Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ
Chương 407
“Đây là cái gì?” Lâm Lăng hơi kinh ngạc, nhìn đá Hỏa Nguyên trong tay, chỉ thấy trên đó chồng chất ‘Vết thương’, toàn thân nó đỏ đậm, khi nắm trong tay có cảm giác nóng rực.
Điều khiến Lâm Lăng cảm thấy kỳ lạ chính là, hoa văn cổ xưa trên hòn đá như mang theo một pháp tắc huyền ảo nào đó, khi nhìn chằm chằm vào sẽ càng ngày càng đắm chìm trong đó.
“Pháp tắc Hỏa hệ?”
Nhận ra điều này, ánh mắt Lâm Lăng chớp động, ngước mắt nhìn về phía Ứng Nguyên Tử.
“Đá này tên là đá Hỏa Nguyên, là đá năng lượng hình thành từ thuở sơ khai thiên địa hỗn độn.” Ứng Nguyên Tử vuốt râu cười nói: “Nếu có thể nhìn thấu ý nghĩa trong đó thì có thể lĩnh ngộ ý cảnh của lửa.”
Nghe vậy, vẻ mặt Lâm Lăng hơi rung động.
Pháp tắc, ý cảnh, hai thứ này vốn cùng chung nguồn gốc, là một loại võ tu đứng đầu.
Trong tình huống bình thường, khi võ giả đạt được công pháp võ học, chỉ cần chăm chỉ tu luyện tinh túy trong đó thì thực lực có thể vượt qua người thường. Nhưng ý cảnh pháp tắc lại không phải chăm chỉ là được, nó thường được quyết định bởi khả năng lĩnh ngộ và thiên phú.
Nếu như có thể lĩnh ngộ, mượn sức mạnh pháp tắc thiên địa thì thực lực sẽ càng ngày càng mạnh lên!
Bởi vậy có thể thấy được, độ quý hiếm của đá Hỏa Nguyên này là khó có thể tưởng tượng!
“Viện trưởng đại nhân, chúng ta thì sao?” Thấy thế, đôi mắt Tần Vũ sáng ngời, sau đó nghiêm mặt mà hỏi.
Lôi Mông và Cổ Vân Nhạc cũng sáp lại gần, chuẩn bị tư thế sẵn sàng nhận thưởng.
“Thật đáng tiếc, chỉ có một khối đá Hỏa Nguyên.” Ứng Nguyên Tử thản nhiên cười, nói: “Các ngươi đừng ganh kỵ, cũng không phải lão phu bất công, mà là viên đá Hỏa Nguyên này có được phần lớn là nhờ công lao của Lâm Lăng.”
Nghe thấy lời này, đám người Tần Vũ lộ ra vẻ mặt nghi hoặc. Lâm Lăng cũng hơi kinh ngạc. Trừ cuộc thi Bách Viện lần này ra thì hắn không nhớ trước đó có làm ra cống hiến gì cho học viện Thiên Diễn.
Ứng Nguyên Tử cười một tiếng, sau đó kể lại chuyện đánh cược trước đó với ông lão đầu trọc của học viện Kiếm Vân.
“Ha ha, viện trưởng đại nhân, xem ra ngài cũng là người có cá tính.” Tần Vũ bừng tỉnh, sau đó nhếch miệng cười, buông lời trêu ghẹo.
Thật ra dù Ứng Nguyên Tử không giải thích, bọn họ cũng không hề ghen ghét vì chuyện Lâm Lăng có được đá Hỏa Nguyên,.
“Lâm Lăng.” Đúng lúc này, một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên.
Lâm Lăng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong đám người có một mỹ nữ mặc áo trắng chậm rãi đi ra – Đó là Cơ Sương của học viện Cầm Linh!
Nàng xếp thứ mười nên có hy vọng rất lớn sẽ được Điện Tông lựa chọn.
Thấy thế, ánh mắt Tần Vũ lập tức sáng ngời, chỉ cần cái gì có liên quan đến mỹ nữ thì đều là chuyện tốt đối với hắn.
“Cơ tiểu thư, nếu trong lúc so đấu có gì vô lễ, xin hãy lượng thứ cho.” Lâm Lăng tập trung quan sát, chỉ thấy trên cái cổ trắng nõn của Cơ Sương có một vết máu rõ ràng, hắn ta lập tức khách sáo mà nói.
Nhìn thấy thái độ của Lâm Lăng, tức giận còn sót lại trong lòng Cơ Sương tiêu tán đi hơn phân nửa.
“Ta muốn hỏi ngươi một chuyện.” Cơ Sương khẽ cắn môi đỏ, hỏi: “Làm sao ngươi biết được cầm thuật [Cửu Huyền Cầm Phổ]?”
Lúc này, bà lão của học viện Cầm Linh cũng đi tới, ánh mắt lập loè nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng. Bà từng dạy dỗ vô số đệ tử, nhưng chưa bao giờ gặp được thiên tài cầm thuật giống như Lâm Lăng, hơn nữa còn là đàn ông.
Lâm Lăng hơi trầm ngâm một hồi, sau đó nói: “Có sư phụ, còn thân phận của ngài ấy thì không thể nói ra.”
Nghe vậy, Cơ Sương hơi giật mình.
Nghe thấy câu nói của Lâm Lăng, nàng cũng không tiếp tục dò hỏi nữa, nhưng bà lão bên cạnh sao nhịn cho được, lập tức tò mò gặn hỏi: “Có thể báo ra tên họ của sư phụ ngươi không?”
“Xin lỗi, sư phụ từng dặn dò, trừ phi là ngài ấy cho phép, nếu không không được để lộ thân phận của ngài.” Lâm Lăng lắc đầu, lại từ chối.
“Nói không chừng ta và sư phụ ngươi quen biết nhau, tiểu tử, nể mặt thân phận trưởng bối của ta, ngươi tiết lộ một chút đi.” Bà lão lớn tuổi nên cũng tương đối cố chấp.
“Cầm viện trưởng, đừng làm khó Lâm Lăng nữa.” Nhưng lúc này, Ứng Nguyên Tử lại đứng ra, mỉm cười và nói: “Lúc ấy lão phu muốn thu Lâm Lăng làm đồ đệ, hắn cũng trả lời y như vậy, ngươi hỏi tiếp thì chỉ hại hắn bị vị sư phụ thần bí kia trách tội.”
Nhìn thấy Ứng Nguyên Tử đi ra nói đỡ cho, bà lão than nhẹ một tiếng, cũng không tiện tiếp tục gặn hỏi.
“Ứng viện trưởng, có chuyện gì thì ta kiến nghị các ngươi nên về học viện Thiên Diễn trước rồi bàn lại,” Sau đó, bà lão nhìn về phía đám người Ứng Nguyên Tử và Lâm Lăng, mang đầy thâm ý mà nói với giọng khàn khàn: “Lão già Khương viện trưởng kia cũng không phải người rộng lượng gì.”
Nghe thấy lời này, ánh mắt Ứng Nguyên Tử trầm xuống, mới nhớ tới lời uy hiếp trước đó của ‘Khương Độc’ học viện Võ Lăng, ngụ ý trong đó là tính trả thù bọn họ trên đường trở về.
“Nơi đây không nên ở lâu, chúng ta…”
Ứng Nguyên Tử quét mắt về phía bọn Lâm Lăng, chưa nói xong thì một người đàn ông trung niên mặc đồng phục đạo sư của học viện Võ Lăng đột nhiên đi tới.
“Ứng viện trưởng, để chúc mừng các ngươi giành được toàn thắng trong cuộc thi lần này, viện trưởng đại nhân chúng ta đặc biệt tổ chức một buổi lễ chúc mừng trong thành.” Người đàn ông trung niên chắp tay ôm quyền, cười nói: “Xin các vị dời bước, nể mặt đến tham dự.”
Nghe vậy, Ứng Nguyên Tử nhăn mày lại, ông ta biết rõ tính cách của Khương Độc, người kia có thù tất báo, sao lại có lòng tốt như vậy được.
E rằng buổi lễ chúc mừng này chính là lễ giết người!
Điều khiến Lâm Lăng cảm thấy kỳ lạ chính là, hoa văn cổ xưa trên hòn đá như mang theo một pháp tắc huyền ảo nào đó, khi nhìn chằm chằm vào sẽ càng ngày càng đắm chìm trong đó.
“Pháp tắc Hỏa hệ?”
Nhận ra điều này, ánh mắt Lâm Lăng chớp động, ngước mắt nhìn về phía Ứng Nguyên Tử.
“Đá này tên là đá Hỏa Nguyên, là đá năng lượng hình thành từ thuở sơ khai thiên địa hỗn độn.” Ứng Nguyên Tử vuốt râu cười nói: “Nếu có thể nhìn thấu ý nghĩa trong đó thì có thể lĩnh ngộ ý cảnh của lửa.”
Nghe vậy, vẻ mặt Lâm Lăng hơi rung động.
Pháp tắc, ý cảnh, hai thứ này vốn cùng chung nguồn gốc, là một loại võ tu đứng đầu.
Trong tình huống bình thường, khi võ giả đạt được công pháp võ học, chỉ cần chăm chỉ tu luyện tinh túy trong đó thì thực lực có thể vượt qua người thường. Nhưng ý cảnh pháp tắc lại không phải chăm chỉ là được, nó thường được quyết định bởi khả năng lĩnh ngộ và thiên phú.
Nếu như có thể lĩnh ngộ, mượn sức mạnh pháp tắc thiên địa thì thực lực sẽ càng ngày càng mạnh lên!
Bởi vậy có thể thấy được, độ quý hiếm của đá Hỏa Nguyên này là khó có thể tưởng tượng!
“Viện trưởng đại nhân, chúng ta thì sao?” Thấy thế, đôi mắt Tần Vũ sáng ngời, sau đó nghiêm mặt mà hỏi.
Lôi Mông và Cổ Vân Nhạc cũng sáp lại gần, chuẩn bị tư thế sẵn sàng nhận thưởng.
“Thật đáng tiếc, chỉ có một khối đá Hỏa Nguyên.” Ứng Nguyên Tử thản nhiên cười, nói: “Các ngươi đừng ganh kỵ, cũng không phải lão phu bất công, mà là viên đá Hỏa Nguyên này có được phần lớn là nhờ công lao của Lâm Lăng.”
Nghe thấy lời này, đám người Tần Vũ lộ ra vẻ mặt nghi hoặc. Lâm Lăng cũng hơi kinh ngạc. Trừ cuộc thi Bách Viện lần này ra thì hắn không nhớ trước đó có làm ra cống hiến gì cho học viện Thiên Diễn.
Ứng Nguyên Tử cười một tiếng, sau đó kể lại chuyện đánh cược trước đó với ông lão đầu trọc của học viện Kiếm Vân.
“Ha ha, viện trưởng đại nhân, xem ra ngài cũng là người có cá tính.” Tần Vũ bừng tỉnh, sau đó nhếch miệng cười, buông lời trêu ghẹo.
Thật ra dù Ứng Nguyên Tử không giải thích, bọn họ cũng không hề ghen ghét vì chuyện Lâm Lăng có được đá Hỏa Nguyên,.
“Lâm Lăng.” Đúng lúc này, một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên.
Lâm Lăng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong đám người có một mỹ nữ mặc áo trắng chậm rãi đi ra – Đó là Cơ Sương của học viện Cầm Linh!
Nàng xếp thứ mười nên có hy vọng rất lớn sẽ được Điện Tông lựa chọn.
Thấy thế, ánh mắt Tần Vũ lập tức sáng ngời, chỉ cần cái gì có liên quan đến mỹ nữ thì đều là chuyện tốt đối với hắn.
“Cơ tiểu thư, nếu trong lúc so đấu có gì vô lễ, xin hãy lượng thứ cho.” Lâm Lăng tập trung quan sát, chỉ thấy trên cái cổ trắng nõn của Cơ Sương có một vết máu rõ ràng, hắn ta lập tức khách sáo mà nói.
Nhìn thấy thái độ của Lâm Lăng, tức giận còn sót lại trong lòng Cơ Sương tiêu tán đi hơn phân nửa.
“Ta muốn hỏi ngươi một chuyện.” Cơ Sương khẽ cắn môi đỏ, hỏi: “Làm sao ngươi biết được cầm thuật [Cửu Huyền Cầm Phổ]?”
Lúc này, bà lão của học viện Cầm Linh cũng đi tới, ánh mắt lập loè nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng. Bà từng dạy dỗ vô số đệ tử, nhưng chưa bao giờ gặp được thiên tài cầm thuật giống như Lâm Lăng, hơn nữa còn là đàn ông.
Lâm Lăng hơi trầm ngâm một hồi, sau đó nói: “Có sư phụ, còn thân phận của ngài ấy thì không thể nói ra.”
Nghe vậy, Cơ Sương hơi giật mình.
Nghe thấy câu nói của Lâm Lăng, nàng cũng không tiếp tục dò hỏi nữa, nhưng bà lão bên cạnh sao nhịn cho được, lập tức tò mò gặn hỏi: “Có thể báo ra tên họ của sư phụ ngươi không?”
“Xin lỗi, sư phụ từng dặn dò, trừ phi là ngài ấy cho phép, nếu không không được để lộ thân phận của ngài.” Lâm Lăng lắc đầu, lại từ chối.
“Nói không chừng ta và sư phụ ngươi quen biết nhau, tiểu tử, nể mặt thân phận trưởng bối của ta, ngươi tiết lộ một chút đi.” Bà lão lớn tuổi nên cũng tương đối cố chấp.
“Cầm viện trưởng, đừng làm khó Lâm Lăng nữa.” Nhưng lúc này, Ứng Nguyên Tử lại đứng ra, mỉm cười và nói: “Lúc ấy lão phu muốn thu Lâm Lăng làm đồ đệ, hắn cũng trả lời y như vậy, ngươi hỏi tiếp thì chỉ hại hắn bị vị sư phụ thần bí kia trách tội.”
Nhìn thấy Ứng Nguyên Tử đi ra nói đỡ cho, bà lão than nhẹ một tiếng, cũng không tiện tiếp tục gặn hỏi.
“Ứng viện trưởng, có chuyện gì thì ta kiến nghị các ngươi nên về học viện Thiên Diễn trước rồi bàn lại,” Sau đó, bà lão nhìn về phía đám người Ứng Nguyên Tử và Lâm Lăng, mang đầy thâm ý mà nói với giọng khàn khàn: “Lão già Khương viện trưởng kia cũng không phải người rộng lượng gì.”
Nghe thấy lời này, ánh mắt Ứng Nguyên Tử trầm xuống, mới nhớ tới lời uy hiếp trước đó của ‘Khương Độc’ học viện Võ Lăng, ngụ ý trong đó là tính trả thù bọn họ trên đường trở về.
“Nơi đây không nên ở lâu, chúng ta…”
Ứng Nguyên Tử quét mắt về phía bọn Lâm Lăng, chưa nói xong thì một người đàn ông trung niên mặc đồng phục đạo sư của học viện Võ Lăng đột nhiên đi tới.
“Ứng viện trưởng, để chúc mừng các ngươi giành được toàn thắng trong cuộc thi lần này, viện trưởng đại nhân chúng ta đặc biệt tổ chức một buổi lễ chúc mừng trong thành.” Người đàn ông trung niên chắp tay ôm quyền, cười nói: “Xin các vị dời bước, nể mặt đến tham dự.”
Nghe vậy, Ứng Nguyên Tử nhăn mày lại, ông ta biết rõ tính cách của Khương Độc, người kia có thù tất báo, sao lại có lòng tốt như vậy được.
E rằng buổi lễ chúc mừng này chính là lễ giết người!