Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ
Chương 469
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Lão đại, Tiểu Nguyệt là cô nương tốt, có câu gọi là ‘Nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng’, huynh cũng không thể để người khác đoạt mất.” Tần Vũ duỗi tay qua khoát lên vai Lâm Lăng, đuôi lông mày khẽ nhướng lên, mang đầy ám chỉ mà nói.
Lâm Lăng cười khẽ lên, nhưng cũng chưa nói cái gì.
Hắn biết rõ, con đường võ tu tràn ngập các loại hung hiểm khó có thể tưởng tượng. Mặc dù có hệ thống sủng vật làm bạn, nhưng hiện giờ hắn không thể bảo đảm có thể ứng phó được những nguy hiểm trong tương lai.
Cho nên, trước khi chưa thật sự đạt tới đỉnh cao võ đạo, Lâm Lăng cũng không dám vọng tưởng đến chuyện tình yêu nam nữ.
“Thật là gỗ mục không thể điêu.” Nhìn thấy Lâm Lăng lạnh nhạt với tình cảm như vậy, Tần Vũ thầm than trong lòng một tiếng: “Xem ra Tiểu Nguyệt của chúng ta còn phải chờ dài cổ.”
Sau đó, đoàn người bọn Lâm Lăng đều chờ trong quảng trường.
Bởi vì cuộc thi Bách Viện nên hầu như ai cũng biết đến họ, đồng phục học viện Thiên Diễn trên người họ đã trở thành điểm thu hút đám người. Sau khi bọn Lâm Lăng tiến đến, đa số thiên tài ở đây đều tò mò nhìn qua, hơi đánh giá một hồi.
Lâm Lăng cũng đã quá quen với chuyện này, nhưng ngay sau đó, trong lòng hắn bỗng trầm xuống, cảm giác trong đám người hỗn loạn kia có một ánh mắt ẩn chứa sát ý nhìn chăm chú lên người mình.
Hắn là thích khách nên có cảm giác rất nhạy bén đối với sát khí, ánh mắt kia âm u lạnh lẽo giống như con rắn độc ẩn núp trong bóng đêm.
Lâm Lăng lập tức làm bộ lơ đãng quay đầu, tìm kiếm cảm giác trong lòng, hắn chăm chú nhìn qua, trực tiếp dừng lại trên người một thanh niên mặc đồ đen.
Người nọ nhìn thấy Lâm Lăng trông lại thì ánh mắt lập tức trốn tránh, không đối diện với hắn, chỉ thấy thanh niên mặc đồ đen này có khuôn mặt thanh tú, đôi mắt sắc bén sáng ngời.
Lâm Lăng cảm thấy gương mặt này khác xa lạ, hiển nhiên trước kia chưa từng có tiếp xúc gì.
Nhưng ánh mắt âm u thâm độc vừa rồi từ đâu mà ra?!
Cảm giác này cứ như mình và hắn có thù hận gì sâu như biển vậy.
“Chẳng lẽ là hắn...”
Trong lòng nghĩ như vậy, ánh mắt Lâm Lăng hơi trầm xuống, mơ hồ đã đoán được cái gì. Sau đó, hắn nhanh chóng bước đến gần thanh niên mặc đồ đen kia.
“Lão đại, làm sao vậy?”
Thấy thế, trong mắt bọn Tần Vũ và Lôi Mông hiện lên một chút nghi hoặc, cũng vội vàng đi theo.
Nhận thấy được Lâm Lăng chủ động đi tới, vẻ mặt thanh niên mặc đồ đen rõ ràng có một tia mất tự nhiên. Nhưng khi Lâm Lăng đi đến trước người, khuôn mặt thanh tú của hắn ta đã khôi phục bình tĩnh.
Trong đám người, hai người đối diện nhau, trong lòng đều hiểu rõ mà không nói ra.
“Rất ghê gớm đấy, ngươi mà cũng có thể tới được nơi đây.” Khóe miệng Lâm Lăng nhếch lên một tia lạnh lẽo, không cần thăm dò đã hiểu ra.
“Giống nhau giống nhau.” Thanh niên mặc đồ đen lạnh lùng cười, nói: “Khả năng quan sát của ngươi rất mạnh, vậy mà cũng bị ngươi phát hiện.”
Lâm Lăng rất thản nhiên, cũng cười lạnh và nói: “Nếu nhìn không ra kẻ thua cuộc dưới tay vô số lần thì cũng uổng phí chiến tích trước kia.”
Nghe vậy, trong mắt thanh niên mặc đồ đen dâng trào
“Lão đại, Tiểu Nguyệt là cô nương tốt, có câu gọi là ‘Nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng’, huynh cũng không thể để người khác đoạt mất.” Tần Vũ duỗi tay qua khoát lên vai Lâm Lăng, đuôi lông mày khẽ nhướng lên, mang đầy ám chỉ mà nói.
Lâm Lăng cười khẽ lên, nhưng cũng chưa nói cái gì.
Hắn biết rõ, con đường võ tu tràn ngập các loại hung hiểm khó có thể tưởng tượng. Mặc dù có hệ thống sủng vật làm bạn, nhưng hiện giờ hắn không thể bảo đảm có thể ứng phó được những nguy hiểm trong tương lai.
Cho nên, trước khi chưa thật sự đạt tới đỉnh cao võ đạo, Lâm Lăng cũng không dám vọng tưởng đến chuyện tình yêu nam nữ.
“Thật là gỗ mục không thể điêu.” Nhìn thấy Lâm Lăng lạnh nhạt với tình cảm như vậy, Tần Vũ thầm than trong lòng một tiếng: “Xem ra Tiểu Nguyệt của chúng ta còn phải chờ dài cổ.”
Sau đó, đoàn người bọn Lâm Lăng đều chờ trong quảng trường.
Bởi vì cuộc thi Bách Viện nên hầu như ai cũng biết đến họ, đồng phục học viện Thiên Diễn trên người họ đã trở thành điểm thu hút đám người. Sau khi bọn Lâm Lăng tiến đến, đa số thiên tài ở đây đều tò mò nhìn qua, hơi đánh giá một hồi.
Lâm Lăng cũng đã quá quen với chuyện này, nhưng ngay sau đó, trong lòng hắn bỗng trầm xuống, cảm giác trong đám người hỗn loạn kia có một ánh mắt ẩn chứa sát ý nhìn chăm chú lên người mình.
Hắn là thích khách nên có cảm giác rất nhạy bén đối với sát khí, ánh mắt kia âm u lạnh lẽo giống như con rắn độc ẩn núp trong bóng đêm.
Lâm Lăng lập tức làm bộ lơ đãng quay đầu, tìm kiếm cảm giác trong lòng, hắn chăm chú nhìn qua, trực tiếp dừng lại trên người một thanh niên mặc đồ đen.
Người nọ nhìn thấy Lâm Lăng trông lại thì ánh mắt lập tức trốn tránh, không đối diện với hắn, chỉ thấy thanh niên mặc đồ đen này có khuôn mặt thanh tú, đôi mắt sắc bén sáng ngời.
Lâm Lăng cảm thấy gương mặt này khác xa lạ, hiển nhiên trước kia chưa từng có tiếp xúc gì.
Nhưng ánh mắt âm u thâm độc vừa rồi từ đâu mà ra?!
Cảm giác này cứ như mình và hắn có thù hận gì sâu như biển vậy.
“Chẳng lẽ là hắn...”
Trong lòng nghĩ như vậy, ánh mắt Lâm Lăng hơi trầm xuống, mơ hồ đã đoán được cái gì. Sau đó, hắn nhanh chóng bước đến gần thanh niên mặc đồ đen kia.
“Lão đại, làm sao vậy?”
Thấy thế, trong mắt bọn Tần Vũ và Lôi Mông hiện lên một chút nghi hoặc, cũng vội vàng đi theo.
Nhận thấy được Lâm Lăng chủ động đi tới, vẻ mặt thanh niên mặc đồ đen rõ ràng có một tia mất tự nhiên. Nhưng khi Lâm Lăng đi đến trước người, khuôn mặt thanh tú của hắn ta đã khôi phục bình tĩnh.
Trong đám người, hai người đối diện nhau, trong lòng đều hiểu rõ mà không nói ra.
“Rất ghê gớm đấy, ngươi mà cũng có thể tới được nơi đây.” Khóe miệng Lâm Lăng nhếch lên một tia lạnh lẽo, không cần thăm dò đã hiểu ra.
“Giống nhau giống nhau.” Thanh niên mặc đồ đen lạnh lùng cười, nói: “Khả năng quan sát của ngươi rất mạnh, vậy mà cũng bị ngươi phát hiện.”
Lâm Lăng rất thản nhiên, cũng cười lạnh và nói: “Nếu nhìn không ra kẻ thua cuộc dưới tay vô số lần thì cũng uổng phí chiến tích trước kia.”
Nghe vậy, trong mắt thanh niên mặc đồ đen dâng trào