Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ
Chương 298
Ngữ khí của hắn trở nên hơi trầm thấp, tiếp tục nói: “Dựa vào tốc độ di chuyển của quầng sáng hiện tại, chưa quá nửa canh giờ nữa thì sẽ đến khu vực này.”
“Nếu như các vị còn không tranh thủ thời gian, thì cho dù bên trong có tồn tại bảo bối gì, thì cho dù đến lúc đó cũng không ai trong chúng ta lấy được.”
“Cho nên vì sao không nhân cơ hội này mà liều một phen!?”
Ánh mắt của thanh niên áo trắng sáng lên, cất cao giọng nói: “Ta biết các vị có điều có sự kiêng dè, vì đảm bảo quyền ưu tiên của những người có chìa khóa bí mật đi vào trong điện tìm bảo vật, mời những người không có lui ra phía sau trăm trượng.”
Vừa nghe lời này, trong đám người tức khắc xôn xao lên. Hiển nhiên cảm thấy bất mãn với cái gọi là quyền ưu tiên của thanh niên áo trắng này. Nhưng bọn họ không có chìa khóa, đối với điều này bọn họ cũng không biết phản bác như thế nào.
“Được, chẳng thà cứ ở đây lôi kéo, không bằng lùi lại một bước.”
Lúc này, trong đám người một âm thanh hào sảng vang lên.
Ngay sau đó thấy một người đàn ông dáng người cường tráng trực tiếp lùi ra đằng sau vài trăm bước.
Người đó mặc viện phục của học viện Thiên Diễn, bả vai dài rộng, đeo trên lưng một cây cung. Nhìn bộ dáng này, chắc chắn là Lôi Mông!
“Lão tam!”
Cách đó không xa, Lâm Lăng đứng cạnh vách tường ánh mắt hơi giật mình.
Chợt cơ thể hắn bắt đầu động, thi triển Du Long Bộ đi đến, sau đó rất nhanh xuất hiện bên cạnh Lôi Mông.
“Lão đại! Là huynh sao?!”
Sắc mặt Lôi Mông hơi thay đổi, lúc nhìn thấy người đột nhiên xuất hiện bên cạnh là Lâm Lăng, cảm xúc lập tức mừng như điên kêu lên một tiếng.
“Lão nhị cùng lão tứ bọn họ đâu rồi?”
Lâm Lăng cười gật đầu, dò hỏi.
“Ta cũng không biết, hai ngày trước lúc tiến vào chiến trường Viễn Cổ, mọi người liền tách nhau ra rồi.”
Lôi Mông lắc đầu, vững vàng nói: “Tới tận bây giờ mới chạm mặt được huynh, cũng không biết tình hình hiện giờ của bọn họ như thế nào.”
Lâm Lăng thản nhiên nói: “Không có việc gì đâu, với bản lĩnh của hai tên đó, nói không chừng đã làm hại không ít người dự thi rồi.”
Nghe vậy, Lôi Mông sửng sốt, chợt nhếch miệng cười nói: “Lão đại nói rất đúng.”
Mà lúc này, nhìn thấy có người đang lùi lại trăm trượng, những nhóm người dự thi không có chìa khóa bí mật, sau khi do dự cũng lần lượt bắt đầu hành động.
Một lát sau.
Một bên cửa của thạch điện, đám người dày đặc trước đó chỉ còn sót lại bảy người.
Bảy người này, năm nam hai nữ. Tất cả đều là người dự thi có chìa khóa bí mật. Nhưng mà người thanh niên áo trắng hơi nhíu mắt lại, trước sau không có giãn ra.
Bởi vì dựa theo hắn đánh giá, kết cấu tổ hợp của chìa khóa bí mật ít nhất cũng phải cần tám khối thạch thể hình thoi. Nhưng giờ phút này chỉ có bảy người, có nghĩa là còn thiếu một cái. Chẳng lẽ ở trong đám người bên này có một người được hai thạch thể hình thoi sao?
Đối với điều này, thanh niên áo trắng không khỏi hỏi rõ, ngược lại nói: “Bây giờ mời mọi người lấy ra chìa khóa bí mật của từng người ra.”
“Nếu như các vị còn không tranh thủ thời gian, thì cho dù bên trong có tồn tại bảo bối gì, thì cho dù đến lúc đó cũng không ai trong chúng ta lấy được.”
“Cho nên vì sao không nhân cơ hội này mà liều một phen!?”
Ánh mắt của thanh niên áo trắng sáng lên, cất cao giọng nói: “Ta biết các vị có điều có sự kiêng dè, vì đảm bảo quyền ưu tiên của những người có chìa khóa bí mật đi vào trong điện tìm bảo vật, mời những người không có lui ra phía sau trăm trượng.”
Vừa nghe lời này, trong đám người tức khắc xôn xao lên. Hiển nhiên cảm thấy bất mãn với cái gọi là quyền ưu tiên của thanh niên áo trắng này. Nhưng bọn họ không có chìa khóa, đối với điều này bọn họ cũng không biết phản bác như thế nào.
“Được, chẳng thà cứ ở đây lôi kéo, không bằng lùi lại một bước.”
Lúc này, trong đám người một âm thanh hào sảng vang lên.
Ngay sau đó thấy một người đàn ông dáng người cường tráng trực tiếp lùi ra đằng sau vài trăm bước.
Người đó mặc viện phục của học viện Thiên Diễn, bả vai dài rộng, đeo trên lưng một cây cung. Nhìn bộ dáng này, chắc chắn là Lôi Mông!
“Lão tam!”
Cách đó không xa, Lâm Lăng đứng cạnh vách tường ánh mắt hơi giật mình.
Chợt cơ thể hắn bắt đầu động, thi triển Du Long Bộ đi đến, sau đó rất nhanh xuất hiện bên cạnh Lôi Mông.
“Lão đại! Là huynh sao?!”
Sắc mặt Lôi Mông hơi thay đổi, lúc nhìn thấy người đột nhiên xuất hiện bên cạnh là Lâm Lăng, cảm xúc lập tức mừng như điên kêu lên một tiếng.
“Lão nhị cùng lão tứ bọn họ đâu rồi?”
Lâm Lăng cười gật đầu, dò hỏi.
“Ta cũng không biết, hai ngày trước lúc tiến vào chiến trường Viễn Cổ, mọi người liền tách nhau ra rồi.”
Lôi Mông lắc đầu, vững vàng nói: “Tới tận bây giờ mới chạm mặt được huynh, cũng không biết tình hình hiện giờ của bọn họ như thế nào.”
Lâm Lăng thản nhiên nói: “Không có việc gì đâu, với bản lĩnh của hai tên đó, nói không chừng đã làm hại không ít người dự thi rồi.”
Nghe vậy, Lôi Mông sửng sốt, chợt nhếch miệng cười nói: “Lão đại nói rất đúng.”
Mà lúc này, nhìn thấy có người đang lùi lại trăm trượng, những nhóm người dự thi không có chìa khóa bí mật, sau khi do dự cũng lần lượt bắt đầu hành động.
Một lát sau.
Một bên cửa của thạch điện, đám người dày đặc trước đó chỉ còn sót lại bảy người.
Bảy người này, năm nam hai nữ. Tất cả đều là người dự thi có chìa khóa bí mật. Nhưng mà người thanh niên áo trắng hơi nhíu mắt lại, trước sau không có giãn ra.
Bởi vì dựa theo hắn đánh giá, kết cấu tổ hợp của chìa khóa bí mật ít nhất cũng phải cần tám khối thạch thể hình thoi. Nhưng giờ phút này chỉ có bảy người, có nghĩa là còn thiếu một cái. Chẳng lẽ ở trong đám người bên này có một người được hai thạch thể hình thoi sao?
Đối với điều này, thanh niên áo trắng không khỏi hỏi rõ, ngược lại nói: “Bây giờ mời mọi người lấy ra chìa khóa bí mật của từng người ra.”