Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ
Chương 334
Nghe vậy, ánh mắt của thanh niên tên ‘Hoàng Vân’ hơi tối sầm lại, làm sao hắn ta không hiểu được đối phương đang có tính toán gì.
Không khó để nhận ra tài bắn tên của cung thủ ở phía xa kia cao siêu tới mức nào vì hắn ta chỉ cần dùng một tên đã bắn chết võ giả cấp 8. Nếu như muốn đối phó với hắn ta thì đương nhiên là vô cùng khó khăn. Chỉ sợ còn chưa bắt được đối phương thì bọn họ đã mất đi mấy người.
Mà lúc này, Lâm Lăng chỉ là mồi nhử nhưng lại chưa hiểu rõ thực lực của hắn như thế nào. Thế nhưng trên người hắn có nhiều bảo vật như thế, hắn chính là một miếng thịt béo. Người đàn ông cường tráng tính toán muốn chiếm làm của riêng. Hợp tác cùng với loại người như thế, cuối cùng lại chẳng chiếm được chút lợi ích nào.
“Nếu như ngươi đã muốn vậy thì ta cho đám người Học viện Kiếm Vân các ngươi tất.”
Hoàng Vân cười lạnh, sau đó nhìn chằm chằm Lâm Lăng. Từ đầu đến cuối, hắn ta có thể nhận ra vẻ mặt bình tĩnh của Lâm Lăng không phải là giả bộ. Điều này khiến trong lòng Hoàng Vân thấy cảnh giác. Lần đi săn này không đơn giản như thế! Huống chi tác dụng của bức màn ánh sáng dần thu hẹp lại, có rất nhiều thí sinh đã tập trung tại khu vực trung tâm nên đi săn cũng không khó. Vì thế, hiện tại hắn ta không cần phải mạo hiểm.
“Chúng ta đi!”
Nghĩ vậy, Hoàng Vân cũng rất thẳng thắn tự đưa quân mình rời đi.
“Hoàng sư huynh, huynh lại giao một miếng thịt béo như thế cho đám người Học viện Kiếm Vân sao?”
Trước khi đi, một người bên cạnh nghi ngờ hỏi.
“Thịt béo? Còn phải xem bọn họ có ăn được không, ăn không được còn có thể bị sặc chết.”
Hoàng Vân cười nhạt, lời nói của hắn ta đầy ẩn ý.
“Đừng quên, người ta đồn rằng có bốn huynh đệ của Học viện Thiên Diễn có liên quan đến cuộc đảo chính của vương triều Đại Viêm 2 năm trước.”
Trong khi nói chuyện, Hoàng Vân còn liếc nhìn bóng người trên ngọn đồi nhỏ cách đó không xa, hắn ta nghiêm nghị nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì tên cung thủ kia chính là Lôi Mông.”
“Còn người thanh niên hiện tại đang bị Học viện Kiếm Vân bao vây rất có khả năng chính là lão đại trong bốn huynh đệ, Lâm Lăng.”
Nghe vậy, trong lòng mấy người của Học viện Vũ Nguyên đều rùng mình.
Lâm Lăng?
Chính là thiên tài võ đạo có thiên phú tu luyện chung cực sao? Hơn nữa theo như lời đồn, người này còn từng là thích khác trong tổ chức Minh Các!
Nghĩ đến đây, trong lòng mọi người không khỏi ớn lạnh, tốc độ đi lại bất giác nhanh thêm một chút! Lúc này, bọn họ hoàn toàn đồng tình với quyết định đột ngột của Hoàng Vân. Cho dù chuyện này là thật hay giả thì bọn họ cũng không dám mạo hiểm thân mình!
“Một đám vô dụng, trước đây chúng ta đúng là có mắt như mù mới hợp tác với bọn họ!”
Nhìn thấy đám người Hoàng Vân của Học viện Vũ Nguyên nhanh chóng rút lui, người đàn ông cường tráng giận dữ, giọng điệu khinh thường. Tuy nhiên lúc này, vị trí cây cung của Lôi Mông đã chĩa thẳng vào hắn ta.
Vút!
Chỉ trong chốc lát, một đạo xé gió lại đột nhiên vang lên. Người đàn ông cường tráng nhìn thấy mũi tên rực lửa đang vọt về phía hắn ta. Lúc này, sắc mặt của hắn ta thay đổi, thanh kiếm trong tay toát ra sự dao động linh lực mạnh mẽ, hắn ta vội vàng vung kiếm ngăn cản.
Ầm!
Khoảnh khắc thanh kiếm va chạm với mũi tên nổ tung như pháo hoa, ánh sáng năng lượng tỏa ra rực rỡ. Dưới sự chấn động của dao động năng lượng, cánh tay cầm kiếm của người đàn ông cường tráng run rẩy.
“Khả năng bắn cung thật lợi hại!”
Không khó để nhận ra tài bắn tên của cung thủ ở phía xa kia cao siêu tới mức nào vì hắn ta chỉ cần dùng một tên đã bắn chết võ giả cấp 8. Nếu như muốn đối phó với hắn ta thì đương nhiên là vô cùng khó khăn. Chỉ sợ còn chưa bắt được đối phương thì bọn họ đã mất đi mấy người.
Mà lúc này, Lâm Lăng chỉ là mồi nhử nhưng lại chưa hiểu rõ thực lực của hắn như thế nào. Thế nhưng trên người hắn có nhiều bảo vật như thế, hắn chính là một miếng thịt béo. Người đàn ông cường tráng tính toán muốn chiếm làm của riêng. Hợp tác cùng với loại người như thế, cuối cùng lại chẳng chiếm được chút lợi ích nào.
“Nếu như ngươi đã muốn vậy thì ta cho đám người Học viện Kiếm Vân các ngươi tất.”
Hoàng Vân cười lạnh, sau đó nhìn chằm chằm Lâm Lăng. Từ đầu đến cuối, hắn ta có thể nhận ra vẻ mặt bình tĩnh của Lâm Lăng không phải là giả bộ. Điều này khiến trong lòng Hoàng Vân thấy cảnh giác. Lần đi săn này không đơn giản như thế! Huống chi tác dụng của bức màn ánh sáng dần thu hẹp lại, có rất nhiều thí sinh đã tập trung tại khu vực trung tâm nên đi săn cũng không khó. Vì thế, hiện tại hắn ta không cần phải mạo hiểm.
“Chúng ta đi!”
Nghĩ vậy, Hoàng Vân cũng rất thẳng thắn tự đưa quân mình rời đi.
“Hoàng sư huynh, huynh lại giao một miếng thịt béo như thế cho đám người Học viện Kiếm Vân sao?”
Trước khi đi, một người bên cạnh nghi ngờ hỏi.
“Thịt béo? Còn phải xem bọn họ có ăn được không, ăn không được còn có thể bị sặc chết.”
Hoàng Vân cười nhạt, lời nói của hắn ta đầy ẩn ý.
“Đừng quên, người ta đồn rằng có bốn huynh đệ của Học viện Thiên Diễn có liên quan đến cuộc đảo chính của vương triều Đại Viêm 2 năm trước.”
Trong khi nói chuyện, Hoàng Vân còn liếc nhìn bóng người trên ngọn đồi nhỏ cách đó không xa, hắn ta nghiêm nghị nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì tên cung thủ kia chính là Lôi Mông.”
“Còn người thanh niên hiện tại đang bị Học viện Kiếm Vân bao vây rất có khả năng chính là lão đại trong bốn huynh đệ, Lâm Lăng.”
Nghe vậy, trong lòng mấy người của Học viện Vũ Nguyên đều rùng mình.
Lâm Lăng?
Chính là thiên tài võ đạo có thiên phú tu luyện chung cực sao? Hơn nữa theo như lời đồn, người này còn từng là thích khác trong tổ chức Minh Các!
Nghĩ đến đây, trong lòng mọi người không khỏi ớn lạnh, tốc độ đi lại bất giác nhanh thêm một chút! Lúc này, bọn họ hoàn toàn đồng tình với quyết định đột ngột của Hoàng Vân. Cho dù chuyện này là thật hay giả thì bọn họ cũng không dám mạo hiểm thân mình!
“Một đám vô dụng, trước đây chúng ta đúng là có mắt như mù mới hợp tác với bọn họ!”
Nhìn thấy đám người Hoàng Vân của Học viện Vũ Nguyên nhanh chóng rút lui, người đàn ông cường tráng giận dữ, giọng điệu khinh thường. Tuy nhiên lúc này, vị trí cây cung của Lôi Mông đã chĩa thẳng vào hắn ta.
Vút!
Chỉ trong chốc lát, một đạo xé gió lại đột nhiên vang lên. Người đàn ông cường tráng nhìn thấy mũi tên rực lửa đang vọt về phía hắn ta. Lúc này, sắc mặt của hắn ta thay đổi, thanh kiếm trong tay toát ra sự dao động linh lực mạnh mẽ, hắn ta vội vàng vung kiếm ngăn cản.
Ầm!
Khoảnh khắc thanh kiếm va chạm với mũi tên nổ tung như pháo hoa, ánh sáng năng lượng tỏa ra rực rỡ. Dưới sự chấn động của dao động năng lượng, cánh tay cầm kiếm của người đàn ông cường tráng run rẩy.
“Khả năng bắn cung thật lợi hại!”