Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ
Chương 482
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đào Linh bàn giao nói, sau đó ra sân ngắt từng cánh hoa chuẩn bị pha nước tắm, trong miệng luôn ngân nga một bài hát không rõ tên.
Nghe lời ca này, bước chân của Lâm Lăng bỗng dừng lại.
Kiếp trước hắn từng nghe qua không ít ca khúc, tuy là đã quên mất tên bài hát nhưng cái giai điệu nhẹ nhàng này nghe rất là quen.
Nhớ tới cái màn bắt tay với Đào Linh lần trước, sự ngờ vực trong lòng của Lâm Lăng ngay tức khắc lại bùng lên một lần nữa.
“Bài hát này tên là gì vậy?”
Lâm Lăng tính hỏi thử.
Đào Linh không để bụng trả lời: “Nói ngươi cũng không hiểu đâu, bài ca tên là《 Sổ tay rèn luyện thanh xuân 》.”
Đúng rồi!
Sổ tay rèn luyện thanh xuân!!
‘Làm theo nào, tay trái tay phải cùng làm một động tác chậm….’
Trong đầu Lâm Lăng đột nhiên nhớ lại ca từ của bài hát đó. Trong nháy mắt, tâm tình của Lâm Lăng chấn động kịch liệt!
Nàng ta, chẳng lẽ cũng là người xuyên không sao? Hay là ở chỗ người xuyên không học được ca khúc đó?
Ánh mắt hắn ngơ ngẩn nhìn Đào Linh đang hái cánh hoa, nội tâm tràn đầy sự nghi ngờ.
Không thể ngờ rằng trên đời này lại tồn tại một người giống mình, là người xuyên không, hơn nữa còn cùng xuyên đến một thế giới!
“Ngươi……”
Lâm Lăng muốn nói lại thôi.
“Làm sao vậy?”
Nhận thấy được Lâm Lăng khác thường, Đào Linh ngắt một đóa hoa Thiên Dương xong quay đầu nhìn về phía Lâm Lăng.
“Không có việc gì, cảm giác giai điệu ngươi hát rất hay.”
Lâm Lăng cười, cũng không giải thích rõ ràng.
Đào Linh nghi hoặc nhìn Lâm Lăng một cái, cũng không hỏi quá nhiều, trong lòng như nghĩ gì đó tiếp tục ngắt cánh hoa, sau đó trong miệng vẫn ngân nga giai điệu đó.
Nghe thấy giai điệu quen thuộc Lâm Lăng hít sâu một hơi cố gắng ổn định cảm xúc trong lòng.
Sau khi do dự một chút, Lâm Lăng im lăng xoay người, tùy ý chọn một căn phòng rồi đi đến đó.
Theo hắn nghĩ, cho dù Đào Linh đúng là một người xuyên không đi chăng nữa thì nói ra cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Huống hồ hắn mới vừa đến cái môi trường sống xa lạ này, các phương diện quan hệ đều rắc rối phức tạp, Lâm Lăng khó có thể bảo đảm, một khi thân phận kiếp trước của mình bị bại lộ sẽ xảy ra phong ba bão táp gì.
Nghĩ như vậy, Lâm Lăng chỉ có thể tạm thời kín miệng như bưng, đợi thời cơ thích hợp mới ngả bài với đối phương.
Đào Linh bàn giao nói, sau đó ra sân ngắt từng cánh hoa chuẩn bị pha nước tắm, trong miệng luôn ngân nga một bài hát không rõ tên.
Nghe lời ca này, bước chân của Lâm Lăng bỗng dừng lại.
Kiếp trước hắn từng nghe qua không ít ca khúc, tuy là đã quên mất tên bài hát nhưng cái giai điệu nhẹ nhàng này nghe rất là quen.
Nhớ tới cái màn bắt tay với Đào Linh lần trước, sự ngờ vực trong lòng của Lâm Lăng ngay tức khắc lại bùng lên một lần nữa.
“Bài hát này tên là gì vậy?”
Lâm Lăng tính hỏi thử.
Đào Linh không để bụng trả lời: “Nói ngươi cũng không hiểu đâu, bài ca tên là《 Sổ tay rèn luyện thanh xuân 》.”
Đúng rồi!
Sổ tay rèn luyện thanh xuân!!
‘Làm theo nào, tay trái tay phải cùng làm một động tác chậm….’
Trong đầu Lâm Lăng đột nhiên nhớ lại ca từ của bài hát đó. Trong nháy mắt, tâm tình của Lâm Lăng chấn động kịch liệt!
Nàng ta, chẳng lẽ cũng là người xuyên không sao? Hay là ở chỗ người xuyên không học được ca khúc đó?
Ánh mắt hắn ngơ ngẩn nhìn Đào Linh đang hái cánh hoa, nội tâm tràn đầy sự nghi ngờ.
Không thể ngờ rằng trên đời này lại tồn tại một người giống mình, là người xuyên không, hơn nữa còn cùng xuyên đến một thế giới!
“Ngươi……”
Lâm Lăng muốn nói lại thôi.
“Làm sao vậy?”
Nhận thấy được Lâm Lăng khác thường, Đào Linh ngắt một đóa hoa Thiên Dương xong quay đầu nhìn về phía Lâm Lăng.
“Không có việc gì, cảm giác giai điệu ngươi hát rất hay.”
Lâm Lăng cười, cũng không giải thích rõ ràng.
Đào Linh nghi hoặc nhìn Lâm Lăng một cái, cũng không hỏi quá nhiều, trong lòng như nghĩ gì đó tiếp tục ngắt cánh hoa, sau đó trong miệng vẫn ngân nga giai điệu đó.
Nghe thấy giai điệu quen thuộc Lâm Lăng hít sâu một hơi cố gắng ổn định cảm xúc trong lòng.
Sau khi do dự một chút, Lâm Lăng im lăng xoay người, tùy ý chọn một căn phòng rồi đi đến đó.
Theo hắn nghĩ, cho dù Đào Linh đúng là một người xuyên không đi chăng nữa thì nói ra cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Huống hồ hắn mới vừa đến cái môi trường sống xa lạ này, các phương diện quan hệ đều rắc rối phức tạp, Lâm Lăng khó có thể bảo đảm, một khi thân phận kiếp trước của mình bị bại lộ sẽ xảy ra phong ba bão táp gì.
Nghĩ như vậy, Lâm Lăng chỉ có thể tạm thời kín miệng như bưng, đợi thời cơ thích hợp mới ngả bài với đối phương.