Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Vũ Khí Hình Người

Chương 57: C57: Hướng dẫn sinh tồn ở trường học ma quỷ 22 thiên tài thể thao tầm thường



Edit: Ry
Hắn khó hiểu nhìn cặp đôi kia nắm tay ưỡn ẹo đi qua, cảm nhận được sự trào phúng kì lạ... Mặc dù vẫn không rõ lí do là gì.
Giới Chu Diễn lại nhẹ nhàng chạy năm vòng quanh sân, cũng chạy ngang cặp đôi kia mấy lần, lần cuối cùng còn thấy nữ sinh lắc tay nam sinh nói: "Cưng à, em mệt rồi, không chạy nữa đâu. Lát nữa mình cùng ăn trưa nha."
Thế là Giới Chu Diễn càng thêm khó hiểu, không chỉ không chạy nhanh được, mà hình như còn không thể thỏa sức chạy, mới có tí đã mệt, đúng là vô dụng.
Nhắc đến cơm trưa, hắn cũng thường xuyên ăn trưa cùng Nguyên Dục Tuyết.
Giới Chu Diễn vô thức so sánh.
Nguyên Dục Tuyết thấy hắn sắp chạy mấy ngàn mét, bắt chước những người khác đi tới máy bán hàng tự động ở chỗ gốc cây, mua chai nước, đợi Giới Chu Diễn chạy qua thì đưa cho hắn.
Thật ra Giới Chu Diễn không ra mồ hôi, cũng không cần bổ sung nước --- Nói đúng ra hắn không có nhu cầu ở phương diện này. Nhưng khi Nguyên Dục Tuyết đưa chai nước khoáng cho mình, hắn lại như cảm thấy được sự khát của thể xác con người. Ngón tay chạm vào thân chai lạnh buốt, hình như còn thoáng chạm vào tay Nguyên Dục Tuyết.
Cảm giác khát khô ấy càng bùng lên.
Giới Chu Diễn lẳng lặng vặn nắp, ngẩng đầu tu mấy ngụm nước lạnh. Bởi vì uống vội mà một ít nước còn tràn ra lăn xuống cổ.
Sau khi xác nhận sân B1 tạm thời không có vấn đề gì, Nguyên Dục Tuyết chuẩn bị rời đi, tới nói mấy câu với Giới Chu Diễn.
Hắn lẳng lặng đóng nắp chai, im lặng vài giây mới nói: "Tôi cũng muốn, xem, các sân khác. Có tiện, rèn luyện không."
Cái lí do này vô cùng vụng về --- Tập thể dục ở đâu chẳng được, cái sân này còn là một trong hai sân tập có quy mô lớn nhất trường. Nhưng vẻ mặt Giới Chu Diễn hết sức nghiêm túc, thậm chí còn chủ động rủ: "Cậu muốn đi, cái nào? Chúng ta cùng đi."
Hắn bổ sung: "Tiện đường."
Nếu như là người bình thường, có lẽ nghe cái cớ này đã thấy vớ vẩn, thậm chí càng thêm hoài nghi có phải Giới Chu Diễn có mục đích gì khác.
Nhưng với Nguyên Dục Tuyết mà nói, cậu thậm chí còn không biết lí do hắn đưa ra vô cùng bất hợp lí, gần như là Giới Chu Diễn nói thế nào... Cậu cũng chiều theo suy nghĩ của đối phương.
"Tôi định tới sân B2." B2 chính là một cái sân nhỏ nằm trong khuôn viên trường Hòe Âm. Ánh mắt Nguyên Dục Tuyết rơi trên người Giới Chu Diễn, hàng mi rung rung, con ngươi xinh đẹp tinh khiết trong veo, cứ thế nghiêm túc nhìn hắn: "Có tiện đường không?"

Giới Chu Diễn quay đi, khẽ ừ một tiếng.
Tới giờ ăn trưa, dù không khí có trong lành mát mẻ, thích hợp cho việc đi dạo thì trên sân nhỏ cũng hiếm có bóng người.
Nguyên Dục Tuyết thậm chí còn tự chạy hai vòng, nhịp thở đều đều, bước chạy cũng y hệt như Giới Chu Diễn. Có điều cậu chạy xong cũng không thấy gì bất thường.
Xem ra "quy tắc" không có ở đây.
Nguyên Dục Tuyết quay lại, vừa hé miệng: "Cậu..."
"Tiện đường." Giới Chu Diễn nói.
"... Ừ." Nguyên Dục Tuyết đáp.
Cậu cũng không cảm thấy có gì lạ.
Thời gian còn lại, hai người thật sự chạy quanh khuôn viên trường, đi dạo hết mấy cái sân tập, không thu hoạch được gì.
Nếu không phải là quy tắc không tồn tại, vậy chứng tỏ họ không đạt tới điều kiện kích hoạt quy tắc.
Lúc đi tới sân nhỏ A3 ở khu phía Đông, nơi này lại đông người tới bất ngờ, từ xa đã nghe được tiếng hô hào. Cả hai tới gần thì thấy sân nhỏ bị một nhóm thiếu niên chiếm dụng, đang tổ chức chơi bóng rổ.
Mặc dù lúc này trông họ không giống muốn chơi bóng lắm, mà muốn đánh người hơn.
Trận đấu vừa rồi đã kích động tranh chấp, tất cả đều ngừng động tác, cắp quả bóng dưới tay. Có thể nhìn ra vẻ mặt của hai bên đều không dễ nhìn, kìm nén lửa giận, thậm chí đã sắp thăng cấp thành xô đẩy.
Bên cạnh còn có một nam sinh nửa nằm dưới đất, đang được người đỡ dậy. Cậu ta nhăn nhó duỗi chân trái ra, có thể thấy đầu gối sưng vù, còn sây sát chảy máu, hẳn là bị thương lúc chơi bóng.
Loại vận động này tuy nói khó tránh khỏi va chạm, nhưng bị thương thành như vậy lại không giống tai nạn lắm.
Lúc Nguyên Dục Tuyết đi tới bên sân, người dẫn đầu một nhóm đang lớn tiếng trào phúng: "Có chơi nữa không nào? Không chơi nữa thì cút, chỉ có loại không biết dùng kỹ thuật chơi bóng nói chuyện mới đứng đây nói kháy người ta thôi, thật khó coi."

Một người trông như chuẩn bị xông lên: "Mày ---"
Nhưng bị người xung quanh cản lại.
Đội trưởng của bọn họ ôm tay, sắc mặt khá là tối tăm: "Chơi tiếp. Chu Mông, bọn tao thiếu người cũng có thể treo mày lên đánh."
Lúc y nói câu này, Nguyên Dục Tuyết và Giới Chu Diễn đi tới cạnh sân đã bị người của hai đội trông thấy. Lập tức có nam sinh kéo đội trưởng thì thầm gì đó, sau đó đi tới bắt chuyện với đám Nguyên Dục Tuyết: "Này, người anh em, cậu..."
Nói được nửa câu lại im, sắc mặt hơi tái.
Rất rõ ràng, đội bọn họ thiếu người, định tìm ai đó cứu cánh. Vừa hay Giới Chu Diễn lại xuất hiện, cơ thể phát triển lập tức khiến người ta chú ý --- Vóc dáng 1 mét 9 như thế kia mà chơi bóng rổ thì quá có lợi thế.
Thế nên nam sinh này mới nảy ra ý kiến, chuẩn bị mặt dày ra bắt chuyện. Nhưng đi tới rồi, đến lúc thật sự nhìn thấy Giới Chu Diễn, cả người lại cứng đờ. Chiều cao của Giới Chu Diễn rất vượt trội, ngũ quan còn tuấn tú, hẳn là kiểu người luôn được chào đón, hoặc là bị nam giới ghen tị chẳng hạn. Nhưng lúc này, cậu nam sinh kia không hề có những cảm giác đó, chỉ thấy nói chuyện với người này... Thật đáng sợ.
Cảm giác lạnh lẽo xuất hiện từ đáy lòng, như thể nỗi sợ đã khắc trong bản năng từ lúc chào đời, khiến nét mặt cậu ta cứng đờ, không biết làm gì cứ đứng đó, trông hơi buồn cười.
Mấy người đằng sau thúc giục. Bọn họ còn đang khó hiểu, hai bạn nam kia trông có vẻ cũng đẹp, nhưng không tới nỗi nhìn ngây người như vậy chứ.
Thế là nam sinh kiên trì, chuyển tầm mắt sang Nguyên Dục Tuyết bên cạnh, chầm chậm nói: "Người anh em này... Cậu có thể tới chơi giúp bọn tôi một trận không, đội tôi thiếu người. Để báo đáp, tôi mời cậu ăn trưa một tuần."
Giới Chu Diễn: "?"
Giới Chu Diễn lạnh lùng nhìn cậu ta, cảm giác sợ hãi chưa từng có trong lòng nam sinh càng thêm tăng vọt, chân sắp nhũn ra rồi.
Nhưng Nguyên Dục Tuyết lại không đồng ý với đề nghị của cậu ta.
"Tôi không biết chơi bóng rổ."
"Không cần biết nhiều đâu, góp đủ số là được, dù sao cũng tốt hơn là thiếu một người." Nam sinh sợ không mời được người thì lát nữa sẽ phải thương lượng với Giới Chu Diễn, càng hốt hoảng, vội tăng điều kiện: "Tôi mời cậu ăn trưa một tháng! Muốn ăn gì cứ gọi, tôi quẹt thẻ!"

Giới Chu Diễn: "???"
Cướp Nguyên Dục Tuyết một tuần còn chưa đủ, lại còn đòi một tháng.
Cảm giác quái dị cuồn cuộn trong lồ.ng ngực Giới Chu Diễn, hắn thấy rất khó chịu, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo, khiến nam sinh kia sắp không trụ được.
Nguyên Dục Tuyết đang chuẩn bị lịch sự từ chối, lại đột nhiên liếc thấy một góc khuất trong sân.
Chỗ đó xuất hiện một cái bóng trắng, đang chăm chú nhìn đám nam sinh bu lại một chỗ, lửa giận ngút trời. Nó lẳng lặng đứng yên, dường như không ai phát hiện sự tồn tại của nó.
Miệng sắp nói ra câu từ chối bỗng ngậm lại, Nguyên Dục Tuyết thu hồi ánh mắt.
"Cậu ở đây chờ tôi." Nguyên Dục Tuyết nói với Giới Chu Diễn rồi đi theo nam sinh kia vào sân bóng: "Tôi sẽ nhanh chóng học cách chơi."
Đúng là Nguyên Dục Tuyết không biết chơi bóng rổ. Nhưng cậu có thể học.
Nam sinh kia tự thấy đã hoàn thành nhiệm vụ, cũng không quan tâm Nguyên Dục Tuyết sẽ học thành như thế nào. Cậu ta nghĩ chưa ăn thịt heo thì cũng thấy heo chạy rồi, tóm lại đủ đội hình là quá tốt.
Cậu ta nhìn Nguyên Dục Tuyết, thậm chí còn bắt đầu nghĩ lại. Cậu bạn này trông gầy quá, sẽ không chịu nổi "ma sát tứ chi" trên sân mất.
Đội trưởng của bọn họ nhìn thấy Nguyên Dục Tuyết đi tới còn sửng sốt mấy giây, trong đầu nghĩ không phải là mời người kia sao.
Nam sinh cũng nhắm mắt giải thích: "Cái người cao kia không muốn chơi. Bạn này không biết chơi lắm, nhưng có thể giúp một chút."
Vốn dĩ là nhờ người ta cứu cánh, không nhờ được cũng bình thường. Đội trưởng cũng là người mạnh mẽ định chơi 4 đấu 5, không quan tâm kỹ thuật Nguyên Dục Tuyết như thế nào, đứng cho đủ đội hình cũng được, thế là gật đầu.
Tiếng còi bắt đầu trận đấu vang lên, Nguyên Dục Tuyết lập tức lộ ra là cậu chưa từng chơi bóng rổ, thậm chí có khi còn chưa từng xem người ta chơi. Cậu không biết tìm chỗ đứng, trận đấu không khác nào 4 đấu 5, tình thế nhanh chóng nghiêng về một bên. Đội trưởng đội kia Chu Mông xông tới, ở ngay trước mặt Nguyên Dục Tuyết nhảy lên, úp rổ trên đầu cậu.
Cái bảng kịch liệt đung đưa, Chu Mông túm vòng rổ thoải mái nhảy xuống, làm động tác trào phúng, còn liếc Nguyên Dục Tuyết một cái.
Tuy là gã không có thù với Nguyên Dục Tuyết, nhưng ai bảo Nguyên Dục Tuyết giúp đối thủ của gã, thế là gom chung vào ghét một thể. Gã dùng giọng rất ngứa đòn nói: "Bạn nhỏ à, châu chấu thì đừng đòi đá xe. Bảo tới giúp đỡ còn tưởng giỏi thế nào, hóa ra chơi kiểu này... Xùy, tôi cũng không nỡ ra tay quá ác."
Người bên đội kia lập tức cười toe toét hùa theo: "Thôi mà anh Chu, anh đừng có vì thấy bạn nhỏ đáng yêu mà nhường người ta chứ."
"Hức hức, em cũng là bạn nhỏ nè, cũng muốn được anh Chu chăm sóc cơ."

Giọng điệu rất là khó nghe.
Mà đội bên này rất rõ Nguyên Dục Tuyết không biết chơi, còn là người mới. Họ muốn giúp cậu chửi lại, nhưng vừa thua điểm nên khí thế hơi yếu, sợ càng cố giúp sẽ càng khiến Nguyên Dục Tuyết bị nhằm vào. Thế là chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi.
Nguyên Dục Tuyết nhìn quả bóng rổ rơi xuống đất, nảy lên mấy lần rồi rơi vào tay Chu Mông, hàng mi đen dày thoáng rủ, bỗng giương mắt hỏi: "Thắng trận là... Chơi như vậy?"
Bạn nhỏ này sao lại hỏi một câu kì quái như thế. Chu Mông vốn không định để ý tới cậu, nhưng vẫn thối miệng nói thêm một câu: "Đúng, còn nhiều cách để thắng nữa cơ, có muốn học hỏi không?"
Sau đó, đúng là họ được chứng kiến rất nhiều cách thắng.
Từ đội bên kia.
Hay nói chính xác hơn là, từ Nguyên Dục Tuyết.
Đối phương quá linh hoạt, tốc độ cực nhanh, động tác trôi chảy. Một cái sân nhỏ như vậy, mấy người bọn họ còn không đủ trình chạm tới ngón tay người ta chứ đừng nói là chơi bẩn, va chạm càng khó.
Kèm người, đối phương có thể cách nửa cái sân ném một quả ba điểm chuẩn tới độ không thể tin nổi. Bảo vệ rổ, Nguyên Dục Tuyết sẽ úp rổ giống như Chu Mông ban nãy. Lực bật của cậu cứ như gian lận, thật sự là nhảy lên ngay trước mặt Chu Mông làm những pha lên rổ hết sức xinh đẹp.
Tiếng bóng rơi xuống bên tai, chính là thanh âm của một lần úp rổ thành công.
Thật sự không làm gì được.
Mà Nguyên Dục Tuyết còn rất thích tư thế úp rổ này, dùng mấy lần, sắp úp tới nỗi Chu Mông có bóng ma tâm lý luôn rồi!
Đội của Nguyên Dục Tuyết, ban đầu dồn về một góc chống cự, chiến thuật tiêu cực, về sau lại như dạo phố, vừa ngắm nghía vừa hò reo chúc mừng. Mỗi lần Nguyên Dục Tuyết ghi điểm là một lần nghe được tiếng gào rú của họ.
"Quá đẹp ----!!"
"Lên rổ quá đẹp!! Quá đẹp!! Đè chết thằng đó đi!!"
Tần suất tới tấp y như mở tiệc ăn mừng sớm, tiếng hò reo bao trọn mọi góc, ập tới tai Chu Mông.
Chu Mông: "..."
Tên này ban nãy chơi mình đúng không!!


Chương trước Chương tiếp
Loading...