Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ
Chương 312
“Xem ra mâu thuẫn giữa các tộc trong cuộc đại chiến chủng tộc ngày xưa đã đạt tới mức độ rất cực đoan.” Nhìn Phù Khôi chi chít thành đàn trong hang động, Lâm Lăng không khỏi cảm thán trong lòng.
Sau đó Lâm Lăng nhìn quét qua, rất nhanh đã dừng lại ở khu vực sâu bên trong hang động. Nơi đó có một tế đàn màu đen, mọi góc đều có Phù Khôi đứng sừng sững, nhìn dáng vẻ của chúng như những binh lính canh giữ trung thành.
Mà càng làm Lâm Lăng cảm thấy chấn động là, chính giữa tế đàn có một bóng người đang ngồi xếp bằng. Bóng người này không phải là cơ thể sống, chỉ là một cái xác khô, nhìn hình thể thì rõ ràng là một nhân loại.
Nhưng cái xác khô trước mắt lại làm người ta cảm thấy khiếp sợ. Dù đã trải qua thời gian dài lâu như vậy mà nó vẫn không bị mục nát, chỉ có máu thịt trên người khô cạn đi mà thôi.
Hơn nữa, tuy khoảng cách không gần, nhưng Lâm Lăng vẫn có thể cảm ứng được một luồng dao động năng lượng kỳ lạ phát ra từ cái xác khô kia.
Không nghi ngờ gì nữa, nhất định trên người hoặc là trong cơ thể xác khô còn có báo vật bí mật nào đó!
Giống như ở cổ mộ tại dãy núi Ma Thú trước kia, mặc dù cường giả Thánh Vực đã chết, nhưng Thánh Vực Linh Anh trong hài cốt vẫn còn tồn tại.
Mà lúc này, bộ xác khô này này chính là cường giả võ đạo có từ thời đại viễn cổ, không rõ thực lực như thế nào, nhưng có thể tồn tại hơn vạn năm ở đây thì nhất định là cao thủ võ đạo cấp bậc đứng đầu!
Lâm Lăng nhận thấy điểm này, những người cạnh tranh khác ở đây cũng đã phát hiện. Nhưng bọn họ lại kiêng kỵ đại quân Phù Khôi trong hang động, mãi đến lúc này cũng chưa ai dám tùy tiện đến gần tra xét.
Sau khi gặp phải mấy bộ Phù Khôi có chiến lực hung hãn ở cầu thang đá trong con đường trước đó, họ đã nhận ra sự đáng sợ của Phù Khôi. Mà trong hang động trước mắt không phải chỉ có ba bốn con Phù Khôi, ngược lại lên tới hàng ngàn hàng vạn!
Một khi kích hoạt tập thể đội hình khủng bố này thì tuyệt đối là dữ nhiều lành ít!
Sau đó Lâm Lăng ấn nhẹ mũi chân, thân thể chợt lướt tới, ổn định đáp lên một sợi xích sắt thô to trong đó. Mà khi hắn đáp xuống, lực đẩy hắn gây ra lập tức khiến lưới sắt hơi chấn động.
Động tĩnh đột nhiên vang lên khiến mọi người đanh mặt lại, lúc này mới nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Lăng. Sau khi thoáng đánh giá một chút, bọn họ cũng không để ý, chỉ chuyển ánh nhìn về phía bộ xác khô trên tế đàn lần nữa, ánh mắt càng thêm nặng nề.
Tuy họ ham muốn báu vật trong cái xác khô kia, nhưng không ai dám đi làm chim đầu đàn!
Nhưng quá trình chờ đợi cũng không kéo dài được bao lâu.
“Con đường võ đạo vốn tràn ngập hung hiểm, khúm núm e dè thì không chiếm được cái gì cả!” Qua chừng mười giây sau, một tiếng hừ lạnh vang lên.
Tiếng nói vừa dứt, họ nhìn thấy một người đàn ông áo tím đột nhiên lao xuống từ lưới sắt, trực tiếp vọt về hướng tế đàn màu đen kia.
Nhìn thấy có người đầu tiên hành động, ánh mắt mọi người hơi trầm xuống, sau một lúc dự vẫn đè nén xúc động trong lòng lại.
Cứ như vậy, dưới cái nhìn chăm chú của đông đảo mọi người, người đàn ông áo tím cũng đến được tế đàn, đứng ở mép ngoài rìa.
Hắn ta nhìn chằm chằm cái xác khô ngồi xếp bằng giữa tế đàn, trái cổ di chuyển lên xuống, nhịn không được thầm nuốt một ngụm nước miếng, nhìn cái xác khô từ khoảng cách gần càng làm hắn ta sởn tóc gáy.
“Đã đến đây rồi thì còn sợ cái gì nữa!” Người đàn ông áo tím thầm hừ một tiếng trong lòng, cố gắng lấy thêm can đảm.
Sau đó Lâm Lăng nhìn quét qua, rất nhanh đã dừng lại ở khu vực sâu bên trong hang động. Nơi đó có một tế đàn màu đen, mọi góc đều có Phù Khôi đứng sừng sững, nhìn dáng vẻ của chúng như những binh lính canh giữ trung thành.
Mà càng làm Lâm Lăng cảm thấy chấn động là, chính giữa tế đàn có một bóng người đang ngồi xếp bằng. Bóng người này không phải là cơ thể sống, chỉ là một cái xác khô, nhìn hình thể thì rõ ràng là một nhân loại.
Nhưng cái xác khô trước mắt lại làm người ta cảm thấy khiếp sợ. Dù đã trải qua thời gian dài lâu như vậy mà nó vẫn không bị mục nát, chỉ có máu thịt trên người khô cạn đi mà thôi.
Hơn nữa, tuy khoảng cách không gần, nhưng Lâm Lăng vẫn có thể cảm ứng được một luồng dao động năng lượng kỳ lạ phát ra từ cái xác khô kia.
Không nghi ngờ gì nữa, nhất định trên người hoặc là trong cơ thể xác khô còn có báo vật bí mật nào đó!
Giống như ở cổ mộ tại dãy núi Ma Thú trước kia, mặc dù cường giả Thánh Vực đã chết, nhưng Thánh Vực Linh Anh trong hài cốt vẫn còn tồn tại.
Mà lúc này, bộ xác khô này này chính là cường giả võ đạo có từ thời đại viễn cổ, không rõ thực lực như thế nào, nhưng có thể tồn tại hơn vạn năm ở đây thì nhất định là cao thủ võ đạo cấp bậc đứng đầu!
Lâm Lăng nhận thấy điểm này, những người cạnh tranh khác ở đây cũng đã phát hiện. Nhưng bọn họ lại kiêng kỵ đại quân Phù Khôi trong hang động, mãi đến lúc này cũng chưa ai dám tùy tiện đến gần tra xét.
Sau khi gặp phải mấy bộ Phù Khôi có chiến lực hung hãn ở cầu thang đá trong con đường trước đó, họ đã nhận ra sự đáng sợ của Phù Khôi. Mà trong hang động trước mắt không phải chỉ có ba bốn con Phù Khôi, ngược lại lên tới hàng ngàn hàng vạn!
Một khi kích hoạt tập thể đội hình khủng bố này thì tuyệt đối là dữ nhiều lành ít!
Sau đó Lâm Lăng ấn nhẹ mũi chân, thân thể chợt lướt tới, ổn định đáp lên một sợi xích sắt thô to trong đó. Mà khi hắn đáp xuống, lực đẩy hắn gây ra lập tức khiến lưới sắt hơi chấn động.
Động tĩnh đột nhiên vang lên khiến mọi người đanh mặt lại, lúc này mới nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Lăng. Sau khi thoáng đánh giá một chút, bọn họ cũng không để ý, chỉ chuyển ánh nhìn về phía bộ xác khô trên tế đàn lần nữa, ánh mắt càng thêm nặng nề.
Tuy họ ham muốn báu vật trong cái xác khô kia, nhưng không ai dám đi làm chim đầu đàn!
Nhưng quá trình chờ đợi cũng không kéo dài được bao lâu.
“Con đường võ đạo vốn tràn ngập hung hiểm, khúm núm e dè thì không chiếm được cái gì cả!” Qua chừng mười giây sau, một tiếng hừ lạnh vang lên.
Tiếng nói vừa dứt, họ nhìn thấy một người đàn ông áo tím đột nhiên lao xuống từ lưới sắt, trực tiếp vọt về hướng tế đàn màu đen kia.
Nhìn thấy có người đầu tiên hành động, ánh mắt mọi người hơi trầm xuống, sau một lúc dự vẫn đè nén xúc động trong lòng lại.
Cứ như vậy, dưới cái nhìn chăm chú của đông đảo mọi người, người đàn ông áo tím cũng đến được tế đàn, đứng ở mép ngoài rìa.
Hắn ta nhìn chằm chằm cái xác khô ngồi xếp bằng giữa tế đàn, trái cổ di chuyển lên xuống, nhịn không được thầm nuốt một ngụm nước miếng, nhìn cái xác khô từ khoảng cách gần càng làm hắn ta sởn tóc gáy.
“Đã đến đây rồi thì còn sợ cái gì nữa!” Người đàn ông áo tím thầm hừ một tiếng trong lòng, cố gắng lấy thêm can đảm.