Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Vũ Thần

Chương 1120: Hai khỏa Lôi chấn tử



Bảo trư nhẹ nhàng nhảy xuống lục lọi đống tài bảo trước mặt.
Đám Thần long không tận lực giấu giếm bảo tàng vì nơi này là Long cốc, trừ cự long ra không ai đủ dũng khí tiến vào đây.
Mà mỗi thành viên Long tộc cao ngạo không cho phép xuất hiện đạo tặc, bởi thế bất luận cự long nào lưu giữ bảo tàng tại đây cũng không sợ mất.
Bất quá, khi Hạ Nhất Minh cùng bảo trư tiến vào nơi này đã biến chủ nhân động phủ trở thành kẻ bị mất trộm trong mấy ngàn năm trở lại.
Cái mũi nhỏ của bảo trư chun lại, sau khi Hạ Nhất Minh giải thích nó cũng không còn chủ ý tới đám tài bảo này mà chú tâm tìm kiếm Lôi chấn tử.
Chỉ giây lát đôi mắt bảo trư lóe lên quang mang, theo sau đưa móng trước dứt khoát gạt đồng tài bảo qua một bên.
Đám tài bảo bị gạt ra lập tức xuất hiện dao động nhỏ, rõ ràng chúng được lực lượng nào đó liên kết. Theo sau hai khỏa cầu nhanh chóng bay ra. Cơ hồ cùng lúc đám tài bảo còn lại chậm rãi di chuyển lấp đầy chỗ trống hai khỏa cầu để lại.
Hành động của bảo trư không chậm, lập tức tìm được mục tiêu hơn nữa nhanh chóng lấy ra. Điều này khiến Hạ Nhất Minh đang quan sát không khỏi lấy làm lạ, nhìn động tác thành thục của tên kia chẳng lẽ trời sinh đạo tặc?
Đôi mắt sáng ngời, bảo trư hưng phấn thu hai khỏa cầu lên móng trước.
Mặc dù hai khỏa cầu này không chứa đầy lôi điện lực, cũng không tản ra quang mang chói mắt nhìn có một cỗ khí tức hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Chủ nhân động phủ này đem những tài bảo khác đặt trên hai khỏa cầu không phải không có nguyên nhân.
Bất quá đầu Thần long kia hẳn không thể nghĩ được, hai khỏa cầu này so với đám tài bảo còn lại giá trị hơn rất nhiều.
Hai hàng chân mày Hạ Nhất Minh khẽ nhíu lại, cánh tay vươn ra đón hai khỏa Lôi chấn tử lập tức đưa chúng vào Ngũ hành không gian.
Theo sau ánh mắt hắn vô cùng hi vọng nhìn bảo trư. Chỉ là khiến hắn thất vọng, bảo trư không tiếp tục tìm kiếm mà học nhân loại ra dấu.
Khẽ cau mày, Hạ Nhất Minh nói:
- Chỉ có hai khỏa sao?
- Chỉ có hai khỏa.
Bảo trư khẳng định, dường như oán hận gì đó nói tiếp:
- Có thể tìm được hai khỏa đã là rất tốt.
Hạ Nhất Minh dở khóc dở cười, vỗ vỗ đầu nó, nói:
- Bảo trư. Đám Thần long còn lại có cất giữ Lôi chấn tử không?
Bảo trư do dự một chút nói:
-Ta không ngửi thấy mùi Lôi chấn tử, hẳn là không có.
Hạ Nhất Minh tiếc nuối thở dài, kiện Thần khí Lôi chấn tử có tất cả hai mươi bốn khỏa. Nếu có thể thu thập đủ, sẽ phát ra uy lực không kém Cửu Long Lô. Nhưng muốn thu thập đủ, nói dễ vậy sao? Cảm nhận hai khỏa Lôi chấn tử trong Ngũ hành không gian, Hạ Nhất Minh cũng không ôm hi vọng quá lớn.
Trong thông đạo vang lên tiếng bước chân, khẳng định đám Thần long đã trở lại động phủ.
Hạ Nhất Minh trực tiếp ôm bảo trư chạy tới một thông đạo, sau vài bước di chuyển hắn đã tới bên ngoài động phủ.
Bất quá hắn không trực tiếp phi hành trên không trung mà chậm rãi di chuyển quanh sườn núi, theo sau nghênh nganh rời khỏi sơn cốc ra ngoài. Bởi kiêng kỵ Kim Long kia nên động tác của Hạ Nhất Minh không quá vội vàng. Bất quá khi tiến vào thông đạo Long cốc, hắn lập tức gia tăng tốc độ rời đi.
Phía sau hắn, Long vương Đức Lai Đặc hoài nghi nhìn theo. Nó tựa hồ cảm ứng được nhưng sau khi phóng thích ý niệm lại không phát hiện điều gì. Khẽ lắc đầu, hai cánh vung lên, Đức Lai Đặc bay vài vòng quanh bầu trời Long cốc, rốt cuộc mới yên tâm đáp xuống.
Thần đạo cường giả trong Long cốc vốn có ba vị. Lúc này Tát Ma Đức đã vẫn lạc, Ái Nhĩ Bá Lạp rời đi chỉ còn một vị Thần đạo cường giả tọa trấn Long cốc, bởi thế Long vương Đức Lai Đặc cẩn thận hơn nhiều.
*****
Hạ Nhất Minh ôm bảo trư mang theo Bách Linh Bát thẳng tới khi rời xa Long cốc trăm dặm mới giải trừ ẩn nặc.
Đặc biệt khi Long vương Đức Lai Đặc bay lượn trên bầu trời Long cốc, Hạ Nhất Minh không khỏi giật mình. Đầu Thần long này không vô duyên vô cớ bay lượn nhiều lần như vậy, khẳng định nó đã phát hiện điều gì. Bất quá cuối cùng Đức Lai Đặc không thu hoạch được gì đáp xuống mới khiến Hạ Nhất Minh cảm thấy yên lòng.
Hạ Nhất Minh có thể khẳng định, Đức Lai Đặc tuyệt đối không nghĩ ra hắn sẽ trở lại sau khi giết chết Tát Ma Đức. Cũng không cho rằng hắn đã nghe thấy hiệp ước giữa Long tộc cùng Thần điện. Bởi thế nó cho rằng, Hạ Nhất Minh khi biết Ái Nhĩ Bá Lạp trở thành tọa kỵ của Ngả Đức Văn sẽ vô cùng kinh ngạc.
Chỉ là Hạ Nhất Minh mơ hồ cảm nhận, tổ hợp kia có khả năng thành công rất cao. Nửa năm sau e rằng hắn cùng Lôi điện sẽ đối đầu với tổ hợp nhân thú cường đại không kém.
Lạnh lùng nhìn lại phía Long cốc, Hạ Nhất Minh không chút do dự bay ra đại dương. Hắn buông lỏng khí tức bản thân khiến phạm vi vài dặm ngập tràn uy thế Thần đạo cường giả.
Mặt nước nhất thời tách ra, một đạo quang mang trắng vọt tới bên cạnh Hạ Nhất Minh.
Mặc dù Lôi điện bình thường chững chạc hơn xa bảo trư nhưng lúc này trong lòng nó không khỏi kích động.
Hạ Nhất Minh khẽ vuốt nhẹ bờm nó, cười khổ nói:
- Lôi điện. Chuyến này chúng ta chỉ tìm được hai khỏa Lôi chấn tử.
Đầu tiên ánh mắt bạch mã sáng ngời, theo sau hiện lên vẻ tiếc nuối.
Với số lượng hai mươi khỏa Lôi chấn tử lúc này, có thêm hai khỏa chỉ là thêu hoa dệt gấm. Hai mươi bốn khỏa Lôi chấn tử, thiếu một khỏa cũng không thể phát ra uy lực Thần khí chân chính.
Bất quá vẻ tiếc nuối của nó rất nhanh tiêu tán.
Đôi mắt lần nữa tràn ngập vẻ vui mừng, nó hi lên một tiếng lay động nhân tâm.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, cổ tay khẽ đảo đã lấy ra hai khỏa Lôi chấn tử.
Bạch mã hí vang, chiếc sừng trên đỉnh đầu lóe lên quang mang tím sẫm.
Khóe mắt Hạ Nhất Minh khẽ giật, hắn bất ngờ bởi Lôi điện không thể chờ đợi thêm.
Bất quá Hạ Nhất Minh không có suy nghĩ né tránh, cứ thế giơ cao hai khỏa Lôi chấn tử để bạch mã tùy ý hành động.
Khi Hạ Nhất Minh phóng thích Sí nhiệt lĩnh vực, Lôi điện cấp cho hắn tín nhiệm không hề do dự. Lúc này Hạ Nhất Minh đồng dạng lựa chọn tin tưởng, bạch mã đã nắm giữ hoàn toàn lực lượng bản thân.
Trong hư không truyền tới âm thanh sấm động cực lớn.
Quang mang màu tím nháy mắt hiện ra phía chân trời, nó để lại trên không trung vệt sáng chói lóa. Trong hư không đột ngột xuất hiện hai mươi khỏa cầu vàng kim tỏa quang mang mãnh liệt.
Chúng lơ lửng trên đỉnh đầu Hạ Nhất Minh, thiên địa lực lượng từ bốn phương tám hướng theo đó ùa tới.
Theo sau những khỏa cầu này bắt đầu biến hóa, trong hư không chúng hình thành vòng tròn cực lớn. Mỗi khỏa cầu đều ẩn chứa lực lượng lôi điện vô cùng cường đại, chúng đan xen vào nhau, lực lượng xé rách không gian khiến người ta trợn mắt cứng lưỡi.
Bất quá cho dù lực lượng lôi điện cường đại ra sao cũng không thoát khỏi phạm vi vòng tròn kia, chúng như bị lực lượng nào đó kiềm chế.
Hai khỏa cầu trong tay Hạ Nhất Minh cứ thế bay lên dung nhập vòng tròn trên không trung.
Chỉ nháy mắt lực lượng lôi điện trong phạm vi vòng tròn như tìm dược đường ra, chúng điên cuồng tiến vào hai khỏa Lôi chấn tử.
Những tiếng sét lập tức vang vọng thiên địa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Sắc mặt Hạ Nhất Minh khẽ biến, biến cố kinh thiên động địa như vậy e rằng sẽ hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Nếu như mấy năm trước, cho dù Nhân đạo đỉnh cấp cường giả gặp phải uy lực này chỉ sợ cũng không dám dò xét. Nhưng lúc này Thần đạo trở lại, đám Thần đạo cường giả đều cảm nhận được sự thay đổi trong thiên địa lực lượng bởi vậy khẳng định sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Mặc dù Hạ Nhất Minh không e ngại Thần đạo chi chiến nhưng hắn đang ở phương Tây, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, hắn không muốn trở thành kẻ thù của cả Tây phương.
Sau hồi lâu dị tượng trên không trung rốt cuộc cũng tan biến.
Trên không trung hai mươi hai khỏa Lôi chấn tử xoay tròn, mỗi một khỏa đều tản ra quang mang chói lọi. Trừ Lôi điện, không ai có tư cách điều khiển chúng.
Từ phương xa truyền tới dao động lực lượng cường đại.
Hạ Nhất Minh nhíu mày, chuyện hắn lo lắng nhất đã xảy ra.
Bất quá lúc này Lôi điện đã thành công luyện hóa Lôi chấn tử, tùy thời có thể bỏ chạy.
Khẽ vuốt bờm Lôi điện, bạch mã ngầm hiểu gật đầu, hai mươi hai khỏa Lôi chấn tử trên không trung được nó thu lại.
Hạ Nhất Minh tay ôm bảo trư, cùng Bách Linh Bát cỡi trên lưng Lôi điện.
Bạch mã hí lên một tiến, bốn vó triển khai nháy mắt chạy về phương Đông.
Cả thiên địa lúc này chỉ còn lại chút dư âm, những dấu vết khác hoàn toàn biến mất.
Chương trước Chương tiếp
Loading...