Vũ Khí Hình Người
Chương 547: Phó Bản Ngàn Người (132): Để ý
Edit: Ry
Beta: chuông
Thanh niên thấy lòng thắt lại, giống như có một cái chuông cổ sâu hút, ác độc gõ vào lòng y.
Y không dám tin nhìn Nguyên Dục Tuyết, thật không thể tưởng tượng nổi cậu làm sao để nói ra những lời thảm khốc đó bằng ngữ điệu bình thản như vậy... Nguyên Dục Tuyết là một người rất mạnh, nhưng mạnh như vậy lại muốn tự sát vì những NPC trong phó bản, tại sao chứ?
Bọn họ rõ ràng có thể cùng nhau sống sót, tại sao lại chủ động trêu chọc loại tai ương này?
Lòng y rối bời, Tóc Quăn cũng im lặng, sau đó, gã lại bất ngờ cười một tiếng.
Tiếng cười ấy giấu trong lồng ngực, rung rung trầm trầm. Gã giấu rất kĩ, âm thanh cũng không lớn, nhưng cảm giác như có thể xoáy cả trái tim đỏ tươi trong lồng ngực ra ngoài.
Sau tiếng cười ngắn ngủi, gã nói:
"Tôi biết mà."
"Tôi biết cậu sẽ làm vậy." Tóc Quăn nói: "Nguyên Dục Tuyết, đây đúng là phong cách của cậu."
Thanh niên gần như vặn ngược đầu lại, nhìn chằm chằm Tóc Quăn. Y như người máy cũ kĩ không được bảo dưỡng, dầu bôi trơn không đủ, vặn mạnh tới độ người ta sợ y sẽ tự vặn gãy cổ mình. Thanh niên nhìn Tóc Quăn như nhìn ma quỷ ---- Cái gì là phong cách của Nguyên Dục Tuyết?
Cậu ấy đã từng làm vậy ư --- Còn không chỉ có một lần?
Đúng là Tóc Quăn vừa nhớ lại lúc họ ở trong phó bản Trò Đùa Quái Ác, giây phút cuối cùng trước khi tất cả bị đẩy ra ngoài.
Cậu ấy vẫn như vậy. Trái tim ấy, thanh đao trong tay, chưa từng thay đổi.
Khi đó Nguyên Dục Tuyết có thể hi sinh vì bọn họ, thì tại sao giờ cậu không thể hi sinh vì nhiều người khác?
Lòng nghĩ vậy, cảm xúc trong mắt gã lại dần suy sụp.
"Nguyên Dục Tuyết." Gã trầm khàn gọi tên cậu.
"Cậu có hiểu, dù cậu chết thì cũng chưa chắc sẽ cứu được họ không?"
Gã chầm chậm nói, cổ như nghẹn cương đao hỏa diễm.
"Kết cục không đổi, vậy giãu giụa cũng vô nghĩa... Cậu chết rồi, sẽ không ai biết cậu làm gì, cũng không ai nhớ cậu đã làm gì."
Nguyên Dục Tuyết có vẻ không hiểu tại sao phản ứng của Tóc Quăn lại mạnh như vậy. Cậu nghiêng đầu quan sát nét mặt gã, cùng với cảm xúc không thể che giấu trong đôi mắt kia, hơi ngập ngừng.
Sau đó Nguyên Dục Tuyết lại cười.
Thật ra cậu rất ít cười.
Nụ cười này khiến nhan sắc vốn khó ai sánh kịp lại càng thêm rực rỡ đẹp không thể tả.
Dù là vào thời khắc mấu chốt này, vẫn có thể khiến Tóc Quăn ngẩn ngơ.
"Sẽ có người nhớ." Nguyên Dục Tuyết nói: "... Tóc Quăn."
Nguyên Dục Tuyết không chỉ là gọi tên gã.
Chí ít gã sẽ nhớ cậu.
Tóc Quăn như bị chọc thủng cái gì đó xấu hổ, quay phắt đi, mặt hằm hè, nhưng cảm xúc trên mặt lại không thể giấu được.
Gã hậm hực một lúc mới trầm giọng đáp: "Ờ."
Còn không nhịn được lành lạnh bổ sung: "Nếu tôi không chết thì tôi sẽ nhớ hộ cậu."
Nguyên Dục Tuyết biết.
Có lẽ kết cục là không thể sửa đổi, nhưng nếu cậu không làm gì, những con người đó sẽ thật sự mất hết hi vọng.
Cậu đã làm rất nhiều rất rất nhiều nhiệm vụ về lí thuyết hẳn là phải thất bại. Cái giá phải trả quá đắt, lỡ thất bại... Thì nó sẽ thành vô nghĩa. Nhưng kết quả là Nguyên Dục Tuyết vẫn sống sót trở lại.
Trong quá trình đó, cậu đã mất đi vô vàn cộng sự cùng người máy chiến tranh.
Ngày trước cậu không cho rằng họ là đồng đội của mình, giờ lại thản nhiên quy họ vào định nghĩa ấy.
Họ là đồng đội.
Cậu nhớ tất cả.
Mỗi ngày cậu sống trong giết chóc, làm bạn với tử vong, đừng nói là tương lai tươi sáng... Ngày qua ngày như vậy làm gì có tương lai.
Nguyên Dục Tuyết đã quen với sự hi sinh này, bởi cậu sinh ra đã bị các điều luật người máy trói buộc, sinh ra đã phải nghiêm ngặt tuân theo mệnh lệnh của phòng thí nghiệm, nhưng giờ cậu...
Sắc trời tối tăm dường như có chú rồng đang vật lộn giằng co. Tầng mây hỗn loạn chợt lóe một vệt sáng, tưởng như là sét sẽ bổ đôi bóng tối, nhưng lại không thấy tiếng sấm.
Nguyên Dục Tuyết nghĩ.
Lần này là bản thân cậu muốn làm.
Bỏ qua các loại lí do mình bị lỗi bị trục trặc, Nguyên Dục Tuyết lúc này thẳng thắn nghĩ, là chính ta muốn làm chuyện này.
Là lòng ta nói cho ta biết.
Thứ chảy trong cơ thể cậu là máu thịt con người, thứ đang hoạt bát nhảy lên trong lồng ngực là một trái tim con người nóng hổi.
Tóc Quăn chuẩn bị đi. Gã hứa với Nguyên Dục Tuyết trước khi cậu chết sẽ không thả đám người kia ra cho quái vật ăn thịt, gã chắc chắn sẽ giữ lời.
Thời gian không còn nhiều, bây giờ cũng nên trở về chuẩn bị, người được phái ra cũng phải gọi về.
Thật ra xét theo chiều hướng khác thì gã vẫn đang giúp liên minh người chơi, để bọn họ đừng giãy giụa vô nghĩa nữa. Đối đầu với Nguyên Dục Tuyết cũng chẳng phải chuyện gì tốt. Tóc Quăn nghiêng đầu.
Thấy gã định đi, người chơi đi theo gã tới đây, mặc dù phần lớn bọn họ là người phụ thuộc của Tóc Quăn, nhưng cũng có vài người là người chơi độc lập. Họ khá hoảng hốt, bắt đầu đứng ngồi không yên.
Tóc Quăn có uy danh quá nặng, họ không dám phản đối, chỉ phức tạp gọi tên gã.
"Chúng ta cứ như vậy đi về sao?"
Khi nói câu này, họ cảm giác được ánh mắt Nguyên Dục Tuyết chĩa về phía mình. Không biết là thứ tình cảm nào... Cũng không hẳn là sợ hãi, nhưng giây phút đó họ cứng đờ, không dám nói tiếp nữa.
"Chứ không thì làm gì?" Tóc Quăn lành lạnh nói, còn hừ một tiếng: "Yên tâm, tao sẽ để tất cả tụi nó phải ngậm miệng. Mà chắc tụi nó cũng sẽ đồng ý đề nghị của Nguyên Dục Tuyết thôi."
"Còn có đội trưởng Hành nữa mà." Tóc Quăn liếc Nguyên Dục Tuyết: "Anh ta cũng mang ơn đấy, để anh ta đau đầu thôi."
Mấy người chơi: "..."
Nguyên Dục Tuyết nhìn gã, lại thoáng nở nụ cười.
Tóc Quăn vừa đi vừa không ngừng lải nhải. Có lẽ là vì trong lòng gã tích tụ sự bực bội và lo sợ không nói rõ được, càng nghĩ lại càng giận, thế là đi xa mấy chục mét rồi, còn quay lưng với Nguyên Dục Tuyết rồi, lại vẫn phải gào lên: "Đi đây. Hẹn gặp lại. Trừ cậu ra tôi không biết là còn ai quan tâm tới tính mạng mấy người đó nữa."
Nụ cười trên môi Nguyên Dục Tuyết đã biến mất, tựa như gió xuân vờn qua xanh rờn, thoáng cái đã không còn tung tích.
Tóc Quăn nhanh chóng biến mất trong bóng tối, Nguyên Dục Tuyết không thấy gã nữa. Cậu có vẻ cũng không quan tâm liệu Tóc Quăn có nghe được câu trả lời của mình không.
"Bọn họ quan tâm." Nguyên Dục Tuyết nhẹ nhàng đáp.