Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Vũ Khí Hình Người

Chương 544: Phó Bản Ngàn Người (129)



Edit: Ry
Beta: chuông
Ánh bạc của vụ va chạm dường như chiếu sáng nửa bầu trời.
Ánh sáng chói lọi ấy khiến thanh niên đã quen với phát xạ của súng năng lượng cũng không khỏi sợ hãi và khó chịu, quay đầu đi, nhắm đôi mắt đã cay xè.
Nhưng vừa nhắm mắt lại, y đã sợ hãi nghĩ ra ---- Không đúng!
Y chưa từng thấy ánh sáng mãnh liệt như vậy, dù là trời có tối mịt đi nữa thì nó cũng quá chói, rốt cuộc là ---
Y đè nén bản năng, buộc bản thân mở mắt. Đôi mắt đỏ bừng rịn ra chút chất lỏng. Sau đó thanh niên thấy được cảnh tượng cả đời mình cũng không thể quên.
"!"
Cú sốc này khiến y tưởng mắt mình bị kích thích quá độ nên nhìn thấy ảo giác.
Trên bầu trời mờ tối không ánh sáng, có một người đang lơ lửng.
Bên cạnh cậu có một đốm sáng thay thế cho trăng tròn, khiến thiếu niên giống như một vị thần.
Khối vật chất trong tay cậu quá sáng, khiến không ai có thể thấy rõ thiếu niên trông như thế nào. Thanh niên vô thức bỏ qua khuôn mặt cậu, sự chú ý tập trung hết vào bàn tay được ánh sáng bao phủ kia.
Nó là một bàn tay rất đẹp.
Khớp xương thon dài, trắng nõn như ngọc, ánh bạc phủ lên da thịt càng khiến nó bóng mượt như tượng, ngay cả "trăng non" phản chiếu trên móng tay cũng đẹp không lời nào tả xiết.
Lúc này thì thanh niên không có tâm trí để tán thưởng bàn tay như tuyệt tác đó, y kinh ngạc, trố mắt nhìn người nọ dễ dàng cầm chùm sáng trong tay --- Chùm sáng cái con khỉ! Đó là đạn năng lượng của y!
Thanh niên chưa bao giờ có cơ hội quan sát kĩ càng "tử đạn" mà súng năng lượng của mình bắn ra trông như thế nào, mà thực tế y cũng không thể nhìn được.
Tốc độ đạn bắn quá nhanh, giống như một vệt sáng xẹt qua, không thể dùng mắt thường để theo dõi.
Vậy mà giờ khối năng lượng đó lại bị một người "đùa nghịch" trong tay.
Trước kia y đã từng gặp quỷ hoặc kẻ địch không bị đánh bại bởi đạn của mình. Nhưng y cam đoan là cái đám đứng đầu bảng xếp hạng gặp phải công kích đơn thể mạnh như vậy thì ngoài né hoặc dùng các loại biện pháp phòng ngự để đỡ thì chắc chắn cũng không thể nhẹ nhàng được như vậy.
Có thể thản nhiên vuốt ve đạn năng lượng của y, với đơn thuần hóa giải đòn công kích, là hai khái niệm khác nhau.
Một người như vậy muốn giết y cũng rất dễ dàng.
Trong lúc thanh niên cảnh giác suy nghĩ, y nhìn thấy đốm sáng trong tay người nọ ngày càng ảm đạm, cuối cùng như một đốm huỳnh quang, nhanh chóng tan biến.
Sau đó là tiếng nuốt nước bọt, một giây sau thanh niên đã thấy mũi đao sáng như tuyết chĩa về phía mình. Hành động này vốn không thể uy hiếp được y, cây đao kia phải cách xa y mấy chục mét, nhưng thanh niên vẫn cảm thấy bị khống chế, và sợ hãi.
Sở dĩ chưa nhũn chân quỳ xuống hoàn toàn là vì sợ đến cứng cả người. Thanh niên đứng đó như cọc gỗ, thế mà lại thể hiện được một sự kiên cường (?).
Chẳng qua là khi thấy mặt người kia --- Y bỗng quên sạch tình cảnh nguy hiểm của mình cũng như hành động của cậu, không khỏi hoảng hốt.
Lưỡi đao lóe lên ánh sáng khiến y bừng tỉnh, cứng đờ nhìn đi chỗ khác, không dám dùng mắt tiếp xúc. Trong đầu mông lung hiện lên hình ảnh ban nãy, khi y mới ngẩng lên, chưa nhận ra là đạn năng lượng của mình bị dễ dàng khống chế, ấn tượng đầu tiên của y khi đó là ---
Đẹp như trong mơ.
"Nếu tôi tới trễ một chút thì chắc hẳn chúng ta đã thành kẻ địch."
Nguyên Dục Tuyết bình tĩnh trần thuật, đôi mắt tựa như bóng đêm sâu thẳm phản chiếu thanh niên kia.
Nguyên Dục Tuyết hiếm khi chĩa đao về phía cộng sự nhân loại của mình, vì một khi cậu làm vậy, kể cả khi lưỡi đao còn cách người kia mấy mét, người đó cũng không quá an toàn.
Thanh niên không rảnh để nghĩ vấn đề dở người như "giọng nghe cũng hay nữa". Y không nghe ra được sự uy hiếp trong giọng cậu, thậm chí không cảm nhận được địch ý, nhưng vẫn rùng mình, cảm thấy người này thật đáng sợ.
Nhất là câu sau đó của Nguyên Dục Tuyết...


"À, thật ra thì bây giờ chúng ta cũng không hẳn là không phải địch."
Thanh niên: "?!"
Là, là sao?
Y theo bản năng, không kịp nghĩ đã mở miệng. Rõ ràng phải sợ đến mất tiếng mới đúng, nhưng thanh niên nghe giọng mình lại ôn hòa một cách kì lạ: "Cậu muốn thế nào?"
Chẳng hiểu sao y thậm chí còn không có tâm tư liều chết đánh cược một lần. Không phải là vì bị sức mạnh áp đảo, thật sự là không thể sinh ra nổi suy nghĩ đó.
Nguyên Dục Tuyết nghiêng đầu, cậu không phải người thích thừa nước đục thả câu, nên rất bình thản trả lời.
"Chỉ cần cậu không phá hủy nơi ẩn núp, cậu sẽ không phải kẻ địch của tôi." Nguyên Dục Tuyết nói.
Yêu cầu này là nằm ngoài dự đoán.
Thanh niên sững sờ, một người mạnh như thế phải có toan tính lớn hơn chứ, lại nói câu này, thật sự khiến y không hiểu nổi. Y theo bản năng hỏi: "Cậu còn người quan trọng ở trong tòa nhà này sao?"
Nguyên Dục Tuyết suy nghĩ, gật đầu: "Ừ."
Mặc dù y hơi thắc mắc tại sao một người chơi mạnh như vậy lại không nhận được thông tin di chuyển "người thân" của mình đi. Nhưng nhìn Nguyên Dục Tuyết, y cảm giác cậu không phải người chơi bình thường, có khi là kiểu thích hành động một mình. Cậu ta không nắm được tin tức trong liên minh vừa thành lập của họ cũng là chuyện bình thường.
Nhưng không cần phải làm to một chuyện bé xíu như vậy, thanh niên thở phào, ngượng ngập hỏi tiếp ---
"Cậu còn muốn dẫn ai ra nữa? Bây giờ mau đưa họ tới nơi trú ẩn khác đi, tôi có thể đợi cậu, trì hoãn thêm chút cũng không sao."
"?"
Nguyên Dục Tuyết lại không hiểu ý y.
Mặc dù cậu ý thức được những người chơi này muốn làm gì, cũng có Tiểu Tử truyền tin cho biết "kế hoạch hi sinh" của họ. Nhưng không hề biết có những người chơi vì thỏa mãn mong muốn cá nhân mà "đi cửa sau", nên đăm chiêu một hồi vẫn thành thật trả lời: "Tất nhiên là tất cả mọi người. Tại sao lại phải di chuyển họ tới những nơi khác? Sẽ không có đủ không gian để phân phối."
Nhân số ở các nơi trú ẩn cũng giống với suy đoán trước đó của cậu, quá nhiều người chen chúc sẽ tạo vấn đề an toàn, vật tư sinh hoạt cũng sẽ không đủ dùng.
"?"
Thanh niên tưởng là Nguyên Dục Tuyết đang trêu mình.
Sau đó y mới ý thức được một vấn đề đáng sợ từ giọng điệu thản nhiên của thiếu niên. Cậu không hề đùa, cậu muốn cứu tất cả mọi người.
Chương trước Chương tiếp
Loading...