Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ
Chương 316
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn tế đàn màu đen cách đó không xa, trong lòng Lâm Lăng hơi trầm xuống.
“Thời gian đã không còn nhiều lắm, nếu xông đến đây rồi thì nói gì cũng phải cướp được bảo vật!”
Khi chạy đến lối ra hang động, trong mắt Lâm Lăng hiện lên một tia do dự. Cuối cùng hắn vẫn không cam lòng bỏ qua bảo vật trong bộ xác khô kia. Khi lẩm bẩm ra câu kia, chút do dự trong mắt hắn lập tức biến mất!
“Tiểu Hổ, tiến lên!” Ánh mắt Lâm Lăng lập loè điên cuồng, quyết định liều mạng một lần.
Rống ——!
Thu được mệnh lệnh của Lâm Lăng, Lôi Viêm Thánh Hổ không chút do dự mà chuyển người rồi điên cuồng chạy, lập tức kéo ra khoảng cách với đám Phù Khôi kia, lao thẳng đến tế đàn màu đen.
Xẹt!
Nhưng lúc này, thủ lĩnh Phù Khôi đã chấp đao vọt tới lần nữa, ánh mắt Lâm Lăng trầm xuống, thi triển ra mấy chục phân thân ma ảnh, nhanh chóng cho chúng tứ tán ra.
Tuy chiến lực của Phù Khôi hung hãn, nhưng tính ra cũng chỉ là người máy được thiết lập sẵn mà thôi. Nó xem tất cả vật thể ngoại lai có thể hoạt động là kẻ địch, không có chỉ số thông minh quá cao.
Cho nên lúc này, sau khi đông đảo phân thân ma ảnh thoáng hiện, thủ lĩnh Phù Khôi vốn đang nhắm vào Lâm Lăng lại lập tức bị mất tập trung, vung đao chém vào một phân thân ma ảnh gần nhất.
Chỉ nghe một tiếng ‘Phanh’ nổ vang, phân thân ma ảnh lập tức bị trường đao chém thành hai mảnh, hóa thành một luồng sương đen.
“Tiểu Hổ, mau!” Nhìn thấy kế này thành công, Lâm Lăng vỗ lên lưng hổ một cái, tốc độ Lôi Viêm Thánh Hổ chạy tới phía trước lập tức tăng vọt.
Vèo ——!
Bóng thú khổng lồ lao đến giống như một tia chớp màu đỏ, trong chớp mắt đã vụt lên tế đàn.
Nhưng Lâm Lăng vẫn còn nhớ như in trận pháp cơ quan trước đó, một khi bước vào tế đàn thì sẽ kích hoạt trận pháp trọng lực bên trong, ngay sau đó mặt đất sẽ bắn vụt ra gai nhọn kim loại, tập kích giết chết họ!
“Ngừng!” Lâm Lăng khẽ quát một tiếng, Lôi Viêm Thánh Hổ lập tức đứng lại ngoài rìa tế đàn.
Nhưng khi Lâm Lăng đang suy nghĩ cách để phá giải thì mấy chục phân thân ma ảnh của hắn đã bị tiêu diệt sạch sẽ.
Số lượng Phù Khôi đen nghìn nghịt lại đưa mắt nhắm vào Lâm Lăng lần nữa. Lần này, hắn đã hoàn toàn rơi vào tình cảnh tiến không được mà lùi cũng không xong!
Nhưng rất nhanh, Lâm Lăng lại phát hiện một manh mối.
Tuy những Phù Khôi nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng thời gian đã qua mấy phút mà vẫn không có động tĩnh gì, ngay cả thủ lĩnh Phù Khôi cũng không có hành động nào. Sự khác thường này khiến Lâm Lăng cảm thấy quái lạ.
“Chẳng lẽ bên trên tế đàn là khu vực an toàn?”
Thấy thế, trong mắt Lâm Lăng hiện lên một tia kinh ngạc. Sau đó hắn chuyển mắt, nhìn về phía bộ xác khô ngồi xếp bằng ở giữa tế đàn. Hay bộ xác khô này là chủ nhân cho Phù Khôi nên chúng mới e sợ không dám vượt rào?
Nhìn tế đàn màu đen cách đó không xa, trong lòng Lâm Lăng hơi trầm xuống.
“Thời gian đã không còn nhiều lắm, nếu xông đến đây rồi thì nói gì cũng phải cướp được bảo vật!”
Khi chạy đến lối ra hang động, trong mắt Lâm Lăng hiện lên một tia do dự. Cuối cùng hắn vẫn không cam lòng bỏ qua bảo vật trong bộ xác khô kia. Khi lẩm bẩm ra câu kia, chút do dự trong mắt hắn lập tức biến mất!
“Tiểu Hổ, tiến lên!” Ánh mắt Lâm Lăng lập loè điên cuồng, quyết định liều mạng một lần.
Rống ——!
Thu được mệnh lệnh của Lâm Lăng, Lôi Viêm Thánh Hổ không chút do dự mà chuyển người rồi điên cuồng chạy, lập tức kéo ra khoảng cách với đám Phù Khôi kia, lao thẳng đến tế đàn màu đen.
Xẹt!
Nhưng lúc này, thủ lĩnh Phù Khôi đã chấp đao vọt tới lần nữa, ánh mắt Lâm Lăng trầm xuống, thi triển ra mấy chục phân thân ma ảnh, nhanh chóng cho chúng tứ tán ra.
Tuy chiến lực của Phù Khôi hung hãn, nhưng tính ra cũng chỉ là người máy được thiết lập sẵn mà thôi. Nó xem tất cả vật thể ngoại lai có thể hoạt động là kẻ địch, không có chỉ số thông minh quá cao.
Cho nên lúc này, sau khi đông đảo phân thân ma ảnh thoáng hiện, thủ lĩnh Phù Khôi vốn đang nhắm vào Lâm Lăng lại lập tức bị mất tập trung, vung đao chém vào một phân thân ma ảnh gần nhất.
Chỉ nghe một tiếng ‘Phanh’ nổ vang, phân thân ma ảnh lập tức bị trường đao chém thành hai mảnh, hóa thành một luồng sương đen.
“Tiểu Hổ, mau!” Nhìn thấy kế này thành công, Lâm Lăng vỗ lên lưng hổ một cái, tốc độ Lôi Viêm Thánh Hổ chạy tới phía trước lập tức tăng vọt.
Vèo ——!
Bóng thú khổng lồ lao đến giống như một tia chớp màu đỏ, trong chớp mắt đã vụt lên tế đàn.
Nhưng Lâm Lăng vẫn còn nhớ như in trận pháp cơ quan trước đó, một khi bước vào tế đàn thì sẽ kích hoạt trận pháp trọng lực bên trong, ngay sau đó mặt đất sẽ bắn vụt ra gai nhọn kim loại, tập kích giết chết họ!
“Ngừng!” Lâm Lăng khẽ quát một tiếng, Lôi Viêm Thánh Hổ lập tức đứng lại ngoài rìa tế đàn.
Nhưng khi Lâm Lăng đang suy nghĩ cách để phá giải thì mấy chục phân thân ma ảnh của hắn đã bị tiêu diệt sạch sẽ.
Số lượng Phù Khôi đen nghìn nghịt lại đưa mắt nhắm vào Lâm Lăng lần nữa. Lần này, hắn đã hoàn toàn rơi vào tình cảnh tiến không được mà lùi cũng không xong!
Nhưng rất nhanh, Lâm Lăng lại phát hiện một manh mối.
Tuy những Phù Khôi nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng thời gian đã qua mấy phút mà vẫn không có động tĩnh gì, ngay cả thủ lĩnh Phù Khôi cũng không có hành động nào. Sự khác thường này khiến Lâm Lăng cảm thấy quái lạ.
“Chẳng lẽ bên trên tế đàn là khu vực an toàn?”
Thấy thế, trong mắt Lâm Lăng hiện lên một tia kinh ngạc. Sau đó hắn chuyển mắt, nhìn về phía bộ xác khô ngồi xếp bằng ở giữa tế đàn. Hay bộ xác khô này là chủ nhân cho Phù Khôi nên chúng mới e sợ không dám vượt rào?