Vũ Thần
Chương 158: Phượng Lai Tường
Hạ Nhất Minh lưu lại trang viện cũng không lâu, ngay khi hắn thông báo tin tức với Đại bá liền ung dung rời đi.
Tin tức Hạ Nhất Minh xuất hiện nhanh như gió đã được loan truyền khắp trang viện. Đám người bên ngoài đều hi vọng có thể thấy tận mắt vị Đại sư trẻ tuổi này một lần.
Trận chiến với Thành Phó mặc dù mới chỉ diễn ra vài ngày trước, nhưng hiện nay trong toàn bộ Thiên La quốc từ phụ nữ tới trẻ em ai ai cũng đều đã tỏ tường.
Bất luận là biết hay không biết, toàn bộ thần dân của Thiên La quốc đối với việc Hộ quốc đại sư của mình chiến thắng Khai Vanh hộ quốc đại sư đều cảm thấy hưng phấn cùng vui sướng.
Những người đang đứng ngoài cửa đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên, trong lòng bọn họ mặc dù rất kích động nhưng cũng không ai có đủ dũng khí tiến vào. Mệt mỏi đợi cho đến khi Hạ Nhất Thiên đi ra, lúc này cả đám người mới biết Hạ đại sư đã rời khỏi lúc này từ bao giờ.
Mặc dù không ai phát hiện ra đến tận cùng là Hạ đại sư rời khỏi khi nào. Nhưng trong lòng bọn họ ngoại trừ sự tiếc nuối không tồn tại bất cứ cảm giác hoài nghi nào.
Nếu là một tiên thiên cường giả lại tùy ý bị họ phát hiện, như vậy có quỷ mới tin được.
Chỉ là sau khi Hạ Nhất Minh rời khỏi trang viện, lập tức xe ngựa tới đây lại càng tấp nập hơn trước. Chỉ chốc lát phút giây yên bình vừa có được đã biến mất, phụ tử Hạ Thuyên Tín lại một phen ảo não cùng vui sướng song hành. Bọn họ vui mừng vì rốt cuộc danh Hạ gia trang tiếng cũng vang xa tại Thiên La quốc, đồng thời cũng choáng váng vì những yến tiệc liên tục mời chào.
Lướt đi như một cơn gió, thoáng chốc Hạ Nhất Minh đã về tới Thiệu Minh Cư. Hạ Nhất Minh vừa tiến vào phòng mình đã nhìn thấy Viên Lễ Huân đang ngồi bên trong. Hai tay nàng chống cằm, lẳng lặng quan sát trang viện, cả người nàng toát lên một cảm giác không nói nên lời.
Hạ Nhất Minh nao nao, do dự một chút, không hiểu sao Hạ Nhất Minh có thể cảm thấy được nỗi nhớ nhà đang bao vây tâm trạng của Viên Lễ Huân…
Hạ Nhất Minh nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát. Đột nhiên thân hình khẽ động hắn đã tới bên cạnh Viên Lễ Huân.
Nhẹ nhàng ho khan một tiếng làm thân hình Viên Lễ Hiên thoáng run lên. Nàng giống như một con thỏ nhỏ bị kinh sợ. Cho đến khi xác định được người đứng bên cạnh mình là Hạ Nhất Minh, khi đó sự kinh ngạc cùng sợ hãi trong ánh mắt nàng mới biến mất. Ngược lại ánh mắt lúc này lại toát ra một chút thẹn thùng con gái.
- Thiếu gia, chàng đã về rồi?
Hạ Nhất Minh gật đầu thật sâu, nói:
- Tới đây, chúng ta cùng đi ra ngoài.
- Đi ra ngoài?
Viên Lễ Huân có chút không hiểu hỏi lại:
- Chúng ta tới nơi nào?
- Từ khi tới đây chúng ta chưa có ra ngoài đi dạo, hôm nay chúng ta ra ngoài xem xét nơi thành thị sầm uất này một chút.
Hạ Nhất Minh cười hắc hắc, nói:
- Thế nào? Chẳng lẽ nàng không muốn sao?
Viên Lễ Huân hưng phấn gật đầu, sau đó ngẩn ra, nghĩ lại điều gì đó không đúng, trên mặt nhất thời đỏ bừng. Hai má hây hây đỏ như trái táo chín, quả thật khiến người ta muốn lại gần cắn một cái.
Thấy được vẻ phấn chấn của Viên Lễ Huân, không hiểu sao trong lòng Hạ Nhất Minh cũng thoải mái hẳn lên.
Hai người một trước một sau rời khỏi Thiệu Minh Cư. Dọc đường đi mặc dù cũng có người hầu trong viện nhìn thấy, nhưng cũng lập tức cúi đầu hành lễ không dám có chút làm phiền.
Trên đường phố rộng rãi có rất nhiều tửu lâu đồ sộ.
Mặc dù những tửu lâu này, khách khứa cũng không đông nghịt tới mức hết chỗ ngồi. Nhưng từ bên ngoài quan sát cũng có thể thấy khách tới nơi đây cũng chiếm hết sáu, bẩy phần ghế ngồi.
Hạ Nhất Minh cùng Viên Lễ Huân chậm rãi đi dạo trên đường phố, hưởng thụ thời giản rảnh rỗi hiếm có này.
Cảm nhận được ánh mắt nữ nhân bên cạnh mình nhất nhất đều hướng tới những cửa hiệu dù lớn dù nhỏ này, Hạ Nhất Minh trong lòng không khỏi có vài phần cảm khái.
Từ khi Hạ Nhất Minh bước chân vào tu luyện, thời gian đi dạo phố như thế này quả có thể đếm trên đầu ngón tay. Đặc biệt là hai năm trở lại đây, duy nhất một lần hắn được cùng gia đình đi dạo trên phố. Từ đó tới nay chưa từng một lần buông lỏng tu luyện.
Mà Viên Lễ Huân toàn tâm toàn ý chăm lo sinh hoạt hàng ngày cho Hạ Nhất Minh, thì lại càng không có thời gian rảnh rỗi đi dạo phố.
Lúc này, hai người rời khỏi Thiệu Minh Cư đi dạo, tâm tình vô cùng sảng khoái.
Nếu không phải Hạ Nhất Minh vô tình nhìn thấy một chút cô quạnh của Viên Lễ Hiên khi nãy, làm sao có thể vô duyên vô cớ có cuộc dạo chơi này.
Đi dạo trên đường phố hồi lâu, Hạ Nhất Minh chưa hề thấy điều gì lý thú. Điều này cũng không phải bởi ánh mắt của hắn quá cao, mà chính bởi hắn toàn tâm tu luyện, nên đối với những vật dụng bình thường mọi người hay sử dụng, quả thật không có chút hứng thú.
Nhưng Viên Lễ Huân đã kịp mua sắm một chút son phấn cũng nước hoa, linh tinh vài thứ nữa, gói thành một bọc nho nhỏ mang theo.
Hạ Nhất Minh không nói một lời, đưa tay ra cầm lấy chiếc bọc nhỏ này. Viên Lễ Huân vốn muốn nói gì nhưng cuối cùng cũng đỏ bừng hai má ngấm ngầm chấp nhận việc này.
Hai người chậm rãi bên nhau bước đi trên phố. Bọn họ không có đi chính giữa phố, cũng không phải bởi thân phận không đủ, mà là dạo chơi như thế này mới cảm thấy thật thoải mái.
Bỗng nhiên ánh mắt Hạ Nhất Minh sáng lên, chỉ tay về phía trước nói:
- Lễ Huân, nàng theo ta cũng đã gần hai tháng rồi. Ta còn chưa tặng cho nàng vật gì. Hay chúng ta qua đó xem thử một chút đi?
Viên Lễ Huân vừa ngẩng đầu lên đã thấy một tòa lầu cao ba tầng, trên bảng hiệu của cửa hàng có ghi ba chữ thật lớn "Phượng Lai Tường".
Chỉ cần nhìn cái bảng hiệu này cũng có thể biết đây là nơi nào.
Do dự một chút Viên Lễ Huân khẽ nói:
- Thiếu gia. Phượng Lai Tường là nơi bán những châu báu cao cấp nhất. Hay chúng ta qua nơi khác xem vậy?
Quả thật trong những quốc gia vùng Tây Bắc, nếu nói về buôn bán châu báu mà nói, " Phượng Lai Tường" tuyệt đối có thể xưng là Thiên hạ đệ nhất. Cửa tiệm này quả thật vượt rất xa những tiệm buôn bán châu ngọc còn lại.
Nghe nói cửa hiệu " Phượng Lai Tường" không chỉ nổi tiếng tại ba đế quốc vùng Tây Bắc, mà ngay cả đế quốc hùng mạnh là Đại Thân quốc ở phương Đông cũng có chút liên quan.
Chính bởi vì thế nên " Phượng Lai Tường" mới có thể mở các chi nhánh ở hầu hết các quốc gia vùng Tây Bắc. Dường như ở thủ đô tất cả các nước cùng những thành thị lớn đều có chi nhánh của " Phượng Lai Tường".
Đương nhiên doanh thu mà "Phượng Lai Tường" có được cũng vô cùng lớn. Chỉ cần là người có thân phận, muốn mua chút châu báu, lựa chọn đầu tiên tuyệt đối chính là " Phượng Lai Tường" này.
Hạ Nhất Minh hơi khua tay, nói:
- Không cần suy nghĩ. Nàng cứ thoải mái chọn đi.( Mới mười sáu tuổi mà như đại gia)
Âm thanh của Hạ Nhất Minh tràn ngập tự tin. Giờ phút này, bất luận dựa vào khía cạnh nào mà xem xét hắn đều là một đại gia đúng nghĩa. Mặc dù không có khả năng đem toàn bộ châu báu trong Phượng Lai Tường mua hết, nhưng thầm nghĩ nếu hàng hóa chỉ trong một cái chi nhánh này quả thật vẫn dư thừa. ( Đây mới chính là đại gia )
Dưới sự quả quyết của Hạ Nhất Minh, Viên Lễ Hiên không còn cách nào khác đành phải tiến vào cửa hiệu Phượng Lai Tường này.
Viên Lễ Huân mặc dù xuất thân từ danh môn, nhưng cũng chỉ là một cô gái trẻ. Hơn nữa mẫu thân mất sớm, cho nên nàng cũng không có nhiều kinh nghiệm trong trường hợp này.
Trong nhà có chút ít nữ trang, đa phần là do mẫu thân nàng để lại.
Mặc dù trước khi đi tới Hạ gia, Viên Thành Chí thái độ khác hẳn ngày thường. Lão không chút keo kiệt vì Viên Lễ Huân mà chuẩn bị một bộ trang phục cùng nữ trang tinh xảo đẹp đẽ. Nhưng nàng kiên quyết từ chối.
Cho nên, lần đầu tiến vào Phượng Lai Tường, hai mắt Viên Lễ Huân không khỏi sáng ngời lên, cũng bởi ánh sáng ngọc ngà châu báu phản chiếu lung linh trong đôi mắt nàng.
Hạ Nhất Minh ánh mắt khẽ liếc qua đem toàn bộ ngọc ngà châu báu nơi đây thu vào tầm mắt. Nhưng đối với hắn những ngọc ngà châu báu này không thể làm hắn có cảm xúc quá lớn. Nếu trước kia hắn còn có thể động lòng nhưng từ khi đặt chân vào tiên thiên cảnh giới. Đối với những vật phẩm dạng này dường như hứng thú của hắn đã giảm bớt rất nhiều.
Đột nhiên, một đạo âm thanh chế nhạo lạnh lùng truyền tới:
- Không hiểu có thứ nhà quê ở đâu xuất hiện tại Phượng Lai Tường thế này? Hứa tiên sinh. Cấp bậc của Phượng Lai Tường các người càng ngày càng thấp hả?
Hạ Nhất Minh khẽ cau mày, mà Viên Lễ Hiên lúc này đã sớm đỏ mặt xấu hổ. Trong lòng nàng thấp thỏm, không biết biểu hiện của mình vừa rồi có làm thiếu gia mất mặt hay không?
Hạ Nhất Minh ngẩng cao đầu nhìn cầu thang nối với tầng hai, ở đó xuất hiện một thanh niên thân hình cao lớn cùng vẻ mặt sáng láng.
Người này tuổi tác bất quá chỉ chừng hai năm, hai sáu tuổi, khuôn mặt cũng có chút anh tuấn. Nhưng vẻ mặt khiêu ngạo cùng ánh mắt hèn mọn kia thật sự là làm suy giảm hình tượng của hắn.
- Cảnh công tử. Ngài đại nhân rộng lượng, sẽ không phải để ý tới người muốn mở mang đầu óc chứ.
Một trung niên sắc mặt hiền hậu, trên người mặc một bộ cẩm bào ha ha cười, sau khi tiến tới đã hành lễ một cái, nói:
- Mời ngài lên lầu. Chúng ta đã vì ngài chuẩn bị món châu báu đặc biệt. Cam đoan ngài sẽ hài lòng.
Vị công tử kia dường như đối với trung niên này có chút hài lòng, cũng không hề chậm chễ, dưới sự bảo vệ của mấy người hầu nghênh ngang bước lên lầu hai.
Nhưng khi không người nào chú ý tới, có một người gã hầu đi sau trong tiềm thức đột nhiên có ý định che giấu điều gì đó.
Hán tử trung niên mặc cẩm bào lập tức xoay người, đi tới trước mặt Hạ Nhất Minh cùng Viên Lễ Huân lão cười khổ nói:
- Xin nhị vị tha lỗi. Vừa rồi tại hạ cũng là bất đắc dĩ. Nhị vị hôm nay mua sắm tại cửa tiệm, tại hạ quyết định, tất cả chi phí sẽ được giảm bớt một thành.
Với thân phận của Hạ Nhất Minh hiện giờ, đương nhiên sẽ không để một thành này vào trong mắt. Bất quá giọng nói của người này đầy thành khẩn, khiến trong lòng hắn xuất hiện một chút hảo cảm.
- Các hạ có thể quyết định, xin hỏi…
- Tại hạ là Hứa Sán, là chưởng quỹ của cửa tiệm này.
Hứa Sán ôm quyền khom người, nói:
- Chuyện khi nãy, xin nhị vị tha lỗi.
- Thì ra là Hứa chưởng quỹ, ngưỡng mộ đã lâu.
Hạ Nhất Minh tuy miệng nói, nhưng trong âm thanh không có chút nào gọi là ngưỡng mộ.
Hứa Sán cười hắc hắc, cũng phớt lờ đi. Trong cuộc đời của lão đã gặp qua không ít loại người, lão nhìn ra vị cô nương này mặc dù không từng trải nhưng người thanh niên trước mặt quyết không đơn giản.
Không nói gì tiếp theo nhưng khi ánh mắt Hứa Sán dừng trên người Hạ Nhất Minh là lúc sau lưng lão cảm thấy ớn lạnh. Lão biết người này tuyệt không thể coi thường. Bất quá lão nghĩ lại trong Thiên La thủ đô cũng không có vị thế gia công tử nào có bộ dạng thế này.
Hạ Nhất Minh ánh mắt đảo qua một vòng, đột nhiên nói:
- Hứa chưởng quỹ, trên lầu hai có vật gì vậy?
Hứa Sán do dự một chút, nói:
- Trên lầu hai có bày một ít châu báu trung phẩm, phẩm chất không phải là lầu một có thể so sánh, giá cả cũng thế.
- Tốt. Vậy nhờ ngài dẫn chúng ta lên đó xem một chút.
Hạ Nhất Minh tùy ý nói.
Hứa Sán cười khổ một tiếng, nói:
- Vị công tử này. Ta biết công tử là người có lai lịch. Nếu ta không nhìn lầm, hẳn công tử từ nơi khác tới đây?
Hạ Nhất Minh kinh ngạc hỏi:
- Vì sao ngài biết?
Hứa Sán cười một tiếng, nói:
- Lấy phông độ của công tử tới đây xem, rõ ràng không phải là người thường. Nếu trong Thiên La quốc hẳn công tử đã nghe tới Tí gia trong Ngũ đại thế gia rồi chứ?
Hạ Nhất Minh trong lòng khẽ động, nói:
- Vị công tử kia hẳn là người trong Tí gia?
- Không sai. Vị kia chính là dòng dõi chính thống truyền thừa của Tí gia, Tí Thụy Quang công tử. Cũng chính là Tam thiếu gia trong Tí gia.
Hứa Sán do dự một chút, nói:
- Công tử dù sao cũng là người từ nơi khác tới. Tội gì vì một chút xích mích nhỏ mà làm mất lòng người của Dự gia a?
Hạ Nhất Minh cười nhạt, nói:
- Sao? Đắc tội với Tí gia nghiêm trọng thế sao?
Ánh mắt Hứa Sán không chút kiềm chế, nhất thời hiện lên một vẻ coi thường. Miệng lão có chút giật giật. Nhìn lại đôi thiếu niên trẻ tuổi đang đứng trước mặt, trong lòng không khỏi thắc mắc, không hiểu từ nhà nào xuất hiện một công tử có thể hỏi loại vấn đề này?
Cố ý không quan tâm, nhưng cuối cùng lão cũng không đành lòng để họ vô duyên vô cớ mất mạng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ho nhẹ một tiếng, Hứa Sán giọng đầy thành ý nói:
- Công tử. Tí gia là một trong Ngũ đại thế gia tại Thiên La quốc. Ngay cả Thiên La quốc vương cũng phải để cho bọn họ ba phần thể diện.
Hạ Nhất Minh nhất thời tỏ ra vẻ tỉnh ngộ, bây giờ mới biết đối phương lợi hại ra sao.
Hứa Sán thầm nghĩ trong lòng. Bề trên của nhà ngươi thật vô trách nhiệm, nếu hôm nay không có ta chỉ sợ nhà ngươi đến chết cũng không biết vì sao đâu.
Trong lòng Hứa Sán còn đang suy nghĩ, Hạ Nhất Minh đột nhiên kéo Viên Lễ Huân vòng qua lão tiến tới cầu thang đã lên tầng hai.
Hứa Sán giật mình, lão vội vàng chạy theo nói:
- Hai vị muốn làm gì?
- Đương nhiên là đi lên xem qua một chút.
Hạ Nhất Minh nháy mắt đầy vẻ vô tội nói:
- Nếu bên trên có thứ tốt hơn, chúng ta cần gì lãng phí thời gian ở đây.
Hứa Sán nhất thời đỏ bừng mặt, ánh mắt chăm chú nhìn Hạ Nhất Minh, nói:
- Vị công tử này, chẳng lẽ những điều ta nói vừa rồi, công tử không nghe thấy sao?
- Có nghe thấy.
Hạ Nhất Minh vô cùng thành thật trả lời.
- Bất quá ta có việc nói cho ngài biết.
Hứa Sán sửng sờ, vô thức hỏi:
- Việc gì?
- Thiên La quốc vương khi nhìn thấy ta, hẳn sẽ cho ta bốn phần thể diện.
Vừa dứt lời, không để ý tới Hứa Sán, Hạ Nhất Minh trực tiếp đi lên lầu hai.
Hứa Sán hai mắt trợn tròn. Thật sự là kiêu ngạo, chưa từng gặp người kiêu ngạo như vậy. Thiên La quốc vương cấp cho Dư gia ba phần thể diện, mà phải cho hắn bố phần, chẳng phải nói lai lịch của hắn còn lớn hơn Dự gia sao?
Trong lòng có chút bực bội, Hứa Sán đã quyết tâm cản người này lại.
Nơi này dù sao cũng là Phượng Lai Tường, nếu để nơi đây xảy ra chuyện tranh giành, đối với cửa hàng mà nói cũng không phải là chuyện tốt.
Vừa nghĩ tới điểm này, thân hình Hứa Sán khẽ động, đôi chân đầy sức mạnh của lão vọt tới.
Cánh tay Hứa Sán vươn tới, muốn mạnh mẽ kéo Hạ Nhất Minh cùng Viên Lễ Huân lại.
Chỉ là khi cánh tay Hứa Sán đưa ra lại chộp vào khoảng không. Cánh tay Hạ Nhất Minh rõ ràng ở trước mặt, nhưng thời điểm tay lão vừa chộp tới, lại chợt không thấy. Cứ như thế biến khỏi tầm mắt của lão.
Thế nhưng chuyện này không phải là chuyện đùa, trong lòng Hứa Sán phát lạnh. Đang định lui về phía sau, đã thấy hai người trẻ tuổi này tiến lên lầu hai. Lão nhất thời trợn mắt. Tốc độ của hai người này cũng không lớn nhưng tốc độ lại nhanh tới mức khó tin. Ngay khi lão chưa kịp phản ứng đã tiến vào lầu hai, thân thủ này quả là làm người ta sởn tóc gáy.
Chẳng qua Hứa Sán do dự một lát, sau đó vẫy tay, một nô bộc trong cửa tiệm tức khắc tiến lại. Lão nhẹ giọng nói:
- Ngươi nhanh chóng tới tửu lâu bên cạnh, người phụ trách của Tí gia hẳn ở nơi này. Nói Tam thiếu gia có khả năng gặp phiền toái, mới hắn tới đây xử lý.
Người này lĩnh mệnh, xoay người rời đi, trong nháy mắt đã không thấy đâu nữa.
Hứa Sán lúc này mới hít một hơi thật sâu, chỉnh lại y phục, vũng vàng bước lên lầu hai.
Trên lầu hai, bất luận là trang sức hay cách bài trí so với tầng một quả là hoàn toàn khác biệt.
Nếu như tầng một là đơn giản phóng khoáng. Vậy tầng hai đúng là mang đến cho người ta cảm giác xa hoa tráng lệ.
Lần đầu tiên tới nơi này, cho dù là Hạ Nhất Minh cũng có chút tò mò. Đương nhiên hắn chỉ tò mò mà thôi. Muốn làm cho hắn có cảm giác kinh ngạc là hoàn toàn không có khả năng.
Trên lầu hai có hơn mười căn phòng nhỏ đang đóng cửa. Một căn phòng trong số đó được mở ra trước cửa có vài gã nô bộc cùng vài vị tỳ nữ xinh đẹp.
Trong đó có một gã nô bộc khi gặp mặt Hạ Nhất Minh cùng Viên Lễ Huân, nhất thời cả người thu lại về phía sau, sắc mặt có chút thay đổi. Nhưng sau đó lại vểnh tai ưỡn ngực, ánh mắt có chút mập mờ, không hiểu đang nghĩ điều gì.
Hạ Nhất Minh sau khi lên lầu, hắn thậm chí không dùng đến ánh mắt, cũng đã đem toàn bộ động tác của những người ở nơi này "nghe" trong tai. Động tác của người kia dĩ nhiên không dấu diếm được hắn, thế nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều.
Tại hoàng gia lâm viên, Hạ Nhất Minh hắn cùng Thành Phó giao đấu trước mặt mấy ngàn người. Có lẽ người này cũng có mặt trong số hỗn độn đó nên đã từng nhìn thấy mình, điều đó cũng không có gì lạ.
Dù sao người này cũng là nô bộc hầu hạ Tí Thụy Quang, mà hạ nhân trong Ngũ đại thế gia của Thiên La quốc tham gia thịnh hội kia cũng là bình thường.
Hạ Nhất Minh lạnh lùng cười, nhất thời kéo tay Viên Lễ Huân đi tới, trong nháy mắt đã đi tới trước cửa căn phòng nơi những hạ nhân này đang đứng.
Mấy người này trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, bất quá động tác của họ có chút bất mãn, lặng lẽ đồng thời đưa cánh tay ra.
Xem bộ dạng của những người này dường như không muốn kinh động tới người trong căn phòng này, lặng lẽ đem Hạ Nhất Minh lưu lại.
Nhưng sau đó trên nét mặt của họ tức khắc trở lên cực kỳ khó coi đồng thời còn mang theo sự kinh ngạc khó tin.
Bởi hai người Hạ Nhất Minh cùng Viên Lễ Huân không hiểu sao đột nhiên biến mất. Giống như một cơn gió thông thường khiến họ không cách nào thấy được.
Những gã nô bộc này hai mắt nhìn nhau, trong ánh mắt có thể thấy được sự hoảng sợ. Người này đến tột cùng là ai?
Đúng lúc này một thân ảnh như bay từ dưới đi lên. Người này vẻ mặt tháo vát, nhưng khuôn mặt lúc này không khỏi có chút khó coi. Chính là quản lý của Phượng Lai Tường Hứa Sán.
Sau khi Hứa Sán lên lầu hai này, vừa thấy sắc mặt của mấy gã nô bộc kia, ánh mắt lão liếc tới căn phòng kia, thân hình lập tức tiến vào.
Lấy thân phận của Hứa Sán đương nhiên là người bình thường không thể so sánh. Mấy gã nô bộc kia đang bó tay hết cách, vừa nhìn thấy lão liền giống như gặp được cứu tinh, ánh mắt cầu cứu nhìn lão.
Hứa Sán cười khổ một tiếng, mở cửa căn phòng, bất chấp tiến vào trong.
Tin tức Hạ Nhất Minh xuất hiện nhanh như gió đã được loan truyền khắp trang viện. Đám người bên ngoài đều hi vọng có thể thấy tận mắt vị Đại sư trẻ tuổi này một lần.
Trận chiến với Thành Phó mặc dù mới chỉ diễn ra vài ngày trước, nhưng hiện nay trong toàn bộ Thiên La quốc từ phụ nữ tới trẻ em ai ai cũng đều đã tỏ tường.
Bất luận là biết hay không biết, toàn bộ thần dân của Thiên La quốc đối với việc Hộ quốc đại sư của mình chiến thắng Khai Vanh hộ quốc đại sư đều cảm thấy hưng phấn cùng vui sướng.
Những người đang đứng ngoài cửa đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên, trong lòng bọn họ mặc dù rất kích động nhưng cũng không ai có đủ dũng khí tiến vào. Mệt mỏi đợi cho đến khi Hạ Nhất Thiên đi ra, lúc này cả đám người mới biết Hạ đại sư đã rời khỏi lúc này từ bao giờ.
Mặc dù không ai phát hiện ra đến tận cùng là Hạ đại sư rời khỏi khi nào. Nhưng trong lòng bọn họ ngoại trừ sự tiếc nuối không tồn tại bất cứ cảm giác hoài nghi nào.
Nếu là một tiên thiên cường giả lại tùy ý bị họ phát hiện, như vậy có quỷ mới tin được.
Chỉ là sau khi Hạ Nhất Minh rời khỏi trang viện, lập tức xe ngựa tới đây lại càng tấp nập hơn trước. Chỉ chốc lát phút giây yên bình vừa có được đã biến mất, phụ tử Hạ Thuyên Tín lại một phen ảo não cùng vui sướng song hành. Bọn họ vui mừng vì rốt cuộc danh Hạ gia trang tiếng cũng vang xa tại Thiên La quốc, đồng thời cũng choáng váng vì những yến tiệc liên tục mời chào.
Lướt đi như một cơn gió, thoáng chốc Hạ Nhất Minh đã về tới Thiệu Minh Cư. Hạ Nhất Minh vừa tiến vào phòng mình đã nhìn thấy Viên Lễ Huân đang ngồi bên trong. Hai tay nàng chống cằm, lẳng lặng quan sát trang viện, cả người nàng toát lên một cảm giác không nói nên lời.
Hạ Nhất Minh nao nao, do dự một chút, không hiểu sao Hạ Nhất Minh có thể cảm thấy được nỗi nhớ nhà đang bao vây tâm trạng của Viên Lễ Huân…
Hạ Nhất Minh nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát. Đột nhiên thân hình khẽ động hắn đã tới bên cạnh Viên Lễ Huân.
Nhẹ nhàng ho khan một tiếng làm thân hình Viên Lễ Hiên thoáng run lên. Nàng giống như một con thỏ nhỏ bị kinh sợ. Cho đến khi xác định được người đứng bên cạnh mình là Hạ Nhất Minh, khi đó sự kinh ngạc cùng sợ hãi trong ánh mắt nàng mới biến mất. Ngược lại ánh mắt lúc này lại toát ra một chút thẹn thùng con gái.
- Thiếu gia, chàng đã về rồi?
Hạ Nhất Minh gật đầu thật sâu, nói:
- Tới đây, chúng ta cùng đi ra ngoài.
- Đi ra ngoài?
Viên Lễ Huân có chút không hiểu hỏi lại:
- Chúng ta tới nơi nào?
- Từ khi tới đây chúng ta chưa có ra ngoài đi dạo, hôm nay chúng ta ra ngoài xem xét nơi thành thị sầm uất này một chút.
Hạ Nhất Minh cười hắc hắc, nói:
- Thế nào? Chẳng lẽ nàng không muốn sao?
Viên Lễ Huân hưng phấn gật đầu, sau đó ngẩn ra, nghĩ lại điều gì đó không đúng, trên mặt nhất thời đỏ bừng. Hai má hây hây đỏ như trái táo chín, quả thật khiến người ta muốn lại gần cắn một cái.
Thấy được vẻ phấn chấn của Viên Lễ Huân, không hiểu sao trong lòng Hạ Nhất Minh cũng thoải mái hẳn lên.
Hai người một trước một sau rời khỏi Thiệu Minh Cư. Dọc đường đi mặc dù cũng có người hầu trong viện nhìn thấy, nhưng cũng lập tức cúi đầu hành lễ không dám có chút làm phiền.
Trên đường phố rộng rãi có rất nhiều tửu lâu đồ sộ.
Mặc dù những tửu lâu này, khách khứa cũng không đông nghịt tới mức hết chỗ ngồi. Nhưng từ bên ngoài quan sát cũng có thể thấy khách tới nơi đây cũng chiếm hết sáu, bẩy phần ghế ngồi.
Hạ Nhất Minh cùng Viên Lễ Huân chậm rãi đi dạo trên đường phố, hưởng thụ thời giản rảnh rỗi hiếm có này.
Cảm nhận được ánh mắt nữ nhân bên cạnh mình nhất nhất đều hướng tới những cửa hiệu dù lớn dù nhỏ này, Hạ Nhất Minh trong lòng không khỏi có vài phần cảm khái.
Từ khi Hạ Nhất Minh bước chân vào tu luyện, thời gian đi dạo phố như thế này quả có thể đếm trên đầu ngón tay. Đặc biệt là hai năm trở lại đây, duy nhất một lần hắn được cùng gia đình đi dạo trên phố. Từ đó tới nay chưa từng một lần buông lỏng tu luyện.
Mà Viên Lễ Huân toàn tâm toàn ý chăm lo sinh hoạt hàng ngày cho Hạ Nhất Minh, thì lại càng không có thời gian rảnh rỗi đi dạo phố.
Lúc này, hai người rời khỏi Thiệu Minh Cư đi dạo, tâm tình vô cùng sảng khoái.
Nếu không phải Hạ Nhất Minh vô tình nhìn thấy một chút cô quạnh của Viên Lễ Hiên khi nãy, làm sao có thể vô duyên vô cớ có cuộc dạo chơi này.
Đi dạo trên đường phố hồi lâu, Hạ Nhất Minh chưa hề thấy điều gì lý thú. Điều này cũng không phải bởi ánh mắt của hắn quá cao, mà chính bởi hắn toàn tâm tu luyện, nên đối với những vật dụng bình thường mọi người hay sử dụng, quả thật không có chút hứng thú.
Nhưng Viên Lễ Huân đã kịp mua sắm một chút son phấn cũng nước hoa, linh tinh vài thứ nữa, gói thành một bọc nho nhỏ mang theo.
Hạ Nhất Minh không nói một lời, đưa tay ra cầm lấy chiếc bọc nhỏ này. Viên Lễ Huân vốn muốn nói gì nhưng cuối cùng cũng đỏ bừng hai má ngấm ngầm chấp nhận việc này.
Hai người chậm rãi bên nhau bước đi trên phố. Bọn họ không có đi chính giữa phố, cũng không phải bởi thân phận không đủ, mà là dạo chơi như thế này mới cảm thấy thật thoải mái.
Bỗng nhiên ánh mắt Hạ Nhất Minh sáng lên, chỉ tay về phía trước nói:
- Lễ Huân, nàng theo ta cũng đã gần hai tháng rồi. Ta còn chưa tặng cho nàng vật gì. Hay chúng ta qua đó xem thử một chút đi?
Viên Lễ Huân vừa ngẩng đầu lên đã thấy một tòa lầu cao ba tầng, trên bảng hiệu của cửa hàng có ghi ba chữ thật lớn "Phượng Lai Tường".
Chỉ cần nhìn cái bảng hiệu này cũng có thể biết đây là nơi nào.
Do dự một chút Viên Lễ Huân khẽ nói:
- Thiếu gia. Phượng Lai Tường là nơi bán những châu báu cao cấp nhất. Hay chúng ta qua nơi khác xem vậy?
Quả thật trong những quốc gia vùng Tây Bắc, nếu nói về buôn bán châu báu mà nói, " Phượng Lai Tường" tuyệt đối có thể xưng là Thiên hạ đệ nhất. Cửa tiệm này quả thật vượt rất xa những tiệm buôn bán châu ngọc còn lại.
Nghe nói cửa hiệu " Phượng Lai Tường" không chỉ nổi tiếng tại ba đế quốc vùng Tây Bắc, mà ngay cả đế quốc hùng mạnh là Đại Thân quốc ở phương Đông cũng có chút liên quan.
Chính bởi vì thế nên " Phượng Lai Tường" mới có thể mở các chi nhánh ở hầu hết các quốc gia vùng Tây Bắc. Dường như ở thủ đô tất cả các nước cùng những thành thị lớn đều có chi nhánh của " Phượng Lai Tường".
Đương nhiên doanh thu mà "Phượng Lai Tường" có được cũng vô cùng lớn. Chỉ cần là người có thân phận, muốn mua chút châu báu, lựa chọn đầu tiên tuyệt đối chính là " Phượng Lai Tường" này.
Hạ Nhất Minh hơi khua tay, nói:
- Không cần suy nghĩ. Nàng cứ thoải mái chọn đi.( Mới mười sáu tuổi mà như đại gia)
Âm thanh của Hạ Nhất Minh tràn ngập tự tin. Giờ phút này, bất luận dựa vào khía cạnh nào mà xem xét hắn đều là một đại gia đúng nghĩa. Mặc dù không có khả năng đem toàn bộ châu báu trong Phượng Lai Tường mua hết, nhưng thầm nghĩ nếu hàng hóa chỉ trong một cái chi nhánh này quả thật vẫn dư thừa. ( Đây mới chính là đại gia )
Dưới sự quả quyết của Hạ Nhất Minh, Viên Lễ Hiên không còn cách nào khác đành phải tiến vào cửa hiệu Phượng Lai Tường này.
Viên Lễ Huân mặc dù xuất thân từ danh môn, nhưng cũng chỉ là một cô gái trẻ. Hơn nữa mẫu thân mất sớm, cho nên nàng cũng không có nhiều kinh nghiệm trong trường hợp này.
Trong nhà có chút ít nữ trang, đa phần là do mẫu thân nàng để lại.
Mặc dù trước khi đi tới Hạ gia, Viên Thành Chí thái độ khác hẳn ngày thường. Lão không chút keo kiệt vì Viên Lễ Huân mà chuẩn bị một bộ trang phục cùng nữ trang tinh xảo đẹp đẽ. Nhưng nàng kiên quyết từ chối.
Cho nên, lần đầu tiến vào Phượng Lai Tường, hai mắt Viên Lễ Huân không khỏi sáng ngời lên, cũng bởi ánh sáng ngọc ngà châu báu phản chiếu lung linh trong đôi mắt nàng.
Hạ Nhất Minh ánh mắt khẽ liếc qua đem toàn bộ ngọc ngà châu báu nơi đây thu vào tầm mắt. Nhưng đối với hắn những ngọc ngà châu báu này không thể làm hắn có cảm xúc quá lớn. Nếu trước kia hắn còn có thể động lòng nhưng từ khi đặt chân vào tiên thiên cảnh giới. Đối với những vật phẩm dạng này dường như hứng thú của hắn đã giảm bớt rất nhiều.
Đột nhiên, một đạo âm thanh chế nhạo lạnh lùng truyền tới:
- Không hiểu có thứ nhà quê ở đâu xuất hiện tại Phượng Lai Tường thế này? Hứa tiên sinh. Cấp bậc của Phượng Lai Tường các người càng ngày càng thấp hả?
Hạ Nhất Minh khẽ cau mày, mà Viên Lễ Hiên lúc này đã sớm đỏ mặt xấu hổ. Trong lòng nàng thấp thỏm, không biết biểu hiện của mình vừa rồi có làm thiếu gia mất mặt hay không?
Hạ Nhất Minh ngẩng cao đầu nhìn cầu thang nối với tầng hai, ở đó xuất hiện một thanh niên thân hình cao lớn cùng vẻ mặt sáng láng.
Người này tuổi tác bất quá chỉ chừng hai năm, hai sáu tuổi, khuôn mặt cũng có chút anh tuấn. Nhưng vẻ mặt khiêu ngạo cùng ánh mắt hèn mọn kia thật sự là làm suy giảm hình tượng của hắn.
- Cảnh công tử. Ngài đại nhân rộng lượng, sẽ không phải để ý tới người muốn mở mang đầu óc chứ.
Một trung niên sắc mặt hiền hậu, trên người mặc một bộ cẩm bào ha ha cười, sau khi tiến tới đã hành lễ một cái, nói:
- Mời ngài lên lầu. Chúng ta đã vì ngài chuẩn bị món châu báu đặc biệt. Cam đoan ngài sẽ hài lòng.
Vị công tử kia dường như đối với trung niên này có chút hài lòng, cũng không hề chậm chễ, dưới sự bảo vệ của mấy người hầu nghênh ngang bước lên lầu hai.
Nhưng khi không người nào chú ý tới, có một người gã hầu đi sau trong tiềm thức đột nhiên có ý định che giấu điều gì đó.
Hán tử trung niên mặc cẩm bào lập tức xoay người, đi tới trước mặt Hạ Nhất Minh cùng Viên Lễ Huân lão cười khổ nói:
- Xin nhị vị tha lỗi. Vừa rồi tại hạ cũng là bất đắc dĩ. Nhị vị hôm nay mua sắm tại cửa tiệm, tại hạ quyết định, tất cả chi phí sẽ được giảm bớt một thành.
Với thân phận của Hạ Nhất Minh hiện giờ, đương nhiên sẽ không để một thành này vào trong mắt. Bất quá giọng nói của người này đầy thành khẩn, khiến trong lòng hắn xuất hiện một chút hảo cảm.
- Các hạ có thể quyết định, xin hỏi…
- Tại hạ là Hứa Sán, là chưởng quỹ của cửa tiệm này.
Hứa Sán ôm quyền khom người, nói:
- Chuyện khi nãy, xin nhị vị tha lỗi.
- Thì ra là Hứa chưởng quỹ, ngưỡng mộ đã lâu.
Hạ Nhất Minh tuy miệng nói, nhưng trong âm thanh không có chút nào gọi là ngưỡng mộ.
Hứa Sán cười hắc hắc, cũng phớt lờ đi. Trong cuộc đời của lão đã gặp qua không ít loại người, lão nhìn ra vị cô nương này mặc dù không từng trải nhưng người thanh niên trước mặt quyết không đơn giản.
Không nói gì tiếp theo nhưng khi ánh mắt Hứa Sán dừng trên người Hạ Nhất Minh là lúc sau lưng lão cảm thấy ớn lạnh. Lão biết người này tuyệt không thể coi thường. Bất quá lão nghĩ lại trong Thiên La thủ đô cũng không có vị thế gia công tử nào có bộ dạng thế này.
Hạ Nhất Minh ánh mắt đảo qua một vòng, đột nhiên nói:
- Hứa chưởng quỹ, trên lầu hai có vật gì vậy?
Hứa Sán do dự một chút, nói:
- Trên lầu hai có bày một ít châu báu trung phẩm, phẩm chất không phải là lầu một có thể so sánh, giá cả cũng thế.
- Tốt. Vậy nhờ ngài dẫn chúng ta lên đó xem một chút.
Hạ Nhất Minh tùy ý nói.
Hứa Sán cười khổ một tiếng, nói:
- Vị công tử này. Ta biết công tử là người có lai lịch. Nếu ta không nhìn lầm, hẳn công tử từ nơi khác tới đây?
Hạ Nhất Minh kinh ngạc hỏi:
- Vì sao ngài biết?
Hứa Sán cười một tiếng, nói:
- Lấy phông độ của công tử tới đây xem, rõ ràng không phải là người thường. Nếu trong Thiên La quốc hẳn công tử đã nghe tới Tí gia trong Ngũ đại thế gia rồi chứ?
Hạ Nhất Minh trong lòng khẽ động, nói:
- Vị công tử kia hẳn là người trong Tí gia?
- Không sai. Vị kia chính là dòng dõi chính thống truyền thừa của Tí gia, Tí Thụy Quang công tử. Cũng chính là Tam thiếu gia trong Tí gia.
Hứa Sán do dự một chút, nói:
- Công tử dù sao cũng là người từ nơi khác tới. Tội gì vì một chút xích mích nhỏ mà làm mất lòng người của Dự gia a?
Hạ Nhất Minh cười nhạt, nói:
- Sao? Đắc tội với Tí gia nghiêm trọng thế sao?
Ánh mắt Hứa Sán không chút kiềm chế, nhất thời hiện lên một vẻ coi thường. Miệng lão có chút giật giật. Nhìn lại đôi thiếu niên trẻ tuổi đang đứng trước mặt, trong lòng không khỏi thắc mắc, không hiểu từ nhà nào xuất hiện một công tử có thể hỏi loại vấn đề này?
Cố ý không quan tâm, nhưng cuối cùng lão cũng không đành lòng để họ vô duyên vô cớ mất mạng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ho nhẹ một tiếng, Hứa Sán giọng đầy thành ý nói:
- Công tử. Tí gia là một trong Ngũ đại thế gia tại Thiên La quốc. Ngay cả Thiên La quốc vương cũng phải để cho bọn họ ba phần thể diện.
Hạ Nhất Minh nhất thời tỏ ra vẻ tỉnh ngộ, bây giờ mới biết đối phương lợi hại ra sao.
Hứa Sán thầm nghĩ trong lòng. Bề trên của nhà ngươi thật vô trách nhiệm, nếu hôm nay không có ta chỉ sợ nhà ngươi đến chết cũng không biết vì sao đâu.
Trong lòng Hứa Sán còn đang suy nghĩ, Hạ Nhất Minh đột nhiên kéo Viên Lễ Huân vòng qua lão tiến tới cầu thang đã lên tầng hai.
Hứa Sán giật mình, lão vội vàng chạy theo nói:
- Hai vị muốn làm gì?
- Đương nhiên là đi lên xem qua một chút.
Hạ Nhất Minh nháy mắt đầy vẻ vô tội nói:
- Nếu bên trên có thứ tốt hơn, chúng ta cần gì lãng phí thời gian ở đây.
Hứa Sán nhất thời đỏ bừng mặt, ánh mắt chăm chú nhìn Hạ Nhất Minh, nói:
- Vị công tử này, chẳng lẽ những điều ta nói vừa rồi, công tử không nghe thấy sao?
- Có nghe thấy.
Hạ Nhất Minh vô cùng thành thật trả lời.
- Bất quá ta có việc nói cho ngài biết.
Hứa Sán sửng sờ, vô thức hỏi:
- Việc gì?
- Thiên La quốc vương khi nhìn thấy ta, hẳn sẽ cho ta bốn phần thể diện.
Vừa dứt lời, không để ý tới Hứa Sán, Hạ Nhất Minh trực tiếp đi lên lầu hai.
Hứa Sán hai mắt trợn tròn. Thật sự là kiêu ngạo, chưa từng gặp người kiêu ngạo như vậy. Thiên La quốc vương cấp cho Dư gia ba phần thể diện, mà phải cho hắn bố phần, chẳng phải nói lai lịch của hắn còn lớn hơn Dự gia sao?
Trong lòng có chút bực bội, Hứa Sán đã quyết tâm cản người này lại.
Nơi này dù sao cũng là Phượng Lai Tường, nếu để nơi đây xảy ra chuyện tranh giành, đối với cửa hàng mà nói cũng không phải là chuyện tốt.
Vừa nghĩ tới điểm này, thân hình Hứa Sán khẽ động, đôi chân đầy sức mạnh của lão vọt tới.
Cánh tay Hứa Sán vươn tới, muốn mạnh mẽ kéo Hạ Nhất Minh cùng Viên Lễ Huân lại.
Chỉ là khi cánh tay Hứa Sán đưa ra lại chộp vào khoảng không. Cánh tay Hạ Nhất Minh rõ ràng ở trước mặt, nhưng thời điểm tay lão vừa chộp tới, lại chợt không thấy. Cứ như thế biến khỏi tầm mắt của lão.
Thế nhưng chuyện này không phải là chuyện đùa, trong lòng Hứa Sán phát lạnh. Đang định lui về phía sau, đã thấy hai người trẻ tuổi này tiến lên lầu hai. Lão nhất thời trợn mắt. Tốc độ của hai người này cũng không lớn nhưng tốc độ lại nhanh tới mức khó tin. Ngay khi lão chưa kịp phản ứng đã tiến vào lầu hai, thân thủ này quả là làm người ta sởn tóc gáy.
Chẳng qua Hứa Sán do dự một lát, sau đó vẫy tay, một nô bộc trong cửa tiệm tức khắc tiến lại. Lão nhẹ giọng nói:
- Ngươi nhanh chóng tới tửu lâu bên cạnh, người phụ trách của Tí gia hẳn ở nơi này. Nói Tam thiếu gia có khả năng gặp phiền toái, mới hắn tới đây xử lý.
Người này lĩnh mệnh, xoay người rời đi, trong nháy mắt đã không thấy đâu nữa.
Hứa Sán lúc này mới hít một hơi thật sâu, chỉnh lại y phục, vũng vàng bước lên lầu hai.
Trên lầu hai, bất luận là trang sức hay cách bài trí so với tầng một quả là hoàn toàn khác biệt.
Nếu như tầng một là đơn giản phóng khoáng. Vậy tầng hai đúng là mang đến cho người ta cảm giác xa hoa tráng lệ.
Lần đầu tiên tới nơi này, cho dù là Hạ Nhất Minh cũng có chút tò mò. Đương nhiên hắn chỉ tò mò mà thôi. Muốn làm cho hắn có cảm giác kinh ngạc là hoàn toàn không có khả năng.
Trên lầu hai có hơn mười căn phòng nhỏ đang đóng cửa. Một căn phòng trong số đó được mở ra trước cửa có vài gã nô bộc cùng vài vị tỳ nữ xinh đẹp.
Trong đó có một gã nô bộc khi gặp mặt Hạ Nhất Minh cùng Viên Lễ Huân, nhất thời cả người thu lại về phía sau, sắc mặt có chút thay đổi. Nhưng sau đó lại vểnh tai ưỡn ngực, ánh mắt có chút mập mờ, không hiểu đang nghĩ điều gì.
Hạ Nhất Minh sau khi lên lầu, hắn thậm chí không dùng đến ánh mắt, cũng đã đem toàn bộ động tác của những người ở nơi này "nghe" trong tai. Động tác của người kia dĩ nhiên không dấu diếm được hắn, thế nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều.
Tại hoàng gia lâm viên, Hạ Nhất Minh hắn cùng Thành Phó giao đấu trước mặt mấy ngàn người. Có lẽ người này cũng có mặt trong số hỗn độn đó nên đã từng nhìn thấy mình, điều đó cũng không có gì lạ.
Dù sao người này cũng là nô bộc hầu hạ Tí Thụy Quang, mà hạ nhân trong Ngũ đại thế gia của Thiên La quốc tham gia thịnh hội kia cũng là bình thường.
Hạ Nhất Minh lạnh lùng cười, nhất thời kéo tay Viên Lễ Huân đi tới, trong nháy mắt đã đi tới trước cửa căn phòng nơi những hạ nhân này đang đứng.
Mấy người này trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, bất quá động tác của họ có chút bất mãn, lặng lẽ đồng thời đưa cánh tay ra.
Xem bộ dạng của những người này dường như không muốn kinh động tới người trong căn phòng này, lặng lẽ đem Hạ Nhất Minh lưu lại.
Nhưng sau đó trên nét mặt của họ tức khắc trở lên cực kỳ khó coi đồng thời còn mang theo sự kinh ngạc khó tin.
Bởi hai người Hạ Nhất Minh cùng Viên Lễ Huân không hiểu sao đột nhiên biến mất. Giống như một cơn gió thông thường khiến họ không cách nào thấy được.
Những gã nô bộc này hai mắt nhìn nhau, trong ánh mắt có thể thấy được sự hoảng sợ. Người này đến tột cùng là ai?
Đúng lúc này một thân ảnh như bay từ dưới đi lên. Người này vẻ mặt tháo vát, nhưng khuôn mặt lúc này không khỏi có chút khó coi. Chính là quản lý của Phượng Lai Tường Hứa Sán.
Sau khi Hứa Sán lên lầu hai này, vừa thấy sắc mặt của mấy gã nô bộc kia, ánh mắt lão liếc tới căn phòng kia, thân hình lập tức tiến vào.
Lấy thân phận của Hứa Sán đương nhiên là người bình thường không thể so sánh. Mấy gã nô bộc kia đang bó tay hết cách, vừa nhìn thấy lão liền giống như gặp được cứu tinh, ánh mắt cầu cứu nhìn lão.
Hứa Sán cười khổ một tiếng, mở cửa căn phòng, bất chấp tiến vào trong.