Vũ Khí Hình Người
Chương 538: Phó Bản Ngàn Người (123): Chìa khóa
Edit: Ry
Beta: chuông
Nguyên Dục Tuyết giở xem tư liệu về lịch sử Egmiro cổ, Giới Chu Diễn thì phụ trách giải quyết hết mấy con quái không biết điều dám tiếp cận nơi này, đảm bảo một hoàn cảnh yên tĩnh hài hòa. Hắn không muốn làm phiền Nguyên Dục Tuyết, cho nên những con quái đó khi bị giết còn không kịp kêu lấy một tiếng.
Căn biệt thự này vẫn như ngày chưa có thảm họa giáng xuống, nó vẫn yên tĩnh, ấm áp và thoải mái.
Khác biệt duy nhất là không có một người hầu nào, cả tòa nhà rộng lớn chỉ còn Nguyên Dục Tuyết và Giới Chu Diễn.
Bình tĩnh xem xét thì hoàn cảnh chỗ này thoải mái dễ chịu hơn nhiều nơi trú ẩn, tiếc là sự chú ý của Nguyên Dục Tuyết chỉ nằm ở chồng sách vở kia.
Cậu kiểm tra đi kiểm tra lại những tư liệu lịch sử mình thu thập được, vẫn không tìm thêm được tin tức có giá trị nào.
Mà thứ quan trọng nhất, những bản dập kia, cũng không có gì mới. Nguyên Dục Tuyết lộ vẻ khó hiểu.
Không tìm được gì hết.
Kể cả khi cậu dùng năng lượng rà quét từng phân tử của bản dập, nó cũng không thể cung cấp thêm thông tin gì mới.
Hầu hết đều là về vị trí của các nơi ẩn núp - cái này đã bị Nguyên Dục Tuyết phân tích triệt để.
Về thảm họa khửng khiếp gần như có thể phá hủy mọi nền văn minh của nhân loại, lại không có bất cứ mô tả gì.
Người dân Egmiro cổ khi đó cực kì tôn sùng nơi ẩn núp, cho rằng đây là "con thuyền Noah" Thần linh ban tặng cho thế nhân.
Họ trốn vào nơi ẩn núp mới qua khỏi trận tai nạn diệt thế đột nhiên giáng xuống này. Tiếp theo là cử hành nghi thức cúng tế, dê bò bị chém giết, máu gần như nhuộm đẫm mảnh đất.
Người còn sống hết sức thành kính đốt tế phẩm, hiến cho trời xanh. Đối tượng có lẽ là "con thuyền Noah" thần thánh không thể xâm phạm kia, cũng có thể là "Thần linh" không có hình thái cụ thể chỉ tồn tại trong tư tưởng của họ.
Nhưng mọi thứ không còn quan trọng nữa.
Nếu họ xảy ra vấn đề ở giai đoạn cuối thì Nguyên Dục Tuyết còn có chút manh mối, nhưng ở đây ghi rõ nghi thức này được cử hành sau khi tất cả đã sống sót. Kể cả khi không cử hành nghi thức sẽ dẫn đến phiền toái gì đó, thì nó vẫn không phải vấn đề họ cần quan tâm lúc này.
Rốt cuộc là nơi nào xảy ra lỗi?
Hàng mi dày khe khẽ run, trải xuống một mảnh bóng mờ.
Bản thân Nguyên Dục Tuyết không nhận ra khi mình đang thất thần, một đôi tay duỗi tới, gần như là mạnh mẽ áp vào má cậu, bắt cậu ngẩng đầu lên.
--- Là tay của Giới Chu Diễn.
Nguyên Dục Tuyết không có mâu thuẫn với động tác không mang tính công kích này... Tất nhiên nguyên nhân chủ yếu vẫn là vì Giới Chu Diễn là người cậu tin tưởng. Thiếu niên thuận thế ngẩng lên, ánh mắt hai người giao nhau.
Nguyên Dục Tuyết: "?"
Giới Chu Diễn rất ít khi có hành vi như vậy với cậu. Hắn không dùng nhiều sức, nó như một sự nhắc nhở "nhìn anh".
Hắn muốn nói gì đó, nhưng bị Nguyên Dục Tuyết nhìn như vậy, người đàn ông lại ngẩn ra.
Cho đến khi Nguyên Dục Tuyết nghi hoặc gọi "Giới Chu Diễn", hắn mới bừng tỉnh, chỉ là vành tai dần mọc lên màu đỏ mịn.
Hơi thở trở nên sền sệt.
Nhưng cũng chỉ là một giây, Giới Chu Diễn đã tỉnh táo lại.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng chạm vào Nguyên Dục Tuyết, không mang tính cưỡng chế, chỉ là một cái vuốt ve dịu dàng.
Khoảng lặng ngắn ngủi chầm chậm trôi đi, Giới Chu Diễn khàn giọng nói: "... Đừng lo."
"Mọi thứ đều đã được số phận an bài." Hắn nhìn xuống, do góc độ chiếu sáng mà khuôn mặt hắn ẩn trong bóng tối. Hắn bình thản, lại cực kì nghiêm túc nói: "Chỉ cần thuận theo tự nhiên."
"Số phận an bài" --- nghe không giống lời Giới Chu Diễn sẽ nói.
Nguyên Dục Tuyết ngẩn ra, nhanh chóng hoàng hồn.
Không hiểu sao nhưng cậu có cảm giác lời Giới Chu Diễn nói chứa một ẩn ý nào đó.
"..."
Đôi mắt đen láy phản chiếu vẻ mặt nghiêm trang của người đàn ông.
Tuy Nguyên Dục Tuyết không hiểu, nhưng cậu quyết định nghe theo: "Được."
Giới Chu Diễn thả tay, nhưng ánh mắt hắn vẫn dán vào Nguyên Dục Tuyết.
Chỉ một động tĩnh nhỏ thôi cũng sẽ tạo tiếng vang khắp biệt thự, chứng tỏ nó yên tĩnh tới mức nào. Mà lúc này chỉ có hai người họ, bầu không khí càng thêm khác biệt.
Giới Chu Diễn khó mà dời mắt, tưởng như không khí cũng trở nên nhiệt liệt. Hắn nhìn xuống, ánh mắt lơ đãng lướt qua cánh môi đỏ thắm của thiếu niên, tư duy như bị nhóm lửa, nóng rực. Hắn nhanh chóng dời mắt, nhưng cái kiểu đoan trang ra vẻ quân tử này mới là càng che càng lộ.
Cơ thể tạm thời mất khống chế, Giới Chu Diễn không kìm lòng được cúi xuống, khoảng cách giữa cả hai ngày càng gần... Hắn chầm chậm tiếp cận Nguyên Dục Tuyết, chỉ còn một chút nữa là chạm vào, thiếu niên lại ngơ ngác gọi: "Giới Chu Diễn."
"..." Giật mình, trễ nửa nhịp Giới Chu Diễn mới giương mắt lên: "Hửm?"
"Anh đè vào tư liệu của em rồi."
Nguyên Dục Tuyết chỉ vào mấy trang giấy ban nãy rơi xuống sô pha, đang bị Giới Chu Diễn chống tay đè lên.
Giới Chu Diễn: "..."
Mãi sau hắn mới lại mở miệng: "Ừm."
Sau đó đàng hoàng lui vào góc, bầu không khí kì lạ nháy mắt tan biến.
Không phải Nguyên Dục Tuyết không phát hiện ra sự kì lạ trong lòng mình, nhưng thứ cảm xúc nhỏ bé đó quá xa lạ. Cậu cảm thấy tập trung tìm ra manh mối quan trọng hơn. Thiếu niên ngập ngừng nhìn Giới Chu Diễn, sau đó yên tâm thu hồi ánh mắt, tiếp tục nghiên cứu mấy trang giấy đã bị cậu giở qua giở lại đến nằm lòng.
Đáy lòng Giới Chu Diễn đang đè nén một đốm lửa, đốm lửa này lại khiến hắn cực kì nôn nóng bất an. Nhưng Nguyên Dục Tuyết nhìn hắn như vậy, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi về chỗ. Chỉ là sự nôn nóng trong lòng mãi chẳng thể tiêu tan... Đây không phải là giận Nguyên Dục Tuyết, nó giống như thứ cảm xúc trước đó đang không cam lòng phát triển um tùm, không chịu trở lại dưới lòng đất.
... Phải tìm chuyện gì đó để làm mới được. Giới Chu Diễn nghĩ.
"Anh ra ngoài dọn dẹp một chút." Hắn nói.
Nguyên Dục Tuyết đồng ý ngay: "Ừ."
Người đàn ông đứng dậy, mỉm cười bước ra ngoài.
Nhưng Giới Chu Diễn đi rồi, Nguyên Dục Tuyết mới chợt nhớ ra ---
Cậu có thể cảm nhận được quanh đây không còn quái vật, chí ít là khu vực quanh nhà họ Nguyên.
Phạm vi rà quét của cậu rất rộng, nếu Nguyên Dục Tuyết cảm thấy không có uy hiếp thì tức là xung quanh rất an toàn. Nhưng Giới Chu Diễn lại bảo...
Nguyên Dục Tuyết khép lại tư liệu trong tay, suy tư.
Xem ra phạm vi rà quét của Giới Chu Diễn còn rộng hơn cả cậu, cậu cần phải nỗ lực hơn nữa.
...
24 giờ sau khi thảm họa bắt đầu.
Vẫn chưa tới mốc thời gian quan trọng, nhưng Nguyên Dục Tuyết có cảm giác, thảm họa này sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy.
Cậu vẫn không thu hoạch được gì.
Đúng lúc này lại nhận được tín hiệu cầu cứu từ một nơi trú ẩn, Nguyên Dục Tuyết đành phải mang theo mấy bản dập quan trọng nhất, vội vàng rời khỏi nhà họ Nguyên, chạy tới nơi phát tín hiệu.
Tình huống có vẻ tốt hơn là cậu tưởng?
Nguyên Dục Tuyết rút Phá Hồng Mông ra.
...
Máu thuận theo lưỡi đao nhỏ xuống tí tách, bầy quái vật cũng đổ sụp xuống chân cậu.
Cậu đứng trong núi thây biển máu, Lam Diễm bùng lên đốt cháy tất cả.
Ánh lửa xanh thẳm tinh khiết dâng lên, Nguyên Dục Tuyết ngẩn người đứng giữa biển lửa.
Khi chiến đấu, cậu luôn chú trọng hiệu suất công kích, dù sao cậu cũng là người máy được chế tạo vì chiến tranh, kết liễu kẻ địch bằng một đòn là ưu tiên hàng đầu.
Lần này thiếu niên lại phân tâm, mải suy nghĩ về... "Chìa khóa" của sự kiện lần này.
Bản năng cơ thể không cho phép cậu phạm sai lầm trong chiến đấu, chỉ là tốn thời gian hơn bình thường một chút. Khi Lam Diễm đã lụi tàn, không còn thi thể để đốt nữa, Nguyên Dục Tuyết mới hơi vẩy cây đao trong tay, dùng năng lượng rửa sạch Phá Hồng Mông, cất nó đi, bước ra ngoài.
Người phụ trách nơi trú ẩn cũng chạy ra --- đây là một người chơi, nằm trong nhóm chưa từng gặp Nguyên Dục Tuyết.
Đối mặt với "cậu chủ Nguyên" chỉ nghe tên chưa từng gặp mặt, hắn có vẻ kích động tới nỗi mặt mày đỏ bừng, hết sức trông mong nhìn cậu, mời Nguyên Dục Tuyết vào trong chỉnh đốn lại. Cuối cùng vẫn bị cậu từ chối.
"Không cần."
Nguyên Dục Tuyết cũng không giải thích nhiều, nói tiếp: "Tôi còn có việc phải đi."
Đối phương sửng sốt, lộ vẻ tiếc nuối, nhưng không cản, chỉ buồn bã nói: "Vâng."
"Ngài vẫn còn việc vĩ đại hơn cần hoàn thành, chắc hẳn có rất nhiều người đang đợi ngài tới viện trợ." Hắn cảm thán, nở nụ cười với Nguyên Dục Tuyết.
Thiếu niên quay đi, ngón tay từng cầm Phá Hồng Mông hơi chạm vào bản dập mang theo người. Cảm giác mềm mại vuốt ve đầu ngón tay, không có gì lạ, Nguyên Dục Tuyết lại giật mình cúi xuống. Không biết nguyên nhân do đâu, nhưng chữ trên bản dập bị mờ.
... Phiền phức rồi.
Cậu bắt đầu nghĩ xem nên làm sao để sửa nó, đúng lúc nghe được câu kia của người phụ trách.
Nguyên Dục Tuyết theo bản năng há miệng muốn trả lời, nhưng rồi khựng lại. Một nhân tố vẫn luôn bị cậu bỏ qua bỗng mạnh mẽ hiện lên trong đầu.
Nguyên Dục Tuyết ngẩn ra.
Cậu ý thức được, điểm khác biệt bị cậu cố ý bỏ sót dẫn tới một loạt sự kiện, "chìa khóa" cậu tìm mãi không ra đó, rốt cuộc là cái gì ---