Vũ Thần
Chương 364: Thân phận
Khung cảnh trong hoa viên vô cùng rực rỡ với hàng trăm loài hoa đua nhau khoe sắc. Dưới cái nắng chói chang của mùa hè, được ngồi trong bóng mát của một cái đình với ấm trà thơm ngát, lại có bằng hữu nói chuyện thì còn gì tuyệt vời hơn nữa?
Nhưng lúc này, khung cảnh trong đó lại có chút nặng nề. Khi Hạ Nhất Minh nói với Trương Trọng Cẩn ý định cùng Kim Chiến Dịch liên thủ đánh với song ma thì vị cường giả Nhất đường thiên đó như không tin vào tai mình nữa.
Hắn quay đầu nhìn về phía Kim Chiến Dịch. Kim Chiến Dịch bất đắc dĩ ôm quyền, nói:
- Ta cùng với Hạ huynh đã luận bàn với nhau một chút. Nhưng dù sao thì nó cũng không phải là một cuộc chiến sinh tử nên hai bên không thể thi triển hết sức. Vì thế, nó vẫn không thể giúp gì được cho cả hai chúng ta. Chính vì vậy, Hạ huynh mới đề nghị cả hai liên thủ đánh với Kỳ Liên song ma một trận.
Trong lòng Hạ Nhất Minh cảm thấy tức giận khi Kim Chiến Dịch đổi trắng thay đen như thế. Nhưng dù tức giận thì nét mặt hắn vẫn thản nhiên.
Trương Trọng Cẩn trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu, nói:
- Hạ huynh! Ngươi thực lòng muốn đánh một trận với Kỳ Liên song ma?
- Tất nhiên! - Hạ Nhất Minh thản nhiên nói. Nhưng trong lời nói của hắn có bao nhiêu là thật thì chỉ có trời mới biết.
Trương Trọng Cẩn cười khổ một tiếng, nói:
- Hạ huynh! Ngươi không phải là đệ tử của Linh Tiêu bảo điện, nếu mà như thế chỉ sợ khiến cho người ta hiểu lầm.
Hạ Nhất Minh giật mình. Hắn chớp chớp đôi mắt, sực nhớ ra thân phận của mình.
Xuất thân của hắn là từ một trong những chi phái của Thiên Trì sơn. Nhưng sau khi rời khỏi vùng Tây Bắc, bất cứ ai cũng tưởng hắn là người thuộc Thiên Trì chủ mạch.
Mà thực tế đúng là như vậy. Nếu Hạ Nhất Minh chỉ là một trưởng lão bình thường của Hoành Sơn thì với thân phận đó rất khó có thể nhận được sự chỉ điểm của đám cường giả. Mà đám tôn giả cũng chẳng lãng phí thời gian với hắn.
Bây giờ, nếu hắn liên thủ với Kim Chiến Dịch thì chẳng khác nào đại biểu cho Thiên Trì sơn kết giao với Linh Tiêu bảo điện. Nghĩ tới những điều này, nét mặt của Hạ Nhất Minh dần trở nên nghiêm túc.
Đột nhiên, Kim Chiến Dịch phá lên cười, lắc lắc đầu, nói:
- Trương sư huynh! Quan hệ giữa Linh Tiêu bảo điện chúng ta với Thiên Trì sơn còn phải giấu nữa hay sao? - Hắn cười cười nói:
- Cứ mười năm Linh Tiêu bảo điện chúng ta lại cho đệ tử đến các nơi với tư cách luận bàn vũ kỹ. Nhưng trong đó có gì thì các ngươi nghĩ rằng những môn phái lớn lại không biết hay sao?
Nét mặt nghiêm túc của Hạ Nhất Minh liền có chút xấu hổ. Chuyện lớn như vậy, nếu nghĩ có thể giấu được các môn phái khác thì đúng là hoang tưởng.
Hạ Nhất Minh suy nghĩ một chút rồi nói:
- Trương huynh! Kim huynh nói không sai! Quan hệ giữa Thiên Trì sơn chúng ta và quý phái cũng không phải là nhỏ. Đã như thế thì cũng chẳng có gì phải lo ngại lắm.
Trương Trọng Cẩn suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Đúng như Hạ Nhất Minh nói, cho dù mình có ngại mà không làm đi chăng nữa thì cũng chẳng thể khiến cho người khác thay đổi được suy nghĩ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Cũng được! Hạ huynh! Nếu ngươi đã có hứng thú với cuộc chiến này như thế thì ta sẽ đề nghị với các vị tôn giả của bổn môn. Nhưng bọn họ có chấp nhận hay không thì lão phu cũng không dám chắc. - Trương Trọng Cẩn nghiêm túc nói.
Quyền quyết định không ở trong tay hắn vì thế cố gắng nói một, hai câu đã là hết sức rồi. Trong lòng Hạ Nhất Minh cảm thấy hết sức ấm ức, nhưng nét mặt vẫn cảm kích nói:
- Đa tạ Trương huynh.
Sau khi Trương Trọng Cẩn đi ra khỏi phòng, Hạ Nhất Minh tức giận trừng mắt nhì Kim Chiến Dịch nói:
- Kim huynh! Ngươi hài lòng rồi chứ?
Kim Chiến Dịch cười hắc hắc, nói:
- Hạ huynh! Chẳng lẽ ngươi không có bất kỳ hứng thú nào đối với trận chiến này hay sao? - Hắn nghiêm mặt nói:
- Nếu thật sự ngươi không hề có một chút thích thú, ta sẽ đi nói với Trương sư huynh. Chắc chắn hắn sẽ nể mặt mũi của ta. Tất nhiên là bản bí tịch chính, ta vẫn sẽ mượn cho ngươi xem thử.
Hạ Nhất Minh hơi run run, quay đầu đi. Chợt thoáng nhìn thấy ánh mắt Kim Chiến Dịch... Từ trong đó, Hạ Nhất Minh có thể nhận thấy thành tâm của đối phương.
Hắn hơi có chút kích động suýt thốt ra chuyện đối chiến với song ma không phải là ý nguyện của mình. Nhưng khi những lời đó vừa mới lên đến cổ liền nghẹn lại không ra tiếp được nữa.
Từ sâu thẳm trong lòng Hạ Nhất Minh đối với lời đề nghị của Kim Chiến Dịch cũng chẳng phải như thế. Có thể đánh một trận với những cao thủ đẳng cấp như song ma không phải lúc nào cũng muốn là được. Nếu bỏ lỡ cơ hội này thì quả là đáng tiếc.
Còn về việc nguy hiểm tới tính mạng...
Với Toản Địa chi thuật cùng với Phong Vân Vũ Vụ có khả năng mê hoặc cảm giác người khác, Hạ Nhất Minh không thể nghĩ ra được người nào đẳng cấp dưới tôn giả mà có thể uy hiếp tính mạng của hắn.
Kim Chiến Dịch đã không mà ngay cả Kỳ Liên song ma lại càng không nốt.
Như hiểu được chút do dự trong lòng Hạ Nhất Minh cùng suy nghĩ của hắn, Kim Chiến Dịch cất tiếng cười, nói:
- Hạ huynh! Sau khi xem trận chiến của ngươi với Hùng Vô Cực, ta biết rằng ngươi cũng chỉ là một con người. Chúng ta đều gống nhau, không thể bỏ qua được sự tranh đấu. Càng khiêu chiến cường giả, thì những người như chúng ta mới có thể phát huy được toàn bộ tiềm lực của mình, đạt tới thực lực và địa vị cao hơn.
Hạ Nhất Minh bồi hồi nhớ tới những gì mà mình trải qua trên con đường tu luyện. Nếu không có sự uy hiếp của những địch thủ mạnh mẽ thì sau khi hắn bước vào tiên thiên cũng không thể tiến bộ nhanh như thế.
Có điều, hắn vẫn thở dài một tiếng, nói:
- Kim huynh! Chẳng lẽ, ngươi không cảm thấy phương pháp này rất nguy hiểm hay sao?
- Nguy hiểm? - Kim Chiến Dịch cười lạnh một tiếng, nói:
- Muốn đạt được tốc độ nhanh mà không chịu một số nguy hiểm là điều hoàn toàn không tưởng. Hơn nữa, chúng ta cũng không thể giao chiến với những đối thủ có thực lực vượt quá xa. Mà nếu thực sự gặp phải những đối thủ như thế thì ngươi muốn bỏ chạy cũng chẳng được.
Hạ Nhất Minh dở khóc, dở cười, lắc đầu. Chút tức giận trong lòng hoàn toàn biến mất. Cảm giác mong đợi về trận chiến với Kỳ Liên song ma tràn ngập trong lòng.
Đội xe cũng không hề dừng lại trong khu vực thành thị một ngày nào mà vẫn cứ đi tiếp. Đi được khoảng chừng một tháng, bọn họ cũng tới được đích của chuyến đi.
Suốt dọc đường, Hạ Nhất Minh đã có một sự hiểu biết mới về địa vị của Linh Tiêu bảo điện ở Đại Thân quốc.
Trong phạm vị của Đại Thân, đội xe đến bất kỳ đâu cũng có người đón tiếp. Hơn nữa, những người ra đón tiếp không chỉ là đám đệ tử bên ngoài của Linh Tiêu bảo điện mà còn có cả nhưng nhân vật nắm quyền tại nơi đó.
Trong số đám quan phủ của Đại Thân, người đạt tới tiên thiên cũng chẳng có mấy.
Tất nhiên, những người là tiên thiên cường giả thì ít nhiều cũng có quan hệ với Linh Tiêu bảo điện. Tất cả đều hết sức cung kính với Trương Trọng Cẩn và Kim Chiến Dịch.
Đám tiên thiên cường giả đó cũng giống hệt như các chi phái của Thiên Trì sơn. Mặc dù không phải chính thức thuộc về chủ mạch nhưng vẫn có những mối quan hệ với nhau. Cho dù là Linh Tiêu bảo điện cũng không thể thay thế được điều đó.
Đến hôm nay, mặc dù đội xe vẫn duy trì tốc độ như trước nhưng nét mặt mỗi người đều có chút rạng rỡ. Trong số họ, có nhiều người không phải là lần đầu tiên mới ra ngoài. Nhưng được trở về nhà thì cho dù là ai cũng đều có một cảm giác như nhau.
Kim Chiến Dịch chỉ về phía trước nói:
- Hạ huynh! Chúng ta tới nơi rồi.
Hạ Nhất Minh vén màn xe, giương mắt nhìn. Xa xa có thể nhìn thấy một tòa kiến trúc cực cao nằm trên mặt đất. Mặc dù khoảng cách còn rất xa nhưng hắn vẫn có thể thấy được rõ ràng đó không phải là một ngọn núi.
Địa thế nơi đây vô cùng bằng phẳng, không thể chợt xuất hiện một ngọn núi như vậy được. Hắn trầm ngâm một chút rồi nhắm hai mắt lại. Khi hắn mở mắt ra, quang mang trong mắt liền lóe lên rõ rệt.
Kim Chiến Dịch mỉm cười. Hắn đã quá quen với biểu hiện của những người lần đầu tiên tới Linh Tiêu bảo điện.
Cuối cùng, Hạ Nhất Minh cũng nhìn rõ được khối kiến trúc cao vút đó chính là một tòa tháp. Bởi vì còn rất xa nên chưa thể ước chừng được độ cao của nó, nhưng chỉ cần như thế cũng đủ khiến cho hắn ngây ngất. Hắn tin rằng khi bản thân đứng dưới ngọn tháp, cảm giác đó còn tăng lên gấp trăm ngàn lần.
Liếc mắt nhìn sang, hắn thấy được Kim Chiến Dịch đang cười cười cùng với sự tự hào trong đáy mắt. Hạ Nhất Minh chợt hiểu địa vị của ngôi tháp này trong Linh Tiêu bảo điện chẳng khác gì Thiên Trì chủ phong.
Có lẽ, nó chính là thánh địa trong lòng mỗi người trên Linh Tiên bảo điện. Cho dù là Kim Chiến Dịch cũng không có ngoại lệ.
Có gắng kìm nén lòng hiếu kỳ lại. Nhưng càng tới gần, cảnh tượng trước mắt càng khiến cho Hạ Nhất Minh cảm thấy sợ hãi. Trước mặt hắn dần hiện ra một tòa thành thị. Một ngôi thành vô cùng lớn, bao xung quanh ngọn tháp.
Hạ Nhất Minh không thể ngờ được trên thế giới này lại có một tòa thành đẹp đến như vậy. Nhưng nhìn kỹ thì nó như thiếu một cái gì đó quan trọng nhất.
Bắt gặp ánh mắt của Hạ Nhất Minh, Kim Chiến Dịch mở miệng hỏi:
- Hạ huynh! Ngươi đang tìm gì thế?
Hạ Nhất Minh ngập ngừng một chút, nói:
- Tường thành! Tại sao ngôi thành này lại không có tường thành?
Kim Chiến Dịch bật cười, nói:
- Bởi vì tường thành quá rắc rối, ảnh hưởng tới thời gian đi ra đi vào của mọi người. Chính vì vậy chúng ta đã phá bỏ nó.
Nhưng lúc này, khung cảnh trong đó lại có chút nặng nề. Khi Hạ Nhất Minh nói với Trương Trọng Cẩn ý định cùng Kim Chiến Dịch liên thủ đánh với song ma thì vị cường giả Nhất đường thiên đó như không tin vào tai mình nữa.
Hắn quay đầu nhìn về phía Kim Chiến Dịch. Kim Chiến Dịch bất đắc dĩ ôm quyền, nói:
- Ta cùng với Hạ huynh đã luận bàn với nhau một chút. Nhưng dù sao thì nó cũng không phải là một cuộc chiến sinh tử nên hai bên không thể thi triển hết sức. Vì thế, nó vẫn không thể giúp gì được cho cả hai chúng ta. Chính vì vậy, Hạ huynh mới đề nghị cả hai liên thủ đánh với Kỳ Liên song ma một trận.
Trong lòng Hạ Nhất Minh cảm thấy tức giận khi Kim Chiến Dịch đổi trắng thay đen như thế. Nhưng dù tức giận thì nét mặt hắn vẫn thản nhiên.
Trương Trọng Cẩn trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu, nói:
- Hạ huynh! Ngươi thực lòng muốn đánh một trận với Kỳ Liên song ma?
- Tất nhiên! - Hạ Nhất Minh thản nhiên nói. Nhưng trong lời nói của hắn có bao nhiêu là thật thì chỉ có trời mới biết.
Trương Trọng Cẩn cười khổ một tiếng, nói:
- Hạ huynh! Ngươi không phải là đệ tử của Linh Tiêu bảo điện, nếu mà như thế chỉ sợ khiến cho người ta hiểu lầm.
Hạ Nhất Minh giật mình. Hắn chớp chớp đôi mắt, sực nhớ ra thân phận của mình.
Xuất thân của hắn là từ một trong những chi phái của Thiên Trì sơn. Nhưng sau khi rời khỏi vùng Tây Bắc, bất cứ ai cũng tưởng hắn là người thuộc Thiên Trì chủ mạch.
Mà thực tế đúng là như vậy. Nếu Hạ Nhất Minh chỉ là một trưởng lão bình thường của Hoành Sơn thì với thân phận đó rất khó có thể nhận được sự chỉ điểm của đám cường giả. Mà đám tôn giả cũng chẳng lãng phí thời gian với hắn.
Bây giờ, nếu hắn liên thủ với Kim Chiến Dịch thì chẳng khác nào đại biểu cho Thiên Trì sơn kết giao với Linh Tiêu bảo điện. Nghĩ tới những điều này, nét mặt của Hạ Nhất Minh dần trở nên nghiêm túc.
Đột nhiên, Kim Chiến Dịch phá lên cười, lắc lắc đầu, nói:
- Trương sư huynh! Quan hệ giữa Linh Tiêu bảo điện chúng ta với Thiên Trì sơn còn phải giấu nữa hay sao? - Hắn cười cười nói:
- Cứ mười năm Linh Tiêu bảo điện chúng ta lại cho đệ tử đến các nơi với tư cách luận bàn vũ kỹ. Nhưng trong đó có gì thì các ngươi nghĩ rằng những môn phái lớn lại không biết hay sao?
Nét mặt nghiêm túc của Hạ Nhất Minh liền có chút xấu hổ. Chuyện lớn như vậy, nếu nghĩ có thể giấu được các môn phái khác thì đúng là hoang tưởng.
Hạ Nhất Minh suy nghĩ một chút rồi nói:
- Trương huynh! Kim huynh nói không sai! Quan hệ giữa Thiên Trì sơn chúng ta và quý phái cũng không phải là nhỏ. Đã như thế thì cũng chẳng có gì phải lo ngại lắm.
Trương Trọng Cẩn suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Đúng như Hạ Nhất Minh nói, cho dù mình có ngại mà không làm đi chăng nữa thì cũng chẳng thể khiến cho người khác thay đổi được suy nghĩ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Cũng được! Hạ huynh! Nếu ngươi đã có hứng thú với cuộc chiến này như thế thì ta sẽ đề nghị với các vị tôn giả của bổn môn. Nhưng bọn họ có chấp nhận hay không thì lão phu cũng không dám chắc. - Trương Trọng Cẩn nghiêm túc nói.
Quyền quyết định không ở trong tay hắn vì thế cố gắng nói một, hai câu đã là hết sức rồi. Trong lòng Hạ Nhất Minh cảm thấy hết sức ấm ức, nhưng nét mặt vẫn cảm kích nói:
- Đa tạ Trương huynh.
Sau khi Trương Trọng Cẩn đi ra khỏi phòng, Hạ Nhất Minh tức giận trừng mắt nhì Kim Chiến Dịch nói:
- Kim huynh! Ngươi hài lòng rồi chứ?
Kim Chiến Dịch cười hắc hắc, nói:
- Hạ huynh! Chẳng lẽ ngươi không có bất kỳ hứng thú nào đối với trận chiến này hay sao? - Hắn nghiêm mặt nói:
- Nếu thật sự ngươi không hề có một chút thích thú, ta sẽ đi nói với Trương sư huynh. Chắc chắn hắn sẽ nể mặt mũi của ta. Tất nhiên là bản bí tịch chính, ta vẫn sẽ mượn cho ngươi xem thử.
Hạ Nhất Minh hơi run run, quay đầu đi. Chợt thoáng nhìn thấy ánh mắt Kim Chiến Dịch... Từ trong đó, Hạ Nhất Minh có thể nhận thấy thành tâm của đối phương.
Hắn hơi có chút kích động suýt thốt ra chuyện đối chiến với song ma không phải là ý nguyện của mình. Nhưng khi những lời đó vừa mới lên đến cổ liền nghẹn lại không ra tiếp được nữa.
Từ sâu thẳm trong lòng Hạ Nhất Minh đối với lời đề nghị của Kim Chiến Dịch cũng chẳng phải như thế. Có thể đánh một trận với những cao thủ đẳng cấp như song ma không phải lúc nào cũng muốn là được. Nếu bỏ lỡ cơ hội này thì quả là đáng tiếc.
Còn về việc nguy hiểm tới tính mạng...
Với Toản Địa chi thuật cùng với Phong Vân Vũ Vụ có khả năng mê hoặc cảm giác người khác, Hạ Nhất Minh không thể nghĩ ra được người nào đẳng cấp dưới tôn giả mà có thể uy hiếp tính mạng của hắn.
Kim Chiến Dịch đã không mà ngay cả Kỳ Liên song ma lại càng không nốt.
Như hiểu được chút do dự trong lòng Hạ Nhất Minh cùng suy nghĩ của hắn, Kim Chiến Dịch cất tiếng cười, nói:
- Hạ huynh! Sau khi xem trận chiến của ngươi với Hùng Vô Cực, ta biết rằng ngươi cũng chỉ là một con người. Chúng ta đều gống nhau, không thể bỏ qua được sự tranh đấu. Càng khiêu chiến cường giả, thì những người như chúng ta mới có thể phát huy được toàn bộ tiềm lực của mình, đạt tới thực lực và địa vị cao hơn.
Hạ Nhất Minh bồi hồi nhớ tới những gì mà mình trải qua trên con đường tu luyện. Nếu không có sự uy hiếp của những địch thủ mạnh mẽ thì sau khi hắn bước vào tiên thiên cũng không thể tiến bộ nhanh như thế.
Có điều, hắn vẫn thở dài một tiếng, nói:
- Kim huynh! Chẳng lẽ, ngươi không cảm thấy phương pháp này rất nguy hiểm hay sao?
- Nguy hiểm? - Kim Chiến Dịch cười lạnh một tiếng, nói:
- Muốn đạt được tốc độ nhanh mà không chịu một số nguy hiểm là điều hoàn toàn không tưởng. Hơn nữa, chúng ta cũng không thể giao chiến với những đối thủ có thực lực vượt quá xa. Mà nếu thực sự gặp phải những đối thủ như thế thì ngươi muốn bỏ chạy cũng chẳng được.
Hạ Nhất Minh dở khóc, dở cười, lắc đầu. Chút tức giận trong lòng hoàn toàn biến mất. Cảm giác mong đợi về trận chiến với Kỳ Liên song ma tràn ngập trong lòng.
Đội xe cũng không hề dừng lại trong khu vực thành thị một ngày nào mà vẫn cứ đi tiếp. Đi được khoảng chừng một tháng, bọn họ cũng tới được đích của chuyến đi.
Suốt dọc đường, Hạ Nhất Minh đã có một sự hiểu biết mới về địa vị của Linh Tiêu bảo điện ở Đại Thân quốc.
Trong phạm vị của Đại Thân, đội xe đến bất kỳ đâu cũng có người đón tiếp. Hơn nữa, những người ra đón tiếp không chỉ là đám đệ tử bên ngoài của Linh Tiêu bảo điện mà còn có cả nhưng nhân vật nắm quyền tại nơi đó.
Trong số đám quan phủ của Đại Thân, người đạt tới tiên thiên cũng chẳng có mấy.
Tất nhiên, những người là tiên thiên cường giả thì ít nhiều cũng có quan hệ với Linh Tiêu bảo điện. Tất cả đều hết sức cung kính với Trương Trọng Cẩn và Kim Chiến Dịch.
Đám tiên thiên cường giả đó cũng giống hệt như các chi phái của Thiên Trì sơn. Mặc dù không phải chính thức thuộc về chủ mạch nhưng vẫn có những mối quan hệ với nhau. Cho dù là Linh Tiêu bảo điện cũng không thể thay thế được điều đó.
Đến hôm nay, mặc dù đội xe vẫn duy trì tốc độ như trước nhưng nét mặt mỗi người đều có chút rạng rỡ. Trong số họ, có nhiều người không phải là lần đầu tiên mới ra ngoài. Nhưng được trở về nhà thì cho dù là ai cũng đều có một cảm giác như nhau.
Kim Chiến Dịch chỉ về phía trước nói:
- Hạ huynh! Chúng ta tới nơi rồi.
Hạ Nhất Minh vén màn xe, giương mắt nhìn. Xa xa có thể nhìn thấy một tòa kiến trúc cực cao nằm trên mặt đất. Mặc dù khoảng cách còn rất xa nhưng hắn vẫn có thể thấy được rõ ràng đó không phải là một ngọn núi.
Địa thế nơi đây vô cùng bằng phẳng, không thể chợt xuất hiện một ngọn núi như vậy được. Hắn trầm ngâm một chút rồi nhắm hai mắt lại. Khi hắn mở mắt ra, quang mang trong mắt liền lóe lên rõ rệt.
Kim Chiến Dịch mỉm cười. Hắn đã quá quen với biểu hiện của những người lần đầu tiên tới Linh Tiêu bảo điện.
Cuối cùng, Hạ Nhất Minh cũng nhìn rõ được khối kiến trúc cao vút đó chính là một tòa tháp. Bởi vì còn rất xa nên chưa thể ước chừng được độ cao của nó, nhưng chỉ cần như thế cũng đủ khiến cho hắn ngây ngất. Hắn tin rằng khi bản thân đứng dưới ngọn tháp, cảm giác đó còn tăng lên gấp trăm ngàn lần.
Liếc mắt nhìn sang, hắn thấy được Kim Chiến Dịch đang cười cười cùng với sự tự hào trong đáy mắt. Hạ Nhất Minh chợt hiểu địa vị của ngôi tháp này trong Linh Tiêu bảo điện chẳng khác gì Thiên Trì chủ phong.
Có lẽ, nó chính là thánh địa trong lòng mỗi người trên Linh Tiên bảo điện. Cho dù là Kim Chiến Dịch cũng không có ngoại lệ.
Có gắng kìm nén lòng hiếu kỳ lại. Nhưng càng tới gần, cảnh tượng trước mắt càng khiến cho Hạ Nhất Minh cảm thấy sợ hãi. Trước mặt hắn dần hiện ra một tòa thành thị. Một ngôi thành vô cùng lớn, bao xung quanh ngọn tháp.
Hạ Nhất Minh không thể ngờ được trên thế giới này lại có một tòa thành đẹp đến như vậy. Nhưng nhìn kỹ thì nó như thiếu một cái gì đó quan trọng nhất.
Bắt gặp ánh mắt của Hạ Nhất Minh, Kim Chiến Dịch mở miệng hỏi:
- Hạ huynh! Ngươi đang tìm gì thế?
Hạ Nhất Minh ngập ngừng một chút, nói:
- Tường thành! Tại sao ngôi thành này lại không có tường thành?
Kim Chiến Dịch bật cười, nói:
- Bởi vì tường thành quá rắc rối, ảnh hưởng tới thời gian đi ra đi vào của mọi người. Chính vì vậy chúng ta đã phá bỏ nó.