Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ
Chương 462
“Về phần con rối sống, nó không chỉ có được ý thức, mà nó còn có thể giữ lại được hầu hết máu thịt trên cơ thể, hơn nữa tuổi thọ còn dài hơn.”
“Có điều, mặc dù có ý thức, nhưng lại bị thao túng như nô lệ.”
Nói đến điều này, ánh mắt của Viêm Tâm Nguyệt chuyển hướng nhìn sang những phù khôi thú bên cạnh.
Trong mắt nàng hiện lên một chút thương hại, buồn bã nói: “Trong tình trạng như vậy, nếu chết đi thì ít nhất không cần lại phải chịu đựng tra tấn nữa.”
Đối với điều này, Lâm Lăng lại không có lòng từ bi giống như đàn bà con gái. Ngược lại lại cảm thấy khá sốc trước thủ đoạn luyện chế phù khôi này.
Nhìn nó có hình thái giống như là nửa là máy móc, nhưng mà lực chiến đấu của nó phải tăng lên ít nhất mấy lần!
“Con rối sống sao? Cũng không biết là thịt có tươi hay không?”
Một bên, Tần Vũ li3m li3m môi, thậm chí nổi lên ý vui đùa cười cười giễu cợt.
Nghe vậy, gương mặt đẹp đẽ của Viêm Tâm Nguyệt hơi thay đổi, đôi mắt đẹp trừng lên nhìn Tần Vũ liếc mắt một cái.
“Truyền Tống Trận ở chỗ sâu trong huyệt động của sơn cốc.”
Nói xong, nàng mang theo Lâm Lăng bọn họ, xuyên qua đàn thú đến một khu vực bí mật sâu trong thung lũng.
Sau khi đến huyệt động, họ lại nhìn hàng chục người đứng ở bên ngoài.
Trong đó ba người trẻ tuổi mặc trang phục học viện, Lâm Lăng cũng không xa lạ gì.
Ở cuộc thi Bách Viện lần trước, họ đều là những người dự thi từng cùng hắn so tài.
‘Cơ Sương’ của học viện Cầm Linh.
‘Trần Chân’ của học viện Cuồng Lĩnh.
Còn thanh niên mặc trang phục màu đen đằng sau, Lâm Lăng rất có ấn tượng, hắn tên là Mạc Đan.
Lúc ấy ở đài chiến đấu, Mạc Đan thi triển công pháp《Ma Vực Trích Thiên》, dùng một loại thủ đoạn của thích khách để tấn công Lâm Lăng.
Trận chiến kia, Lâm Lăng đánh vô cùng tốt, nếu không hiểu được nguyên lý của công pháp Ma Vực Che Trời, chỉ sợ đúng là khó có thể chống đỡ được.
Nhìn thấy Lâm Lăng xuất hiện, ánh mắt của ba người hơi giật mình, sau đó gật đầu xem như chào hỏi.
Thua ở trong tay quán quân, bọn họ cảm thấy không hề tiếc nuối khi mình bị xếp ở dưới.
Hơn nữa, có được sự lựa chọn Điện Tông là mục tiêu ban đầu của ba người bọn họ.
Lâm Lăng cũng gật đầu xem như đáp lại.
Khi đến gần đám đông, ánh mắt hắn cũng nhìn về phía những người khác xung quanh.
Lại thấy, trang phục của một số người không phải là trang phục của học viện nào, chắc hẳn bọn họ chính là những tán tu thiên tài mà Viêm Tâm Nguyệt từng nói đến trước đó.
Hơi thở của mỗi người đều rất mạnh mẽ, quả thật họ đều không phải là nững người có võ lực kém.
Mà ở trong đó, có ba người đàn ông hơi lớn tuổi. Bọn họ cách ăn mặc giống nhau, toàn vì áo choàng trắng, trước ngực có thêu một chữ ‘chấp’ màu đen.
“Chẳng lẽ là Chấp Sự Đường?”
Sau khi đánh giá một chút, Lâm Lăng thu hồi ánh mắt, trong lòng âm thầm suy đoán.
“Có điều, mặc dù có ý thức, nhưng lại bị thao túng như nô lệ.”
Nói đến điều này, ánh mắt của Viêm Tâm Nguyệt chuyển hướng nhìn sang những phù khôi thú bên cạnh.
Trong mắt nàng hiện lên một chút thương hại, buồn bã nói: “Trong tình trạng như vậy, nếu chết đi thì ít nhất không cần lại phải chịu đựng tra tấn nữa.”
Đối với điều này, Lâm Lăng lại không có lòng từ bi giống như đàn bà con gái. Ngược lại lại cảm thấy khá sốc trước thủ đoạn luyện chế phù khôi này.
Nhìn nó có hình thái giống như là nửa là máy móc, nhưng mà lực chiến đấu của nó phải tăng lên ít nhất mấy lần!
“Con rối sống sao? Cũng không biết là thịt có tươi hay không?”
Một bên, Tần Vũ li3m li3m môi, thậm chí nổi lên ý vui đùa cười cười giễu cợt.
Nghe vậy, gương mặt đẹp đẽ của Viêm Tâm Nguyệt hơi thay đổi, đôi mắt đẹp trừng lên nhìn Tần Vũ liếc mắt một cái.
“Truyền Tống Trận ở chỗ sâu trong huyệt động của sơn cốc.”
Nói xong, nàng mang theo Lâm Lăng bọn họ, xuyên qua đàn thú đến một khu vực bí mật sâu trong thung lũng.
Sau khi đến huyệt động, họ lại nhìn hàng chục người đứng ở bên ngoài.
Trong đó ba người trẻ tuổi mặc trang phục học viện, Lâm Lăng cũng không xa lạ gì.
Ở cuộc thi Bách Viện lần trước, họ đều là những người dự thi từng cùng hắn so tài.
‘Cơ Sương’ của học viện Cầm Linh.
‘Trần Chân’ của học viện Cuồng Lĩnh.
Còn thanh niên mặc trang phục màu đen đằng sau, Lâm Lăng rất có ấn tượng, hắn tên là Mạc Đan.
Lúc ấy ở đài chiến đấu, Mạc Đan thi triển công pháp《Ma Vực Trích Thiên》, dùng một loại thủ đoạn của thích khách để tấn công Lâm Lăng.
Trận chiến kia, Lâm Lăng đánh vô cùng tốt, nếu không hiểu được nguyên lý của công pháp Ma Vực Che Trời, chỉ sợ đúng là khó có thể chống đỡ được.
Nhìn thấy Lâm Lăng xuất hiện, ánh mắt của ba người hơi giật mình, sau đó gật đầu xem như chào hỏi.
Thua ở trong tay quán quân, bọn họ cảm thấy không hề tiếc nuối khi mình bị xếp ở dưới.
Hơn nữa, có được sự lựa chọn Điện Tông là mục tiêu ban đầu của ba người bọn họ.
Lâm Lăng cũng gật đầu xem như đáp lại.
Khi đến gần đám đông, ánh mắt hắn cũng nhìn về phía những người khác xung quanh.
Lại thấy, trang phục của một số người không phải là trang phục của học viện nào, chắc hẳn bọn họ chính là những tán tu thiên tài mà Viêm Tâm Nguyệt từng nói đến trước đó.
Hơi thở của mỗi người đều rất mạnh mẽ, quả thật họ đều không phải là nững người có võ lực kém.
Mà ở trong đó, có ba người đàn ông hơi lớn tuổi. Bọn họ cách ăn mặc giống nhau, toàn vì áo choàng trắng, trước ngực có thêu một chữ ‘chấp’ màu đen.
“Chẳng lẽ là Chấp Sự Đường?”
Sau khi đánh giá một chút, Lâm Lăng thu hồi ánh mắt, trong lòng âm thầm suy đoán.