Vũ Khí Hình Người
Chương 536: Phó Bản Ngàn Người (121): Một mốc thời gian mang ý nghĩa phi phàm. 30 tiếng cuối cùng.
Edit: Ry
Beta: chuông
Giới Chu Diễn không hề phát hiện sự lục đục của hai người kia.
Mà lúc Nguyên Dục Tuyết nhìn sang, Tiểu Tử và Kiếm Thiên Sư đã ăn ý thu hồi ánh mắt tóe lửa của mình, an phận thủ thường ngồi tại chỗ, như thể hai kẻ ấu trĩ vừa rồi khiêu khích nhau không phải họ.
Có người "ăn cùng", bé gái không cảm thấy áp lực nữa, tiếp tục cố gắng xiêu vẹo múc lên mì trong cốc.
Tốc độ không nhanh lắm, nhưng cuối cùng vẫn ăn sạch mì, sau đó nhấp một ít nước dùng, cái bụng đã tròn vo.
Ngay cả sữa chua cũng không uống được.
Em khe khẽ nói cảm ơn với Kiếm Thiên Sư và Nguyên Dục Tuyết, đôi mắt sáng lấp lánh.
Tiểu Tử nhìn thấy, thầm nghĩ tôi mới là anh hùng vô danh --- Vội vàng ăn cho hết mì của mình.
Tiện thể húp sạch nước dùng.
Lo lắng đề phòng cả ngày, tinh thần luôn trong trạng thái căng thẳng cao độ, cô bé đã mệt lắm rồi.
Bóng đêm ngoài kia đã nồng, giờ này đáng lẽ em đã ở trên giường. Mọi thứ trở nên yên bình, cơn buồn ngủ không hề có dấu hiệu bỗng ập tới, hoặc cũng có thể là căng da bụng trùng da mắt.
Em ngáp một cái, mắt hơi đỏ, khóe mắt cũng thấm chút nước.
Bé gái vô thức giơ tay định dụi mắt ---
Nguyên Dục Tuyết nhẹ nhàng nghiêng sang chặn tay em lại.
Cậu rất tự nhiên cầm khăn ướt mềm mại lau sạch mấy chấm dầu li ti dính trên tay em vì ăn mì, lại lấy thêm một tờ khăn sạch, lau mắt cho em.
"Đừng dụi mắt." Cậu dặn.
Nguyên Dục Tuyết biết rõ mấy thói quen xấu của con người.
"... Vâng."
Mất một lúc mới thấy bé gái đáp. Giọng em tràn đầy sự buồn ngủ, nhưng vẫn nghe ra được sự ỷ lại tin tưởng.
Một giây trước còn trả lời Nguyên Dục Tuyết, giây sau cả người đã bị cơn buồn ngủ bao vây, cô bé díp cả mắt, thoáng cái đã bị nó đánh bại.
Em quên đi hoàn cảnh hiện tại, hoặc cũng có thể là mùi hương của người bên cạnh khiến em quá yên tâm. Cô bé chỉ muốn tìm một nơi ngả đầu để ngủ, gật gù như gà con mổ thóc, không ngừng ngả về phía trước chực ngã, mà cũng ngã thật, chỉ là trước khi ngã đã được Nguyên Dục Tuyết đỡ.
Thiếu niên định dặn dò thêm, nhưng trước khi mở miệng đã cảm nhận được nhịp thở đều đều của bé gái.
Chớp mắt đã ngủ mất rồi.
"..." Cậu hơi cạn lời, sau đó giữ im lặng, ngẩng lên nhìn Kiếm Thiên Sư.
Trong số bọn họ, Kiếm Thiên Sư là người quen thuộc bố trí của khu trú ẩn số 09 nhất.
Tiếp nhận ánh mắt của Nguyên Dục Tuyết, Kiếm Thiên Sư bỗng cong môi. Nhưng rồi y nhanh chóng gạt đi nụ cười có phần trêu chọc, đứng dậy đi tới bên cạnh thiếu niên, bế cô bé con đang nửa tỉnh nửa mê.
Người ở nơi trú ẩn 09 quá nhiều, nên không gian để nghỉ ngơi cũng không nhiều lắm. Nhưng nó có ưu thế trời sinh là được cải tạo từ một khách sạn, nên vẫn rất thoải mái dễ chịu, thích hợp để ngủ.
Phòng ngủ riêng không có nhiều lắm, thuộc về tài nguyên khan hiếm, nhưng cô bé này có thể được hưởng thụ... Những căn phòng đó vốn ưu tiên phân phối cho người già và trẻ nhỏ. Cô bé này mới 5-6 tuổi, còn không có cha mẹ chăm sóc, rất phù hợp với điều kiện.
Dù không dư dả tới độ một người một phòng, nhưng ít ra có thể nằm trên đệm giường mềm mại, xung quanh đều là những bé gái cùng độ tuổi.
Kiếm Thiên Sư rón rén nhận người, bế cô bé ra ngoài, tìm chỗ cho em ngủ.
Với địa vị của y, chắc chắn sẽ sắp xếp thỏa đáng.
Kiếm Thiên Sư vừa đi được một lúc, Tiểu Tử đã lặng lẽ liếc sang Nguyên Dục Tuyết, vô thức ngồi thẳng lại.
Vẻ mặt cậu ta trở nên nghiêm túc, thậm chí có phần thận trọng.
Bây giờ không có trẻ con, có thể nói vài chủ đề nghiêm chỉnh không phù hợp với thiếu nhi.
"Đại lão." Cậu ta biết Nguyên Dục Tuyết cũng chỉ mới tới nơi trú ẩn 09, nhưng hầu hết thời gian cậu ở bên ngoài giải quyết mấy con quái vật, chắc hẳn nắm rất rõ tình hình hiện giờ.
Nhưng có vài thứ không thể không nói.
"Bọn quái vật đã càng ngày càng khó giải quyết." Cậu ta nói: "Em biết bọn nó ăn xác đồng loại xong, sức mạnh sẽ trở nên đáng sợ hơn. Thế nên em vẫn luôn cẩn thận không để lại quá nhiều xác, tránh cho bị chúng phát hiện. Nhưng em phát hiện... Cách này không dùng được nữa, hiệu quả ngày càng kém."
"Chúng nó sẽ ăn thịt những con yếu nhất. Ban đầu em chỉ thấy có một hai lần, nhưng càng về đêm, tần suất xuất hiện càng cao."
"Thậm chí còn có tình trạng những con ăn xác xong, sẽ bị những con mạnh hơn ăn thịt... Điều này chứng tỏ trạng thái cường hóa của chúng là có thể chồng thêm, không chịu hạn chế. Cứ tiếp tục thế này, không biết chúng sẽ ăn ra con quái vật đáng sợ tới cỡ nào."
Mỗi một con ăn xác đồng loại sẽ gia tăng sức mạnh gần như gấp đôi. Mà bội số này còn có thể tiếp tục gia tăng, quả là ác mộng khủng bố.
Vẻ mặt Nguyên Dục Tuyết vẫn thản nhiên, im lặng nghe hết những gì Tiểu Tử nói.
Trạng thái của cậu cũng làm tan đi phần nào sự nôn nóng của Tiểu Tử, khiến thanh niên đang chìm trong lo âu tỉnh táo lại. Cảm giác như được tiêm một liều thuốc an thần vậy, dù là nỗi sợ mãnh liệt nhất cũng tạm thời bị kiềm chế. Cậu ta điềm tĩnh phân tích tình huống trong mắt mình.
"Em cứ nghĩ là khi 'thảm họa' tới, em có thể kiên trì ít nhất 10 ngày nửa tháng." Tiểu Tử cười khổ, hiển nhiên không còn tự tin như trước: "Nhưng cứ cái đà này, nhiều nhất là... Nhiều nhất là 5 ngày."
5 ngày này là một mình cậu ta tự vệ, có khi sẽ còn sống được thêm 5 ngày khi bị quái vật khủng bố như vậy tấn công. Nhưng như thế đồng nghĩa với Tiểu Tử không có sức để quan tâm những người khác.
Nguyên Dục Tuyết cũng hiểu ý cậu ta. Cậu ngẩng lên nhìn Tiểu Tử, trong đôi mắt xinh đẹp màu đen không có nhiều gợn sóng. Cậu suy nghĩ vài giây, hỏi Tiểu Tử một vấn đề.
Nguyên Dục Tuyết biết thực lực của mình vượt xa con người, nên không thể dùng bản thân để đánh giá tình cảnh của người khác. Nhưng Tiểu Tử có kinh nghiệm phong phú, chỉ số vũ lực lại nằm trong top người chơi cao cấp, đánh giá của cậu ta sẽ có giá trị hơn.
"Vậy cậu cho rằng, trong tình huống có nơi trú ẩn bảo vệ, chúng ta có thể duy trì trật tự trong... Bao lâu?"
Tức là, công dân bình thường có thể kiên trì trong bao lâu?
Kết luận của Tiểu Tử chắc sẽ chính xác hơn cậu.
"... 3 ngày." Tiểu Tử hít sâu một hơi, chậm rãi nói.
--- Thậm chí 3 ngày vẫn là Tiểu Tử nghĩ theo chiều hướng lạc quan.
Nếu tình huống chuyển biến xấu quá nhanh, ví dụ như số lượng bọn quái vật ăn thịt đồng loại để gia tăng sức mạnh cho bản thân quá nhiều... Có khi 3 ngày cũng không chống đỡ nói.
Nguyên Dục Tuyết hiểu, cúi đầu suy tư.
Tiểu Tử gần như tin tưởng mọi quyết định của Nguyên Dục Tuyết, nên cậu ta im lặng chờ đợi...
Nguyên Dục Tuyết biết thông tin về "thảm họa" nhiều hơn bất cứ ai, bản năng thu thập thông tin của cậu ta mách bảo như vậy.
Thiếu niên cụp mắt, nói ra thông tin giúp người nghe phấn chấn.
"Dựa theo thông tin nhiệm vụ mà tôi có được..." Nguyên Dục Tuyết chỉ thông tin mà văn bản Egmiro cổ kia ghi chép lại: "Thảm họa xảy ra ở những năm trước kéo dài không lâu lắm, chỉ chừng 30 tiếng."
"30 tiếng?" Tiểu Tử ngạc nhiên.
Thông tin này tốt hơn cậu ta tưởng tượng nhiều.
Nếu họ chỉ cần kiên trì 30 tiếng trong thảm họa, thì dù những con quái vật kia có gia tăng sức mạnh gấp 10 20 lần thì họ cũng không đến mức cùng đường mạt lộ... Họ có gần 1000 người chơi có năng lực chiến đấu, trong đó còn có cao thủ không thể đo lường như Nguyên Dục Tuyết.
Kiên trì đến khi nhiệm vụ kết thúc không phải mục tiêu hư vô.
Có thể nói tiến trình nhiệm vụ của họ đã đi được hơn nửa.
Nhưng Tiểu Tử còn chưa kịp yên lòng, những gì sau đó Nguyên Dục Tuyết nói lại khiến trái tim cậu ta trở nên nặng nề, cứ như nhảy cầu vậy.
"... Nhưng tình huống hiện giờ không đúng." Nguyên Dục Tuyết thấp giọng nói: "Nó hoàn toàn khác với những gì ghi chép trên văn bản Egmiro kia."
Thứ nhất là cường độ công kích.
Văn bản kia ghi rằng, nơi ẩn núp là an toàn tuyệt đối, nhưng tình cảnh hiện giờ lại chứng minh một điều trái ngược.
Địa điểm, diện tích của các nơi trú ẩn đều ăn khớp với ghi chép, lại vẫn có khác biệt.
Theo lịch sử, chỉ cần con người có thể kịp thời trốn vào trong nơi ẩn núp, họ sẽ an toàn vượt qua kiếp nạn, nơi ẩn núp không thể bị công phá.
Nhưng những gì đám Nguyên Dục Tuyết chứng kiến lại là, nơi ẩn núp có thể bảo đảm an toàn cho dân chúng trốn bên trong, cơ mà bị công kích liên tục thì cũng sẽ tiêu hao.
Không thể tính toán năng lượng tiêu hao, nhưng lồng phòng ngự có dấu hiệu bị tổn hại.
Điều này khiến bọn họ buộc phải cử người đi tiêu diệt toàn bộ quái vật xung quanh, chí ít không để cho chúng tấn công quá lâu, không phải cứ trốn trong nơi trú ẩn là vạn sự đại cát.
Bên ngoài cũng bị cắt giảm hệ số an toàn, Nguyên Dục Tuyết khẳng định trong ghi chép không tồn tại việc quái vật ăn thịt lẫn nhau. Nhưng nó đã xuất hiện, thậm chí còn trở nên tấp nập.
Cứ như thế, rất nhiều nhân tố cố định dần biến thành không cố định... Ví dụ như thảm họa 30 tiếng trong lịch sử, với họ có thể không chỉ là vậy.
Tiểu Tử giật thót, lòng tin một lần nữa sa sút. Nửa ngày sau cậu ta mở miệng: "Tức là lịch sử thay đổi, dù là thảm họa lại tái hiện thì vẫn khác với trước. Nó sẽ càng ngày càng khó giải quyết?"
Theo lí thuyết là vậy.
Nguyên Dục Tuyết ngập ngừng, nói ra: "... Không."
"Thông tin nhiệm vụ cho chúng ta chắc chắn có ý nghĩa nhất định. Tôi không cho rằng tình huống hiện giờ là ngẫu nhiên, cũng không cho rằng nó có thể giải thích bằng một câu đơn giản là 'lịch sử thay đổi'. Nó chắc chắn có thời cơ chuyển biến, mà việc chúng ta cần làm là tìm được chìa khóa hóa giải thời cơ này."
Ngón tay mảnh mai gõ nhẹ lên mặt bàn.
"... 30 tiếng."
Một mốc thời gian mang ý nghĩa phi phàm.