Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao
Chương 20: Tiệc rượu.
Khuất Nguyên Đình dường như cũng đang trầm tư suy nghĩ.
Hắn chắp tay sau lưng, bước vài bước tới cửa đại sảnh, nhìn trời ngoài kia, im lặng trong chốc lát rồi mới quay lại, ánh mắt dừng trên người Từ Linh Phủ.
“Nếu đây thực sự là tâm nguyện của ngươi, thì ta không có gì không chấp thuận.”
Hàng mi dài của Linh Phủ khẽ rung động. Nàng mím môi theo phản xạ, sau đó cúi người thật sâu trước Khuất Nguyên Đình:
“Đa tạ huyện lệnh đại nhân.”
Khuất Nguyên Đình nhìn bóng dáng nàng, phát ra một tiếng thở dài không lời.
Sau khi nha môn bãi đường, Từ Linh Phủ theo chân Khuất Nguyên Đình chờ xe ngựa đón đến dự tiệc.
Địa điểm dự tiệc nằm ở Tây Bắc huyện Sở Ấp, trong khu Hưng Lộc Phường. Phan gia đã phái đến một chiếc xe ngựa rộng rãi và trang trí lộng lẫy để đón khách.
Chỉ cần nhìn vào cách bài trí bên trong xe cũng đủ thấy được gia tài của Phan gia đồ sộ thế nào.
Xe ngựa di chuyển ổn định một đoạn đường, Linh Phủ nhận ra Hưng Lộc Phường khác biệt so với những nơi nàng từng đến trước đây.
Tường viện ở đây đều cao hơn hẳn nhà dân thường. Giữa những bức tường trắng, mái ngói xanh, thỉnh thoảng hiện lên những góc mái cong uốn lượn. Không hề có chút dấu hiệu nào của sự nghèo khó hay xập xệ.
Trước cửa một vài gia đình, còn có những bức điêu khắc đá hình thú nhỏ. Dù không lớn, nhưng việc dành tiền để làm những vật trang trí này cũng đủ cho thấy đây không phải là nhà dân túng thiếu.
Chẳng lẽ nơi đây là khu “phủ đệ hoa lệ” của huyện Sở Ấp?
Nghĩ như vậy, xe đã dừng lại trước một tòa đại trạch.
Cánh cửa lớn sơn đen bóng loáng, ánh lên vẻ uy nghiêm. Vòng cửa hình đầu thú há rộng miệng dữ tợn, nhưng góc phải trên lại treo một tấm biển gỗ nhỏ, khắc ba chữ triện “Sở Vân Quán”, toát lên vẻ bí ẩn và cao quý.
Gia nhân ra đón, dẫn họ vào trong qua lối nhỏ lát đá vuông vức, gọn gàng. Cảnh vật dần hiện ra, trước mặt là một tòa lâu các ba tầng, mái vòm khắc hoa sơn son thếp vàng.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên bao phủ không gian. Linh Phủ ngắm nhìn xung quanh, thấy cảnh sắc trong viện vô cùng tinh xảo.
Dưới gốc tùng thấp, một con hạc tiên vỗ cánh, bay xuống dòng suối nhỏ dưới cầu gỗ, ngậm lấy một con cá nhỏ rồi nuốt chửng.
Hai con hươu nhỏ thong thả gặm cỏ mềm.
Hai bên sân là hành lang dài được chạm trổ tinh tế, lối đi lát đá xanh dẫn thẳng tới một đình lục giác ẩn mình sau hoa cỏ.
Ai mà ngờ được giữa huyện Sở Ấp nhỏ bé lại có một nơi thế này?
Giữa khung cảnh ấy, Từ Linh Phủ không khỏi cảm thấy tất cả đều hư ảo, như một giấc mơ khó tin.
Đang lúc bàng hoàng, nàng nghe thấy Khuất Nguyên Đình hỏi gia nhân:
“Nơi này chính là chỗ chủ nhân các ngươi thường đãi khách sao?”
Gia nhân khẽ cúi mình, gương mặt nở nụ cười:
“Nơi thôn dã nhỏ bé, để huyện lệnh đại nhân phải chê cười rồi. Chủ nhân thỉnh thoảng mới mở tiệc tiếp đãi quý khách ở đây.”
Lúc này, Từ Bá Hưng đang ngồi tại tầng ba của Sở Vân Quán, thưởng thức cảnh sắc trong sân qua cửa sổ mở rộng.
Mỗi lần đến đây, Từ Bá Hưng đều phải trầm trồ thán phục sự giàu có kinh người của Phan gia.
Dù không phải lần đầu tiên đến đây, nhưng Từ Bá Hưng đều cảm thấy phấn khích và vui sướng.
Không chỉ bởi vật dụng nơi đây đều tinh xảo, cảnh sắc tuyệt mỹ, mà còn vì rượu ngon, món ăn tinh tế. Nhưng điều hấp dẫn nhất với hắn vẫn là những ca kỹ xinh đẹp, khiến hắn nhiều lần đắm chìm trong mộng đẹp phong lưu.
Tuy nhiên, sự hưởng thụ này không phải lúc nào hắn cũng có được. Những lần trước đây, hắn đều dựa hơi Tưởng huyện thừa. Hôm nay, được ngồi ở đây, lại là nhờ có dính dáng Khuất Nguyên Đình và Từ Linh Phủ.
Từ Bá Hưng đưa mắt nhìn xuống, thấy Linh Phủ đi theo sau Khuất Nguyên Đình vào lầu. Khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười âm hiểm.
Gian nhân dẫn hai người họ đến tầng dưới, thì một nam tử khoác áo bào rộng, đứng dưới mái hiên, khẽ khom mình hành lễ với Khuất Nguyên Đình.
“Khuất huynh đài, ngài giá lâm, Ngũ Lang đợi nơi đây đã lâu.”
Linh Phủ khẽ quan sát Phan Ngũ lang một cách kín đáo. Người này quả là dung mạo tuấn tú, nhưng ý cười nơi khóe mắt, đuôi mày lại mang theo chút gì đó gượng gạo, khiến người ta không thể nảy sinh thiện cảm.
Khuất Nguyên Đình gật đầu nhè nhẹ:
“Thì ra là Ngũ Lang.”
“Đúng vậy, mời huynh đài lên lầu.”
Phan Ngũ lang dẫn Khuất Nguyên Đình và Từ Linh Phủ bước lên. Linh Phủ đưa mắt nhìn, thấy trong phòng là một gian đại sảnh thoáng đãng. Xung quanh bày những bàn tiệc, chính giữa trải một tấm thảm Ba Tư lớn thêu hoa văn tinh xảo.
Trong sảnh, Phí hiệu úy, Cao hiệu úy và Tưởng huyện thừa đã có mặt từ lâu. Mỗi người bên cạnh đều có một mỹ nhân hầu hạ. Ngay cả vị đại bá khiến người chán ngán kia lúc này cũng đang ôm một mỹ nhân bên cạnh.
Mọi người lần lượt hành lễ với Khuất Nguyên Đình. Lập tức, có hai mỹ nhân bước tới, ân cần mời Khuất Nguyên Đình ngồi xuống.
Từ Linh Phủ chưa từng chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng không khỏi có chút bối rối.
Thấy vậy, Từ Bách Hưng cười khẩy, nói với Phan Ngũ lang:
“Ngũ công tử, Khuất đại nhân nể mặt mang cháu gái Linh Phủ của ta đến đây. Nhưng ngài xem, nha đầu nhà ta chưa quen với những nơi như thế này, hẳn là thấy gượng gạo.”
Hắn lại quay sang Khuất Nguyên Đình, mặt đầy vẻ lấy lòng:
“Khuất đại nhân, chi bằng để nha đầu xuống dưới tránh mặt, kẻo nàng không thoải mái, ngài cũng không thể tận hứng.”
Khuất Nguyên Đình nghiêm mặt, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng Từ Bách Hưng:
“Hôm nay ngươi có mặt ở đây, quả là điều khiến ta bất ngờ. Ta nghĩ, hẳn ba ngày sau bản danh sách mà ta yêu cầu, ngươi đã chuẩn bị đầy đủ rồi.”
“Ta… cái này, đại nhân, ngài xem…” Từ Bách Hưng lúng túng, giơ tay ra như muốn tìm lời biện hộ.
Khuất Nguyên Đình không buồn nghe, lập tức cắt lời:
“Có một điều ngươi phải hiểu rõ. Ở đây không có cháu gái nhà ngươi, chỉ có tùy tùng của ta, Từ Linh Phủ. Nếu ngươi uống nhiều rồi thì xuống dưới cho tỉnh rượu, đừng nghĩ đến chuyện chỉ tay năm ngón ở đây.”
Mặt Từ Bách Hưng đỏ bừng như bị tát. Hắn vốn định dựa vào quan hệ huyết thống để lấn lướt, không ngờ bị Khuất Nguyên Đình làm cho mất mặt ngay tại chỗ, quả thực là khó chịu tới cực điểm.
Khuất Nguyên Đình nhìn Từ Linh Phủ đứng sau mình, rồi đưa mắt quét qua toàn bộ gian phòng. Giọng nói vang lên trầm ổn mà mạnh mẽ:
“Hôm nay, Khuất mỗ nói rõ ràng, các vị hãy nghe cho kỹ.”
“Từ Linh Phủ là tùy tùng của ta. Những nơi ta xuất hiện, nàng đương nhiên có mặt. Những nơi ta không có mặt, nàng sẽ thay mặt ta hành sự.”
Lời vừa dứt, cả gian phòng lập tức chìm trong im lặng.
Ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về phía Từ Linh Phủ. Trong ánh mắt ấy có đủ loại cảm xúc: tò mò, kinh ngạc, ngờ vực…
Nhưng Linh Phủ thẳng lưng, đón nhận tất cả ánh nhìn mà không hề e ngại.
Đúng lúc này, một người bước vào, cất tiếng cười lớn:
“Khuất đại nhân quả nhiên có con mắt tinh tường, gan dạ hơn người. Lão phu bội phục.”
Linh Phủ theo tiếng nhìn lại, thấy một lão nhân khoảng sáu mươi tuổi, vận trường bào dệt gấm, tay áo rộng, đầu đội khăn đen, nét mặt thong dong, miệng thoáng ý cười. Ông ta bước vào trong sự tháp tùng của Phan Ngũ lang và một nữ tử.
Linh Phủ nhận ra ngay, đây chính là người từng xuất hiện ở tiểu hoa viên nhà họ Từ, đại quản gia của phủ thứ sử, Tào Phụng Lâm.
Dù đã có chuẩn bị, nhưng việc gặp cả Từ Bách Hưng và Tào Phụng Lân trong tình cảnh này vẫn khiến Linh Phủ cảm thấy khó chịu đến cực điểm.
Phan Ngũ lang nâng chén rượu, đúng lúc phá tan không khí:
“Hôm nay, Sở Vân Quán vinh hạnh tiếp đón Khuất đại nhân và Tào quản gia, quả là vẻ vang tột bậc! Ngũ Lang kính mọi người một ly.”
Hắn ngửa cổ uống cạn, rồi vỗ tay một cái. Từ sau tấm bình phong gỗ tử đàn, mấy nữ nhân trẻ trung, yểu điệu, vận áo lụa đỏ ánh bạc bước ra, mang theo một làn hương thơm thoảng đến, bày biện các món ăn tinh xảo trước mặt mọi người.
Sau đó, bốn nghệ nhân cầm đàn, ống sáo nối nhau bước vào, bắt đầu tấu nhạc và trình diễn.
Phan Ngũ lang, mắt ánh lên nét cười, nói:
“Hôm nay, chuẩn bị chút rượu ngon và thức ăn mỹ vị, chỉ mong Khuất đại nhân có thể tận hưởng thoải mái.”
Khuất Nguyên Đình giơ chén rượu đáp lễ, uống một hơi cạn sạch.