi Điện, trong một gian phòng xa hoa ở nơi khác.
- Tại sao lại muốn ta đi Hạ gia trang? - Bách Linh Bát lạnh nhạt nói:
- Nhiệm vụ của ta là bảo vệ ngươi chứ không phải là người khác.
Hạ Nhất Minh vỗ trán, thầm mắng trong lòng. Tuy vậy, nét mặt hắn vẫn mỉm cười, nói:
- Bách huynh! Lúc này, ta có một dự cảm không hay. Cảm giác như có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Thanh âm của Bách Linh Bát lại tiếp tục vang lên:
- Ngả Văn Bân đã nói rằng bộ tộc Đồ Đằng sẽ giữ danh dự của mình. Chắc chắn không động thủ với Hạ gia trang.
Hạ Nhất Minh nhíu mày, nói:
- Ta cũng tin rằng bọn họ chắc chắn sẽ không chịu để mất danh dự đã tích lũy bao nhiêu năm của mình mà động tới Hạ gia trang. Nhưng không hiểu sao ta vẫn có một chút gì đó không an tâm. Vì vậy mới muốn nhờ người về đó một chút.
Cuối cùng thì Bách Linh Bát mới xoay hẳn người lại, nói:
- Ngươi tự làm khổ chính mình.
Hạ Nhất Minh cười khổ, vội vàng nói:
- Cứ coi như là như vậy. Nhưng nếu ngươi trở về thì ta sẽ cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. - Bách Linh Bát nhắc nhở:
- Ở Hạ gia trang có Sở Hao Châu. Một mình hắn cũng đủ đối phó với mọi chuyện.
Hạ Nhất Minh tức giận, nói:
- Ta biết Sở lão ca ở đó. Nhưng mỗi lần lần nghĩ đến chuyện Hạ gia bị diệt mà ta lại có cảm giác sợ hãi. Vì vậy mà ngươi tạm thời trở về đó trước. Một tháng sau, nhất định ta sẽ trở về.
Đôi mắt trong suốt như ngọc của Bách Linh Bát lóe lên một vài tia sáng, sau đó yên lặng đi ra cửa. Bất chợt, hắn dừng lại nói:
- Khi gặp Sở Hao Châu ta phải nói với hắn thế nào? Ta nói ngươi không yên tâm hay sao?
Hạ Nhất Minh nhìn thấy động tác của gã mà cảm giác vui vẻ. Có Bách Linh Bát ở đó thì còn yên tâm hơn là so với việc hắn trở về. Nhưng khi nghe thấy gã nói vậy, Hạ Nhất Minh suýt chút nữa thì ngã ngồi xuống đất.
Trong lòng cảm thấy căm tức, hắn liếc mắt nhìn Bách Linh Bát, nói:
- Nói linh tinh. Nếu ngươi mà nói thế với Sở lão ca, ta chắc chắn sẽ.... - Hắn ấp úng một lúc nhưng không thể nào nói tiếp được.
Từ sau khi Bách Linh Bát đi bên cạnh hắn cho dù có chuyện gì xảy ra vẫn không hề so đo, tính toán. Vì thế mà thực sự trong lòng hắn đã hình thành thói quen có Bách Linh Bát đi bên cạnh làm bảo tiêu. Nếu như có một ngày, đối phương chợt nói sẽ không làm bảo tiêu cho mình nữa, không biết tâm trạng lúc đó của Hạ Nhất Minh sẽ thế nào.
- Thì ngươi cứ nói là muốn về xem cái con gà con kia thế nào. - Hạ Nhất Minh đành tìm một lý do cho hắn. Bách Linh Bát ừ một tiếng. Ánh sáng bảy màu lập tức bao trùm lấy cơ thể rồi gã nhanh chóng bay đi.
Nhìn Bách Linh Bát rời đi, trái tim Hạ Nhất Minh lại đập thình thịch. Hắn thì thào nói với bản thân:
- Hắn sẽ không nói như vậy đấy chứ?
Cách thành thì vài dặm có một đống loạn thạch. Lúc này, có hai người đang sóng vai nhau lao tới nơi đây. Hai người đó đúng là Kỳ Liên song ma vừa mới cáo từ Hạ Nhất Minh và Ngả Văn Bân.
Hai huynh đệ bọn họ cũng không làm như lời nói là trở về ngay Đại Thân mà sau khi ra khỏi thành, xác định phương hướng một chút rồi chạy tới đây. Nhưng khi bọn họ tới nơi này, đảo mắt nhìn chung quanh thì chỉ thấy một màu đen tối của bóng đêm chứ không hề có bất cứ một chút động tĩnh nào.
Song ma liếc mắt nhìn nhau. Mặc dù bọn họ không nói ra bằng lời, nhưng lại có thể sử dụng một loại phương thức đặc biệt để trao đổi.
Đây là khả năng đặc biệt của Kỳ Liên song ma. Nhưng cũng chỉ có hai huynh đệ song sinh bọn họ sau khi tu luyện tới cảnh giới Nhất đường thiên mới có thể nắm được mật pháp đó:
- Đại ca thấy cái ký hiệu đó có phải là thật hay không?
- Đây là ký hiệu đặc trưng của Ngũ Hành môn. Cũng chỉ có những người chân chính nhận được sự truyền thừa mới có thể biết. - Đại ma cũng dùng phương pháp đặc biệt để trả lời.
- Nhưng ngươi tin nội dung của nó hay sao? - Sắc mặt nhị ma hết sức ngưng trọng. Đồng thời, sắc mặt của đại ma cũng không hề thoải mái. Hắn thở dài một tiếng, nhưng không trả lời.
Ngay khi bọn họ bước chân vào căn nhà xa hoa ở trong thành liền nhận được một phong thư đặc biệt. Trên bức thư đó cón một ký hiệu đặc trưng. Người khác có thể không biết. Nhưng Kỳ Liên song ma là người của Ngũ Hành môn thì biết ngay đó là ký hiệu lúc trước khi Ngũ hành môn vẫn còn chỉ dùng tới nó khi có chuyện gì quan trọng mà thôi.
Động Thiên Phúc Địa luôn giữ nguyên những gì của Ngũ Hành môn, vì vậy mà không thể nào không biết tới ý nghĩa của cái ký hiệu đó. Điều này chứng tỏ ở vùng Tây Bắc chắc chắn cũng có truyền thừa xủa Ngũ Hành môn.
Mà nội dung trong phong thư càng khiến cho hai người sợ hãi. Nếu những gì trong đó là thật thì đó chính là chuyện lớn nhất đối với Động Thiên Phúc Địa - Một chi nhánh của Ngũ Hành môn sau mấy ngàn năm. Ánh mắt song ma nhìn quanh như đang tìm kiếm một thứ gì đó. Cuối cùng, từ xa có một bóng đen lao tới với một tốc độ cực nhanh, thoáng cái đã tới trước mặt Kỳ Liên song ma. Người này là một trung niên có khuôn mặt gày gò. Đôi tay hắn có đeo một cái bao tay bằng da hươu. Song ma liếc mắt nhìn nhau, cùng rùng mình.
Từ trong đôi mắt của người đó, bọn họ có thể nhận thấy chỉ có toàn sát khí. Hơn nữa, sát khí đó ẩn chứa một mối hận vô bờ bến. Nhưng rõ ràng, sát khí của đối phương không phải nhằm vào bọn họ mà là một kẻ khác.
Đưa mắt nhìn nhau, cả hai có phần chắc chắn rằng những lời nhắn của người này cũng không phải là giả dối:
- Các hạ xưng hô như thế nào? - Đại ma trầm giọng hỏi.
Người nọ chăm chú nhìn kỹ huynh đệ song ma rồi nói:
- Tại hạ Chiêm Huyên! Bái kiến hai vị.
- Chiêm huynh với chúng ta cũng không cần phải dò xét nữa. - Đại ma lãnh đạm nói:
- Chúng ta cần phải biết rằng những lời ngươi nói có phải là thật hay không?
Ánh mắt Chiêm Huyên không hề có chút dao động, khiến cho song ma lại càng thêm tin tưởng:
- Hai vị yên ta. Chiêm mỗ không dám giấu diếm hai vị.
Ánh mắt Đại ma sáng ngời, nói:
- Vậy các hạ hãy nói cho chúng ta biết phôi thô của ngũ hành hoàn đang ở đâu?
Chiêm Huyên mấp máy đôi môi một lúc rồi nói:
- Hai vị có thể tin vào điều đó nhanh như vậy thì chứng tỏ chuyện Ngũ Hành môn có để lại một cái phôi thô của ngũ hành hoàn cũng không phải là chuyện quá bí mật.
Đại ma hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Ngươi cũng không cần phải che đậy. Những lời ta nói được ghi lại trong điển tịch bí mật của bổn môn. Cũng chỉ có tôn giả mới có được tư cách biết tới những điều đó. Cho dù là hai huynh đệ chúng ta, trước khi trở thành tôn giả cũng không được biết tới điều đó. - Đến lúc này, Chiêm Huyên mới chậm rãi gật đầu.
Giờ phút này, trong lòng song ma huynh đệ đang nóng như lửa đốt, chỉ muốn nhanh chóng biết được tin tức. Nhưng bọn họ cũng không dám vì chuyện đó mà đắc tội với người này. Vì vậy mà chẳng còn cách nào khác đành cố gắng kiềm chế sự nôn nóng trong lòng xuống:
- Hai vị! Phôi thô của ngũ hành hoàn cũng không phải nằm trong tay ta. - Chiêm Huyên tỉnh táo nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Hung quang trong mắt song ma lóe lên. Chuyện này đối với Động Thiên Phúc Địa đúng là một chuyện quan trọng nhất. Nếu có thể đoạt được cái phôi thô đó thì cao giai Đoán Tạo sư chắc chắn có khả năng làm cho thần khí ngũ hành hoàn có thể tái hiện. Đó không phải là thần khí phảng chế mà chính là thần khí trấn môn của Ngũ Hành môn khi xưa. Vì thứ này, cho dù Động Thiên Phúc Địa có phải bỏ ra bất cứ thứ gì, bọn họ cũng đều chấp nhận.
- Chiêm huynh! Nếu không có ở trong tay ngươi thì nó đang ở đâu?
Chiêm Huyên nhếch mép cười, nói:
- Thật ra, cái bảo bối đó các ngươi đã gặp qua. Thậm chí đã cùng giao thủ với nó.
Ánh mắt song ma lóe lên. Cả hai đồng thành nói:
- Hạ Nhất Minh?
Thực ra trong lòng bọn họ đã sớm hoài nghi ngũ hành hoàn trong tay Hạ Nhất Minh làm sao lại có được uy lực mạnh như thế rồi. Hơn nữa cũng chẳng có người nào có thể đoán tạo ra nổi một cái ngũ hành hoàn như thế.
Chiêm Huyên mỉm cười. Hắn chầm chậm kéo cái bao tay xuống. Ánh mắt Kỳ Liên song ma liền bị hút vào đó. Sau khi nhìn thấy ba ngón tay bị cụt, đến lúc này, song ma huynh đệ cũng chẳng còn gì hoài nghi nữa. Bất chợt, đại ma hừ lạnh một tiếng, nói:
- Đây là ân oán của ngươi và Hạ Nhất Minh. Không ngờ lại muốn lôi cả Động Thiên Phúc Địa chúng ta vào? Hắc hắc! Ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ giúp hay sao?
Chiêm Huyên đã biết trước nên cười nói:
- Đây không phải là ân oán của ta với hắn. Mà điều quan trọng đó là cái phôi thô để chế tạo ngũ hành hoàn đang nằm trong tay hắn. Mà người kế thừa trực tiếp của Ngũ Hành môn lại chính là các ngươi. Chẳng lẽ các ngươi lại chấp nhận cho thần khí của bổn môn để cho người khác sử dụng?
Nhất thời, sắc mặt của Kỳ Liên song ma cũng trở nên hết sức khó coi. Một lời nói của đối phương đã làm nẩy sinh mẫu thuẫn trong lòng bọn họ.
Thần khí ngũ hành hoàn chính là bảo vật trấn phái của Ngũ Hành môn. Cho dù thế nào cũng không thể để nó ở trên tay người ngoài.
Nhưng muốn để Hạ Nhất Minh nhả ngũ hành hoàn ra thì cũng là chuyện không có khả năng. Trong chốc lát cả hai huynh đệ đều cảm thấy đau đầu.
Chiêm Huyên nói tiếp:
- Nếu hai người các ngươi đã biết chuyện phôi thô của ngũ hành hoàn thì lai lịch của Chiêm mỗ cũng không thể giấu nổi các ngươi.
Đại ma hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngoại trừ Chiêm gia nổi tiếng về thuật đoán tạo của Ngũ Hành môn ra thì còn có người nào có thể nắm được phôi thô của ngũ hành hoàn?
Chiêm Huyên khẽ gật đầu, nói:
- Lúc này, ngũ hành hoàn trong tay Hạ Nhất Minh không thể xưng là thần khí. Muốn nó trở thành thần khí thì nhất định phải thỏa mãn được ba điều kiện. - Nét mặt đại ma thoáng thay đổi, hỏi:
- Điều kiện gì?
Chiêm Huyên lúc lắc đầu, nói:
- Nếu các ngươi có thể lấy được ngũ hành hoàn thì Chiêm mỗ sẽ nói cho các ngươi biết. Nhưng nếu các ngươi không có nó thì thứ cho ta không thể tiết lộ. Bởi vì Chiêm mỗ không muốn cừu nhân của mình có thể đoán tạo ra được thần khí chính thức. - Kỳ Liên song ma lạnh lùng nhìn. Chiêm Huyên cũng chẳng hề e ngại, đối mắt với bọn họ.
Một lúc sau, đại ma thở dài một tiếng, nói:
- Ngươi theo chúng ta đến Động Thiên Phúc Địa. Chuyện này, chúng ta không thể quyết định được. - Chiêm Huyên yên lặng gật đầu. Hắn quay đầu nhìn về phía ngôi thành, trong mắt chỉ có toàn là sát khí.
- Bách huynh! Có một việc cần ngươi giúp đỡ. - Hạ Nhất Minh đi thẳng vào vấn đề.
- Ta muốn ngươi về Hạ gia trang.
Bách Linh Bát quay đầu. Hôm nay, bảo trư cũng không đi theo hắn mà lại ở cùng một chỗ với Lôi Điện, trong một gian phòng xa hoa ở nơi khác.
- Tại sao lại muốn ta đi Hạ gia trang? - Bách Linh Bát lạnh nhạt nói:
- Nhiệm vụ của ta là bảo vệ ngươi chứ không phải là người khác.
Hạ Nhất Minh vỗ trán, thầm mắng trong lòng. Tuy vậy, nét mặt hắn vẫn mỉm cười, nói:
- Bách huynh! Lúc này, ta có một dự cảm không hay. Cảm giác như có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Thanh âm của Bách Linh Bát lại tiếp tục vang lên:
- Ngả Văn Bân đã nói rằng bộ tộc Đồ Đằng sẽ giữ danh dự của mình. Chắc chắn không động thủ với Hạ gia trang.
Hạ Nhất Minh nhíu mày, nói:
- Ta cũng tin rằng bọn họ chắc chắn sẽ không chịu để mất danh dự đã tích lũy bao nhiêu năm của mình mà động tới Hạ gia trang. Nhưng không hiểu sao ta vẫn có một chút gì đó không an tâm. Vì vậy mới muốn nhờ người về đó một chút.
Cuối cùng thì Bách Linh Bát mới xoay hẳn người lại, nói:
- Ngươi tự làm khổ chính mình.
Hạ Nhất Minh cười khổ, vội vàng nói:
- Cứ coi như là như vậy. Nhưng nếu ngươi trở về thì ta sẽ cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. - Bách Linh Bát nhắc nhở:
- Ở Hạ gia trang có Sở Hao Châu. Một mình hắn cũng đủ đối phó với mọi chuyện.
Hạ Nhất Minh tức giận, nói:
- Ta biết Sở lão ca ở đó. Nhưng mỗi lần lần nghĩ đến chuyện Hạ gia bị diệt mà ta lại có cảm giác sợ hãi. Vì vậy mà ngươi tạm thời trở về đó trước. Một tháng sau, nhất định ta sẽ trở về.
Đôi mắt trong suốt như ngọc của Bách Linh Bát lóe lên một vài tia sáng, sau đó yên lặng đi ra cửa. Bất chợt, hắn dừng lại nói:
- Khi gặp Sở Hao Châu ta phải nói với hắn thế nào? Ta nói ngươi không yên tâm hay sao?
Hạ Nhất Minh nhìn thấy động tác của gã mà cảm giác vui vẻ. Có Bách Linh Bát ở đó thì còn yên tâm hơn là so với việc hắn trở về. Nhưng khi nghe thấy gã nói vậy, Hạ Nhất Minh suýt chút nữa thì ngã ngồi xuống đất.
Trong lòng cảm thấy căm tức, hắn liếc mắt nhìn Bách Linh Bát, nói:
- Nói linh tinh. Nếu ngươi mà nói thế với Sở lão ca, ta chắc chắn sẽ.... - Hắn ấp úng một lúc nhưng không thể nào nói tiếp được.
Từ sau khi Bách Linh Bát đi bên cạnh hắn cho dù có chuyện gì xảy ra vẫn không hề so đo, tính toán. Vì thế mà thực sự trong lòng hắn đã hình thành thói quen có Bách Linh Bát đi bên cạnh làm bảo tiêu. Nếu như có một ngày, đối phương chợt nói sẽ không làm bảo tiêu cho mình nữa, không biết tâm trạng lúc đó của Hạ Nhất Minh sẽ thế nào.
- Thì ngươi cứ nói là muốn về xem cái con gà con kia thế nào. - Hạ Nhất Minh đành tìm một lý do cho hắn. Bách Linh Bát ừ một tiếng. Ánh sáng bảy màu lập tức bao trùm lấy cơ thể rồi gã nhanh chóng bay đi.
Nhìn Bách Linh Bát rời đi, trái tim Hạ Nhất Minh lại đập thình thịch. Hắn thì thào nói với bản thân:
- Hắn sẽ không nói như vậy đấy chứ?
Cách thành thì vài dặm có một đống loạn thạch. Lúc này, có hai người đang sóng vai nhau lao tới nơi đây. Hai người đó đúng là Kỳ Liên song ma vừa mới cáo từ Hạ Nhất Minh và Ngả Văn Bân.
Hai huynh đệ bọn họ cũng không làm như lời nói là trở về ngay Đại Thân mà sau khi ra khỏi thành, xác định phương hướng một chút rồi chạy tới đây. Nhưng khi bọn họ tới nơi này, đảo mắt nhìn chung quanh thì chỉ thấy một màu đen tối của bóng đêm chứ không hề có bất cứ một chút động tĩnh nào.
Song ma liếc mắt nhìn nhau. Mặc dù bọn họ không nói ra bằng lời, nhưng lại có thể sử dụng một loại phương thức đặc biệt để trao đổi.
Đây là khả năng đặc biệt của Kỳ Liên song ma. Nhưng cũng chỉ có hai huynh đệ song sinh bọn họ sau khi tu luyện tới cảnh giới Nhất đường thiên mới có thể nắm được mật pháp đó:
- Đại ca thấy cái ký hiệu đó có phải là thật hay không?
- Đây là ký hiệu đặc trưng của Ngũ Hành môn. Cũng chỉ có những người chân chính nhận được sự truyền thừa mới có thể biết. - Đại ma cũng dùng phương pháp đặc biệt để trả lời.
- Nhưng ngươi tin nội dung của nó hay sao? - Sắc mặt nhị ma hết sức ngưng trọng. Đồng thời, sắc mặt của đại ma cũng không hề thoải mái. Hắn thở dài một tiếng, nhưng không trả lời.
Ngay khi bọn họ bước chân vào căn nhà xa hoa ở trong thành liền nhận được một phong thư đặc biệt. Trên bức thư đó cón một ký hiệu đặc trưng. Người khác có thể không biết. Nhưng Kỳ Liên song ma là người của Ngũ Hành môn thì biết ngay đó là ký hiệu lúc trước khi Ngũ hành môn vẫn còn chỉ dùng tới nó khi có chuyện gì quan trọng mà thôi.
Động Thiên Phúc Địa luôn giữ nguyên những gì của Ngũ Hành môn, vì vậy mà không thể nào không biết tới ý nghĩa của cái ký hiệu đó. Điều này chứng tỏ ở vùng Tây Bắc chắc chắn cũng có truyền thừa xủa Ngũ Hành môn.
Mà nội dung trong phong thư càng khiến cho hai người sợ hãi. Nếu những gì trong đó là thật thì đó chính là chuyện lớn nhất đối với Động Thiên Phúc Địa - Một chi nhánh của Ngũ Hành môn sau mấy ngàn năm. Ánh mắt song ma nhìn quanh như đang tìm kiếm một thứ gì đó. Cuối cùng, từ xa có một bóng đen lao tới với một tốc độ cực nhanh, thoáng cái đã tới trước mặt Kỳ Liên song ma. Người này là một trung niên có khuôn mặt gày gò. Đôi tay hắn có đeo một cái bao tay bằng da hươu. Song ma liếc mắt nhìn nhau, cùng rùng mình.
Từ trong đôi mắt của người đó, bọn họ có thể nhận thấy chỉ có toàn sát khí. Hơn nữa, sát khí đó ẩn chứa một mối hận vô bờ bến. Nhưng rõ ràng, sát khí của đối phương không phải nhằm vào bọn họ mà là một kẻ khác.
Đưa mắt nhìn nhau, cả hai có phần chắc chắn rằng những lời nhắn của người này cũng không phải là giả dối:
- Các hạ xưng hô như thế nào? - Đại ma trầm giọng hỏi.
Người nọ chăm chú nhìn kỹ huynh đệ song ma rồi nói:
- Tại hạ Chiêm Huyên! Bái kiến hai vị.
- Chiêm huynh với chúng ta cũng không cần phải dò xét nữa. - Đại ma lãnh đạm nói:
- Chúng ta cần phải biết rằng những lời ngươi nói có phải là thật hay không?
Ánh mắt Chiêm Huyên không hề có chút dao động, khiến cho song ma lại càng thêm tin tưởng:
- Hai vị yên ta. Chiêm mỗ không dám giấu diếm hai vị.
Ánh mắt Đại ma sáng ngời, nói:
- Vậy các hạ hãy nói cho chúng ta biết phôi thô của ngũ hành hoàn đang ở đâu?
Chiêm Huyên mấp máy đôi môi một lúc rồi nói:
- Hai vị có thể tin vào điều đó nhanh như vậy thì chứng tỏ chuyện Ngũ Hành môn có để lại một cái phôi thô của ngũ hành hoàn cũng không phải là chuyện quá bí mật.
Đại ma hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Ngươi cũng không cần phải che đậy. Những lời ta nói được ghi lại trong điển tịch bí mật của bổn môn. Cũng chỉ có tôn giả mới có được tư cách biết tới những điều đó. Cho dù là hai huynh đệ chúng ta, trước khi trở thành tôn giả cũng không được biết tới điều đó. - Đến lúc này, Chiêm Huyên mới chậm rãi gật đầu.
Giờ phút này, trong lòng song ma huynh đệ đang nóng như lửa đốt, chỉ muốn nhanh chóng biết được tin tức. Nhưng bọn họ cũng không dám vì chuyện đó mà đắc tội với người này. Vì vậy mà chẳng còn cách nào khác đành cố gắng kiềm chế sự nôn nóng trong lòng xuống:
- Hai vị! Phôi thô của ngũ hành hoàn cũng không phải nằm trong tay ta. - Chiêm Huyên tỉnh táo nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Hung quang trong mắt song ma lóe lên. Chuyện này đối với Động Thiên Phúc Địa đúng là một chuyện quan trọng nhất. Nếu có thể đoạt được cái phôi thô đó thì cao giai Đoán Tạo sư chắc chắn có khả năng làm cho thần khí ngũ hành hoàn có thể tái hiện. Đó không phải là thần khí phảng chế mà chính là thần khí trấn môn của Ngũ Hành môn khi xưa. Vì thứ này, cho dù Động Thiên Phúc Địa có phải bỏ ra bất cứ thứ gì, bọn họ cũng đều chấp nhận.
- Chiêm huynh! Nếu không có ở trong tay ngươi thì nó đang ở đâu?
Chiêm Huyên nhếch mép cười, nói:
- Thật ra, cái bảo bối đó các ngươi đã gặp qua. Thậm chí đã cùng giao thủ với nó.
Ánh mắt song ma lóe lên. Cả hai đồng thành nói:
- Hạ Nhất Minh?
Thực ra trong lòng bọn họ đã sớm hoài nghi ngũ hành hoàn trong tay Hạ Nhất Minh làm sao lại có được uy lực mạnh như thế rồi. Hơn nữa cũng chẳng có người nào có thể đoán tạo ra nổi một cái ngũ hành hoàn như thế.
Chiêm Huyên mỉm cười. Hắn chầm chậm kéo cái bao tay xuống. Ánh mắt Kỳ Liên song ma liền bị hút vào đó. Sau khi nhìn thấy ba ngón tay bị cụt, đến lúc này, song ma huynh đệ cũng chẳng còn gì hoài nghi nữa. Bất chợt, đại ma hừ lạnh một tiếng, nói:
- Đây là ân oán của ngươi và Hạ Nhất Minh. Không ngờ lại muốn lôi cả Động Thiên Phúc Địa chúng ta vào? Hắc hắc! Ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ giúp hay sao?
Chiêm Huyên đã biết trước nên cười nói:
- Đây không phải là ân oán của ta với hắn. Mà điều quan trọng đó là cái phôi thô để chế tạo ngũ hành hoàn đang nằm trong tay hắn. Mà người kế thừa trực tiếp của Ngũ Hành môn lại chính là các ngươi. Chẳng lẽ các ngươi lại chấp nhận cho thần khí của bổn môn để cho người khác sử dụng?
Nhất thời, sắc mặt của Kỳ Liên song ma cũng trở nên hết sức khó coi. Một lời nói của đối phương đã làm nẩy sinh mẫu thuẫn trong lòng bọn họ.
Thần khí ngũ hành hoàn chính là bảo vật trấn phái của Ngũ Hành môn. Cho dù thế nào cũng không thể để nó ở trên tay người ngoài.
Nhưng muốn để Hạ Nhất Minh nhả ngũ hành hoàn ra thì cũng là chuyện không có khả năng. Trong chốc lát cả hai huynh đệ đều cảm thấy đau đầu.
Chiêm Huyên nói tiếp:
- Nếu hai người các ngươi đã biết chuyện phôi thô của ngũ hành hoàn thì lai lịch của Chiêm mỗ cũng không thể giấu nổi các ngươi.
Đại ma hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngoại trừ Chiêm gia nổi tiếng về thuật đoán tạo của Ngũ Hành môn ra thì còn có người nào có thể nắm được phôi thô của ngũ hành hoàn?
Chiêm Huyên khẽ gật đầu, nói:
- Lúc này, ngũ hành hoàn trong tay Hạ Nhất Minh không thể xưng là thần khí. Muốn nó trở thành thần khí thì nhất định phải thỏa mãn được ba điều kiện. - Nét mặt đại ma thoáng thay đổi, hỏi:
- Điều kiện gì?
Chiêm Huyên lúc lắc đầu, nói:
- Nếu các ngươi có thể lấy được ngũ hành hoàn thì Chiêm mỗ sẽ nói cho các ngươi biết. Nhưng nếu các ngươi không có nó thì thứ cho ta không thể tiết lộ. Bởi vì Chiêm mỗ không muốn cừu nhân của mình có thể đoán tạo ra được thần khí chính thức. - Kỳ Liên song ma lạnh lùng nhìn. Chiêm Huyên cũng chẳng hề e ngại, đối mắt với bọn họ.
Một lúc sau, đại ma thở dài một tiếng, nói:
- Ngươi theo chúng ta đến Động Thiên Phúc Địa. Chuyện này, chúng ta không thể quyết định được. - Chiêm Huyên yên lặng gật đầu. Hắn quay đầu nhìn về phía ngôi thành, trong mắt chỉ có toàn là sát khí.