Vũ Thần
Chương 515: Hải Thần đại nhân
Biển sóng cuồn cuộn, Hạ Nhất Minh, bảo trư cùng Lôi điện lúc này thỏa sức vẫy vùng trong nước.
Lôi điện cũng không phải đạp trên nước như thời gian vừa rồi, nó cũng theo bọn người Hạ Nhất Minh thân thể chìm vào trong nước.
Lôi điện cùng bảo trư dang đuổi bắt nhau, nhưng điều Hạ Nhất Minh cảm thấy ngạc nghiên là tốc độ của bảo trư trong nước dường như cao hơn một bậc. Mặc dù vẫn kém hơn Lôi điện nhưng bởi thân pháp khéo léo nên nó luôn tránh thoát.
Cũng bởi Lôi điện không muốn tổn thương bảo trư lên nó không thể làm gì khác là phải chuyển hướng theo. Nhưng tác dụng phụ của hình thể to lớn nếu không phải có tốc độ nhanh nó cũng đã sớm từ bỏ.
Hạ Nhất Minh yên lặng quan sát hai tiểu gia hỏa này chơi đùa, thân thể cũng vô thức vặn vẹo lên.
Từ khi trở lại đảo này, bọn họ đã ở thêm một tháng. Trong một tháng này, Hạ Nhất Minh vẫn luôn tiến vào đáy biển quan sát sinh vật trong đó, chậm rãi lĩnh ngộ thêm Du ngư thân pháp.
Tới lúc này hắn đột nhiên phát hiện, thân pháp này đã cải tiến tới cực hạn. Muốn tiến thêm một bước không phải là chuyện dễ dàng.
Thở dài một tiếng, Hạ Nhất Minh lắc nhẹ đầu, thân thể như một đầu quái ngư vọt lên.
Dường như cảm nhận tâm trạng không tốt của Hạ Nhất Minh, bảo trư cùng Lôi điện rất nhanh kết thúc trò rượt đuổi. Cả hai liếc mắt nhìn nhau sau đó đồng loạt bơi lên bờ.
Trên bãi biển, Bách Linh Bát vẫn đang tiếp tục nướng cá. Những dụng cụ kia đã sớm được gã sửa chữa lại.
Bên cạnh gã còn có một khỏa cầu khiến người khác chú ý, chính là trứng của Hắc Ngột Thứu Vương.
Ánh mắt Hắc Ngột Thứu tập trung vào quả trứng này, đột nhiên một bóng trắng phá không gắt gao ôm tới.
Hạ Nhất Minh khẽ cười, bất quá hắn không nói gì.
Bảo trư trước đây muốn quả trứng này, lúc đầu Hạ Nhất Minh còn tưởng nó muốn luộc trứng để ăn. Nhưng không ngờ bảo trư căn bản không muốn ăn mà là giao cho Bách Linh Bát.
Nói cũng kỳ lạ, quả trứng này vừa mới thành hình không bao lâu đã bị bọn họ lấy ra không mẫu thể. Sở Hao Châu cũng từng khẳng định, chắc chắn nó sẽ không thể sống sót. Mà Hạ Nhất Minh cũng từng cảm nhận khí tức sinh mạng trên đó dần suy yếu.
Không ngờ sau ba tháng gặp lại, quả trứng này khiến Hạ Nhất Minh vô cùng ngạc nhiên. Bị Bách Linh Bát ôm bay lượn trên bầu trời ba tháng, không ngờ khiến khí tức sinh mạng của nó không biết mất, mà càng lúc càng mạnh mẽ hơn.
Biến hóa thần kỳ như vậy quả thực khiến Hạ Nhất Minh không hiểu nổi.
Lúc này bảo trư đang cầm quả trứng kia quay tròn, dường như hết sức thích thú hưởng thụ quá trình này.
Hạ Nhất Minh lẳng lặng cảm nhận từ gió tấy cả, lập tức ánh mắt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc.
Cùng bảo trư ở một chỗ, quả trứng này không ngờ phát ra khí tức sinh mạng mạnh mẽ hơn.
Hạ Nhất Minh chăm chú nhìn hồi lâu rốt cuộc khẳng định, bảo trư không phải đang chơi đùa mà nhưng đang chăm chút quả trứng kia vậy.
- Bảo trư. Ngươi làm gì quả trứng vậy?
Hạ Nhất Minh tò mò hỏi.
Bảo trư nhất thời buông quả trứng xuống, ánh mắt nó dò xét Hạ Nhất Minh một hồi sau đó bỏ đi.
Hạ Nhất Minh bật cười. Đem chỗ cá Bách Linh Bát vừa nướng đưa cho, lúc này bảo trư mới khôi phục vẻ cười cười.
Trong đầu hắn không khỏi có suy nghĩ, heo chính là heo, mặc dù là linh thú heo cũng không thay đổi được bản tính ham ăn của heo.
Sau khi no nê, Hạ Nhất Minh nhìn về xa xa một hồi, rốt cuộc đưa ra quyết định, nói:
- Bách huynh. Bảo trư. Lôi điện. Ngày mai chúng ta rời khỏi nơi này thôi.
Trong lòng Hạ Nhất Minh sớm đã coi bảo trư cùng Lôi điện có thể giao tiếp cùng hắn, loại tâm tình này chỉ có quan hệ ngang hàng mới có được. Bởi vậy mỗi khi quyết định việc quan trong, Hạ Nhất Minh cũng đồng thời thông báo cho chúng một tiếng.
Bảo trư miệng lầm bầm vài tiếng, cũng không rõ là đồng ý hay cự tuyệt. Về phần Bách Linh Bát chưa từng bộc lộ cảm xúc không cần phải nói. Ngược lại Lôi điện ánh mắt lóe sáng như hết sức mong chờ vậy.
Nó ở nơi đảo hoang này đã vài chục năm. Lúc này sau khi tấn giai Thánh thú mà Sở Hao Châu đã rời đi, bởi vậy nó sớm đã muốn ra ngoài một phen. Hạ Nhất Minh vừa đề nghị đương nhiên nó cảm thấy rất hứng thú.
Hạ Nhất Minh nhẹ giọng nói:
- Ta có dự cảm. Muốn đột phá cực hạn, ngưng tụ Thủy chi hoa nhất định phải rời khỏi nơi này. Có lẽ không ngừng thay đổi cảm nhận mới có thể khiến ta đạt được tâm nguyện.
Bảo trư nhảy mạnh lên, cái mũi dài giụi vào lồng ngực Hạ Nhất Minh khiến hắn giật mình, sau đó cười nói:
- Ta biết rồi. Cũng phải tới Đông Hải Bồng Lai Tiên đảo xem ngươi tìm được thứ gì chứ.
Bảo trư lúc này mới đắc ý kêu loạn lên, bộ dạng hưng phấn không ai bì được.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Nhất Minh cưỡi Lôi điện chay một vòng quan đảo, sau đó rốt cuộc rời đi.
Trên lưng Độc giác mã, Hạ Nhất Minh tùy ý ôm bảo trư. Bay trên đầu họ khuất vài tầng mây là Bách Linh Bát.
Chỉ một canh giờ sau, với tốc độ của Lôi điện cũng không biết họ đã đi được bao xa, bất quá Truy tung khí trước ngực Hạ Nhất Minh có chút rung lên.
Hạ Nhất Minh lấy Truy tung khí ra hỏi:
- Bách huynh. Ngươi phát hiện chuyện gì sao?
Từ khi biết Bách Linh Bát có năng lực phi hành, hơn nữa bay vài tháng trên đầu mà chưa từng để họ phát hiện Hạ Nhất Minh sớm đã đem nhiệm vụ điều tra giao cho gã.
Chẳng qua vừa rời hoang đảo không lâu, không ngờ Bách Linh Bát đã phát hiện có chuyện.
- Phía trước có ba chiến thuyền đang tới.
Âm thanh ngắn gọn dễ hiểu của Bách Linh Bát vang lên.
Hạ Nhất Minh ánh mắt nhìn về phía xa, dĩ nhiên không thấy bất cứ vậy gì. Nhưng nếu Bách Linh Bát đã nói thế khẳng định phía trước có một đội thuyền như vậy.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh hiện lên một tia vui mừng. Khẽ thúc chân vào bụng Lôi điện, nháy mắt cả bọn đã biến thành một luồng ánh sáng biến mất ngoài khơi.
Không lâu sau đúng như lời Bách Linh Bát, Hạ Nhất Minh đã nhìn thấy ba chiến thuyền lớn.
Quả thực những chiếc thuyền này so với chiếc mà Hạ Nhất Minh sử dụng ra khơi lớn hơn rất nhiều. Bất quá so với đội thuyền Linh Tiêu Bảo Điện chuẩn bị cho hắn ra khơi thì nhỏ hơn một chút.
Bất quá ở nơi này gặp được đội thuyền, Hạ Nhất Minh đã cảm thấy rất cao hứng.
Độc giác mã đột nhiên hí dài một tiếng, trên mặt biển âm thanh vang vọng. Nó như một tia chớp phóng tới.
Những người trên ba chiếc thuyền kia nhất thời ánh mắt toàn bộ tập trung lại đốm trắng kia. Sau một giây bọn họ đã thấy được trong như từ hư không xuất hiện một luồng sáng bắn thẳng về nơi này.
Khi luồng sáng dừng lại, mọi người mới nhìn rõ, đốm trắng này không ngờ là một con ngựa, trên lưng nó còn mang theo một người.
Cho dù là người đi biển lão luyện cũng chưa từng gặp qua tình huống kỳ dị như vậy.
Không biết là người nào bắt đầu, vài người đột nhiên quỳ xuống, hô tô:
- Hải Thần đại nhân. Là Hải Thần đại nhân cỡi Long mã.
Mọi người khi nhìn con ngựa trắng kiêu hãnh đứng trên mặt biển, bốn vó tuy đặt trên mặt nước nhưng vững như Thái sơn không khỏi tái mặt. Trên đỉnh đầu nó còn một chiếc sừng màu tím, càng khiến kẻ khác kinh tâm. Rốt cuộc càng lúc càng nhiều thành viên trong đội thuyền quỳ xuống.
Trên ba chiếc thuyền lúc này không còn một ai không quỳ xuống cả.
Mặc dù cũng không ít người tu luyện nội kình, trong lòng bọn họ cũng đoán đây không phải là Long mã cũng như Hải Thần đại nhân gì cả, chỉ là người kia hẳn đứng trên đỉnh nhân loại, đang cỡi Linh thú thuần phục được mà thôi.
Nhưng bọn họ mặc dù đoán ra chân tướng nhưng cũng không dám chậm trễ, lập tức theo đám người thường quỳ xuống.
Có thể hành phục Linh thú, khẳng định là cao thủ Tiên thiên cảnh giới. Nếu linh thú này có thể đạp sóng mà đi thực lực càng cường đại không phải những người ở đây có thể đối phó. Nếu để người này nổi giận, e rằng muốn tiêu diệt cả ba chiếc thuyền này cũng vô cùng dễ dàng.
Hơn nữa trong biển trời mênh mông này không phải như trên đại lục, muốn trốn cũng không thể.
Bởi vậy đám hậu thiên tu luyện giả đều đồng loạt quỳ xuống.
Hạ Nhất Minh nhíu mày, hắn tới đây vốn muốn hỏi đường tới Đông Hải Bồng Lai Tiên Đảo. Nhưng không ngờ Lôi điện thần tuấn xuất hiện lại gây chấn động như vậy. Nếu giờ phút này mở miệng hỏi, dĩ nhiên khi có được đáp án chuẩn xác, Hạ Nhất Minh khẳng định trừ khi hắn giết chết toàn bộ người trên thuyền, nếu không chuyện hắn tới Đông Hải Bồng Lai Tiên Đảo sẽ nhanh chóng truyền khắp hải vực này.
Bản thân mình đi tầm bảo, sao lại có thể tự tìm phiền phức vậy chứ?
Hạ Nhất Minh lắc đầu, không nói một lời, Lôi điện lập tức hiểu ý, thân thể vọt lên cao, cứ thế nhảy qua chiếc thuyền lớn nhất. Sau khi vững vàng đáp xuống, chỉ thoáng chốc đã không còn thấy bóng dáng nữa.
Sau hồi lâu, những người trên thuyền mới chậm rãi đứng dậy. Bọn họ xôn xao bàn tán, nhưng là ai cũng không thể đoán được lai lịch đám người Hạ Nhất Minh, bất quá cũng có thể khẳng định, bọn người Hạ Nhất Minh không phải vì họ tới, chỉ là đi ngang qua mà thôi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Người trên ba chiếc thuyền này trên biển có thể gặp được Hải Thần đại nhân cùng Long mã, không biết đã đốt biết bao nén hương rồi.
Quả nhiên không ngoài dự đoán. Rất nhanh cả hải vực này đã truyền đi tin tức có người cưỡi Long mã xuất hiện.
Người bình thường dĩ nhiên là vô cùng sợ hãi, nhưng nhưng cao thủ ở nơi hải vực hẻo lánh này lại bắt đầu chú ý tới.
Bọn họ dĩ nhiên biết đây là linh thú, hơn nữa còn khẳng định là linh thú cường đại. Bởi vậy đám người cũng xuất hiện ý nghĩ hàng phục hoặc săn đuổi trong đầu.
Nhưng tốc độ Lôi điện thật sự rất nhanh. Cho dù ngẫu nhiên có ngươi bắt gặp cũng chỉ kinh hoảng nhìn theo, từ đầu tới cuối cũng không có ai thực hiện được hành động vĩ đại ấy.
Lôi điện cũng không phải đạp trên nước như thời gian vừa rồi, nó cũng theo bọn người Hạ Nhất Minh thân thể chìm vào trong nước.
Lôi điện cùng bảo trư dang đuổi bắt nhau, nhưng điều Hạ Nhất Minh cảm thấy ngạc nghiên là tốc độ của bảo trư trong nước dường như cao hơn một bậc. Mặc dù vẫn kém hơn Lôi điện nhưng bởi thân pháp khéo léo nên nó luôn tránh thoát.
Cũng bởi Lôi điện không muốn tổn thương bảo trư lên nó không thể làm gì khác là phải chuyển hướng theo. Nhưng tác dụng phụ của hình thể to lớn nếu không phải có tốc độ nhanh nó cũng đã sớm từ bỏ.
Hạ Nhất Minh yên lặng quan sát hai tiểu gia hỏa này chơi đùa, thân thể cũng vô thức vặn vẹo lên.
Từ khi trở lại đảo này, bọn họ đã ở thêm một tháng. Trong một tháng này, Hạ Nhất Minh vẫn luôn tiến vào đáy biển quan sát sinh vật trong đó, chậm rãi lĩnh ngộ thêm Du ngư thân pháp.
Tới lúc này hắn đột nhiên phát hiện, thân pháp này đã cải tiến tới cực hạn. Muốn tiến thêm một bước không phải là chuyện dễ dàng.
Thở dài một tiếng, Hạ Nhất Minh lắc nhẹ đầu, thân thể như một đầu quái ngư vọt lên.
Dường như cảm nhận tâm trạng không tốt của Hạ Nhất Minh, bảo trư cùng Lôi điện rất nhanh kết thúc trò rượt đuổi. Cả hai liếc mắt nhìn nhau sau đó đồng loạt bơi lên bờ.
Trên bãi biển, Bách Linh Bát vẫn đang tiếp tục nướng cá. Những dụng cụ kia đã sớm được gã sửa chữa lại.
Bên cạnh gã còn có một khỏa cầu khiến người khác chú ý, chính là trứng của Hắc Ngột Thứu Vương.
Ánh mắt Hắc Ngột Thứu tập trung vào quả trứng này, đột nhiên một bóng trắng phá không gắt gao ôm tới.
Hạ Nhất Minh khẽ cười, bất quá hắn không nói gì.
Bảo trư trước đây muốn quả trứng này, lúc đầu Hạ Nhất Minh còn tưởng nó muốn luộc trứng để ăn. Nhưng không ngờ bảo trư căn bản không muốn ăn mà là giao cho Bách Linh Bát.
Nói cũng kỳ lạ, quả trứng này vừa mới thành hình không bao lâu đã bị bọn họ lấy ra không mẫu thể. Sở Hao Châu cũng từng khẳng định, chắc chắn nó sẽ không thể sống sót. Mà Hạ Nhất Minh cũng từng cảm nhận khí tức sinh mạng trên đó dần suy yếu.
Không ngờ sau ba tháng gặp lại, quả trứng này khiến Hạ Nhất Minh vô cùng ngạc nhiên. Bị Bách Linh Bát ôm bay lượn trên bầu trời ba tháng, không ngờ khiến khí tức sinh mạng của nó không biết mất, mà càng lúc càng mạnh mẽ hơn.
Biến hóa thần kỳ như vậy quả thực khiến Hạ Nhất Minh không hiểu nổi.
Lúc này bảo trư đang cầm quả trứng kia quay tròn, dường như hết sức thích thú hưởng thụ quá trình này.
Hạ Nhất Minh lẳng lặng cảm nhận từ gió tấy cả, lập tức ánh mắt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc.
Cùng bảo trư ở một chỗ, quả trứng này không ngờ phát ra khí tức sinh mạng mạnh mẽ hơn.
Hạ Nhất Minh chăm chú nhìn hồi lâu rốt cuộc khẳng định, bảo trư không phải đang chơi đùa mà nhưng đang chăm chút quả trứng kia vậy.
- Bảo trư. Ngươi làm gì quả trứng vậy?
Hạ Nhất Minh tò mò hỏi.
Bảo trư nhất thời buông quả trứng xuống, ánh mắt nó dò xét Hạ Nhất Minh một hồi sau đó bỏ đi.
Hạ Nhất Minh bật cười. Đem chỗ cá Bách Linh Bát vừa nướng đưa cho, lúc này bảo trư mới khôi phục vẻ cười cười.
Trong đầu hắn không khỏi có suy nghĩ, heo chính là heo, mặc dù là linh thú heo cũng không thay đổi được bản tính ham ăn của heo.
Sau khi no nê, Hạ Nhất Minh nhìn về xa xa một hồi, rốt cuộc đưa ra quyết định, nói:
- Bách huynh. Bảo trư. Lôi điện. Ngày mai chúng ta rời khỏi nơi này thôi.
Trong lòng Hạ Nhất Minh sớm đã coi bảo trư cùng Lôi điện có thể giao tiếp cùng hắn, loại tâm tình này chỉ có quan hệ ngang hàng mới có được. Bởi vậy mỗi khi quyết định việc quan trong, Hạ Nhất Minh cũng đồng thời thông báo cho chúng một tiếng.
Bảo trư miệng lầm bầm vài tiếng, cũng không rõ là đồng ý hay cự tuyệt. Về phần Bách Linh Bát chưa từng bộc lộ cảm xúc không cần phải nói. Ngược lại Lôi điện ánh mắt lóe sáng như hết sức mong chờ vậy.
Nó ở nơi đảo hoang này đã vài chục năm. Lúc này sau khi tấn giai Thánh thú mà Sở Hao Châu đã rời đi, bởi vậy nó sớm đã muốn ra ngoài một phen. Hạ Nhất Minh vừa đề nghị đương nhiên nó cảm thấy rất hứng thú.
Hạ Nhất Minh nhẹ giọng nói:
- Ta có dự cảm. Muốn đột phá cực hạn, ngưng tụ Thủy chi hoa nhất định phải rời khỏi nơi này. Có lẽ không ngừng thay đổi cảm nhận mới có thể khiến ta đạt được tâm nguyện.
Bảo trư nhảy mạnh lên, cái mũi dài giụi vào lồng ngực Hạ Nhất Minh khiến hắn giật mình, sau đó cười nói:
- Ta biết rồi. Cũng phải tới Đông Hải Bồng Lai Tiên đảo xem ngươi tìm được thứ gì chứ.
Bảo trư lúc này mới đắc ý kêu loạn lên, bộ dạng hưng phấn không ai bì được.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Nhất Minh cưỡi Lôi điện chay một vòng quan đảo, sau đó rốt cuộc rời đi.
Trên lưng Độc giác mã, Hạ Nhất Minh tùy ý ôm bảo trư. Bay trên đầu họ khuất vài tầng mây là Bách Linh Bát.
Chỉ một canh giờ sau, với tốc độ của Lôi điện cũng không biết họ đã đi được bao xa, bất quá Truy tung khí trước ngực Hạ Nhất Minh có chút rung lên.
Hạ Nhất Minh lấy Truy tung khí ra hỏi:
- Bách huynh. Ngươi phát hiện chuyện gì sao?
Từ khi biết Bách Linh Bát có năng lực phi hành, hơn nữa bay vài tháng trên đầu mà chưa từng để họ phát hiện Hạ Nhất Minh sớm đã đem nhiệm vụ điều tra giao cho gã.
Chẳng qua vừa rời hoang đảo không lâu, không ngờ Bách Linh Bát đã phát hiện có chuyện.
- Phía trước có ba chiến thuyền đang tới.
Âm thanh ngắn gọn dễ hiểu của Bách Linh Bát vang lên.
Hạ Nhất Minh ánh mắt nhìn về phía xa, dĩ nhiên không thấy bất cứ vậy gì. Nhưng nếu Bách Linh Bát đã nói thế khẳng định phía trước có một đội thuyền như vậy.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh hiện lên một tia vui mừng. Khẽ thúc chân vào bụng Lôi điện, nháy mắt cả bọn đã biến thành một luồng ánh sáng biến mất ngoài khơi.
Không lâu sau đúng như lời Bách Linh Bát, Hạ Nhất Minh đã nhìn thấy ba chiến thuyền lớn.
Quả thực những chiếc thuyền này so với chiếc mà Hạ Nhất Minh sử dụng ra khơi lớn hơn rất nhiều. Bất quá so với đội thuyền Linh Tiêu Bảo Điện chuẩn bị cho hắn ra khơi thì nhỏ hơn một chút.
Bất quá ở nơi này gặp được đội thuyền, Hạ Nhất Minh đã cảm thấy rất cao hứng.
Độc giác mã đột nhiên hí dài một tiếng, trên mặt biển âm thanh vang vọng. Nó như một tia chớp phóng tới.
Những người trên ba chiếc thuyền kia nhất thời ánh mắt toàn bộ tập trung lại đốm trắng kia. Sau một giây bọn họ đã thấy được trong như từ hư không xuất hiện một luồng sáng bắn thẳng về nơi này.
Khi luồng sáng dừng lại, mọi người mới nhìn rõ, đốm trắng này không ngờ là một con ngựa, trên lưng nó còn mang theo một người.
Cho dù là người đi biển lão luyện cũng chưa từng gặp qua tình huống kỳ dị như vậy.
Không biết là người nào bắt đầu, vài người đột nhiên quỳ xuống, hô tô:
- Hải Thần đại nhân. Là Hải Thần đại nhân cỡi Long mã.
Mọi người khi nhìn con ngựa trắng kiêu hãnh đứng trên mặt biển, bốn vó tuy đặt trên mặt nước nhưng vững như Thái sơn không khỏi tái mặt. Trên đỉnh đầu nó còn một chiếc sừng màu tím, càng khiến kẻ khác kinh tâm. Rốt cuộc càng lúc càng nhiều thành viên trong đội thuyền quỳ xuống.
Trên ba chiếc thuyền lúc này không còn một ai không quỳ xuống cả.
Mặc dù cũng không ít người tu luyện nội kình, trong lòng bọn họ cũng đoán đây không phải là Long mã cũng như Hải Thần đại nhân gì cả, chỉ là người kia hẳn đứng trên đỉnh nhân loại, đang cỡi Linh thú thuần phục được mà thôi.
Nhưng bọn họ mặc dù đoán ra chân tướng nhưng cũng không dám chậm trễ, lập tức theo đám người thường quỳ xuống.
Có thể hành phục Linh thú, khẳng định là cao thủ Tiên thiên cảnh giới. Nếu linh thú này có thể đạp sóng mà đi thực lực càng cường đại không phải những người ở đây có thể đối phó. Nếu để người này nổi giận, e rằng muốn tiêu diệt cả ba chiếc thuyền này cũng vô cùng dễ dàng.
Hơn nữa trong biển trời mênh mông này không phải như trên đại lục, muốn trốn cũng không thể.
Bởi vậy đám hậu thiên tu luyện giả đều đồng loạt quỳ xuống.
Hạ Nhất Minh nhíu mày, hắn tới đây vốn muốn hỏi đường tới Đông Hải Bồng Lai Tiên Đảo. Nhưng không ngờ Lôi điện thần tuấn xuất hiện lại gây chấn động như vậy. Nếu giờ phút này mở miệng hỏi, dĩ nhiên khi có được đáp án chuẩn xác, Hạ Nhất Minh khẳng định trừ khi hắn giết chết toàn bộ người trên thuyền, nếu không chuyện hắn tới Đông Hải Bồng Lai Tiên Đảo sẽ nhanh chóng truyền khắp hải vực này.
Bản thân mình đi tầm bảo, sao lại có thể tự tìm phiền phức vậy chứ?
Hạ Nhất Minh lắc đầu, không nói một lời, Lôi điện lập tức hiểu ý, thân thể vọt lên cao, cứ thế nhảy qua chiếc thuyền lớn nhất. Sau khi vững vàng đáp xuống, chỉ thoáng chốc đã không còn thấy bóng dáng nữa.
Sau hồi lâu, những người trên thuyền mới chậm rãi đứng dậy. Bọn họ xôn xao bàn tán, nhưng là ai cũng không thể đoán được lai lịch đám người Hạ Nhất Minh, bất quá cũng có thể khẳng định, bọn người Hạ Nhất Minh không phải vì họ tới, chỉ là đi ngang qua mà thôi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Người trên ba chiếc thuyền này trên biển có thể gặp được Hải Thần đại nhân cùng Long mã, không biết đã đốt biết bao nén hương rồi.
Quả nhiên không ngoài dự đoán. Rất nhanh cả hải vực này đã truyền đi tin tức có người cưỡi Long mã xuất hiện.
Người bình thường dĩ nhiên là vô cùng sợ hãi, nhưng nhưng cao thủ ở nơi hải vực hẻo lánh này lại bắt đầu chú ý tới.
Bọn họ dĩ nhiên biết đây là linh thú, hơn nữa còn khẳng định là linh thú cường đại. Bởi vậy đám người cũng xuất hiện ý nghĩ hàng phục hoặc săn đuổi trong đầu.
Nhưng tốc độ Lôi điện thật sự rất nhanh. Cho dù ngẫu nhiên có ngươi bắt gặp cũng chỉ kinh hoảng nhìn theo, từ đầu tới cuối cũng không có ai thực hiện được hành động vĩ đại ấy.