Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ
Chương 476
Nhưng chuyện này không phải do thiên phú của hắn không bằng ai, mà là hai bên có chênh lệch thật lớn về hoàn cảnh vị trí ở giai đoạn đầu. Nhưng hiện tại và tương lai thì chưa biết chừng!
Vệ Bình âm thầm gật đầu với biểu hiện của Lâm Lăng, xem như đã rõ vì sao chấp sự trưởng đại nhân lại nhìn trúng tiểu tử này, còn cố ý bảo mình chú ý hắn nhiều hơn.
“Lâm Lăng, lấy tư chất của ngươi, tin chắc không qua bao lâu nữa sẽ có tư cách trở thành thành viên chính thức của Chấp Sự Đường, nhưng ta cũng cần nhắc nhở ngươi một chút.”
Nghe thấy Vệ Bình đột nhiên nói như vậy, Lâm Lăng hơi rung động.
“Tuy Chấp Sự Đường có khác biệt rất lớn so với Cửu Đại Điện Tông, nhưng cạnh tranh trong đó cũng không nhỏ.” Vệ Bình chắp tay sau lưng, vừa đi vừa nói: “Nếu muốn đạt được tài nguyên tu luyện càng tốt, nhất định phải bày ra thực lực khiến người khác thần phục.
“Bằng không, tài nguyên vốn thuộc về ngươi cũng sẽ kẻ khác chiếm lấy.
Nói đến đây, sắc mặt Vệ Bình lập tức
nghiêm túc lên, hắn ta là người từng trải, biết rõ mức độ phức tạp trong đó. Sự cạnh tranh đó cũng được xem là một cách mài giũa đối với võ giả trẻ tuổi.
Cho nên trong tình huống bình thường, chỉ cần không phải phạm phải kỷ luật quá lớn thì Chấp Sự Đường cũng sẽ không tùy tiện nhúng tay vào cuộc tranh đấu và luận bàn của những người trẻ tuổi.
Vì sự phân tranh đó vốn có tác dụng giúp bọn họ không ngừng mài nhọn nanh vuốt.
“Ta biết.” Lâm Lăng thản nhiên gật đầu, hắn đã làm người hai đời, trải qua không ít chuyện, tất nhiên cũng am hiểu đạo lý trong đó.
Vèo!
Lúc này, một tiếng xé gió truyền đến từ trên không, vừa nghe động tĩnh này, không đợi Lâm Lăng ngẩng đầu nhìn lên thì một nữ chấp sự mặc áo trắng đã xuất hiện trước người bọn họ.
Nữ chấp sự này có dáng người cao gầy, trên dung nhan xinh đẹp lộ ra khí chất nhẹ nhàng, hoạt bát.
“Vệ đại thúc, ngài đột nhiên triệu hồi ta trở về, có phải là mang theo thứ gì vui cho ta không?” Nữ chấp sự đáp xuống mặt đất, sau đó cười hì hì dò hỏi.
Hiển nhiên, nàng chính là nữ chấp sự trước đó mà Vệ Bình gọi đến, Đào Linh.
Chương 334: Khen thưởng của quán quân
Trong quảng trường trước tháp cổ, lúc Đào Linh dò hỏi Vệ Bình thì cặp mắt to tròn đầy linh khí của nàng cũng dời về hướng Lâm Lăng bên cạnh.
Chú ý tới huy chương chấp sự kiến tập của Lâm Lăng, trong mắt nàng hiện lên một tia tò mò, nhưng cũng không nói thêm cái gì.
“Đào Linh, lần này tìm ngươi tới không có thứ gì để đưa, mà ta muốn giao một người cho người dẫn dắt.” Vệ Bình thản nhiên cười, sau đó nhìn thoáng qua Lâm Lăng.
“Người?” Nghe vậy, Đào Linh hơi kinh ngạc mà chớp chớp mắt, lúc này mới đánh giá Lâm Lăng thêm vài lần.
Chẳng lẽ là hắn?
Vệ Bình gật đầu, lên tiếng giới thiệu: “Hắn tên là Lâm Lăng, là quán quân cuộc thi Bách Viện lần này, hiện tại đã là chấp sự kiến tập của Chấp Sự Đường chúng ta.”
Thì ra tên này chính là quán quân cuộc thi Bách Viện, trong cũng khá bảnh bao đấy.
Đào Linh tập trung nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng trước mặt, trong lòng cảm thấy thật mới lạ.
“Nhiệm vụ của ngươi chính là dẫn hắn làm quen bố cục của Cửu Đại Điện Tông và trách nhiệm để trở thành một chấp sự.” Vệ Bình sai bảo với giọng điệu của cấp trên.
“Ta hiểu.” Đào Linh cười hì hì, cũng không bài xích Lâm Lăng giống như những người trẻ tuổi bản thổ.
Nhìn biểu cảm có vẻ rất tán thành chuyện Lâm Lăng lựa chọn gia nhập Chấp Sự Đường.
“Chào ngươi, ta tên là Đào Linh. Trên gương mặt xinh đẹp của Đào Linh lộ ra nụ cười ngọt ngào với Lâm Lăng.
“Về sau xin chỉ giáo thêm cho.” Lâm Lăng gật đầu mỉm cười, đã quen với lễ nghi xã giao kiếp trước, hắn theo bản năng mà giơ bàn tay ra.
Thấy thế, Đào Linh cũng theo bản năng vươn bàn tay ngọc bắt lấy.
Hai người bắt tay nhau xem như làm quen, nhưng loại lễ nghi ăn ý này lại khiến hai bên đều ngẩn ra.
“Sao hắn lại biết?”
“Sao nàng lại biết?”
Lâm Lăng và Đào Linh hơi kinh ngạc, trong lòng cùng hiện ra câu hỏi này.
Hẳn là... Chỉ là trùng hợp thôi.
Sau đó hai người âm thầm lắc đầu, ai cũng phủ định phỏng đoán đó, lập tức thu tay lại.
“Vậy sau này các ngươi chính là cộng sự, hy vọng hai ngươi có thể hợp tác tốt với nhau.” Vệ Bình cười khẽ một tiếng, nhìn nam nữ trẻ tuổi trước mặt mà nói rất thâm ý.
Hắn ta rất hiểu Đào Linh, từ nhỏ đã bày ra sự tinh quái rất khác biệt với bạn cùng lứa tuổi, làm ra không ít chuyện vượt lẽ thường.
Mà từ khi Lâm Lăng lộ ra thiên phú tu luyện chung cực ở học viện Thiên Diễn thì Điện Tông vẫn luôn âm thầm chú ý đến hắn, tác phong làm việc của Lâm Lăng cũng có khác biệt rất lớn so với người bình thường.
Hiện giờ hai người cùng ở Chấp Sự Đường, Vệ Bình cảm thấy cho bọn họ trở thành cộng sự cũng rất thích hợp.
“Lâm Lăng, trừ lúc chấp hành nhiệm vụ ra, bình thường thành viên Chấp Sự Đường cũng có cơ hội tu luyện.” Vệ Bình chuyển mắt về hướng Lâm Lăng, giải thích: “Tuy tài nguyên không nhiều như đệ tử của Điện Tông, nhưng có một chỗ tốt mà các Điện Tông khác không thể sánh bằng.”
Vệ Bình âm thầm gật đầu với biểu hiện của Lâm Lăng, xem như đã rõ vì sao chấp sự trưởng đại nhân lại nhìn trúng tiểu tử này, còn cố ý bảo mình chú ý hắn nhiều hơn.
“Lâm Lăng, lấy tư chất của ngươi, tin chắc không qua bao lâu nữa sẽ có tư cách trở thành thành viên chính thức của Chấp Sự Đường, nhưng ta cũng cần nhắc nhở ngươi một chút.”
Nghe thấy Vệ Bình đột nhiên nói như vậy, Lâm Lăng hơi rung động.
“Tuy Chấp Sự Đường có khác biệt rất lớn so với Cửu Đại Điện Tông, nhưng cạnh tranh trong đó cũng không nhỏ.” Vệ Bình chắp tay sau lưng, vừa đi vừa nói: “Nếu muốn đạt được tài nguyên tu luyện càng tốt, nhất định phải bày ra thực lực khiến người khác thần phục.
“Bằng không, tài nguyên vốn thuộc về ngươi cũng sẽ kẻ khác chiếm lấy.
Nói đến đây, sắc mặt Vệ Bình lập tức
nghiêm túc lên, hắn ta là người từng trải, biết rõ mức độ phức tạp trong đó. Sự cạnh tranh đó cũng được xem là một cách mài giũa đối với võ giả trẻ tuổi.
Cho nên trong tình huống bình thường, chỉ cần không phải phạm phải kỷ luật quá lớn thì Chấp Sự Đường cũng sẽ không tùy tiện nhúng tay vào cuộc tranh đấu và luận bàn của những người trẻ tuổi.
Vì sự phân tranh đó vốn có tác dụng giúp bọn họ không ngừng mài nhọn nanh vuốt.
“Ta biết.” Lâm Lăng thản nhiên gật đầu, hắn đã làm người hai đời, trải qua không ít chuyện, tất nhiên cũng am hiểu đạo lý trong đó.
Vèo!
Lúc này, một tiếng xé gió truyền đến từ trên không, vừa nghe động tĩnh này, không đợi Lâm Lăng ngẩng đầu nhìn lên thì một nữ chấp sự mặc áo trắng đã xuất hiện trước người bọn họ.
Nữ chấp sự này có dáng người cao gầy, trên dung nhan xinh đẹp lộ ra khí chất nhẹ nhàng, hoạt bát.
“Vệ đại thúc, ngài đột nhiên triệu hồi ta trở về, có phải là mang theo thứ gì vui cho ta không?” Nữ chấp sự đáp xuống mặt đất, sau đó cười hì hì dò hỏi.
Hiển nhiên, nàng chính là nữ chấp sự trước đó mà Vệ Bình gọi đến, Đào Linh.
Chương 334: Khen thưởng của quán quân
Trong quảng trường trước tháp cổ, lúc Đào Linh dò hỏi Vệ Bình thì cặp mắt to tròn đầy linh khí của nàng cũng dời về hướng Lâm Lăng bên cạnh.
Chú ý tới huy chương chấp sự kiến tập của Lâm Lăng, trong mắt nàng hiện lên một tia tò mò, nhưng cũng không nói thêm cái gì.
“Đào Linh, lần này tìm ngươi tới không có thứ gì để đưa, mà ta muốn giao một người cho người dẫn dắt.” Vệ Bình thản nhiên cười, sau đó nhìn thoáng qua Lâm Lăng.
“Người?” Nghe vậy, Đào Linh hơi kinh ngạc mà chớp chớp mắt, lúc này mới đánh giá Lâm Lăng thêm vài lần.
Chẳng lẽ là hắn?
Vệ Bình gật đầu, lên tiếng giới thiệu: “Hắn tên là Lâm Lăng, là quán quân cuộc thi Bách Viện lần này, hiện tại đã là chấp sự kiến tập của Chấp Sự Đường chúng ta.”
Thì ra tên này chính là quán quân cuộc thi Bách Viện, trong cũng khá bảnh bao đấy.
Đào Linh tập trung nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng trước mặt, trong lòng cảm thấy thật mới lạ.
“Nhiệm vụ của ngươi chính là dẫn hắn làm quen bố cục của Cửu Đại Điện Tông và trách nhiệm để trở thành một chấp sự.” Vệ Bình sai bảo với giọng điệu của cấp trên.
“Ta hiểu.” Đào Linh cười hì hì, cũng không bài xích Lâm Lăng giống như những người trẻ tuổi bản thổ.
Nhìn biểu cảm có vẻ rất tán thành chuyện Lâm Lăng lựa chọn gia nhập Chấp Sự Đường.
“Chào ngươi, ta tên là Đào Linh. Trên gương mặt xinh đẹp của Đào Linh lộ ra nụ cười ngọt ngào với Lâm Lăng.
“Về sau xin chỉ giáo thêm cho.” Lâm Lăng gật đầu mỉm cười, đã quen với lễ nghi xã giao kiếp trước, hắn theo bản năng mà giơ bàn tay ra.
Thấy thế, Đào Linh cũng theo bản năng vươn bàn tay ngọc bắt lấy.
Hai người bắt tay nhau xem như làm quen, nhưng loại lễ nghi ăn ý này lại khiến hai bên đều ngẩn ra.
“Sao hắn lại biết?”
“Sao nàng lại biết?”
Lâm Lăng và Đào Linh hơi kinh ngạc, trong lòng cùng hiện ra câu hỏi này.
Hẳn là... Chỉ là trùng hợp thôi.
Sau đó hai người âm thầm lắc đầu, ai cũng phủ định phỏng đoán đó, lập tức thu tay lại.
“Vậy sau này các ngươi chính là cộng sự, hy vọng hai ngươi có thể hợp tác tốt với nhau.” Vệ Bình cười khẽ một tiếng, nhìn nam nữ trẻ tuổi trước mặt mà nói rất thâm ý.
Hắn ta rất hiểu Đào Linh, từ nhỏ đã bày ra sự tinh quái rất khác biệt với bạn cùng lứa tuổi, làm ra không ít chuyện vượt lẽ thường.
Mà từ khi Lâm Lăng lộ ra thiên phú tu luyện chung cực ở học viện Thiên Diễn thì Điện Tông vẫn luôn âm thầm chú ý đến hắn, tác phong làm việc của Lâm Lăng cũng có khác biệt rất lớn so với người bình thường.
Hiện giờ hai người cùng ở Chấp Sự Đường, Vệ Bình cảm thấy cho bọn họ trở thành cộng sự cũng rất thích hợp.
“Lâm Lăng, trừ lúc chấp hành nhiệm vụ ra, bình thường thành viên Chấp Sự Đường cũng có cơ hội tu luyện.” Vệ Bình chuyển mắt về hướng Lâm Lăng, giải thích: “Tuy tài nguyên không nhiều như đệ tử của Điện Tông, nhưng có một chỗ tốt mà các Điện Tông khác không thể sánh bằng.”