Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Vũ Khí Hình Người

Chương 515-520



515: Phó Bản Ngàn Người (100)


Edit: Ry
Tòa nhà bị con quái vật phá hoại rung lắc sắp đổ, phần lớn gạch đá rơi lên xác quái vật, nhưng vẫn có không ít bụi bặm lả tả xung quanh.
Cô bé kia đang rúc trong vị trí không được an toàn lắm, phải nhanh chóng rời khỏi. Tuy là so với lúc nãy thì an toàn hơn nhiều, vì không còn quái vật uy hiếp nữa.
Nguyên Dục Tuyết vẩy cây đao trong tay, động tác nhẹ nhàng mà lưu loát, máu từ lưỡi đao bắn xuống đất, thân đao lại sáng ngời, sạch bong như mới. Cậu tra nó vào vỏ, thoáng cái đã ngồi xổm trước mặt cô bé, vươn tay với em.
Ấy là một đôi tay rất đẹp, từng đốt cân đối, nõn nà như đẽo từ ngọc, tưởng như còn phát sáng.
Nguyên Dục Tuyết nói gì đó với bé gái, đôi môi đỏ thắm khép mở, nét mặt điềm tĩnh.
Không nhận được phản hồi.
Cô bé ngẩng đầu, ngơ ngác... Em không biết Nguyên Dục Tuyết đang nói gì, nhút nhát không dám cựa quậy, càng không dám vươn tay nắm lấy bàn tay xinh đẹp kia.
Chính vì không hiểu, em sợ mình hiểu sai ý của người ta, nên thà cẩn thận không làm gì hết, không tự tiện tiếp cận. Có vẻ hơi ngốc... Nhưng vì em không nghe được, thường xuyên nhận phải tín hiệu "phiền phức" "ghét bỏ", càng như vậy lại càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tòa nhà đang dần sụp xuống, gạch đá bụi bặm rơi lả tả, tạo thành một màn sương xám.
Cô bé đờ đẫn nhìn Nguyên Dục Tuyết, có vẻ hơi chậm hiểu. Người khác sẽ tưởng là em sợ quá nên không biết nói gì, nhưng Nguyên Dục Tuyết nhận ra ngay --- Cô bé này trời sinh khiếm thính.
Cậu tìm tư liệu trong kho, ngón tay bắt đầu chuyển động, nói bằng ngôn ngữ kí hiệu.
"Tới gần anh".
Nhưng cô bé vẫn ngơ ngác không có phản ứng gì.
Cái này là bình thường, mỗi vùng đất sẽ có ngôn ngữ kí hiệu riêng, không có cái nào là "ngôn ngữ tay chính thức". Huống hồ cô bé này rõ ràng chưa từng được dạy ngôn ngữ kí hiệu, càng không biết Nguyên Dục Tuyết đang làm gì.
Giao lưu thất bại, cậu không mất kiên nhẫn. Nhưng tòa nhà sắp sụp càng rung lắc mạnh, một khối bê tông rơi xuống thẳng vị trí của bé gái ---
Em không nghe được tiếng động, nhưng trực giác cũng báo hiệu có gì đó, ngẩng lên thì thấy một mảng tường to lớn rơi xuống.
"...!"
Lần này là bị dọa cho cứng đờ thật. Em theo bản năng lùi lại, vấp phải gạch vụn nên trượt chân ngã ra sau. Dù lùi lại thì cũng không tránh được mảng tường to tướng, nhưng khoảnh khắc đó, nó bỗng lơ lửng, các loại gạch đá bụi bặm đang cũng cô đọng giữa không trung.
Trong điều kiện ánh sáng tệ hại, em tưởng như mình có thể thấy từng hạt bụi bay lên, hợp lại thành một màn sương.
"...!!"
Trái tim điên cuồng nhảy trong lồng ngực.
Bấy giờ bé gái mới phát hiện lưng mình không đau, em cũng không ngã, mà được vị "đao khách" kia đỡ lấy, sau đó được bế lên.
Nếu còn tiếp tục ở đây thì sẽ trễ mất, huống hồ cậu còn rất nhiều việc cần làm ---
Nguyên Dục Tuyết nhỏ giọng nói "anh xin phép", bế phắt đứa nhỏ lên.
Cậu chưa bế trẻ em bao giờ, nhưng động tác thành thạo đến lạ, đặt cô bé ngồi trên tay mình.
Cô bé này dù gầy yếu hơn so với bạn cùng lứa, nhưng vẫn là một đứa trẻ 5-6 tuổi, nặng chừng mười mấy cân, Nguyên Dục Tuyết lại mảnh mai như vậy, ngoại hình chẳng giống "người có sức" gì hết. Nhưng một loạt động tác nước chảy mây trôi, nhẹ nhàng không hề tốn sức. Kể cả khi đang bế một đứa trẻ, vóc dáng quá xuất sắc của cậu vẫn khiến cảnh này tỏa ra tiên khí.
Cô bé cứng đờ cúi đầu, đôi mắt đen nhánh hoảng loạn nhìn Nguyên Dục Tuyết.
Thiếu niên cũng ngước lên, đôi mắt tựa hàn ngọc, vẻ mặt vô cảm.
Bé gái: "..."
Nguyên Dục Tuyết: "..."
Mặc dù không phát ra được âm thanh, nhưng trong lòng em không ngừng hét lên ---
Oa!!!!!
Con ngươi nở to, không biết là sốc trước cảnh tượng kì quái này, hay là sốc vì Nguyên Dục Tuyết đang bế mình.
Nếu không có những chuyện trước đó, có lẽ em sẽ thấy sợ, nhưng Nguyên Dục Tuyết đã cứu em những hai lần... Mà vừa rồi anh này giết quái vật, em không những không thấy máu me, mà còn cảm thấy Nguyên Dục Tuyết thật lợi hại. Ấn tượng của em về anh trai này tốt vô cùng, tràn đầy kính trọng hâm mộ.
Mà Nguyên Dục Tuyết còn bế em.
Cái này khiến cô bé cảm thấy, anh trai trông lạnh lùng thôi, nhưng thực tế là một người rất dịu dàng.
... Cái này cũng có thể là do Nguyên Dục Tuyết quá đẹp, hiếm ai có thể sợ cậu, không mất hồn đã được tính là tâm tính kiên định.


Biết Nguyên Dục Tuyết muốn cứu mình, cô bé không sợ nữa. Em nhìn những hòn đá còn đang lơ lửng giữa không trung, nếu không phải anh trai đang bế mình di chuyển, em thật sự nghĩ rằng thời gian đang tạm dừng.
Sau một hồi bối rối, cô bé bình tĩnh trở lại.
Em thấy da của Nguyên Dục Tuyết hơi lạnh, cảm giác như là sương tuyết đang tan, không có hơi ấm, nên có hơi... Không giống người. Nhưng cảm giác an toàn anh trai mang lại quá mạnh, được bế cẩn thận như vậy, cô bé cũng quên hết sợ hãi, theo bản năng giơ tay tóm phần ngực áo của Nguyên Dục Tuyết... Em sợ ngã.
Nguyên Dục Tuyết: "..."
Bé gái: "..."
Cậu vẫn chẳng tỏ vẻ gì, cây đao kia đã biến mất, bế theo đứa nhỏ ra ngoài.
Bé gái vẫn hơi bất an, nhưng có Nguyên Dục Tuyết ở đây, em dần yên tâm hơn, thậm chí còn lộ vẻ tò mò sinh động đúng với tuổi của mình.
Cô bé tựa vào vai cậu, nghiêng đầu nhìn đống gạch đá bê tông lơ lửng quanh họ. Nguyên Dục Tuyết bế em đi qua đống hỗn độn mà không có lấy một hạt bụi dính vào, em còn tò mò giơ tay muốn chạm thử.
Sao chúng lại lơ lửng nhỉ?
Đống gạch đá đang lơ lửng sẽ không rơi xuống chỉ vì một cái chạm. Nhưng Nguyên Dục Tuyết luôn rất cẩn thận. Dù sao đó cũng là gạch vụn thô ráp, cốt thép trong xi măng còn hở ra sắc lẻm, có những miếng kim loại còn được uốn dạng móc câu, không cẩn thận chạm vào sẽ chảy máu, có khi còn phải đi tiêm uốn ván.
Anh trai như mọc mắt sau lưng, rõ ràng em đã rất nhẹ nhàng, vẫn bị phát hiện, thản nhiên đè tay em lại.
Bé gái tưởng là vô tình, vì có nhìn thấy thì phản ứng cũng đâu thể nhanh như vậy được, chắc là vô tình vỗ tay em thôi. Thế là rất có tinh thần hiếu học, tiếp tục giơ tay lên.
Nguyên Dục Tuyết lại rất lạnh lùng, tay em mới giơ lên chắc được vài centimet đã bị cậu lưu loát nhấn xuống: "."
Bé gái cuối cùng cũng hiểu, ghé vào vai Nguyên Dục Tuyết. Em rất nghe lời, anh trai không cho làm gì thì em sẽ không làm nữa, ngoan ngoãn không quậy phá để Nguyên Dục Tuyết bế mình ra khỏi nơi nguy hiểm ---
Xác quái vật chặn ở lối ra không có tác dụng ngăn cản, Nguyên Dục Tuyết nhón chân nhảy lên, trượt xuống, cứ thế đi ra ngoài, đế giày cũng không dính một giọt máu.
Động tác nhanh nhẹn là một chuyện, những hành động trước đó của Nguyên Dục Tuyết đã cho thấy thân thủ của cậu cực tốt, nhưng lần này còn bế theo một đứa trẻ, độ khó hiển nhiên nâng lên tầm cao mới. Cô bé mở to mắt, sau đó gió lướt qua cay cay làm em vô thức nhắm lại, không thấy chóng mặt hay đau đầu, mở mắt ra đã ở bên ngoài, bình an chạm đất.
Thật thần kỳ.
Trải nghiệm kì diệu này là lần đầu tiên... Và chắc cũng là lần duy nhất.
Ngay khi họ ra khỏi tòa nhà, dù không nghe được tiếng, nhưng trực giác cô bé rất nhạy bén, vô thức quay đầu nhìn ---
Không thể nói là bao la hùng vĩ, nhưng cảnh tượng quả thật rất chấn động. Tòa nhà ngay giây đó đổ xuống ầm ầm, hỗn hợp đá gạch bê tông đang lơ lửng cũng tập thể rơi xuống, cảm giác như mặt đất cũng rung rung, hoàn toàn chôn vùi con quái vật kia.
Khe khẽ rùng mình, em xoay đầu, nhích lại gần Nguyên Dục Tuyết hơn.
Mái tóc đen rủ xuống trên vai, cậu vốn không buộc chặt tóc, một ít đã tuột ra. Phần tóc đó suôn mềm óng ả như tơ lụa, còn thấm đẫm cái lạnh kì lạ. Cô bé vô thức tóm lấy nó, nỗi khủng hoảng vô cớ trong lòng cũng lắng xuống.
Nguyên Dục Tuyết bị túm tóc: "..."
... Được rồi.

516. Phó Bản Ngàn Người (101)
Edit: Ry

Cả đường Nguyên Dục Tuyết cứ muốn nói lại thôi, cuối cùng chẳng nói được gì.

Cậu di chuyển rất nhanh, bế theo một đứa trẻ cũng vẫn thoăn thoắt. Bé con ngơ ngác tóm tóc Nguyên Dục Tuyết, không biết anh trai muốn đưa mình đi đâu ---

Thảm họa đã bùng nổ, trừ nơi ẩn núp ra, bên ngoài không có chỗ nào là an toàn.

Khu vực này vốn chỉ có con giun quái vật kia, nhưng có thể là do trước đó chiến đấu gây động tĩnh quá lớn, hấp dẫn quái vật của các khu khác tới. Hoặc cũng có thể là do Nguyên Dục Tuyết xui xẻo. Họ chưa đi được bao xa đã phát hiện một con quái vật dị dạng đang tiếp cận.

Hình thể của nó không to như con giun ban nãy, phải tới khá gần mới thấy được.

Nó trông xấu xí hơn nhiều, khá giống người, nhưng dị hợm hơn gấp trăm lần. 9 đầu 9 tay, chân thì chỉ có 2 cái. Da của nó có màu xanh như da cóc, còn nổi mấy cục u nhung nhúc. Mỗi cái đầu sở hữu một khuôn mặt, nhưng ngũ quan đều to bất thường, dặt dẹo nhét chung một chỗ, nếu mà nhìn qua thì như ông chú nào nhà hàng xóm.

Những khuôn mặt tương đối bình thường, kết hợp với cơ thể dị dạng đáng sợ, càng tăng mạnh hiệu ứng Uncanny Valley làm người ta rùng rợn.

Từ xa nó đã phát hiện tung tích của Nguyên Dục Tuyết, đứng im tại chỗ ---

Cô bé kia cũng phát hiện.

Với tư thế hiện tại, nếu không quay đầu lại thì Nguyên Dục Tuyết sẽ không nhìn thấy con quái vật.

Cậu như thể không biết sự tồn tại của nó, tiếp tục hành trình của mình, không hề có dấu hiệu tăng tốc, bình thản như không.

Cô bé kia quá lo lắng, tưởng anh trai không biết, sợ cậu bị đánh lén, căng thẳng giật tóc cậu.

Nguyên Dục Tuyết: "..."

Phát hiện mình dùng hơi nhiều sức, em luống cuống thả tay ra, lại vẫn muốn nhắc nhở Nguyên Dục Tuyết, há miệng thử phát ra âm thanh... Vẫn không thể vượt qua được chướng ngại tâm lý của mình, miệng há nhưng cổ họng lại tắc nghẹn, mãi không phát ra được tiếng.

Con quái vật phát hiện ra bọn họ, không đứng bằng hai chân nữa mà đột nhiên nằm xuống.

9 cánh tay của nó vững vàng cắm xuống đất, sau đó hối hả bò về phía Nguyên Dục Tuyết ---

Nói là bò nhưng tốc độ nhanh tới khó tin, nhoáng cái đã chỉ còn cái bóng. Cách thức di chuyển dị hợm nhưng hiệu suất đúng là rất cao, lao thẳng về phía bọn họ.

Cô bé cũng nhìn thấy trên khuôn mặt với ngũ quan bình thường kia có nụ cười man rợ --- Khóe miệng nó nhếch cao, sắp song song với sống mũi, làm em liên tưởng tới chú hề trong công viên trò chơi.

Nó giống như đang... Cười với em.

Kết hợp với động tác bò vặn vẹo, càng ngày càng tới gần cả hai, lực chấn động đúng là không tầm thường.

Khoảng cách bị rút ngắn cực nhanh, giống giọt nước nhỏ bị bốc hơi dưới cái nắng gắt.

Con ngươi em vô thức nở to, cuối cùng cũng khàn khàn kêu được một tiếng ---

"A!"

Em không ý thức được mình vừa kêu thành tiếng, ngón tay run rẩy bấu chặt áo thiếu niên, hoảng loạn muốn nhắc nhở.

Chạy mau...

Nguyên Dục Tuyết cuối cùng cũng ý thức được.

Cậu đứng lại.

... Không phải là tới giờ cậu mới trì độn phát hiện ra con quái vật kia. Thực tế từ lúc nó còn cách bọn họ rất xa, từ lúc nó còn chưa phát hiện ra họ, Nguyên Dục Tuyết đã xác định được vị trí của nó. Cậu còn xác định được mấy con quái khác cũng ở tương đối gần đây nữa.

Chẳng qua là cậu cho rằng không cần thiết phải xử lý nó. Loại quái vật cấp thấp này có quá nhiều, chúng cũng không quá mạnh, nên cậu vốn chẳng để trong lòng.

Nếu nhất định phải quy đổi thì...

Nó không đáng cho cậu lãng phí năng lượng.

Cái Nguyên Dục Tuyết ý thức được hiện giờ là, dù bản thân cậu thấy không cần phải xử lý, nhưng con quái vật đó đã khiến đứa trẻ sợ, có thể sẽ gây chấn thương tâm lý.

Cậu dừng bước, hơi xoay người lại. Làm vậy khiến cậu đối diện với quái vật, còn tầm nhìn của bé gái thì chuyển đi chỗ khác.

Cảm nhận được cơn run của đứa trẻ trong lồng ngực, Nguyên Dục Tuyết giơ tay nhẹ nhàng vỗ lưng cho em.

Cũng thật kì diệu, rõ ràng bị dọa cho run bần bật, Nguyên Dục Tuyết mới vỗ một cái, em đã ngừng run, nhưng vẫn không dám quay lại, càng vùi đầu vào vai cậu, nước mắt rưng rưng.

Nguyên Dục Tuyết tính toán khoảng cách.

Phương pháp tối ưu (tiết kiệm nhất) tất nhiên là dùng Phá Hồng Mông chém nó. Nhưng mà cậu đang bế trẻ con.

Tình huống này, đặt cô bé ra một góc cũng không tiện. Cậu có thể cho cô bé một cái lá chắn, đảm bảo an toàn tuyệt đối, nhưng với đứa trẻ tâm lý còn non nớt, chưa biết chừng làm vậy sẽ khiến con bé hiểu lầm mình bị vứt bỏ.

Mà bế theo thì lại không tiện dùng Phá Hồng Mông cận chiến... Cũng không phải là không thể. Dù có phải vác vật nặng mấy ngàn cân thì thân thủ của cậu cũng sẽ không chậm lại một giây, quái vật sẽ không thể chạm vào cậu, càng không thể chạm được vào đứa nhỏ. Chiến đấu sẽ không mất một sợi tóc, ảnh hướng trái chiều không nhiều.

Nhưng lỡ con bé mở mắt giữa chừng, phát hiện mình kề mặt với quái vật, thì dù có không tiếp xúc cũng đủ sợ mất mật.

Nguyên Dục Tuyết đắn đo, nhìn quái vật đang hối hả bò tới, khẽ thở dài.

... Hơi lãng phí, nhưng đành vậy.

Ngón tay đặt trên Phá Hồng Mông dời đi, khẽ vung vẩy như vẽ gì đó trong không khí.

Sau đó từ đầu ngón tay bắn ra một ngọn lửa màu xanh.

Tác giả có lời muốn nói:

Quái vật: Làm gì không làm, nhưng đâm đầu vào cái chết thì siêu tích cực.

----------------------------------------------

Làm gì không làm nhưng bôi chữ thì siêu tích cực... Nói chung là tui hết đát rùi nên từ giờ tới hết truyện là kiểu beta rà lỗi chính tả thôi nhé ~ Câu từ trúc trắc gì phiên phiến đi...

517. Phó Bản Ngàn Người (102)
Edit: Ry

Ngọn lửa xanh có màu như nước biển bên dưới lớp băng ở Nam cực, cũng giống một viên đá quý màu lam thăm thẳm. Ánh sáng lập lòe nhảy trên đầu ngón tay, nhiễm chút mập mờ ảo mộng, và đúng là cũng chỉ có thể dùng từ "ảo mộng" để hình dung ngọn lửa này.

Bề ngoài mỹ lệ vô hại của nó thật khó khiến người ta cảnh giác, tưởng nó chỉ là thứ đồ trang trí.

Con quái vật đang hăm hở bò tới muốn ăn thịt con người cũng không hề kiêng kị ----

Tốc độ bò không hề giảm, cánh tay cắm vào đất vì hành vi lao về phía trước bị vặn thành góc độ dị dạng. Ban đầu còn giống bò, về sau chỉ như cục thịt lăn lông lốc.

Khi chỉ còn cách Nguyên Dục Tuyết một đoạn, cái mặt của nó đã hoàn toàn bóp méo. Miệng toác ra cực lớn, khoang miệng đen ngòm, nước dãi chảy tứ tung, nhỏ đầy xuống đất, ăn mòn mặt đường. Con ngươi nó đỏ lừ, gồ lên thành dạng chóp, gắt gao nhìn chằm chằm hai anh em.

Hai mắt nó vươn dài ra như mắt ốc sên, thiếu chút nữa thôi sẽ chạm được vào Nguyên Dục Tuyết --- Lam Diễm rời khỏi ngón tay thiếu niên.

Đốm sáng màu xanh ấy như chú đom đóm xinh đẹp, như sao băng xẹt qua trời đêm, để lại một cái đuôi hoàn mỹ, đánh vào con quái vật đang lao thẳng tới.

Nó không màng đốm lửa nhỏ nhoi ấy, không cho rằng đốm sáng kia có thể tạo thành uy hiếp với mình. Nó thậm chí còn không cần há miệng để nuốt, kệ cho đốm lửa va vào cơ thể, nghĩ rằng nó sẽ tự động tiêu tan sau cú va chạm.

Nhưng khi Lam Diễm va chạm với cơ thể kiên cố nặng nề kia, giống như là Noctiluca Scintillans* dưới biển bị đánh thức, màu lam thuần túy nháy mắt mở rộng như ngọn sóng, cuốn lên ngàn trượng vạn tầng.

*Hay Noctiluca scintillans đỏ, một loài tảo giáp có khả năng phát ra ánh sáng màu xanh lam, đồng thời nó cũng xả ra chất độc đe dọa môi trường và những sinh vật biển khác. Con này cũng là thủ phạm gây ra thủy triều đỏ khi mà mật độ của chúng nó quá cao. Nhà ai nuôi tôm thì chắc biết con này vì nó hay xuất hiện ở những vùng nước có dinh dưỡng cao (do nó ăn phù du).

Ngọn lửa xanh bùng lên, chớp mắt đã bao trọn quái vật, cháy nhiệt liệt tựa ngàn hoa nở rộ ---

Quái vật tưởng sẽ hét lên thê thảm, nhưng thực tế tiếng hét bị phong tỏa trong ngọn lửa, không tiết lộ chút nào.

Bị Lam Diễm đốt, dù có là quái vật mình đồng giáp sắt thì cũng thành một nắm tro... Bọn quái vật này đáng sợ nhưng lại không hoàn toàn tính là vật âm tà, chứ ma quỷ gì đó sẽ còn bị đốt cháy nhanh hơn.

Ánh lửa xanh xanh chiếu lên người Nguyên Dục Tuyết, càng khiến nước da như tuyết tan thêm trắng lạnh. Cậu vô cảm chứng kiến mọi thứ.

Ánh xanh len lỏi lên cánh tay bé gái. Em thấy vệt xanh mờ ảo trên tay mình, nỗi sợ lắng xuống, lại tò mò, dè dặt quay đầu, liếc nhanh một cái ---

Quái vật bị ngọn lửa nuốt chửng nên em không thấy được bóng dáng vặn vẹo của nó, chỉ có từng tầng sắc xanh, tựa một biển hoa khổng lồ. Có gió thổi qua, "biển hoa" rì rào rung động, tỏa hương thơm ngát.

Ngọn lửa chói sáng ấy nhanh chóng lụi tàn, không còn vật thể cần đốt, nó trở lại trạng thái nhỏ bé bập bùng, rồi biến mất.

Dọn dẹp xong chướng ngại vật, Nguyên Dục Tuyết tiếp tục bế cô bé đi về phía trước.

Bé gái ôm cổ Nguyên Dục Tuyết, liên tục nhìn về nơi ban nãy có Lam Diễm. Cô bé rất hiếu kì, chớp đôi mắt lúng liếng, hưng phấn khoa tay, cố gắng miêu tả ---

Em chưa từng có ham muốn biểu đạt như bây giờ.

Hoa màu xanh!

Cô bé nghĩ.

Cảnh vừa rồi không mang lại bóng ma tâm lý cho bé gái, mà còn giúp em tạm thời quên đi con quái vật xấu xí. Trẻ con là vậy đấy, dễ sợ mà cũng dễ quên.

Nguyên Dục Tuyết không đưa cô bé về thẳng nơi ẩn núp, cậu vẫn còn vài mục tiêu cần xử lý ở khu vực này, gặp phải cô bé chỉ là tình cờ.

Trên con đường lớn cách họ không xa có một cái xe buýt hai tầng.

Nguyên Dục Tuyết bế em lên xe.

Người đang nhàm chán ngồi ở ghế lái là một thanh niên nhuộm quá đầu tím lè, bấm khuyên môi khuyên tai, trông rõ là phản nghịch. Cậu ta thuộc kiểu trai đẹp tỏa nắng, vừa thấy Nguyên Dục Tuyết mắt đã sáng lên, cong cong tủm tỉm, toét miệng khoe nụ cười tỏa nắng, răng trắng đến chói mắt.

"Đại lão, anh về rồi!!"

Thanh niên gọi Nguyên Dục Tuyết "đại lão", là một người chơi.

Hơn nữa trong nhóm người chơi, cậu ta còn thuộc hàng top, thường chỉ có người khác gọi cậu ta bằng đại lão.

Nhưng tên này gọi "đại lão" rất trôi chảy không ngượng mồm... Người chơi nắm bắt được thông tin làm gì có ai không biết Nguyên Dục Tuyết, có hợp tác hay không là một chuyện, nhưng không biết về cậu thì đảm bảo thực lực xếp hạng bét.

Thanh niên nọ tự xưng là Tiểu Tử, xem như có tố chất tốt nhất đám, nếu không đã không đảm nhiệm công tác này. Hầu hết người chơi ở lại điểm trú ẩn để duy trì trật tự, cậu ta lại xung phong đảm nhiệm "công việc bên ngoài". Chạy quanh thành phố đầy quái vật, đưa những con người xui xẻo bị thất lạc ở bên ngoài vào khu trú ẩn.

Nhiệm vụ này rất nguy hiểm, sẽ không chỉ đối mặt với một hai con quái vật.

Không có khoan kim cương tất nhiên không dám sửa đồ sứ*. Tiểu Tử tự tin với thực lực của mình, đảm bảo sẽ nguyên vẹn trở về, bảo vệ được những người khác nên mới chủ động ra trận, hợp tác với Nguyên Dục Tuyết.

*Ngày xưa ở bên Trung thì đồ sứ rất đắt, kiểu nhà giàu quý tộc quan lại mới dùng, nên khi bát đĩa vỡ mẻ sẽ được mang cho thợ hàn đồ sứ hàn lại. Những người thợ này phải dùng một loại mũi khoan rất cứng gọi là khoan kim cương để sửa. Ngày nay thì nó đã trở thành một kiểu văn hóa phi vật thể.

Thấy Nguyên Dục Tuyết bế về một đứa nhỏ, cậu ta tò mò trông sang: "Trẻ con à? Bị thương hay là sợ quá?"

Trước đó có vài người cũng được Nguyên Dục Tuyết mang về, nhưng không ai có "vinh hạnh" này. Tiểu Tử chăm chú nhìn cô bé, hiện rõ vẻ hâm mộ.

"Không bị thương." Nguyên Dục Tuyết trả lời ngắn gọn.

"Ơ thế à."

Không bị thương mà còn được Nguyên Dục Tuyết bế, công nhận trẻ con là nhất... Tiểu Tử nhìn cô bé, lại càng hâm mộ.

Nguyên Dục Tuyết: "..."

Trên xe có rất nhiều người, vài người là được Nguyên Dục Tuyết mang về, nhưng phần lớn là được Tiểu Từ vớt ra từ các địa điểm khác nhau. Những người này đa số đi một mình, không biết nguyên nhân gì, lại không chạy tới nơi trú ẩn.

Có vẻ như là bị quái vật dọa cho một trận, sắc mặt họ đều không mấy tốt đẹp, trắng bệch xanh xao không còn giọt máu. Rất nhiều người lộ rõ vẻ sợ hãi, thần kinh căng cứng tựa người vào ghế, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Rèm trên xe đều được kéo kín, che khuất cảnh sắc bên ngoài, trong xe cũng tối mờ mờ. Che chắn tầm mắt giúp không gian trở nên kín đáo, khiến người ở trong thấy an toàn hơn. Cũng không biết mấy người này bị cái gì, sợ tới như vậy rồi mà chốc chốc vẫn phải vén màn xe lên nhìn ra ngoài. Có thể là muốn quan sát xem có quái vật tới gần không, còn kịp nhắc tài xế lái xe đi.

Tóm lại ai được cứu về cái xe này đều có chấn thương tâm lý.

Sau khi Nguyên Dục Tuyết xuất hiện, ánh mắt của họ cũng chuyển từ cửa sổ về cậu.

Vài người được Nguyên Dục Tuyết cứu biết rõ thực lực của cậu, thấy thiếu niên xinh đẹp đi tới, tập thể thở phào... Cậu thật sự rất mang lại cảm giác yên tâm.

Những người còn lại không biết Nguyên Dục Tuyết, nhìn cậu hoàn toàn là bởi ngoại hình xuất sắc kia. Thiếu niên vừa lên xe, nước da trắng tới nỗi như tỏa sáng thật quá gây chú ý, ai cũng không thể dời mắt khỏi vẻ đẹp như tượng tạc ấy.

Nhưng nhìn thì nhìn, không ai dám tiến tới nói chuyện... Dù sao lúc này cũng không phù hợp để bắt chuyện.

Nguyên Dục Tuyết đi một mạch tới hàng cuối cùng.

Không biết sao mà mấy hàng đầu đều kín chỗ, nhưng càng về sau càng thưa, mấy hàng cuối gần như chẳng có ai ngồi. À không, hàng cuối cùng có một người đang ngồi.

Người đàn ông cao lớn lạnh lùng ngồi ở chính giữa hàng ghế cuối. Hắn ngồi thẳng, tay khoanh lại, không gian trong xe đúng là hơi chật chội với hắn, buộc đôi chân dài phải duỗi ra, đầy khí thế.

Và rất u ám.

Không cần tới Nguyên Dục Tuyết, ai cũng nhìn ra được tâm trạng Giới Chu Diễn lúc này không được tốt... Bản năng sinh tồn vẫn phải có chứ.

Nguyên Dục Tuyết nghĩ người trong xe trông căng thẳng như vậy có khi không phải là vì sợ quái vật bên ngoài... Mà là sợ Giới Chu Diễn trong xe. Thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ không phải là để đề phòng quái vật đột nhiên tấn công, mà là chuẩn bị sẵn sàng để có thể nhảy ra bất cứ lúc nào...?

... Hợp lý đấy chứ.

Nhất là với sắc mặt Giới Chu Diễn lúc này.

Giây phút đầu tiên Nguyên Dục Tuyết đặt chân lên xe, Giới Chu Diễn đã biết. Nếu là bình thường, có khi cậu còn cách một quãng xa hắn đã chạy ra đón, bây giờ lại ngồi lù lù trên ghế.
518. Phó Bản Ngàn Người (103)
Edit: Ry

Giới Chu Diễn lạnh lùng với tất cả, không coi ai ra gì, nhưng thái độ với Nguyên Dục Tuyết luôn trái ngược, có thể nói là siêu ân cần.

Giờ khác thường thế này, thấy Nguyên Dục Tuyết mà vẫn ngồi im.

Thiếu niên đi thẳng tới cuối xe, không một ai ngăn cản, cậu cũng không nhìn họ, thuận lợi tới trước mặt Giới Chu Diễn.

"..."

Thiếu niên tóc đen da trắng ôm một bé gái đang run bần bật, đứng trước mặt người đàn ông bệ vệ. Ai cũng sẽ cảm thấy cậu là bên yếu thế, cần được bảo vệ.

Nguyên Dục Tuyết nghiêng đầu, mái tóc mềm trượt xuống khỏi vai. Kể cả với khẩu trang che quá nửa mặt thì vẫn nhìn ra được chút buồn rầu toát ra... Một lần mày khẽ nhíu cũng khiến người nhìn thẫn thờ ---

Ai lại tâm địa sắt đá đến độ để người đẹp làm vẻ mặt như vậy chứ!

Giới Chu Diễn không nằm trong hàng ngũ đó.

Hay đúng hơn là hễ đứng trước Nguyên Dục Tuyết, hắn khó có thể duy trì sự lạnh lùng trong bản tính của mình, đã bắt đầu đứng ngồi không yên.

Có điều sự bồn chồn của Giới Chu Diễn không được thể hiện rõ. Trong mắt người khác thì gã đàn ông máu lạnh kia chỉ hơi ngả người ra ghế, đôi mắt đen kịt thăm thẳm như thể bên trong là vực sâu vô tận, thong thả chờ đợi điều gì.

Phần bắp lưng hơi cứng, đôi chân đang duỗi cũng vươn thẳng hơn, khóe môi nhếch lên. Đừng bảo là "bất an", hắn trông giống người cảnh giác cao độ, chực chờ công kích.

Người ngoài nhìn mà toát mồ hôi, những cái nhìn sợ hãi dần hóa thành bất bình, khinh bỉ --- Chuyện quái gì vậy hả! Người như Nguyên Dục Tuyết mà hắn cũng dám ra tay?

Sự thay đổi về khí thế không phải là ảo giác vô cớ của họ, cô bé đang được Nguyên Dục Tuyết bế cũng "a" một tiếng, vội vàng vùi đầu vào vai cậu... Lúc thấy mấy con quái vật kia cô bé cũng không có phản ứng mạnh như vậy.

Bờ mi cong dài cụp lại, Nguyên Dục Tuyết nhìn Giới Chu Diễn.

Hắn cũng (không nhìn ra) bất an nhìn lại cậu.

Cuối cùng là Nguyên Dục Tuyết mở miệng trước: "Xin lỗi."

Cậu ngập ngừng, giọng nói do dự kèm theo sự buồn bã: "... Anh giận à?"

...

Giới Chu Diễn có giận. Từ khi tới thế giới này, hắn luôn ở cùng với Nguyên Dục Tuyết, hai người gần như chưa bao giờ tách nhau ra. Kể cả lúc làm nhiệm vụ thì cả hai cũng phải chung "đội cơ động".

Hắn không có hứng thú với việc cứu vớt thế giới, đừng nói tới cứu người, không giết người đã là tốt tính. Giúp đỡ cứu người đơn giản là vì hắn muốn ở bên Nguyên Dục Tuyết, và hắn thì luôn sẵn sàng thực hiện mọi mong muốn của cậu.

Nhưng hai người đi chung thì lực chiến hơi dư thừa, 1 người ra tay đã có thể giải quyết toàn bộ quái vật, người còn lại đúng nghĩa chỉ đi cùng cho có bạn.

Trước đó cứu được một người, đưa người nọ tới chỗ Tiểu Tử, vị này thấp thỏm lo âu cùng cực, dùng dằng không dám lên xe, thà tiếp tục đi theo bọn họ, bị đám quái vật kia dọa cũng không muốn chờ ở trong toa xe an toàn, cho rằng làm thế thì an toàn của bản thân còn được đảm bảo. Dù gì Nguyên Dục Tuyết và Giới Chu Diễn đã chứng minh thực lực của mình, Tiểu Tử thì chưa!

Vị kia nhìn Tiểu Tử đeo khuyên tai khuyên môi, còn nhuộm quả đầu tím chói, cảm giác như gặp thằng cháu cấp 3 ăn chơi đú đởn của mình. Tiểu Tử toét miệng cười với anh ta, rất sáng sủa, vị kia lại chỉ thấy trước mắt tối sầm.

Quá không đáng tin!!

Anh ta chết sống đòi đi theo đám Nguyên Dục Tuyết.

Phản ứng kịch liệt của anh ta lại khiến Nguyên Dục Tuyết suy nghĩ... Cậu không muốn mang theo người này, anh ta không theo kịp tốc độ của họ.

Cậu nghĩ có lẽ một trong hai người, cậu hoặc Giới Chu Diễn, ở lại sẽ phù hợp hơn.

Chính xác hơn là Giới Chu Diễn ở lại sẽ phù hợp hơn, Nguyên Dục Tuyết quen làm nhiệm vụ một mình rồi.

Chuyện này không liên quan gì tới việc có tin năng lực của Tiểu Tử hay không, với cậu mà nói thì đảm bảo an toàn tính mạng cho người dân mới là quan trọng nhất. Bản thân cậu không cần giúp đỡ hay bảo vệ.

Mà với thực lực của Giới Chu Diễn, hắn ở lại là tốt nhất. Có hắn ở đây, dân chúng không lo gì hết.

Nên sau một hồi đắn đo, Nguyên Dục Tuyết đề nghị hai người tách ra hành động.

... Giới Chu Diễn tất nhiên không đồng ý.

Nhưng đây là yêu cầu của Nguyên Dục Tuyết.

Thiếu niên hiếm khi đưa ra yêu cầu với hắn, và lần nào hắn cũng khó lòng từ chối... Lần này hắn im lặng rất rất lâu, mãi mới đồng ý.

Tiểu Tử biết Giới Chu Diễn ở lại là để giúp mình.

Thật ra cậu ta hơi sợ Giới Chu Diễn (có ai mà không sợ), nhưng thấy hắn là một người chơi có thực lực rất mạnh, hai người thì phân công hợp tác cũng dễ hơn, thế là nhe răng cười với người ta... Tất nhiên Giới Chu Diễn chẳng buồn đáp lại, lạnh lùng đi qua.

Tiểu Tử không biết là mình suýt thì mất việc. Có Giới Chu Diễn che chở, những người này sẽ còn an toàn hơn cả dân chúng ở trong khu vực ẩn núp. Đứng trước Giới Chu Diễn, Tiểu Tử cũng chỉ như đám công dân kia, thực lực như nhau, hắn không coi sự tồn tại của cậu ta là giúp đỡ.

Đáng lẽ là phải cho Tiểu Tử dẹp đường về phủ, về khu ẩn núp hỗ trợ quản lý dân chúng còn được việc hơn là ở đây. Chẳng qua vấn đề là...

... Giới Chu Diễn không biết lái xe buýt.

Thế là chức năng quan trọng nhất của Tiểu Tử là tài xế. Mà Tiểu Tử còn chẳng hề hay biết, tự giác nhận trọng trách, rất cẩn thận lái xe.

Lúc này cậu ta ngồi ở buồng lái, tai dỏng lên nghe ngóng --- Không phải là để nghe động tĩnh của quái vật, mà là hóng hớt chuyện ở ghế cuối.

... Chắc không đánh nhau đâu nhỉ?

Cậu ta cũng biết Giới Chu Diễn không vui.

Nguyên Dục Tuyết nói khá nhỏ, cách xa một chút là không nghe rõ, cơ mà tai mắt của người chơi là vượt xa người thường, huống hồ Tiểu Tử còn là dân hàng đầu.

Cậu ta cảm thấy Giới Chu Diễn trông dữ, tính tình cũng không tốt lắm. Tạm bỏ qua mấy cái này thì vấn đề lớn nhất là hắn ta quá mạnh, tổng hợp lại không khác gì hung khí nhân gian, lực sát thương nhân ba nhân bốn.

Tiểu Tử nhấp nhổm không yên, lo lắng... Giới Chu Diễn sẽ không ra tay với Nguyên Dục Tuyết chứ?

Bây giờ cũng không có gì, xung quanh không có quái vật, càng không có cảnh sát giao thông phạt cậu ta tội dừng xe giữa đường. Tiểu Tử dứt khoát đỗ lại, sau đó đứng dậy chạy ra ghế sau, nụ cười đã tắt, cẩn thận nghĩ xem lát nữa mình nên mở lời như thế nào để ngăn cản Giới Chu Diễn... Không cản được thì cũng phải giúp Nguyên Dục Tuyết một chút, không thể để cậu ấy bị thua thiệt.

Đừng coi thường thanh niên tỏa nắng này, ra tay thì cũng ác không thua ai hết.

Chưa kịp nghĩ ra đối sách, Tiểu Tử dỏng tai, nghe được người đàn ông nói.

Hắn ---

"...?"

Tiểu Tử chưa có cơ hội nói chuyện với Giới Chu Diễn, hắn lạnh lùng như thế... Bảo lạnh lùng còn là hàm súc, nói toẹt ra là không coi ai ra gì, thấy cậu ta thì như thấy không khí. Ba câu hắn từng nói cũng là nói với Nguyên Dục Tuyết, cậu tiện thể nghe được.

Nhưng giọng điệu của Giới Chu Diễn lúc này là chưa từng có... Hơi ấm ức, không đáng sợ chút nào, còn dịu dàng nữa.

Nhưng Giới Chu Diễn mà dịu dàng á, nghe thôi đã thấy rợn người.

"... Anh không giận em." Giới Chu Diễn nói.

Không phải không giận, mà là không giận em.

Hắn giận chính mình.

Cơ thể Giới Chu Diễn căng lên, sắc mặt lạnh như băng. Quan sát thật kĩ sẽ thấy bộ mặt băng giá đó không hề đáng sợ, mà khiến người ta nhận ra hắn đang căng thẳng, lo lắng.

Giới Chu Diễn mím chặt môi, người ta nói mắt phượng môi mỏng là bạc tình, hắn cũng có những đặc điểm ấy thế nên mới trông xa cách. Nhưng giọng điệu sa sút của hắn lại làm tan đi cảm giác đó, khiến người nghe cảm thấy hắn không lạnh lùng u ám, chỉ là hơi tự kỉ thôi: "Chỉ là anh thấy mình, vô dụng."

Giới Chu Diễn nghĩ vậy.

Những lời hắn nói ra cũng là nghĩa trên mặt chữ ---

Không thể ở bên bảo vệ Nguyên Dục Tuyết, khác gì với thứ vô dụng đâu?

Hắn tồn tại là vì Nguyên Dục Tuyết.

Tiểu Tử vừa tới gần nghe được câu này, suýt không giữ được bình tĩnh, cố lắm mới không quỳ xuống tại chỗ.

"..."

Từ từ, mấy thánh bây giờ đều khiêm nhường vậy sao?

Ông mà vô dụng thì tôi là gì, rác hả.

Mà Nguyên Dục Tuyết nghe vậy cũng khó hiểu.

Cậu không biết sao Giới Chu Diễn lại có ý nghĩ như vậy... Cậu thấy hắn rất tốt, ai cũng có thể lo lắng tự ti chuyện này, chỉ có Giới Chu Diễn là không nên.

Tâm tính cậu thẳng thắn, chỉ biết đánh bóng trực diện, vòng vèo quá phức tạp. Tình cảm tinh tế của con người vẫn là thức quá khó để cậu có thể thực tiễn, thiếu niên dứt khoát nói: "Anh không vô dụng."

"Anh rất tốt."

Cậu nhìn hắn, giọng điệu điệu, nghe không giống đang khen mà chỉ như một lời bâng quơ, vô tình đề cập: "Không có anh ở đây, em sẽ lo lắng."

Tiểu Tử rất mạnh, nhưng mà so với Nguyên Dục Tuyết thì không đáng là bao. Đối mặt với quái vật vẫn sẽ có nguy hiểm nhất định.

Những người cậu muốn bảo vệ bao gồm cả người chơi, nên cậu cần phải quy hoạch thật chính xác tuyến đường, đồng thời mở rộng phạm vi dò xét tới mức luôn có thể bao quát vị trí của đám Tiểu Tử, nếu có nguy hiểm thì phải khẩn cấp quay lại. Chưa tính tới năng lượng tiêu hao, loại phương án này không thể đảm bảo an toàn tuyệt đối.

Nhưng có Giới Chu Diễn, thì đó là tuyệt đối.

Hắn là người duy nhất trên thế giới này Nguyên Dục Tuyết tin tưởng đến vậy. Dù là nhờ thực lực hay nhờ những chi tiết, tình cảm nhỏ bé chưa từng phát hiện kia.

Nguyên Dục Tuyết luôn rất thẳng thắn với những lời không dễ nói ra này.

"Em rất cần anh." Cậu bình thản nói, không hề biết mình đang khiến cảm xúc của Giới Chu Diễn dao động mãnh liệt như thế nào ---

"Không có anh, em sẽ rất khó xử."

Chỉ riêng năng lượng tiêu hao thôi đã...

Nguyên Dục Tuyết thầm nhẩm tính.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Tử: Tui không nên ở trong xe, tui nên ở gầm xe (nhưng lái xe trước đã)

519. Phó Bản Ngàn Người (104)
Edit: Ry

Không cần biết Giới Chu Diễn có nghe lọt hay không, Tiểu Tử cảm giác mình sắp bay lên rồi... Ai có thể chống cự được tâm sự ngay thẳng này của Nguyên Dục Tuyết, chống sự lại sự thiên vị và tin tưởng không hề che giấu này đây?

Khiếm khuyết duy nhất chắc là không phải nói với mình, Tiểu Tử thầm bổ sung.

Những lời bộc trực đó khiến Tiểu Tử rung động, còn với Giới Chu Diễn là... Đâm thẳng vào tim.

Bản tính hắn là lạnh lùng âm u, khó gần xa xách. Hôm nay vì phải tách khỏi Nguyên Dục Tuyết mà càng thêm chán chường tàn bạo, nguy hiểm hơn cả quái vật. Người trên xe toàn sợ hắn chứ có sợ quái vật đâu.

Nhưng một người đàn ông nguy hiểm như vậy, nghe những lời chân thành của Nguyên Dục Tuyết, khí chất lại thay đổi theo cách rất vi diệu.

Giới Chu Diễn ngẩn ra, sau đó cúi đầu.

Vành tai dần hiện lên màu đỏ, đỏ rực.

Tiểu Tử chứng kiến kiểu: "...?"

Khí chất của hắn cũng mềm mại hơn chút, có vẻ bẽn lẽn thẹn thùng. Trước đó là u ám chán chường, chỉ muốn xa lánh tất cả, giờ lại như ngày cuối đông, có sức sống, bớt đáng sợ hơn hẳn. Thậm chí nhanh chóng phát triển tới độ dính ngấy, chốc chốc lại liếc Nguyên Dục Tuyết một cái, thầm nhích người lại gần cậu, tưởng sẽ phải dính lấy cậu dụi lấy dụi để thì mới toại nguyện...

Tiểu Tử càng: "??"

Đại lão ơi, không thì anh đứng lên dán lấy Nguyên Dục Tuyết luôn đi?

Thấy không khí đã trở nên tốt đẹp, Nguyên Dục Tuyết bắt đầu suy tính... Cậu rất biết ơn Giới Chu Diễn, anh ấy luôn nhất quán săn sóc, cẩn thận, còn dịu dàng như vậy, chưa bao giờ từ chối yêu cầu của cậu, đúng là một người tốt (mọi người: ...). Nhưng giờ cậu lại phải làm phiền anh ấy.

"Giới Chu Diễn." Nguyên Dục Tuyết gọi, ngập ngừng nói: "Còn chuyện này, em cần phải ra ngoài tiếp, nhờ anh..."

Cậu trở lại là để mang đứa trẻ lên xe, không định ở lại thêm. Không biết là Giới Chu Diễn không nghĩ ra Nguyên Dục Tuyết sẽ còn phải đi tiếp, hay là cố tình bỏ quên chuyện này, thấy cậu nói vậy, ánh mắt hắn trở nên ảm đạm.

"Được." Nhưng hắn vẫn đồng ý, thậm chí Nguyên Dục Tuyết chưa nói xong đã nhận lời.

Sao mà từ chối được đây?

Vừa rồi Nguyên Dục Tuyết đã nói, em ấy, em ấy rất cần mình... Nếu không có mình hỗ trợ, em ấy sẽ rất khó xử.

Giới Chu Diễn hí hửng nghĩ.

Hành vi này cũng giúp Nguyên Dục Tuyết nhiều, cậu im lặng vài giây, ánh mắt trở nên ôn hòa: "Cảm ơn anh."

"Tình trạng của cô bé này hơi đặc biệt, phiền anh để ý em ấy."

Nguyên Dục Tuyết vừa nói vừa đặt bé gái xuống cái ghế bên cạnh Giới Chu Diễn.

Cô bé vẫn còn đang túm chặt tóc cậu, bám lấy Nguyên Dục Tuyết. Mặc dù ban đầu có hơi xấu hổ, nhưng cái này giống như bản năng của con non, em biết Nguyên Dục Tuyết là người có thể tin tưởng. Khi thấy bất an, thấy nguy hiểm thì sẽ tự động tới gần sự vật làm mình yên tâm nhất.

Trước đó em nắm một lọn tóc của Nguyên Dục Tuyết, cậu chẳng có phản ứng gì. Nếu muốn, Nguyên Dục Tuyết có thể dễ dàng khiến cô bé buông tay, giống như lúc này, nhẹ nhàng bế em đặt xuống ghế, rất đơn giản.

Không có giằng co gì, bé gái còn chưa kịp có phản ứng, thứ đang nắm trong tay đột nhiên trượt ra, cơ thể cũng lơ lửng, giật mình thì đã ngồi ở ghế.

Em hoảng hốt nhìn sang người đàn ông đáng sợ bên cạnh: "..."

Giới Chu Diễn cũng cúi đầu nhìn nhóc con này: "..."

Tiểu Tử: "..."

Gì vậy?

Tội con bé quá!

Cậu ta cũng hoảng, cảm tưởng một giây sau Giới Chu Diễn sẽ bóp chết đứa trẻ này ---

Giới Chu Diễn không nhàm chán tới vậy. Đã là yêu cầu của Nguyên Dục Tuyết thì dù hắn không có kinh nghiệm trông trẻ, không có hứng thú gì với đứa bé này, thì cũng chỉ biết cam chịu mà nói: "Được."

Cô bé kia cứng đờ ngồi trên ghế, khúm núm đặt hai tay lên đầu gối, chân không chạm đất, đáng thương run run, tạo thành trái ngược với Giới Chu Diễn bên cạnh. Đứa nhỏ mếu máo, nhưng không khóc, đúng là một đứa bé ngoan. Có điều Tiểu Tử lại cho là con bé sợ Giới Chu Diễn quá nên mới không dám khóc.

Nguyên Dục Tuyết ra hiệu cho em, chỉ ra ngoài, biểu thị mình phải đi. Cô bé này chưa được học ngôn ngữ kí hiệu, nhưng vài cử chỉ đơn giản thì em vẫn hiểu.

Nguyên Dục Tuyết lại chỉ vào Giới Chu Diễn, rồi chỉ vào chính em, ý là: Anh trai này sẽ chăm sóc em.

Cô bé hiểu.

Lập tức hoảng loạn.

Không chỉ là sợ Giới Chu Diễn trông như ông kẹ kia... Trẻ em đơn thuần hơn người lớn nhiều. Người trưởng thành sợ Giới Chu Diễn là sợ tử vong, sợ sự tồn tại hùng mạnh họ không biết; nhưng trẻ em sợ hắn chủ yếu là vì hắn xị mặt thôi.

Nhưng cái này không phải mấu chốt, mấu chốt là em sợ bị Nguyên Dục Tuyết vứt bỏ.

Cô bé lập tức ôm tay Nguyên Dục Tuyết, đáng thương vô cùng. Ban nãy sợ cũng không khóc, giờ đã rưng rưng nước mắt.

Sốt ruột tới như vậy mà em vẫn không thể nói được một chữ --- Đầu lưỡi như dán vào cổ họng. Quá lâu không mở miệng khiến em mất khả năng phát ra tiếng, bầu không khí tĩnh lặng tới gai người.

Đừng đi, đừng bỏ em ở lại.

Giới Chu Diễn nhìn cô bé, hiếm hoi mà không bày tỏ bất mãn. Có lẽ phần nào đó trong hắn cũng có chung ý nghĩ với đứa nhỏ này nên lơ đãng dung túng cho nó.

Nguyên Dục Tuyết cúi đầu nhìn em, chớp chớp mắt.

Cậu có thể rút tay ra, thậm chí là hất em ra, sức của trẻ con chẳng có bao nhiêu... Huống hồ với Nguyên Dục Tuyết thì sức của người trưởng thành cũng là vô nghĩa.

Nhưng cậu không làm vậy, không có cảm xúc gì, xa cách xuất trần nhìn em. Một cái tay khác nhẹ nhàng giơ lên, đặt lên mái tóc tơ.

Xù xù êm ái.

Cô bé kia cảm giác như một bông tuyết mềm mại đậu trên tóc. Em ngẩn ra, lại càng rướn đầu lên, giống chú chim non lần đầu được cho ăn, sốt ruộc ngẩng đầu để lấy được nhiều tiếp xúc hơn.

Đúng lúc này, trong thế giới tĩnh lặng của em xuất hiện âm thanh.

Bé con sững sờ.

Phản ứng đầu tiên lại không phải mừng rỡ mà là mù mờ.

Trời sinh bị khiếm thính nên trong lòng em, "âm thanh" chỉ là một khái niệm mơ hồ. Thậm chí em còn không biết "âm thanh" nên như thế nào.

Tiếng hít thở có nặng có nhẹ, tiếng rèm cửa rung lách cách, tiếng động cơ xe buýt rù rù, tiếng gió lùa vào qua ống thông gió... Những âm thanh không thể nói là êm tai nhưng đầy kì diệu ấy hội tụ lại. Nó quá phức tạp, khiến cô bé choáng váng với nỗi sợ, giống đứa trẻ vừa ra đời không được bảo bọc đã bị ném vào hoang dã.

Nhưng có lẽ là bản năng, con người trời sinh có bản năng theo đuổi các loại giác quan với mọi sự vật. Ban đầu là cảnh giác dè dặt, là sợ hãi trước "âm thanh" đột nhiên xuất hiện phá vỡ thế giới tĩnh lặng của mình, sau đó em dần tò mò ---

Vì em phát hiện.

Đây là dáng vẻ ban sơ của thế giới.

Cùng lúc đó, em nghe được tiếng người.

Là giọng của anh trai. Em không biết tại sao, nhưng trong lòng tự động hiện lên ý nghĩ này, dù cho em chưa từng nghe giọng cậu.

Chất giọng thật êm ái, nó êm ái hơn bất cứ âm thanh nào, hơn tiếng hít thở, hơn tiếng rèm động --- Em không biết so sánh như vậy là sai, chủ yếu là cảm thấy nó quá êm tai.

Cô bé rõ ràng chưa từng nghe tiếng người, càng không biết hàm nghĩa những ngôn từ đó đại diện, nhưng âm thanh dường như chạy thẳng vào não bộ, giúp em mơ hồ hiểu ra... Dùng ngôn từ bày tỏ cảm nghĩ là một việc hết sức bình thường, nhưng với một đứa trẻ trời sinh khiếm thính thì nó tựa như là ý chỉ của Thần.

Nguyên Dục Tuyết nói: "Anh không bỏ mặc em."

"Anh sẽ trở lại."

Cậu bổ sung: "Anh rất tin tưởng anh ấy, nên tạm thời giao em cho anh ấy, anh ấy sẽ bảo vệ em."

Cậu chân thành hỏi cô bé: "Em sẽ tin tưởng anh ấy chứ?"

Giới Chu Diễn là người Nguyên Dục Tuyết tin tưởng. Yêu ai yêu cả đường đi, cô bé lớn tiếng nói: "Vâng!"

Âm tiết khàn khàn non nớt phát ra khiến em ngây ngẩn.

Đã quá lâu không mở miệng, chỉ nói có một chữ đã khiến cổ họng rát bỏng đau nhức. "Lớn tiếng" cũng chỉ như tiếng muỗi vo ve, nhưng kể cả như vậy ---

Hình như em vừa nói?

Cô bé phát âm không chuẩn lắm, còn pha lẫn khẩu ngữ hơi lạ, cảm giác như mới học được một ngoại ngữ. Nhưng sự khác thường ấy không bị ai chú ý.

Trừ Nguyên Dục Tuyết, không ai biết em đã từng là một cô bé câm, chỉ cho là cô nhỏ này nhát, không thích nói chuyện thôi.

Nguyên Dục Tuyết rút tay khỏi mái tóc mềm ---

Động tác vừa rồi không chỉ là để trấn an cảm xúc. Là người máy chiến tranh mạnh nhất, cậu cũng sở hữu vài chức năng chữa bệnh có tác dụng thay đổi thế cục chiến trường.

Những chức năng này so sánh với người máy y tế thì nó thô sơ hơn nhiều, nhưng dùng ở thế giới có khoa học kĩ thuật chậm phát triển thì nó tân tiến hơn bất cứ loại thiết bị y tế nào.

Đến cả chứng bệnh khiếm thính trời sinh cậu cũng có thể giải quyết.

Nguyên Dục Tuyết ít khi tốn năng lượng cho mấy chuyện trị liệu này, nhưng lại không hề keo kiệt với bé gái kia. Chữa bệnh cho em, còn truyền cho cô bé âm điệu, ngôn từ, chữ viết và cách sử dụng. Không quá nhiều, chỉ là lượng tri thức mà một đứa trẻ bình thường tuổi này nên có.

Việc này giúp cô bé dễ dàng hòa nhập với thế giới, cũng có thể sử dụng ngôn từ chữ viết đơn giản để giao lưu với người khác.

Nhưng giờ thì em còn chưa quen được. "Nói chuyện" với Nguyên Dục Tuyết xong, cô bé ngơ ngác ngồi tại chỗ, trông hơi ngốc.

Nguyên Dục Tuyết thu tay lại, chuyện đã giải quyết xong, cậu nói: "Đi nhé."

Câu này là vừa nói với cô bé, vừa nói với Giới Chu Diễn.

"..." Giới Chu Diễn im lặng một giây. Giọng nói không hẳn là sa sút, nhưng hiển nhiên không còn hào hứng như vừa rồi: "Ừ."

Tiểu Tử không rảnh nhìn cô bé đáng thương sắp phải cun cút giữ mạng trong tay Giới Chu Diễn, đi theo Nguyên Dục Tuyết lắp bắp nói: "Để em đưa anh..."

Nguyên Dục Tuyết hành động quá nhanh, đã đi tới cửa xe buýt rồi, nghe Tiểu Tử nói vậy thì hơi quay lại, nghi hoặc nhìn cậu ta.

"?"

Có một quãng thôi mà cũng cần tiễn à?

"... Không có gì." Tiểu Tử cũng tỉnh hồn, biết mình vừa nói một câu rất ngu, bèn khô cằn bổ sung: "Đại lão đi thuận buồm xuôi gió nhé! Phải chú ý giữ an toàn ---"

"Ừ."

Nguyên Dục Tuyết đi rồi.

Hàng ghế cuối xe buýt.

Cô bé được Nguyên Dục Tuyết đặt lên ghế ngoan ngoãn ngồi im, dù sợ Giới Chu Diễn, nhưng đây là ghế anh trai tìm cho em, em không muốn đổi.

Ngoài ra vì anh trai đã nói ---

Em nghĩ, nếu anh trai đã công nhận là người tốt... Vậy Giới Chu Diễn chắc chắn là người tốt!

Anh ấy còn nói là rất tin tưởng người này.

Tổng hợp của mấy lí do này, Giới Chu Diễn được cô nhỏ chồng cho một đống buff đáng để tin tưởng. Trẻ em thì thường rất can đảm, cô bé này không những không sợ phát khóc mà còn nghiêng đầu, dè dặt hỏi:

"Chú ơi..."

"Chú với anh kia, là, là bạn ạ?"

Giới Chu Diễn: "..."

Giới Chu Diễn: "???"

Không phải hắn để ý chuyện tuổi tác, vì nếu tính tuổi thật thì nhóc con này có gọi hắn là chú cũng quá trẻ. Cái Giới Chu Diễn để ý là ---

Sao một người là chú mà một người lại là anh, hắn, hắn... Hắn với Nguyên Dục Tuyết trông không xứng đôi vậy sao?

Giới Chu Diễn đanh mặt, tràn đầy sương lạnh, trông cực khó gần.

Bầu không khí mới dịu lại vì Nguyên Dục Tuyết trở về một chuyến lại nhanh chóng đóng băng. Ai nấy đều nơm nớp lo sợ, Tiểu Tử vừa xanh mặt vừa thương hại nhìn cô bé kia. Có lời dặn của Nguyên Dục Tuyết, Giới Chu Diễn sẽ không vô nhân tính đến mức ra tay với một đứa trẻ, nhưng cậu ta thì đỡ không nổi nữa rồi, thế là vội vàng ù té, về chỗ buồng lái.

Cô bé cũng thấy xung quanh hơi lạnh, nhưng không biết có phải vì quá tin tưởng Nguyên Dục Tuyết nên cũng tin tưởng Giới Chu Diễn không, em chẳng sợ Giới Chu Diễn gì hết, còn nghiêng đầu, dùng đôi mắt ngây thơ nhìn hắn, chân vung vẩy.

Giới Chu Diễn nói: "Không phải chú."

Hắn hất cằm, mặt lạnh tanh, trong mắt đầy ngạo nghễ: "Anh cũng được Nguyên Dục Tuyết nhặt về!"

Cô bé không biết Nguyên Dục Tuyết là ai, nhưng cũng dễ dàng móc nối, tên của anh trai là "Nguyên Dục Tuyết" --- Tên hay quá, nhưng mà ---

Bé gái: "??"

Em không hiểu Giới Chu Diễn nói gì.

Chú, chú cũng là được anh trai nhặt về?

Cô bé nhanh chóng tiếp nhận thiết lập kì quái này.

"Lúc được nhặt về anh có lớn như em không? Hai người vẫn luôn đi chung à? Vậy có phải sau này em cũng có thể đi cùng anh Nguyên không?"

Trẻ con thường thẳng thắn, em nghĩ thế nào nói thế đó, đôi mắt long lanh mong đợi.

"Không." Giới Chu Diễn lạnh lùng từ chối, nhấn mạnh: "Tụi anh sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, em thì không được."

Cô bé bĩu môi không vui: "Tại sao em lại không được?"

Dữ liệu Nguyên Dục Tuyết truyền cho cô bé không nhiều lắm, hệ thống ngôn ngữ của em còn chưa phong phú. Cô bé cố gắng lục lọi kí ức, mở to đôi mắt đã hồng hồng, tranh luận: "Anh! Không được tự ý quyết định thay anh ấy, anh không phải là vợ của anh Nguyên..."

Giới Chu Diễn im lặng một giây.

Hắn liếc nhanh xung quanh. Xác nhận Nguyên Dục Tuyết không ở gần đây thì thong thả mở miệng, lạnh lùng lại đầy hãnh diện: "Nguyên Dục Tuyết là vợ của anh."

Bé gái: "..."

Hắn ngạo mạn liếc cô bé, chậm rãi lặp lại: "Anh có vợ, em không có."

Bé gái: "... Oa!"

Tiểu Tử ở đằng trước, do Giới Chu Diễn cố ý ngăn cản nên cậu ta không dám nghe lén cuộc đối thoại của hai người, không biết gì hết. Chỉ nghe được cô bé kia đột nhiên khóc ré lên, rất cạn lời.

Giới Chu Diễn lớn bằng từng ấy rồi còn thích ăn hiếp trẻ con là sao!

Cậu ta không biết Giới Chu Diễn vừa nói gì, không thì chắc cũng sẽ khóc theo...

Nguyên Dục Tuyết càng không hay biết chuyện xảy ra trên xe buýt.

Cậu nhanh chóng đi qua từng khu vực, tiện thể cứu vài người xui xẻo sót lại bên ngoài, mang tới chỗ Tiểu Tử. Thời gian quá khẩn cấp, cậu còn không tới gần xe, từ xa vẫy tay với Tiểu Tử.

Trời vẫn tối om, nhưng bóng tối này hết sức kì lạ. Nó có màn sương không ánh sáng nào xuyên thủng được, nhưng dù là người mắt kèm nhèm thì vẫn có thể thấy rõ cảnh vật xung quanh, cũng không biết nguồn sáng tới từ đâu.

Mọi thứ cứ như bị phủ một lớp bụi mờ, không giống trời khuya, mà giống như lúc âm u trước cơn bão.

Bóng tối khiến tâm trạng con người ủ dột, lại không hoàn toàn che lấp mọi thứ. Với người thường là vậy, với Nguyên Dục Tuyết thì mọi thứ còn rõ rệt hơn.

Cậu rất nhạy cảm với biến hóa ở bên ngoài.

Quái vật đã trở nên nhiều hơn.

Trước đó mỗi khu vực nhiều nhất là có ba con quái vật. Nhưng giờ, cùng một diện tích, ít nhất phải có sáu con.

Lưỡi đao mài trên mặt đất khẽ chấn động, giọt máu theo đó chảy xuống.

Quái vật đổ gục, Nguyên Dục Tuyết bình tĩnh bước qua nó.

Cậu đã giết rất nhiều quái vật.

Hồi đầu sẽ còn thu hồi Phá Hồng Mông, giờ luôn giắt nó ở thắt lưng, lúc cần là rút ra.

520. Phó Bản Ngàn Người (105)
Edit: Ry

Trong đêm, bóng dáng mảnh mai bị bóng tối chôn vùi. Cậu đạp lên thịt nát, không dính một vết bẩn, xuyên qua nửa thành phố.

Mùi quái vật và tiếng thét gào thường xuyên vang lên từ nhiều hướng, Nguyên Dục Tuyết lạnh lùng khép hờ mắt, không tỏ vẻ gì, tiếp tục đi theo tuyến đường đã định.

Cậu không cố ý tìm giết chúng, chẳng qua bầy quái vật du đãng đã đói khát quá lâu ngửi được mùi thịt tươi, sốt ruột vặn vẹo hình thái dị hợm của mình chạy tới, muốn ăn thịt bóng hình nổi bật như là đom đóm trong đêm kia.

Kết quả tất nhiên không cần nghĩ cũng biết.

Có quái vật cản đường thì giết là được.

Nguyên Dục Tuyết sẽ luôn đi con đường ngắn nhất, thế là một con đường máu hình thành.

Cậu xuyên qua thành phố, lại cứu thêm vài người, không nhiều lắm, thảm họa đã giáng xuống, số lượng này có thể nói là ít ỏi vô nghĩa.

Nhưng với những con người đã bỏ lỡ đường sống, đây là hi vọng duy nhất.

Có người được cứu, tất nhiên cũng có người không được.

Cậu không gặp được quá nhiều người, bọn họ... Ở thời điểm này, đã không còn ở đây.

Mỗi khi đi qua một góc tường đổ, cậu sẽ dừng chân vài giây. Nhìn vệt máu pha tạp đã khô cạn đầy trên đất đá, thiếu niên sẽ cúi đầu đăm chiêu, nét mặt trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, khác với sự điềm nhiên mọi ngày.

Chưa chứng kiến, nhưng nghĩ cũng biết nơi này đã từng xảy ra chuyện gì.

Cậu chỉ dừng lại vài giây rồi đi tiếp.

Là vũ khí hình người không thể bị đả động, tâm trạng cậu luôn phẳng lặng, sẽ không vì thế mà dừng bước. Có điều cậu bắt đầu giết nhiều quái vật hơn, thay đổi kế hoạch trước đó, kệ nó có cản đường hay không, Nguyên Dục Tuyết dọn sạch quái vật ở một khu vực rồi mới đi tiếp.

Thịt nát máu tanh, quái vật ngã xuống, cơ thể bị xé nhỏ --- Nguyên Dục Tuyết luôn giết chúng bằng một đòn, chỉ là bọn quái này quá đặc biệt, khó giải quyết, mà càng là quái vật xuất hiện về sau lại càng mạnh... Chí ít là sức sống của chúng mạnh hơn.

Chỉ tấn công vào các vị trí yếu nhược đã không còn nhiều hiệu quả, chỉ có cách xoắn nát cơ thể thì chúng mới hoàn toàn mất khả năng chiến đấu.

Cứ thế, mọi thứ trở nên cực kì đẫm máu.

Nguyên Dục Tuyết vẫn sạch sẽ không dính một giọt, nhưng giết chóc quá lâu, dường như không khí cũng nhiễm mùi tanh.

Cậu rút Phá Hồng Mông, giết một con quái đầu người thân trùng, định bỏ đi thì chợt khựng lại.

Cậu giương mắt, tóc đen không gió mà bay, lạnh lùng nhìn về một hướng, nháy mắt đã biến mất.

Không phải là "biến mất" thật, chỉ là tốc độ của cậu quá nhanh, chớp mắt đã đứng trong góc kín. Cùng lúc đó, âm thanh kì lạ cậu nghe được cũng lộ bộ mặt thật. Vài con quái dị dạng không biết từ đâu chạy tới, vẻ mặt chúng ẩn hiện sự si mê, thèm nhỏ dãi... Nhiều khuôn mặt quái dị khác biệt như vậy mà vẫn có thể nhìn ra thì đủ hiểu "biểu cảm" của chúng sinh động tới mức nào.

Chúng vươn cái lưỡi đỏ ẩm ướt, nước bọt chảy như mưa, nhỏ xuống thành dòng, ăn mòn mặt đất.

Nguyên Dục Tuyết đã bị quái vật đuổi theo vài lần, nhưng một bầy ăn ý và nhiệt tình thế này vẫn là lần đầu tiên thấy.

Cậu lặng lẽ che giấu hơi thở.

Cảnh tượng này quá đáng sợ, như một bức tranh Địa Ngục, bốn phương tám hướng tuôn trào quái vật ăn người. Có điều trong mắt Nguyên Dục Tuyết thì nó chỉ là một trận chiến bình thường. Cậu bình tĩnh quy hoạch trong đầu xem tấn công từ góc độ nào có thể nhanh chóng cắt đứt đầu một con quái, sau đó Phá Hồng Mông sẽ theo đà cắm vào cột sống của một con khác, dùng phương thức tiết kiệm năng lượng nhất nhanh chóng giải quyết chúng.

Trong lúc quy hoạch tuyến đường chiến đấu và tiến hành điều chỉnh số liệu cho phù hợp, Nguyên Dục Tuyết liên tục đổi vị trí để tránh bị tấn công. Nhưng chỉ vài giây sau, cậu do dự.

Đây là lần đầu tiên cậu phán đoán sai khi chiến đấu.

Cũng không phải sai lầm nghiêm trọng hay trí mạng, chỉ là bọn quái này...

Chúng không tới vì cậu.

Chúng si mê lao tới gặm ăn thi thể của những con quái vật vừa bị Nguyên Dục Tuyết giết.

Tứ chi vỡ vụn, những khối thịt bốc mùi hôi thôi, huyết dịch có tính ăn mòn tích trong những cái hố nhỏ. Thứ dơ bẩn không con người bình thường nào có thể chịu được với bọn quái này lại như mỹ thực khó cầu gì đó. Chúng bất chấp tất cả nhào tới, há to miệng cắn nuốt, đầu gần như vùi vào đống bùi nhùi kia.

Tiếng nhai nuốt cực rõ trong đêm, thậm chí còn có con bò ra đất mút mát đống máu chảy ra, bới cả bùn đất đá sỏi đẫm máu vào miệng.

Chúng chung sống hòa bình, va đầu vào nhau trong lúc ăn thì lẳng lặng dịch ra chỗ khác. Phải biết là tuy quái vật ít khi tự giết lẫn nhau, nhưng cũng không hòa hợp, nếu không cũng không có nhiều quái vật đi lang thang một mình như vậy. Nhưng giờ...

Đây không phải dấu hiệu tốt.

Đôi mắt đen láy lẳng lặng quan sát.

Ban đầu cậu chỉ đứng xem, không định ra tay. Nhưng chỉ vài giây, xác của quái vật bị cậu giết đã được chia ăn sạch sẽ. Mùi tanh hôi trong không khí cũng bị bọn quái này nuốt vào bụng.

Ăn xong xác con này, chúng vẫn không công kích nhau, mà như một sự ăn ý không lời, tiếp tục bò về một hướng khác ---

Những người khác có thể không biết, nhưng sao Nguyên Dục Tuyết lại không biết được.

Hướng chúng đang bò tới có xác của những con quái vật khác do cậu giết.

Khí thế quanh người thiếu niên bỗng trở nên lạnh lẽo.

Không chút do dự, Phá Hồng Mông rời vỏ, đâm về phía một con quái vật thân rắn bụng to.

...

Mùi máu tươi càng đậm, gió đêm lướt qua, mang theo thứ mùi kì quái đó đi khắp thành phố.

Nguyên Dục Tuyết đứng trên núi xác.

Nhịp thở vẫn nhẹ nhàng, không có nhiều cảm xúc, vẻ mặt hờ hững không khác gì trước. Cậu khép hờ mắt, hàng mi cong rung rung rồi nhẹ nhàng mở ra.

Rửa sạch đao như mọi lần, Nguyên Dục Tuyết vẩy cây đao sáng như tuyết. Vết bẩn dính trên đó như lớp màng bị bóc ra, lưỡi đao lại sáng ngời, phương thức rửa sạch rõ ràng thay đổi so với trước. Đống dơ bẩn đó dính két vào lưỡi đao, cậu phải dùng chút năng lượng mới gột bỏ được.

Đế giày cũng đã dính máu, tuy không ảnh hưởng tới hành động nhưng "sai phạm" này là do Nguyên Dục Tuyết mắc phải thì nó thật không bình thường.

Không giống.

Nguyên Dục Tuyết hơi nghiêng đầu.

Chúng không giống với bọn quái vật trước đó.

Thời gian có hạn, Nguyên Dục Tuyết không thể điều tra sâu. Cậu liếc nhìn núi xác bên cạnh, suy nghĩ, quyết định dùng Lam Diễm thiêu hủy... Chỉ vài giây đã không còn sót lại chút gì, thi thể của chúng chôn vùi trong đống tro tàn như thể chưa từng tồn tại.

Xem ra phiền phức chân chính mới chỉ vừa bắt đầu.

Cậu không ở lại lâu, vì ngay sau đó Nguyên Dục Tuyết nhận được thông báo đặc biệt ---

Đây là đạo cụ thông tin cậu phát cho người quản lý của mỗi khu ẩn núp, điều kiện có hạn nên nó chỉ có một chức năng, cảnh báo.

"Nơi ẩn núp gặp nguy hiểm".

Sau khi xác định là nơi nào gửi tín hiệu, thiếu niên lại biến mất trong bóng đêm.

...

Cứ điểm trú ẩn có số hiệu tạm thời 101 là một nơi khá đặc biệt.

Cư dân trong đây đều được di dời tới từ mấy ngày trước khi thảm họa giáng xuống. Bởi vì đây không phải một nơi trú ẩn bình thường, nó là một bệnh viện.

Một vài người bị bệnh nặng, tình trạng nguy cấp chỉ có thể ở đây tiếp nhận trị liệu. Dẫn tới tình trạng ở nơi trú ẩn này tương đối kì lạ, bên ngoài là tận thế, bên trong là y bác sĩ tất bật trực ban...

Bệnh viện là sự tồn tại đặc thù. Tin tốt là điều kiện chữa bệnh đầy đủ, tin xấu là tài nguyên không đủ dùng, mọi thứ quá chật chội.

Thảm họa tiến đến, tất cả bị giày vò. Có nhiều người điều kiện cơ thể lẫn tâm lý đều không quá khỏe mạnh, dẫn đến bầu không khí nơi này cực kì ngột ngạt, đè nén, thậm chí có mấy lần suýt bùng phát sự kiện tự sát.

Người chơi phụ trách khu 101 chỉ thiếu điều diễn thuyết rót canh gà cả ngày, cố lên động viên các thứ, rồi chỉ huy phân phối vật tư, miễn cưỡng ổn định thế cục.

Bên ngoài có quá nhiều quái vật tụ tập tới, ảnh hưởng nặng tới trạng thái tinh thần của dân chúng. Để gia tăng uy tín, các người chơi trao đổi, quyết định ra ngoài dọn dẹp một đợt.

Cứ điểm 101 quá đặc biệt nên có rất nhiều người chơi được phân phối tới đây, trong đó có một nhóm là người chơi cấp cao với năng lực siêu mạnh.

Vốn dĩ đối phó được, nhưng có vẻ họ quá xui xẻo --- Không rõ tình huống ở những nơi ẩn núp khác ra sao, nhưng họ thấy rõ là số lượng quái vật tụ tập ở đây nhiều hơn hẳn.

Bên trong nơi trú ẩn thì an toàn, nhưng khi các người chơi nhìn thấy lồng phòng hộ màu lam như ẩn như hiện trên bầu trời thì ai nấy đều hiểu sự tình không ổn. Trước đó phạm vi của lồng phòng hộ là vô hình, không có hình thái cụ thể.

Tình huống này chứng tỏ bị công kích liên tiếp đã dẫn tới lồng phòng hộ xuất hiện dị hóa.

Mà sự dị hóa này khả năng cao là theo chiều hướng xấu.

Bọn họ biết tạm thời ảnh hưởng sẽ không quá lớn, nhưng cũng không thể ngồi yên chờ chết được.

Trước đó ra ngoài giết quái vật là để ổn định lòng dân, giờ là không thể không đi.

Nhóm người chơi chỉ được nghỉ ngơi một lát đã vội vàng ra khỏi khu trú ẩn.

Chương trước Chương tiếp
Loading...