Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ
Chương 8
“Tiểu Chu, lên.”
Nhìn thấy đám người hầu đều xông vào trong nhà tắm, khóe miệng của Lâm Lăng nổi lên một tia cười lạnh.
Sau khi nhận được mệnh lệnh, Lang Chu lập tức lặng lẽ chui ra từ túi tiền, trực tiếp phun một sợi tơ nhện vào Mã Thiên Vân.
Mục tiêu bắn của nó, dường như là cố ý, vừa vặn bắn vào đũng quần của Mã Thiên Vân.
“Ah----!”
Trong chớp mắt, tiếng gào thét thê lương, thảm thiết như gϊếŧ lợn đột nhiên vang vọng.
Hai tay Mã Thiên Vân ôm nửa thân dưới của mình, sau đó miệng sùi bọt mép ngã xuống đất, thân thể không ngừng run rẩy.
Loại vết thương do độc này, cho dù tới lúc chữa khỏi được thì chức năng ở phương diện kia cũng chắc chắn hoàn toàn bị hư hỏng.
Nửa đời sau của hắn, chỉ có thể làm một tên thái giám.
Tiếng kêu thảm thiết của Mã Thiên Vân nhanh chóng làm cho đám người hầu vừa nãy đang xông vào nhà tắm đều lần lượt chạy ra ngoài.
Khi nhìn thấy tình trạng trúng độc thê thảm của nhị quản gia, tất cả mọi người đều nhịn không được hít một hơi khí lạnh, tất cả đều sợ ngây người.
Lúc này, ở phía sau, các tiểu thư Triệu gia và những phu nhân đang ở trong nhà tắm nữ, cũng đều bởi vì tiếng động bên ngoài, từng người một đều nhặt quần áo mặc vào rồi chạy ra ngoài.
Trong số đó có cả Triệu Ngọc Nhi.
Thời điểm này, có lẽ là do vừa tắm rửa xong, trên người nàng có sương mù quanh quẩn, có loại cảm giác như hoa sen vừa mới nở, vẻ đẹp làm cho mọi người nghẹt thở.
“Mã quản gia làm sao vậy?”
Sắc mặt của Triệu Ngọc Nhi trong trẻo nhưng lạnh lùng, liếc nhìn Mã quản gia, sau đó nhìn về phía đám người hầu đang kinh hoàng.
“Thưa Đại tiểu thư, vừa rồi Mã quản gia nói trong nhà tắm có xuất hiện nhện độc và yêu cầu mọi người đi vào diệt trừ nó.”
Trong đó có một người hầu, sắc mặt kính sợ nói: “Nhưng mọi người vừa bước vào, liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Mã quản gia vang lên từ bên ngoài, vừa chạy ra thì đã thấy tình huống như bây giờ.”
Nhện độc?
Nghe vậy, Triệu Ngọc Nhi nhíu mày liễu, hỏi: “Nhìn nó như thế nào?”
Người hầu kia lắc đầu: “Mọi người cũng không biết rõ ràng, vừa rồi chỉ có Mã quản gia còn có cái này mù…”
Người hầu nhìn về phía Lâm Lăng đang đứng bên cạnh, sau đó lại nhìn về phía Triệu Ngọc Nhi, hắn phản ứng cực nhanh, vội vàng sửa miệng nói: “Còn có con rể lớn cũng đứng chờ ở bên ngoài.”
Đối với lời này, vẻ mặt của Triệu Ngọc Nhi vẫn trong trẻo và lạnh lùng như trước, dường như đối với Lâm Lăng - trượng phu trên danh nghĩa này, địa vị ở Triệu gia, cũng không có gì quan trọng.
“Ngươi có biết chủng loại của con nhện độc đó không?”
Triệu Ngọc Nhi nhìn Lâm Lăng, giọng điệu lạnh nhạt như vậy, giống như đang nói chuyện với một người xa lạ.
“Ngươi hỏi ta vấn đề này, không cảm thấy mỉa mai hay sao?”
Khóe miệng của Lâm Lăng khẽ nhếch, hỏi ngược lại.
Hắn quay đầu lại đối mặt với Triệu Ngọc Nhi, cặp mắt có con ngươi xám trắng kia, không còn ánh rực rỡ nhìn chằm chằm vào đối phương.
Lập tức không nhiều lời nữa, Lâm Lăng nâng bước chân lên, lướt qua bên cạnh Triệu Ngọc Nhi.
“Mỉa mai?”
Nhớ lại lời nói của Lâm Lăng, trong lòng Triệu Ngọc Nhi ngẩn ra.
Bây giờ nàng mới ý thức được, Lâm Lăng là một người mù, làm sao hắn có thể nhìn thấy được.
Nhưng ngay tại thời điểm Lâm Lăng lướt qua, sắc mặt của nàng khẽ nhúc nhích, giống như đang nghĩ tới cái gì, quay đầu lại nhìn thoáng qua bóng dáng của Lâm Lăng.
Rất quen thuộc.
Nhìn bóng dáng này, Triệu Ngọc Nhi có cảm giác giống như đã từng quen biết.
Đúng rồi, ở trong hắc điếm!
Triệu Ngọc Nhi chợt nhớ tới người đàn ông bí ẩn đội nón tre lúc trước.
Ánh mắt của nàng chuyển động, nhìn về phía Lâm Lăng đang đi về phía trước, trong đầu hiện ra tư thế đi bộ của người thần bí đó.
Hai người, giống nhau như đúc.
“Chẳng lẽ là hắn?!”
Ánh mắt của Triệu Ngọc Nhi hơi cứng lại, không khỏi có chút nghi ngờ.
Bởi vì nàng nghe được tin tức từ phía hắc điếm, có một thích khách thần bí tên là Kinh Kha, khi tiếp nhận nhiệm vụ, chỉ mất thời gian hơn mười phút là có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Hơn nữa toàn bộ quá trình ám sát, vô cùng kỳ lạ, trong sòng bạc có hơn một trăm người, thậm chí không người nào biết được hung thủ là ai.
Năng lực như vậy, ngay cả thực lực pháp sư cấp 4 của nàng cũng khó có thể làm được.
Từ tầm mắt của Công Phu Tiểu Dăng, Lâm Lăng nhận thấy được từ Triệu Ngọc Nhi từ phía sau đang dùng một loại ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm mình.
Trong lòng Lâm Lăng run sợ, giả vờ bước chân lảo đảo, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống.
Sau đó hắn vươn hai tay ra, bày ra động tác quen thuộc của người mù, sờ soạng mò mẫm về phía trước.
“Có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi.”
Thấy vậy, Triệu Ngọc Nhi âm thầm lắc đầu, cảm giác khả năng người đó có thể là Lâm Lăng không lớn lắm.
Dù sao trên thế giới này, đều đã có ví dụ về những người có khuôn mặt tương tự nhau.
Hơn nữa, chỉ là một bóng dáng, không thể chứng minh được cái gì cả.
Điều quan trọng nhất chính là Lâm Lăng là một người mù, ngay cả đi đường đều thành vấn đề, làm sao có thể là vị thích khách thần bí cường đại kia.
Trong lòng nghĩ lại một chút, Triệu Ngọc Nhi đối với Lâm Lăng, đã không còn nửa điểm nghi ngờ.
“Lập tức đi tìm con nhện độc, tiêu diệt mối nguy hiểm tiềm ẩn!”
Ngay lập tức, Triệu Ngọc Nhi chỉ đạo những người hầu Triệu gia xung quanh, nói.
“Vâng, Đại tiểu thư.”
Nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần của nàng, lộ ra vài phần nghiêm nghị, làm cho phần lớn những người hầu đều trung thành gật đầu, nhanh chóng hành động.
“Nữ tử này, thực sự không đơn giản.”
Sau khi đi xa, Lâm Lăng âm thầm lau một chút mồ hôi.
Chỉ trong thời gian nửa năm tiếp xúc, đối với chỉ số thông minh và sự cẩn thận của Triệu Ngọc Nhi, Lâm Lăng cực kì hiểu biết.
Vừa rồi đối phương dùng ánh mắt đó nhìn chằm chằm vào mình, không thể nghi ngờ là đã đoán được cái gì đó.
Nếu không dựa theo phong cách trước kia của nàng, làm sao có thể nhìn thẳng hắn.
“Thời điểm khi ta mù, ngươi lạnh nhạt, tương lai ta sẽ khiến ngươi trèo cao không nổi!”
Lâm Lăng cười lạnh trong lòng.
Sau khi rời khỏi phạm vi tầm nhìn của mọi người, hai tay của hắn buông xuống thắt lưng, bước chân lại trở nên vững vàng và kiên định.
Trở lại trong phòng, Lâm Lăng ngồi bên cạnh bàn, bắt đầu suy nghĩ về con đường kiếm tiền.
Trước mắt, dường như chỉ có thể làm một thích khách, mới là con đường kiếm tiền nhanh nhất.
Hôm nay lợi dụng Công Phu Tiểu Dăng để ám sát, kiếm được thùng vàng đầu tiên, không thể nghi ngờ rằng Lâm Lăng đã nếm được vị ngon ngọt.
Đáng tiếc, với năng lực hiện tại của hắn, hoàn toàn không thể bắt được những động vật mạnh mẽ hơn.
Ví dụ như ma thú của thế giới này, một loại động vật mạnh mẽ so với động vật bình thường còn muốn đáng sợ hơn.
Nghe nói ma thú cực kỳ hung hãn, mạnh mẽ, có thể hấp thụ linh khí của trời đất để tu luyện, toàn thân đều là bảo vật.
Nhưng giá cả đắt đỏ, đặc biệt là bắt sống chúng, nếu không có hơn mười vạn lượng vàng là không thể mua được.
Tuy nhiên, dựa theo kế hoạch kế tiếp của Lâm Lăng, làm công việc thích khách này, ngược lại những động vật bình thường nhỏ bé càng thích hợp hơn.
Ví dụ nếu ngươi thấy một con ruồi bay tới, hoặc một con muỗi, một con vật nhỏ yếu tới nỗi có thể bóp chết bằng một ngón tay, ngươi có đề phòng nó không? Chính là lợi dụng tâm tính khinh địch để mê hoặc đối thủ, mới có thể phát huy hiệu quả ám sát cực kì hoàn mỹ!
“Vo ve~!”
Nhàn rỗi không có gì làm, Công Phu Tiểu Dăng ở trong phòng bay tới bay lui.
Sau khi tiến hóa lên bậc C, trí thông minh của nó đã sinh ra một ý thức độc lập, khi không có mệnh lệnh của Lâm Lăng, bộ dáng của nó sẽ là tự do và buông thả.
Trong tâm trí của Lâm Lăng, tất cả những cảnh tượng mà Công Phu Tiểu Dăng nhìn thấy đều hiện lên một cách tự nhiên.
“Hả? Đó là…”
Đột nhiên, Lâm Lăng tìm thấy trên giường ở phòng bên trong có đặt một cuốn sách tương tự như công pháp.
Bởi vì sinh ra đã là người mù, Lâm Lăng từ nhỏ đến lớn hoàn toàn không tiếp xúc với bất kì công pháp võ học nào.
Bây giờ nhìn thấy, không thể không gợi lên sự tò mò và hứng thú lớn lao của hắn.
Tuy nhiên, phòng trong là phòng ngủ riêng của Triệu Ngọc Nhi, hắn nhớ rõ trong đêm tân hôn, nàng đã mệnh lệnh rõ ràng cấm hắn không được bước chân vào trong phòng nửa bước.
Khi đó, mắt Lâm Lăng mù không nhìn thấy, tự nhiên sẽ không nổi lên hứng thú.
Nhưng bây giờ thì khác.
Nhìn thấy đám người hầu đều xông vào trong nhà tắm, khóe miệng của Lâm Lăng nổi lên một tia cười lạnh.
Sau khi nhận được mệnh lệnh, Lang Chu lập tức lặng lẽ chui ra từ túi tiền, trực tiếp phun một sợi tơ nhện vào Mã Thiên Vân.
Mục tiêu bắn của nó, dường như là cố ý, vừa vặn bắn vào đũng quần của Mã Thiên Vân.
“Ah----!”
Trong chớp mắt, tiếng gào thét thê lương, thảm thiết như gϊếŧ lợn đột nhiên vang vọng.
Hai tay Mã Thiên Vân ôm nửa thân dưới của mình, sau đó miệng sùi bọt mép ngã xuống đất, thân thể không ngừng run rẩy.
Loại vết thương do độc này, cho dù tới lúc chữa khỏi được thì chức năng ở phương diện kia cũng chắc chắn hoàn toàn bị hư hỏng.
Nửa đời sau của hắn, chỉ có thể làm một tên thái giám.
Tiếng kêu thảm thiết của Mã Thiên Vân nhanh chóng làm cho đám người hầu vừa nãy đang xông vào nhà tắm đều lần lượt chạy ra ngoài.
Khi nhìn thấy tình trạng trúng độc thê thảm của nhị quản gia, tất cả mọi người đều nhịn không được hít một hơi khí lạnh, tất cả đều sợ ngây người.
Lúc này, ở phía sau, các tiểu thư Triệu gia và những phu nhân đang ở trong nhà tắm nữ, cũng đều bởi vì tiếng động bên ngoài, từng người một đều nhặt quần áo mặc vào rồi chạy ra ngoài.
Trong số đó có cả Triệu Ngọc Nhi.
Thời điểm này, có lẽ là do vừa tắm rửa xong, trên người nàng có sương mù quanh quẩn, có loại cảm giác như hoa sen vừa mới nở, vẻ đẹp làm cho mọi người nghẹt thở.
“Mã quản gia làm sao vậy?”
Sắc mặt của Triệu Ngọc Nhi trong trẻo nhưng lạnh lùng, liếc nhìn Mã quản gia, sau đó nhìn về phía đám người hầu đang kinh hoàng.
“Thưa Đại tiểu thư, vừa rồi Mã quản gia nói trong nhà tắm có xuất hiện nhện độc và yêu cầu mọi người đi vào diệt trừ nó.”
Trong đó có một người hầu, sắc mặt kính sợ nói: “Nhưng mọi người vừa bước vào, liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Mã quản gia vang lên từ bên ngoài, vừa chạy ra thì đã thấy tình huống như bây giờ.”
Nhện độc?
Nghe vậy, Triệu Ngọc Nhi nhíu mày liễu, hỏi: “Nhìn nó như thế nào?”
Người hầu kia lắc đầu: “Mọi người cũng không biết rõ ràng, vừa rồi chỉ có Mã quản gia còn có cái này mù…”
Người hầu nhìn về phía Lâm Lăng đang đứng bên cạnh, sau đó lại nhìn về phía Triệu Ngọc Nhi, hắn phản ứng cực nhanh, vội vàng sửa miệng nói: “Còn có con rể lớn cũng đứng chờ ở bên ngoài.”
Đối với lời này, vẻ mặt của Triệu Ngọc Nhi vẫn trong trẻo và lạnh lùng như trước, dường như đối với Lâm Lăng - trượng phu trên danh nghĩa này, địa vị ở Triệu gia, cũng không có gì quan trọng.
“Ngươi có biết chủng loại của con nhện độc đó không?”
Triệu Ngọc Nhi nhìn Lâm Lăng, giọng điệu lạnh nhạt như vậy, giống như đang nói chuyện với một người xa lạ.
“Ngươi hỏi ta vấn đề này, không cảm thấy mỉa mai hay sao?”
Khóe miệng của Lâm Lăng khẽ nhếch, hỏi ngược lại.
Hắn quay đầu lại đối mặt với Triệu Ngọc Nhi, cặp mắt có con ngươi xám trắng kia, không còn ánh rực rỡ nhìn chằm chằm vào đối phương.
Lập tức không nhiều lời nữa, Lâm Lăng nâng bước chân lên, lướt qua bên cạnh Triệu Ngọc Nhi.
“Mỉa mai?”
Nhớ lại lời nói của Lâm Lăng, trong lòng Triệu Ngọc Nhi ngẩn ra.
Bây giờ nàng mới ý thức được, Lâm Lăng là một người mù, làm sao hắn có thể nhìn thấy được.
Nhưng ngay tại thời điểm Lâm Lăng lướt qua, sắc mặt của nàng khẽ nhúc nhích, giống như đang nghĩ tới cái gì, quay đầu lại nhìn thoáng qua bóng dáng của Lâm Lăng.
Rất quen thuộc.
Nhìn bóng dáng này, Triệu Ngọc Nhi có cảm giác giống như đã từng quen biết.
Đúng rồi, ở trong hắc điếm!
Triệu Ngọc Nhi chợt nhớ tới người đàn ông bí ẩn đội nón tre lúc trước.
Ánh mắt của nàng chuyển động, nhìn về phía Lâm Lăng đang đi về phía trước, trong đầu hiện ra tư thế đi bộ của người thần bí đó.
Hai người, giống nhau như đúc.
“Chẳng lẽ là hắn?!”
Ánh mắt của Triệu Ngọc Nhi hơi cứng lại, không khỏi có chút nghi ngờ.
Bởi vì nàng nghe được tin tức từ phía hắc điếm, có một thích khách thần bí tên là Kinh Kha, khi tiếp nhận nhiệm vụ, chỉ mất thời gian hơn mười phút là có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Hơn nữa toàn bộ quá trình ám sát, vô cùng kỳ lạ, trong sòng bạc có hơn một trăm người, thậm chí không người nào biết được hung thủ là ai.
Năng lực như vậy, ngay cả thực lực pháp sư cấp 4 của nàng cũng khó có thể làm được.
Từ tầm mắt của Công Phu Tiểu Dăng, Lâm Lăng nhận thấy được từ Triệu Ngọc Nhi từ phía sau đang dùng một loại ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm mình.
Trong lòng Lâm Lăng run sợ, giả vờ bước chân lảo đảo, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống.
Sau đó hắn vươn hai tay ra, bày ra động tác quen thuộc của người mù, sờ soạng mò mẫm về phía trước.
“Có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi.”
Thấy vậy, Triệu Ngọc Nhi âm thầm lắc đầu, cảm giác khả năng người đó có thể là Lâm Lăng không lớn lắm.
Dù sao trên thế giới này, đều đã có ví dụ về những người có khuôn mặt tương tự nhau.
Hơn nữa, chỉ là một bóng dáng, không thể chứng minh được cái gì cả.
Điều quan trọng nhất chính là Lâm Lăng là một người mù, ngay cả đi đường đều thành vấn đề, làm sao có thể là vị thích khách thần bí cường đại kia.
Trong lòng nghĩ lại một chút, Triệu Ngọc Nhi đối với Lâm Lăng, đã không còn nửa điểm nghi ngờ.
“Lập tức đi tìm con nhện độc, tiêu diệt mối nguy hiểm tiềm ẩn!”
Ngay lập tức, Triệu Ngọc Nhi chỉ đạo những người hầu Triệu gia xung quanh, nói.
“Vâng, Đại tiểu thư.”
Nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần của nàng, lộ ra vài phần nghiêm nghị, làm cho phần lớn những người hầu đều trung thành gật đầu, nhanh chóng hành động.
“Nữ tử này, thực sự không đơn giản.”
Sau khi đi xa, Lâm Lăng âm thầm lau một chút mồ hôi.
Chỉ trong thời gian nửa năm tiếp xúc, đối với chỉ số thông minh và sự cẩn thận của Triệu Ngọc Nhi, Lâm Lăng cực kì hiểu biết.
Vừa rồi đối phương dùng ánh mắt đó nhìn chằm chằm vào mình, không thể nghi ngờ là đã đoán được cái gì đó.
Nếu không dựa theo phong cách trước kia của nàng, làm sao có thể nhìn thẳng hắn.
“Thời điểm khi ta mù, ngươi lạnh nhạt, tương lai ta sẽ khiến ngươi trèo cao không nổi!”
Lâm Lăng cười lạnh trong lòng.
Sau khi rời khỏi phạm vi tầm nhìn của mọi người, hai tay của hắn buông xuống thắt lưng, bước chân lại trở nên vững vàng và kiên định.
Trở lại trong phòng, Lâm Lăng ngồi bên cạnh bàn, bắt đầu suy nghĩ về con đường kiếm tiền.
Trước mắt, dường như chỉ có thể làm một thích khách, mới là con đường kiếm tiền nhanh nhất.
Hôm nay lợi dụng Công Phu Tiểu Dăng để ám sát, kiếm được thùng vàng đầu tiên, không thể nghi ngờ rằng Lâm Lăng đã nếm được vị ngon ngọt.
Đáng tiếc, với năng lực hiện tại của hắn, hoàn toàn không thể bắt được những động vật mạnh mẽ hơn.
Ví dụ như ma thú của thế giới này, một loại động vật mạnh mẽ so với động vật bình thường còn muốn đáng sợ hơn.
Nghe nói ma thú cực kỳ hung hãn, mạnh mẽ, có thể hấp thụ linh khí của trời đất để tu luyện, toàn thân đều là bảo vật.
Nhưng giá cả đắt đỏ, đặc biệt là bắt sống chúng, nếu không có hơn mười vạn lượng vàng là không thể mua được.
Tuy nhiên, dựa theo kế hoạch kế tiếp của Lâm Lăng, làm công việc thích khách này, ngược lại những động vật bình thường nhỏ bé càng thích hợp hơn.
Ví dụ nếu ngươi thấy một con ruồi bay tới, hoặc một con muỗi, một con vật nhỏ yếu tới nỗi có thể bóp chết bằng một ngón tay, ngươi có đề phòng nó không? Chính là lợi dụng tâm tính khinh địch để mê hoặc đối thủ, mới có thể phát huy hiệu quả ám sát cực kì hoàn mỹ!
“Vo ve~!”
Nhàn rỗi không có gì làm, Công Phu Tiểu Dăng ở trong phòng bay tới bay lui.
Sau khi tiến hóa lên bậc C, trí thông minh của nó đã sinh ra một ý thức độc lập, khi không có mệnh lệnh của Lâm Lăng, bộ dáng của nó sẽ là tự do và buông thả.
Trong tâm trí của Lâm Lăng, tất cả những cảnh tượng mà Công Phu Tiểu Dăng nhìn thấy đều hiện lên một cách tự nhiên.
“Hả? Đó là…”
Đột nhiên, Lâm Lăng tìm thấy trên giường ở phòng bên trong có đặt một cuốn sách tương tự như công pháp.
Bởi vì sinh ra đã là người mù, Lâm Lăng từ nhỏ đến lớn hoàn toàn không tiếp xúc với bất kì công pháp võ học nào.
Bây giờ nhìn thấy, không thể không gợi lên sự tò mò và hứng thú lớn lao của hắn.
Tuy nhiên, phòng trong là phòng ngủ riêng của Triệu Ngọc Nhi, hắn nhớ rõ trong đêm tân hôn, nàng đã mệnh lệnh rõ ràng cấm hắn không được bước chân vào trong phòng nửa bước.
Khi đó, mắt Lâm Lăng mù không nhìn thấy, tự nhiên sẽ không nổi lên hứng thú.
Nhưng bây giờ thì khác.