Vũ Thần
Chương 403: Bình nguyên trung ương
Một cái bình nguyên rộng lớn trải dài ra trước mắt. Không có bóng dáng một trái núi, hay một quả đồi ở đây. Khung cảnh bình nguyên hoàn toàn bằng phẳng không hề có chút lồi lõm.
Đây chính là bình nguyên trung tâm, nổi tiếng. Chỉ nghe đến cái tên cũng xác định được vị trí của nó trên đại lục.
Ở giữa đại lục, chính là bình nguyên bằng phẳng, kéo dài cả ngàn dặm.
Khu vực bình nguyên mặc dù không thể rộng lớn được như phương Đông và phương Tây, nhưng nó chính là khu vực nối liền giữa hai nơi. Cho dù là phương Đông hay phương Tây thì cũng đều xây dựng ở hai đầu bình nguyên vô số tòa thành, dùng để ngăn cản sự tiến công của đối phương.
Từ trước tới nay, trong khoảng ba mươi năm lại có một bên cường thịnh còn một bên suy yếu. Trải qua bao nhiêu năm, trên khu vực bình nguyên đã diễn ra vô số trận chiến đấu khốc liệt.
Mỗi một tấc đất trên bình nguyên thấm đẫm không biết bao nhiêu là máu.
Khi Hạ Nhất Minh đi theo đội ngũ của Linh Tiêu bảo điện tới đây, quân đội của Đại Thân đã tập trung tại các thành thị nơi biên giới.
Trong phạm vi của Đại Thân, Linh Tiêu bảo điện được nhắc tới đầu tiên. Thế lực của bọn họ trải khắp cả phương Đông, cho dù là hoàng thất cũng không dám chọc vào.
Đó chính là hiệu quả của việc có được một số lượng lớn cường giả siêu cấp.
Mặc trời chói chang lơ lửng trên đỉnh đầu, tỏa ánh sáng gay gắt xuống mặt đất.
Từ khu phố thuộc một ngôi thành hùng vĩ gần bình nguyên có một vị đại hán trung niên mập mạp đi ra khỏi thành, cầm ô đứng chờ hơn hai canh giờ.
Phía sau người đó có hơn mười người ăn mặc khác nhau đứng thành từng nhóm. Mỗi một nhóm có khoảng năm đến mười người. Tất cả đều cầm ô đứng với nhau đang thảo luận một chuyện gì đó.
Trong số đó, ngoài những người lớn tuổi ra, khuôn mặt những người trẻ tuổi có một chút kiêu ngạo. Điều khiến cho kẻ khác kinh ngạc chính là đám người cao tuổi trong số đó lại toát ra khí thế trầm ổn giống như một ngọn núi. Bởi tu vi của bọn họ đã đạt tới cảnh giới tiên thiên.
Tuy nhiên tất cả đều hết sức cung kính với đại hán trung niên kia. Giống như hắn chính là người đứng đầu.
Mọi người ngồi dưới ô, từ từ uống từng ngụm nước chè thơm mát, tán gẫu với nhau.
Nhìn dáng vẻ nhàn nhã của họ ai cũng nghĩ họ đang ngồi nghỉ ngơi. Nhưng thực tế, tất cả những người đó đều đang chờ đội ngũ của Linh Tiêu bảo điện.
Cuối cùng, trong tầm mắt của họ cũng xuất hiện một đội nhân mã.
Sau khi những bóng người đầu tiên xuất hiện, tuy nét mặt vẫn thản nhiên nhưng trong lòng bọn họ lại thầm kêu lên cuối cùng cũng tới.
Tốc độ của đoàn ngựa cực nhanh. Tiếng vó ngựa vang vọng trong bình nguyên khiến cho khung cảnh càng thêm hoàng tráng.
Tất cả những người đang ngồi đó đều hơi biến sắc nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.
Chỉ trong chốc lát, đoàn ngựa cũng chỉ còn cách hơn trăm thước.
Đột nhiên, không có một tiếng quát hay sự ra hiệu của ai, tất cả đám kỵ sĩ cùng kéo cương khiến cho ngựa dựng đứng lên rồi dừng lại.
Động tác của mấy trăm kỵ sĩ đều tăm tắp, làm cho mọi người chấn động.
Khuôn mặt những người đứng sau đại hán trung niên vẫn thản nhiên, nhưng tròng lòng lại có chút hoảng sợ. Cảm nhận thực lực của đội hình trước mắt, mấy người đó đều có chút ngơ ngác.
Đại hán mập cười ha hả, bước ra. Mặc dù vóc người của hắn rất béo nhưng động tác lại không hề chậm. Thoáng cái, hắn đã tới trước mặt đám kỵ sĩ, cao giọng nói:
- Đại Thân đông chinh, phó Thống soái Vũ Vô Thường nghênh đón các vị dũng sĩ của Linh Tiêu bảo điện. Xin hỏi vị huynh đài nào dẫn đầu?
Tiếng nói của hắn không to nhưng vẫn đập vào tai mỗi người. Sau khi thấy đại hán mập biểu hiện thực lực, sự kiêu ngạo của đám kỵ sĩ cũng mất đi vài phần.
Trên thế giới này, ngoại trừ Linh Tiêu bảo điện vẫn còn có những người khác nữa.
Kỵ sĩ cầm đầu chỉnh lại mũ giáp, cất tiếng cười to, nói:
- Lão già kia! Ngươi không nhận ra lão phu hay sao?
Vũ Vô Thường giật mình, không tin vào mắt mình, nói:
- Ngụy Tông Tân! Ngươi tự mình cầm đầu?
Đám người cách đó không xa chợt nổi lên những tiếng xì xầm. Sau khi đại hán trung niên đứng dậy cũng chẳng còn ai dám ngồi nữa. Còn hai mươi cao thủ tiên thiên thì kinh ngạc nhìn đám kỵ sĩ, ánh mắt có chút hoảng sợ.
Hiển nhiên, tiếng kêu của đại hán mập đã khiến cho bọn họ sợ hãi.
Cái tên Ngụy Tông Tân có lẽ đám tiểu bối chẳng mấy người biết. Nhưng đối với mấy lão già như bọn họ lại chẳng khác gì sấm vọng bên tai.
Khi bọn họ bước chân vào võ đạo thì cái tên đó đã tỏa sáng rực rỡ, chẳng khác gì mặt trời.
Một người thanh niên, kéo tay áo một vị lão nhân, thấp giọng hỏi:
- Thái gia gia! Danh tiếng người này so với Kim Chiến Dịch tiền bối như thế nào?
Lão nhân trầm giọng, nói:
- Ngụy tiền bối thành danh trước Kim Chiến Dịch cả trăm năm.
Tất cả mọi người đều thầm than trong lòng. Linh Tiêu bảo điện đúng là môn phái mạnh nhất Đại Thân, cường giả nối tiếp nhau không đời nào là không có.
Ngụy Tông Tân nhảy xuống ngựa, nói:
- Thế nào? Chẳng lẽ ta không đến được hay sao?
Vũ Vô Thường lắc đầu, nói:
- Tất nhiên là có thể. Nhưng ta không hiểu là trăm năm trước ngươi đẽ tuyên bố quy ẩn, toàn lực đột phá cảnh giới tôn giả. - Hắn đảo mắt một cái, ngập ngừng hỏi:
- Ngươi trở thành tôn giả rồi hay sao?
Nét mặt già nua của Ngụy Tông Tân đỏ bừng lên, nói:
- Chuyện cũ không nhắc tới nữa. Chúng ta đã đi cả đoạn đường dài, ngươi nhanh xếp chỗ nghỉ đi.
Vũ Vô Thường cười ha hả. Cánh tay to béo vung lên một cái liền có người chạy tới đưa đoàn ngựa vào trong thành.
Đến lúc này, đám người phía sau, dưới sự dẫn đầu của hai mươi tiên thiên cao thủ, bước tới để chào.
Đám thanh niên bình thường vẫn vô cùng cao ngạo, nhưng lúc này lại cầm như hến, ngay cả tư cách mở miệng cũng không có.
Ngụy Tông Tân mỉm cười, nói:
- Vũ huynh! Ngươi vẫn thích khoa trương như thế.
Vũ Vô Thường lắc đầu, cười khổ:
- Ngụy huynh nói đùa. Nếu biết ngươi dẫn đoàn tới, thì ta cũng chỉ tới một mình. - Hắn ngập ngừng một chút, rồi hỏi:
- Nhưng theo như tin tức thì người dẫn đầu là Kim tiểu tử, thiên tài của quý phái. Tại sao không thấy mặt?
Ngụy Tông Tân lắc đầu, nói:
- Kim sư đệ không có thói quen khách khí nên đã chạy tới phủ của ngươi rồi.
Vũ Vô Thường ngẩn người, sau đó chợt hiểu liền cười nói:
- Đây là truyền thống của quý phái phải không?
Ngụy Tông Tân tức giận, trừng mắt nhìn hắn một cái. Hai người lên ngựa sóng vai đi chẳng hề để ý tới những người xung quanh.
Nhưng cho dù thái độ của bọn họ như thế, những người quanh đó cũng không dám làm càn. Đám người đó càng cúi thấp sau đó đi về phía cửa thành.
Một lúc sát, tất cả mọi người đều đi hết. Khung cảnh lại trở nên vắng lặng, ngay cả mấy cái ô để che nắng cũng bị mang đi.
Sau khi mọi người đi khỏi, hai bóng người chợt đột ngột xuất hiện.
- Hạ huynh đệ! Ta nói có sai đâu. - Kim Chiến Dịch đắc ý nói:
- Nếu chúng ta tới đây chắc chắn sẽ bị những người này làm phiền đến chết.
Hạ Nhất Minh cũng chẳng biết nói gì. Những thật ra, hắn cũng không thích giao tiếp với những người đó, nên đồng ý với lựa chọn của Kim Chiến Dịch.
- Kim huynh! Những người đó chính là thế gia của Đại Thân hay sao?
- Bọn họ không phải là thế gia như ở vùng Tây Bắc đâu. - Kim Chiến Dịch thuận miệng, nói:
- Các thế gia ở phía Tây của Đại Thân thuộc loại gia tộc mới phát triển. Trong những gia tộc này chỉ cần xuất hiện một tiên thiên cường giả là có thể thành lập một thế gia kéo dài vài trăm năm. Nhưng những gia tộc đó không thể so sánh được với những đại gia tộc đã trải qua cả ngàn năm.
Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng gật đầu. Đại Thân hoàn toàn khác với Tây Bắc.
Một tiên thiên cao thủ thành lập gia tộc là việc mà ở vùng Tây Bắc khó có thể tưởng tượng được.
Đến bây giờ, Hạ Nhất Minh mới hiểu được các khu vực đều có những điều khác nhau.
Sự khinh thường trên mặt Kim Chiến Dịch chỉ thoáng qua liền biến mất. Hắn nghiêm mặt nói:
- Hạ huynh! Thế gia ở nơi đây không thể so sánh với những đại gia tộc ở bên trong nội địa. Nếu sau này, ngươi có vào nội địa, không thể coi thường.
Hạ Nhất Minh cảm thấy rùng mình, hỏi:
- Thực lực của các thế gia trong nội địa thế nào?
- Rất mạnh! - Kim Chiến Dịch nghiêm túc nói:
- Thế gia trong nội địa cũng có cả những gia tộc siêu cấp có đến mấy ngàn năm lịch sử. Trong những gia tộc đó, bọn họ căn cơ vô cùng sâu, với vô số cao thủ hàng đầu. - Hắn ngập ngừng một chút, nói:
- Nghe nói, trong mấy gia tộc đó thậm chí còn có cả cao thủ cấp bậc tông giả. Cho nên không thể khinh thường. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hạ Nhất Minh hít một hơi thật sâu. Một cái gia tộc không phải là một môn phái mà có cả cao thủ cấp bậc tôn giả. Việc như thế đúng là không thể ngờ được.
Hắn nhìn về phía Tây Bắc, mà trong lòng không biết nói gì.
Thực lực của Đại Thân quả nhiên Tây Bắc không thể so sánh được.
Đây chính là bình nguyên trung tâm, nổi tiếng. Chỉ nghe đến cái tên cũng xác định được vị trí của nó trên đại lục.
Ở giữa đại lục, chính là bình nguyên bằng phẳng, kéo dài cả ngàn dặm.
Khu vực bình nguyên mặc dù không thể rộng lớn được như phương Đông và phương Tây, nhưng nó chính là khu vực nối liền giữa hai nơi. Cho dù là phương Đông hay phương Tây thì cũng đều xây dựng ở hai đầu bình nguyên vô số tòa thành, dùng để ngăn cản sự tiến công của đối phương.
Từ trước tới nay, trong khoảng ba mươi năm lại có một bên cường thịnh còn một bên suy yếu. Trải qua bao nhiêu năm, trên khu vực bình nguyên đã diễn ra vô số trận chiến đấu khốc liệt.
Mỗi một tấc đất trên bình nguyên thấm đẫm không biết bao nhiêu là máu.
Khi Hạ Nhất Minh đi theo đội ngũ của Linh Tiêu bảo điện tới đây, quân đội của Đại Thân đã tập trung tại các thành thị nơi biên giới.
Trong phạm vi của Đại Thân, Linh Tiêu bảo điện được nhắc tới đầu tiên. Thế lực của bọn họ trải khắp cả phương Đông, cho dù là hoàng thất cũng không dám chọc vào.
Đó chính là hiệu quả của việc có được một số lượng lớn cường giả siêu cấp.
Mặc trời chói chang lơ lửng trên đỉnh đầu, tỏa ánh sáng gay gắt xuống mặt đất.
Từ khu phố thuộc một ngôi thành hùng vĩ gần bình nguyên có một vị đại hán trung niên mập mạp đi ra khỏi thành, cầm ô đứng chờ hơn hai canh giờ.
Phía sau người đó có hơn mười người ăn mặc khác nhau đứng thành từng nhóm. Mỗi một nhóm có khoảng năm đến mười người. Tất cả đều cầm ô đứng với nhau đang thảo luận một chuyện gì đó.
Trong số đó, ngoài những người lớn tuổi ra, khuôn mặt những người trẻ tuổi có một chút kiêu ngạo. Điều khiến cho kẻ khác kinh ngạc chính là đám người cao tuổi trong số đó lại toát ra khí thế trầm ổn giống như một ngọn núi. Bởi tu vi của bọn họ đã đạt tới cảnh giới tiên thiên.
Tuy nhiên tất cả đều hết sức cung kính với đại hán trung niên kia. Giống như hắn chính là người đứng đầu.
Mọi người ngồi dưới ô, từ từ uống từng ngụm nước chè thơm mát, tán gẫu với nhau.
Nhìn dáng vẻ nhàn nhã của họ ai cũng nghĩ họ đang ngồi nghỉ ngơi. Nhưng thực tế, tất cả những người đó đều đang chờ đội ngũ của Linh Tiêu bảo điện.
Cuối cùng, trong tầm mắt của họ cũng xuất hiện một đội nhân mã.
Sau khi những bóng người đầu tiên xuất hiện, tuy nét mặt vẫn thản nhiên nhưng trong lòng bọn họ lại thầm kêu lên cuối cùng cũng tới.
Tốc độ của đoàn ngựa cực nhanh. Tiếng vó ngựa vang vọng trong bình nguyên khiến cho khung cảnh càng thêm hoàng tráng.
Tất cả những người đang ngồi đó đều hơi biến sắc nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.
Chỉ trong chốc lát, đoàn ngựa cũng chỉ còn cách hơn trăm thước.
Đột nhiên, không có một tiếng quát hay sự ra hiệu của ai, tất cả đám kỵ sĩ cùng kéo cương khiến cho ngựa dựng đứng lên rồi dừng lại.
Động tác của mấy trăm kỵ sĩ đều tăm tắp, làm cho mọi người chấn động.
Khuôn mặt những người đứng sau đại hán trung niên vẫn thản nhiên, nhưng tròng lòng lại có chút hoảng sợ. Cảm nhận thực lực của đội hình trước mắt, mấy người đó đều có chút ngơ ngác.
Đại hán mập cười ha hả, bước ra. Mặc dù vóc người của hắn rất béo nhưng động tác lại không hề chậm. Thoáng cái, hắn đã tới trước mặt đám kỵ sĩ, cao giọng nói:
- Đại Thân đông chinh, phó Thống soái Vũ Vô Thường nghênh đón các vị dũng sĩ của Linh Tiêu bảo điện. Xin hỏi vị huynh đài nào dẫn đầu?
Tiếng nói của hắn không to nhưng vẫn đập vào tai mỗi người. Sau khi thấy đại hán mập biểu hiện thực lực, sự kiêu ngạo của đám kỵ sĩ cũng mất đi vài phần.
Trên thế giới này, ngoại trừ Linh Tiêu bảo điện vẫn còn có những người khác nữa.
Kỵ sĩ cầm đầu chỉnh lại mũ giáp, cất tiếng cười to, nói:
- Lão già kia! Ngươi không nhận ra lão phu hay sao?
Vũ Vô Thường giật mình, không tin vào mắt mình, nói:
- Ngụy Tông Tân! Ngươi tự mình cầm đầu?
Đám người cách đó không xa chợt nổi lên những tiếng xì xầm. Sau khi đại hán trung niên đứng dậy cũng chẳng còn ai dám ngồi nữa. Còn hai mươi cao thủ tiên thiên thì kinh ngạc nhìn đám kỵ sĩ, ánh mắt có chút hoảng sợ.
Hiển nhiên, tiếng kêu của đại hán mập đã khiến cho bọn họ sợ hãi.
Cái tên Ngụy Tông Tân có lẽ đám tiểu bối chẳng mấy người biết. Nhưng đối với mấy lão già như bọn họ lại chẳng khác gì sấm vọng bên tai.
Khi bọn họ bước chân vào võ đạo thì cái tên đó đã tỏa sáng rực rỡ, chẳng khác gì mặt trời.
Một người thanh niên, kéo tay áo một vị lão nhân, thấp giọng hỏi:
- Thái gia gia! Danh tiếng người này so với Kim Chiến Dịch tiền bối như thế nào?
Lão nhân trầm giọng, nói:
- Ngụy tiền bối thành danh trước Kim Chiến Dịch cả trăm năm.
Tất cả mọi người đều thầm than trong lòng. Linh Tiêu bảo điện đúng là môn phái mạnh nhất Đại Thân, cường giả nối tiếp nhau không đời nào là không có.
Ngụy Tông Tân nhảy xuống ngựa, nói:
- Thế nào? Chẳng lẽ ta không đến được hay sao?
Vũ Vô Thường lắc đầu, nói:
- Tất nhiên là có thể. Nhưng ta không hiểu là trăm năm trước ngươi đẽ tuyên bố quy ẩn, toàn lực đột phá cảnh giới tôn giả. - Hắn đảo mắt một cái, ngập ngừng hỏi:
- Ngươi trở thành tôn giả rồi hay sao?
Nét mặt già nua của Ngụy Tông Tân đỏ bừng lên, nói:
- Chuyện cũ không nhắc tới nữa. Chúng ta đã đi cả đoạn đường dài, ngươi nhanh xếp chỗ nghỉ đi.
Vũ Vô Thường cười ha hả. Cánh tay to béo vung lên một cái liền có người chạy tới đưa đoàn ngựa vào trong thành.
Đến lúc này, đám người phía sau, dưới sự dẫn đầu của hai mươi tiên thiên cao thủ, bước tới để chào.
Đám thanh niên bình thường vẫn vô cùng cao ngạo, nhưng lúc này lại cầm như hến, ngay cả tư cách mở miệng cũng không có.
Ngụy Tông Tân mỉm cười, nói:
- Vũ huynh! Ngươi vẫn thích khoa trương như thế.
Vũ Vô Thường lắc đầu, cười khổ:
- Ngụy huynh nói đùa. Nếu biết ngươi dẫn đoàn tới, thì ta cũng chỉ tới một mình. - Hắn ngập ngừng một chút, rồi hỏi:
- Nhưng theo như tin tức thì người dẫn đầu là Kim tiểu tử, thiên tài của quý phái. Tại sao không thấy mặt?
Ngụy Tông Tân lắc đầu, nói:
- Kim sư đệ không có thói quen khách khí nên đã chạy tới phủ của ngươi rồi.
Vũ Vô Thường ngẩn người, sau đó chợt hiểu liền cười nói:
- Đây là truyền thống của quý phái phải không?
Ngụy Tông Tân tức giận, trừng mắt nhìn hắn một cái. Hai người lên ngựa sóng vai đi chẳng hề để ý tới những người xung quanh.
Nhưng cho dù thái độ của bọn họ như thế, những người quanh đó cũng không dám làm càn. Đám người đó càng cúi thấp sau đó đi về phía cửa thành.
Một lúc sát, tất cả mọi người đều đi hết. Khung cảnh lại trở nên vắng lặng, ngay cả mấy cái ô để che nắng cũng bị mang đi.
Sau khi mọi người đi khỏi, hai bóng người chợt đột ngột xuất hiện.
- Hạ huynh đệ! Ta nói có sai đâu. - Kim Chiến Dịch đắc ý nói:
- Nếu chúng ta tới đây chắc chắn sẽ bị những người này làm phiền đến chết.
Hạ Nhất Minh cũng chẳng biết nói gì. Những thật ra, hắn cũng không thích giao tiếp với những người đó, nên đồng ý với lựa chọn của Kim Chiến Dịch.
- Kim huynh! Những người đó chính là thế gia của Đại Thân hay sao?
- Bọn họ không phải là thế gia như ở vùng Tây Bắc đâu. - Kim Chiến Dịch thuận miệng, nói:
- Các thế gia ở phía Tây của Đại Thân thuộc loại gia tộc mới phát triển. Trong những gia tộc này chỉ cần xuất hiện một tiên thiên cường giả là có thể thành lập một thế gia kéo dài vài trăm năm. Nhưng những gia tộc đó không thể so sánh được với những đại gia tộc đã trải qua cả ngàn năm.
Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng gật đầu. Đại Thân hoàn toàn khác với Tây Bắc.
Một tiên thiên cao thủ thành lập gia tộc là việc mà ở vùng Tây Bắc khó có thể tưởng tượng được.
Đến bây giờ, Hạ Nhất Minh mới hiểu được các khu vực đều có những điều khác nhau.
Sự khinh thường trên mặt Kim Chiến Dịch chỉ thoáng qua liền biến mất. Hắn nghiêm mặt nói:
- Hạ huynh! Thế gia ở nơi đây không thể so sánh với những đại gia tộc ở bên trong nội địa. Nếu sau này, ngươi có vào nội địa, không thể coi thường.
Hạ Nhất Minh cảm thấy rùng mình, hỏi:
- Thực lực của các thế gia trong nội địa thế nào?
- Rất mạnh! - Kim Chiến Dịch nghiêm túc nói:
- Thế gia trong nội địa cũng có cả những gia tộc siêu cấp có đến mấy ngàn năm lịch sử. Trong những gia tộc đó, bọn họ căn cơ vô cùng sâu, với vô số cao thủ hàng đầu. - Hắn ngập ngừng một chút, nói:
- Nghe nói, trong mấy gia tộc đó thậm chí còn có cả cao thủ cấp bậc tông giả. Cho nên không thể khinh thường. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hạ Nhất Minh hít một hơi thật sâu. Một cái gia tộc không phải là một môn phái mà có cả cao thủ cấp bậc tôn giả. Việc như thế đúng là không thể ngờ được.
Hắn nhìn về phía Tây Bắc, mà trong lòng không biết nói gì.
Thực lực của Đại Thân quả nhiên Tây Bắc không thể so sánh được.