Vũ Thần
Chương 621: Bảo trư cầu viện
Từ trước tới giờ trước mặt Bách Linh Bát, Hạ Nhất Minh chưa từng giấu giếm điều gì.
Trước mặt Bách Linh Bát, Hạ Nhất Minh cất lại từng kiện vật phẩm, ánh mắt Bách Linh Bát thậm chí còn không từng liếc qua.
- Bách huynh. Ngươi tìm ta có chuyện gì?
Hạ Nhất Minh cười hỏi.
Người này mặc dù luôn đi theo bên cạnh hắn nhưng số lần chủ động tìm tới chỉ tính trên đầu ngón tay. Nếu không phải đại sự gì phát sinh, gã tuyệt đối không làm phiền.
Bách Linh Bát có chút đờ đẫn nói:
- Bảo trư mất tích rồi.
Hạ Nhất Minh giật mình, kinh ngạc hỏi:
- Ngươi nói gì? Bảo trư mất tích sao?
- Đúng.
- Từ khi nào không thấy nó?
Hạ Nhất Minh khi nói những lời này trong lòng quả thật có chút lo lắng.
- Từ tối qua tới giờ nó rời đi chưa trở lại.
Hạ Nhất Minh nhìn bên ngoài, lúc này mặt trời đã ló ở phía đằng Đông.
Cười khổ một tiếng, Hạ Nhất Minh nói:
- Bách huynh. Mới có một đêm thôi mà. Ngươi lo nghĩ quá.
Âm thanh Bách Linh Bát vẫn đều đều nhưng không trầm ổn như trước:
- Bảo trư có lẽ cần chúng ta trợ giúp.
- Làm sao ngươi biết?
Bách Linh Bát đưa tay ra, trên cổ tay gã mơ hồ động đậy.
- Đây là gì vậ?
- Đây là tín hiệu cầu cứu của bảo trư.
Bách Linh Bát chăm chú nói.
Hạ Nhất Minh vẻ mặt mờ mịt, sau hồi lâu mới nói:
- Truy tung khí?
- Không sai. Trước khi rời khỏi Quỷ Khốc Lĩnh, ta đặt trên người bảo trư một cái Truy tung khí. Hơn nữa còn dặn nó khi cón guy hiểm có thể qua đó báo hiệu
Hạ Nhất Minh ngây người, nếu đây là tín hiệu do bảo trư cố ý phát ra, chẳng phải nó quát thông minh sao?
Bất quá nghĩ tới biểu hiện của tiểu gia hỏa kia, Hạ Nhất Minh khẳng định nó cố tình tạo ra tín hiệu này.
Do dự một chút hắn nói:
- Bách huynh. Ngưoi có biết đây là nơi nào không?
- Biết.
- Như vậy ngươi cũng biết bảo trư vốn là sủng vật yêu thích nhất của Thiên Trì Lão tổ tông?
- Biết.
Hạ Nhất Minh cười khổ một tiếng, nói:
- Như vậy ngươi cho rằng trên ngọn núi này còn ai có khả năng bắt cóc bảo trư đây? Hơn nữa còn để nó tự do phát tín hiệu cầu cứu.
Bách Linh Bát lập tức trả lời:
- Khả năng lớn nhất là Thiên Trì lão tổ tông. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Hạ Nhất Minh bật cười, nói:
- Ngươi nói chúng ta ở nơi này cùng Thiên Trì Lão tổ tông còn có đông đảo đám Tôn giả kia, có cơ hội thắng không?
- Không có.
Âm thanh Bách Linh Bát vẫn lạnh như băng không chút chần chừ.
Hạ Nhất Minh thở ra một hơi thật dài, nói:
- Vậy ngươi tính nên làm gì bây giờ?
Bách Linh Bát bình thản nói:
- Đây là vấn đề của ngươi.
Hạ Nhất Minh suy nghĩ một chút, đột ngột hỏi:
- Trước kia ngương dường như không quan tâm tới bảo trư mà?
Bách Linh Bát vẫn giống như tảng đá, đôi mắt đột nhiên phát sáng sau đó chậm rãi trở lại bình thường.
- Ta không quan tâm tới bảo trư. Chỉ là đem chuyện nó cầu cứu thông báo cho ngươi.
Hạ Nhất Minh hung hăng nhìn gã, bất quá đối với người này hắn cũng không có biện pháp chỉ trích nào.
Trên thực tế, Hạ Nhất Minh sớm đã cảm nhận từ khi rời khỏi động phủ kia Bách Linh Bát thay đổi rất nhiều. Sự thay đổi này cứ chậm rãi tích lũy lại.
Có lẽ cùng nhân loại tiếp xúc trong thời gian dài đã khiến người này có biến hóa thần kỳ.
Ít nhất Hạ Nhất Minh có thể xác định, khi vừa rời động phủ, Bách Linh Bát khẳng định sẽ không vì chuyện bảo trư cầu cứu mà đi tìm hắn thông báo.
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Hạ Nhất Minh nói:
- Ngươi không thể động thủ với sinh vật có trí tuệ phải không?
Hắn nói, miệng mỉm cười tiến ra ngoài phòng.
Đột nhiên thanh âm trầm ổn của Bách Linh Bát vang lên:
- Ta chỉ nói không thể giết hại sinh vật có trí tuệ chứ không nói không thể giao thủ.
Hạ Nhất Minh vừa bước tới gần cánh cửa, một chân cứ thế ngoắc chặt vào bên cửa, bộ dáng thiếu chút nữa ngã ngữa.
Hắn ổn định tinh thần, xoay người lẳng lặng nhìn Bách Linh Bát.
Giờ phút này suy nghĩ duy nhất trong đầu hắn chính là, người này có phải Bách Linh Bát không?
Bách Linh Bát cùng Hạ Nhất Minh đối mặt, đôi mắt cứ như bảo thạch của gã vẫn lặng lẽ như không thuộc về phạm trù nhân loại.
Nhưng không hiểu sao lúc này Hạ Nhất Minh mỉm cười, hắn cười rất vui vẻ.
Mặc dù người này vẻ mặt vẫn như trước đây không chút nào khác biệt, nhưng Hạ Nhất Minh cảm nhận rõ ràng, so sánh với trước đây gã hoàn toàn khác.
- Lôi điện.
Hạ Nhất Minh đột nhiên quát lớn. Bạch mã Lôi điện như một tia chớp xuất hiện bên người hắn, sau đó ngửa cổ hí dài một tiếng.
Hạ Nhất Minh vỗ nhẹ lên đầu nó, bắt đầu chém gió:
- Bảo trư bị người bắt đi, cũng không biết có bị rút gân lột da hay không? Chúng ta đi cứu nó chứ?
Ánh mắt Lôi điện nhất thời tràn ngập phẫn nộ, khí thế trên người nó trở nên vô cùng nguy hiểm.
Một tiếng hí dường như trả lời cho câu hỏi của Hạ Nhất Minh, khiến hắn gật đầu liên tục.
Bảo trư chính là bằng hữu đầu tiên kết giao cùng Lôi điện, nếu không có bảo trư, Hạ Nhất Minh cũng không có khả năng tạo quan hệ như vậy.
Hạ Nhất Minh vỗ tay, nói:
- Bách huynh. Dẫn đường.
Bách Linh Bát đột nhiên nói:
- Ngươi thật sự quyết định?
Hạ Nhất Minh lặng lẽ cười, nói:
- Đừng khẩn trương. Bảo trư có thể phát ra tín hiệu cầu cứu là do bị ép buộc thôi.
Nụ cười mang vài phần giảo hoạt cùng tự tin nói tiếp:
- Chỉ cần biểu hiện của chúng ta khiến bọn hắn động tâm như vậy sẽ không việc gì.
Bách Linh Bát dường như gật đầu, lập tức xoay người xuất phát.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện, chính là Vu Kinh Lôi sau khi nghe Hạ Nhất Minh gọi Lôi điện mà tới.
- Hạ Tôn giả. Xảy ra chuyện gì sao?
Vu Kinh Lôi kinh nghiệm có thừa, lập tức khẳng định có chuyện xảy ra.
Hạ Nhất Minh nhìn lão tươi cười, nói:
- Vu sư huynh. Chúng ta đi đón một vị bằng hữu trở về.
- Bằng hữu nào?
Vu Kinh Lôi ngơ ngác hỏi.
Ở nơi này ngay cả Kim Chiến Dịch cũng không thể tới, lẽ nào còn có người dễ dàng đặt chân vào.
Hạ Nhất Minh cười nói:
- Chúng ta đi đón bảo trư về.
- Bảo trư?
Vu Kinh Lôi sửng sốt hồi lâu, lúc này mới nhớ ra theo bọ họ tới đây còn có linh thú bảo trư được cả Thiên Trì yêu mến.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, gương mặt tươi cười nhìn lão nói:
- Vu sư huynh. Ngươi ở nơi này chờ, chúng ta rất nhanh sẽ trở lại.
Bách Linh Bát đi trước, Hạ Nhất Minh cùng Lôi điện theo sát phía sau. Hai người một ngựa cứ thế rời đi khỏi biệt viện lưu lại Vưu Kinh Lôi đang ngây ngốc.
Nhưng hồi lâu sau, lão thành tinh Vưu Kinh Lôi vẻ mặt đã trở nên vô cùng khó coi.
Lão rốt cuộc nghĩ ra nguyên do nhưng lại không dám khẳng định.
Chỉ là khi lão đoán được nguyên do, cả người nhất thời lạnh tới thấu xương, thậm chí cả thân thể run lên bần bật.
Lão đột nhiên cảm nhận được, Hạ Nhất Minh hôm nay đã trở nên vô cùng xa lạ.
Bất quá nghĩ tới cảnh bọn họ thong dong xuất phát như vậy, Vưu Kinh Lôi trong lòng không nhịn được muốn lớn tiếng hô vang, tốt.
Đây là tự tin cường đại cỡ nào? Tới khi nào Hoành Sơn nhất mạch bọ họ cũng nắm giữ sự tự tin như thế?
Sauk hi rời khỏi biệt viện, hai người một thú cứ thế đi trong sương mù.
Trong phạm vi sương mù bao phủ này mặc dù có vô số người như đa phần đều tu luyện trong biệt viện, có ai vô duyên vô cớ ra ngoài chứ.
Bởi thế, đám người Hạ Nhất Minh dọc theo đường đi dĩ nhiên như tiến vào Quỷ vực, một bóng người cũng không từng gặp.
Mặc dù ẩn trong sương mù là những biệt viện nhưng những cánh cửa lớn đều gắt gao đóng chặt. Từ nơi này quan sát sẽ không cảm nhận được bất cứ khí tức sinh mạng nào.
Đương nhiên Hạ Nhất Minh biết, chỉ cần tùy tiện tiến vào một trong số đó, chờ đợi hắn chính là những công kích trí mạng.
Bởi vì có tư cách tiến vào nơi này bất luận là ai cũng không thể coi thường.
Nhìn địa thế ngày càng cao, Hạ Nhất Minh trong lòng không khỏi cười khổ.
Hắn đương nhiên hiểu rõ quy cũ nơi này. Mặc dù tất cả Thiên Trì Tôn giả đều có tư cách ở nơi này nhưng cũng có quy định bất thành văn chính là, nơi càng cao càng chứng minh thân phận tôn quý.
Trong thế giới võ đạo , để nhận biết địa vị tôn quý có một biện pháp rất đơn giản, chính là thực lực. Người có thực lực thế nào thì quyết định địa vị trong môn phái của hắn thế ấy.
Có lẽ dưới cấp bậc Tôn giả có vài trường hợp đặc biệt nhưng sau khi tu luyện tới Tôn giả cảnh giới đây chính là tiêu chuẩn duy nhất.
Bất quá càng lên cao bước chân Hạ Nhất Minh càng thêm vững chắc, trống ngực hắn càng thêm vững vàng.
Khi rời khỏi biệt viện, trong lòng hắn có lẽ còn hi vọng vào may mắn, nhưng lúc này tất cả hi vọng đó hắn đã vứt sang một bên.
Hơn nữa hắn càng hiểu hơn, lúc này chính mình cũng không phải gã Nhất đường thiên lần đầu tới Thiên Trì chủ phong nữa.
Hôm nay hắn đã là Tôn giả trẻ tuổi nhất thiên hạ, hơn nữa uy lực nắm giữ còn vượt xa các Tôn giả đồng giai.
Đối mặt với người như vậy, nga cả Lão tổ tong của môn phái cũng sẽ không tận lực chèn ép. Bởi thế Hạ Nhất Minh tin tưởng, chỉ cần biểu hiện của hắn vừa mắt, tám chín phần sẽ danh chính ngôn thuật giữ bảo trư bên mình.
Bách Linh Bát rốt cuộc ngừng lại, Hạ Nhất Minh ánh mắt cũng nhìn về phía trước.
Trước mắt Hạ Nhất Minh là một trang viên cực lớn, lớn hơn rất nhiều lần so với biệt việtn của hắn.
Ngói đỏ gạch xanh, mỹ lệ đường hoàng.
Chỉ cần liesc nhìn kiến trúc này Hạ Nhất Minh biết, người ở đây khẳng định làn nhân vật số một, số hai tại Thiên Trì nhất mạch.
Bất quá nếu đã tới đây hắn tuyệt không lùi bước.
Tiến về phía trước, hai tay cung lại, Hạ Nhất Minh cao giọng nói:
- Vãn bối Hạ Nhất Minh. Cầu kiến trang chủ nhân.
Âm thanh của hắn cao vút vang vọng khắp bầu trời trang viên.
Trước mặt Bách Linh Bát, Hạ Nhất Minh cất lại từng kiện vật phẩm, ánh mắt Bách Linh Bát thậm chí còn không từng liếc qua.
- Bách huynh. Ngươi tìm ta có chuyện gì?
Hạ Nhất Minh cười hỏi.
Người này mặc dù luôn đi theo bên cạnh hắn nhưng số lần chủ động tìm tới chỉ tính trên đầu ngón tay. Nếu không phải đại sự gì phát sinh, gã tuyệt đối không làm phiền.
Bách Linh Bát có chút đờ đẫn nói:
- Bảo trư mất tích rồi.
Hạ Nhất Minh giật mình, kinh ngạc hỏi:
- Ngươi nói gì? Bảo trư mất tích sao?
- Đúng.
- Từ khi nào không thấy nó?
Hạ Nhất Minh khi nói những lời này trong lòng quả thật có chút lo lắng.
- Từ tối qua tới giờ nó rời đi chưa trở lại.
Hạ Nhất Minh nhìn bên ngoài, lúc này mặt trời đã ló ở phía đằng Đông.
Cười khổ một tiếng, Hạ Nhất Minh nói:
- Bách huynh. Mới có một đêm thôi mà. Ngươi lo nghĩ quá.
Âm thanh Bách Linh Bát vẫn đều đều nhưng không trầm ổn như trước:
- Bảo trư có lẽ cần chúng ta trợ giúp.
- Làm sao ngươi biết?
Bách Linh Bát đưa tay ra, trên cổ tay gã mơ hồ động đậy.
- Đây là gì vậ?
- Đây là tín hiệu cầu cứu của bảo trư.
Bách Linh Bát chăm chú nói.
Hạ Nhất Minh vẻ mặt mờ mịt, sau hồi lâu mới nói:
- Truy tung khí?
- Không sai. Trước khi rời khỏi Quỷ Khốc Lĩnh, ta đặt trên người bảo trư một cái Truy tung khí. Hơn nữa còn dặn nó khi cón guy hiểm có thể qua đó báo hiệu
Hạ Nhất Minh ngây người, nếu đây là tín hiệu do bảo trư cố ý phát ra, chẳng phải nó quát thông minh sao?
Bất quá nghĩ tới biểu hiện của tiểu gia hỏa kia, Hạ Nhất Minh khẳng định nó cố tình tạo ra tín hiệu này.
Do dự một chút hắn nói:
- Bách huynh. Ngưoi có biết đây là nơi nào không?
- Biết.
- Như vậy ngươi cũng biết bảo trư vốn là sủng vật yêu thích nhất của Thiên Trì Lão tổ tông?
- Biết.
Hạ Nhất Minh cười khổ một tiếng, nói:
- Như vậy ngươi cho rằng trên ngọn núi này còn ai có khả năng bắt cóc bảo trư đây? Hơn nữa còn để nó tự do phát tín hiệu cầu cứu.
Bách Linh Bát lập tức trả lời:
- Khả năng lớn nhất là Thiên Trì lão tổ tông. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Hạ Nhất Minh bật cười, nói:
- Ngươi nói chúng ta ở nơi này cùng Thiên Trì Lão tổ tông còn có đông đảo đám Tôn giả kia, có cơ hội thắng không?
- Không có.
Âm thanh Bách Linh Bát vẫn lạnh như băng không chút chần chừ.
Hạ Nhất Minh thở ra một hơi thật dài, nói:
- Vậy ngươi tính nên làm gì bây giờ?
Bách Linh Bát bình thản nói:
- Đây là vấn đề của ngươi.
Hạ Nhất Minh suy nghĩ một chút, đột ngột hỏi:
- Trước kia ngương dường như không quan tâm tới bảo trư mà?
Bách Linh Bát vẫn giống như tảng đá, đôi mắt đột nhiên phát sáng sau đó chậm rãi trở lại bình thường.
- Ta không quan tâm tới bảo trư. Chỉ là đem chuyện nó cầu cứu thông báo cho ngươi.
Hạ Nhất Minh hung hăng nhìn gã, bất quá đối với người này hắn cũng không có biện pháp chỉ trích nào.
Trên thực tế, Hạ Nhất Minh sớm đã cảm nhận từ khi rời khỏi động phủ kia Bách Linh Bát thay đổi rất nhiều. Sự thay đổi này cứ chậm rãi tích lũy lại.
Có lẽ cùng nhân loại tiếp xúc trong thời gian dài đã khiến người này có biến hóa thần kỳ.
Ít nhất Hạ Nhất Minh có thể xác định, khi vừa rời động phủ, Bách Linh Bát khẳng định sẽ không vì chuyện bảo trư cầu cứu mà đi tìm hắn thông báo.
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Hạ Nhất Minh nói:
- Ngươi không thể động thủ với sinh vật có trí tuệ phải không?
Hắn nói, miệng mỉm cười tiến ra ngoài phòng.
Đột nhiên thanh âm trầm ổn của Bách Linh Bát vang lên:
- Ta chỉ nói không thể giết hại sinh vật có trí tuệ chứ không nói không thể giao thủ.
Hạ Nhất Minh vừa bước tới gần cánh cửa, một chân cứ thế ngoắc chặt vào bên cửa, bộ dáng thiếu chút nữa ngã ngữa.
Hắn ổn định tinh thần, xoay người lẳng lặng nhìn Bách Linh Bát.
Giờ phút này suy nghĩ duy nhất trong đầu hắn chính là, người này có phải Bách Linh Bát không?
Bách Linh Bát cùng Hạ Nhất Minh đối mặt, đôi mắt cứ như bảo thạch của gã vẫn lặng lẽ như không thuộc về phạm trù nhân loại.
Nhưng không hiểu sao lúc này Hạ Nhất Minh mỉm cười, hắn cười rất vui vẻ.
Mặc dù người này vẻ mặt vẫn như trước đây không chút nào khác biệt, nhưng Hạ Nhất Minh cảm nhận rõ ràng, so sánh với trước đây gã hoàn toàn khác.
- Lôi điện.
Hạ Nhất Minh đột nhiên quát lớn. Bạch mã Lôi điện như một tia chớp xuất hiện bên người hắn, sau đó ngửa cổ hí dài một tiếng.
Hạ Nhất Minh vỗ nhẹ lên đầu nó, bắt đầu chém gió:
- Bảo trư bị người bắt đi, cũng không biết có bị rút gân lột da hay không? Chúng ta đi cứu nó chứ?
Ánh mắt Lôi điện nhất thời tràn ngập phẫn nộ, khí thế trên người nó trở nên vô cùng nguy hiểm.
Một tiếng hí dường như trả lời cho câu hỏi của Hạ Nhất Minh, khiến hắn gật đầu liên tục.
Bảo trư chính là bằng hữu đầu tiên kết giao cùng Lôi điện, nếu không có bảo trư, Hạ Nhất Minh cũng không có khả năng tạo quan hệ như vậy.
Hạ Nhất Minh vỗ tay, nói:
- Bách huynh. Dẫn đường.
Bách Linh Bát đột nhiên nói:
- Ngươi thật sự quyết định?
Hạ Nhất Minh lặng lẽ cười, nói:
- Đừng khẩn trương. Bảo trư có thể phát ra tín hiệu cầu cứu là do bị ép buộc thôi.
Nụ cười mang vài phần giảo hoạt cùng tự tin nói tiếp:
- Chỉ cần biểu hiện của chúng ta khiến bọn hắn động tâm như vậy sẽ không việc gì.
Bách Linh Bát dường như gật đầu, lập tức xoay người xuất phát.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện, chính là Vu Kinh Lôi sau khi nghe Hạ Nhất Minh gọi Lôi điện mà tới.
- Hạ Tôn giả. Xảy ra chuyện gì sao?
Vu Kinh Lôi kinh nghiệm có thừa, lập tức khẳng định có chuyện xảy ra.
Hạ Nhất Minh nhìn lão tươi cười, nói:
- Vu sư huynh. Chúng ta đi đón một vị bằng hữu trở về.
- Bằng hữu nào?
Vu Kinh Lôi ngơ ngác hỏi.
Ở nơi này ngay cả Kim Chiến Dịch cũng không thể tới, lẽ nào còn có người dễ dàng đặt chân vào.
Hạ Nhất Minh cười nói:
- Chúng ta đi đón bảo trư về.
- Bảo trư?
Vu Kinh Lôi sửng sốt hồi lâu, lúc này mới nhớ ra theo bọ họ tới đây còn có linh thú bảo trư được cả Thiên Trì yêu mến.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, gương mặt tươi cười nhìn lão nói:
- Vu sư huynh. Ngươi ở nơi này chờ, chúng ta rất nhanh sẽ trở lại.
Bách Linh Bát đi trước, Hạ Nhất Minh cùng Lôi điện theo sát phía sau. Hai người một ngựa cứ thế rời đi khỏi biệt viện lưu lại Vưu Kinh Lôi đang ngây ngốc.
Nhưng hồi lâu sau, lão thành tinh Vưu Kinh Lôi vẻ mặt đã trở nên vô cùng khó coi.
Lão rốt cuộc nghĩ ra nguyên do nhưng lại không dám khẳng định.
Chỉ là khi lão đoán được nguyên do, cả người nhất thời lạnh tới thấu xương, thậm chí cả thân thể run lên bần bật.
Lão đột nhiên cảm nhận được, Hạ Nhất Minh hôm nay đã trở nên vô cùng xa lạ.
Bất quá nghĩ tới cảnh bọn họ thong dong xuất phát như vậy, Vưu Kinh Lôi trong lòng không nhịn được muốn lớn tiếng hô vang, tốt.
Đây là tự tin cường đại cỡ nào? Tới khi nào Hoành Sơn nhất mạch bọ họ cũng nắm giữ sự tự tin như thế?
Sauk hi rời khỏi biệt viện, hai người một thú cứ thế đi trong sương mù.
Trong phạm vi sương mù bao phủ này mặc dù có vô số người như đa phần đều tu luyện trong biệt viện, có ai vô duyên vô cớ ra ngoài chứ.
Bởi thế, đám người Hạ Nhất Minh dọc theo đường đi dĩ nhiên như tiến vào Quỷ vực, một bóng người cũng không từng gặp.
Mặc dù ẩn trong sương mù là những biệt viện nhưng những cánh cửa lớn đều gắt gao đóng chặt. Từ nơi này quan sát sẽ không cảm nhận được bất cứ khí tức sinh mạng nào.
Đương nhiên Hạ Nhất Minh biết, chỉ cần tùy tiện tiến vào một trong số đó, chờ đợi hắn chính là những công kích trí mạng.
Bởi vì có tư cách tiến vào nơi này bất luận là ai cũng không thể coi thường.
Nhìn địa thế ngày càng cao, Hạ Nhất Minh trong lòng không khỏi cười khổ.
Hắn đương nhiên hiểu rõ quy cũ nơi này. Mặc dù tất cả Thiên Trì Tôn giả đều có tư cách ở nơi này nhưng cũng có quy định bất thành văn chính là, nơi càng cao càng chứng minh thân phận tôn quý.
Trong thế giới võ đạo , để nhận biết địa vị tôn quý có một biện pháp rất đơn giản, chính là thực lực. Người có thực lực thế nào thì quyết định địa vị trong môn phái của hắn thế ấy.
Có lẽ dưới cấp bậc Tôn giả có vài trường hợp đặc biệt nhưng sau khi tu luyện tới Tôn giả cảnh giới đây chính là tiêu chuẩn duy nhất.
Bất quá càng lên cao bước chân Hạ Nhất Minh càng thêm vững chắc, trống ngực hắn càng thêm vững vàng.
Khi rời khỏi biệt viện, trong lòng hắn có lẽ còn hi vọng vào may mắn, nhưng lúc này tất cả hi vọng đó hắn đã vứt sang một bên.
Hơn nữa hắn càng hiểu hơn, lúc này chính mình cũng không phải gã Nhất đường thiên lần đầu tới Thiên Trì chủ phong nữa.
Hôm nay hắn đã là Tôn giả trẻ tuổi nhất thiên hạ, hơn nữa uy lực nắm giữ còn vượt xa các Tôn giả đồng giai.
Đối mặt với người như vậy, nga cả Lão tổ tong của môn phái cũng sẽ không tận lực chèn ép. Bởi thế Hạ Nhất Minh tin tưởng, chỉ cần biểu hiện của hắn vừa mắt, tám chín phần sẽ danh chính ngôn thuật giữ bảo trư bên mình.
Bách Linh Bát rốt cuộc ngừng lại, Hạ Nhất Minh ánh mắt cũng nhìn về phía trước.
Trước mắt Hạ Nhất Minh là một trang viên cực lớn, lớn hơn rất nhiều lần so với biệt việtn của hắn.
Ngói đỏ gạch xanh, mỹ lệ đường hoàng.
Chỉ cần liesc nhìn kiến trúc này Hạ Nhất Minh biết, người ở đây khẳng định làn nhân vật số một, số hai tại Thiên Trì nhất mạch.
Bất quá nếu đã tới đây hắn tuyệt không lùi bước.
Tiến về phía trước, hai tay cung lại, Hạ Nhất Minh cao giọng nói:
- Vãn bối Hạ Nhất Minh. Cầu kiến trang chủ nhân.
Âm thanh của hắn cao vút vang vọng khắp bầu trời trang viên.