Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao
Chương 28: Nha lại xảo trá.
“Không phải... Huyện lệnh đại nhân, ngài đưa nhiều quá rồi.” Từ Linh Phủ nhìn Khuất Nguyên Đình, “Đây là một nửa thu nhập của ngài đấy.”
Khuất Nguyên Đình cười nhạt: “Có lẽ ta chưa nói rõ, khoản bổng lộc bạc này chỉ là một phần từ triều đình, ngoài ra còn có lộc gạo, điền sản, bổng nguyệt, và thu nhập từ lao dịch. Vì thế, ngươi không cần lo lắng cho ta.”
Ừm, dù rằng khoản thu từ lao dịch đã không cánh mà bay.
Khuất Nguyên Đình không khỏi áy náy vì những người lao dịch đó.
“Nhưng một người tùy tùng không đáng giá đến mức ấy…” Lương cao quả thực rất tốt, nhưng tiền bạc phải nhận một cách đường hoàng.
Khuất Nguyên Đình đột nhiên hơi tức giận, định nói rằng ta chưa bao giờ coi ngươi là tùy tùng. Nhưng nghĩ lại những lần tranh luận với Từ Linh Phủ không đi đến đâu, hắn đổi cách nói:
“Bởi vì ngươi văn võ song toàn, là nhân tài hiếm có, đương nhiên không thể so với người thường, thù lao cũng phải cao hơn.”
Thấy Từ Linh Phủ vẫn lưỡng lự, Khuất Nguyên Đình đành nghiêm mặt: “Ngươi quên rằng ngươi từng cứu mạng ta sao? Mạng của ta lẽ nào không đáng giá mấy đồng bạc cỏn con?”
Từ Linh Phủ suy nghĩ một lát, rồi nói: “Vậy thì đa tạ huyện lệnh đại nhân, Linh Phủ nhất định dốc lòng cống hiến, không phụ lòng hậu đãi của ngài.”
Khuất Nguyên Đình lúc này mới hài lòng gật đầu, sau đó hỏi: “Gói đồ và thanh kiếm này là chuyện gì vậy?”
Từ Linh Phủ lúc này mới nhớ ra việc muốn bàn bạc cùng hắn.
“Kiếm là để ta mang theo phòng thân, sau này dù cùng huyện lệnh đại nhân ra ngoài hay tự mình đi làm việc, có lẽ sẽ cần đến. Hơn nữa, huyện lệnh đại nhân đối đãi với ta hậu hĩnh như vậy, ta cũng phải có phong thái tương xứng. Từ nay về sau, nếu có việc cần, ta sẽ ở lại huyện nha qua đêm.”
Tùy tùng vốn không phân biệt ngày đêm, không thể vừa nhận lương, vừa làm việc nửa vời.
“Mẫu thân ngươi đồng ý sao?” Khuất Nguyên Đình hỏi.
Nhớ lại vẻ mặt của Cù thị khi rời nhà sáng nay, Từ Linh Phủ chỉ muốn ôm mặt cười khổ.
Khuất Nguyên Đình nhất định không biết, giờ đây Cù thị đã nhìn hắn như một vị con rể tương lai mà cân nhắc.
Hai người này nhất định không thể gặp nhau!
Nghĩ đến đây, Từ Linh Phủ gật đầu: “Mẫu thân đã đồng ý.”
Khuất Nguyên Đình cân nhắc một chút rồi nói: “Vậy được, hôm nay chúng ta còn phải giám sát phát lương thực, đợi về huyện nha, ta sẽ sắp xếp nơi ở cho ngươi.”
Từ Linh Phủ bèn để đồ lại ở hành lang, cùng Khuất Nguyên Đình đi ra cửa lớn.
Không ngờ, khi đến đại đường, từ dưới bậc thềm bỗng xông lên bảy tám tên nha lại ôm đống văn thư lớn, kêu gào đòi Khuất Nguyên Đình phê duyệt.
Từ Linh Phủ quát lớn: “To gan! Biết rõ huyện lệnh đại nhân sắp ra ngoài phát lương thực, sao dám ở đây cản trở?”
Một tên nha lại đáp: “Huyện lệnh đại nhân à, ngài đến đây mấy ngày rồi, ngày nào cũng bận rộn chuyện lương thực, nhưng huyện nha không chỉ có mỗi chuyện này thôi đâu.”
Hắn chìa công văn về phía Khuất Nguyên Đình: “Ngài xem, đây đều là công văn tồn đọng đã lâu, trong đó có rất nhiều việc gấp! Tiểu nhân không dám chậm trễ thêm nữa, nếu không để lỡ việc, lại bị trách phạt thì chúng ta c.h.ế.t mất!”
Tên này làm việc ở huyện nha đã lâu, mưu mô xảo trá thấm vào từng tế bào, lời nói ra cứ ngấm ngầm châm chọc khiến người ta muốn đ.ấ.m hai quyền.
Trong bóng râm ở góc nghiêng đại đường, Tưởng huyện thừa và Phí huyện úy nhìn cảnh này, cười lạnh: “Để hắn nếm mùi lũ tham lại, cho hắn biết làm huyện lệnh không dễ mà thông suốt đâu!”
Tưởng huyện thừa mặt lạnh nói: “Chỉ cần hắn bị cản trở, người của ta sẽ gây rối tại nơi phát lương thực, hắn muốn danh tiếng tốt, ta sẽ cho hắn nghe tiếng xấu vang dội!”
Phí huyện úy cười đáp: “Ta đã để Lôi Tam đi lo liệu rồi. Hắn từng bị Khuất Nguyên Đình trách phạt trước mặt bao người, lại còn bị đuổi việc, đã sớm ôm hận trong lòng. Hôm nay nhận được việc này, lão ấy vui mừng như điên, vội vã đi sắp xếp rồi.”
Tưởng huyện thừa gật đầu: “Cứ chờ xem kịch hay!”
Thấy đống công văn sắp đập vào người Khuất Nguyên Đình, Từ Linh Phủ không nhịn được, tay đặt lên chuôi kiếm, lớn tiếng quát:
“Không được hỗn xược!”
Lão nha lại được Tưởng huyện thừa ngầm chỉ thị, mấy ngày nay quan sát thấy bên cạnh Khuất Nguyên Đình chỉ có một người hầu nhỏ gầy, liền đoán chắc hắn yếu thế, chẳng chút sợ hãi vị huyện lệnh này.
Những nha lại khác cũng coi lão làm đầu, thấy lão mặt dày, càng không kiêng dè gì, chắn không cho Khuất Nguyên Đình tiến thêm nửa bước.
Thực ra, Khuất Nguyên Đình hoàn toàn có thể ra tay, đá bay đám nha lại ngang ngược này. Nhưng hắn thầm nghĩ: Những kẻ này giờ hành xử lỗ mãng như vậy, rõ ràng là để cản đường hắn, ắt hẳn còn mưu kế phía sau. Nghĩ vậy, hắn đành trầm ngâm đứng im.
Đúng lúc ấy, chủ bộ Lý Nghiệp dẫn theo vài nha lại và sai dịch từ nhị đường đi tới. Thấy cảnh tượng trước mắt, ông lớn tiếng quát:
“Các ngươi đang làm gì vậy?”
Lão nha lại thấy là Lý Nghiệp, cũng chẳng hề sợ hãi. Trước khi Khuất Nguyên Đình nhậm chức, chủ bộ Lý Nghiệp vốn là kẻ hữu danh vô thực trong huyện nha, nên lão vẫn ung dung giữ nguyên đống công văn trên tay.
Từ Linh Phủ thấy tình hình không ổn, quay sang nói với Khuất Nguyên Đình:
“Huyện lệnh đại nhân, việc phát lương thực không thể chậm trễ, chi bằng để thuộc hạ cùng chủ bộ ở đây xử lý trước những công văn này. Nếu có việc khẩn cấp, sẽ lập tức trình lên ngài định đoạt.”
Nàng lo rằng nếu Khuất Nguyên Đình đến hiện trường phát lương muộn, sẽ có kẻ lợi dụng tình hình gây chuyện.
Ánh mắt Khuất Nguyên Đình dừng lại trên khuôn mặt nàng trong chốc lát, rồi khẽ gật đầu:
“Được, nhưng ngươi phải cẩn thận.”
Khuất Nguyên Đình gọi Lý Nghiệp tới, dặn dò mấy câu, sau đó dẫn vài nha lại cùng sai dịch rời đi.
Khuất Nguyên Đình vừa đi, Từ Linh Phủ lập tức lớn tiếng ra lệnh đóng cửa huyện nha lại.
Đám nha lại ngẩn người, Từ Linh Phủ cười rạng rỡ, quay sang nói với Lý Nghiệp:
“Thỉnh chủ bộ an tọa trước công đường.”
Lý Nghiệp liền ngồi xuống án thư sau nguyệt đài trước đại đường.
Từ Linh Phủ nhìn đám nha lại, cất giọng lớn:
“Các ngươi không cần vội, từng người một. Đống công văn này hẳn các ngươi đã xem trước rồi, chúng ta sẽ rà soát từng cái, xem việc gì gấp đến mức các ngươi dám cản trở huyện lệnh đại nhân xử lý công vụ!”
Nàng chậm rãi liếc nhìn nét mặt của đám nha lại, nhàn nhã nói:
“Nếu quả thực là công vụ khẩn cấp thì không sao, nếu không, ta sẽ bẩm báo lại với huyện lệnh đại nhân. Đến lúc đó, công việc của các ngươi cũng coi như xong.”
Mấy ngày nay, đám nha lại tự cho là đã hiểu thấu tính tình Khuất Nguyên Đình cùng người đi theo hắn. Họ thấy Từ Linh Phủ vốn ít nói, trông có vẻ yếu đuối dễ bắt nạt. Nào ngờ, lời lẽ của nàng lại sắc bén cứng cỏi đến vậy!
Đến cả Lý Nghiệp cũng phải nhìn nàng với con mắt khác: Chẳng trách Khuất Nguyên Đình chỉ mang theo mỗi nàng, quả là không phải không có lý do!
Từ Linh Phủ thấy không ai dám đứng ra, bèn cười nói:
“Sao vậy? Không ai muốn mở đầu à?”
Nàng bước đến trước mặt lão nha lại, chậm rãi nói:
“Khi nãy, ngươi là kẻ tay đưa ra dài nhất, miệng nói nhiều nhất, hẳn công văn trong tay ngươi là gấp nhất. Vậy thì, bắt đầu từ ngươi đi!”
Chẳng đợi lão đáp, Từ Linh Phủ liền giật lấy đống công văn trong tay lão, chia một nửa cho Lý Nghiệp, nửa còn lại giữ cho mình, rồi ngồi xuống bậc thềm đọc.
Lần đầu tiếp xúc công văn cổ đại, ban đầu Từ Linh Phủ đọc rất chậm, nhưng khi tập trung xem xét, gặp chỗ khó hiểu liền hỏi Lý Nghiệp, một lát sau, nàng đã nắm được cách thức.
Dần dần, tốc độ đọc của nàng nhanh hơn, đọc xong một bản liền phân loại đặt sang một bên. Đôi khi, nàng còn ném cho lão nha lại một nụ cười đầy ẩn ý, khiến lão càng thêm bất an.
Chưa đến nửa canh giờ, Từ Linh Phủ đã đọc xong toàn bộ. Nàng ôm chồng công văn bước tới bên Lý Nghiệp, nói nhỏ vài câu.
Lý Nghiệp vừa nghe vừa gật đầu, chỉ tay vào một chồng công văn trước mặt mình.
Lão nha lại lập tức thấy bất ổn…