Vũ Thần
Chương 1115: Hoài nghi
Nhìn phía trước, Lôi điện khẽ cúi đầu, chiếc sừng trên đỉnh đầu nó lóe lên quang mang tím sẫm khiến người ta hãi hùng khiếp vía.
Hai đầu Thần thú lúc này tụ lực công kích, chỉ cần Hạ Nhất Minh ra tay chúng sẽ không chút lưu tình nghiền nát đối phương.
Bất quá chúng cũng biết lão nhân trước mặt nắm giữ lực lượng vô cùng quỷ dị.
So với Tát Ma Đức bị Hạ Nhất Minh cùng Bách Linh Bát tính kế, bọn họ quả thực không biết chút gì về Lý Áo Ba Đặc. Nhìn sắc mặt lão nhân vô cùng ngưng trọng, cũng không biết lão đang nghĩ gì? Đối mặt với Hạ Nhất Minh vừa chém chết một đầu Thần thú Ngụy thần cảnh, Lý Áo Ba Đặc không kiêu ngạo, không siểm nịnh, không chút sợ hãi.
Sau hồi lâu, Hạ Nhất Minh đột nhiên nhếch miệng cười, khí thế ngưng đọng nhất thời tiêu tán.
- Lý Áo Ba Đặc. Có thể ngài đã nghe lầm.
Hắn bình tĩnh nói:
- Chúng ta không có ý đuổi tận giết tuyệt Tây phương Long cốc. Lần này tới Tây phương chỉ để báo thù.
Lý Áo Ba Đặc chậm rãi gật đầu, bất quá ánh mắt không chút buông lỏng. Nguồn truyện: Truyện FULL
Hạ Nhất Minh có thể buông lỏng cảnh giác bởi bên cạnh hắn còn có hai đầu Thần thú. Nhưng Lý Áo Ba Đặc một thân một mình đôi mặt với ba vị Thần đạo cường giả, nếu dám coi thường sẽ đi vào vết xe đổ của Tát Ma Đức.
- Hạ Nhất Minh các hạ. Nếu ngài đã báo thù thành công, xin hãy rời khỏi thế giới phương Tây?
Lý Áo Ba Đặc khẽ nói.
Hạ Nhất Minh không chút do dự gật đầu nói:
- Ngài nói không sai. Hạ mỗ cáo từ.
Hắn nhìn Lý Áo Ba Đặc cung tay, chào một tiếng. Bạch mã Lôi điện trừng mắt nhìn Lý Áo Ba Đặc, theo sau xoay người rời đi. Bảo trư lúc lắc cái đuôi nhưng tốc độ không chút chậm chạp, gắt gao bám theo Lôi điện.
Có Hạ Nhất Minh cùng Lôi điện bên cạnh, bảo trư tuyệt đối không ngại giao chiến cùng Lý Áo Ba Đặc. Nhưng khi hai đại chủ lực rời đi, tiểu tử kia đương nhiên không muốn bản thân ra mặt.
Thần thú tu vi Hư thần cảnh khi đối mặt với Ngụy thần cảnh cường giả nhân loại không khỏi có chút chật vật.
Tốc độ bọn họ khá nhanh, chỉ chốc lát đã rời khỏi đại dương không ngừng tiến về phía Đông.
Sau khi rời khỏi tầm mắt Lý Áo Ba Đặc, hơn nữa không cảm nhận được lực lượng kỳ dị xung quanh, Hạ Nhất Minh mới ném ra Kim Cương Đao.
Kim Cương Đao trong không trung run lên lập tức hóa thành Bách Linh Bát.
Bảo trư cứ thế lăn qua lăn lại, thân thể rốt cuộc cũng thu nhỏ như cũ.
Bốn chân đạp trong hư không, tiểu tử này lập tức đáp thẳng lên đầu Bách Linh Bát, theo sau nói:
- Chúng ta thật sự trở lại?
Hạ Nhất Minh bật cười nói:
- Bảo trư. Khẩu vị của ngươi còn lớn hơn cả ta.
Bảo trư cười hắc hắc, hai mắt kéo dài thành một đường nói:
- Ta nghe nói Tây phương Thần long thích nhất là việc thu thập tài bảo. Nếu chúng ta chiếm lấy Long cốc, tài bảo vạn năm của chúng sẽ thuộc về chúng ta.
Hạ Nhất Minh giật mình, dở khóc dở cười nói:
- Bảo trư. Thì ra ngươi muốn làm cường đạo.
Bảo trư kiêu ngạo ngẩng đầu, nói:
- Mấy thứ trong tay Tây phương Thần long chỉ để làm cảnh. Trong tay chúng ta mới phát huy công dụng. Hơn nữa...
Trong đôi mắt nó ánh lên vẻ giảo hoạt:
- Đây là bảo tàng Thần long nhất tộc lưu giữ vạn năm. Có thể sẽ xuất hiện tồn tại như Cửu Long Lô. Chẳng lẽ ngươi không động tâm?
Hạ Nhất Minh hai hàng chân mày nhíu lại, trái tim đập mạnh.
Thần khí, đây là danh từ khiến bất kỳ ai cũng không khỏi xúc động. Dù lúc này trong tay Hạ Nhất Minh nắm giữ ba kiện Thần khí cũng không ngoại lệ.
Đối với thần binh siêu cấp có thể thay đổi thực lực Thần đạo, bất luận ai cũng không cảm thấy quá nhiều.
Thấy được vẻ do dự trên mặt Hạ Nhất Minh, bảo trư chuyển qua Lôi điện lầu bầu vài tiếng.
Cũng không biết tiểu tử kia nói gì, Lôi điện nghe xong đột nhiên hí lên, âm thanh tràn ngập vẻ mong chờ.
Hạ Nhất Minh vỗ trán, trong lòng xuất hiện cảm giác bất đắc dĩ. Ngay cả bạch mã cũng bị tiểu tử kia dụ dỗ?
Hai mắt Lôi điện sáng bừng, nó dồn dập nói:
- Lôi điện cũng đồng ý.
Lắc đầu, Hạ Nhất Minh khẽ vuốt bờm Lôi điện, trầm giọng nói:
- Lôi điện. Bảo tàng Long tộc cất giấu vật gì đối với ngươi cũng không có tác dụng. Không nên nghe bảo trư nói nhảm.
Mặc dù trong thâm tâm Hạ Nhất Minh rất đồng tình với ý kiến bảo trư nhưng suy nghĩ của hắn còn phức tạp hơn tiểu tử này rất nhiều.
Lần này đi tới phương Tây mặc dù thành công giết chết Tát Ma Đức nhưng đáng tiếc bị Lý Áo Ba Đặc phát hiện.
Nếu hắn còn lưu lại, thậm chí tiếp tục tàn sát hậu quả thật không dám tưởng tượng. Khi đó hắn sẽ trở thành kẻ địch chung khiến Thần đạo cường giả phương Tây liên thủ.
Tất cả Thần đạo cường giả phương Tây liên thủ, Hạ Nhất Minh có cuồng ngạo hơn gấp mười lần cũng không cho rằng bản thân có thể chiến thắng.
Quan trọng hơn hắn tới phương Tây gây rối, bọn họ cũng có thể tới Tây Bắc. Chỉ cần nghĩ tới Hạ gia trang cùng Hoành Sơn nhất mạch, ý nghĩ về bảo tàng Long tộc trong đầu Hạ Nhất Minh phai nhạt rất nhiều.
Trong mắt Lôi điện hiện lên vẻ tiếc nuối, nó hí lên vài tiếng như an ủi Hạ Nhất Minh.
Bảo trư bất mãn mở miệng:
- Lôi điện muốn tìm xem trong Long cốc có thể còn sót lại Lôi chấn tử.
Đôi mắt Hạ Nhất Minh nhất thời sáng ngời.
Lúc này Lôi điện nắm giữ hai mươi khỏa Lôi chấn tử, mà toàn bộ kiện Thần khí chỉ có hai mươi bốn khỏa.
Tuy nói bốn khỏa này không nhất định nằm trong bảo tàng Long tộc nhưng cũng không phải không có khả năng.
- Bảo trư. Ngươi vừa nói gì với Lôi điện?
Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi.
Tròng mắt bảo trư nhất thời đảo loạn, nhìn Đông nhìn Tây hổi lâu nhưng không tránh được ánh mắt Hạ Nhất Minh đang quan sát, không thể làm gì khác hơn tiểu tử này cúi đầu nói:
- Ta vừa nói với nó. Trong bảo tàng Long tộc rất có khả năng phát hiện Lôi chấn tử.
- Ngươi xác định?
Hạ Nhất Minh chăm chú nhìn bảo trư.
Tiểu tử kia ngẩng đầu, tựa hồ như nghĩ lại, sau một lát nói:
- Ta không thể khẳng định bất quá trong Long cốc tựa hồ ngửi được khí tức tương đồng với Lôi chấn tử.
Hạ Nhất Minh nhíu mày nói:
- Ngay cả ngươi cũng không dám khẳng định?
Bảo trư cười khổ nói:
- Khí tức đám Thần long tại đó rất nồng đậm. Ta có thể ngửi ra chút khí tức kia đã là cực hạn, lẽ nào còn có thể cảm nhận rõ ràng?
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, điều này cũng không ngoài dự tính.
Thần long cư ngụ tại đó vô số năm, khí tức lưu lại đương nhiên vô cùng nồng đậm.
Cho dù ở đó tồn tại Thần khí cũng sẽ bị Long tức che giấu.
Cũng may còn có bảo trư, nếu không đừng mong phát hiện.
Trầm ngâm giây lát, Hạ Nhất Minh rốt cuộc thở dài một hơi nói:
- Xem ra nhất định phải đi Long cốc một chuyến.
Bảo trư cùng Lôi điện nhất thời hoan hô, ánh mắt hai tên gia hỏa lóe sáng, vẻ mặt hưng phấn không thôi.
Sắc mặt ngưng trọng, Hạ Nhất Minh nói:
- Bất quá lúc này trở lại cần hết sức cẩn thận.
Hắn dừng một chút nhìn lại hương Long cốc nói:
- Ta có cảm giác sự xuất hiện của Lý Áo Ba Đặc không phải tình cờ.
Bách Linh Bát hồi lâu im lặng nhất thời mở miệng:
- Tại sao ngươi hoài nghi Lý Áo Ba Đặc?
Hạ Nhất Minh giật mình, lạnh nhạt nói:
- Sau khi chúng ta tiến vào phương Tây vẫn cẩn thận di chuyển. Trước khi tiến vào Long cốc vẫn không để lộ hành tung. Thực lực Lý Áo Ba Đặc cho dù cường đại hơn cũng không dễ dàng phát hiện hành tung của chúng ta.
Bảo trư cùng Lôi điện liếc mắt nhìn nhau. Mặc dù chúng không phải nhân loại nhưng trí tuệ không thua kém nhân loại.
- Vậy là Lý Áo Ba Đặc trộm Long đản đưa tới Bồng Lai Tiên Đảo giá họa cho ngươi?
Bảo trư dồn dập hỏi.
Hạ Nhất Minh trầm ngâm một chút, nói:
- Ta không có chứng cớ gì nhưng hắn xuất hiện quả thật rất trùng hợp. Hơn nữa...
Hạ Nhất Minh bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, nói:
- Ta nghĩ không ra vì sao hắn biết ta sẽ tới Bồng Lai Tiên Đảo.
Lúc này ngay cả Bách Linh Bát cũng lắc đầu không nói. Trong đại dương gặp đội thuyền của Bồng Lai Tiên Đảo quả thật là chuyện ngoài ý. Cho dù Thần Toán Tử cũng không có khả năng tính được chuyện này. Nếu hết thảy đều trong dự tính của Lý Áo Ba Đặc thì quả thật trình độ người này đáng sợ tới khoa trương.
Nhưng bọn họ cũng không biết, mục tiêu của Lý Áo Ba Đặc không phải bọn họ mà là tất cả cường giả phương Đông. Bọn họ bị cuốn vào tình huống này chỉ là ngoài ý, cũng khiến mục tiêu của Lý Áo Ba Đặc thay đổi.
Nếu để đám người Hạ Nhất Minh biết sự thật này e rằng tất cả sẽ hộc máu tại chỗ.
Bảo trư tức giận nói:
- Lý Áo Ba Đặc không phải người tốt. Hắn đã đoạt Long châu nội đan của chúng ta. Nếu nơi này là phương Đông ta sẽ không bỏ qua cho hắn.
Hạ Nhất Minh lắc đầu không nói. Tại phương Tây giết chết một đầu Tây phương Thần long Ngụy thần cảnh đã là chuyện khiến người ta sợ hãi. Nếu còn muốn cướp khỏa Long châu nội đan trong tay Lý Áo Ba Đặc, khẳng định sẽ khiến tất cả phẫn nộ. Trước khi có được thực lực áp đảo phương Tây, Hạ Nhất Minh tuyệt đối không làm chuyện nguy hiểm này.
Hắn khẽ vuốt vẻ cổ Lôi điện, nói:
- Chúng ta chia ra. Bách huynh, bảo trư cùng ta tiến vào Long cốc. Lôi điện ở lại.
Lôi điện hí nhẹ một tiếng, cả đám chuyển hướng trở lại. Bất quá thái độ lúc này càng thêm cẩn trọng, tốc độ chậm chạp như rùa.
Hai đầu Thần thú lúc này tụ lực công kích, chỉ cần Hạ Nhất Minh ra tay chúng sẽ không chút lưu tình nghiền nát đối phương.
Bất quá chúng cũng biết lão nhân trước mặt nắm giữ lực lượng vô cùng quỷ dị.
So với Tát Ma Đức bị Hạ Nhất Minh cùng Bách Linh Bát tính kế, bọn họ quả thực không biết chút gì về Lý Áo Ba Đặc. Nhìn sắc mặt lão nhân vô cùng ngưng trọng, cũng không biết lão đang nghĩ gì? Đối mặt với Hạ Nhất Minh vừa chém chết một đầu Thần thú Ngụy thần cảnh, Lý Áo Ba Đặc không kiêu ngạo, không siểm nịnh, không chút sợ hãi.
Sau hồi lâu, Hạ Nhất Minh đột nhiên nhếch miệng cười, khí thế ngưng đọng nhất thời tiêu tán.
- Lý Áo Ba Đặc. Có thể ngài đã nghe lầm.
Hắn bình tĩnh nói:
- Chúng ta không có ý đuổi tận giết tuyệt Tây phương Long cốc. Lần này tới Tây phương chỉ để báo thù.
Lý Áo Ba Đặc chậm rãi gật đầu, bất quá ánh mắt không chút buông lỏng. Nguồn truyện: Truyện FULL
Hạ Nhất Minh có thể buông lỏng cảnh giác bởi bên cạnh hắn còn có hai đầu Thần thú. Nhưng Lý Áo Ba Đặc một thân một mình đôi mặt với ba vị Thần đạo cường giả, nếu dám coi thường sẽ đi vào vết xe đổ của Tát Ma Đức.
- Hạ Nhất Minh các hạ. Nếu ngài đã báo thù thành công, xin hãy rời khỏi thế giới phương Tây?
Lý Áo Ba Đặc khẽ nói.
Hạ Nhất Minh không chút do dự gật đầu nói:
- Ngài nói không sai. Hạ mỗ cáo từ.
Hắn nhìn Lý Áo Ba Đặc cung tay, chào một tiếng. Bạch mã Lôi điện trừng mắt nhìn Lý Áo Ba Đặc, theo sau xoay người rời đi. Bảo trư lúc lắc cái đuôi nhưng tốc độ không chút chậm chạp, gắt gao bám theo Lôi điện.
Có Hạ Nhất Minh cùng Lôi điện bên cạnh, bảo trư tuyệt đối không ngại giao chiến cùng Lý Áo Ba Đặc. Nhưng khi hai đại chủ lực rời đi, tiểu tử kia đương nhiên không muốn bản thân ra mặt.
Thần thú tu vi Hư thần cảnh khi đối mặt với Ngụy thần cảnh cường giả nhân loại không khỏi có chút chật vật.
Tốc độ bọn họ khá nhanh, chỉ chốc lát đã rời khỏi đại dương không ngừng tiến về phía Đông.
Sau khi rời khỏi tầm mắt Lý Áo Ba Đặc, hơn nữa không cảm nhận được lực lượng kỳ dị xung quanh, Hạ Nhất Minh mới ném ra Kim Cương Đao.
Kim Cương Đao trong không trung run lên lập tức hóa thành Bách Linh Bát.
Bảo trư cứ thế lăn qua lăn lại, thân thể rốt cuộc cũng thu nhỏ như cũ.
Bốn chân đạp trong hư không, tiểu tử này lập tức đáp thẳng lên đầu Bách Linh Bát, theo sau nói:
- Chúng ta thật sự trở lại?
Hạ Nhất Minh bật cười nói:
- Bảo trư. Khẩu vị của ngươi còn lớn hơn cả ta.
Bảo trư cười hắc hắc, hai mắt kéo dài thành một đường nói:
- Ta nghe nói Tây phương Thần long thích nhất là việc thu thập tài bảo. Nếu chúng ta chiếm lấy Long cốc, tài bảo vạn năm của chúng sẽ thuộc về chúng ta.
Hạ Nhất Minh giật mình, dở khóc dở cười nói:
- Bảo trư. Thì ra ngươi muốn làm cường đạo.
Bảo trư kiêu ngạo ngẩng đầu, nói:
- Mấy thứ trong tay Tây phương Thần long chỉ để làm cảnh. Trong tay chúng ta mới phát huy công dụng. Hơn nữa...
Trong đôi mắt nó ánh lên vẻ giảo hoạt:
- Đây là bảo tàng Thần long nhất tộc lưu giữ vạn năm. Có thể sẽ xuất hiện tồn tại như Cửu Long Lô. Chẳng lẽ ngươi không động tâm?
Hạ Nhất Minh hai hàng chân mày nhíu lại, trái tim đập mạnh.
Thần khí, đây là danh từ khiến bất kỳ ai cũng không khỏi xúc động. Dù lúc này trong tay Hạ Nhất Minh nắm giữ ba kiện Thần khí cũng không ngoại lệ.
Đối với thần binh siêu cấp có thể thay đổi thực lực Thần đạo, bất luận ai cũng không cảm thấy quá nhiều.
Thấy được vẻ do dự trên mặt Hạ Nhất Minh, bảo trư chuyển qua Lôi điện lầu bầu vài tiếng.
Cũng không biết tiểu tử kia nói gì, Lôi điện nghe xong đột nhiên hí lên, âm thanh tràn ngập vẻ mong chờ.
Hạ Nhất Minh vỗ trán, trong lòng xuất hiện cảm giác bất đắc dĩ. Ngay cả bạch mã cũng bị tiểu tử kia dụ dỗ?
Hai mắt Lôi điện sáng bừng, nó dồn dập nói:
- Lôi điện cũng đồng ý.
Lắc đầu, Hạ Nhất Minh khẽ vuốt bờm Lôi điện, trầm giọng nói:
- Lôi điện. Bảo tàng Long tộc cất giấu vật gì đối với ngươi cũng không có tác dụng. Không nên nghe bảo trư nói nhảm.
Mặc dù trong thâm tâm Hạ Nhất Minh rất đồng tình với ý kiến bảo trư nhưng suy nghĩ của hắn còn phức tạp hơn tiểu tử này rất nhiều.
Lần này đi tới phương Tây mặc dù thành công giết chết Tát Ma Đức nhưng đáng tiếc bị Lý Áo Ba Đặc phát hiện.
Nếu hắn còn lưu lại, thậm chí tiếp tục tàn sát hậu quả thật không dám tưởng tượng. Khi đó hắn sẽ trở thành kẻ địch chung khiến Thần đạo cường giả phương Tây liên thủ.
Tất cả Thần đạo cường giả phương Tây liên thủ, Hạ Nhất Minh có cuồng ngạo hơn gấp mười lần cũng không cho rằng bản thân có thể chiến thắng.
Quan trọng hơn hắn tới phương Tây gây rối, bọn họ cũng có thể tới Tây Bắc. Chỉ cần nghĩ tới Hạ gia trang cùng Hoành Sơn nhất mạch, ý nghĩ về bảo tàng Long tộc trong đầu Hạ Nhất Minh phai nhạt rất nhiều.
Trong mắt Lôi điện hiện lên vẻ tiếc nuối, nó hí lên vài tiếng như an ủi Hạ Nhất Minh.
Bảo trư bất mãn mở miệng:
- Lôi điện muốn tìm xem trong Long cốc có thể còn sót lại Lôi chấn tử.
Đôi mắt Hạ Nhất Minh nhất thời sáng ngời.
Lúc này Lôi điện nắm giữ hai mươi khỏa Lôi chấn tử, mà toàn bộ kiện Thần khí chỉ có hai mươi bốn khỏa.
Tuy nói bốn khỏa này không nhất định nằm trong bảo tàng Long tộc nhưng cũng không phải không có khả năng.
- Bảo trư. Ngươi vừa nói gì với Lôi điện?
Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi.
Tròng mắt bảo trư nhất thời đảo loạn, nhìn Đông nhìn Tây hổi lâu nhưng không tránh được ánh mắt Hạ Nhất Minh đang quan sát, không thể làm gì khác hơn tiểu tử này cúi đầu nói:
- Ta vừa nói với nó. Trong bảo tàng Long tộc rất có khả năng phát hiện Lôi chấn tử.
- Ngươi xác định?
Hạ Nhất Minh chăm chú nhìn bảo trư.
Tiểu tử kia ngẩng đầu, tựa hồ như nghĩ lại, sau một lát nói:
- Ta không thể khẳng định bất quá trong Long cốc tựa hồ ngửi được khí tức tương đồng với Lôi chấn tử.
Hạ Nhất Minh nhíu mày nói:
- Ngay cả ngươi cũng không dám khẳng định?
Bảo trư cười khổ nói:
- Khí tức đám Thần long tại đó rất nồng đậm. Ta có thể ngửi ra chút khí tức kia đã là cực hạn, lẽ nào còn có thể cảm nhận rõ ràng?
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, điều này cũng không ngoài dự tính.
Thần long cư ngụ tại đó vô số năm, khí tức lưu lại đương nhiên vô cùng nồng đậm.
Cho dù ở đó tồn tại Thần khí cũng sẽ bị Long tức che giấu.
Cũng may còn có bảo trư, nếu không đừng mong phát hiện.
Trầm ngâm giây lát, Hạ Nhất Minh rốt cuộc thở dài một hơi nói:
- Xem ra nhất định phải đi Long cốc một chuyến.
Bảo trư cùng Lôi điện nhất thời hoan hô, ánh mắt hai tên gia hỏa lóe sáng, vẻ mặt hưng phấn không thôi.
Sắc mặt ngưng trọng, Hạ Nhất Minh nói:
- Bất quá lúc này trở lại cần hết sức cẩn thận.
Hắn dừng một chút nhìn lại hương Long cốc nói:
- Ta có cảm giác sự xuất hiện của Lý Áo Ba Đặc không phải tình cờ.
Bách Linh Bát hồi lâu im lặng nhất thời mở miệng:
- Tại sao ngươi hoài nghi Lý Áo Ba Đặc?
Hạ Nhất Minh giật mình, lạnh nhạt nói:
- Sau khi chúng ta tiến vào phương Tây vẫn cẩn thận di chuyển. Trước khi tiến vào Long cốc vẫn không để lộ hành tung. Thực lực Lý Áo Ba Đặc cho dù cường đại hơn cũng không dễ dàng phát hiện hành tung của chúng ta.
Bảo trư cùng Lôi điện liếc mắt nhìn nhau. Mặc dù chúng không phải nhân loại nhưng trí tuệ không thua kém nhân loại.
- Vậy là Lý Áo Ba Đặc trộm Long đản đưa tới Bồng Lai Tiên Đảo giá họa cho ngươi?
Bảo trư dồn dập hỏi.
Hạ Nhất Minh trầm ngâm một chút, nói:
- Ta không có chứng cớ gì nhưng hắn xuất hiện quả thật rất trùng hợp. Hơn nữa...
Hạ Nhất Minh bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, nói:
- Ta nghĩ không ra vì sao hắn biết ta sẽ tới Bồng Lai Tiên Đảo.
Lúc này ngay cả Bách Linh Bát cũng lắc đầu không nói. Trong đại dương gặp đội thuyền của Bồng Lai Tiên Đảo quả thật là chuyện ngoài ý. Cho dù Thần Toán Tử cũng không có khả năng tính được chuyện này. Nếu hết thảy đều trong dự tính của Lý Áo Ba Đặc thì quả thật trình độ người này đáng sợ tới khoa trương.
Nhưng bọn họ cũng không biết, mục tiêu của Lý Áo Ba Đặc không phải bọn họ mà là tất cả cường giả phương Đông. Bọn họ bị cuốn vào tình huống này chỉ là ngoài ý, cũng khiến mục tiêu của Lý Áo Ba Đặc thay đổi.
Nếu để đám người Hạ Nhất Minh biết sự thật này e rằng tất cả sẽ hộc máu tại chỗ.
Bảo trư tức giận nói:
- Lý Áo Ba Đặc không phải người tốt. Hắn đã đoạt Long châu nội đan của chúng ta. Nếu nơi này là phương Đông ta sẽ không bỏ qua cho hắn.
Hạ Nhất Minh lắc đầu không nói. Tại phương Tây giết chết một đầu Tây phương Thần long Ngụy thần cảnh đã là chuyện khiến người ta sợ hãi. Nếu còn muốn cướp khỏa Long châu nội đan trong tay Lý Áo Ba Đặc, khẳng định sẽ khiến tất cả phẫn nộ. Trước khi có được thực lực áp đảo phương Tây, Hạ Nhất Minh tuyệt đối không làm chuyện nguy hiểm này.
Hắn khẽ vuốt vẻ cổ Lôi điện, nói:
- Chúng ta chia ra. Bách huynh, bảo trư cùng ta tiến vào Long cốc. Lôi điện ở lại.
Lôi điện hí nhẹ một tiếng, cả đám chuyển hướng trở lại. Bất quá thái độ lúc này càng thêm cẩn trọng, tốc độ chậm chạp như rùa.