Vũ Khí Hình Người
Chương 534: Phó Bản Ngàn Người (119): Một lần bất tử, một lần hướng sinh.
Edit: Ry
Beta: chuông
Bảo vệ theo bản năng nắm chặt vũ khí.
Giống như là thú dữ tiếp cận con mồi, đáy lòng bảo vệ trồi lên một cảm giác khủng hoảng mãnh liệt. Muốn phản kháng nhưng đến đầu ngón tay cũng nhũn ra vì áp lực.
Thực tế thì gã đàn ông mặc đồ đen không nhằm vào anh ta, thậm chí còn không nhìn anh ta, càng chưa bao giờ chú ý tới anh ta.
Người này...
Bảo vệ đổ mồ hôi, anh ta loáng thoáng nhận ra, quay đầu muốn nhìn nhưng cũng không có sức. Trong sự chật vật giằng co tưởng như kéo dài một năm này ---
"Giới Chu Diễn." Tiếng Nguyên Dục Tuyết vang lên.
Bầu không khí bỗng trở nên thả lỏng.
Gã đàn ông âm u tách biệt với thế giới, cả người tỏa ra mùi khó gần được Nguyên Dục Tuyết gọi tên, tưởng như gió xuân đánh thức vạn vật, như cây khô bừng bừng sức sống khi xuân đến. Độ nguy hiểm tụt không phanh, người xung quanh cũng thở phào.
Thả lỏng hơn một chút, bảo vệ tiếp tục nhìn chằm chằm người đàn ông này, ngập ngừng nghĩ --- Tại sao vừa rồi mình lại sợ hắn như vậy?
Người này chỉ là trông lạnh lùng khó gần thôi mà.
"Ừ." Giới Chu Diễn mặc kệ người ta nghĩ gì, đôi mắt như vực sâu không đáy nhìn Nguyên Dục Tuyết, vài giây sau mới lại nói: "Qua đây."
Câu này không phải là nói với Nguyên Dục Tuyết.
Cửa xe buýt bỗng vang lên một âm thanh nhỏ.
Bé gáy nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi thềm xe hơi quá cao so với em, tay chắp sau lưng, mắt lúng liếng lon ton chạy tới ---
"Anh Nguyên."
Tiếng em rất nhỏ, còn hơi khàn, nhưng cắn nhả rất rõ ràng.
Giới Chu Diễn không chớp mắt, ngay khi cô bé chạy qua hắn, chuẩn bị bổ nhào vào ngực Nguyên Dục Tuyết, nhẹ nhàng vươn tay túm cổ áo bé con lại, xách lên như xách gà, không cho cựa quậy.
Một chuỗi động tác trôi chảy, Giới Chu Diễn còn chưa từng dời mắt khỏi Nguyên Dục Tuyết, hết sức tự nhiên.
Người xung quanh: "..."
Họ thầm bồn chồn, đang làm cái gì vậy... Ức hiếp trẻ con à?
Không, không ngờ là người như vậy!
Họ bỗng thấy Giới Chu Diễn bớt đáng sợ đi nhiều, do mình quá thành kiến với người ta.
"Mang tới cho em." Giới Chu Diễn không thèm nhìn cô bé một cái: "Con bé muốn gặp em."
Nguyên Dục Tuyết cũng đã hứa với cô bé là sẽ còn gặp lại.
Ngoài Tiểu Tử phụ trách lái xe và "người bảo vệ" trên mặt chữ - Giới Chu Diễn ra thì hành khách trên xe đã đổi rất nhiều lần, chỉ có cô bé này là cương quyết ở lại xe.
Với người dân bình thường, tuy họ cũng tin tưởng đám Giới Chu Diễn, nhưng đợi ở trong xe buýt bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bị quái vật phát hiện rồi ăn thịt, tất nhiên không bằng ở trong khu an toàn, yên tâm đầy đủ hơn hẳn.
Nên tới mỗi nơi trú ẩn, người dân trên xe đều rất tự giác đi xuống.
Nhưng cô bé này lại khác.
Tiểu Tử còn cố ý đi tới cuối xe hỏi thăm em.
"Em có muốn ở lại nơi này không?" Cậu ta hỏi: "Sợ lắm rồi đúng không?"
Tuy là ở lại nơi ẩn núp cũng sẽ không hết sợ, nhưng chắc chắn có cảm giác an toàn hơn là tiếp tục ngồi trên xe chạy khắp thành phố.
"Sợ ạ." Cô bé thành thật gật đầu.
"Vậy..." Tiểu Tử còn chưa nói hết, bé gái đã biết cậu ta muốn nói gì, nghiêm túc cắt ngang: "Nhưng mà em muốn đi cùng mọi người. Em muốn gặp anh Nguyên."
Tiểu Tử bị chặn họng, bỗng thấy buồn cười. Trẻ con bây giờ cũng có chính kiến ra phết...
Hắn nhìn Giới Chu Diễn xin giúp đỡ, hi vọng vị đại lão này có thể nói đỡ mấy câu.
Giới Chu Diễn cũng cảm giác được cái nhìn của Tiểu Tử, nâng mí mắt liếc cậu ta một cái. Ý lạnh thấu xương thì miễn bàn, vẻ mặt cũng hết sức đương nhiên. Hắn không thấy cô bé này đòi ở lại có vấn đề gì, mặc kệ.
Tiểu Tử: "..."
Ok!
Cậu ta hùng hổ chửi thầm, đã thế ông đây cũng mặc kệ.
Mọi chuyện cứ thần kì như vậy, vô số người dân ôm hi vọng sống sót leo lên xe buýt, sau đó hoảng loạn may mắn xuống xe. Chiếc xe đã thay máu mấy lần, cô bé này vẫn vững vàng ngồi ở hàng ghế cuối, đung đưa đôi chân ngắn ngủn không chạm đất.
Một đứa trẻ còn rất nhỏ, bé tí xíu như vậy lại đi khắp thành phố nguy hiểm, chỉ để gặp lại Nguyên Dục Tuyết, hoàn thành lời hứa sẽ gặp lại trước đó.
Nguyên Dục Tuyết bước tới.
Cậu đã tắm sạch, không còn mùi gì đặc biệt, nhưng ai cũng có cảm giác thiếu niên sở hữu một thứ mùi cuốn đi mọi gian nan vất vả. Bé gái chớp chớp mắt, em cảm giác như có bông tuyết tan trên mi mình.
Trên đường đi em đã nghĩ rất nhiều, cũng biểu hiện đôi chút sự hoạt bát của trẻ nhỏ, nhưng khi đứng trước mặt Nguyên Dục Tuyết, em bỗng khôi phục dáng vẻ lầm lì ít nói, chỉ hơi ngước khuôn mặt gầy gò lên.
Nguyên Dục Tuyết dừng lại, ngồi xổm trước mặt em.
Gặp được rồi.
Nguyên Dục Tuyết không có tính cách thân thiện biết khích lệ người khác, càng chưa bao giờ chủ động xã giao gì đó. Nhưng nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh chờ mong của cô bé này, cùng với linh cảm trước đó Tiểu Tử mang lại... Nguyên Dục Tuyết hơi nghiêng đầu, khích lệ: "... Em làm rất tốt."
Một cô bé rất dũng cảm.
Nguyên Dục Tuyết bổ sung: "Rất xuất sắc."
Em lập tức cười cong mắt.
Tiểu Tử: "..."
Sao những lời này nghe quen vậy...
Khuôn mặt nhỏ ửng lên màu hồng khi nghe lời khen của Nguyên Dục Tuyết, thẹn thùng dùng mũi giày gảy hòn đá dưới chân.
Em giờ đã nghe được rất nhiều âm thanh, biết nói chuyện, nhận thức lại thế giới này.
Dù có ngây thơ thì em cũng biết, tất cả là nhờ Nguyên Dục Tuyết mang lại ---
Anh Nguyên siêu lợi hại!
Nếu là người khác thì chắc sẽ suy ngẫm xem Nguyên Dục Tuyết làm như thế nào, năng lực gì... Trong mắt cô bé con này thì mọi thứ thành đương nhiên, vì Nguyên Dục Tuyết chính là lợi hại như vậy!
Hòn đá nhỏ lăn qua lăn lại dưới chân, Giới Chu Diễn đảm bảo cô nhỏ này sẽ không nhảy nhót lung tung thì thả cổ áo em ra.
Cô bé hết sức nghiêm túc nhìn Nguyên Dục Tuyết, như bà cụ non nói rành rọt: "Đúng, đúng rồi. Cảm, cảm ơn rất nhiều ạ."
Anh đã cứu em hai lần.
Một lần cứu người, một lần cứu đời*.
*chém gió, gốc là 一次不死, 一次向生. Một lần bất tử, một lần hướng sinh. Theo như tui hiểu thì ẻm đang nói lần đầu là Nguyên Dục Tuyết cứu mạng ẻm, lần 2 là cho em bé thính lực, khiến em nhận thức lại thế giới, để em có cuộc sống mới.
Nguyên Dục Tuyết vẫn là vẻ lạnh lùng vô cảm, cậu hơi cúi xuống, đôi mắt đen như hàm chứa gió tuyết lại ánh lên ý cười nhỏ bé ---
Nó mờ nhạt thoáng cái là tan, nhưng vì quá hiếm thấy, nên lại quý giá vô cùng. Là tia ban mai của buổi bình minh khi màn sương trên núi bị thổi tan.
Bé con ngửa đầu, trông rõ ngây thơ đáng yêu.
Nguyên Dục Tuyết nhẹ nhàng vỗ đầu cô bé, không nói gì đứng dậy.
Cái chạm nhẹ như áng mây đậu trên đầu. Em bỗng thấy rất vui, muốn đòi Nguyên Dục Tuyết một cái ôm, nhưng một bàn tay thon dài đã vươn tới, lẳng lặng xách em lên.
Cô bé: "..."
Em ngẩng lên.
Giới Chu Diễn hết sức bình tĩnh cúi đầu nhìn em, miệng mấp máy. Hắn không phát ra tiếng, nhưng hiển nhiên là đang nói chuyện với cô bé.
Do hắn hơi nghiêng đầu nên Nguyên Dục Tuyết không nhìn thấy Giới Chu Diễn nói gì.
Cô bé kia vốn rất nhạy cảm với khẩu hình, lập tức biết Giới Chu Diễn đang nói gì ---
Cũng không phải cái gì quá đáng, hắn lười biếng khoe khoang:
"Vợ anh đó, đáng yêu không?"
Hồi ức trên xe lại hiện lên.
Bé gái: "... Oa."
Nguyên Dục Tuyết: "...?"
Cậu giật mình, không hiểu sao cô bé tự dưng lại khóc, sau đó còn vừa mếu máo vừa thút thít chạy tới sau lưng Tiểu Tử...
Lạ thật đấy, ai cũng thấy được là bé gái này tin tưởng Nguyên Dục Tuyết hơn hẳn Tiểu Tử "người lạ tốt bụng", sao giờ khóc lại tìm Tiểu Tử... Đến Tiểu Tử cũng hết hồn.
Ơ, mình cũng có duyên với trẻ con phết này?
Thấy Nguyên Dục Tuyết nhìn mình, cậu ta vô tội giơ tay: Không liên quan tới tui.
Với cả dù không có chứng cứ, cậu ta dám chắc là Giới Chu Diễn vừa mới dọa con bé...
Bé con vừa sụt sịt vừa lí nhí bảo: "Em! Em không sao!"
Sau đó buồn bã nói: "Chỉ là không chấp nhận được..."
Dáng vẻ bà cụ non này khiến Tiểu Tử tí thì phì cười, nghĩ bụng mới có tí tuổi đầu thì đừng tỏ vẻ trưởng thành bí ẩn được không, tiện tay vò đầu con bé.
Giới Chu Diễn nhẹ nhàng nói: "Chắc là trên đường đi bị dọa."
Bé gái: "... Hức."
Trên đường đi có nhiều quái vật như vậy, dù trong mắt Nguyên Dục Tuyết thì chúng không đủ đạt trình độ đáng sợ, nhưng với một đứa trẻ mới mấy tuổi thì đã đủ là ác mộng cả đời, bóng ma tâm lý.
Nguyên Dục Tuyết đồng ý, sau đó nói tiếp: "Anh sẽ giải quyết hết chúng nó."
Mục tiêu bị Nguyên Dục Tuyết ghim thường sẽ không có kết cục quá tốt.
Mặc dù bọn quái vật đúng thật khát máu tàn nhẫn, hung tàn thành tính, có điều lần này là gánh tội hộ người ta...
Cô bé rưng rưng muốn nói gì đó, nhưng mới há miệng, cái bụng đã "ùng ục".
Nguyên Dục Tuyết chậm rãi nhìn xuống: "."
Cô bé: "..."
Trước đó em có ăn rồi, nhưng mà là nuốt vội hai cái bánh bao trong lúc sợ hãi. Trẻ con đói nhanh, cô bé lại ăn ít, đống đó đã tiêu hóa sạch từ lâu.