Vũ Thần
Chương 326: Trú nhan dược phương
Khai sơn đại bỉ dĩ nhiên không phải trò đùa, tuyệt đối không có khả năng kết thúc chỉ trong một ngày. Bất quá, trong ngày hôm nay Hoành Sơn nhất mạch quả thực đã có thành tích vô cùng tốt. Đặc biệt là Xa Văn Quân được Chu Bát Thất nhìn trúng đã vượt qua muôn vàn khó khăn, thắng liên tiếp ba trận, khí thế như chẻ tre, xem chừng có thể tiến vào hàng ngũ thập cường.
Sau bữa tối, Vu Kinh Lôi phân phó mọi người nghỉ ngơi, còn lão tự mình dẫn Hạ Nhất Minh, Dược đạo nhân cùng Vu Hi Thần tiến vào hậu viện.
Ở nơi này cũng có một gian phòng dành cho Viên Lễ Huân nhưng bình thường nàng cũng không ở đây, bởi Lê Minh Huyên thường kéo nàng tới chủ phong dành cho Bắc Cương Băng Cung để tu luyện độc môn công pháp.
Hạ Nhất Minh mặc dù tò mò, nhưng là bởi vì ánh mắt không vừa lòng của Lê Minh Huyên nên cũng chưa từng quan sát nơi này.
Thời gian này cũng là lúc Viên Lễ Huân tu luyện công pháp nên cũng không có mặt ở đây.
Chỉ có một người có tư cách tới đây là Bách Linh Bát, nhưng gã đã sớm trở lại căn phòng tối tăm, như u linh ẩn náu không từng xuất hiện.
Khi Hạ Nhất Minh tới nơi này, trong tay còn có thêm một đầu tiểu trư giống như con chó nhỏ. Cái mũi nó khụt khịt, dường như đang chìm vào giấc ngủ sâu nhưng không ai dám có dũng khí khinh thường.
Dù cho đầu linh thú này không có nửa điểm thực lực nhưng chỉ cần là thú cưng của Lão tổ tông trên Thiên Trì sơn cũng đủ để nó có được địa vị mà người bình thường không thể tượng tượng ra.
Vu Kinh Lôi nhìn Hạ Nhất Minh cười khổ một tiếng, nói:
- Hạ trưởng lão. Các ngươi thật có duyên với bảo trư này hả.
Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng đặt bảo trư bên cạnh bàn, chậm rãi ngồi xuống.
- Vu trưởng lão, đây là duyên phận đó.
Hạ Nhất Minh tủm tỉm cười, ánh mắt liếc qua thân thể bảo trư thân thể trắng như tuyết kia.
Nói cũng lạ, tiểu gia hỏa này mỗi ngày chạy đông chạy tây, cho dù là bùn đất cũng xuyên qua không biết bao nhiêu lần nhưng từ đầu tới cuối thân thể vẫn không dính một hạt bụi nào. Bất quá, nếu nó không có được năng lực thần kỳ này đám người Hạ Nhất Minh cũng không có khả năng yêu thích tiểu gia hỏa này như vậy.
- Đáng tiếc.
Dược trưởng lão đột nhiên lắc đầu.
- Đáng tiếc?
Hạ Nhất Minh kinh ngạc hỏi. Nguồn: http://truyenfull.vn
Dược trưởng lão ánh mắt nhìn bảo trư, nói:
- Ta hỏi thăm được, bảo trư này mặc dù hơi nhỏ nhưng quả thực đã sống hơn năm trăm năm rồi.
Đám người Hạ Nhất Minh giật mình, sau đó trong lòng đều xuất hiện cảm giác dở khóc dở cười.
- Dược trưởng lão, ngài nói đùa sao?
Hạ Nhất Minh không biết làm sao đành nói:
- Cho dù là chúng ta không thích tiểu gia hỏa này nhưng chỉ sợ cũng chưa từng có ai dám có ý định với nó.
Dược trưởng lão có chút gật đầu, nói:
- Ta biết, bởi vậy ta mới nói đáng tiếc. Ài...
Lão đột nhiên nhảy dựng lên, xoa xoa bắp đùi đau đớn.
Ngay khi vừa nói ra những lời trên, một bóng trắng như tia chớp với tốc độ vô cùng khủng bố đánh thẳng vào bắp đùi lão.
Mọi người ánh mắt nhìn nhau lúc này mới biết được nguyên nhân. Thì ra bảo trư vốn đang ngủ không biết đã tỉnh lại từ khi nào, hơn nữa ngay cả Hạ Nhất Minh cùng Vu Kinh Lôi cũng không thấy được tốc độ nó công kích Dược đạo nhân.
Bảo trư lúc này đã đứng trên mặt bàn, cái mũi nó chun lại tựa hồ như rất tức giận, ánh mắt hiện lên vẻ bất thiện quan sát Dược trưởng lão.
Hạ Nhất Minh nhíu mày, hắn với Dược đạo nhân có quan hệ không phải tầm thường bởi vậy hắn vung tay lên nói:
- Đi tìm Bách Linh Bát chơi đi.
Bảo trư khẽ kêu vào tiếng bất mãn sau đó lập tức biến mất. Bất quá mọi người không sao tưởng tượng cái người lúc nào cũng âm u quỷ dị cơ hồ không khác chút nào so với tượng gỗ như Bách Linh Bát, làm thế nào có thể chơi đùa cùng bảo trư kia.
Vu Kinh Lôi nhìn về phía bảo trư rời đi, nói:
- Hạ trưởng lão, tốc độ của bảo trư luôn luôn nhanh như vậy sao?
- Đúng vậy.
Hạ Nhất Minh gật đầu nói:
- Kỳ thực tốc độ nhanh nhất của nó còn hơn vừa nãy nhiều lắm.
Cùng ở với bảo trư vài tháng, Hạ Nhất Minh biết tiểu gia hỏa kia tuyệt đối không chỉ đơn giản như vậy.
Nếu quả thực có người nhìn bề ngoài của nó mà coi thường e rằng sẽ nhận được bài học khó quên.
Bất quá thực lực của nó cường đại ra sao ngay cả Hạ Nhất Minh ở chung vài tháng cũng không rõ ràng lắm. Dù sao với thân phận của tiểu gia hỏa này Hạ Nhất Minh cũng không tiện xuất ra Đại Khảm Đao hay Ngũ Hành Hoàn cùng nó giao đấu.
Bất quá ở cùng nhau một đoạn thời gian tình cảm hai bên càng thêm phát triển.
Dược trưởng lão vẫn tiếp tục xuýt xoa bởi vậy có thể thấy được một chút va chạm vừa rồi mang tới cho lão bao nhiêu đau đớn.
Vu Hi Thần đột nhiên cười nói:
- Dược sư huynh, nếu tiểu gia hỏa kia tiếp tục e rằng huynh thảm rồi.
Dược trưởng lão hít vào một ngụm lãnh khí, phát thệ nói:
- Sau này gặp lại nó, ta sẽ báo thù này.
Vu Kinh Lôi dở khóc dở cười nói:
- Quên đi. Nếu như người không phải có chủ ý với nội đan của nó, nó cũng không tự nhiên trêu chọc ngươi.
Dừng một chút, lão nói tiếp:
- Bảo trư này trong mười dặm xung quanh Thiên Trì danh tiếng đứng đầu, ngươi nếu thật sự bị nó thù ghét thì không phải là chuyện nhỏ nữa rồi.
Dược trưởng lão do dự một chút rốt cuộc khẽ gật đầu không nhắc lại chuyện này nữa.
Hạ Nhất Minh có chút xấu hổ, nói:
- Dược trưởng lão, nếu ngài thật sự muốn hả giận, hay để ta bắt tiểu gia hỏa kia lại để ngài đánh một trận?
Dược trưởng lão vung mạnh tay, tức giận nói:
- Hạ trưởng lão nói đùa, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng lão phu từng này tuổi đầu lại đi tính toán hơn thiệt với một đầu linh thú?
Hạ Nhất Minh cười khan hai tiếng. Hắn cũng rõ ràng, nếu đem bảo trư kia đi thịt lấy nội đan cho Dược đạo nhân, lão tuyệt đối sẽ không do dự đem đi luyện đan. Nhưng nếu muốn để lão tàn nhẫn đánh bảo trư một trận, lão nhân gia này quả thực cũng không có hứng thú càng không có mặt dày như vậy.
Ho nhẹ một tiếng, Hạ Nhất Minh nói:
- Vu trưởng lão. Ngài muốn chúng ta tới đây rốt cuộc là có chuyện gì cần bàn bạc?
Vu Kinh Lôi vỗ vỗ trán, nói:
- Thiếu chút nữa thì quên việc chính.
Lão lắc đầu nói:
- Các vị. Lão phu tập trung các vị tại đây quả thực là có việc cần bàn bạc.
Ánh mắt Vu Kinh Lôi dừng lại trên người Hạ Nhất Minh cùng Dược đạo nhân, nói:
- Kỳ thực chuyện này có liên quan chính tới hai người.
Hạ Nhất Minh chưa tỏ thái độ Dược đạo nhân đã nghiêm nghị nói:
- Nếu là có lợi xin sư thúc thay mặt làm chủ là được.
Hạ Nhất Minh con mắt mở lớn, mặc dù Vu Kinh Lôi chưa nói ra nhưng xem ra Dược đạo nhân đã đoán được rồi. Trong lòng hắn khẽ động, nói:
- Trú nhan đan?
- Không sai. Chính là Trú nhan đan.
Vu Kinh Lôi nghiêm mặt nói:
- Dược đạo nhân. Trú nhan đan cũng không phải là vật của Hoành Sơn chúng ta mà do ngươi trước khi gia nhập bởi cơ duyên mà có được nó. Phương pháp chế luyện cũng chỉ có mình ngươi biết được. Mặc dù đối với những lão bất tử như chúng ta nó không có quá nhiều tác dụng nhưng trong mắt kẻ khác nó quả thực là báu vật vô giá.
Dược đạo nhân mỉm cười nói:
- Báu vậy vô giá chưa hẳn đã đúng. Hơn nữa dược phương cũng không phải chỉ mình ta có.
Vu Kinh Lôi sắc mặt khẽ biến, nói:
- Không có khả năng. Nếu kẻ khác có được dược phương này, lẽ nào người của Linh Tiêu Bảo Điện lại không thể tìm được.
Dược đạo nhân cười hắc hắc, ánh mắt dừng trên người Hạ Nhất Minh.
Đám người Vu Kinh Lôi trong lòng khẽ động, nhất thời hiểu được. Lão cười khổ nói:
- Thì ra Dược trưởng lão đem dược phương cấp cho Hạ trưởng lão. Ài, như vậy chẳng có gì là lạ.
Hạ Nhất Minh cùng Dược đạo nhân có quan hệ ra sao Vu Kinh Lôi dĩ nhiên hiểu rõ.
Bởi vì không có con nên Dược trưởng lão đã sớm coi Hạ Vũ Cận cùng Hạ Vũ Đức như con ruột của mình. Đối với cháu của Hạ Vũ Đức là Hạ Nhất Minh lại càng yêu quý, cho dù ruột thịt cũng không khác gì.
Bất quá, vũ kỹ của Hạ Nhất Minh tăng lên, theo quy định của lịch đại tổ tông Hoành Sơn, bọn họ cũng không cách nào khác đành phải xưng hô với nhau là " trưởng lão".
Nhưng nếu có đồ tốt muốn truyền lại, khẳng định người đầu tiên Dược đạo nhân nghĩ tới chính là Hạ Nhất Minh.
- Nếu là chỉ có hai người các ngươi biết được mà lại chưa từng tiết lộ ra như vậy vấn đề thật ra cũng không lớn lắm.
Vu Kinh Lôi trầm ngâm giây lát nói.
Dược trưởng lão do dự một chút, nói:
- Sư thúc. Trương Trọng Cẩn tiền bối nói sao?
- Trương Trọng Cẩn đối với dược phương này dường như quan tâm rất lớn.
Vu Kinh Lôi trầm giọng nói:
- Bất quá xem ra nếu có đan thành lão cũng nguyện ý trả giá thật lớn để trao đổi cùng chúng ta.
- Đan thành quả thực không có khả năng.
Hạ Nhất Minh không chút nghĩ ngợi nói.
Sau khi xem qua dược phương Hạ Nhất Minh biết được, nếu muốn thu thập toàn bộ dược vật luyện chế tuyệt đối là một công việc vô cùng khó khăn.
Cho dù dùng sức lực bản thân cả đời đi thu thập cũng không nhất định đã làm được.
Hơn nữa còn chuyện mở lò luyện đan, thành công dĩ nhiên là tốt, nhưng nếu thất bại, e rằng uổng phí công phu một đời.
Bởi thế đừng nói không có đan thành, cho dù là có đi nữa cũng không có khả năng dùng để trao đổi.
Nghe được Hạ Nhất Minh quả quyết như thế, Vu Kinh Lôi không khỏi sửng sốt nhìn Dược đạo nhân.
Dược đạo nhân khóe miệng khẽ giật, dường như muốn nói điều gì đó. Lúc lâu sau lão mới chán nản thở dài nói:
- Sư thúc. Ta vừa mới tính qua. Cho dù là tập hợp được toàn bộ dược vật để luyện chế khả năng thành công cũng không tới một thành. Chưa kể muốn thu thập đủ dược vật luyện chế e rằng chỉ là nói mơ. Bởi thế đan thành tuyệt đối không có khả năng.
Vu Kinh Lôi lúc này mới thoải mái đôi chút, chân mày đang nhíu lại mới có chút giãn ra.
Hạ Nhất Minh suy nghĩ chợt xuất hiện, vội nói:
- Vu trưởng lão. Trương Trọng Cẩn muốn dùng thứ gì để trao đổi mà làm huynh phải suy nghĩ vậy?
Vu Kinh Lôi cười khổ một tiếng, nói:
- Cái giá của lão đưa ra thật sự rất lớn. Mặc dù Trú nhan đan này không phải của ta nhưng ta cũng khó có thể cự tuyệt ngay.
Hạ Nhất Minh vô cùng tò mò liền hỏi:
- Ngài nói rõ một chút xem.
Vu Kinh Lôi đưa một ngón tay ra, nói:
- Bọn họ hứa hẹn, nếu có được dược phương hoặc đan thành có thể dùng Tiên thiên kim đan để trao đổi.
Hạ Nhất Minh hoài nghi nói:
- Vu trưởng lão. Bọn họ đồng ý lấy một viên Tiên thiên kim đan để trao đổi sao?
Sau khi Hạ Nhất Minh gia nhập, Hoành Sơn đã có được không ít Tiên thiên nội đan. Bởi vậy thái độ đối với việc này đã không còn như trước nữa.
Nếu chỉ là một khỏa Tiên thiên kim đan làm sao có khiến hắn ngạc nhiên được.
Vu Kinh Lôi chậm rãi lắc đầu nói:
- Chỉ cần Linh Tiêu Bảo Điện còn tồn tại, như vậy cứ mười năm bọn họ sẽ đưa tới một khỏa Tiên thiên kim đan, cho tới năm trăm năm mới thôi.
Đám người Hạ Nhất Minh đồng thời hít sâu một hơi, trong đầu đồng loạt xuất hiện ý nghĩ. Thật là đại gia!
Sau bữa tối, Vu Kinh Lôi phân phó mọi người nghỉ ngơi, còn lão tự mình dẫn Hạ Nhất Minh, Dược đạo nhân cùng Vu Hi Thần tiến vào hậu viện.
Ở nơi này cũng có một gian phòng dành cho Viên Lễ Huân nhưng bình thường nàng cũng không ở đây, bởi Lê Minh Huyên thường kéo nàng tới chủ phong dành cho Bắc Cương Băng Cung để tu luyện độc môn công pháp.
Hạ Nhất Minh mặc dù tò mò, nhưng là bởi vì ánh mắt không vừa lòng của Lê Minh Huyên nên cũng chưa từng quan sát nơi này.
Thời gian này cũng là lúc Viên Lễ Huân tu luyện công pháp nên cũng không có mặt ở đây.
Chỉ có một người có tư cách tới đây là Bách Linh Bát, nhưng gã đã sớm trở lại căn phòng tối tăm, như u linh ẩn náu không từng xuất hiện.
Khi Hạ Nhất Minh tới nơi này, trong tay còn có thêm một đầu tiểu trư giống như con chó nhỏ. Cái mũi nó khụt khịt, dường như đang chìm vào giấc ngủ sâu nhưng không ai dám có dũng khí khinh thường.
Dù cho đầu linh thú này không có nửa điểm thực lực nhưng chỉ cần là thú cưng của Lão tổ tông trên Thiên Trì sơn cũng đủ để nó có được địa vị mà người bình thường không thể tượng tượng ra.
Vu Kinh Lôi nhìn Hạ Nhất Minh cười khổ một tiếng, nói:
- Hạ trưởng lão. Các ngươi thật có duyên với bảo trư này hả.
Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng đặt bảo trư bên cạnh bàn, chậm rãi ngồi xuống.
- Vu trưởng lão, đây là duyên phận đó.
Hạ Nhất Minh tủm tỉm cười, ánh mắt liếc qua thân thể bảo trư thân thể trắng như tuyết kia.
Nói cũng lạ, tiểu gia hỏa này mỗi ngày chạy đông chạy tây, cho dù là bùn đất cũng xuyên qua không biết bao nhiêu lần nhưng từ đầu tới cuối thân thể vẫn không dính một hạt bụi nào. Bất quá, nếu nó không có được năng lực thần kỳ này đám người Hạ Nhất Minh cũng không có khả năng yêu thích tiểu gia hỏa này như vậy.
- Đáng tiếc.
Dược trưởng lão đột nhiên lắc đầu.
- Đáng tiếc?
Hạ Nhất Minh kinh ngạc hỏi. Nguồn: http://truyenfull.vn
Dược trưởng lão ánh mắt nhìn bảo trư, nói:
- Ta hỏi thăm được, bảo trư này mặc dù hơi nhỏ nhưng quả thực đã sống hơn năm trăm năm rồi.
Đám người Hạ Nhất Minh giật mình, sau đó trong lòng đều xuất hiện cảm giác dở khóc dở cười.
- Dược trưởng lão, ngài nói đùa sao?
Hạ Nhất Minh không biết làm sao đành nói:
- Cho dù là chúng ta không thích tiểu gia hỏa này nhưng chỉ sợ cũng chưa từng có ai dám có ý định với nó.
Dược trưởng lão có chút gật đầu, nói:
- Ta biết, bởi vậy ta mới nói đáng tiếc. Ài...
Lão đột nhiên nhảy dựng lên, xoa xoa bắp đùi đau đớn.
Ngay khi vừa nói ra những lời trên, một bóng trắng như tia chớp với tốc độ vô cùng khủng bố đánh thẳng vào bắp đùi lão.
Mọi người ánh mắt nhìn nhau lúc này mới biết được nguyên nhân. Thì ra bảo trư vốn đang ngủ không biết đã tỉnh lại từ khi nào, hơn nữa ngay cả Hạ Nhất Minh cùng Vu Kinh Lôi cũng không thấy được tốc độ nó công kích Dược đạo nhân.
Bảo trư lúc này đã đứng trên mặt bàn, cái mũi nó chun lại tựa hồ như rất tức giận, ánh mắt hiện lên vẻ bất thiện quan sát Dược trưởng lão.
Hạ Nhất Minh nhíu mày, hắn với Dược đạo nhân có quan hệ không phải tầm thường bởi vậy hắn vung tay lên nói:
- Đi tìm Bách Linh Bát chơi đi.
Bảo trư khẽ kêu vào tiếng bất mãn sau đó lập tức biến mất. Bất quá mọi người không sao tưởng tượng cái người lúc nào cũng âm u quỷ dị cơ hồ không khác chút nào so với tượng gỗ như Bách Linh Bát, làm thế nào có thể chơi đùa cùng bảo trư kia.
Vu Kinh Lôi nhìn về phía bảo trư rời đi, nói:
- Hạ trưởng lão, tốc độ của bảo trư luôn luôn nhanh như vậy sao?
- Đúng vậy.
Hạ Nhất Minh gật đầu nói:
- Kỳ thực tốc độ nhanh nhất của nó còn hơn vừa nãy nhiều lắm.
Cùng ở với bảo trư vài tháng, Hạ Nhất Minh biết tiểu gia hỏa kia tuyệt đối không chỉ đơn giản như vậy.
Nếu quả thực có người nhìn bề ngoài của nó mà coi thường e rằng sẽ nhận được bài học khó quên.
Bất quá thực lực của nó cường đại ra sao ngay cả Hạ Nhất Minh ở chung vài tháng cũng không rõ ràng lắm. Dù sao với thân phận của tiểu gia hỏa này Hạ Nhất Minh cũng không tiện xuất ra Đại Khảm Đao hay Ngũ Hành Hoàn cùng nó giao đấu.
Bất quá ở cùng nhau một đoạn thời gian tình cảm hai bên càng thêm phát triển.
Dược trưởng lão vẫn tiếp tục xuýt xoa bởi vậy có thể thấy được một chút va chạm vừa rồi mang tới cho lão bao nhiêu đau đớn.
Vu Hi Thần đột nhiên cười nói:
- Dược sư huynh, nếu tiểu gia hỏa kia tiếp tục e rằng huynh thảm rồi.
Dược trưởng lão hít vào một ngụm lãnh khí, phát thệ nói:
- Sau này gặp lại nó, ta sẽ báo thù này.
Vu Kinh Lôi dở khóc dở cười nói:
- Quên đi. Nếu như người không phải có chủ ý với nội đan của nó, nó cũng không tự nhiên trêu chọc ngươi.
Dừng một chút, lão nói tiếp:
- Bảo trư này trong mười dặm xung quanh Thiên Trì danh tiếng đứng đầu, ngươi nếu thật sự bị nó thù ghét thì không phải là chuyện nhỏ nữa rồi.
Dược trưởng lão do dự một chút rốt cuộc khẽ gật đầu không nhắc lại chuyện này nữa.
Hạ Nhất Minh có chút xấu hổ, nói:
- Dược trưởng lão, nếu ngài thật sự muốn hả giận, hay để ta bắt tiểu gia hỏa kia lại để ngài đánh một trận?
Dược trưởng lão vung mạnh tay, tức giận nói:
- Hạ trưởng lão nói đùa, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng lão phu từng này tuổi đầu lại đi tính toán hơn thiệt với một đầu linh thú?
Hạ Nhất Minh cười khan hai tiếng. Hắn cũng rõ ràng, nếu đem bảo trư kia đi thịt lấy nội đan cho Dược đạo nhân, lão tuyệt đối sẽ không do dự đem đi luyện đan. Nhưng nếu muốn để lão tàn nhẫn đánh bảo trư một trận, lão nhân gia này quả thực cũng không có hứng thú càng không có mặt dày như vậy.
Ho nhẹ một tiếng, Hạ Nhất Minh nói:
- Vu trưởng lão. Ngài muốn chúng ta tới đây rốt cuộc là có chuyện gì cần bàn bạc?
Vu Kinh Lôi vỗ vỗ trán, nói:
- Thiếu chút nữa thì quên việc chính.
Lão lắc đầu nói:
- Các vị. Lão phu tập trung các vị tại đây quả thực là có việc cần bàn bạc.
Ánh mắt Vu Kinh Lôi dừng lại trên người Hạ Nhất Minh cùng Dược đạo nhân, nói:
- Kỳ thực chuyện này có liên quan chính tới hai người.
Hạ Nhất Minh chưa tỏ thái độ Dược đạo nhân đã nghiêm nghị nói:
- Nếu là có lợi xin sư thúc thay mặt làm chủ là được.
Hạ Nhất Minh con mắt mở lớn, mặc dù Vu Kinh Lôi chưa nói ra nhưng xem ra Dược đạo nhân đã đoán được rồi. Trong lòng hắn khẽ động, nói:
- Trú nhan đan?
- Không sai. Chính là Trú nhan đan.
Vu Kinh Lôi nghiêm mặt nói:
- Dược đạo nhân. Trú nhan đan cũng không phải là vật của Hoành Sơn chúng ta mà do ngươi trước khi gia nhập bởi cơ duyên mà có được nó. Phương pháp chế luyện cũng chỉ có mình ngươi biết được. Mặc dù đối với những lão bất tử như chúng ta nó không có quá nhiều tác dụng nhưng trong mắt kẻ khác nó quả thực là báu vật vô giá.
Dược đạo nhân mỉm cười nói:
- Báu vậy vô giá chưa hẳn đã đúng. Hơn nữa dược phương cũng không phải chỉ mình ta có.
Vu Kinh Lôi sắc mặt khẽ biến, nói:
- Không có khả năng. Nếu kẻ khác có được dược phương này, lẽ nào người của Linh Tiêu Bảo Điện lại không thể tìm được.
Dược đạo nhân cười hắc hắc, ánh mắt dừng trên người Hạ Nhất Minh.
Đám người Vu Kinh Lôi trong lòng khẽ động, nhất thời hiểu được. Lão cười khổ nói:
- Thì ra Dược trưởng lão đem dược phương cấp cho Hạ trưởng lão. Ài, như vậy chẳng có gì là lạ.
Hạ Nhất Minh cùng Dược đạo nhân có quan hệ ra sao Vu Kinh Lôi dĩ nhiên hiểu rõ.
Bởi vì không có con nên Dược trưởng lão đã sớm coi Hạ Vũ Cận cùng Hạ Vũ Đức như con ruột của mình. Đối với cháu của Hạ Vũ Đức là Hạ Nhất Minh lại càng yêu quý, cho dù ruột thịt cũng không khác gì.
Bất quá, vũ kỹ của Hạ Nhất Minh tăng lên, theo quy định của lịch đại tổ tông Hoành Sơn, bọn họ cũng không cách nào khác đành phải xưng hô với nhau là " trưởng lão".
Nhưng nếu có đồ tốt muốn truyền lại, khẳng định người đầu tiên Dược đạo nhân nghĩ tới chính là Hạ Nhất Minh.
- Nếu là chỉ có hai người các ngươi biết được mà lại chưa từng tiết lộ ra như vậy vấn đề thật ra cũng không lớn lắm.
Vu Kinh Lôi trầm ngâm giây lát nói.
Dược trưởng lão do dự một chút, nói:
- Sư thúc. Trương Trọng Cẩn tiền bối nói sao?
- Trương Trọng Cẩn đối với dược phương này dường như quan tâm rất lớn.
Vu Kinh Lôi trầm giọng nói:
- Bất quá xem ra nếu có đan thành lão cũng nguyện ý trả giá thật lớn để trao đổi cùng chúng ta.
- Đan thành quả thực không có khả năng.
Hạ Nhất Minh không chút nghĩ ngợi nói.
Sau khi xem qua dược phương Hạ Nhất Minh biết được, nếu muốn thu thập toàn bộ dược vật luyện chế tuyệt đối là một công việc vô cùng khó khăn.
Cho dù dùng sức lực bản thân cả đời đi thu thập cũng không nhất định đã làm được.
Hơn nữa còn chuyện mở lò luyện đan, thành công dĩ nhiên là tốt, nhưng nếu thất bại, e rằng uổng phí công phu một đời.
Bởi thế đừng nói không có đan thành, cho dù là có đi nữa cũng không có khả năng dùng để trao đổi.
Nghe được Hạ Nhất Minh quả quyết như thế, Vu Kinh Lôi không khỏi sửng sốt nhìn Dược đạo nhân.
Dược đạo nhân khóe miệng khẽ giật, dường như muốn nói điều gì đó. Lúc lâu sau lão mới chán nản thở dài nói:
- Sư thúc. Ta vừa mới tính qua. Cho dù là tập hợp được toàn bộ dược vật để luyện chế khả năng thành công cũng không tới một thành. Chưa kể muốn thu thập đủ dược vật luyện chế e rằng chỉ là nói mơ. Bởi thế đan thành tuyệt đối không có khả năng.
Vu Kinh Lôi lúc này mới thoải mái đôi chút, chân mày đang nhíu lại mới có chút giãn ra.
Hạ Nhất Minh suy nghĩ chợt xuất hiện, vội nói:
- Vu trưởng lão. Trương Trọng Cẩn muốn dùng thứ gì để trao đổi mà làm huynh phải suy nghĩ vậy?
Vu Kinh Lôi cười khổ một tiếng, nói:
- Cái giá của lão đưa ra thật sự rất lớn. Mặc dù Trú nhan đan này không phải của ta nhưng ta cũng khó có thể cự tuyệt ngay.
Hạ Nhất Minh vô cùng tò mò liền hỏi:
- Ngài nói rõ một chút xem.
Vu Kinh Lôi đưa một ngón tay ra, nói:
- Bọn họ hứa hẹn, nếu có được dược phương hoặc đan thành có thể dùng Tiên thiên kim đan để trao đổi.
Hạ Nhất Minh hoài nghi nói:
- Vu trưởng lão. Bọn họ đồng ý lấy một viên Tiên thiên kim đan để trao đổi sao?
Sau khi Hạ Nhất Minh gia nhập, Hoành Sơn đã có được không ít Tiên thiên nội đan. Bởi vậy thái độ đối với việc này đã không còn như trước nữa.
Nếu chỉ là một khỏa Tiên thiên kim đan làm sao có khiến hắn ngạc nhiên được.
Vu Kinh Lôi chậm rãi lắc đầu nói:
- Chỉ cần Linh Tiêu Bảo Điện còn tồn tại, như vậy cứ mười năm bọn họ sẽ đưa tới một khỏa Tiên thiên kim đan, cho tới năm trăm năm mới thôi.
Đám người Hạ Nhất Minh đồng thời hít sâu một hơi, trong đầu đồng loạt xuất hiện ý nghĩ. Thật là đại gia!