Vũ Thần
Chương 287: Bái tế nơi sơn cốc
Sau khi Hạ Nhất Minh mở cánh cửa, hiện ra trước mắt là một gương mặt quen thuộc. Dược đạo nhân tủm tỉm nhìn Hạ Nhất Minh, ánh mắt hết sức mong đợi.
- Hạ trưởng lão! Ngươi có đột phá hay không?
Hạ Nhất Minh giật mình hỏi lại:
- Dược trưởng lão! Ngài nói đột phá cái gì?
Dược đạo nhân hưng phấn nói:
- Ta nghe Vu sư thúc nói rằng khi ngươi đuổi giết bọn Tác Qua đã ngưng tụ được hai đóa hoa. - Lão dừng một chút, nuốt nước miếng, hỏi nhanh:
- Hạ trưởng lão! Lần này ngươi bế quan có đột phá hay không? Đã đạt tới tam hoa tụ đỉnh hay chưa?
Mặc dù định lực của Hạ Nhất Minh rất cao, nhưng nghe thấy thế cũng không nhịn được.
- Dược trưởng lão! Làm thế nào mà ngài nghĩ như vậy? - Hạ Nhất Minh hít một hơi, tức giận hỏi.
Thấy vẻ mặt Hạ Nhất Minh, Dược đạo nhân như hiểu ra, thở dài nói:
- Hạ trưởng lão! Lần này ngươi bế quan đã được một tháng nên chúng ta mới hiểu lầm như thế. Ôi... - Lão lắc đầu, như đối với chuyện Hạ Nhất Minh không đột phá mà cảm thấy tiếc nuối.
Hạ Nhất Minh lắc đầu, dở khóc dở cười. Trên con đường võ đạo, càng đạt tới đẳng cấp cao thì càng khó khăn. Đừng nói bế quan một tháng cho dù ba mươi năm cũng chưa chắc có thể ngưng tụ được thành hình đóa hoa thứ ba. Còn chuyện tụ đỉnh thành công thì lại càng xa vời.
- Dược trưởng lão! Ngài cũng là người tu luyện võ đạo. Một tiên thiên cường giả như ngài chẳng lẽ vẫn nghĩ được có người nào tu luyện một tháng mà thành công ngưng tụ ra đóa hoa thứ ba chưa? Đừng nói gì đến tụ đỉnh thành công nữa.
Dược đạo nhân ngẩn người. Lão suy nghĩ một chút rồi nghiêm mặt nói:
- Nếu là người khác thì lão phu chắc chắn không tin. Nhưng riêng Hạ trưởng lão thì khác.
Lão nói hết sức thản nhiên. Nhìn ánh mắt Dược đạo nhân, Hạ Nhất Minh mới biết được lão suy nghĩ về mình như thế. Sau mỗi lần bế quan đều có được những thành tựu rực rỡ là chuyện đương nhiên. Nếu không có gì thì mới là chuyện khó tin.
Có được những may mắn hơn người khác, Hạ Nhất Minh không biết đối với mình nó là điều tốt hay là xấu đi nữa. Thở dài, Hạ Nhất Minh nói:
- Dược trưởng lão! Sao ngài lại ở đây?
- Tất nhiên là làm hộ pháp cho ngươi. - Dược đạo nhân vung tay áo lên nói:
- Sau khi ngươi vào mật thất, Vu sư thúc ra lệnh cho ba người chúng ta thay phiên nhau hộ pháp, không để cho người nào quấy rầy. Đến bao giờ ngươi đi ra thì thôi.
Hạ Nhất Minh nhướng mày, trong lòng cảm thấy hết sức ấm áp. Hắn ở trong mật thất tập trung tinh thần vào đọc thư tịch, không hề phân tâm. Nhưng cũng nhờ điều đó mà lần này, hắn đã thu hoạch được rất nhiều. Sau khi xem hết tất cả những điều mà các đời tiền bối lưu lại, trong lòng hắn có rất nhiều cảm xúc.
Số kiến thức đó khiến cho hắn mở rộng tầm mắt hơn rất nhiều. Đối với phương pháp tu luyện của các hệ đã có một cái nhìn toàn diện, hệ thống lại toàn bộ. Mặc dù trước mắt chưa có hiệu quả nhưng khi hắn tiếp tục tiến lên, những kiến thức đó vô cùng quan trọng.
Quay sang vái Dược đạo nhân một cái thật sâu, Hạ Nhất Minh nói nhỏ:
- Đa tạ Dược trưởng lão.
Dược đạo nhân vội vàng đỡ hắn dậy, nói:
- Hạ trưởng lão! Bây giờ ngươi đã là trụ cột của Hoành Sơn chúng ta, cũng là niềm hy vọng của môn phái. Làm sao lão phu lại nhận lễ của ngươi được.
Hạ Nhất Minh lắc đầu, nói:
- Ngài luôn là sư phụ của gia tổ. Bọn ta là con cháu của người, nên ngài chẳng có gì phải ngại.
Dược đạo nhân cười khổ, nói:
- Hạ trưởng lão! Chẳng lẽ ngươi quên mất trên con đường võ đạo thì cường giả vi tôn hay sao?
Hạ Nhất Minh giật mình, sau đó méo miệng nói:
- Nhưng cái luật đó cũng không bó buộc cường giả...
Thanh âm của hắn giảm dần, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên biểu hiện sự coi thường. Dược đạo nhân rùng mình, như hiểu ra điều gì đó. Lão than một tiếng rồi im lặng. Hai người sóng vai nhau rời khỏi tổ sư từ đường.
Tin tức Hạ Nhất Minh xuất quan nhanh chóng truyền tới đám người Vu Kinh Lôi. Sau khi Hạ Nhất Minh về tới phòng ở trên chủ phòng, bọn họ cũng tới nơi. So với sự kỳ vọng của Dược đạo nhân đối với Hạ Nhất Minh, Vu Kinh Lôi bình tĩnh hơn rất nhiều.
Lão nhìn Hạ Nhất Minh một chút nói:
- Hạ trưởng lão! Bế quan lần này có thu hoạch được gì không?
Hạ Nhất Minh khoát tay nói:
- Cũng lĩnh ngộ được một chút nhưng muốn tiến thêm một bước thì lại rất khó.
Vu Kinh Lôi cười ha hả nói:
- Tiến bộ trên con đường võ đạo cần một chút bất ngờ. Có điều với thiên phú của Hạ trưởng lão chắc chắn có thể đạt tới cảnh giới tam hoa tụ đỉnh.
Hai mắt của Chu Thất Bát đang đứng sau Vu Kinh Lôi lóe lên một chút tinh quang, gật đầu nói:
- Vu huynh nói đúng! Nếu Hạ trưởng lão mà không thể đột phá thành công thì trong thiên hạ chỉ sợ chẳng còn người nào có thể làm được điều này.
Hai người bọn họ liên thủ đánh với Hạ Nhất Minh một trận. Mặc dù chỉ điểm đến là dừng, chưa phân thắng bị nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Vì thế trong lòng hắn cũng chẳng hề có chút nào khinh thường.
Hạ Nhất Minh quay sang hắn gật đầu thi lễ, nhưng vẫn không nói gì.
Vu Kinh Lôi tươi cười, nghiêm mặt nói:
- Hạ trưởng lão! Xem xong những điều tâm đắc của tiền bối, ngươi có cảm giác thế nào?
Hạ Nhất Minh cười khổ lắc đầu. Hắn hiểu ý hỏi cả Vu Kinh Lôi liền nói:
- Bí tịch các đời trưởng bối Hoành Sơn lưu lại ta đều xem qua. Mặc dù thu hoạch được nhiều thứ nhưng tất cả đều không có nhắc đến chuyện dung hợp.
Vu Kinh Lôi cảm thấy thất vọng. Hơn mười năm trước, lão đã thành công ngưng tụ Thủy, Mộc song hoa. Nhưng từ đây chẳng thể tiến thêm được một bước nào nữa. Lão cũng hiểu được cảnh giới của mình chỉ có thể dừng lại ở đây, khó có cơ hội ngưng tụ đủ tam hoa chứ đừng nói là đạt tới cảnh giới tam hoa tụ đỉnh.
Nhưng hôm nay, chứng kiến Phong, Hỏa song hoa của Hạ Nhất Minh, nội tâm của lão lại có chút hy vọng có thể tiến xa hơn trên con đường võ đạo.
Nhưng nếu ngay cả Hạ Nhất Minh cũng không thể lý giải tại sao Phong, Hỏa song hoa có thể hòa với nhau thì làm sao lão có thể hiểu được. Trong một phút ngắn ngủi chút hy vọng vừa mới nổi lên đã nhanh chóng bị dập tắt.
Chu Thất Bát đột nhiên ngắt lời nói:
- Hạ trưởng lão! Trên Thiên Trì sơn có rất nhiều các vị tiền bối. Trong số họ có rất nhiều người có được tu vi cao thâm. Nếu ngươi thỉnh giáo bọn họ có lẽ sẽ hiểu được điều gì đó.
Hạ Nhất Minh ngước nhìn. Hắn hiểu rõ, những người được Chu Thất Bát gọi là tiền bối chắc chắn là cao thủ đạt tới đẳng cấp tam hoa tụ đỉnh.
Vu Kinh Lôi kinh ngạc nói:
- Chu huynh! Chẳng lẽ các vị tiền bối trên Thiên Trì sơn đồng ý tiếp khách hay sao?
Chu Thất Bát cười nói:
- Nếu là khách bình thường thì hiển nhiên là không. Nhưng nếu trong chi phái lại có nhân vật tuyệt thế như Hạ huynh thì lại khác.
Điều hắn nói vô cùng rõ ràng. Người như Vu Kinh Lôi chắc chắn là không thể gặp được. Nhưng nếu Hạ Nhất Minh tới thì lại khác. Mặc dù hiểu ý tứ của đối phương, nhưng Vu Kinh Lôi không hề có cảm giác tức giận, gật đầu nói:
- Hạ trưởng lão! Dù sao thì xem thư tịch cũng không thể bằng được chính các vị tiền bối chỉ điểm. Theo ý của lão phu, hay là ngươi tự mình đến Thiên Trì sơn một chuyến.
Hạ Nhất Minh nhìn lướt qua hai người bọn họ, trong lòng có chút ngạc nhiên. Cả hai vừa xướng vừa họa chẳng lẽ có âm mưu gì hay sao?
Có điều, nghĩ tới việc có thể gặp được những cao thủ trong truyền thuyết, Hạ Nhất Minh lại có chút hy vọng.
Suy nghĩ một chút, hắn nói:
- Được rồi! Đã như thế thì Hạ mỗ sẽ lên Thiên Trì sơn một chuyến. Mong Chu huynh chiếu cố nhiều hơn.
Chu Thất Bát và Vu Kinh Lôi đều thở ra một hơi, liếc nhìn nhau, cười nói:
- Nếu Hạ trưởng lão đã quyết định không biết khi nào xuất phát?
Hạ Nhất Minh suy nghĩ một chút, nói:
- Ba ngày sau, chúng ra sẽ lên đường. - Hắn dừng một chút nói:
- Trong ba ngày này ta muốn suy nghĩ một chút. - Hắn đứng lên, ánh mắt nhìn ra xa xăm. Vào lúc này, tất cả mọi người đều có một cảm giác rằng tâm hồn của Hạ Nhất Minh không hề đặt tại chỗ này.
Một lúc sau, Hạ Nhất Minh bình tĩnh lại nói:
- Vu trưởng lão! Hãy chuẩn bị giúp ta một vài thứ hữu dụng.
Nhìn Hạ Nhất Minh đang rời đi, Chu Thất Bát hỏi:
- Vu huynh! Ngươi không định nói thật cho hắn biết hay sao?
Vu Kinh Lôi cười khổ nói:
- Không sao! Cứ để Hạ trưởng lão tới Thiên Trì sơn rồi biết cũng được.
Chu Thất Bát ngập ngừng một chút, lắc đầu nói:
- Chẳng hiểu lão nhân gia muốn gì mà lại nghĩ ra chuyện như thế. Nếu để cho Hạ Nhất Minh biết...
Vu Kinh Lôi chợt vung tay lên, ánh mắt cảnh giác nhìn chung quanh như lo ngại điều gì đó. Chu Thất Bát lắc đầu nói:
- Vu huynh không phải lo! Hạ trưởng lão cần vài thứ chắc là để đi bái tế Thủy Huyễn Cận. Với thân pháp của hắn chỉ sợ đã cách đây rất xa rồi.
Lúc này, Vu Kinh Lôi mới thả lỏng, trầm giọng nói:
- Mặc dù không hiểu tại sao lão nhân gia lại muốn như vậy. Nhưng nếu bọn họ đồng ý gánh đỡ sự trả thù của bộ tộc Đồ Đằng thì làm sao ta có lựa chọn khác cơ chứ?
Chu Thất Bát cổ quái nhìn hắn, nói:
- Vu huynh! Khi Hạ Nhất Minh xuống núi đuổi giết đám người Tác Qua, sao ngươi không nói như vậy?
Vu Kinh Lôi im lặng một lúc, thở dài nói:
- Chu huynh! Chẳng lẽ ngươi cho rằng hắn thật sự có thể giết chết tất cả tộc nhân của bộ tộc Đồ Đằng hay sao?
Nhất thời, Chu Thất Bát há miệng. Trước khi Hạ Nhất Minh trở về, bọn họ nghĩ rằng Hạ Nhất Minh có thể giết chết một hai vị Đồ Đằng sứ giả đã là quá lắm rồi.
Cho dù thế nào cũng không thể ngờ được hắn có thể làm được cái chuyện đó.
Một lát sau, Chu Thất Bát nhìn Vu Kinh Lôi an ủi nói:
- Vu huynh cứ yên tâm! Hạ trưởng lão là người có thiên phú tu luyện võ đạo tốt nhất từ trước đến nay ở vùng Tây Bắc. Cho dù lão nhân gia muốn gì thì cũng không gây ra điều bất lợi cho Hạ trưởng lão đâu.
Vu Kinh Lôi bất đắc dĩ nói:
- Điều này ta biết! Nếu không, thà ta cho tất cả đám đệ tử rời khỏi Hoành Sơn, tạm lánh bên ngoài năm đến mười năm cũng không đáp ứng điều kiện của Thiên Trì sơn.
Chu Thất Bát vỗ vỗ bả vai lão bằng hữu nói:
- Hy vọng lão nhân gia không làm điều gì quá.
Vu Kinh Lôi thở dài nói:
- Hy vọng như thế...
Rời khỏi đám người Vu Kinh Lôi, Hạ Nhất Minh như hóa thành cơn gió, phiêu lãng rời khỏi Hoành Sơn nhất mạch.
Tốc độ của hắn rất nhanh gần như đạt tới trạng thái phi hành. Cho dù là phi điểu trên trời cũng không thể vượt qua hắn. Trong khoảng một canh giờ, Hạ Nhất Minh đã tới một sơn cốc yên tĩnh.
Đây là vị trí hắn hoàn toàn nắm rõ. Ngoài hắn cũng chỉ còn có Viên Lễ Huân là biết tới nơi này. Bây giờ, Viên Lễ Huân không thể xuất hiện tại đây. Chỉ có mình Hạ Nhất Minh sau khi vào cốc liền đi thẳng tới một ngôi mộ nằm đó. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tại một nơi sơn thanh thủy tú như thế này lại có một ngôi mộ nằm đó hiển nhiên khiến người khác phải chú ý.
Hạ Nhất Minh đi tới trước ngôi mộ. Hắn đứng im tại đó một lúc rồi lấy giới chỉ trên cổ xuống, quán thâu chân khí vào đó, không gian thần bí nhanh chóng xuất hiện.
Hạ Nhất Minh lấy từ trong đó ra một ít hương, một cái bàn gỗ đen và một chút rượu cùng với đồ tế phẩm. Hắn lưu chuyển hỏa hệ chân khí đốt cháy hương thơm và nến.
Nhìn ánh nến chợp chờn, Hạ Nhất Minh lặng lẽ ngồi xuống. Mặc dù hắn biết Thủy Huyễn Cận không thể hưởng thụ mấy thứ này nữa, nhưng vẫn chọn phương pháp tế bái như những người bình thường.
Sau khi hương cháy được một lúc, Hạ Nhất Minh lại thò tay vào trong không gian. Lấy ra một con quái xà bị chém thành hai đoạn và cái đầu của Hồng Lang vương.
Bàn tay Hạ Nhất Minh nắm lấy cái răng nanh trong miệng Hồng Lang vương. Hắn vận dụng chân khí rồi nhổ cái răng đó ra. Hàm răng của Hồng Lang vương vô cùng sắc bén. Cho dù so với bảo đao, bảo kiếm cũng không hề thua kém.
Được Hạ Nhất Minh quán thâu chân khí, thanh chủy thủ lóe ra ánh sáng lạnh buốt.
Hắn rạch nhẹ một cái khiến cho bộ da của quái xà rách ra.
Con quái xà khi còn sống có khả năng ngăn được một đao của Hạ Nhất Minh. Vậy mà bây giờ lại chẳng khác gì một tấm vải, dễ dàng bị xé rách.
Sau khi Hạ Nhất Minh lột da con quái xà liền tìm thấy trong đầu nó có một viên nội đan rất lạ. Kích thước của viên nội đan rất nhỏ. Nếu Hạ Nhất Minh không tự tay lấy nó ra khỏi đầu con quái xà thì hắn cũng không dám khẳng định đó chính là nội đan của linh thú biến dị ngàn năm.
Sau khi lột xong bộ da của con quái xà, hắn liền lột nốt bộ da của Hồng Lang vương để lấy nội đan.
Tìm một đống cành khô, Hạ Nhất Minh đốt lên đống lửa sau đó vất đầu hai con linh thú vào trong đó. Hắn bình thản nhìn hai cái đầu từ từ bị thiêu cháy thành than.
Thủy Huyễn Cận chết dưới chủy thủ của Xà Nho... Nhưng nếu không phải Tác Qua muốn đẩy hắn vào chỗ chết thì Thủy Huyễn Cận cũng không phải cứu hắn mà tử vong.
Mặc dù, Hạ Nhất Minh giết chết Xà Nho và Tác Qua nhưng không muốn đưa thi thể bọn họ vượt qua ngàn dặm về đây. Vì thế, hắn mang hai con linh thú đến, đốt cháy trước mộ Thủy Huyễn Cận.
Lấy thú thay người đó là cách làm của Hạ Nhất Minh. Nếu để cho Tác Qua và Xà Nho sống dậy, chỉ sợ bọn họ lại một lần nữa tức mà chết.
Hạ Nhất Minh cứ thế lặng im ngồi đó, đợi cho đống lửa dần dần lụi đi.
Vô tình, Hạ Nhất Minh quay đầu lại phía sau. Ở nơi đó có một bóng người cao lớn cô độc đứng im.
Sau khi hắn theo Hạ Nhất Minh tới nơi này vẫn chưa từng nhúc nhích. Ánh mắt hắn vẫn chăm chú nhìn Hạ Nhất Minh tựa hồ không hề chú ý tới vách núi được che dấu một cách đơn giản.
Trước khi đuổi theo, Hạ Nhất Minh cố tránh không dẫn hắn tới đây. Nhưng sau khi thoát ra khỏi hỏa động, Hạ Nhất Minh chẳng còn gì để lo ngại về hắn.
Cho dù, hắn có phát hiện ra u cốc bí ẩn này, phát hiện ra tảng đá trắng được che dấu thì Hạ Nhất Minh cũng chẳng quan tâm.
Bởi cảm giác huyết nhục tương liên khi hắn biến thành đại khảm đao khiến cho Hạ Nhất Minh chẳng thể nào quên.
Nhờ có cảm giác đó mà Hạ Nhất Minh vẫn cứ để cho hắn bám theo tới tận nơi này.
Thu hồi ánh mắt như không hề phát hiện ra hắn, Hạ Nhất Minh đi tới trước mộ phần nâng chén rượu lên.
- Thủy lão ca! Ta đã báo thù cho ngươi... - Hạ Nhất Minh chậm rãi nói:
- Chín mươi sáu tộc nhân Đồ Đằng, cùng với mấy tên sứ giả và hai đại sứ giả. Còn có cả hai con linh thú đáng chết đều đã bị ta giết. Ta... - Giọng nói của hắn hơi nghẹn ngào, một lát sau mới nói:
- Một người cũng không bỏ sót.
Nhắm mắt lại, khuôn mặt của lão lại hiện ra trước mắt hắn. Một trận gió từ đâu thổi tới, xoay quanh người Hạ Nhất Minh rồi biến mất. Đám tro bụi vừa mới đốt cháy bị luồng gió thổi, chậm rãi bay lên trước mặt hắn.
Hạ Nhất Minh lặng lẽ nhìn chăm chú đám tro bụi đang bay lên, nhẹ nhàng nói:
- Thủy lão ca! Ngươi tới rồi phải không? Cho dù ngươi không thể trả lời, nhưng ta vẫn biết là ngươi đã tới.
Tiếng gió nhẹ nhàng rít lên bên tai như trả lời câu hỏi của Hạ Nhất Minh.
Hắn lại nâng chén rượu lên trước phần mộ, nhẹ nhàng rót xuống đất. Ánh mắt hắn dần trở nên kiên nghị.
- Thủy lão ca! Ta hiểu điều ngươi hy vọng không phải là chuyện ta có báo thù cho ngươi hay không... Ta hiểu điều mong mỏi của ngươi... Ngươi hãy yên tâm. Tâm nguyện của ngươi, ta sẽ hoàn thành. Thiên La quốc chắc chắn sẽ trở thành cường quốc số một ở vùng Tây Bắc...
Thanh âm của hắn cũng không lớn, nhưng lại vang vọng trong sơn cốc như có vô số người đồng thời hứa hẹn...
- Hạ trưởng lão! Ngươi có đột phá hay không?
Hạ Nhất Minh giật mình hỏi lại:
- Dược trưởng lão! Ngài nói đột phá cái gì?
Dược đạo nhân hưng phấn nói:
- Ta nghe Vu sư thúc nói rằng khi ngươi đuổi giết bọn Tác Qua đã ngưng tụ được hai đóa hoa. - Lão dừng một chút, nuốt nước miếng, hỏi nhanh:
- Hạ trưởng lão! Lần này ngươi bế quan có đột phá hay không? Đã đạt tới tam hoa tụ đỉnh hay chưa?
Mặc dù định lực của Hạ Nhất Minh rất cao, nhưng nghe thấy thế cũng không nhịn được.
- Dược trưởng lão! Làm thế nào mà ngài nghĩ như vậy? - Hạ Nhất Minh hít một hơi, tức giận hỏi.
Thấy vẻ mặt Hạ Nhất Minh, Dược đạo nhân như hiểu ra, thở dài nói:
- Hạ trưởng lão! Lần này ngươi bế quan đã được một tháng nên chúng ta mới hiểu lầm như thế. Ôi... - Lão lắc đầu, như đối với chuyện Hạ Nhất Minh không đột phá mà cảm thấy tiếc nuối.
Hạ Nhất Minh lắc đầu, dở khóc dở cười. Trên con đường võ đạo, càng đạt tới đẳng cấp cao thì càng khó khăn. Đừng nói bế quan một tháng cho dù ba mươi năm cũng chưa chắc có thể ngưng tụ được thành hình đóa hoa thứ ba. Còn chuyện tụ đỉnh thành công thì lại càng xa vời.
- Dược trưởng lão! Ngài cũng là người tu luyện võ đạo. Một tiên thiên cường giả như ngài chẳng lẽ vẫn nghĩ được có người nào tu luyện một tháng mà thành công ngưng tụ ra đóa hoa thứ ba chưa? Đừng nói gì đến tụ đỉnh thành công nữa.
Dược đạo nhân ngẩn người. Lão suy nghĩ một chút rồi nghiêm mặt nói:
- Nếu là người khác thì lão phu chắc chắn không tin. Nhưng riêng Hạ trưởng lão thì khác.
Lão nói hết sức thản nhiên. Nhìn ánh mắt Dược đạo nhân, Hạ Nhất Minh mới biết được lão suy nghĩ về mình như thế. Sau mỗi lần bế quan đều có được những thành tựu rực rỡ là chuyện đương nhiên. Nếu không có gì thì mới là chuyện khó tin.
Có được những may mắn hơn người khác, Hạ Nhất Minh không biết đối với mình nó là điều tốt hay là xấu đi nữa. Thở dài, Hạ Nhất Minh nói:
- Dược trưởng lão! Sao ngài lại ở đây?
- Tất nhiên là làm hộ pháp cho ngươi. - Dược đạo nhân vung tay áo lên nói:
- Sau khi ngươi vào mật thất, Vu sư thúc ra lệnh cho ba người chúng ta thay phiên nhau hộ pháp, không để cho người nào quấy rầy. Đến bao giờ ngươi đi ra thì thôi.
Hạ Nhất Minh nhướng mày, trong lòng cảm thấy hết sức ấm áp. Hắn ở trong mật thất tập trung tinh thần vào đọc thư tịch, không hề phân tâm. Nhưng cũng nhờ điều đó mà lần này, hắn đã thu hoạch được rất nhiều. Sau khi xem hết tất cả những điều mà các đời tiền bối lưu lại, trong lòng hắn có rất nhiều cảm xúc.
Số kiến thức đó khiến cho hắn mở rộng tầm mắt hơn rất nhiều. Đối với phương pháp tu luyện của các hệ đã có một cái nhìn toàn diện, hệ thống lại toàn bộ. Mặc dù trước mắt chưa có hiệu quả nhưng khi hắn tiếp tục tiến lên, những kiến thức đó vô cùng quan trọng.
Quay sang vái Dược đạo nhân một cái thật sâu, Hạ Nhất Minh nói nhỏ:
- Đa tạ Dược trưởng lão.
Dược đạo nhân vội vàng đỡ hắn dậy, nói:
- Hạ trưởng lão! Bây giờ ngươi đã là trụ cột của Hoành Sơn chúng ta, cũng là niềm hy vọng của môn phái. Làm sao lão phu lại nhận lễ của ngươi được.
Hạ Nhất Minh lắc đầu, nói:
- Ngài luôn là sư phụ của gia tổ. Bọn ta là con cháu của người, nên ngài chẳng có gì phải ngại.
Dược đạo nhân cười khổ, nói:
- Hạ trưởng lão! Chẳng lẽ ngươi quên mất trên con đường võ đạo thì cường giả vi tôn hay sao?
Hạ Nhất Minh giật mình, sau đó méo miệng nói:
- Nhưng cái luật đó cũng không bó buộc cường giả...
Thanh âm của hắn giảm dần, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên biểu hiện sự coi thường. Dược đạo nhân rùng mình, như hiểu ra điều gì đó. Lão than một tiếng rồi im lặng. Hai người sóng vai nhau rời khỏi tổ sư từ đường.
Tin tức Hạ Nhất Minh xuất quan nhanh chóng truyền tới đám người Vu Kinh Lôi. Sau khi Hạ Nhất Minh về tới phòng ở trên chủ phòng, bọn họ cũng tới nơi. So với sự kỳ vọng của Dược đạo nhân đối với Hạ Nhất Minh, Vu Kinh Lôi bình tĩnh hơn rất nhiều.
Lão nhìn Hạ Nhất Minh một chút nói:
- Hạ trưởng lão! Bế quan lần này có thu hoạch được gì không?
Hạ Nhất Minh khoát tay nói:
- Cũng lĩnh ngộ được một chút nhưng muốn tiến thêm một bước thì lại rất khó.
Vu Kinh Lôi cười ha hả nói:
- Tiến bộ trên con đường võ đạo cần một chút bất ngờ. Có điều với thiên phú của Hạ trưởng lão chắc chắn có thể đạt tới cảnh giới tam hoa tụ đỉnh.
Hai mắt của Chu Thất Bát đang đứng sau Vu Kinh Lôi lóe lên một chút tinh quang, gật đầu nói:
- Vu huynh nói đúng! Nếu Hạ trưởng lão mà không thể đột phá thành công thì trong thiên hạ chỉ sợ chẳng còn người nào có thể làm được điều này.
Hai người bọn họ liên thủ đánh với Hạ Nhất Minh một trận. Mặc dù chỉ điểm đến là dừng, chưa phân thắng bị nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Vì thế trong lòng hắn cũng chẳng hề có chút nào khinh thường.
Hạ Nhất Minh quay sang hắn gật đầu thi lễ, nhưng vẫn không nói gì.
Vu Kinh Lôi tươi cười, nghiêm mặt nói:
- Hạ trưởng lão! Xem xong những điều tâm đắc của tiền bối, ngươi có cảm giác thế nào?
Hạ Nhất Minh cười khổ lắc đầu. Hắn hiểu ý hỏi cả Vu Kinh Lôi liền nói:
- Bí tịch các đời trưởng bối Hoành Sơn lưu lại ta đều xem qua. Mặc dù thu hoạch được nhiều thứ nhưng tất cả đều không có nhắc đến chuyện dung hợp.
Vu Kinh Lôi cảm thấy thất vọng. Hơn mười năm trước, lão đã thành công ngưng tụ Thủy, Mộc song hoa. Nhưng từ đây chẳng thể tiến thêm được một bước nào nữa. Lão cũng hiểu được cảnh giới của mình chỉ có thể dừng lại ở đây, khó có cơ hội ngưng tụ đủ tam hoa chứ đừng nói là đạt tới cảnh giới tam hoa tụ đỉnh.
Nhưng hôm nay, chứng kiến Phong, Hỏa song hoa của Hạ Nhất Minh, nội tâm của lão lại có chút hy vọng có thể tiến xa hơn trên con đường võ đạo.
Nhưng nếu ngay cả Hạ Nhất Minh cũng không thể lý giải tại sao Phong, Hỏa song hoa có thể hòa với nhau thì làm sao lão có thể hiểu được. Trong một phút ngắn ngủi chút hy vọng vừa mới nổi lên đã nhanh chóng bị dập tắt.
Chu Thất Bát đột nhiên ngắt lời nói:
- Hạ trưởng lão! Trên Thiên Trì sơn có rất nhiều các vị tiền bối. Trong số họ có rất nhiều người có được tu vi cao thâm. Nếu ngươi thỉnh giáo bọn họ có lẽ sẽ hiểu được điều gì đó.
Hạ Nhất Minh ngước nhìn. Hắn hiểu rõ, những người được Chu Thất Bát gọi là tiền bối chắc chắn là cao thủ đạt tới đẳng cấp tam hoa tụ đỉnh.
Vu Kinh Lôi kinh ngạc nói:
- Chu huynh! Chẳng lẽ các vị tiền bối trên Thiên Trì sơn đồng ý tiếp khách hay sao?
Chu Thất Bát cười nói:
- Nếu là khách bình thường thì hiển nhiên là không. Nhưng nếu trong chi phái lại có nhân vật tuyệt thế như Hạ huynh thì lại khác.
Điều hắn nói vô cùng rõ ràng. Người như Vu Kinh Lôi chắc chắn là không thể gặp được. Nhưng nếu Hạ Nhất Minh tới thì lại khác. Mặc dù hiểu ý tứ của đối phương, nhưng Vu Kinh Lôi không hề có cảm giác tức giận, gật đầu nói:
- Hạ trưởng lão! Dù sao thì xem thư tịch cũng không thể bằng được chính các vị tiền bối chỉ điểm. Theo ý của lão phu, hay là ngươi tự mình đến Thiên Trì sơn một chuyến.
Hạ Nhất Minh nhìn lướt qua hai người bọn họ, trong lòng có chút ngạc nhiên. Cả hai vừa xướng vừa họa chẳng lẽ có âm mưu gì hay sao?
Có điều, nghĩ tới việc có thể gặp được những cao thủ trong truyền thuyết, Hạ Nhất Minh lại có chút hy vọng.
Suy nghĩ một chút, hắn nói:
- Được rồi! Đã như thế thì Hạ mỗ sẽ lên Thiên Trì sơn một chuyến. Mong Chu huynh chiếu cố nhiều hơn.
Chu Thất Bát và Vu Kinh Lôi đều thở ra một hơi, liếc nhìn nhau, cười nói:
- Nếu Hạ trưởng lão đã quyết định không biết khi nào xuất phát?
Hạ Nhất Minh suy nghĩ một chút, nói:
- Ba ngày sau, chúng ra sẽ lên đường. - Hắn dừng một chút nói:
- Trong ba ngày này ta muốn suy nghĩ một chút. - Hắn đứng lên, ánh mắt nhìn ra xa xăm. Vào lúc này, tất cả mọi người đều có một cảm giác rằng tâm hồn của Hạ Nhất Minh không hề đặt tại chỗ này.
Một lúc sau, Hạ Nhất Minh bình tĩnh lại nói:
- Vu trưởng lão! Hãy chuẩn bị giúp ta một vài thứ hữu dụng.
Nhìn Hạ Nhất Minh đang rời đi, Chu Thất Bát hỏi:
- Vu huynh! Ngươi không định nói thật cho hắn biết hay sao?
Vu Kinh Lôi cười khổ nói:
- Không sao! Cứ để Hạ trưởng lão tới Thiên Trì sơn rồi biết cũng được.
Chu Thất Bát ngập ngừng một chút, lắc đầu nói:
- Chẳng hiểu lão nhân gia muốn gì mà lại nghĩ ra chuyện như thế. Nếu để cho Hạ Nhất Minh biết...
Vu Kinh Lôi chợt vung tay lên, ánh mắt cảnh giác nhìn chung quanh như lo ngại điều gì đó. Chu Thất Bát lắc đầu nói:
- Vu huynh không phải lo! Hạ trưởng lão cần vài thứ chắc là để đi bái tế Thủy Huyễn Cận. Với thân pháp của hắn chỉ sợ đã cách đây rất xa rồi.
Lúc này, Vu Kinh Lôi mới thả lỏng, trầm giọng nói:
- Mặc dù không hiểu tại sao lão nhân gia lại muốn như vậy. Nhưng nếu bọn họ đồng ý gánh đỡ sự trả thù của bộ tộc Đồ Đằng thì làm sao ta có lựa chọn khác cơ chứ?
Chu Thất Bát cổ quái nhìn hắn, nói:
- Vu huynh! Khi Hạ Nhất Minh xuống núi đuổi giết đám người Tác Qua, sao ngươi không nói như vậy?
Vu Kinh Lôi im lặng một lúc, thở dài nói:
- Chu huynh! Chẳng lẽ ngươi cho rằng hắn thật sự có thể giết chết tất cả tộc nhân của bộ tộc Đồ Đằng hay sao?
Nhất thời, Chu Thất Bát há miệng. Trước khi Hạ Nhất Minh trở về, bọn họ nghĩ rằng Hạ Nhất Minh có thể giết chết một hai vị Đồ Đằng sứ giả đã là quá lắm rồi.
Cho dù thế nào cũng không thể ngờ được hắn có thể làm được cái chuyện đó.
Một lát sau, Chu Thất Bát nhìn Vu Kinh Lôi an ủi nói:
- Vu huynh cứ yên tâm! Hạ trưởng lão là người có thiên phú tu luyện võ đạo tốt nhất từ trước đến nay ở vùng Tây Bắc. Cho dù lão nhân gia muốn gì thì cũng không gây ra điều bất lợi cho Hạ trưởng lão đâu.
Vu Kinh Lôi bất đắc dĩ nói:
- Điều này ta biết! Nếu không, thà ta cho tất cả đám đệ tử rời khỏi Hoành Sơn, tạm lánh bên ngoài năm đến mười năm cũng không đáp ứng điều kiện của Thiên Trì sơn.
Chu Thất Bát vỗ vỗ bả vai lão bằng hữu nói:
- Hy vọng lão nhân gia không làm điều gì quá.
Vu Kinh Lôi thở dài nói:
- Hy vọng như thế...
Rời khỏi đám người Vu Kinh Lôi, Hạ Nhất Minh như hóa thành cơn gió, phiêu lãng rời khỏi Hoành Sơn nhất mạch.
Tốc độ của hắn rất nhanh gần như đạt tới trạng thái phi hành. Cho dù là phi điểu trên trời cũng không thể vượt qua hắn. Trong khoảng một canh giờ, Hạ Nhất Minh đã tới một sơn cốc yên tĩnh.
Đây là vị trí hắn hoàn toàn nắm rõ. Ngoài hắn cũng chỉ còn có Viên Lễ Huân là biết tới nơi này. Bây giờ, Viên Lễ Huân không thể xuất hiện tại đây. Chỉ có mình Hạ Nhất Minh sau khi vào cốc liền đi thẳng tới một ngôi mộ nằm đó. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tại một nơi sơn thanh thủy tú như thế này lại có một ngôi mộ nằm đó hiển nhiên khiến người khác phải chú ý.
Hạ Nhất Minh đi tới trước ngôi mộ. Hắn đứng im tại đó một lúc rồi lấy giới chỉ trên cổ xuống, quán thâu chân khí vào đó, không gian thần bí nhanh chóng xuất hiện.
Hạ Nhất Minh lấy từ trong đó ra một ít hương, một cái bàn gỗ đen và một chút rượu cùng với đồ tế phẩm. Hắn lưu chuyển hỏa hệ chân khí đốt cháy hương thơm và nến.
Nhìn ánh nến chợp chờn, Hạ Nhất Minh lặng lẽ ngồi xuống. Mặc dù hắn biết Thủy Huyễn Cận không thể hưởng thụ mấy thứ này nữa, nhưng vẫn chọn phương pháp tế bái như những người bình thường.
Sau khi hương cháy được một lúc, Hạ Nhất Minh lại thò tay vào trong không gian. Lấy ra một con quái xà bị chém thành hai đoạn và cái đầu của Hồng Lang vương.
Bàn tay Hạ Nhất Minh nắm lấy cái răng nanh trong miệng Hồng Lang vương. Hắn vận dụng chân khí rồi nhổ cái răng đó ra. Hàm răng của Hồng Lang vương vô cùng sắc bén. Cho dù so với bảo đao, bảo kiếm cũng không hề thua kém.
Được Hạ Nhất Minh quán thâu chân khí, thanh chủy thủ lóe ra ánh sáng lạnh buốt.
Hắn rạch nhẹ một cái khiến cho bộ da của quái xà rách ra.
Con quái xà khi còn sống có khả năng ngăn được một đao của Hạ Nhất Minh. Vậy mà bây giờ lại chẳng khác gì một tấm vải, dễ dàng bị xé rách.
Sau khi Hạ Nhất Minh lột da con quái xà liền tìm thấy trong đầu nó có một viên nội đan rất lạ. Kích thước của viên nội đan rất nhỏ. Nếu Hạ Nhất Minh không tự tay lấy nó ra khỏi đầu con quái xà thì hắn cũng không dám khẳng định đó chính là nội đan của linh thú biến dị ngàn năm.
Sau khi lột xong bộ da của con quái xà, hắn liền lột nốt bộ da của Hồng Lang vương để lấy nội đan.
Tìm một đống cành khô, Hạ Nhất Minh đốt lên đống lửa sau đó vất đầu hai con linh thú vào trong đó. Hắn bình thản nhìn hai cái đầu từ từ bị thiêu cháy thành than.
Thủy Huyễn Cận chết dưới chủy thủ của Xà Nho... Nhưng nếu không phải Tác Qua muốn đẩy hắn vào chỗ chết thì Thủy Huyễn Cận cũng không phải cứu hắn mà tử vong.
Mặc dù, Hạ Nhất Minh giết chết Xà Nho và Tác Qua nhưng không muốn đưa thi thể bọn họ vượt qua ngàn dặm về đây. Vì thế, hắn mang hai con linh thú đến, đốt cháy trước mộ Thủy Huyễn Cận.
Lấy thú thay người đó là cách làm của Hạ Nhất Minh. Nếu để cho Tác Qua và Xà Nho sống dậy, chỉ sợ bọn họ lại một lần nữa tức mà chết.
Hạ Nhất Minh cứ thế lặng im ngồi đó, đợi cho đống lửa dần dần lụi đi.
Vô tình, Hạ Nhất Minh quay đầu lại phía sau. Ở nơi đó có một bóng người cao lớn cô độc đứng im.
Sau khi hắn theo Hạ Nhất Minh tới nơi này vẫn chưa từng nhúc nhích. Ánh mắt hắn vẫn chăm chú nhìn Hạ Nhất Minh tựa hồ không hề chú ý tới vách núi được che dấu một cách đơn giản.
Trước khi đuổi theo, Hạ Nhất Minh cố tránh không dẫn hắn tới đây. Nhưng sau khi thoát ra khỏi hỏa động, Hạ Nhất Minh chẳng còn gì để lo ngại về hắn.
Cho dù, hắn có phát hiện ra u cốc bí ẩn này, phát hiện ra tảng đá trắng được che dấu thì Hạ Nhất Minh cũng chẳng quan tâm.
Bởi cảm giác huyết nhục tương liên khi hắn biến thành đại khảm đao khiến cho Hạ Nhất Minh chẳng thể nào quên.
Nhờ có cảm giác đó mà Hạ Nhất Minh vẫn cứ để cho hắn bám theo tới tận nơi này.
Thu hồi ánh mắt như không hề phát hiện ra hắn, Hạ Nhất Minh đi tới trước mộ phần nâng chén rượu lên.
- Thủy lão ca! Ta đã báo thù cho ngươi... - Hạ Nhất Minh chậm rãi nói:
- Chín mươi sáu tộc nhân Đồ Đằng, cùng với mấy tên sứ giả và hai đại sứ giả. Còn có cả hai con linh thú đáng chết đều đã bị ta giết. Ta... - Giọng nói của hắn hơi nghẹn ngào, một lát sau mới nói:
- Một người cũng không bỏ sót.
Nhắm mắt lại, khuôn mặt của lão lại hiện ra trước mắt hắn. Một trận gió từ đâu thổi tới, xoay quanh người Hạ Nhất Minh rồi biến mất. Đám tro bụi vừa mới đốt cháy bị luồng gió thổi, chậm rãi bay lên trước mặt hắn.
Hạ Nhất Minh lặng lẽ nhìn chăm chú đám tro bụi đang bay lên, nhẹ nhàng nói:
- Thủy lão ca! Ngươi tới rồi phải không? Cho dù ngươi không thể trả lời, nhưng ta vẫn biết là ngươi đã tới.
Tiếng gió nhẹ nhàng rít lên bên tai như trả lời câu hỏi của Hạ Nhất Minh.
Hắn lại nâng chén rượu lên trước phần mộ, nhẹ nhàng rót xuống đất. Ánh mắt hắn dần trở nên kiên nghị.
- Thủy lão ca! Ta hiểu điều ngươi hy vọng không phải là chuyện ta có báo thù cho ngươi hay không... Ta hiểu điều mong mỏi của ngươi... Ngươi hãy yên tâm. Tâm nguyện của ngươi, ta sẽ hoàn thành. Thiên La quốc chắc chắn sẽ trở thành cường quốc số một ở vùng Tây Bắc...
Thanh âm của hắn cũng không lớn, nhưng lại vang vọng trong sơn cốc như có vô số người đồng thời hứa hẹn...