Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Vũ Thần

Chương 1255: Di chúc



Âm thánh sóng biển liên tục đánh lên bờ truyền vào trong tai, những tiếng rì rào vui tai của chúng không khỏi khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.
Đám người Hạ Nhất Minh ngừng lại ở chỗ này, đưa ánh mắt nhìn về phía xa, sắc mặt Hạ Nhất Minh mơ hồ ngưng trọng và do dự.
Bảo Trư đưa cái mũi của mình lên cọ cọ vào mặt hắn nói:
- Ngươi định làm sao bây giờ? Muốn đi diệt Thần Điện và Hắc Ám Hội Nghị sao?
Hạ Nhất Minh hơi tức giận đẩy tiểu tử kia ra, nói:
- Ngươi không nghe Lô Khắc từng nói qua sao? Cách Lâm Đốn cùng Ngả Đức Văn đều là tân thần đạo của Thần Điện và Hắc Ám Hội Nghị. Bây giờ bọn chúng còn đang ở trên Thần Chi Đảo, nếu như ta diệt hai địa phương này thì ngươi cho rằng bọn họ sẽ bỏ qua sao?
Bảo Trư hơi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói:
- Chỉ là hai thần đạo cường giả mới tấn giai mà thôi, chúng ta không sợ.
Hạ Nhất Minh cười khổ một tiếng, nói:
- Chúng ta đương nhiên không sợ, nhưng Hạ gia trang sợ.
Hạ gia trang hôm nay đã có quy mô không nhỏ, hơn nữa có thể khẳng định là Hạ gia trang đời thứ ba đến khi thành gia sẽ làm cho gia tộc càng được kéo dài về sau. Đến lúc đó Hạ gia trang chính thức bước vào mô hình của một thế gia chân chính.
Nhưng Hạ gia đệ tử càng nhiều, hơn nữa phân tán khắp nơi thì việc bảo vệ lại càng khó khăn.
Nếu như bị hai vị thần đạo cường giả nhìn chằm chằm vào, Hạ Nhất Minh có thể cam đoan bản thân cho dù có ba đầu sáu tay cũng không thể thủ hộ cho toàn bộ Hạ gia đệ tử.
Bảo Trư hơi nghiêng đầu, đột nhiên hai mắt sáng rực lên nói:
- Bọn họ bây giờ không phải đang trên Thần Chi Đảo sao? Chúng ta tới đó đem những mối tai họa này giải quyết đi là được rồi.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh sáng lên, đệ nghị của Bảo Trư muốn nói không làm hắn động tâm chính là gạt người.
Ở trên Thần Chi Đảo không chỉ có hai vị thần đạo cường giả, hơn nữa có thể khẳng định còn có người đeo mặt nạ làm cho Hạ Nhất Minh tương đối kiêng kỵ.
Người đeo mặt nạ này luôn mang tới cho Hạ Nhất Minh cảm giác nguy hiểm hơn xa hai vị thần đạo cường giả, thậm chí ngay cả khi Lý Áo Ba Đặc cùng Lô Khắc liên thủ cũng không có khả năng làm cho hắn có cảm thấy như vậy.
Nếu như người đeo mặt nạ đó rời khỏi Thần Chi Đảo tới đây thì với thực lực của Hạ Nhất Minh hiện nay và thần khí trong người còn có thể nắm chắc khả năng lưu hắn lại.
Nhưng mà muốn để cho Hạ Nhất Minh tiến lên Thần Chi Đảo - Hang ổ của người đeo mặt nạ kia thì hắn còn không muốn thử.
Có lẽ, ngày nào đó hắn thành tự Chân Thần cảnh thì sẽ tới nơi trong truyền thuyết đó nhìn một lần, còn bây giờ thì vẫn chưa thể được.
Hơi khoát tay áo, Hạ Nhất Minh dứt khoát nói:
- Thần Điện và Hắc Ám Hội Nghị tạm thời chúng ta bỏ qua cho bọn chúng.
Khóe miệng Bảo Trư hơi nhếch lên một chút, tựa hồ không hề hài lòng với điều này, nhưng nó cũng không tiếp tục lộ ra bộ dạng bất mãn nữa.
Dù sao, trí thông minh của Bảo Trư cũng không kém hơn nhân loại, chỉ cần nó hơi suy nghĩ một chút là biết trong lòng Hạ Nhất Minh đang cố kỵ điều gì.
Bách Linh Bát vẫn ở sau lưng Hạ Nhất Minh không lên tiếng nào, lúc này hắn đột ngột quay đầu lại nhìn về phía sau.
Hạ Nhất Minh hơi rùng mình, nói:
- Bách huynh, có chuyện gì vậy?
Bách Linh Bát bình tĩnh nói:
- Tại nơi chúng ta vừa giao thủ hình như có một tia năng lượng ba động.
Hạ Nhất Minh hơi nhíu mày nói:
- Có người nào tới đó sao?
- Có thể là vậy. - Bách Linh Bát không xác định nói:
- Ta chỉ để lại ở đó một Thải Tập Khí để thu thập năng lượng ba động, chứ không phải là Tru Tung Khí, cho nên không thể xác định.
Hạ Nhất Minh hơi cảm thấy kỳ lại:
- Ngươi để lại cái Thải Tập Khí đó có tác dụng gì?
- Thu thập thông tin do năng lượng biến hóa, nghiên cứu lực lượng của thế giới. - Bách Linh Bát thản nhiên đáp.
- Bách huynh nghiên cứu được cái gì sao? - Hạ Nhất Minh hơi hứng thú hỏi.
- Không có gì.
Tốc độ trả lời của Bách Linh Bát lúc này không thể nghi ngờ gì chính là nhanh nhất từ trước tới nay, nhưng đây cũng là đáp án mà hắn không muốn nghe.
Khẽ lắc đầu, hắn nói:
- Không cần tiếp tục theo dõi nữa, gần nơi đó có lẽ xuất hiện mấy đầu thánh thú cường đại hoặc Ngũ Khí Đại Tôn Giả cho nên bọn họ muốn tới xem xét một chút nguyên do lực lượng ba động.
Hắn tiếp tục cười lạnh nói:
- Chỉ là đợi tới khi bọn chúng đến nơi thì ở đó không còn chút dấu vết nào nữa rồi.
Quả thật sau khi Hạ Nhất Minh thu thập lại Hải Thị Thận Lâu thì còn lưu lại một ít làn khói đen, nhưng tới bây giờ đã hơn nửa canh giờ, gió ở nơi đấy lại khá to cho nên những làn khói đấy hẳn là đã tan biến từ lâu.
Dưới tình huống vậy mà còn có người dò xét được điều gì thì người này chẳng phải là yêu quái sao?
Bách Linh Bát hơi suy nghĩ một chút về lời nói của Hạ Nhất Minh, rồi quay đầu lại nói:
- Chúng ta bây giờ phải trở về sao?
Mục đích của bọn họ tới phương Tây chủ yếu là vì Lý Áo Ba Đặc và Lô Khắc, vốn là định sau khi giết chết hai người bọn họ thì thuận tay thanh tẩy Thần Điện và Hắc Ám Hội Nghị một lần.
Nhưng bây giờ lại biết Thần Điện và Hắc Ám Hội Nghị còn có hai vị thần đạo cường gải tồn tại, cho nên bọn họ cũng không dám coi thường vọng động.
Trên mặt Hạ Nhất Minh xuất hiện một nụ cười quái dị, nói:
- Khó có dịp tới phương Tây một chuyến, nếu chúng ta cứ như vậy trở về thì thật không cam lòng chút nào.
Bảo Trư trợn tròn đôi mắt nhỏ của mình, ánh mắt nhìn về phía Hạ Nhất Minh có chút hưng phấn.
Bọn họ mặc dù tâm ý tương thông nhưng dưới tình huống bình thường không ai có ý định dò xét tâm tư của đối phương. Điều này vô luận là Hạ Nhất Minh hai bạn sinh thần thú của hắn đều có ý thức như vậy, hắn nhìn bộ dáng của Bảo Trư không khỏi bật cười một tiếng, đưa tay khẽ búng cái mũi của nó nói:
- Tiểu tử kia, mặc dù chúng ta không thể tới Thần Điền và Hắc Ám Hội Nghị, nhưng có thể tới bái phỏng Long Cốc một chút.
Ánh mắt Bảo Trư nhất thời sáng lên giống như sao giữa bầu trời đêm, từ khi trở về từ Long Cốc tên tiểu tử này vẫn luôn mơ tưởng tới bảo tàng của Long tộc nơi đó.
Nhưng khi đó Long tộc còn có hai thần đạo cường giả, hơn nữa Long tộc cùng với cường giả phương Tây kết thành liên minh. Dưới tình huống như vậy thì Hạ Nhất Minh không thể đồng ý cho Bảo Trư làm xằng làm bậy.
Bất quá tình huống lúc này có chút bất đồng, hai vị thần thú cuối cùng của Long tộc đã ngã xuống, hơn nữa sau khi được Lý Áo Ba Đặc truyền tin đi thì cường giả phương Tây đã không còn tin tưởng Long tộc nữa. Dù Hạ Nhất Minh có hủy diệt toàn bộ Long tộc thì chắc là cũng không có ai nguyện ý xuất đầu vì bọn chúng.
Bảo Trư nghe thấy vậy thì nhảy dựng lên, tiểu tử này vừa nhảy vừa la hét:
- Vậy nhanh lên, chúng ta mau xuất phát thôi.
Hạ Nhất Minh cười lớn một tiếng, đưa tay ra tóm lấy Bảo Trư ôm vào ngực rồi thân hình hơi động đã nhảy lên lưng Bạch Mã. Bạch Mã Lôi Điện lập tức hí lên một tiếng dài mở bốn vó ra phóng về hướng Long cốc.
Trong một khu rừng rậm rạp đột nhiên có một làn khói nhẹ bay vào, bất quá làn khói này bây giờ đã đậm hơn trước một chút.
Hoàn cảnh nơi đây tựa hồ như có trợ giúp rất lớn đối với làn khói này, nó có thể hấp thu lực lượng ở nơi đây để duy trì cho mình không bị tiêu tán.
Làn khói nhẹ hơi run rẩy một chút, giống như một nhân loại đang liều mạng hò hét để gọi người.
Chỉ lát sau, một đạo thân ảnh đột ngột xuất hiện trước làn khói nhẹ.
Người này đúng là thần đạo cường giả gần như là tồn tại duy nhất của phương Tây lúc này - Tây Đức Ni.
Hắn xoay chuyển ánh mắt đem toàn bộ hoàn cảnh xung quanh thu vào tầm mắt, sau đó hàng lông mày hơi cau lại, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Làn khói nhẹ chậm rãi dao động, nó dần dần thay đổi hình dạng, lúc này Tây Đức Ni cũng đã chú ý tới nó, sắc mặt của hắn dần trở nên khó coi hơn. Bởi vì hắn biết đây là biểu hiện của cái gì.
Ngay lập tức, làn khối nhẹ ngưng tụ thành một hình người, hơn nữa diện mục của người này có thể thấy rõ ràng. Mặc dù hình ảnh có chút không rõ ràng lắm nhưng Tây Đức Ni có thể dễ dàng nhận ra thân phận của người đó:
- Lô Khắc, ngươi làm sao lại biến thành thế này?
Tây Đức Ni hít sâu một hơi, hắn miễn cưỡng đem tâm tình đang dao động của mình đè nén xuống.
Bởi vì hắn biết, Lô Khắc mặc dù lấy loại hình thái này quay trở về, nhưng cũng không thể kéo dài được lâu, tùy thời hắn có thể tiêu tán đi lúc nào không biết.
Bóng người hơi giật giật vài cái nói:
- Tây Đức Ni, chúng ta mau chóng rút lui đi, Long tộc đã phản bội lại phương Tây, bọn chúng liên thủ với Hạ Nhất Minh.
- Long tộc liên thủ với Hạ Nhất Minh? - Tây Đức Ni cảm thấy khó tin hỏi.
Cường giả phương Tây dù nhiều hay ít thì cũng từng tiếp xúc qua với Long tộc, bọn họ đối với tính cách cao ngạo của Long tộc hiểu rất rõ. Cho nên trừ phi nhìn thấy tận mắt nếu không bọn họ rất khó tin tưởng Long tộc sẽ bỏ qua hận thù để liên hợp với Hạ Nhất Minh.
Thở dài một hơi, Lô Khắc nói:
- Ta cũng không tin, nhưng đầu Hoàng Kim Long Vương đó quả thật đã liên thủ với Hạ Nhất Minh.
Gương mặt Tây Đức Ni hơi co quắp lại, nói:
- Ngươi là do bọn họ giết?
Lô Khắc gật đầu nói:
- Tây Đức Ni, ta lúc này muốn quay trở về là muốn nhờ ngươi làm giúp ta một việc.
- Ngươi nói đi.
- Ta muốn ngươi chuyển cáo cho Thần Điện và Hắc Ám Hội Nghị là không cần phải báo thù cho ta và Lý Áo Ba Đặc.
Ánh mắt Tây Đức Ni xuất hiện một tia hoảng sợ nói:
- Lý Áo Ba Đặc cũng chết rồi sao?
- Đúng vậy. - Trên mặt Lô Khắc hiện ra một nụ cười khổ nói:
- Hạ Nhất Minh đã nắm giữ được Thế Giới chi lực, chúng ta đã không còn là đối thủ của hắn nữa.
Hai mắt Tây Đức Ni trợn tròn lên, hắn hít sâu một hơi khí lạnh, trong lòng xuất hiện sóng gió ngập trời. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nếu nói như lúc đầu Tây Đức Ni còn có ý định báo thù cho Lô Khắc thì sau khi nghe thấy điều này toàn bộ hùng tâm của hắn chợt tan thành mây khói.
- Lô Khắc, ngươi thật sự có thể khẳng định điều này? - Tây Đức Ni trầm giọng nói:
- Hạ Nhất Minh tấn giai thần đạo mới được mấy năm, hắn làm sao có thể nắm giữ Thế Giới lực lượng?
- Ta có thể khẳng định điều này, nếu không có Thế Giới lực thì ta với Lý Áo Ba Đặc làm sao có thể bị hắn giết được. - Lô Khắc bình tĩnh nói.
Tây Đức Ni nhắm hai mắt lại, nửa ngày sau hắn mới tuyệt vọng thở dài một hơi.
- Lô Khắc, ta biết rồi, ngươi yên tâm đi.
Thân hình hư ảo của Lô Khắc càng ngày càng trở nên ảm đạm, sau khi hắn nghe thấy lời hứa hẹn của Tây Đức Ni, Lô Khắc cuối cùng đã mãn nguyện, hắn một lần nữa háo thành làn khói nhẹ bay lên cao rồi tán biến giữa không trung.
Chương trước Chương tiếp
Loading...