Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao
Chương 97: Tính toán sổ sách.
Sáng hôm sau, Linh Phủ đến nha môn thì gặp Khuất Nguyên Đình, lúc ấy hắn đang bàn bạc chuyện với Lý Nghiệp.
Phí huyện úy đã bị cách chức và tra xét do phạm tội trong công vụ. Hiện nay, Lý Nghiệp đảm nhiệm chức vụ huyện úy, trông dáng vẻ phong độ, tự tin hẳn, không còn là chủ bộ nhu nhược và trầm lặng của năm nào nữa.
Linh Phủ bèn kể lại đại khái tình hình khảo sát những ngày vừa qua.
Nông vụ là việc trọng yếu nhất của một huyện, bởi thế Khuất Nguyên Đình và Lý Nghiệp đều lắng nghe rất nghiêm túc.
Linh Phủ từ góc độ vĩ mô tổng kết tình hình nông nghiệp tại huyện Sở Ấp, chỉ ra ba điểm yếu kém.
Thứ nhất, dân nghèo, thiếu nông cụ và trâu bò cày, thậm chí cả giống cây trồng cũng thiếu hụt.
Thứ hai, ý thức quy hoạch không đầy đủ, các loại cây trồng lại đơn điệu.
Thứ ba, thiếu nhân lực, đây là vấn đề tất yếu sau loạn lạc.
Linh Phủ đề xuất ý tưởng của nàng và bàn bạc với họ: vấn đề quy hoạch có thể nhờ những nông dân giàu kinh nghiệm truyền đạt cho mọi người, đồng thời dạy luôn phương pháp canh tác đạt năng suất cao.
Khuất Nguyên Đình và Lý Nghiệp liên tục gật đầu tán thưởng.
Linh Phủ đỏ mặt nói:
"Nhưng các ngài đừng chỉ lo gật đầu. Ý tưởng của ta muốn thực hiện được thì cần có tiền hỗ trợ. Phải khích lệ cho nông dân truyền dạy kinh nghiệm chứ. Đây chỉ là việc nhỏ, quan trọng là làm sao để thu hút được người ta đến học hỏi."
"Nghĩa là truyền kinh nghiệm không thể lập tức có hiệu quả, nông dân đã vất vả cả ngày, ai nỡ bỏ chút thời gian nghỉ ngơi để nghe những chuyện này? Sợ rằng phải có thứ gì đó động viên họ mới chịu đến nghe."
"Còn về việc thiếu thốn trâu cày, nông cụ, giống cây... thì lại càng cần một khoản lớn hơn nữa."
Lý Nghiệp nghe vậy bèn thốt lên:
"Linh Phủ cô nương, ta thấy ý của cô là định đến triều đình mà đòi tiền phải không?"
Linh Phủ cố gắng lấy can đảm, mặt dày đáp:
"Chứ còn đòi ai bây giờ? Dân không có tiền, không thể đầu tư. Nhưng chúng ta đều rõ, nếu có đầu tư thì mùa thu mới được mùa tốt. Các ngài đều là quan lại, khuyến nông hướng dẫn dân sản xuất vốn dĩ là trách nhiệm của các ngài. Tiền này không lấy từ nha môn, chẳng lẽ lấy ở đâu được?"
Lý Nghiệp nhìn Khuất Nguyên Đình, cười nói:
"Chưa từng thấy ai lớn mật đến mức đòi tiền huyện nha như vậy. Huyện lệnh đại nhân, ngài đưa ra quyết định đi."
Khuất Nguyên Đình mỉm cười:
"Linh Phủ nói rất đúng. Khuyến nông khuyến dệt, khen thưởng khuyến khích vốn là bổn phận của chúng ta. Thế này đi, chúng ta phân chia công việc."
"Ta và Lý huyện úy sẽ bắt tay giải quyết vấn đề thiếu nhân lực, chủ yếu tập trung kiểm tra và quản lý hộ khẩu, điều tra các hộ lẩn trốn. Linh Phủ, nàng dẫn theo hai vị tư hộ tá, lập kế hoạch chi tiết. Cần bao nhiêu tiền, dùng vào việc gì, đều phải liệt kê ra rõ ràng. Sau đó chúng ta sẽ cùng thảo luận tiếp."
Linh Phủ và Lý Nghiệp nhận mệnh, Khuất Nguyên Đình lại nói:
"May là năm nay các khoản cống nạp đều đã hoàn thành. Chúng ta có thể kiểm tra chi tiêu của nha môn, cắt giảm bớt vài khoản, trước tiên gom góp lại một khoản để dùng."
Linh Phủ nghe vậy càng phấn chấn, nàng vốn ưa những lãnh đạo như Khuất Nguyên Đình, làm việc quyết đoán, không dây dưa.
Phải biết rằng, đất không chờ người, chỉ cần trễ một ngày là sản lượng một ngày bị mất. Thời vụ nông nghiệp không thể chậm trễ.
Thế là mọi người cùng mang sổ sách nội bộ của huyện nha ra, đối chiếu từng khoản chi tiêu một.
Đây là lần đầu tiên Linh Phủ được xem sổ sách nội nha, xem xong mới biết rằng hóa ra mọi việc đều cần kinh phí.
Huyện chuẩn bị lương thực cho các hỏa phu phục vụ quan lại, sai dịch... mỗi tháng mất hơn ba mươi quan.
Bốn người canh đêm, công bạc sáu quan; mười hai phu kiệu, công bạc mười hai quan; ba người cầm ô, công bạc hai quan...
Từng khoản chi tiêu cứ thế hiện ra, làm Linh Phủ không khỏi cảm thấy đau đầu.
Khuất Nguyên Đình và Lý Nghiệp đã bàn bạc hồi lâu, nhưng số tiền có thể giảm thật sự không nhiều.
Phần chi phí tế lễ tuy là khoản lớn nhất, nhưng tuyệt đối không thể cắt giảm. Nhìn đi nhìn lại, chỉ có thể bỏ bớt những khoản dành cho kiệu phu, tán phu và các nghi thức rườm rà của quan trường.
Khuất Nguyên Đình suy nghĩ một lúc, nói:
“Lát nữa gọi Triệu bá qua, bảo ông ấy tính toán xem có thể trích một phần từ tiền lãi của công quỹ không. Bản quan sẽ bổ sung thêm một phần từ bổng lộc của mình, trước tiên gom đủ một khoản đã.”
Linh Phủ muốn nói gì đó, nhưng e ngại sự có mặt của Lý Nghiệp, nên đành nuốt lời trở lại.
Lý Nghiệp lên tiếng:
“Huyện lệnh đại nhân đã nêu gương, hạ quan cũng xin nguyện theo sau, trích một phần bổng lộc của mình thêm vào.”
Linh Phủ nghe xong không khỏi toát mồ hôi. Đây, đây là chuyện gì mà cả hai đều phải lấy tiền túi ra như vậy?
Thấy dáng vẻ bối rối của Linh Phủ, Lý Nghiệp cười nói:
“Linh Phủ cô nương không cần khó xử, số tiền này không phải cho riêng cô, mà là dùng vào chính đạo. Nhà họ Lý ta có chút của cải, dù không nhận bổng lộc cũng vẫn sống được, không cần lo lắng.”
Linh Phủ chân thành tán thán:
“Hai vị đại nhân vì dân lo liệu sinh kế, thật là phúc của lê dân bách tính, khiến Linh Phủ khâm phục ngưỡng mộ.”
Lý Nghiệp nói:
“Linh Phủ cô nương, cô thân là nữ tử, vậy mà vì những việc này chạy khắp các trấn, các hương trong huyện Sở Ấp, lẽ nào chúng ta còn dám lười biếng?”
Trong lòng Linh Phủ ấm áp vô cùng. Cùng làm việc với những vị quan như vậy, dù mệt đến đâu nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Khuất Nguyên Đình tiếp lời:
“Về việc tra xét những hộ dân ẩn giấu nhân khẩu, ta có một manh mối.”
Hắn nhìn về phía Linh Phủ:
“Còn nhớ nhà họ Triệu ở Đôn Nghĩa Phường, cả nhà đều ‘xuất gia’ không?”
Mắt Linh Phủ sáng rực:
“Nhớ chứ!”
Khuất Nguyên Đình lấy từ trên bàn một tờ danh sách, đưa cho Lý Nghiệp:
“Trên đây ghi lại toàn bộ những gia đình mua giả độ điệp để trốn tránh lao dịch. Trước hết triệu tập họ vào.”
Lý Nghiệp ngạc nhiên, việc giả độ điệp hắn hoàn toàn không hay biết. Không ngờ Khuất Nguyên Đình đến đây chưa lâu mà đã nắm được nhiều chuyện đến vậy. Hắn phải cố gắng nhiều hơn mới được!
Cầm danh sách, Lý Nghiệp bước ra ngoài.
Linh Phủ nhìn Khuất Nguyên Đình:
“Những cái tên này là từ đâu mà ra?”
Khuất Nguyên Đình đáp:
“Là từ khi thẩm vấn Từ Bách Hưng mà hỏi ra.”
Khi ấy, hắn giữ kín việc này là có chủ ý. Ngoài việc Từ Bách Hưng khẩn cầu tha thiết, yêu cầu hắn chờ thêm một thời gian nữa mới ra tay, Khuất Nguyên Đình cũng lo rằng đánh rắn động cỏ, không thể thành công một lần.
Hắn nhìn Linh Phủ, nói:
“Từ Bách Hưng đã thú nhận, những độ điệp giả này là do hắn lấy từ chỗ Tưởng huyện thừa Đồng Phạm. Còn Tưởng Đồng Phạm lấy độ điệp giả từ đâu? Ta rất tò mò. Hơn nữa, những độ điệp này làm không tinh xảo, ra khỏi huyện Sở Ấp chỉ e trở thành thứ bỏ đi.”
“Tưởng huyện thừa Đồng Phạm đã cắm rễ ở huyện Sở Ấp nhiều năm. Nếu muốn lật đổ hắn, nhất định phải chuẩn bị chu toàn.”
Mắt Linh Phủ ánh lên hy vọng:
“Vậy nói như thế, đại nhân đã có hướng đi?”
Khuất Nguyên Đình mỉm cười nhàn nhạt:
“Nên nói là cuối cùng cũng có thời gian xử lý.”
Tại phủ Tưởng gia.
Tưởng Đồng Phạm mặc thường phục, ngồi trước án thư, cẩn thận bọc một tập độ điệp, giao cho người hầu tâm phúc.
Hắn nghiêm túc dặn dò:
“Tập tài liệu này cùng với bức thư bên trong, ngươi phải đích thân mang đến Quý Châu, giao tận tay Đô tri binh mã sứ Vương Kính Nghiêu, tuyệt đối không được sai sót, hiểu chưa?”
Người hầu gật đầu:
“Lão gia yên tâm, ta nhất định giao tận nơi an toàn.”