Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ
Chương 417
Ứng Nguyên Tử đối với đám Tần Vũ đang trêu chọc như vậy có chút bất đắc dĩ, nghiêm nghị nói.
Viện chủ đã lên tiếng, Cổ Vân Nhạc và Tần Vũ đành phải ngoan ngoãn im miệng, ngậm miệng lại, sau đó ngồi trên lưng Tật Phong Ưng.
Lâm Lăng mang theo Tiểu Bạch, nhưng mà là thi triển Phong Chi Ý Cảnh trực tiếp bay lên.
Loài chim bay hắn dùng mang đến từ thành phố Hỗn Loạn lúc trước, chính là Thiết Chủy Ưng.
Nếu như tiếp tục sử dụng nó, chỉ sợ sẽ tăng nguy cơ bại lộ thân phận.
Trải qua nhiều năm nguy hiểm trùng trùng, tính cảnh giác của Lâm Lăng, cùng với việc bảo vệ sự riêng tư đã không hề giống với lúc ban đầu trẻ người non dạ.
Vèo!
Nhưng mà, ngay lúc Lâm Lăng chuẩn bị theo đội ngũ bay về phía chân trời, túi trữ vật của hắn đột nhiên lóe sáng.
Ngay sau đó, một đạo truyền âm phù bay vút ra, chậm rãi thiêu đốt trước mặt hắn.
“Lãnh chủ đại nhân, có chuyện khẩn cấp cần báo cáo, xin hãy nhanh chóng trở về lãnh địa.”
Khi truyền âm phù bắt đầu cháy, một giọng nói khẩn cấp cũng vang lên trong đầu Lâm Lăng.
Giọng nói này, đúng là của tổng quản Lãnh Địa Hỗn Loạn, Bạch Lân.
Việc khẩn cấp cần báo cáo?
Thân hình Lâm Lăng chợt khựng lại, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc.
Nghe giọng điệu này, có vẻ như bên phía Lãnh Địa Hỗn Loạn đã xảy ra chuyện lớn gì rồi.
Với hiểu biết của Lâm Lăng về Bạch Lân, nếu như không có chuyện khẩn cấp gì, hắn ta thường sẽ tự mình xử lý, rất ít khi cần hắn tự mình ra mặt.
“Lão đại, huynh làm sao vậy?”
Cảm nhận được Lâm Lăng ở phía sau đột nhiên dừng lại giữa không trung, Tần Vũ lập tức vỗ lưng chim ưng, quay đầu đi lại.
Cùng lúc đó, Cổ Vân Nhạc và Lôi Mông cũng cùng lúc điều khiển chim ưng bay tới bên cạnh.
“Lão đại, thú cưỡi này của ta cho huynh.”
Tần Vũ nghi hoặc, nghĩ Lâm Lăng bị nội thương gì đó trong chiến trường Viễn Cổ.
Nghĩ vậy, ánh mắt hắn mang theo một tia lo lắng, trực tiếp sử dụng Phong Chi Linh Thể bay lên từ trên lưng chim ưng.
“Ta không sao.”
Lâm Lăng lắc đầu cười nhẹ nói: "Đột nhiên nhớ tới ta có chuyện cần phải giải quyết, các ngươi trở về học viện Thiên Diễn trước đi."
Nghe vậy, đám người Tần Vũ nao nao.
"Có chuyện gì vậy?"
Cả ba gần như đồng thanh hỏi.
Lúc này, đám người Ứng Nguyên Tử cũng đều cưỡi chim ưng bay đến bên cạnh, ánh mắt hoang mang nhìn Lâm Lăng.
Đối với việc thay đổi ý định đột ngột của Lâm Lăng cũng có phần bất ngờ.
“Đừng lo lắng, không có chuyện lớn gì đâu, chờ ta xử lý xong việc sẽ quay lại học viện Thiên Diễn, đến lúc đó lại gặp.”
Viện chủ đã lên tiếng, Cổ Vân Nhạc và Tần Vũ đành phải ngoan ngoãn im miệng, ngậm miệng lại, sau đó ngồi trên lưng Tật Phong Ưng.
Lâm Lăng mang theo Tiểu Bạch, nhưng mà là thi triển Phong Chi Ý Cảnh trực tiếp bay lên.
Loài chim bay hắn dùng mang đến từ thành phố Hỗn Loạn lúc trước, chính là Thiết Chủy Ưng.
Nếu như tiếp tục sử dụng nó, chỉ sợ sẽ tăng nguy cơ bại lộ thân phận.
Trải qua nhiều năm nguy hiểm trùng trùng, tính cảnh giác của Lâm Lăng, cùng với việc bảo vệ sự riêng tư đã không hề giống với lúc ban đầu trẻ người non dạ.
Vèo!
Nhưng mà, ngay lúc Lâm Lăng chuẩn bị theo đội ngũ bay về phía chân trời, túi trữ vật của hắn đột nhiên lóe sáng.
Ngay sau đó, một đạo truyền âm phù bay vút ra, chậm rãi thiêu đốt trước mặt hắn.
“Lãnh chủ đại nhân, có chuyện khẩn cấp cần báo cáo, xin hãy nhanh chóng trở về lãnh địa.”
Khi truyền âm phù bắt đầu cháy, một giọng nói khẩn cấp cũng vang lên trong đầu Lâm Lăng.
Giọng nói này, đúng là của tổng quản Lãnh Địa Hỗn Loạn, Bạch Lân.
Việc khẩn cấp cần báo cáo?
Thân hình Lâm Lăng chợt khựng lại, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc.
Nghe giọng điệu này, có vẻ như bên phía Lãnh Địa Hỗn Loạn đã xảy ra chuyện lớn gì rồi.
Với hiểu biết của Lâm Lăng về Bạch Lân, nếu như không có chuyện khẩn cấp gì, hắn ta thường sẽ tự mình xử lý, rất ít khi cần hắn tự mình ra mặt.
“Lão đại, huynh làm sao vậy?”
Cảm nhận được Lâm Lăng ở phía sau đột nhiên dừng lại giữa không trung, Tần Vũ lập tức vỗ lưng chim ưng, quay đầu đi lại.
Cùng lúc đó, Cổ Vân Nhạc và Lôi Mông cũng cùng lúc điều khiển chim ưng bay tới bên cạnh.
“Lão đại, thú cưỡi này của ta cho huynh.”
Tần Vũ nghi hoặc, nghĩ Lâm Lăng bị nội thương gì đó trong chiến trường Viễn Cổ.
Nghĩ vậy, ánh mắt hắn mang theo một tia lo lắng, trực tiếp sử dụng Phong Chi Linh Thể bay lên từ trên lưng chim ưng.
“Ta không sao.”
Lâm Lăng lắc đầu cười nhẹ nói: "Đột nhiên nhớ tới ta có chuyện cần phải giải quyết, các ngươi trở về học viện Thiên Diễn trước đi."
Nghe vậy, đám người Tần Vũ nao nao.
"Có chuyện gì vậy?"
Cả ba gần như đồng thanh hỏi.
Lúc này, đám người Ứng Nguyên Tử cũng đều cưỡi chim ưng bay đến bên cạnh, ánh mắt hoang mang nhìn Lâm Lăng.
Đối với việc thay đổi ý định đột ngột của Lâm Lăng cũng có phần bất ngờ.
“Đừng lo lắng, không có chuyện lớn gì đâu, chờ ta xử lý xong việc sẽ quay lại học viện Thiên Diễn, đến lúc đó lại gặp.”