Vũ Thần
Chương 1177: Dược thảo màu đỏ
Trên trang giấy chỉ xuất hiện bức vẽ duy nhất về một loại dược thảo mày đỏ.
Thảo dược này hình thù tam giác vô cùng đặc biệt, toàn thân màu đỏ khác biệt cách loại thảo dược khác.
Hác Đồng chăm chú quan sát hồi lâu, nhắm mắt trầm tư, rốt cuộc chậm rãi lắc đầu. Trong trí nhớ của lão chưa từng gặp qua thảo dược cổ quái này.
Hạ Nhất Minh không khỏi thất vọng, nhìn vẻ mặt Hác Đồng cũng biết, lần này tới hỏi sợ rằng không có kết quả. Quả nhiên Hác Đồng trầm ngâm giây lát, nói:
- Hạ trưởng lão. Thứ cho lão hủ vụng về không nhận ra đây là thảo dược gì.
Khẽ gật đầu, Hạ Nhất Minh trong mắt khó giấu vẻ tiếc nuối. Bức tranh này hắn vẽ lại theo hình ảnh luyện đan trong tiểu bài tử.
Cũng bởi muốn truy tìm lai lịch dược liệu này hắn bôn ba ngàn dặm tới Linh Tiêu Bảo Điện thỉnh giáo tuyệt đỉnh đan sư Hác Đồng. Nghĩ không ra ngay cả Hác Đồng cũng không biết.
Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, hi vọng luyện chế khỏa đan dược kia của hắn bị trì hoãn vô thời hạn.
Hác Đồng nhìn Hạ Nhất Minh đột nhiên cẩn trọng nói:
- Hạ trưởng lão. Kỳ thực nếu nói về đan thuật, trong thiên hạ còn có người mạnh hơn lão hủ. Nếu ngài không ngại có thể tới hỏi, có lẽ sẽ có thu hoạch.
Hạ Nhất Minh vô thức hỏi:
- Người đó là ai?
- Động Thiên Phúc Địa Phiền Thạc Tôn giả.
Hác Đồng nghiêm mặt nói:
- Hắn khi còn trẻ từng du lãm khắp thiên hạ, cho dù Tây phương cùng Nội hải cũng lưu lại dấu chân hắn. Hơn nữa Ngũ Hành Môn truyền thừa vạn năm, e rằng bên trong lưu lại vô số cổ tịch nói về thảo dược này.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu. Kỳ thực hắn cũng biết Phiền Thạc tạo nghệ Luyện đan dược đứng đầu thiên hạ, so với Hác Đồng cao hơn một bậc. Nhưng bái phỏng Ngũ Hành Môn, trong lòng hắn có chút khúc mắc.
Dù sao tiểu bài tử ẩn giấu phương pháp luyện đan hắn có được từ Thủy Tinh Cung. Hạ Nhất Minh muốn tránh Ngũ Hành Môn còn không kịp huống hồ chủ động tiếp cận.
Quan sát thấy vẻ trầm ngâm của Hạ Nhất Minh, Hứa Tinh Hà đột nhiên mở miệng nói:
- Hạ trưởng lão. Hình như lão hủ từng gặp qua vật này. Nguồn: http://truyenfull.vn
Hạ Nhất Minh cùng Hác Đồng lập tức nhìn lại, bất quá vẻ mặt hai người đương nhiên khác biệt.
- Hứa huynh. Vật này tên gì? Có thể tìm kiếm ở đâu?
Hạ Nhất Minh vui mừng hỏi.
Nếu Hứa Tinh Hà đã nói vậy, khẳng định lão nắm chắc vài phần.
Hứa Tinh Hà khiêm tốn cười, nói:
- Hạ trưởng lão. Lão hủ không biết thứ này gọi là gì? Thậm chí nó có phải dược liệu hay không cũng không biết? Chỉ biết khi lão hủ lịch lãm thiên hạ từng vô tình gặp qua. Hoàn cảnh lúc đó tương đối kỳ lạ bởi vậy lão hủ có ấn tượng sâu sắc.
Hạ Nhất Minh chợt hiểu, trách không được Hứa Tinh Hà có thể nhận ra dược liệu ngay cả Hác Đồng cũng bó tay, thì ra lão vô tình gặp qua mà thôi.
Lúc này Hạ Nhất Minh cảm giác được, kinh nghiệm mỗi vị cường giả lịch lãm thiên hạ đều là tài sản vô giá. Có vài thứ thậm chí tốt hơn cả ghi chép trong cổ tịch.
- Hứa sư đệ. Ngươi gặp thứ này tại đâu?
Hác Đồng hỏi.
Hứa Tinh Hà ánh mắt ngưng trọng, nói:
- Tiểu đệ từng gặp qua vật này tại khu vực trung tâm Hỏa Diệm Sơn.
Lão nói tới đây trong mắt nhiều thêm vài phần mở ảo cùng hoảng hốt. Khẳng định chuyện này chôn sâu trong trí nhớ, thậm chí nếu hôm nay không thấy bức tranh kia, chỉ e cả đời lão không nói ra.
- Tám trăm dặm Hỏa Diệm Sơn?
Hạ Nhất Minh ngẩn người, trong lòng không khỏi rung động, đây là nơi hắn cũng không thể quên.
- Đúng là tám trăm dặm Hỏa Diệm Sơn.
Hứa Tinh Hà trầm giọng nói:
- Lão hủ khi trước có việc tiến vào đó, tại khu vực trung tâm từng gặp qua vật màu đỏ này. Mặc dù lúc ấy lão hủ lấy làm kỳ quái, dưới nhiệt độ cao vật này vẫn có thể sinh trưởng, bất qua sau nhiều chuyện bề bộn cuối cùng bỏ qua.
Hác Đồng thở dài một tiếng, nói:
- Thiên hạ rộng lớn kỳ trân dị bảo nhiều không kể hết. Lão hủ biết thật sự quá ít.
Hạ Nhất Minh bật cười. Đúng như Hác Đồng nói, thiên hạ rộng lớn, kỳ trân dị bảo rất nhiều, căn bản không ai biết hết.
Vật màu đỏ kia thậm chí có phải dược liệu không còn chưa biết. Nếu không phải Hứa Tinh Hà từng gặp qua, chỉ sợ hắn tra hết cổ tịch cũng không phát hiện lai lịch của nó.
- Hứa huynh. Vật này với Hạ mỗ khá quan trọng.
Hạ Nhất Minh trầm ngâm nói:
- Xin Hứa huynh nói chi tiết, Hạ mỗ sẽ tới đó tìm kiếm.
Hứa Tinh Hà sang sảng cười, nói:
- Hạ trưởng lão. Nếu ngài không chê tốc độ độ lão hủ chậm chạp, xin để lão hủ dẫn đường tới Hỏa Diệm Sơn.
Hạ Nhất Minh khẽ cười, nói:
- Phiền đại giá của Hứa huynh chỉ e không tiện.
Hứa Tinh Hà vội vàng nói:
- Có thể xuất lực vì Hạ trưởng lão, Linh Tiêu Bảo Điện môn nhân rất vinh dự.
Lão quay qua nói:
- Hác sư huynh. Tiểu đệ đi một hồi sẽ trở lại.
Hác Đồng liên tục gật đầu, nói:
- Làm chính sự quan trọng hơn. Sư đệ không nên sốt ruột trở lại.
Hạ Nhất Minh trong lòng cười khổ không thôi. Thực ra chỉ cần biết phương hướng hắn khẳng định có thể tìm được vật này. Bất quá Hạ Nhất Minh không biết, hắn tại Linh Tiêu Bảo Điện tuyệt đối là cánh tay đắc lực. Vì giao hảo với Hạ Nhất Minh, Linh Tiêu Bảo Điện nguyện ý trả giá lớn.
Lúc này Hạ Nhất Minh có việc muốn nhờ, mà chuyện này chỉ tốn chút công phu có thể giải quyết, các trưởng lão Linh Tiêu Bảo Điện đương nhiên muốn tạo quan hệ tốt. Chỉ dừng lại nửa canh giờ, đám người Hạ Nhất Minh cùng Hứa Tinh Hà lập tức rời đi.
Mặc dù thời gian hắn tới đây không lâu nhưng oanh động tạo ra không nhỏ. Thần đạo cường giả Hạ Nhất Minh sau ba năm du lãm đại dương lần đầu trở lại đại lục, chuyện này nhanh chóng truyền khắp tòa thành.
Tại một nơi trong tòa thành, gã lái buôn phương Tây rất nhanh kết thúc giao dịch. Sau khi rời xa tòa thành hắn lập tức thả một đầu ưng bay lên không trung. Đầu ưng đảo vài vòng theo sau bay về phương xa.
Ba ngày sau đám người Hạ Nhất Minh đã tới bầu trời Hỏa Diệm Sơn.
Bởi có Hứa Tinh Hà đi cùng nên tốc độ phi hành của bọn họ chậm hơn rất nhiều. Hơn nữa Ngũ khí Tôn giả không thể so sánh cùng Thần đạo cường giả, không thể phi hành liên tục, bởi thế vài canh giờ bọn họ lại dừng chân tạm nghỉ.
Bất quá trong lòng Hạ Nhất Minh không nôn nóng, mặc dù hắn rất muốn luyện chế dan dược kia xem nó có tác dụng gì. Nhưng tuyệt đối sẽ không biểu hiện thái độ không thể chờ đợi.
Dù sao đây chỉ là hứng thú nhất thời, có thể luyện chế đương nhiên là việc tốt, nếu không cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Bởi thế vài ngày nay đề nghị nghỉ ngơi của hắn nhiều nhất, đồng thời kiến trong lòng Hứa Tinh Hà âm thầm cảm kích. Hỏa Diệm Sơn là một dãy núi dài liên miên bất tận.
Dãy núi này dài chừng bảy tám trăm dặm, nơi rộng nhất chừng một trăm dặm, mà nơi hẹp nhất chỉ vài dặm.
Địa hình kỳ dị như vậy trên thế giới cũng chỉ có một. Đi tới không trung Hỏa Diệm Sơn, lập tức có thểm cảm nhận một cỗ nhiệt lượng rất cao. Hạ Nhất Minh có cảm giác, cho dù Tiên thiên cường giả cũng chật vật chống đỡ hoàn cảnh nơi này. Bất quá nhiệt khí này hiên nay không đáng để hắn quan tâm.
Hứa Tinh Hà sau khi tới đây đôi mắt sáng ngời, ánh mắt như hỏa nhãn kim tinh quan sát khắp nơi. Hạ Nhất Minh biết khẳng định lão đang tìm kiếm đỉnh núi trong trí nhớ.
Chỉ điều này cũng có thể khẳng định dị thảo kia không mọc khắp nơi, nếu Hứa Tinh Hà không thể nhớ ra khẳng định bọn họ sẽ tốn không ít công tìm kiếm.
Trên không trung phi hành chừng một ngày, khuôn mặt Hứa Tinh Hà rốt cuộc cũng xuất hiện vẻ kinh hỉ. Quang mang lóe lên, lão lập tức đáp thẳng xuống một ngọn núi. Hạ Nhất Minh hai mắt sáng ngời, lập tức bay theo.
Nơi này quả thực trong Hỏa Diệm Sơn, nhưng lại thuộc khu vực chiều rộng lớn nhất. Muốn tìm kiếm dị thảo tại đây khó khăn ra sao có thể nghĩ.
Cũng không biết thời trẻ Hứa Tinh Hà tới đây qua vô số năm liệu có còn nhớ rõ, chỉ e làm khó lão.
Sau khi bay xuống, Hứa Tinh Hà không đáp trên mặt đất mà tiếp tục bay tới sơn cốc bên bị đỉnh núi che khuất. Lúc này Hạ Nhất Minh mới hiểu vì sao Hứa Tinh Hà kiên trì đích thân dẫn hắn tới đây.
Nơi bí mật như vậy chỉ dựa vào miêu tả e rằng mười ngày mười đêm Hạ Nhất Minh cũng chưa chắc tìm ra.
Tiến vào sơn cốc, Hứa Tinh Hà lần nữa nhìn quanh. Bất quá còn chưa chờ lão chủ động tìm lại ký ức, Bách Linh Bát đã lập tức bay tới.
Hạ Nhất Minh vẻ mặt mừng rỡ nói:
- Hứa huynh. Xin đa tạ.
Hứa Tinh Hà run lên bởi lão nhìn thấy nơi Bách Linh Bát đào bới quả nhiên xuất hiện dị thảo hình tam giác màu đỏ. Trong lòng lão lúc này như ném đi tảng đá lớn.
Nếu lão nhớ lầm, hoặc đám dị thảo nơi này đã héo rũ không còn, lão thật sự không biết trả lời thế nào cho Hạ Nhất Minh.
Ở nơi này tìm tòi hồi lâu, Hạ Nhất Minh phát hiện không ít dược thảo như vậy. Bất quá khiến người khác sợ hãi chính là trong khu vực này không có bất kỳ khí tức sinh mạng nào. Trong sơn cốc bị hai ngọn núi che khuất mới xuất hiện dược thảo kỳ dị, ngoài ra phạm vi mười dặm xung quanh không phát hiện bất cứ nơi nào.
Hứa Tinh Hà sau khi thấy được vẻ vui mừng trong mắt Hạ Nhất Minh, tâm niệm khẽ động, nói:
- Nếu thứ này có tác dụng với ngài, ta sẽ thu thập một ít để Hác sư huynh bồi dưỡng.
Hạ Nhất Minh trầm ngâm giấy lát, theo sau gật đầu đáp ứng. Bất quá hắn thật sự không ôm hi vọng này.
Đám thảo dược kỳ dị chỉ có thể sinh trưởng tại sơn cốc này, nói rõ điều kiện sinh trưởng vô cùng khắc nghiệt, cơ hội nuôi dưỡng trong hoàn cảnh thương cơ hồ không thể có.
Thảo dược này hình thù tam giác vô cùng đặc biệt, toàn thân màu đỏ khác biệt cách loại thảo dược khác.
Hác Đồng chăm chú quan sát hồi lâu, nhắm mắt trầm tư, rốt cuộc chậm rãi lắc đầu. Trong trí nhớ của lão chưa từng gặp qua thảo dược cổ quái này.
Hạ Nhất Minh không khỏi thất vọng, nhìn vẻ mặt Hác Đồng cũng biết, lần này tới hỏi sợ rằng không có kết quả. Quả nhiên Hác Đồng trầm ngâm giây lát, nói:
- Hạ trưởng lão. Thứ cho lão hủ vụng về không nhận ra đây là thảo dược gì.
Khẽ gật đầu, Hạ Nhất Minh trong mắt khó giấu vẻ tiếc nuối. Bức tranh này hắn vẽ lại theo hình ảnh luyện đan trong tiểu bài tử.
Cũng bởi muốn truy tìm lai lịch dược liệu này hắn bôn ba ngàn dặm tới Linh Tiêu Bảo Điện thỉnh giáo tuyệt đỉnh đan sư Hác Đồng. Nghĩ không ra ngay cả Hác Đồng cũng không biết.
Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, hi vọng luyện chế khỏa đan dược kia của hắn bị trì hoãn vô thời hạn.
Hác Đồng nhìn Hạ Nhất Minh đột nhiên cẩn trọng nói:
- Hạ trưởng lão. Kỳ thực nếu nói về đan thuật, trong thiên hạ còn có người mạnh hơn lão hủ. Nếu ngài không ngại có thể tới hỏi, có lẽ sẽ có thu hoạch.
Hạ Nhất Minh vô thức hỏi:
- Người đó là ai?
- Động Thiên Phúc Địa Phiền Thạc Tôn giả.
Hác Đồng nghiêm mặt nói:
- Hắn khi còn trẻ từng du lãm khắp thiên hạ, cho dù Tây phương cùng Nội hải cũng lưu lại dấu chân hắn. Hơn nữa Ngũ Hành Môn truyền thừa vạn năm, e rằng bên trong lưu lại vô số cổ tịch nói về thảo dược này.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu. Kỳ thực hắn cũng biết Phiền Thạc tạo nghệ Luyện đan dược đứng đầu thiên hạ, so với Hác Đồng cao hơn một bậc. Nhưng bái phỏng Ngũ Hành Môn, trong lòng hắn có chút khúc mắc.
Dù sao tiểu bài tử ẩn giấu phương pháp luyện đan hắn có được từ Thủy Tinh Cung. Hạ Nhất Minh muốn tránh Ngũ Hành Môn còn không kịp huống hồ chủ động tiếp cận.
Quan sát thấy vẻ trầm ngâm của Hạ Nhất Minh, Hứa Tinh Hà đột nhiên mở miệng nói:
- Hạ trưởng lão. Hình như lão hủ từng gặp qua vật này. Nguồn: http://truyenfull.vn
Hạ Nhất Minh cùng Hác Đồng lập tức nhìn lại, bất quá vẻ mặt hai người đương nhiên khác biệt.
- Hứa huynh. Vật này tên gì? Có thể tìm kiếm ở đâu?
Hạ Nhất Minh vui mừng hỏi.
Nếu Hứa Tinh Hà đã nói vậy, khẳng định lão nắm chắc vài phần.
Hứa Tinh Hà khiêm tốn cười, nói:
- Hạ trưởng lão. Lão hủ không biết thứ này gọi là gì? Thậm chí nó có phải dược liệu hay không cũng không biết? Chỉ biết khi lão hủ lịch lãm thiên hạ từng vô tình gặp qua. Hoàn cảnh lúc đó tương đối kỳ lạ bởi vậy lão hủ có ấn tượng sâu sắc.
Hạ Nhất Minh chợt hiểu, trách không được Hứa Tinh Hà có thể nhận ra dược liệu ngay cả Hác Đồng cũng bó tay, thì ra lão vô tình gặp qua mà thôi.
Lúc này Hạ Nhất Minh cảm giác được, kinh nghiệm mỗi vị cường giả lịch lãm thiên hạ đều là tài sản vô giá. Có vài thứ thậm chí tốt hơn cả ghi chép trong cổ tịch.
- Hứa sư đệ. Ngươi gặp thứ này tại đâu?
Hác Đồng hỏi.
Hứa Tinh Hà ánh mắt ngưng trọng, nói:
- Tiểu đệ từng gặp qua vật này tại khu vực trung tâm Hỏa Diệm Sơn.
Lão nói tới đây trong mắt nhiều thêm vài phần mở ảo cùng hoảng hốt. Khẳng định chuyện này chôn sâu trong trí nhớ, thậm chí nếu hôm nay không thấy bức tranh kia, chỉ e cả đời lão không nói ra.
- Tám trăm dặm Hỏa Diệm Sơn?
Hạ Nhất Minh ngẩn người, trong lòng không khỏi rung động, đây là nơi hắn cũng không thể quên.
- Đúng là tám trăm dặm Hỏa Diệm Sơn.
Hứa Tinh Hà trầm giọng nói:
- Lão hủ khi trước có việc tiến vào đó, tại khu vực trung tâm từng gặp qua vật màu đỏ này. Mặc dù lúc ấy lão hủ lấy làm kỳ quái, dưới nhiệt độ cao vật này vẫn có thể sinh trưởng, bất qua sau nhiều chuyện bề bộn cuối cùng bỏ qua.
Hác Đồng thở dài một tiếng, nói:
- Thiên hạ rộng lớn kỳ trân dị bảo nhiều không kể hết. Lão hủ biết thật sự quá ít.
Hạ Nhất Minh bật cười. Đúng như Hác Đồng nói, thiên hạ rộng lớn, kỳ trân dị bảo rất nhiều, căn bản không ai biết hết.
Vật màu đỏ kia thậm chí có phải dược liệu không còn chưa biết. Nếu không phải Hứa Tinh Hà từng gặp qua, chỉ sợ hắn tra hết cổ tịch cũng không phát hiện lai lịch của nó.
- Hứa huynh. Vật này với Hạ mỗ khá quan trọng.
Hạ Nhất Minh trầm ngâm nói:
- Xin Hứa huynh nói chi tiết, Hạ mỗ sẽ tới đó tìm kiếm.
Hứa Tinh Hà sang sảng cười, nói:
- Hạ trưởng lão. Nếu ngài không chê tốc độ độ lão hủ chậm chạp, xin để lão hủ dẫn đường tới Hỏa Diệm Sơn.
Hạ Nhất Minh khẽ cười, nói:
- Phiền đại giá của Hứa huynh chỉ e không tiện.
Hứa Tinh Hà vội vàng nói:
- Có thể xuất lực vì Hạ trưởng lão, Linh Tiêu Bảo Điện môn nhân rất vinh dự.
Lão quay qua nói:
- Hác sư huynh. Tiểu đệ đi một hồi sẽ trở lại.
Hác Đồng liên tục gật đầu, nói:
- Làm chính sự quan trọng hơn. Sư đệ không nên sốt ruột trở lại.
Hạ Nhất Minh trong lòng cười khổ không thôi. Thực ra chỉ cần biết phương hướng hắn khẳng định có thể tìm được vật này. Bất quá Hạ Nhất Minh không biết, hắn tại Linh Tiêu Bảo Điện tuyệt đối là cánh tay đắc lực. Vì giao hảo với Hạ Nhất Minh, Linh Tiêu Bảo Điện nguyện ý trả giá lớn.
Lúc này Hạ Nhất Minh có việc muốn nhờ, mà chuyện này chỉ tốn chút công phu có thể giải quyết, các trưởng lão Linh Tiêu Bảo Điện đương nhiên muốn tạo quan hệ tốt. Chỉ dừng lại nửa canh giờ, đám người Hạ Nhất Minh cùng Hứa Tinh Hà lập tức rời đi.
Mặc dù thời gian hắn tới đây không lâu nhưng oanh động tạo ra không nhỏ. Thần đạo cường giả Hạ Nhất Minh sau ba năm du lãm đại dương lần đầu trở lại đại lục, chuyện này nhanh chóng truyền khắp tòa thành.
Tại một nơi trong tòa thành, gã lái buôn phương Tây rất nhanh kết thúc giao dịch. Sau khi rời xa tòa thành hắn lập tức thả một đầu ưng bay lên không trung. Đầu ưng đảo vài vòng theo sau bay về phương xa.
Ba ngày sau đám người Hạ Nhất Minh đã tới bầu trời Hỏa Diệm Sơn.
Bởi có Hứa Tinh Hà đi cùng nên tốc độ phi hành của bọn họ chậm hơn rất nhiều. Hơn nữa Ngũ khí Tôn giả không thể so sánh cùng Thần đạo cường giả, không thể phi hành liên tục, bởi thế vài canh giờ bọn họ lại dừng chân tạm nghỉ.
Bất quá trong lòng Hạ Nhất Minh không nôn nóng, mặc dù hắn rất muốn luyện chế dan dược kia xem nó có tác dụng gì. Nhưng tuyệt đối sẽ không biểu hiện thái độ không thể chờ đợi.
Dù sao đây chỉ là hứng thú nhất thời, có thể luyện chế đương nhiên là việc tốt, nếu không cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Bởi thế vài ngày nay đề nghị nghỉ ngơi của hắn nhiều nhất, đồng thời kiến trong lòng Hứa Tinh Hà âm thầm cảm kích. Hỏa Diệm Sơn là một dãy núi dài liên miên bất tận.
Dãy núi này dài chừng bảy tám trăm dặm, nơi rộng nhất chừng một trăm dặm, mà nơi hẹp nhất chỉ vài dặm.
Địa hình kỳ dị như vậy trên thế giới cũng chỉ có một. Đi tới không trung Hỏa Diệm Sơn, lập tức có thểm cảm nhận một cỗ nhiệt lượng rất cao. Hạ Nhất Minh có cảm giác, cho dù Tiên thiên cường giả cũng chật vật chống đỡ hoàn cảnh nơi này. Bất quá nhiệt khí này hiên nay không đáng để hắn quan tâm.
Hứa Tinh Hà sau khi tới đây đôi mắt sáng ngời, ánh mắt như hỏa nhãn kim tinh quan sát khắp nơi. Hạ Nhất Minh biết khẳng định lão đang tìm kiếm đỉnh núi trong trí nhớ.
Chỉ điều này cũng có thể khẳng định dị thảo kia không mọc khắp nơi, nếu Hứa Tinh Hà không thể nhớ ra khẳng định bọn họ sẽ tốn không ít công tìm kiếm.
Trên không trung phi hành chừng một ngày, khuôn mặt Hứa Tinh Hà rốt cuộc cũng xuất hiện vẻ kinh hỉ. Quang mang lóe lên, lão lập tức đáp thẳng xuống một ngọn núi. Hạ Nhất Minh hai mắt sáng ngời, lập tức bay theo.
Nơi này quả thực trong Hỏa Diệm Sơn, nhưng lại thuộc khu vực chiều rộng lớn nhất. Muốn tìm kiếm dị thảo tại đây khó khăn ra sao có thể nghĩ.
Cũng không biết thời trẻ Hứa Tinh Hà tới đây qua vô số năm liệu có còn nhớ rõ, chỉ e làm khó lão.
Sau khi bay xuống, Hứa Tinh Hà không đáp trên mặt đất mà tiếp tục bay tới sơn cốc bên bị đỉnh núi che khuất. Lúc này Hạ Nhất Minh mới hiểu vì sao Hứa Tinh Hà kiên trì đích thân dẫn hắn tới đây.
Nơi bí mật như vậy chỉ dựa vào miêu tả e rằng mười ngày mười đêm Hạ Nhất Minh cũng chưa chắc tìm ra.
Tiến vào sơn cốc, Hứa Tinh Hà lần nữa nhìn quanh. Bất quá còn chưa chờ lão chủ động tìm lại ký ức, Bách Linh Bát đã lập tức bay tới.
Hạ Nhất Minh vẻ mặt mừng rỡ nói:
- Hứa huynh. Xin đa tạ.
Hứa Tinh Hà run lên bởi lão nhìn thấy nơi Bách Linh Bát đào bới quả nhiên xuất hiện dị thảo hình tam giác màu đỏ. Trong lòng lão lúc này như ném đi tảng đá lớn.
Nếu lão nhớ lầm, hoặc đám dị thảo nơi này đã héo rũ không còn, lão thật sự không biết trả lời thế nào cho Hạ Nhất Minh.
Ở nơi này tìm tòi hồi lâu, Hạ Nhất Minh phát hiện không ít dược thảo như vậy. Bất quá khiến người khác sợ hãi chính là trong khu vực này không có bất kỳ khí tức sinh mạng nào. Trong sơn cốc bị hai ngọn núi che khuất mới xuất hiện dược thảo kỳ dị, ngoài ra phạm vi mười dặm xung quanh không phát hiện bất cứ nơi nào.
Hứa Tinh Hà sau khi thấy được vẻ vui mừng trong mắt Hạ Nhất Minh, tâm niệm khẽ động, nói:
- Nếu thứ này có tác dụng với ngài, ta sẽ thu thập một ít để Hác sư huynh bồi dưỡng.
Hạ Nhất Minh trầm ngâm giấy lát, theo sau gật đầu đáp ứng. Bất quá hắn thật sự không ôm hi vọng này.
Đám thảo dược kỳ dị chỉ có thể sinh trưởng tại sơn cốc này, nói rõ điều kiện sinh trưởng vô cùng khắc nghiệt, cơ hội nuôi dưỡng trong hoàn cảnh thương cơ hồ không thể có.