Vũ Thần
Chương 439: Quyết tâm
Thể tích của nó không lớn. khẽ đặt trên tay không thấy gì, nhưng bậc đại sư Võ đạo như Hạ Nhất Minh l có thể cảm úng được luồng sức mạnh kinh khủng ẩn chứa trong đó.
Hai hàng lông mày của hắn hơi nhíu lại, cảm thấy kỳ lạ vì một huyết châu nho nhỏ không ngờ có thể ngưng tụ lực lượng khồng lồ như vậy.
Do dự nửa ngày, Hạ Nhất Minh thật cẩn thận truyền chân khí vào trong huyết châu. Hán muốn kiểm tra xem bên trong có ẩn chứa bí mật gì hay không.
Ngay sau đó, thân hình Hạ Nhất Minh khẽ rung lên, sắc mặt mơ hồ trắng bệch.
Ngay khi chân khí vừa tiến vào huyết châu, tinh thần ý thức của hắn có cảm giác tương liên, giống như lần đầu tiên tiếp xúc với hắn khiên, hắn có một cảm giác thân bất do kỷ.
Trước mắt hắn là hào quang màu máu vô cùng vô tận, dường như toàn bộ thế giới đều bị màu đỏ như máu này bao phủ.
Trong tai hắn dường như nghe tiếng đập kỳ dị nào đó. Hắn ngưng thần lắng nghe, cảm thấy tiếng đập này có phần tương tự so với tiếng tim đập.
Đến lúc này, sắc mặt Hạ Nhất Minh rốt cục biến đổi, chẵng lẽ huyết châu này chính là một sinh mạng thể đặc thù nào đó sao?
Hắn rùng mình một cái, thần tri lập tức thanh tỉnh
Nhìn huyết châu nhỏ bé trong tay. Hạ Nhất Minh vẫn cảm thấy hơi lạnh người.
Trong lòng hắn khẽ động, nghĩ tới những dị năng của Bách Linh Bát. thuận tay đưa huyết châu tới nói:
- Bách huynh, ngươi có thể nhìn ra rốt cục thứ này sử dụng thế nào không?
Bách Linh Bát cầm huyết châu trên tay, ánh mắt y lập tức sáng lên, thậm chí dù đang ở trong màn sương đen vẫn sáng như đèn. Tiệp đó một đạo hào quang quét qua huyết châu tới lui vài lần. sau đó đôi mắt Bách Linh Bát mới tối xuống.
- Đây là một loại sinh vật thể mới được phát hiện. Giọng của Bách Linh Bát vẫn ổn định như trước.
Hạ Nhất Minh mặt nhàn mày nhó hỏi:
- Sinh vật thể gì?
Bách Linh Bát nhìn vào mắt Hạ Nhất Minh:
- Đơn giản như vậy mà ngươi không biết sao?
Hạ Nhất Minh trong lòng hổ thẹn, ôm quyền thi lễ cười tủm tỉm. Bách Linh Bát lắc lắc đầu, nói:
Đây là thứ sinh trưởng từ thản thể một loại sinh vật nào đó. Trong huyết châu này bao hàm năng lượng sinh mạng mà sinh vật đó có khi còn sống, thậm chí ngay cả những tiềm năng đều ngưng tụ lại trong đó.
Hạ Nhất Minh nghĩ tới biêu hiện điên cuồng của người này và hạn chế nửa canh giờ, mơ hồ hiểu được ý của Bách Linh Bát.
Hắn trầm giọng hỏi:
- Chiếm được thứ này ngươi có thể suy đoán được công dụng của nó không?
Bách Linh Bát nói:
- Chỉ cần có vật tư trong tay. ta liền có thể nghiên cứu lai lịch và công dụng của nó.
- Thật tốt quá.Hạ Nhất Minh hai mắt rạng rỡ: Ngươi nghiên cứu nhanh lên nhé.
Bách Linh Bát khẽ gật đầu, xoay người. Hạ Nhất Minh ôm bảo trư bước nhanh dò hỏi:
- Bách huynh, ngươi muốn đi đâu?
- Trở về.
- Trở vê?
Hạ Nhất Minh không hiểu ra sao cả hỏi:
- Trở về đâu?
- Dãy núi Hồi Hộp
Hạ Nhất Minh lảo đảo, suýt nữa té ngã trên đất. trên mặt xám đen nói:
- Bách huynh, ngươi đừng nói giỡn.
không ngờ Bách Linh Bát là muốn về sơn động tây bắc, nơi bọn họ xuất phát.
Nếu y thực sự quay lại một chuyến, có trời mới biết cần bao nhiêu thời gian. Tóm lại, lúc này Hạ Nhất Minh tuyệt đối không thể thử.
Bách Linh Bát dừng bước chân nói:
- Ta không nói giỡn. Vẻ mặt của ỵ cực kỳ chân thật.
Hạ Nhát Minh há hốc mồm hỏi:
- Vì sao phải trở về?
- Ngươi muốn ta nghiên cứu lai lịch, phương thức tổ họp và cách sử dụng của thú này, ta phải sử dụng một ít dụng cụ để phân tích và thiết lập công thức tính toán.
Lúc này Hạ Nhất Minh mới giật mình, dở khóc dở cười đoạt lấy huyết châu từ tay Bách Linh Bát nói:
- Bách huynh, đa tạ ý tốt của ngươi. Tuy nhiên ta nghĩ rằng để ta chậm rãi nghiên cứu là được.
Bách Linh Bát chìa hai tay ra vẻ bất đắc dĩ. Hạ Nhất Minh thấy vậy hồ nghi hỏi:
- Bách huynh, động tác đó của ngươi là học của ai vậy?
Ngươi! Bách Linh Bát sảng khoái hồi đáp.
Hạ Nhất Minh lập tức bật cười Tuy nhiên trong lòng hắn có chút tự đắc, ngay cả Bách Linh Bát bắt đầu bắt chước hắn. xem ra vài năm này tiến bộ hắn quả thật rất lớn.
Hạ Nhất Minh mở nhẫn bạc ra, lấy một chỉếc bình ngọc trống; cẩn thận đặt huyết châu vào trong. Sau đó hắn đem bình ngọc và cây trường tiên mới thu được vào trong không gian trong nhẫn. Có không gian mang theo bên người này quả thật cực kỳ tiện lợi.
Đi tới một nơi xa. Hạ Nhất Minh đào một cái hố thật sâu chôn người điên đã chết
Tuy rằng hắn biết biện pháp tốt nhất chính là làm như bọn Hác Huyết, hủy diệt hoàn toàn thi thể, đó mới chân chính là hủy thi diệt tích, tiêu diệt hậu hoạn. Nhưng Hạ Nhất Minh không có loại dược vật quỉ dị, không có tâm địa cứng rắn. cuối cùng vẫn chôn cất người này tử tế.
Lúc này hắn không cùng với Bách Linh Bát truy tìm loạn khắp núi, bời vì hành tung của ba người kia đà hoàn toàn bị Bách Linh Bát nắm giữ.
Sau ba đạt kinh biến này, Hạ Nhất Minh đã phát hiện. tuy rằng ba người kia dụng tâm hiểm ác, nhưng đều hạ sát thủ vào cao thủ cảnh giới tam hoa. Mà những người Hạ Nhất Minh biết là hạng thiên tài xuất chúng. Bởi vậy Hạ Nhất Minh không tính toán ra tay ngăn cản.
Dù sao, ba người bọn họ không phải dễ chọc, hơn nữa thế lực phía sau bọn họ không phải là nhỏ. Hạ Nhất Minh chưa thương người tới mức xuất đầu kết thù hận vì mấy kẻ không quen biết kia.
Hẳn mang theo Bách Linh Bát đi theo hướng ngược lại tới một địa điểm u tĩnh. Tiếp đó, hắn đễ Bách Linh Bát hộ pháp, còn bản thân thì hấp thu linh khí trời đất xung quanh, muốn tận lực đề cao thực lực bản thân.
Nếu là người bình thường căn bản không thể cảm nhận được thời gian trôi trong hoàn cảnh này. Nhưng đã tu vi võ đạo tới cảnh giới như Hạ Nhất Minh, bọn họ đương nhiên có thể thông qua biến hóa sinh lý của bàn thân mà tính toán được đại khái thời gian từ khi tiến vào màn sương đen.
Nếu không ở trong này quá một tháng, âm sát khí xám nhập vào cơ thể. Lúc đó mới là khóc không ra nước mắt. Cứ như vậy bảy ngày trôi qua.
Trong vòng bảy ngày này. Hạ Nhát Minh hấp thu rất nhiều linh khí của trời đất, nhưng so với trọng lượng của màn sương đen này thì chỉ là chín trâu mất sợi lông, không đáng nói tới.
Tuy nhiên trong bảy ngày này, bất kễ Hạ Nhất Minh sử dụng biện pháp gì đều phát hiện, bản thân mình thủy chung không thể tập trung toàn bộ tinh lực.
Mỗi khi hắn muốn dứt bỏ hết thảy ý niệm, trong đầu lại hiện lên hình ảnh của mấy người điên kia, đặc biệt là ánh mắt của họ trước lúc tử vong. Thần sắc phức tạp biểu lộ trong đôi mắt khiến hắn khó có thể quên.
Ánh mắt mang theo một tia vui mừng và cả sự lưu luyến đôi với sinh mạng đã xúc động nội tâm Hạ Nhất Minh rất sâu.
Đã mấy lần hắn muốn hủy diệt nhưng hình ảnh đó khói tâm tư nhưng hiệu quả đạt được đều không tốt. Mỗi khi đầu óc vận chuyển, nói tới ánh mắt. trong lòng hắn đều sinh ra một cảm giác như thể tội lỗi, hơn nữa cảm giác này có xu thế càng ngày càng sâu đậm.
Tuy nhiên hắn cùng hiểu. một khi để ba người Hác Huyết biết mình giám thị bọn họ, vậy tuyệt đối là một trận quyết chỉến không chết không ngừng, mà hắn thì không chắc có thể mỉm cười cuối cùng sau cuộc chỉến kinh người
Nơi này vừa mới trở nên điên cuồng, lại truyền tới một tràng tiếng kêu thê lương. Cõi tâm tư trầm xuống. Người thứ sáu rồi.
Trong bảy ngày ngày, đã có hơn mười người không thể chịu đựng áp lực của âm sát khí mà trờ nên như thế.
Khi những người này vừa điên cuồng, đều không kìm nổi cảm giác tuyệt vọng nhưng chỉ có Hạ Nhất Minh mới nhận ra sự khác biệt trong đó. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Từ trong những tiếng kêu gào thảm thiết đó, Hạ Nhất Minh có thể dễ dàng nhận ra những người nào là không thể chịu được áp lực. những người nào là bị ba người Hác Huyết đánh lén.
Trong bảy ngày này, ba người Hác Huyết không thường xuyên ra tay mà cho tới tận lúc này, bọn họ mới ra tay lần thứ sáu.
Có lẽ chỉ có tần suất như vậy, bọn họ mới không bị người khác phát hiện.
Hít một hơi thật sâu. hai tay Hạ Nhất Minh vô tình nắm chặt lại.
Hai tư tưởng tương phản giằng co trong đầu hắn khiến hắn có cảm giác tiến thoái lưỡng nan
Thật lâu sau hắn ngẩng đầu. dường như lại thấy một đôi mắt đen kịt.
Đây là một đôi mắt hoàn toàn xa lạ lại toát ra thẩn sắc cực kỳ ma động lòng người.
Đây là nỗi vui mừng vì sinh mạng được giải thoát nhưng có cả sự lưu luyến đối với cuộc sống...
Hạ Nhất Minh chậm rãi thở dài một tiếng, hắn rốt cục phát hiện mình vẫn không thể làm được như mấy lão già trăm tuổi, không đê ý gi tới tất cả cho dù tính mạng của người khác không hề thây.
Hãn biết lựa chọn của mình trong mắt người khác thực sự là ngu ngốc.
Nhưng hắn vẫn đưa ra lựa chọn này...
Hắn lấy nhẫn bạc ra, mở không gian thần kỳ bên trong, lấy một đôi giày và một bộ quần áo đen.
Thân hình hắn run run, lập tức xương cốt thu nhỏ lại.
Hắn thay giày và quần áo, nhẹ nhàng đưa tay vuốt lên mặt một cái. sau một lát khuôn mặt thay đồi, Tuy rằng không xấu xí mắt lé mũi lệch nhưng cho dù là cha mẹ hắn đứng trước mặt đừng mơ có thể nhận ra.
Tiếp đó hắn gỡ túi da dưới nách cùng với quần áo tùy thân. Tất cả đều nhét vào không gian trong chiếc nhẫn bạc.
- Ngươi quyết định rồi à? Thanh âm của Bách Linh Bát truyền tới từ cách đó không xa.
Tuy Hạ Nhất Minh không nói nhưng hành động của hắn đã nói ra ý đồ.
Thân thể Hạ Nhất Minh hơi cứng lại, hắn trầm trọng nói:
- Đúng vậy, ta quyết định.
- Thế lực sau lưng ba người bọn họ rất lớn. Không hối hận chứ?
- Ta đích xác hối hận. Hạ Nhất Minh nhìn phương xa, nghiêm giọng nói:
Ta hối hận vì không ngăn cản bọn chúng sớm một chút.
Hắn đi tới trước người Bách Linh Bát, duỗi một tay ra. Bách Linh Bát lẳng lặng nhìn hắn, rốt cục duỗi cánh tay của y ra.
Hàn quang chợt lóe, trong tay Hạ Nhất Minh đã có thêm một thanh xoa kiếm sắc bén có hình dáng kỳ lạ...
Hai hàng lông mày của hắn hơi nhíu lại, cảm thấy kỳ lạ vì một huyết châu nho nhỏ không ngờ có thể ngưng tụ lực lượng khồng lồ như vậy.
Do dự nửa ngày, Hạ Nhất Minh thật cẩn thận truyền chân khí vào trong huyết châu. Hán muốn kiểm tra xem bên trong có ẩn chứa bí mật gì hay không.
Ngay sau đó, thân hình Hạ Nhất Minh khẽ rung lên, sắc mặt mơ hồ trắng bệch.
Ngay khi chân khí vừa tiến vào huyết châu, tinh thần ý thức của hắn có cảm giác tương liên, giống như lần đầu tiên tiếp xúc với hắn khiên, hắn có một cảm giác thân bất do kỷ.
Trước mắt hắn là hào quang màu máu vô cùng vô tận, dường như toàn bộ thế giới đều bị màu đỏ như máu này bao phủ.
Trong tai hắn dường như nghe tiếng đập kỳ dị nào đó. Hắn ngưng thần lắng nghe, cảm thấy tiếng đập này có phần tương tự so với tiếng tim đập.
Đến lúc này, sắc mặt Hạ Nhất Minh rốt cục biến đổi, chẵng lẽ huyết châu này chính là một sinh mạng thể đặc thù nào đó sao?
Hắn rùng mình một cái, thần tri lập tức thanh tỉnh
Nhìn huyết châu nhỏ bé trong tay. Hạ Nhất Minh vẫn cảm thấy hơi lạnh người.
Trong lòng hắn khẽ động, nghĩ tới những dị năng của Bách Linh Bát. thuận tay đưa huyết châu tới nói:
- Bách huynh, ngươi có thể nhìn ra rốt cục thứ này sử dụng thế nào không?
Bách Linh Bát cầm huyết châu trên tay, ánh mắt y lập tức sáng lên, thậm chí dù đang ở trong màn sương đen vẫn sáng như đèn. Tiệp đó một đạo hào quang quét qua huyết châu tới lui vài lần. sau đó đôi mắt Bách Linh Bát mới tối xuống.
- Đây là một loại sinh vật thể mới được phát hiện. Giọng của Bách Linh Bát vẫn ổn định như trước.
Hạ Nhất Minh mặt nhàn mày nhó hỏi:
- Sinh vật thể gì?
Bách Linh Bát nhìn vào mắt Hạ Nhất Minh:
- Đơn giản như vậy mà ngươi không biết sao?
Hạ Nhất Minh trong lòng hổ thẹn, ôm quyền thi lễ cười tủm tỉm. Bách Linh Bát lắc lắc đầu, nói:
Đây là thứ sinh trưởng từ thản thể một loại sinh vật nào đó. Trong huyết châu này bao hàm năng lượng sinh mạng mà sinh vật đó có khi còn sống, thậm chí ngay cả những tiềm năng đều ngưng tụ lại trong đó.
Hạ Nhất Minh nghĩ tới biêu hiện điên cuồng của người này và hạn chế nửa canh giờ, mơ hồ hiểu được ý của Bách Linh Bát.
Hắn trầm giọng hỏi:
- Chiếm được thứ này ngươi có thể suy đoán được công dụng của nó không?
Bách Linh Bát nói:
- Chỉ cần có vật tư trong tay. ta liền có thể nghiên cứu lai lịch và công dụng của nó.
- Thật tốt quá.Hạ Nhất Minh hai mắt rạng rỡ: Ngươi nghiên cứu nhanh lên nhé.
Bách Linh Bát khẽ gật đầu, xoay người. Hạ Nhất Minh ôm bảo trư bước nhanh dò hỏi:
- Bách huynh, ngươi muốn đi đâu?
- Trở về.
- Trở vê?
Hạ Nhất Minh không hiểu ra sao cả hỏi:
- Trở về đâu?
- Dãy núi Hồi Hộp
Hạ Nhất Minh lảo đảo, suýt nữa té ngã trên đất. trên mặt xám đen nói:
- Bách huynh, ngươi đừng nói giỡn.
không ngờ Bách Linh Bát là muốn về sơn động tây bắc, nơi bọn họ xuất phát.
Nếu y thực sự quay lại một chuyến, có trời mới biết cần bao nhiêu thời gian. Tóm lại, lúc này Hạ Nhất Minh tuyệt đối không thể thử.
Bách Linh Bát dừng bước chân nói:
- Ta không nói giỡn. Vẻ mặt của ỵ cực kỳ chân thật.
Hạ Nhát Minh há hốc mồm hỏi:
- Vì sao phải trở về?
- Ngươi muốn ta nghiên cứu lai lịch, phương thức tổ họp và cách sử dụng của thú này, ta phải sử dụng một ít dụng cụ để phân tích và thiết lập công thức tính toán.
Lúc này Hạ Nhất Minh mới giật mình, dở khóc dở cười đoạt lấy huyết châu từ tay Bách Linh Bát nói:
- Bách huynh, đa tạ ý tốt của ngươi. Tuy nhiên ta nghĩ rằng để ta chậm rãi nghiên cứu là được.
Bách Linh Bát chìa hai tay ra vẻ bất đắc dĩ. Hạ Nhất Minh thấy vậy hồ nghi hỏi:
- Bách huynh, động tác đó của ngươi là học của ai vậy?
Ngươi! Bách Linh Bát sảng khoái hồi đáp.
Hạ Nhất Minh lập tức bật cười Tuy nhiên trong lòng hắn có chút tự đắc, ngay cả Bách Linh Bát bắt đầu bắt chước hắn. xem ra vài năm này tiến bộ hắn quả thật rất lớn.
Hạ Nhất Minh mở nhẫn bạc ra, lấy một chỉếc bình ngọc trống; cẩn thận đặt huyết châu vào trong. Sau đó hắn đem bình ngọc và cây trường tiên mới thu được vào trong không gian trong nhẫn. Có không gian mang theo bên người này quả thật cực kỳ tiện lợi.
Đi tới một nơi xa. Hạ Nhất Minh đào một cái hố thật sâu chôn người điên đã chết
Tuy rằng hắn biết biện pháp tốt nhất chính là làm như bọn Hác Huyết, hủy diệt hoàn toàn thi thể, đó mới chân chính là hủy thi diệt tích, tiêu diệt hậu hoạn. Nhưng Hạ Nhất Minh không có loại dược vật quỉ dị, không có tâm địa cứng rắn. cuối cùng vẫn chôn cất người này tử tế.
Lúc này hắn không cùng với Bách Linh Bát truy tìm loạn khắp núi, bời vì hành tung của ba người kia đà hoàn toàn bị Bách Linh Bát nắm giữ.
Sau ba đạt kinh biến này, Hạ Nhất Minh đã phát hiện. tuy rằng ba người kia dụng tâm hiểm ác, nhưng đều hạ sát thủ vào cao thủ cảnh giới tam hoa. Mà những người Hạ Nhất Minh biết là hạng thiên tài xuất chúng. Bởi vậy Hạ Nhất Minh không tính toán ra tay ngăn cản.
Dù sao, ba người bọn họ không phải dễ chọc, hơn nữa thế lực phía sau bọn họ không phải là nhỏ. Hạ Nhất Minh chưa thương người tới mức xuất đầu kết thù hận vì mấy kẻ không quen biết kia.
Hẳn mang theo Bách Linh Bát đi theo hướng ngược lại tới một địa điểm u tĩnh. Tiếp đó, hắn đễ Bách Linh Bát hộ pháp, còn bản thân thì hấp thu linh khí trời đất xung quanh, muốn tận lực đề cao thực lực bản thân.
Nếu là người bình thường căn bản không thể cảm nhận được thời gian trôi trong hoàn cảnh này. Nhưng đã tu vi võ đạo tới cảnh giới như Hạ Nhất Minh, bọn họ đương nhiên có thể thông qua biến hóa sinh lý của bàn thân mà tính toán được đại khái thời gian từ khi tiến vào màn sương đen.
Nếu không ở trong này quá một tháng, âm sát khí xám nhập vào cơ thể. Lúc đó mới là khóc không ra nước mắt. Cứ như vậy bảy ngày trôi qua.
Trong vòng bảy ngày này. Hạ Nhát Minh hấp thu rất nhiều linh khí của trời đất, nhưng so với trọng lượng của màn sương đen này thì chỉ là chín trâu mất sợi lông, không đáng nói tới.
Tuy nhiên trong bảy ngày này, bất kễ Hạ Nhất Minh sử dụng biện pháp gì đều phát hiện, bản thân mình thủy chung không thể tập trung toàn bộ tinh lực.
Mỗi khi hắn muốn dứt bỏ hết thảy ý niệm, trong đầu lại hiện lên hình ảnh của mấy người điên kia, đặc biệt là ánh mắt của họ trước lúc tử vong. Thần sắc phức tạp biểu lộ trong đôi mắt khiến hắn khó có thể quên.
Ánh mắt mang theo một tia vui mừng và cả sự lưu luyến đôi với sinh mạng đã xúc động nội tâm Hạ Nhất Minh rất sâu.
Đã mấy lần hắn muốn hủy diệt nhưng hình ảnh đó khói tâm tư nhưng hiệu quả đạt được đều không tốt. Mỗi khi đầu óc vận chuyển, nói tới ánh mắt. trong lòng hắn đều sinh ra một cảm giác như thể tội lỗi, hơn nữa cảm giác này có xu thế càng ngày càng sâu đậm.
Tuy nhiên hắn cùng hiểu. một khi để ba người Hác Huyết biết mình giám thị bọn họ, vậy tuyệt đối là một trận quyết chỉến không chết không ngừng, mà hắn thì không chắc có thể mỉm cười cuối cùng sau cuộc chỉến kinh người
Nơi này vừa mới trở nên điên cuồng, lại truyền tới một tràng tiếng kêu thê lương. Cõi tâm tư trầm xuống. Người thứ sáu rồi.
Trong bảy ngày ngày, đã có hơn mười người không thể chịu đựng áp lực của âm sát khí mà trờ nên như thế.
Khi những người này vừa điên cuồng, đều không kìm nổi cảm giác tuyệt vọng nhưng chỉ có Hạ Nhất Minh mới nhận ra sự khác biệt trong đó. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Từ trong những tiếng kêu gào thảm thiết đó, Hạ Nhất Minh có thể dễ dàng nhận ra những người nào là không thể chịu được áp lực. những người nào là bị ba người Hác Huyết đánh lén.
Trong bảy ngày này, ba người Hác Huyết không thường xuyên ra tay mà cho tới tận lúc này, bọn họ mới ra tay lần thứ sáu.
Có lẽ chỉ có tần suất như vậy, bọn họ mới không bị người khác phát hiện.
Hít một hơi thật sâu. hai tay Hạ Nhất Minh vô tình nắm chặt lại.
Hai tư tưởng tương phản giằng co trong đầu hắn khiến hắn có cảm giác tiến thoái lưỡng nan
Thật lâu sau hắn ngẩng đầu. dường như lại thấy một đôi mắt đen kịt.
Đây là một đôi mắt hoàn toàn xa lạ lại toát ra thẩn sắc cực kỳ ma động lòng người.
Đây là nỗi vui mừng vì sinh mạng được giải thoát nhưng có cả sự lưu luyến đối với cuộc sống...
Hạ Nhất Minh chậm rãi thở dài một tiếng, hắn rốt cục phát hiện mình vẫn không thể làm được như mấy lão già trăm tuổi, không đê ý gi tới tất cả cho dù tính mạng của người khác không hề thây.
Hãn biết lựa chọn của mình trong mắt người khác thực sự là ngu ngốc.
Nhưng hắn vẫn đưa ra lựa chọn này...
Hắn lấy nhẫn bạc ra, mở không gian thần kỳ bên trong, lấy một đôi giày và một bộ quần áo đen.
Thân hình hắn run run, lập tức xương cốt thu nhỏ lại.
Hắn thay giày và quần áo, nhẹ nhàng đưa tay vuốt lên mặt một cái. sau một lát khuôn mặt thay đồi, Tuy rằng không xấu xí mắt lé mũi lệch nhưng cho dù là cha mẹ hắn đứng trước mặt đừng mơ có thể nhận ra.
Tiếp đó hắn gỡ túi da dưới nách cùng với quần áo tùy thân. Tất cả đều nhét vào không gian trong chiếc nhẫn bạc.
- Ngươi quyết định rồi à? Thanh âm của Bách Linh Bát truyền tới từ cách đó không xa.
Tuy Hạ Nhất Minh không nói nhưng hành động của hắn đã nói ra ý đồ.
Thân thể Hạ Nhất Minh hơi cứng lại, hắn trầm trọng nói:
- Đúng vậy, ta quyết định.
- Thế lực sau lưng ba người bọn họ rất lớn. Không hối hận chứ?
- Ta đích xác hối hận. Hạ Nhất Minh nhìn phương xa, nghiêm giọng nói:
Ta hối hận vì không ngăn cản bọn chúng sớm một chút.
Hắn đi tới trước người Bách Linh Bát, duỗi một tay ra. Bách Linh Bát lẳng lặng nhìn hắn, rốt cục duỗi cánh tay của y ra.
Hàn quang chợt lóe, trong tay Hạ Nhất Minh đã có thêm một thanh xoa kiếm sắc bén có hình dáng kỳ lạ...