Vũ Thần
Chương 112: Mạc kim
Trịnh Đồng quận thành là một thành thị phồn hoa, mặc dù không to lớn hay tường thành không trùng trùng điệp điệp như Nghênh Phong thành của Hỏa Ô quốc, nhưng so với Huyền thành ở Thái Thương huyện thì phồn thịnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Bữa tối tại Viên gia, hai huynh đệ Viên Tắc Vũ đã hoàn toàn trở mặt, quan hệ hai bên đã gần như chấm dứt.
Viên Tắc Vũ không chút do dự hạ lệnh đem đại ca đuổi ra khỏi trang viên, hơn nữa còn đem quyền quản lý cửa hàng trong thành toàn bộ thu lại.
Tình huống như vậy tưởng rằng Phạm gia sẽ vì Viên Tắc Úy mà ra mặt, nhưng không nghĩ tới liên tiếp năm ngày sau, Phạm gia vẫn không có bất cứ hành động nào. Mà đám người Viên Tắc Úy sau khi rời khỏi Viên gia cũng chẳng biết đi đâu, hoàn toàn không rõ tung tích.
Sự việc kỳ lạ như vậy trái lại làm Viên Tắc Vũ xuất hiện nghi ngờ.
Bất quá, hai huynh đệ Hạ Nhất Minh ở tại Viên gia mấy ngày cũng không khỏi có chút buồn chán, muốn tới Trịnh Đồng quận thành dạo chơi. Đối với yêu cầu này, dĩ nhiên Viên Tắc Vũ không có chút nào ngăn cản, ngược lại còn cho một vị đệ tử trong trang đầu óc lanh lợi đi theo dẫn đường.
Về phần Hạ Thuyên Tín vị cao thủ thập tầng nội kình này đương nhiên ở lại Viên gia tọa trấn.
Được Viên gia Viên Lễ Hiên dẫn đường, hai người Hạ Nhất Minh đã tiến tới bên ngoài Quận thành. Hai người bọn họ cũng không phải quê mùa một cục, cho dù là Hạ Nhất Minh hay là Hạ Nhất Thiên cũng đều đã có hiểu biết nhất định khi rời khỏi Thái Thương huyện, ít nhất bọn họ cũng đã từng gặp tòa thành lớn như tòa thành này. Bất quá, sự phồn hoa của Quận thành đúng là có chút vượt ra ngoài tưởng tượng của bọn họ.
Đặc biệt, ở trước những cổng thành, những hàng quán ngăn nắp chia đều hai bên đường đi, những tiểu thương đều cao giọng rao bán, khuôn mặt lộ ra vẻ tươi cười, hướng khách hàng ân cần mời chào.
Những người này tuy miệng rao to, nhưng lại rất tuân thủ quy tắc, vị trí đứng cũng rất xa nên không chút ảnh hưởng đến những người buôn bán và người đi đường ra vào cổng thành. Điểm này đừng nói là Thái Thương huyện, cho dù là Nghênh Phong thành cũng không thể sánh bằng.
Bởi vậy có thể thấy được, người quản lý tòa thành này phải bỏ ra bao nhiêu tâm huyết a.
- Nhất Thiên đại ca, bên trong chính là Quận thành.
Viên Lễ Hiên cung kính nói:
- Trong Quận thành có rất nhiều nơi có thể du ngoạn, còn có rất nhiều cảnh đẹp nổi tiếng. Hai huynh muốn tới nơi nào, chỉ cần nói một tiếng. Tiểu đệ nhất định sẽ đưa tới.
Mấy ngày nay, Hạ Nhất Thiên cùng những đệ tử trẻ tuổi của Viên gia ở cùng một chỗ, phàm là người trẻ tuổi không tránh khỏi có chút hiếu thắng. Bọn họ đương nhiên không dám trêu vào vị cao thủ thập tầng Hạ Thuyên Tín, nhưng đối với nhi tử của Hạ Thuyên Tín đương nhiên sẽ không buông tha.
Tuy Hạ Nhất Thiên mặc dù mới chỉ hai mươi bốn tuổi nhưng đã tấn giai thành một vị cao thủ thất tầng đã được năm năm. Hơn nữa ba năm trước đây lại bị cái tên Hạ Nhất Minh quái vật kích thích, tu luyện lại càng thêm khắc khổ càng hơn xa trước kia.
Mà đệ tử trong Viên phủ dưới ba mươi tuổi cũng không có một ai là thất tầng nội kình cao thủ, chỉ bằng những người này khiêu chiến Hạ Nhất Thiên, kết quả chỉ có một. Chính là Hạ Nhất Thiên đem toàn bộ đánh ngã. Những đệ tử trẻ tuổi trong Viên phủ đối với Hạ Nhất Thiên đều tâm phục khẩu phục, thái độ càng trở lên cung kính.
Về phần Hạ Nhất Minh, hắn cơ bản không có ra tay, bởi vì tầm mắt mọi người đều bị Hạ Nhất Thiên thu hút. Duy nhất biết về Hạ Nhất Minh chỉ có phụ tử Viên Tắc Vũ, nhưng bọn họ đều im lặng không nói, phảng phất như không biết gì cả.
Theo dòng người tiến vào thành, Hạ Nhất Thiên cũng không chỉ ra địa điểm mà để Viên Lễ Hiên tự mình quyết định. Được một người sinh trưởng tại Trịnh Đồng quận thành, hiểu rõ từng con đường tại đây dẫn đường, hai huynh đệ bọn họ quả thật có một ngày hiểu biết cực kỳ phong phú.
Đặc biệt là tại phố quà vặt cùng phố tạp hóa càng làm hai huynh đệ Hạ Nhất Minh lưu luyến không rời.
Hạ Nhất Thiên thậm chí tại phố tạp hóa còn mua một ít vật phẩm, nói là khi về làm quà cho trưởng bối cùng đông đảo huynh đệ, tỷ muội trong nhà.
Khi được Hạ Nhất Thiên nói rõ, trong lòng Hạ Nhất Minh thầm xấu hổ, lần trước hắn trở về nhà vậy mà không có nghĩ tới điểm này, thật là có chút xấu hổ với người nhà.
Bất quá, Hạ Nhất Minh cũng không có nghĩ tới, khi hắn trở về nhà hắn duy nhất chỉ mang theo năm khỏa cực hạn kim đan.
Giá trị của năm viên kim đan này hơn xa một chút lễ vật nhỏ có thể so sánh, đặc biệt với thế gia mà nói, đây chính là điều đảm bảo cho phồn vinh, hưng thịnh của gia tộc a.
Sau khi đi dạo cả ngày, đồ vật trên tay ba người đã không hề ít, thế nhưng thật sự cũng không tiêu tốn bao nhiêu tiền. Dưới đề nghị của Viên Lễ Hiên, bọn họ đem nhưng đồ vật đó tạm thời để tại cửa hàng của Viên gia trong thành, sau đó lại tay không mà đi.
Vừa mới leo lên một cái tửu lầu đông khách, đã nghe được cách đó không xa một mảnh ồn ào. Nhìn hai huynh đệ Hạ Nhất Minh chú ý tới hướng đó, Viên Lễ Hiên nhất thời nói:
- Phía đó chính là sinh tử lôi đài trong Quận thành. Mỗi buổi tối đều có người tới đó đánh lôi đài, bất quá cũng không phải là đánh nhau tới sống chết.
Hạ Nhất Thiên khẽ gật đầu, nói:
- Chúng ta tới đó xem một chút đi.
Viên Lễ Hiên tự nhiên là không có phản đối gì, dẫn hai huynh đệ Hạ Nhất Minh tiến về nơi đó.
Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng kéo huynh trưởng hỏi:
- Đại ca, huynh lẽ nào tại muốn tới quan sát lôi đài này? Chẳng lẽ huynh không biết, cao thủ chân chính sẽ không tới lôi đài này giao đấu chứ?
Đây chính là kinh nghiệm Hạ Nhất Minh có được, nếu cao thủ tu vi đã đạt tới bát tầng nội kình, thông thường sẽ không trèo lên lôi đài, trước con mắt bao nhiêu người mà giao thủ.
Hạ Nhất Thiên quay đầu lại, âm thanh so với Hạ Nhất Minh còn nhẹ nhàng hơn, nói:
- Nhất Minh, sau khi đệ tới một thành thị lạ, muốn hiểu rõ sức mạnh trung bình ở đó ra sao. Biện pháp tốt nhất chính là tới xem mấy cái sinh tử lôi đài này đó.
Hạ Nhất Minh giật mình, nói:
- Điều này có tác dụng sao?
- Đương nhiên là có tác dụng.
Hạ Nhất Thiên nghiêm túc gật đầu một cái.
Sau một lát ba người bọn họ cũng đã tới nơi. Lúc này, trên lôi đài đã có hai người đang say sưa giao đấu. Tu vi của bọn họ cũng không tệ, đều đạt đến lục tầng nội kình.
Chứng kiến vô số tiếng hoan hô, cổ vũ phía dưới lôi đài, Hạ Nhất Minh có đôi chút nhớ lại lôi đài khi xưa mình đã từng ra tay.
Trận đấu ngày đó, Hạ Nhất Minh rời khỏi Hạ gia trang chính thức cùng người ngoài giao đấu, cũng là lần đầu tiên hắn xuất thủ đánh một trận, làm sao có thể quên được chứ.
Trên lôi đài tuy vô cùng náo nhiệt, nhưng trong ánh mắt của hai huynh đệ Hạ gia cũng xuất hiện vô số khe hở.
Bất quá, trên lôi đài đều là cao thủ lục tầng nội kình, chất lượng sinh tử lôi đài ở chỗ này đúng là hơn rất xa sinh tử lôi đài tại Thái Thương huyện a.
Sau khi nhìn lại cuộc đấu, Hạ Nhất Minh phát hiện, phàm là người có tư cách bước lên lôi đài chí ít đều là cao thủ ngũ tầng nội kình. Những người này nếu ở tại những thế gia, chắc chắn có thể chiếm được một vị trí thực khách. Mà theo lời Viên Lễ Hiên giới thiệu qua, trong số những người này một phần rất lớn đều là thực khách tại những thế gia.
Một lúc lâu sau, Hạ Nhất Minh thở dài nói:
- Đại ca, huynh nói không sai, muốn xác định thực lực của các tu luyện giả tại một thành thị, đích thực là phải thông qua sinh tử lôi đài mà nhận thức a.
Hạ Nhất Thiên cười hoạt kê, sau đó rời đi. Mặc dù Viên Lễ Hiên có chút tiếc nuối không rời, thế nhưng khi Hạ Nhất Thiên bày tỏ thái độ, hắn liền dứt khoát rời đi.
Sau khi tùy ý kiếm một chỗ ăn xong, Viên Lễ Hiên dẫn họ đến một con đường rộng rãi.
Trên con đường lớn này, người qua lại cũng không nhiều, bất quá những cửa hàng hai bên đường đều được trang trí theo phong cách cổ mang theo bầu không khí vô cùng xưa cũ.
- Đây là nơi nào?
Hạ Nhất Thiên kinh ngạc hỏi.
- Đây chính là phố đổ cổ, nơi nổi tiếng nhất ở trong Trịnh Đồng quận thành.
Viên Lễ Hiên tự hào nói:
- Toàn bộ những cửa hiệu ở nơi đây đều có ít nhất trăm năm tuổi. Những món hàng tốt bên nhiều không đếm xuể, bất quá là phải tự mình chậm rãi tìm kiếm. Nếu vận khí không tốt, chỉ sợ sẽ trắng tay, nhưng nếu vận khí tốt, như vậy chỉ một đêm mà giàu lên nhanh chóng cũng là chuyện bình thường.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, hắn đối những thứ này cũng không hề hứng thú nên cũng không để trong lòng.
Thế nhưng Hạ Nhất Thiên rõ ràng là có hứng thú rất lớn.
Được Viên Lễ Hiên giới thiệu, bọn họ đã hướng nơi nghe nói có người đã tìm được đồ tốt tiến tới.
Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng kéo lại, hỏi:
- Viên huynh, nơi này có cửa hàng của quý phủ sao?
Sắc mặt Viên Lễ Hiên có đôi chút đỏ lên, nói:
- Rất lấy làm tiếc, Viên gia chúng ta cũng không phải sống bằng nghề buôn bán đồ cổ.
Hạ Nhất Thiên từ trong túi bên người lấy ra chừng mười hai kim tệ, nói:
- Nhất Minh, ta xem đệ không muốn đi theo. Nếu đệ không ngại một mình đi mua sắm, chúng ta hẹn một canh giờ sau gặp mặt tại đây.
Hạ Nhất Minh do dự một chút, nói:
- Vâng.
Bất quá, Hạ Nhất Minh cũng không có nhận mười hai kim tệ trong tay huynh trưởng mà thuận tay lấy ra một chút đem một phần nhét vào trong tay Hạ Nhất Thiên. Hạ Nhất Minh khẽ cười một tiếng, sau đó một mình tiến vào sâu hơn khu phố này.
Nhìn Lục đệ rời đi, trong lòng Hạ Nhất Thiên lấy làm kỳ lạ, thật không biết Lục đệ còn nhỏ tuổi như vậy vì sao lại có nhiều tài phú thế chứ.
Hạ Nhất Thiên không biết, vừa rồi Hạ Nhất Minh chỉ lấy ra thu hoạch trên người Hồ Bân mà thôi.
Về phần lễ vật tứ đại thế gia Hỏa Ô quốc dâng tặng khi hắn rời đi, đa phần đều lưu lại Tạ gia. Nếu đem một vài thứ trở về, tuyệt đối sẽ làm Hạ Nhất Thiên bị hù dọa tại chỗ rồi.
Đối với những cửa hiệu trên khu phố đồ cổ, Hạ Nhất Minh quả thật không có nửa điểm hứng thú. Hắn thật không hiểu, những đồ vật này đã không thể ăn, lại không thể uống, vì sao lại có nhiều người truy cầu đến thế, ngay cả phụ thân hắn đối với những thứ này cũng có chút si mê.
Có lẽ đối với Hạ Nhất Minh lúc này mà nói, chỉ có duy nhất một điều hắn truy cầu đó là võ đạo. Đặc biệt khi đã tấn giai tiên thiên cảnh giới, mỗi lần thu nạp tiên thiên chân khí bên ngoài, hắn đều mơ hồ cảm thấy, bản thân mình cũng chưa có tới được đỉnh cao. Giống như vừa mới bay qua một ngọn núi nhỏ, bất chợt phát hiện ra đó chỉ là cánh cửa tiến vào một ngọn núi cao sừng sững trong mây mà thôi.
Điều này làm Hạ Nhất Minh nhớ tới rừng núi phong phú sản vật phía sau Hạ gia trang, nơi đó đủ đa phần mọi người lạc đường trong đó. Nhưng thực tế, đó mới chỉ là cánh cửa vào nho nhỏ, từ nơi đó xâm nhập vào, mới chân chính là rừng núi khồng lồ liên miên vạn dặm xuyên suốt toàn bộ khu vực Tây Bắc.
Hạ Nhất Minh bước chân nhẹ nhàng, hắn nhàn nhã hướng về phía bên ngoài khu phố đi tới. Nhưng ngay khi gần bước ra khỏi khu phố, đột nhiên hắn xoay người, hướng phía trong đi tới. Động tác của hắn như nước chảy mây trôi vô cùng tự nhiên không gây bất cứ sự chú ý nào.
Khi nãy Hạ Nhất Minh có nhìn thấy một người, nếu không nhầm thì trên đường từ Hỏa Ô quốc trở về nhà hắn đã từng gặp qua, đó chính là Phạm Hạo Nguyệt. Vừa thấy được Phạm Hạo Nguyệt, Hạ Nhất Minh lập tức nghĩ tới Phạm gia, chẳng qua không rõ hai bên có quan hệ với nhau hay không.
Phạm Hạo Nguyệt mang theo hai người tùy tùng, hướng phía trước nhanh chóng đi tới, khi tới trước một cửa hiệu, không chút do dự tiêu sái bước vào.
Hạ Nhất Minh đảo mắt nhìn xung quanh, lập tức động người một cái, vô thanh vô tức tiến nhập vào trong cửa hiệu này.
Với thực lực tiên thiên cường giả của Hạ Nhất Minh, nếu muốn làm việc vụng trộm, cho dù là ban ngày ban mặt cũng khó có khả năng bị người phát hiện.
Cửa hiệu này dài vài chục thước, bên trong có hơn mười gian phòng nhỏ.
Hạ Nhất Minh chân khí tập trung, nhanh chóng phát hiện ra phòng bị của nơi này. Nơi này vậy mà có hơn mười tên tu luyện giả canh giữ, trong đó còn có một cao thủ đạt đến bát tầng nội kình.
Trong cái cửa hiệu này vậy mà có thể gặp được cao thủ bậc này, quả thật là làm người khác ngạc nhiên, Hạ Nhất Minh trong lòng khẽ động, chẳng lẽ nơi này cất giữ rất nhiều bí mật.
Không lâu sau, Phạm Hạo Nguyệt đã theo một hán tử trung niên tiến vào trong một gian phòng. Hạ Nhất Minh lập tức tập trung chú ý tới nơi đó.
Chân khí của Hạ Nhất Minh cùng lực lượng bên ngoài qua lại, mặc dù không có cách nào nhìn thấy, nhưng trong cảm giác của hắn lại có thể đem động tác và âm thanh trở lại.
- Nhị thiếu gia, sao Đại thiếu gia không tới đây?
Hán tử trung niên khẽ nói, cùng lúc đó trong đầu Hạ Nhất Minh hiện lên bộ dạng hắn đang cẩn thận hỏi dò. Thậm chí Hạ Nhất Minh còn có thể cảm nhận được tâm tình của người trung niên này, đây là một loại biểu hiện không tin tưởng Phạm Hạo Nguyệt khó có thể che giấu được.
Hạ Nhất Minh mơ hồ nắm bắt được một chút, trong gia tộc hiển nhiên vị Nhị thiếu gia này cũng không được tốt lắm, mà Đại thiếu gia kia quả thật chiếm được lòng người.
Phạm Hạo Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nói:
- Thế nào? Ngươi cho rằng chỉ có đại ca ta mới là chủ nhận của Phạm gia, còn ta không phải sao?
Âm thanh của Phạm Hạo Nguyệt âm trầm, dường như bị chạm vào vảy ngược, cũng mang theo một chút lạnh lùng nghiêm nghị. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Giọng nói run sợ của hán tử trung niên vang lên:
- Nhị thiếu gia, hoàng thiên tại thượng, lão bộc từ trước tới nay chưa từng có ý nghĩ như vậy a.
- Hừ, không nghĩ tới là tốt rồi, nếu ngươi thật sự nghĩ tới điều này, xem ta làm thế nào sửa trị ngươi.
- Vâng.
Hán tử trung niên kinh sợ nói. Giờ phút này cho dù chém đầu hắn, vẻ mặt hắn cũng không dám lộ ra nửa điểm không tín nhiệm đối phương.
- Được rồi. Ngươi rốt cuộc là thu được bảo vật gì? Nhanh một chút lấy ra đây.
Phạm Hạo Nguyệt không kiên nhẫn nói.
Trong lòng hán tử trung niêm mặc dù không muốn, nhưng không dám có chút chậm trễ. Trước mặt người này, mặc dù cùng là huynh đệ một cha mẹ sinh ra với Đại thiếu gia, nhưng bất luận là công phu, hay phương diện đối nhân xử thế đều kém một đoạn dài. Dù vậy người này cũng là chủ nhân của Phạm gia, không phải một quản gia hay nô bộc có thể chống lại.
Sau một lát, hán tử trung niên cẩn thận lấy ra một bọc từ trong rương. Bất quá, ngay sau đó âm thanh giận dữ của Phạm Hạo Nguyệt truyền tới:
- Đây là đồ vật gì? Một tảng đá? Ta xem ngươi hình như bị điên rồi. Chỉ vì một tảng đá mà cũng dám bảo ta tới.
Hán tử trung niên trong lòng ấm ức, thầm nghĩ, ta hi vọng Đại thiếu gia tới chứ không phải cái loại quần áo điệu đà, phóng túng, ỷ thế hiếp người như ngươi tới. Bất quá trong lòng uất ức, nhưng ngoài miệng hắn vẫn cung kính nói:
- Nhị thiếu gia, thứ này chính là Mạc Kim Thử tự mình đưa tới a.
- Mạc Kim Thử? Đây là thứ gì?
Hán tử trung niên vẻ mặt nhất thời cứng đờ, hắn xấu hổ nói:
- Mạc Kim Thử là ngoại hiệu của một người, hắn là một kẻ trộm mộ nổi danh trong Kim Lâm quốc chúng ta.
Phạm Hạo Nguyệt hai mắt trừng lên, nói:
- Ngươi nói, thứ này là lấy từ trong phần mộ đem ra.
Hắn vung mạnh tay lên, đem tảng đá ném ra, hết sức vung hai cánh tay, vẻ mặt như gặp chuyện xúi quẩy.
Trung niên hán tử nhảy vọt tới, trước khi tảng đá chạm đất đã nhẹ nhàng bắt được. Bất quá vẻ mặt hắn xám ngắt lại, cho dù là ai gặp được loại chủ nhân thế này e rằng cũng có cảm giác nổi điên lên rồi.
- Nhị thiếu gia, Mạc Kim Thử mặc dù chỉ là một kẻ trộm mộ, nhưng hắn có kỹ thuật gia truyền đã ba đời, hơn nữa ra tay thường xuyên có thứ tốt.
Phạm Hạo Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nói:
- Thật không? Vậy ngươi nói đây là thứ tốt gì?
Hán tử trung niên cười khổ một tiếng, nói:
- Nhị thiếu gia, lão bộc kiến thức hạn hẹp, thật sự là nhìn không ra. Nhưng Mạc Kim Thử chính miệng nói ra, hắn tiến nhập một cái mộ lớn, ở bên trong đã trải qua cửu tử nhất sinh, sau đó mới tìm được thứ này trên đỉnh quan tài. Nghe nói đây là vật duy nhất được chôn cất cùng.
Phạm Hạo Nguyệt cau mày, nói:
- Như vậy thì sao?
Hán tử trung niên khẽ nheo mặt, bất đắc dĩ nói:
- Theo tình huống thông thường mà nói, thứ này hẳn là vật quý giá nhất trong toàn bộ phần mộ.
Phạm Hạo Nguyệt cười khẩy chốc lát, nói:
- Quý giá nhất? Đương nhiên với một gã nhà quê đào trộm mộ như tên Mạc Kim Thử kia mà nói, thứ này đương nhiên là quý giá nhất.
Hán tử trung niên trong lòng mặc dù không cho là đúng, nhưng vẫn như trước cẩn thận nói:
- Nhị thiếu gia, Mạc Kim Thử làm việc này cũng đã hơn hai mươi năm, cũng được xem là có tên tuổi, trừ khi hắn nghĩ muốn tự mình phá đi danh tiếng của mình, nếu không tuyệt đối hắn không làm ra loại chuyện như vậy.
Phạm Hạo Nguyệt do dự trong chốc lát, nói:
- Ngươi nói đây là thứ tốt, ta đem về cho mọi người nhìn qua một cái. Nếu thật sự là bảo vật, tự nhiên là không thiếu chuyện tốt cho ngươi. Nhưng nếu đây chỉ là một tảng đá, như vậy ngươi coi chừng.
Hán tử trung niên liên tục xác nhận, trong lòng thầm than, Đại thiếu gia cùng Nhị thiếu gia là thân huynh đệ nhưng vì sao lại có khác biệt quá lớn như thế chứ.
Một lát sau, Phạm Hạo Nguyệt kêu lên một tiếng, hai người hầu theo hắn tới đây nhất thời đi đến. Phạm Hạo Nguyệt chỉ một người trong đó để hắn cầm bọc nhỏ. Sau đó mang theo bọn họ rời khỏi cửa hiệu.Vị Nhị thiếu gia Phạm gia này dĩ nhiên ngay cả chạm vào một chút cũng không thèm.
Ba người rời khỏi cửa hiệu, khác với lúc tới, lúc này rời đi trên người bọn họ có thêm một cái bọc nhỏ.
Hạ Nhất Minh chần chờ chỉ trong chốc lát, khẽ lắc đầu, tức thời cũng rời đi.
Bất quá, Hạ Nhất Minh đột nhiên nghĩ tới lần đầu gặp nhau, cái tên Phạm Hạo Nguyệt này muốn cướp đoạt Hồng Lăng. Mặc dù đã trừng phạt nhẹ, nhưng giờ phút này nếu đã gặp nhau, như vậy cho thêm chút trừng phạt nữa đi.
Bữa tối tại Viên gia, hai huynh đệ Viên Tắc Vũ đã hoàn toàn trở mặt, quan hệ hai bên đã gần như chấm dứt.
Viên Tắc Vũ không chút do dự hạ lệnh đem đại ca đuổi ra khỏi trang viên, hơn nữa còn đem quyền quản lý cửa hàng trong thành toàn bộ thu lại.
Tình huống như vậy tưởng rằng Phạm gia sẽ vì Viên Tắc Úy mà ra mặt, nhưng không nghĩ tới liên tiếp năm ngày sau, Phạm gia vẫn không có bất cứ hành động nào. Mà đám người Viên Tắc Úy sau khi rời khỏi Viên gia cũng chẳng biết đi đâu, hoàn toàn không rõ tung tích.
Sự việc kỳ lạ như vậy trái lại làm Viên Tắc Vũ xuất hiện nghi ngờ.
Bất quá, hai huynh đệ Hạ Nhất Minh ở tại Viên gia mấy ngày cũng không khỏi có chút buồn chán, muốn tới Trịnh Đồng quận thành dạo chơi. Đối với yêu cầu này, dĩ nhiên Viên Tắc Vũ không có chút nào ngăn cản, ngược lại còn cho một vị đệ tử trong trang đầu óc lanh lợi đi theo dẫn đường.
Về phần Hạ Thuyên Tín vị cao thủ thập tầng nội kình này đương nhiên ở lại Viên gia tọa trấn.
Được Viên gia Viên Lễ Hiên dẫn đường, hai người Hạ Nhất Minh đã tiến tới bên ngoài Quận thành. Hai người bọn họ cũng không phải quê mùa một cục, cho dù là Hạ Nhất Minh hay là Hạ Nhất Thiên cũng đều đã có hiểu biết nhất định khi rời khỏi Thái Thương huyện, ít nhất bọn họ cũng đã từng gặp tòa thành lớn như tòa thành này. Bất quá, sự phồn hoa của Quận thành đúng là có chút vượt ra ngoài tưởng tượng của bọn họ.
Đặc biệt, ở trước những cổng thành, những hàng quán ngăn nắp chia đều hai bên đường đi, những tiểu thương đều cao giọng rao bán, khuôn mặt lộ ra vẻ tươi cười, hướng khách hàng ân cần mời chào.
Những người này tuy miệng rao to, nhưng lại rất tuân thủ quy tắc, vị trí đứng cũng rất xa nên không chút ảnh hưởng đến những người buôn bán và người đi đường ra vào cổng thành. Điểm này đừng nói là Thái Thương huyện, cho dù là Nghênh Phong thành cũng không thể sánh bằng.
Bởi vậy có thể thấy được, người quản lý tòa thành này phải bỏ ra bao nhiêu tâm huyết a.
- Nhất Thiên đại ca, bên trong chính là Quận thành.
Viên Lễ Hiên cung kính nói:
- Trong Quận thành có rất nhiều nơi có thể du ngoạn, còn có rất nhiều cảnh đẹp nổi tiếng. Hai huynh muốn tới nơi nào, chỉ cần nói một tiếng. Tiểu đệ nhất định sẽ đưa tới.
Mấy ngày nay, Hạ Nhất Thiên cùng những đệ tử trẻ tuổi của Viên gia ở cùng một chỗ, phàm là người trẻ tuổi không tránh khỏi có chút hiếu thắng. Bọn họ đương nhiên không dám trêu vào vị cao thủ thập tầng Hạ Thuyên Tín, nhưng đối với nhi tử của Hạ Thuyên Tín đương nhiên sẽ không buông tha.
Tuy Hạ Nhất Thiên mặc dù mới chỉ hai mươi bốn tuổi nhưng đã tấn giai thành một vị cao thủ thất tầng đã được năm năm. Hơn nữa ba năm trước đây lại bị cái tên Hạ Nhất Minh quái vật kích thích, tu luyện lại càng thêm khắc khổ càng hơn xa trước kia.
Mà đệ tử trong Viên phủ dưới ba mươi tuổi cũng không có một ai là thất tầng nội kình cao thủ, chỉ bằng những người này khiêu chiến Hạ Nhất Thiên, kết quả chỉ có một. Chính là Hạ Nhất Thiên đem toàn bộ đánh ngã. Những đệ tử trẻ tuổi trong Viên phủ đối với Hạ Nhất Thiên đều tâm phục khẩu phục, thái độ càng trở lên cung kính.
Về phần Hạ Nhất Minh, hắn cơ bản không có ra tay, bởi vì tầm mắt mọi người đều bị Hạ Nhất Thiên thu hút. Duy nhất biết về Hạ Nhất Minh chỉ có phụ tử Viên Tắc Vũ, nhưng bọn họ đều im lặng không nói, phảng phất như không biết gì cả.
Theo dòng người tiến vào thành, Hạ Nhất Thiên cũng không chỉ ra địa điểm mà để Viên Lễ Hiên tự mình quyết định. Được một người sinh trưởng tại Trịnh Đồng quận thành, hiểu rõ từng con đường tại đây dẫn đường, hai huynh đệ bọn họ quả thật có một ngày hiểu biết cực kỳ phong phú.
Đặc biệt là tại phố quà vặt cùng phố tạp hóa càng làm hai huynh đệ Hạ Nhất Minh lưu luyến không rời.
Hạ Nhất Thiên thậm chí tại phố tạp hóa còn mua một ít vật phẩm, nói là khi về làm quà cho trưởng bối cùng đông đảo huynh đệ, tỷ muội trong nhà.
Khi được Hạ Nhất Thiên nói rõ, trong lòng Hạ Nhất Minh thầm xấu hổ, lần trước hắn trở về nhà vậy mà không có nghĩ tới điểm này, thật là có chút xấu hổ với người nhà.
Bất quá, Hạ Nhất Minh cũng không có nghĩ tới, khi hắn trở về nhà hắn duy nhất chỉ mang theo năm khỏa cực hạn kim đan.
Giá trị của năm viên kim đan này hơn xa một chút lễ vật nhỏ có thể so sánh, đặc biệt với thế gia mà nói, đây chính là điều đảm bảo cho phồn vinh, hưng thịnh của gia tộc a.
Sau khi đi dạo cả ngày, đồ vật trên tay ba người đã không hề ít, thế nhưng thật sự cũng không tiêu tốn bao nhiêu tiền. Dưới đề nghị của Viên Lễ Hiên, bọn họ đem nhưng đồ vật đó tạm thời để tại cửa hàng của Viên gia trong thành, sau đó lại tay không mà đi.
Vừa mới leo lên một cái tửu lầu đông khách, đã nghe được cách đó không xa một mảnh ồn ào. Nhìn hai huynh đệ Hạ Nhất Minh chú ý tới hướng đó, Viên Lễ Hiên nhất thời nói:
- Phía đó chính là sinh tử lôi đài trong Quận thành. Mỗi buổi tối đều có người tới đó đánh lôi đài, bất quá cũng không phải là đánh nhau tới sống chết.
Hạ Nhất Thiên khẽ gật đầu, nói:
- Chúng ta tới đó xem một chút đi.
Viên Lễ Hiên tự nhiên là không có phản đối gì, dẫn hai huynh đệ Hạ Nhất Minh tiến về nơi đó.
Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng kéo huynh trưởng hỏi:
- Đại ca, huynh lẽ nào tại muốn tới quan sát lôi đài này? Chẳng lẽ huynh không biết, cao thủ chân chính sẽ không tới lôi đài này giao đấu chứ?
Đây chính là kinh nghiệm Hạ Nhất Minh có được, nếu cao thủ tu vi đã đạt tới bát tầng nội kình, thông thường sẽ không trèo lên lôi đài, trước con mắt bao nhiêu người mà giao thủ.
Hạ Nhất Thiên quay đầu lại, âm thanh so với Hạ Nhất Minh còn nhẹ nhàng hơn, nói:
- Nhất Minh, sau khi đệ tới một thành thị lạ, muốn hiểu rõ sức mạnh trung bình ở đó ra sao. Biện pháp tốt nhất chính là tới xem mấy cái sinh tử lôi đài này đó.
Hạ Nhất Minh giật mình, nói:
- Điều này có tác dụng sao?
- Đương nhiên là có tác dụng.
Hạ Nhất Thiên nghiêm túc gật đầu một cái.
Sau một lát ba người bọn họ cũng đã tới nơi. Lúc này, trên lôi đài đã có hai người đang say sưa giao đấu. Tu vi của bọn họ cũng không tệ, đều đạt đến lục tầng nội kình.
Chứng kiến vô số tiếng hoan hô, cổ vũ phía dưới lôi đài, Hạ Nhất Minh có đôi chút nhớ lại lôi đài khi xưa mình đã từng ra tay.
Trận đấu ngày đó, Hạ Nhất Minh rời khỏi Hạ gia trang chính thức cùng người ngoài giao đấu, cũng là lần đầu tiên hắn xuất thủ đánh một trận, làm sao có thể quên được chứ.
Trên lôi đài tuy vô cùng náo nhiệt, nhưng trong ánh mắt của hai huynh đệ Hạ gia cũng xuất hiện vô số khe hở.
Bất quá, trên lôi đài đều là cao thủ lục tầng nội kình, chất lượng sinh tử lôi đài ở chỗ này đúng là hơn rất xa sinh tử lôi đài tại Thái Thương huyện a.
Sau khi nhìn lại cuộc đấu, Hạ Nhất Minh phát hiện, phàm là người có tư cách bước lên lôi đài chí ít đều là cao thủ ngũ tầng nội kình. Những người này nếu ở tại những thế gia, chắc chắn có thể chiếm được một vị trí thực khách. Mà theo lời Viên Lễ Hiên giới thiệu qua, trong số những người này một phần rất lớn đều là thực khách tại những thế gia.
Một lúc lâu sau, Hạ Nhất Minh thở dài nói:
- Đại ca, huynh nói không sai, muốn xác định thực lực của các tu luyện giả tại một thành thị, đích thực là phải thông qua sinh tử lôi đài mà nhận thức a.
Hạ Nhất Thiên cười hoạt kê, sau đó rời đi. Mặc dù Viên Lễ Hiên có chút tiếc nuối không rời, thế nhưng khi Hạ Nhất Thiên bày tỏ thái độ, hắn liền dứt khoát rời đi.
Sau khi tùy ý kiếm một chỗ ăn xong, Viên Lễ Hiên dẫn họ đến một con đường rộng rãi.
Trên con đường lớn này, người qua lại cũng không nhiều, bất quá những cửa hàng hai bên đường đều được trang trí theo phong cách cổ mang theo bầu không khí vô cùng xưa cũ.
- Đây là nơi nào?
Hạ Nhất Thiên kinh ngạc hỏi.
- Đây chính là phố đổ cổ, nơi nổi tiếng nhất ở trong Trịnh Đồng quận thành.
Viên Lễ Hiên tự hào nói:
- Toàn bộ những cửa hiệu ở nơi đây đều có ít nhất trăm năm tuổi. Những món hàng tốt bên nhiều không đếm xuể, bất quá là phải tự mình chậm rãi tìm kiếm. Nếu vận khí không tốt, chỉ sợ sẽ trắng tay, nhưng nếu vận khí tốt, như vậy chỉ một đêm mà giàu lên nhanh chóng cũng là chuyện bình thường.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, hắn đối những thứ này cũng không hề hứng thú nên cũng không để trong lòng.
Thế nhưng Hạ Nhất Thiên rõ ràng là có hứng thú rất lớn.
Được Viên Lễ Hiên giới thiệu, bọn họ đã hướng nơi nghe nói có người đã tìm được đồ tốt tiến tới.
Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng kéo lại, hỏi:
- Viên huynh, nơi này có cửa hàng của quý phủ sao?
Sắc mặt Viên Lễ Hiên có đôi chút đỏ lên, nói:
- Rất lấy làm tiếc, Viên gia chúng ta cũng không phải sống bằng nghề buôn bán đồ cổ.
Hạ Nhất Thiên từ trong túi bên người lấy ra chừng mười hai kim tệ, nói:
- Nhất Minh, ta xem đệ không muốn đi theo. Nếu đệ không ngại một mình đi mua sắm, chúng ta hẹn một canh giờ sau gặp mặt tại đây.
Hạ Nhất Minh do dự một chút, nói:
- Vâng.
Bất quá, Hạ Nhất Minh cũng không có nhận mười hai kim tệ trong tay huynh trưởng mà thuận tay lấy ra một chút đem một phần nhét vào trong tay Hạ Nhất Thiên. Hạ Nhất Minh khẽ cười một tiếng, sau đó một mình tiến vào sâu hơn khu phố này.
Nhìn Lục đệ rời đi, trong lòng Hạ Nhất Thiên lấy làm kỳ lạ, thật không biết Lục đệ còn nhỏ tuổi như vậy vì sao lại có nhiều tài phú thế chứ.
Hạ Nhất Thiên không biết, vừa rồi Hạ Nhất Minh chỉ lấy ra thu hoạch trên người Hồ Bân mà thôi.
Về phần lễ vật tứ đại thế gia Hỏa Ô quốc dâng tặng khi hắn rời đi, đa phần đều lưu lại Tạ gia. Nếu đem một vài thứ trở về, tuyệt đối sẽ làm Hạ Nhất Thiên bị hù dọa tại chỗ rồi.
Đối với những cửa hiệu trên khu phố đồ cổ, Hạ Nhất Minh quả thật không có nửa điểm hứng thú. Hắn thật không hiểu, những đồ vật này đã không thể ăn, lại không thể uống, vì sao lại có nhiều người truy cầu đến thế, ngay cả phụ thân hắn đối với những thứ này cũng có chút si mê.
Có lẽ đối với Hạ Nhất Minh lúc này mà nói, chỉ có duy nhất một điều hắn truy cầu đó là võ đạo. Đặc biệt khi đã tấn giai tiên thiên cảnh giới, mỗi lần thu nạp tiên thiên chân khí bên ngoài, hắn đều mơ hồ cảm thấy, bản thân mình cũng chưa có tới được đỉnh cao. Giống như vừa mới bay qua một ngọn núi nhỏ, bất chợt phát hiện ra đó chỉ là cánh cửa tiến vào một ngọn núi cao sừng sững trong mây mà thôi.
Điều này làm Hạ Nhất Minh nhớ tới rừng núi phong phú sản vật phía sau Hạ gia trang, nơi đó đủ đa phần mọi người lạc đường trong đó. Nhưng thực tế, đó mới chỉ là cánh cửa vào nho nhỏ, từ nơi đó xâm nhập vào, mới chân chính là rừng núi khồng lồ liên miên vạn dặm xuyên suốt toàn bộ khu vực Tây Bắc.
Hạ Nhất Minh bước chân nhẹ nhàng, hắn nhàn nhã hướng về phía bên ngoài khu phố đi tới. Nhưng ngay khi gần bước ra khỏi khu phố, đột nhiên hắn xoay người, hướng phía trong đi tới. Động tác của hắn như nước chảy mây trôi vô cùng tự nhiên không gây bất cứ sự chú ý nào.
Khi nãy Hạ Nhất Minh có nhìn thấy một người, nếu không nhầm thì trên đường từ Hỏa Ô quốc trở về nhà hắn đã từng gặp qua, đó chính là Phạm Hạo Nguyệt. Vừa thấy được Phạm Hạo Nguyệt, Hạ Nhất Minh lập tức nghĩ tới Phạm gia, chẳng qua không rõ hai bên có quan hệ với nhau hay không.
Phạm Hạo Nguyệt mang theo hai người tùy tùng, hướng phía trước nhanh chóng đi tới, khi tới trước một cửa hiệu, không chút do dự tiêu sái bước vào.
Hạ Nhất Minh đảo mắt nhìn xung quanh, lập tức động người một cái, vô thanh vô tức tiến nhập vào trong cửa hiệu này.
Với thực lực tiên thiên cường giả của Hạ Nhất Minh, nếu muốn làm việc vụng trộm, cho dù là ban ngày ban mặt cũng khó có khả năng bị người phát hiện.
Cửa hiệu này dài vài chục thước, bên trong có hơn mười gian phòng nhỏ.
Hạ Nhất Minh chân khí tập trung, nhanh chóng phát hiện ra phòng bị của nơi này. Nơi này vậy mà có hơn mười tên tu luyện giả canh giữ, trong đó còn có một cao thủ đạt đến bát tầng nội kình.
Trong cái cửa hiệu này vậy mà có thể gặp được cao thủ bậc này, quả thật là làm người khác ngạc nhiên, Hạ Nhất Minh trong lòng khẽ động, chẳng lẽ nơi này cất giữ rất nhiều bí mật.
Không lâu sau, Phạm Hạo Nguyệt đã theo một hán tử trung niên tiến vào trong một gian phòng. Hạ Nhất Minh lập tức tập trung chú ý tới nơi đó.
Chân khí của Hạ Nhất Minh cùng lực lượng bên ngoài qua lại, mặc dù không có cách nào nhìn thấy, nhưng trong cảm giác của hắn lại có thể đem động tác và âm thanh trở lại.
- Nhị thiếu gia, sao Đại thiếu gia không tới đây?
Hán tử trung niên khẽ nói, cùng lúc đó trong đầu Hạ Nhất Minh hiện lên bộ dạng hắn đang cẩn thận hỏi dò. Thậm chí Hạ Nhất Minh còn có thể cảm nhận được tâm tình của người trung niên này, đây là một loại biểu hiện không tin tưởng Phạm Hạo Nguyệt khó có thể che giấu được.
Hạ Nhất Minh mơ hồ nắm bắt được một chút, trong gia tộc hiển nhiên vị Nhị thiếu gia này cũng không được tốt lắm, mà Đại thiếu gia kia quả thật chiếm được lòng người.
Phạm Hạo Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nói:
- Thế nào? Ngươi cho rằng chỉ có đại ca ta mới là chủ nhận của Phạm gia, còn ta không phải sao?
Âm thanh của Phạm Hạo Nguyệt âm trầm, dường như bị chạm vào vảy ngược, cũng mang theo một chút lạnh lùng nghiêm nghị. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Giọng nói run sợ của hán tử trung niên vang lên:
- Nhị thiếu gia, hoàng thiên tại thượng, lão bộc từ trước tới nay chưa từng có ý nghĩ như vậy a.
- Hừ, không nghĩ tới là tốt rồi, nếu ngươi thật sự nghĩ tới điều này, xem ta làm thế nào sửa trị ngươi.
- Vâng.
Hán tử trung niên kinh sợ nói. Giờ phút này cho dù chém đầu hắn, vẻ mặt hắn cũng không dám lộ ra nửa điểm không tín nhiệm đối phương.
- Được rồi. Ngươi rốt cuộc là thu được bảo vật gì? Nhanh một chút lấy ra đây.
Phạm Hạo Nguyệt không kiên nhẫn nói.
Trong lòng hán tử trung niêm mặc dù không muốn, nhưng không dám có chút chậm trễ. Trước mặt người này, mặc dù cùng là huynh đệ một cha mẹ sinh ra với Đại thiếu gia, nhưng bất luận là công phu, hay phương diện đối nhân xử thế đều kém một đoạn dài. Dù vậy người này cũng là chủ nhân của Phạm gia, không phải một quản gia hay nô bộc có thể chống lại.
Sau một lát, hán tử trung niên cẩn thận lấy ra một bọc từ trong rương. Bất quá, ngay sau đó âm thanh giận dữ của Phạm Hạo Nguyệt truyền tới:
- Đây là đồ vật gì? Một tảng đá? Ta xem ngươi hình như bị điên rồi. Chỉ vì một tảng đá mà cũng dám bảo ta tới.
Hán tử trung niên trong lòng ấm ức, thầm nghĩ, ta hi vọng Đại thiếu gia tới chứ không phải cái loại quần áo điệu đà, phóng túng, ỷ thế hiếp người như ngươi tới. Bất quá trong lòng uất ức, nhưng ngoài miệng hắn vẫn cung kính nói:
- Nhị thiếu gia, thứ này chính là Mạc Kim Thử tự mình đưa tới a.
- Mạc Kim Thử? Đây là thứ gì?
Hán tử trung niên vẻ mặt nhất thời cứng đờ, hắn xấu hổ nói:
- Mạc Kim Thử là ngoại hiệu của một người, hắn là một kẻ trộm mộ nổi danh trong Kim Lâm quốc chúng ta.
Phạm Hạo Nguyệt hai mắt trừng lên, nói:
- Ngươi nói, thứ này là lấy từ trong phần mộ đem ra.
Hắn vung mạnh tay lên, đem tảng đá ném ra, hết sức vung hai cánh tay, vẻ mặt như gặp chuyện xúi quẩy.
Trung niên hán tử nhảy vọt tới, trước khi tảng đá chạm đất đã nhẹ nhàng bắt được. Bất quá vẻ mặt hắn xám ngắt lại, cho dù là ai gặp được loại chủ nhân thế này e rằng cũng có cảm giác nổi điên lên rồi.
- Nhị thiếu gia, Mạc Kim Thử mặc dù chỉ là một kẻ trộm mộ, nhưng hắn có kỹ thuật gia truyền đã ba đời, hơn nữa ra tay thường xuyên có thứ tốt.
Phạm Hạo Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nói:
- Thật không? Vậy ngươi nói đây là thứ tốt gì?
Hán tử trung niên cười khổ một tiếng, nói:
- Nhị thiếu gia, lão bộc kiến thức hạn hẹp, thật sự là nhìn không ra. Nhưng Mạc Kim Thử chính miệng nói ra, hắn tiến nhập một cái mộ lớn, ở bên trong đã trải qua cửu tử nhất sinh, sau đó mới tìm được thứ này trên đỉnh quan tài. Nghe nói đây là vật duy nhất được chôn cất cùng.
Phạm Hạo Nguyệt cau mày, nói:
- Như vậy thì sao?
Hán tử trung niên khẽ nheo mặt, bất đắc dĩ nói:
- Theo tình huống thông thường mà nói, thứ này hẳn là vật quý giá nhất trong toàn bộ phần mộ.
Phạm Hạo Nguyệt cười khẩy chốc lát, nói:
- Quý giá nhất? Đương nhiên với một gã nhà quê đào trộm mộ như tên Mạc Kim Thử kia mà nói, thứ này đương nhiên là quý giá nhất.
Hán tử trung niên trong lòng mặc dù không cho là đúng, nhưng vẫn như trước cẩn thận nói:
- Nhị thiếu gia, Mạc Kim Thử làm việc này cũng đã hơn hai mươi năm, cũng được xem là có tên tuổi, trừ khi hắn nghĩ muốn tự mình phá đi danh tiếng của mình, nếu không tuyệt đối hắn không làm ra loại chuyện như vậy.
Phạm Hạo Nguyệt do dự trong chốc lát, nói:
- Ngươi nói đây là thứ tốt, ta đem về cho mọi người nhìn qua một cái. Nếu thật sự là bảo vật, tự nhiên là không thiếu chuyện tốt cho ngươi. Nhưng nếu đây chỉ là một tảng đá, như vậy ngươi coi chừng.
Hán tử trung niên liên tục xác nhận, trong lòng thầm than, Đại thiếu gia cùng Nhị thiếu gia là thân huynh đệ nhưng vì sao lại có khác biệt quá lớn như thế chứ.
Một lát sau, Phạm Hạo Nguyệt kêu lên một tiếng, hai người hầu theo hắn tới đây nhất thời đi đến. Phạm Hạo Nguyệt chỉ một người trong đó để hắn cầm bọc nhỏ. Sau đó mang theo bọn họ rời khỏi cửa hiệu.Vị Nhị thiếu gia Phạm gia này dĩ nhiên ngay cả chạm vào một chút cũng không thèm.
Ba người rời khỏi cửa hiệu, khác với lúc tới, lúc này rời đi trên người bọn họ có thêm một cái bọc nhỏ.
Hạ Nhất Minh chần chờ chỉ trong chốc lát, khẽ lắc đầu, tức thời cũng rời đi.
Bất quá, Hạ Nhất Minh đột nhiên nghĩ tới lần đầu gặp nhau, cái tên Phạm Hạo Nguyệt này muốn cướp đoạt Hồng Lăng. Mặc dù đã trừng phạt nhẹ, nhưng giờ phút này nếu đã gặp nhau, như vậy cho thêm chút trừng phạt nữa đi.