Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Vũ Thần

Chương 48: Sai trắc: Đại thọ Trình gia



Trong Trình phủ, một mảnh hỗn độn, bị người tập kích một trận trở tay không kịp, Trình phủ phải chịu tổn thất to lớn, tuyệt đối là bi thảm nhất trong vòng trăm năm qua.
Mà càng đáng buồn hơn, chuyện này lại phát sinh cách ngày mừng thọ Trình lão gia tử chỉ vài ngày.
Trình gia nhờ vào danh tiếng của Lâm gia ở Lâm Lang quận mà uy danh tăng lên, giờ phút này đã bị đè nén xuống tới mức thấp nhất. Một thế gia mà ngay cả an toàn của mình cũng không thể đảm bảo, thì làm sao có khả năng che chở cho người khác?
Mặc dù đám người áo xám đã rút lui, nhưng đối với Trình phủ mà nói đây là một giáo huấn đầy máu vĩnh viễn khiến cho người trong phủ không thể quên đi.
Người phụ trách của Hạ gia và Từ gia trong Huyền thành chỉ trong thời gian ngắn đã chạy tới, hai nhà đối với việc Trình gia bị công kích trong lòng cực kỳ hoảng sợ. Họ cũng thầm kêu may mắn, nếu việc này xảy ra ở hai nhà Hạ, Từ thì với thực lực cường đại của đối phương kết quả cũng sẽ không khác nhiều lắm so với Trình gia.
Khi biết được Thiên Niên Huyết Sâm đã bị cướp đi, mặc dù trong miệng hai nhà Từ, Hạ luôn nói những lời tiếc nuối, nhưng trong lòng lại không tránh được cảm giác hả hê.
Chỉ là, khi thấy được bộ dạng thê thảm của Trình gia, bọn họ cũng chuột chết mèo khóc, sảng khoái đáp ứng yêu cầu trợ giúp truy tìm hung thủ của Trình gia.
Sau khi Hạ Nhất Minh rời khỏi Trình phủ, lập tức cởi bỏ áo bào tro cùng chiếc khăn bịt mặt quay trở lại nhà mình. Thế nhưng khi Hạ Nhất Minh về đến nhà lại phát hiện, trong nhà chỉ có mẫu thân và muội muội, còn phụ thân đã không biết đi đâu mất.
Quay đầu nhìn lại hướng Trình phủ đang xảy ra hỏa hoạn, Hạ Nhất Minh lập tức hiểu rõ được phụ thân và Tam ca đang ở đâu.
Sờ lên khuôn mặt một chút, Hạ Nhất Minh lấy từ trong người ra một cái chai, đổ từ bên trong ra một ít chất lỏng, xoa nhẹ lên mặt đem tất cả những chỗ dị dung tẩy đi. Sau đó rửa qua khuôn mặt, Hạ Nhất Minh mới tiến vào sân bên trong đại sảnh.
Hạ Nhất Minh vừa mới tiến vào trong sân, Lâm Ôn Ngọc nhìn thấy lập tức hỏi:
- Nhất Minh, con vừa mới rồi đi đâu?
Hạ Nhất Minh theo thói quen đưa tay lên gãi đầu, nói:
- Nương, nhi tử vừa mới đi ra ngoài về.
- Trễ như vậy con còn ra ngoài làm gì? Nếu gặp chuyện gì không may thì sao? Như vậy thì nương biết làm thế nào?
Vẻ mặt Lâm Ôn Ngọc hơi tối lại nói.
Hạ Nhất Minh cười hắc hắc, nói:
- Nương, nhi tử chỉ ra ngoài tập luyện quyền pháp thôi mà, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
- Luyện tập quyền pháp?
Sắc mặt Lâm Ôn Ngọc lúc này mới hòa hoãn trở lại, đã hơn một năm nay, nàng đối với tiến độ tu luyện của đứa con trai bảo bối tương đối hiểu rõ. Mặc dù trong lòng có chút vui mừng, đồng thời cũng kèm theo một cảm giác khó hiểu. Bất quá, khi nghe được câu trả lời của con trai, nàng đột nhiên thấy cảm khái mãi không thôi. Ai cũng đều nói con trai nàng là một thiên tài, nhưng có ai biết được đằng sau chữ thiên tài ấy nó phải cố gắng bao nhiêu không. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Nếu thế hệ thứ ba của Hạ gia ai cũng như Nhất Minh, ngay đến cả một buổi tối cũng không chịu buông bỏ tu luyện, thì tất cả đều đã có được bước tiến lớn rồi.
Nhìn nhi tử của mình vẫn còn non nớt, nhưng trên gương mặt lại mang theo một chút từng trải, hai loại cảm giác bất đồng cùng xuất hiện trên gương mặt nhi tử mình, làm cho lòng nàng có một chút đau xót. Nhi tử này của nàng, vì cố gắng nổi bật ở trong gia tộc không biết đã phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ âm thầm a.
Nghĩ tới những điều này, Lâm Ôn Ngọc đưa tay kéo Hạ Nhất Minh vào trong lòng mình.
Hạ Nhất Minh nhìn mẫu thân mình, chỉ là bất luận hắn có là thiên tài như thế nào cũng không thể đoán được tâm tư của mẫu thân trong lúc này. Chỉ bất quá từ sau khi Hạ Nhất Minh được năm tuổi đến nay cũng chưa từng lần nào được thân thiết với mẫu thân như vậy. Giây phút này được ở cùng một chỗ với mẫu thân, trong lòng Hạ Nhất Minh tràn ngập cảm giác ấm áp, đưa tay ôm lấy thắt lưng mẫu thân, trong lòng hoàn toàn bình yên trở lại. Có vẻ như những kinh nghiệm Hạ Nhất Minh vừa trải qua đã bị hắn hoàn toàn quên mất vậy.
Hạ Nhất Lung trông thấy vậy mà thèm, cũng tiến lên chen vào lòng của mẫu thân, Hạ Nhất Minh trừng mắt liếc nhìn muội muội mình, nàng cũng không chút khách khí nhìn lại. Hai huynh muội mắt to mắt nhỏ trừng lên nhìn nhau, sau một lát lại đồng thời nở nụ cười.
Ba mẫu tử bọn họ vui vẻ ở trong nhà hưởng thụ cảm giác máu mủ ruột thịt, về phần tin tức hỏa hoạn ở Trình phủ đã sớm không còn ở trong lòng ba người rồi.
Thẳng cho tới khi trời sáng, hai phụ tử Hạ Thuyên Danh và Hạ Nhất Huyễn mới từ Trình phủ trở về.
Sắc mặt của hai người bọn họ cực kỳ nghiêm trọng, hiển nhiên khi thấy được tình cảnh bi thảm của Trình phủ, trong lòng xúc động mãi không thôi.
Hạ gia, Từ gia, Trình gia ba nhà hợp thành tam đại thế gia trong Thái Thương huyện, mặc dù lực chiến đấu của mỗi nhà đều khác nhau nhưng không có một nhà nào dễ trêu chọc vào cả.
Hôm nay Trình gia đã rớt xuống tình trạng thê thảm như vậy, nếu đám người đó hướng tới Hạ gia tấn công thì kết quả sẽ như thế nào?
Lúc Hạ Thuyên Danh về tới nhà, ánh mắt đầu tiên dừng lại trên người Hạ Nhất Minh, trong lòng sinh ra một chút nộ khí, nói:
- Nhất Minh, tối qua con đi đâu? Con không biết là tối qua ở bên ngoài có bao nhiêu nguy hiểm sao?
Trong lòng Hạ Nhất Minh cảm thấy ấm áp, nói:
- Phụ thân, nhi tử tối qua ra ngoài luyện công, sau khi nhìn thấy hỏa hoạn bốc lên mới trở về nhà.
- Luyện công? Sao không ở trong nhà mà luyện công?
Cơn tức giận của Hạ Thuyên Danh nhất thời bớt đi ít nhiều, nhưng ngữ khí vẫn sắc bén như trước.
Lâm Ôn Ngọc bước lên phía trước, kéo Hạ Nhất Minh về phía mình, nhẹ giọng giúp đỡ hắn giải thích vài câu. Hơn nữa cũng có điểm rõ ràng, Hạ Nhất Minh sở dĩ có thành tựu như ngày hôm nay, cũng bởi vì quan hệ tới những cố gắng không ngừng của hắn. Nếu nhi tử đã có tâm tư như thế, thì cha mẹ nào lại có thể ngăn cản lại?
Hạ Thuyên Danh vốn cũng chỉ là lo lắng cho an toàn của nhi tử mình thôi, lúc này cũng mượn lời thê tử mà hạ hỏa xuống, dặn dò vài câu, muốn Hạ Nhất Minh cam đoan là mấy ngày tới lúc chiều tối không rời khỏi nhà đi ra ngoài nữa.
Hạ Nhất Minh tất nhiên là đồng ý xác nhận, một lời cũng không phản bác lại. Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy may mắn vô cùng, lại có thể cứ như vậy mà qua được một cửa tra hỏi của phụ mẫu.
Thế nhưng, đợi tới khi Hạ Nhất Minh trở lại phòng mình, không khỏi có cảm giác buồn bực.
"Thiên Niên Huyết Sâm này làm sao có thể xử lý đây? Khẳng định không thể giao cho phụ thân được, vứt đi thì lại không nỡ, chẳng lẽ mình cứ như vậy mà ăn?"
Trong Trình phủ, trải qua một ngày thu dọn sửa sang lại đã khôi phục trở lại bình thường.
Nhưng là giờ phút này bên trong Trình phủ không còn không khí vui vẻ như mấy ngày trước nữa, nó được thay bằng tình cảnh thê lương, những tiếng khóc thi thoảng vẫn vang lên trong khắp Trình phủ.
Thời khắc này, trong hậu viện của Trình gia, Trình lão gia tử và Trình Gia Huy – hai người đứng đầu trong Trình phủ đang cùng ngồi một chỗ.
Hai người bọn họ chính là hạch tâm của Trình gia, chỉ cần bọn họ còn sống, thì Trình gia tuyệt đối sẽ không suy bại.
- Gia Huy. Con thật sự có thể khẳng định như vậy sao?
Câu hỏi của Trình lão gia tử vang lên, mặc dù trong lòng hắn đã sớm có được đáp án, nhưng vẫn muốn hỏi lại nhiều lần để khẳng định.
Trình Gia Huy chậm rãi gật đầu, đầu của hắn lúc này phảng phất nặng như núi Thái Sơn, nhưng vẫn kiên định như cũ.
- Phụ thân, người kia sử dụng chính là Liệt Hỏa Công của Từ gia.
Thanh âm của Trình Gia Huy trầm thấp mà có lực, nói:
- Nhi tử đã cùng lão Tứ của Trình gia giao thủ nhiều lần, nên đối với loại võ công này có ấn tượng rất sâu đậm, tuyệt đối không thể nhận lầm.
Cơ mặt trên mặt Trình lão gia tử co quắp cả lại, hắn thì thào nói:
- Liệt Hỏa Công, có thể tiện tay chỉ một chưởng đánh bị thương ngươi, chỉ sợ không phải chỉ là bát tầng nội kình a.
- Không sai. Lúc nhi tử ra tay, người kia mới từ trong nội viện đi ra, rõ ràng là bị bất ngờ không kịp đề phòng. Nhưng lại tùy tiện đánh ra một chưởng đem uy lực một kích của nhi tử phá tan đi, hơn nữa lại còn có thể gây thương tích cho nhi tử. May mà người nọ vội vàng, chỉ một lòng muốn rời đi, nếu không thì….
Trình Gia Huy cười khổ một tiếng, nói:
- Nếu thật sự là như vậy thì chỉ sợ là hôm nay nhi tử đã không ngồi đây với phụ thân rồi.
Sắc mặt Trình lão gia tử lúc xanh lúc đỏ, không còn cảm giác ung dung bình tĩnh như ngày thường nữa.
Hắn hừ lạnh một tiếng, nói:
- Chỉ sợ là không phải người nọ một lòng muốn rời đi, mà do con là con của bà ấy, cho nên người của Từ gia mới không dám hạ độc thủ thôi. Nếu đổi thành người khác thì…
Trình Gia Huy cúi đầu không nói, ý nghĩ này hắn đã sớm nghĩ tới chỉ là không dám nói ra trước mặt Trình lão gia tử mà thôi.
- Đã điều tra ra được lai lịch của đám người kia chưa?
Trình Gia Huy trầm giọng trả lời:
- Nhi tử đã đem gom cả mười một tử thi lại, trải qua tìm hiểu cũng không phát hiện ra bất cứ gương mặt nào quen thuộc.
Trình lão gia tử ngẩn người, nói:
- Bọn chúng từ bên ngoài huyện tới?
- Không sai. Đây là lời giải thích duy nhất lúc này, nếu không bao nhiêu tu luyện giả như vậy không có khả năng không nhận ra được ai.
- Người từ ngoài tới sao?
Trình lão gia tử nghi hoặc nói:
- Chẳng lẽ Từ gia đã cấu kết với người ở bên ngoài huyện?
- Nhi tử cũng không hiểu chút nào. Thế nhưng tên áo xám thi triển ra nội kình Liệt Hỏa Công của Từ gia bảo là điều có thể chắc chắn.
Trình Gia Huy quả quyết một cách chắc chắn.
Phụ tử hai người bọn họ nhìn nhau không nói thêm gì nữa, mặc dù bọn họ cũng không muốn tin Từ gia bảo lại có gan làm ra chuyện như vậy. Bất quá, Liệt Hỏa Công của Từ gia bảo là độc môn công pháp, ngoại nhân tuyệt đối không thể có ai biết được.
Trầm ngâm một lúc lâu, Trình lão gia tử rốt cục nói:
- Gia Huy. Con an bài người truyền tin đi tin tức, đạo tặc đêm hôm đó có người sử dụng cửu tầng nội kình Liệt Hỏa Công.
Trình Gia Huy ngẩng đầu nhìn phụ thân, kinh ngạc nói:
- Phụ thân, nếu chúng ta làm như vậy thì chẳng khác nào là cùng với Từ gia không giữ thể diện cho nhau sao?
Trình lão gia tử hừ lạnh một tiếng, nói:
- Thể diện? Từ gia bọn chúng đã không biết xấu hổ, Trình gia ta vì sao phải giữ thể diện cho chúng? Chẳng nhẽ Trình phủ chúng ta chết bao nhiêu nhân mạng một cách vô ích sao?
Nói ra mấy lời này, ngữ khí của Trình lão gia tử có chút run run, thanh âm phát ra tràn ngập sự oán hận.
Khuôn mặt Trình Gia Huy thoáng co rúm lại, hắn cảm nhận được hình tượng của phụ thân đã mất rồi. Nhưng cũng bởi vì thế mới biết được khi lão gia tử tức giận sẽ làm ra những chuyện gì.
Sau một lát, Trình Gia Huy thở dài một tiếng, nói:
- Vâng. Phụ thân, nhi tử cũng xin lui ra.
Sắc mặt của Trình Trữ Sinh hòa hoãn trở lại, nói:
- Gia Huy. Con yên tâm. Từ gia sẽ không dám làm gì quá đáng. Chỉ cần Trình gia của ta còn có quan hệ với Lâm gia ở Lâm Lang quận, chỉ cần con của con còn sống thì Trình gia chúng ta thủy chung vẫn là một trong tam đại thế gia ở Thái Thương huyện.
Trình Gia Huy do dự một chút rồi chậm rãi gật đầu một cái.
Trình lão gia tử đứng lên, sau khi trải qua một hồi phát tiết, tựa hồ như hắn đã khôi phục lại như cũ.
- Gia Huy, Lệ nhi năm nay cũng đã mười bảy tuổi rồi phải không?
- Vâng. Lệ nhi cũng vừa tròn mười bảy ạ.
- Uh. Cũng đã thành một cô nương rồi, cũng nên vì nó mà tìm cho một tấm chồng.
Trình lão gia tử cất cao giọng, nói:
- Hôm nọ, trong đám đệ tử đời thứ ba của Hạ gia đến chúc thọ, Hạ Nhất Thiên cũng phi thường tốt, xem như xứng đôi với Lệ nhi, nhân tiện đây ngươi tự mình đi một chuyến xem.
Trình Gia Huy ngẩn người, nghiêm túc suy nghĩ một chút, lúc ngẩng đầu lên thấy lão gia tử đã sớm rời đi từ lúc nào.
Than nhẹ một tiếng, Trình Gia Huy cũng không biết đến tột cùng trong lòng mình có cảm tưởng gì.
Chương trước Chương tiếp
Loading...