Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Vũ Khí Hình Người

Chương 541: Phó Bản Ngàn Người (126): Ngẩn người.



Edit: Ry
Beta: chuông
...
Âm mưu bí ẩn và hùng vĩ này, có rất nhiều người vô tình hoặc cố ý bị cuốn vào trong đó.
Vốn dĩ Nguyên Dục Tuyết phải nhận được thông tin.
Dù người chơi đã khôi phục kí ức thì địa vị của cậu vẫn là thứ không thể thay thế.
Cậu là người chơi đầu tiên mở khóa nhiệm vụ, có thực lực siêu việt, tìm ra vị trí của tất cả cứ điểm ẩn núp, đồng thời hoàn thành công tác chuẩn bị, giảm thiểu tối đa thương vong ở thời kì đầu. Dân chúng tụ tập lại đây là vì cậu.
Còn có rất nhiều người chơi mang ơn cậu, cậu đã cứu mạng họ.
Mặc dù nhiệm vụ chính đã cho thấy "phương hướng chính xác" của Nguyên Dục Tuyết có hơi lệch lạc... Nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ. Vì xét theo mặt khác, chính nhờ Nguyên Dục Tuyết đã hoàn thành tất cả công việc chuẩn bị mà lựa chọn của họ lúc này cũng đơn giản dễ dàng hơn.
Chỉ cần hi sinh một vài nơi trú ẩn là được.
Các người chơi vẫn cho rằng Nguyên Dục Tuyết là một cao thủ sâu không lường được, chẳng qua là che dấu danh tính, sử dụng tên giả. Nhưng cũng có vài người chơi đầu bảng xếp hạng ý thức được cái tên "Nguyên Dục Tuyết" này có liên quan tới người chơi thần bí đột nhiên xuất hiện trên bảng xếp hạng kia... Có điều tình huống phó bản hiện giờ không tiện cho họ tìm cậu hỏi thăm.
Xét từ mọi mặt thì dù người chơi ăn ý tạo thành liên minh, cũng không thể có chuyện Nguyên Dục Tuyết không nghe được tiếng gió, vì họ không cố tình giấu cậu.
Nhưng kì lạ lạ... Gần như tất cả mọi người đều không liên lạc được với Nguyên Dục Tuyết.
Họ có thể dùng máy phát tín hiệu trước đó Nguyên Dục Tuyết đưa cho họ để liên hệ, nhưng vậy thì hơi quá. Một mặt khác, lỡ Nguyên Dục Tuyết thật sự tới hỏi... Những người chơi này không biết nên giải thích thế nào về quyết định hiện tại.
Trong nhận thức của họ, Nguyên Dục Tuyết là một chính nhân quân tử.
Người như cậu ấy sẽ không chấp nhận cho họ tự ý quyết định tử vong của vô số con người.
Bọn họ còn có xu hướng không muốn để Nguyên Dục Tuyết dính dáng tới.
Một người như vậy không nên bị tòa án đạo đức xét xử.
Tất nhiên trong số họ vẫn có những người không từ bỏ, tiếp tục tìm kiếm Nguyên Dục Tuyết.
Ví dụ như Tiểu Tử, ví dụ như những người biết "Nguyên Dục Tuyết" là ai.
Nhưng càng tìm họ càng khó hiểu ---
Họ phát hiện, dường như trong không gian này, Nguyên Dục Tuyết thật sự đã biến mất.
...
Nguyên Dục Tuyết không hề "mất tích".
Trong tình huống hiện tại cậu cũng không thể rời khỏi phó bản.
Nhưng thật hiếm thấy là, trong lúc có nhiệm vụ, cậu lại không đi chấp hành, mà đang "lười biếng".
... Ngồi thẫn thờ ở trong góc chắc cũng được coi là một hình thức lười biếng.
Giới Chu Diễn ở ngay bên cạnh cậu.
Nguyên Dục Tuyết ngồi trên một cái đệm mềm màu xanh, bên cạnh cậu lại trống không. Giới Chu Diễn thì hết sức tự nhiên, để có thể ngang tầm mắt với Nguyên Dục Tuyết mà cũng ngồi xuống, ngồi luôn xuống đất. Rõ ràng với tốc độ của hắn thì đi lấy thêm đệm cũng rất nhanh, có khi không cần chớp mắt đã có. Nhưng hắn lại không chịu rời đi dù chỉ một tích tắc, thậm chí quên cả ngăn cách đống bụi đất, để chúng dính đầy vào quần áo.
Hắn im lặng ngồi bên Nguyên Dục Tuyết, sự hiện diện hết sức rõ ràng.
Giới Chu Diễn đúng là ngu.
Miệng lưỡi hắn không tốt, tuy biết tâm trạng Nguyên Dục Tuyết không ổn lắm, có thể nói là thất vọng và khổ sở. Nhưng cảm xúc chủ đạo hiện giờ vẫn là...
Bối rối.
Nguyên Dục Tuyết đang rất bối rối.
Nhưng dù có nhạy bén nhận ra được những tâm tình này, Giới Chu Diễn lại không thể hiểu Nguyên Dục Tuyết buồn vì cái gì.
Trong lòng hắn cũng có những xúc cảm ngột ngạt bị đè nén, rất nhiều trong số chúng là sầu muộn tiêu cực thuộc về con người. Chính hắn lại chẳng nhận ra những cảm xúc mềm yếu này không phải thứ hắn có từ ngày đầu.


Giới Chu Diễn bắt đầu tức giận, hắn kiểm điểm bản thân vì không biết cách dùng ngôn từ của nhân loại điêu luyện hơn.
Thật ra từ đầu Giới Chu Diễn đã thể hiện rõ hắn không quen với thứ ngôn ngữ hệ thống hơi nguyên thủy này rồi, dù có nói mấy câu thì cũng là lắp bắp. Chẳng qua là về sau vì muốn nói chuyện với Nguyên Dục Tuyết nên mới dần có hứng thú với ngôn ngữ của nhân loại.
Nhưng tần suất hắn dùng chúng vẫn rất ít, những lúc không có Nguyên Dục Tuyết bên cạnh, hắn gần như không phát ra âm thanh nào.
Đến giờ, Giới Chu Diễn lại hối hận vì những lười biếng trước kia của mình. Nếu hắn chịu khó luyện tập, giỏi mồm mép khéo léo hơn chút thì có lẽ giờ đã có thể an ủi Nguyên Dục Tuyết. Nhưng hắn ----
Trong lồng ngực có thứ gì mềm mại, bị chèn ép không cam lòng sụp xuống, chảy ra thứ chất lỏng chua xót.
Giới Chu Diễn mờ mịt đè lên lồng ngực, không rõ cơ thể do mình tự tay sáng tạo tại sao lại xuất hiện sự khó chịu không phù hợp này.
Xem ra phải đổi cơ thể mới, hắn nghĩ.
Giới Chu Diễn trong lúc bối rối qua loa nghĩ về chuyện đó, tâm tư còn lại hắn dành hết cho Nguyên Dục Tuyết ---
Hắn vẫn im lặng, hắn cứng ngắc, hắn vụng về ngồi cạnh cậu. Khi Nguyên Dục Tuyết ngước khuôn mặt đẹp tuyệt trần lên, khi bờ mi cậu kịch liệt run rẩy, hắn chần chừ chậm rãi nhích vào gần cậu hơn.
Chỉ một chút thôi.
Đôi tay vươn ra, lặng lẽ đặt lên hai tay đang rủ xuống của Nguyên Dục Tuyết.
Lành lạnh.
Ngón tay trắng nõn thon dài đẹp như tượng ngọc, nhưng chạm lên lại là cảm giác cực kì mềm mại, khiến người ta không nhịn được muốn tìm kiếm nhiều hơn.
Giới Chu Diễn là tên chậm lụt, hắn chỉ dám chạm nhẹ một cái, không dám nắm lấy, cũng không lập tức rút tay về. Bàn tay cứ ngơ ngác cố định tại chỗ, dường như cả cơ thể bỗng ngừng hoạt động, không nhúc nhích, duy trì tiếp xúc nhỏ bé.
Hành vi này lại khiến Nguyên Dục Tuyết đang ngẩn người có phản ứng khác.
Cậu nghiêng đầu, hàng mi cong dài rủ xuống, run run khiến tim người lỡ nhịp. Giữa những rung động bé nhỏ như cánh bướm vỗ, đôi mắt đen láy đẹp tuyệt vời cuối cùng cũng chịu nhìn Giới Chu Diễn.
Đầu Nguyên Dục Tuyết trống rỗng.
Trái tim cậu tĩnh lặng tới hoang vu.
Thật ra không cần Giới Chu Diễn dùng ngôn ngữ an ủi, về khoản vận dụng ngôn ngữ của nhân loại, Nguyên Dục Tuyết cũng không khá hơn Giới Chu Diễn. Cậu đã quen với việc một mình lẳng lặng chịu đựng, một phần là do hoàn cảnh trước đó của cậu. Khi không có nhiệm vụ, phần lớn thời gian Nguyên Dục Tuyết bị giam cầm trong chiếc kén chật hẹp tăm tối và tĩnh lặng, rơi vào trạng thái ngủ đông.
Tâm sự là chuyện không bao giờ có.
Nguyên Dục Tuyết có rất nhiều đồng loại, nhưng lại không hẳn là đồng loại.
Cậu chỉ là người máy chiến đấu số hiệu 001.
Nhưng lúc này, cậu rất muốn nói gì đó với Giới Chu Diễn.
Chương trước Chương tiếp
Loading...