Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ
Chương 402
Đối mặt với công kích sóng âm kia, hắn ta không được sức mạnh tinh thần hùng mạnh phụ trợ như Lâm Lăng, chỉ dựa vào âm thanh thì hoàn toàn không thể nắm bắt được vị trí.
Khi nghe thấy tiếng đàn vang lên thì thường sóng âm đã sớm lao đến trước một bước, hoàn toàn không thể nào ngăn cản thế công vô hình vô chất này.
Nhìn thấy lồng phòng hộ của đối thủ bị công phá, Lâm Lăng không có ý nương tay. Hai tay hắn dâng trào linh lực, đặt ngang lên chín sợi dây đàn, trực tiếp thi triển ra chiêu mạnh nhất trong Cửu Huyền Cầm Phổ.
“Cửu Huyền Phượng Phi Dực!” Một tiếng quát lạnh vang lên, chín sợi dây đàn lập tức chấn động kịch liệt dưới ngón tay của Lâm Lăng.
Tiếng đàn quay cuồng, giống như sóng thần bất ngờ ập đến, mang theo khí thế hùng tráng.
Sau đó, vô số sóng âm với những làn điệu bất đồng cộng hưởng với nhau trên hư không trung, hội tụ thành một hư ảnh phượng hoàng như thực thể.
Rất rõ ràng, hư ảnh này nhìn có vẻ càng khổng lồ, càng khí thế hơn thế công lúc trước do Cơ Sương thi triển ra.
Hư ảnh phượng hoàng vỗ mạnh hai cánh, toàn bộ đài chiến đấu quanh quẩn khúc nhạc huyền diệu.
“Cửu Huyền Phượng Phi Dực!”
“Sao Lâm Lăng của học viện Thiên Diễn kia lại biết chứ..”
Thấy tình cảnh này, đám người Cơ Sương và bà lão của học viện Cầm Linh đều sợ ngây người. Mà bên học viện Thiên Diễn, viện trưởng Ứng Nguyên Tử cũng đang trợn mắt há hốc mồm.
“Không ngờ tiểu tử Lâm Lăng này còn giấu diếm chiêu đó, lão phu thật sự xem nhẹ năng lực của hắn.”
Nhìn Lâm Lăng trong quầng sáng hình chiếu đang thi triển ra võ học cầm thuật, miệng ông ta run run vài cái, cảm thấy kích động không biết hình dung như thế nào.
Một cảm giác tự hào và vui mừng không gì sánh được dâng trào trong tim ông ta. Sau đó, Ứng Nguyên Tử liếc nhìn viện trưởng ‘Khương Độc’ của học viện Võ Lăng kia một cái.
Ý nghĩa cái nhìn này có cảm giác như ‘Lúc trước ngươi xa lánh ta, hiện tại ông đây muốn ngươi trèo cao không nổi’!
Lúc này, Khương Độc xanh mét mặt mày, khó coi tới cực điểm, bàn tay được đặt trên đùi ông ta đang không ngừng run run.
So với Ứng Nguyên Tử đang kích động, cảm xúc trong lòng Khương Độc lại là lửa giận ngập trời.
Bởi vì nói hoa mỹ thì trận quyết chiến cuối cùng này là cạnh tranh hỗn chiến, nhưng người ngốc đến mấy cũng biết, đây rõ ràng là bốn đánh một!
Hình thức so đấu cực kỳ không công bằng này khiến ông ta vô cùng phẫn nộ.
Nhưng cảnh tượng xảy ra kế tiếp gần như làm ông ta tức giận đến hộc máu. Chỉ thấy trên đài chiến đấu trong quầng sáng hình chiếu, bọn Tần Vũ, Lôi Mông, Cổ Vân Nhạc cũng thi triển ra sát chiêu hùng mạnh.
Tần Vũ trực tiếp dẫn động Phong Chi Linh Thể, trước người dấy lên một trận gió lốc, lưỡi gió lập loè, sát khí cực mạnh!
Cổ Vân Nhạc cầm một trường đao màu đen, khí đen tràn ngập, ánh đao ngưng tụ, tỏa ra dao động mãnh liệt ngập trời.
Lôi Mông còn ác hơn, cả người được lửa bao phủ, Huyền Cung trong tay lại biến ảo thành một bóng cung bằng lửa khổng lồ cao hơn mười trượng, mũi tên giống như trụ chống trời. Dao động hỏa hệ hùng hồn này cộng thêm cung tiễn to lớn ấy tạo nên khí thế đáng sợ kinh thế động địa!
Bốn huynh đệ, bốn thế công đều nhắm hết vào thanh niên đứng ở một đầu khác trên đài chiến đấu. Khí thế như muốn bao vây tiêu diệt này làm hắn ta sợ tới mức xanh mặt, cả người run run.
“Có chuyện gì thì từ từ nói, ta chịu thua còn không được...”
Khi nghe thấy tiếng đàn vang lên thì thường sóng âm đã sớm lao đến trước một bước, hoàn toàn không thể nào ngăn cản thế công vô hình vô chất này.
Nhìn thấy lồng phòng hộ của đối thủ bị công phá, Lâm Lăng không có ý nương tay. Hai tay hắn dâng trào linh lực, đặt ngang lên chín sợi dây đàn, trực tiếp thi triển ra chiêu mạnh nhất trong Cửu Huyền Cầm Phổ.
“Cửu Huyền Phượng Phi Dực!” Một tiếng quát lạnh vang lên, chín sợi dây đàn lập tức chấn động kịch liệt dưới ngón tay của Lâm Lăng.
Tiếng đàn quay cuồng, giống như sóng thần bất ngờ ập đến, mang theo khí thế hùng tráng.
Sau đó, vô số sóng âm với những làn điệu bất đồng cộng hưởng với nhau trên hư không trung, hội tụ thành một hư ảnh phượng hoàng như thực thể.
Rất rõ ràng, hư ảnh này nhìn có vẻ càng khổng lồ, càng khí thế hơn thế công lúc trước do Cơ Sương thi triển ra.
Hư ảnh phượng hoàng vỗ mạnh hai cánh, toàn bộ đài chiến đấu quanh quẩn khúc nhạc huyền diệu.
“Cửu Huyền Phượng Phi Dực!”
“Sao Lâm Lăng của học viện Thiên Diễn kia lại biết chứ..”
Thấy tình cảnh này, đám người Cơ Sương và bà lão của học viện Cầm Linh đều sợ ngây người. Mà bên học viện Thiên Diễn, viện trưởng Ứng Nguyên Tử cũng đang trợn mắt há hốc mồm.
“Không ngờ tiểu tử Lâm Lăng này còn giấu diếm chiêu đó, lão phu thật sự xem nhẹ năng lực của hắn.”
Nhìn Lâm Lăng trong quầng sáng hình chiếu đang thi triển ra võ học cầm thuật, miệng ông ta run run vài cái, cảm thấy kích động không biết hình dung như thế nào.
Một cảm giác tự hào và vui mừng không gì sánh được dâng trào trong tim ông ta. Sau đó, Ứng Nguyên Tử liếc nhìn viện trưởng ‘Khương Độc’ của học viện Võ Lăng kia một cái.
Ý nghĩa cái nhìn này có cảm giác như ‘Lúc trước ngươi xa lánh ta, hiện tại ông đây muốn ngươi trèo cao không nổi’!
Lúc này, Khương Độc xanh mét mặt mày, khó coi tới cực điểm, bàn tay được đặt trên đùi ông ta đang không ngừng run run.
So với Ứng Nguyên Tử đang kích động, cảm xúc trong lòng Khương Độc lại là lửa giận ngập trời.
Bởi vì nói hoa mỹ thì trận quyết chiến cuối cùng này là cạnh tranh hỗn chiến, nhưng người ngốc đến mấy cũng biết, đây rõ ràng là bốn đánh một!
Hình thức so đấu cực kỳ không công bằng này khiến ông ta vô cùng phẫn nộ.
Nhưng cảnh tượng xảy ra kế tiếp gần như làm ông ta tức giận đến hộc máu. Chỉ thấy trên đài chiến đấu trong quầng sáng hình chiếu, bọn Tần Vũ, Lôi Mông, Cổ Vân Nhạc cũng thi triển ra sát chiêu hùng mạnh.
Tần Vũ trực tiếp dẫn động Phong Chi Linh Thể, trước người dấy lên một trận gió lốc, lưỡi gió lập loè, sát khí cực mạnh!
Cổ Vân Nhạc cầm một trường đao màu đen, khí đen tràn ngập, ánh đao ngưng tụ, tỏa ra dao động mãnh liệt ngập trời.
Lôi Mông còn ác hơn, cả người được lửa bao phủ, Huyền Cung trong tay lại biến ảo thành một bóng cung bằng lửa khổng lồ cao hơn mười trượng, mũi tên giống như trụ chống trời. Dao động hỏa hệ hùng hồn này cộng thêm cung tiễn to lớn ấy tạo nên khí thế đáng sợ kinh thế động địa!
Bốn huynh đệ, bốn thế công đều nhắm hết vào thanh niên đứng ở một đầu khác trên đài chiến đấu. Khí thế như muốn bao vây tiêu diệt này làm hắn ta sợ tới mức xanh mặt, cả người run run.
“Có chuyện gì thì từ từ nói, ta chịu thua còn không được...”