Vũ Thần
Chương 552: Tạo thanh thế lớn
Sở Hao Châu cười nói:
- hạ huynh đệ. Những đồ vật ở đây tùy đệ xử lý, chỉ là lão phu có một điều kiện, không cấp nó cho Kiền Sơn môn và Linh thứu cốc.
Hạ Nhất Minh nhiú mày nói:
- lão ca. Giá trị của mấy thứ này huynh cũng biết. Có chúng nó cho dù là muốn khai tông lập phái cũng không phải việc gì khó.
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Đám người Lâm Nghi Vũ đã chết, huynh có thể giữ những thứ này lại, dùng nó để trùng kiến Tiên Linh sơn nhất mạch.
Sở Hao Châu thở dài một tiếng nói:
- hạ huynh đệ. Đa tạ hảo ý của đệ. Chỉ là trong thiên hạ này khôgn có môn phái nào có thể truyền thừa mãi mãi, Tiên Linh sơn nhất mạch có thể ở tại Đông Hải truyền thừa ba ngàn năm đã là cực hạn của nó, về phần nơi này...
Sở Hao Châu lắc đầu, giọng nói của lão có chút thương cảm:
- Đại cừu của ta đã được báo. lão ca định sẽ rời xa khỏi Đông Hải, đời này không quay về nữa.
Hạ Nhất Minh than thở mãi không thôi, hắn biết Sở Hao Châu không lừa gạt hắn, mà chính là lão không muốn tiếp tục ở lại Đông Hải tràn ngập quá khứ đau thương này nữa.
Đảo ánh mắt, Hạ Nhất Minh nói:
- Sở lão ca, huynh sau này tính đi đâu?
Sở Hao Châu mỉm cười nói:
- Trước tiên là tới Kiền Sơn thành thu đồ đệ, sau đó nếu lão đệ không chê có thể cho ta đồng hành tới Tây Bắc.
Hai mắt Hạ Nhất Minh sáng ngời, vui mừng nói:
- Có thể được lão ca ưu ái như vậy, tiểu đệ muốn còn chưa được.
Sở Hao Châu là cao thủ Ngũ Khí Triều Nguyên, vô luận lão đi tới nơi đâu cũng được người ta cung phụng như phật sống. Mà hạ Nhất Minh hiểu rõ, nếu không phải do hắn gặp gỡ lão ở trên haong đảo, như vậy lúc này cho dù mình cố sức mời cũng đừng mong lão tán thành.
Sở Hao châu cười lớn một tiếng, hai người lần lượt rời đi, ánh mắt Bách Linh Bát nhìn xung quanh một vòng rồi cũng xoay người đi theo.
Ôm bảo trư bay lên mặt đất, Hạ Nhất Minh không khỏi cảm khái thở dài một tiếng. Mặc dù chiếm được rất nhiều thứ ở bên trong, nhưng lại theiesu đi một viên lôi chấn tử, trong lòng hắn có chút tiếc nuối.
Mặc dù Hạ Nhất Minh cũng muốn tìm một đồ vật gì đó tốt một chút, nhưng nhìn bộ dáng của bảo trư hắn lập tức hiểu được. Nơi này không hề có vật gì có thể so sánh được với lôi chấn tử, nếu không con bảo trư khẳng định đã sớm moi ra.
Bọn họ một lần nữa phong ấn lại động khẩu, Sở Hao Châu khẽ phất tay áo mọt cái, một lần nữa long quyển phong cường đại lại nổi lên.
Sau một lát, khoảng trống đã được dọn sạch một lần nữa lại trở lại bừa bộn như cũ.
Bụi đất trong không khí bay lên, cảnh tượng đổ nát của Hải Thiên thành minh chứng cho việc Hải Thiên môn từ nay chính thức đi xuống dốc.
Phía bắc Bồng Lai tiên đảo, trong Kiền Sơn thành nơi nơi tràn ngập không khí khẩn trương.
Từ khi lão tổ tông Triển Hồng Đồ của kiền sơn môn rời đi, trong ngoài môn phái đều rơi vào tình trạng khẩn trương. Tất cả mọi đệ tử đều đang chờ đợi tin tức từ phương xa truyền về.
Đặc biệt là cao tầng của Kiền sơn môn, lòng bọn họ nóng như lửa đốt. Bởi vì bọn họ biết kết quả lần ra đi này của lão tổ tông có liên quan tới phương hướng phát triển của môn phái trăm năm về sau.
Cả thành thị nhìn như rất bình tĩnh, nhưng chỉ cần một mệnh lệnh được ban ra lập tức vạn người hướng về phía bến tàu để rời khỏi Bồng Lai tiên đảo. Nguồn: http://truyenfull.vn
Bất quá, đây chỉ là thủ đoạn cuối cùng của bọn họ, chỉ cần còn có lựa chọn khác, không có ai nguyện ý rời khỏi cơ nghiệp ngàn năm của mình.
Trên bầu trời truyền tới tiếng chim hót vang dội.
Khi đạo âm thanh đó truyền tới còn mang theo một loại lực lượng cường đại làm rung động làm người.
Sau khi nghe thấy âm thanh này, trên bầu trời Kiền sơn thành xuất hiện mấy đạo thanh ảnh, tốc độ của bọn họ cực nhanh, chỉ lát sau đã tiến nhập vào trong thành.
Khi con đại điểu còn chưa tới nơi thì trên tường thành đã xuất hiện ba vị cao thủ cao thấp mập ốm khác nhau.
Ba ngưồi bọn họ hiện thân khiên cho các đệ tử của Kiền sơn môn đang hoảng sợ lập tức an tâm trở lại. Ánh mắt bọn họ tràn ngập sự tín nhiệm, tựa hồ như chỉ cần ba người này xuất hiện, tất cả mọi vấn đề đều không đáng nói nữa.
Ba người này chính là ba tiên thiên cường giả cường đại nhất trong Kiền sơn môn. Dẫn đầu ba người là Từ Siêu Dươgn, hắn có vóc người cao gầy, khuôn mặt lạnh lùng, tu vi bản thân đã đạt tới cảnh giới tam hoa. Mặc dù chưa thể hình thành đỉnh túc chi thế, nhưng là nhân vật duy nhất trong Kiền sơn môn lúc này có hy vọng tấn chức tôn giả.
Ánh mắt của bọn họ khiến cho Triển Hồng Đồ sinh ra lòng kiêng kỵ, cho nên mới an bài nhân thủ đem toàn bộ bọn họ diệt trừ.
Nhưng mà, hắn cùng với Đổng gia đã có quan hệ trăm năm qua, hôm nay nhìn thấy cảnh Đổng phủ đổi chủ, trong lòng không khỏi phát sinh cảm khái.
Mọi người đến đã sớm kinh động tới đám người Hoắc gia, bất quá nô bộc trong nhà không ai nhận biết Triển hồng Đồ. chỉ là khi mở cửa thấy được Trương Hòa thái, lập tức quay người chạy vào trong bẩm báo.
Hoắc nhạc Thanh vội vàng chạy ra, vừa nhìn thấy một đám người trước cửa, nhất thời da đầu tê dại đi.
Lão vội vàng tiến lên trước, cung kính quỳ xuống nói:
- Vãn bối Hoắc Nhạc thanh bái kiến lão tổ tông.
Triển Hồng Đồ vung tay áo lên, một cỗ lực lượng cường đại đỡ hắn dậy.
Triển Hồng Đồ cất tiếng cười to nói:
- Hoặc Nhạc Thanh. Lão phu thu nhận Hồng Vũ làm môn hạ, chúng ta hai nhà thân như một nhà, ngươi cần gì phải đa lễ.
Đông đảo đệ tử Kiền sơn môn phía sau hắn đều trơ mắt nhìn, mặc dù mọi người biết sau lưng Hoắc gia hắn có chỗ dựa rất lớn.
Thế nhưng, với thân phận của lão tổ tông lại dùng lễ như vậy để đãi ngộ với Hoắc Nhạc Thanh thì quả thật là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Thân hình Hoắc Nhạc Thanh hơi run run, hắn vô cùng kích động.
Được một tôn giả như thế tán dương, cho dù là hắn cũng có cảm gáic như đang ở trong mộng.
- hạ huynh đệ. Những đồ vật ở đây tùy đệ xử lý, chỉ là lão phu có một điều kiện, không cấp nó cho Kiền Sơn môn và Linh thứu cốc.
Hạ Nhất Minh nhiú mày nói:
- lão ca. Giá trị của mấy thứ này huynh cũng biết. Có chúng nó cho dù là muốn khai tông lập phái cũng không phải việc gì khó.
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Đám người Lâm Nghi Vũ đã chết, huynh có thể giữ những thứ này lại, dùng nó để trùng kiến Tiên Linh sơn nhất mạch.
Sở Hao Châu thở dài một tiếng nói:
- hạ huynh đệ. Đa tạ hảo ý của đệ. Chỉ là trong thiên hạ này khôgn có môn phái nào có thể truyền thừa mãi mãi, Tiên Linh sơn nhất mạch có thể ở tại Đông Hải truyền thừa ba ngàn năm đã là cực hạn của nó, về phần nơi này...
Sở Hao Châu lắc đầu, giọng nói của lão có chút thương cảm:
- Đại cừu của ta đã được báo. lão ca định sẽ rời xa khỏi Đông Hải, đời này không quay về nữa.
Hạ Nhất Minh than thở mãi không thôi, hắn biết Sở Hao Châu không lừa gạt hắn, mà chính là lão không muốn tiếp tục ở lại Đông Hải tràn ngập quá khứ đau thương này nữa.
Đảo ánh mắt, Hạ Nhất Minh nói:
- Sở lão ca, huynh sau này tính đi đâu?
Sở Hao Châu mỉm cười nói:
- Trước tiên là tới Kiền Sơn thành thu đồ đệ, sau đó nếu lão đệ không chê có thể cho ta đồng hành tới Tây Bắc.
Hai mắt Hạ Nhất Minh sáng ngời, vui mừng nói:
- Có thể được lão ca ưu ái như vậy, tiểu đệ muốn còn chưa được.
Sở Hao Châu là cao thủ Ngũ Khí Triều Nguyên, vô luận lão đi tới nơi đâu cũng được người ta cung phụng như phật sống. Mà hạ Nhất Minh hiểu rõ, nếu không phải do hắn gặp gỡ lão ở trên haong đảo, như vậy lúc này cho dù mình cố sức mời cũng đừng mong lão tán thành.
Sở Hao châu cười lớn một tiếng, hai người lần lượt rời đi, ánh mắt Bách Linh Bát nhìn xung quanh một vòng rồi cũng xoay người đi theo.
Ôm bảo trư bay lên mặt đất, Hạ Nhất Minh không khỏi cảm khái thở dài một tiếng. Mặc dù chiếm được rất nhiều thứ ở bên trong, nhưng lại theiesu đi một viên lôi chấn tử, trong lòng hắn có chút tiếc nuối.
Mặc dù Hạ Nhất Minh cũng muốn tìm một đồ vật gì đó tốt một chút, nhưng nhìn bộ dáng của bảo trư hắn lập tức hiểu được. Nơi này không hề có vật gì có thể so sánh được với lôi chấn tử, nếu không con bảo trư khẳng định đã sớm moi ra.
Bọn họ một lần nữa phong ấn lại động khẩu, Sở Hao Châu khẽ phất tay áo mọt cái, một lần nữa long quyển phong cường đại lại nổi lên.
Sau một lát, khoảng trống đã được dọn sạch một lần nữa lại trở lại bừa bộn như cũ.
Bụi đất trong không khí bay lên, cảnh tượng đổ nát của Hải Thiên thành minh chứng cho việc Hải Thiên môn từ nay chính thức đi xuống dốc.
Phía bắc Bồng Lai tiên đảo, trong Kiền Sơn thành nơi nơi tràn ngập không khí khẩn trương.
Từ khi lão tổ tông Triển Hồng Đồ của kiền sơn môn rời đi, trong ngoài môn phái đều rơi vào tình trạng khẩn trương. Tất cả mọi đệ tử đều đang chờ đợi tin tức từ phương xa truyền về.
Đặc biệt là cao tầng của Kiền sơn môn, lòng bọn họ nóng như lửa đốt. Bởi vì bọn họ biết kết quả lần ra đi này của lão tổ tông có liên quan tới phương hướng phát triển của môn phái trăm năm về sau.
Cả thành thị nhìn như rất bình tĩnh, nhưng chỉ cần một mệnh lệnh được ban ra lập tức vạn người hướng về phía bến tàu để rời khỏi Bồng Lai tiên đảo. Nguồn: http://truyenfull.vn
Bất quá, đây chỉ là thủ đoạn cuối cùng của bọn họ, chỉ cần còn có lựa chọn khác, không có ai nguyện ý rời khỏi cơ nghiệp ngàn năm của mình.
Trên bầu trời truyền tới tiếng chim hót vang dội.
Khi đạo âm thanh đó truyền tới còn mang theo một loại lực lượng cường đại làm rung động làm người.
Sau khi nghe thấy âm thanh này, trên bầu trời Kiền sơn thành xuất hiện mấy đạo thanh ảnh, tốc độ của bọn họ cực nhanh, chỉ lát sau đã tiến nhập vào trong thành.
Khi con đại điểu còn chưa tới nơi thì trên tường thành đã xuất hiện ba vị cao thủ cao thấp mập ốm khác nhau.
Ba ngưồi bọn họ hiện thân khiên cho các đệ tử của Kiền sơn môn đang hoảng sợ lập tức an tâm trở lại. Ánh mắt bọn họ tràn ngập sự tín nhiệm, tựa hồ như chỉ cần ba người này xuất hiện, tất cả mọi vấn đề đều không đáng nói nữa.
Ba người này chính là ba tiên thiên cường giả cường đại nhất trong Kiền sơn môn. Dẫn đầu ba người là Từ Siêu Dươgn, hắn có vóc người cao gầy, khuôn mặt lạnh lùng, tu vi bản thân đã đạt tới cảnh giới tam hoa. Mặc dù chưa thể hình thành đỉnh túc chi thế, nhưng là nhân vật duy nhất trong Kiền sơn môn lúc này có hy vọng tấn chức tôn giả.
Ánh mắt của bọn họ khiến cho Triển Hồng Đồ sinh ra lòng kiêng kỵ, cho nên mới an bài nhân thủ đem toàn bộ bọn họ diệt trừ.
Nhưng mà, hắn cùng với Đổng gia đã có quan hệ trăm năm qua, hôm nay nhìn thấy cảnh Đổng phủ đổi chủ, trong lòng không khỏi phát sinh cảm khái.
Mọi người đến đã sớm kinh động tới đám người Hoắc gia, bất quá nô bộc trong nhà không ai nhận biết Triển hồng Đồ. chỉ là khi mở cửa thấy được Trương Hòa thái, lập tức quay người chạy vào trong bẩm báo.
Hoắc nhạc Thanh vội vàng chạy ra, vừa nhìn thấy một đám người trước cửa, nhất thời da đầu tê dại đi.
Lão vội vàng tiến lên trước, cung kính quỳ xuống nói:
- Vãn bối Hoắc Nhạc thanh bái kiến lão tổ tông.
Triển Hồng Đồ vung tay áo lên, một cỗ lực lượng cường đại đỡ hắn dậy.
Triển Hồng Đồ cất tiếng cười to nói:
- Hoặc Nhạc Thanh. Lão phu thu nhận Hồng Vũ làm môn hạ, chúng ta hai nhà thân như một nhà, ngươi cần gì phải đa lễ.
Đông đảo đệ tử Kiền sơn môn phía sau hắn đều trơ mắt nhìn, mặc dù mọi người biết sau lưng Hoắc gia hắn có chỗ dựa rất lớn.
Thế nhưng, với thân phận của lão tổ tông lại dùng lễ như vậy để đãi ngộ với Hoắc Nhạc Thanh thì quả thật là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Thân hình Hoắc Nhạc Thanh hơi run run, hắn vô cùng kích động.
Được một tôn giả như thế tán dương, cho dù là hắn cũng có cảm gáic như đang ở trong mộng.