Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ
Chương 350
Nếu tiến vào cửa đường hầm của đối thủ, rất có khả năng sẽ trực tiếp đi ra bên ngoài, mà không phải là nối thẳng lên tầng trên.
Trong mắt Lâm Lăng dần hiện ra một tia hoang mang. Không chỉ hắn, lúc này những người thắng còn lại các đài chiến đấu khác cũng gặp phải vấn đề này.
“Lúc trước hình thức cạnh tranh là thu gim linh phù ấn của người dự thi khác để đạt được tư cách thăng cấp.”
Trong lúc suy tư, Lâm Lăng như đã dần ý thức được điều gì đó, sau đó hắn chuyển mắt nhìn về phía Trần Chân còn chưa bị loại trừ cách đó không xa, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ cuộc chiến xếp hạng hiện tại cũng như thế?”
Nghĩ vậy, Lâm Lăng lập tức hành động, đi đến gần Trần Chân.
“Giao linh phù ấn ra đây đi.” Gậy sắt trong tay hắn chỉ thẳng vào đối phương, lạnh nhạt nói.
Nghe vậy, sắc mặt Trần Chân hơi thay đổi, hiển nhiên cũng ý thức được điều này, linh phù ấn đại diện cho tư cách tiếp tục dự thi của hắn ta.
Người thua chỉ có hai lựa chọn, một là chủ động giao linh phù ấn ra, hai là chết.
Đối mặt với thực lực hùng mạnh của Lâm Lăng, lúc này sao hắn ta dám chậm trễ, lập tức ngoan ngoãn giao ra mười linh phù ấn.
Lâm Lăng duỗi tay ra, trực tiếp hút những linh phù ấn đó vào lòng bàn tay.
Ngay lập tức, hai mươi linh phù ấn trong lòng bàn tay nhanh chóng mấp máy, lại tràn ngập ra một luồng dao động năng lượng kỳ lạ.
Ong!
Khi Lâm Lăng đang cảm thấy kinh ngạc thì luồng dao động đó đột nhiên bắn vọt lên trên, trần nhà rắn chắc lập tức bị xuyên thủng ra một cửa động đen nhánh.
“Thì ra là thế.”
Thấy thế, Lâm Lăng khẽ nhướng mày, cũng không trì hoãn mà đột nhiên nhảy lên, trực tiếp lao vào cửa động kia.
Sau khi tầm mắt trải qua giây lát mơ hồ ngắn ngủi, Lâm Lăng phát hiện mình đã đứng ở một đường hầm.
Đập vào mắt vẫn là một đường hầm sâu thẳm, lần này Lâm Lăng đã hiểu quy tắc trong đó nên cũng không lao nhanh đến như vừa rồi nữa.
Chân hắn bước đều đều, cũng thay một bộ đồng phục học viện Thiên Diễn khác.
Qua chừng hai phút sau, Lâm Lăng đã đến cuối đường hầm.
Đài chiến đấu tầng thứ hai có vẻ xa hoa hơn một chút, lối vào đường hầm cũng không làm bằng sắt, mà là một cánh cửa đồng thau, khe cửa khép hờ mơ hồ có tia sáng thẩm thấu qua.
Lâm Lăng hít sâu một hơi, bước dọc theo ánh sáng, chậm rãi đi đến gần rồi trực tiếp đẩy cửa vào.
Trong tầm mắt là một đài chiến đấu rộng lớn, diện tích lớn hơn gấp đôi cái trước đó. Hơn nữa, bốn phía bên trong có từng cây cột đá thật lớn đứng sừng sững, tăng thêm chút mỹ quan cho nơi này.
Lúc này trong đài chiến đấu yên lặng không có âm thanh nào, ánh mắt Lâm Lăng quét qua khắp nơi, cũng không phát hiện bóng dáng ai cả.
Nhìn cánh cửa đồng thau lối vào đường hầm phía đối diện vẫn đang đóng chặt, hình như đối thủ thứ hai còn chưa trình diện.
Lâm Lăng đề phòng nhìn chằm chằm một hồi, cánh cửa đóng chặt kia lại trước sau không có động tĩnh.
Chờ đợi như vậy quá nhàm chán, Lâm Lăng trực tiếp khoanh chân ngồi xuống.
Trong lúc nhắm mắt dưỡng thần, một luồng sức mạnh tinh thần vô hình tràn ra từ thân thể hắn rồi lập tức bao trùm toàn bộ đài chiến đấu, cảnh giác với mọi biến hóa xung quanh.
Không ngờ chỗ cái bóng của một cây cột đá ở bên phải đài chiến đấu đang có một bóng đen quỷ dị đang chậm rãi mấp máy.
Mà dù Lâm Lăng bao trùm sức mạnh tinh thần lên đó cũng không thể phát hiện được động tĩnh này!
Trong mắt Lâm Lăng dần hiện ra một tia hoang mang. Không chỉ hắn, lúc này những người thắng còn lại các đài chiến đấu khác cũng gặp phải vấn đề này.
“Lúc trước hình thức cạnh tranh là thu gim linh phù ấn của người dự thi khác để đạt được tư cách thăng cấp.”
Trong lúc suy tư, Lâm Lăng như đã dần ý thức được điều gì đó, sau đó hắn chuyển mắt nhìn về phía Trần Chân còn chưa bị loại trừ cách đó không xa, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ cuộc chiến xếp hạng hiện tại cũng như thế?”
Nghĩ vậy, Lâm Lăng lập tức hành động, đi đến gần Trần Chân.
“Giao linh phù ấn ra đây đi.” Gậy sắt trong tay hắn chỉ thẳng vào đối phương, lạnh nhạt nói.
Nghe vậy, sắc mặt Trần Chân hơi thay đổi, hiển nhiên cũng ý thức được điều này, linh phù ấn đại diện cho tư cách tiếp tục dự thi của hắn ta.
Người thua chỉ có hai lựa chọn, một là chủ động giao linh phù ấn ra, hai là chết.
Đối mặt với thực lực hùng mạnh của Lâm Lăng, lúc này sao hắn ta dám chậm trễ, lập tức ngoan ngoãn giao ra mười linh phù ấn.
Lâm Lăng duỗi tay ra, trực tiếp hút những linh phù ấn đó vào lòng bàn tay.
Ngay lập tức, hai mươi linh phù ấn trong lòng bàn tay nhanh chóng mấp máy, lại tràn ngập ra một luồng dao động năng lượng kỳ lạ.
Ong!
Khi Lâm Lăng đang cảm thấy kinh ngạc thì luồng dao động đó đột nhiên bắn vọt lên trên, trần nhà rắn chắc lập tức bị xuyên thủng ra một cửa động đen nhánh.
“Thì ra là thế.”
Thấy thế, Lâm Lăng khẽ nhướng mày, cũng không trì hoãn mà đột nhiên nhảy lên, trực tiếp lao vào cửa động kia.
Sau khi tầm mắt trải qua giây lát mơ hồ ngắn ngủi, Lâm Lăng phát hiện mình đã đứng ở một đường hầm.
Đập vào mắt vẫn là một đường hầm sâu thẳm, lần này Lâm Lăng đã hiểu quy tắc trong đó nên cũng không lao nhanh đến như vừa rồi nữa.
Chân hắn bước đều đều, cũng thay một bộ đồng phục học viện Thiên Diễn khác.
Qua chừng hai phút sau, Lâm Lăng đã đến cuối đường hầm.
Đài chiến đấu tầng thứ hai có vẻ xa hoa hơn một chút, lối vào đường hầm cũng không làm bằng sắt, mà là một cánh cửa đồng thau, khe cửa khép hờ mơ hồ có tia sáng thẩm thấu qua.
Lâm Lăng hít sâu một hơi, bước dọc theo ánh sáng, chậm rãi đi đến gần rồi trực tiếp đẩy cửa vào.
Trong tầm mắt là một đài chiến đấu rộng lớn, diện tích lớn hơn gấp đôi cái trước đó. Hơn nữa, bốn phía bên trong có từng cây cột đá thật lớn đứng sừng sững, tăng thêm chút mỹ quan cho nơi này.
Lúc này trong đài chiến đấu yên lặng không có âm thanh nào, ánh mắt Lâm Lăng quét qua khắp nơi, cũng không phát hiện bóng dáng ai cả.
Nhìn cánh cửa đồng thau lối vào đường hầm phía đối diện vẫn đang đóng chặt, hình như đối thủ thứ hai còn chưa trình diện.
Lâm Lăng đề phòng nhìn chằm chằm một hồi, cánh cửa đóng chặt kia lại trước sau không có động tĩnh.
Chờ đợi như vậy quá nhàm chán, Lâm Lăng trực tiếp khoanh chân ngồi xuống.
Trong lúc nhắm mắt dưỡng thần, một luồng sức mạnh tinh thần vô hình tràn ra từ thân thể hắn rồi lập tức bao trùm toàn bộ đài chiến đấu, cảnh giác với mọi biến hóa xung quanh.
Không ngờ chỗ cái bóng của một cây cột đá ở bên phải đài chiến đấu đang có một bóng đen quỷ dị đang chậm rãi mấp máy.
Mà dù Lâm Lăng bao trùm sức mạnh tinh thần lên đó cũng không thể phát hiện được động tĩnh này!