Vũ Khí Hình Người
Chương 504: Phó Bản Ngàn Người (89)
Edit: Ry
Câu hỏi này hết sức hâm hấp, nhưng May Mắn A nhìn vẻ nghiêm túc của họ, có vẻ như là châm chước rất kĩ rồi mới nói ra, làm anh ta cũng ngần ngại, sau đó bình tĩnh khẳng định: "Tất nhiên rồi."
Còn lặp lại để cường điệu: "120 triệu."
Hai người: "."
Ánh nhìn của họ tức thì có thêm sự nhẹ nhõm, và chút khinh bỉ rất rõ.
Thật quá khinh thường người khác!
Không phải là tiền tài không đả động được lòng người, nhưng với người chơi lúc nào cũng ở trong tình thế nguy hiểm như họ, kể cả khi dán đầu trên quần thì cũng chỉ có những kẻ nông cạn ham mê vật ngoài thân, mờ mắt trước châu báu vàng bạc, hoặc là nặng hưởng thụ vật chất mới bị đả động thôi. Nhưng những kẻ đó có thật sự bị đả động đi chăng nữa thì cũng là muốn giao dịch ở khu an toàn (mà điểm tích lũy đã thay thế tiền tệ rồi), ai để ý tới tiền trong phó bản bao giờ... Chúng thật sự chỉ là những con số những tờ giấy, sống không cầm được, chết không mang theo.
Đúng là ở vài phó bản nó rất hữu dụng với NPC, nhưng cũng bị hạn chế.
Dùng tiền để trao đổi với NPC thì thôi, đây lại là với người chơi ---
Khinh ai hả?
Đừng nói là May Mắn A bảo 120 triệu, anh ta có nói 1 tỉ bọn họ cũng không chớp mắt.
Đồng thời gạt bỏ ý nghĩ May Mắn A "không có thành ý" ban nãy, chuyển sang... Tên này đầu óc chắc có vấn đề.
Dưới cái nhìn chất vấn của A Vàng và anh Dạ, May Mắn A cũng bắt đầu nghi ngờ những gì mình vừa nói... Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì thái độ ngôn từ của anh ta đều không có gì sai hết, không nói nhầm "120 triệu" thành "12 triệu", kể cả giá của họ có cao hơn thì cũng không cần phải... Nhìn anh ta bằng ánh mắt đó chứ?
May Mắn A chết lặng nghĩ, không ngừng hoài nghi bản thân, thậm chí còn nghĩ có khi nào tiền đã mất giá trị trong một đêm mà không ai báo với mình.
So ra thì Nguyên Dục Tuyết vẫn bình chân như vại.
Cậu lẳng lặng nghe đối thoại giữa họ, tay đặt lên bàn, vì suy nghĩ mà ngón tay trắng muốt như có như không gõ lên mặt bàn.
Khuôn mặt bị khăn che hơn nửa khẽ quay sang một chút, lộ nhiều thịt má hơn, sợi tóc mềm mại cũng thò ra một ít.
Nguyên Dục Tuyết không giống A Vàng và anh Dạ, không có làm vẻ như thể May Mắn A vừa nói cái gì khó hiểu. Nhưng đôi mắt trong veo tĩnh lặng kia cũng không có phản ứng nào khác, hiển nhiên cái giá May Mắn A đưa ra không thể đả động cậu.
Nguyên Dục Tuyết không muốn, May Mắn A có thể nhìn ra.
Anh ta quyết định mặc kệ hai người dở hơi kia, coi phản ứng của họ như ghen ghét mình. Hít sâu một hơi, anh ta quyết định triển khai kế hoạch B.
120 triệu đúng là thành ý của anh ta, đây là toàn bộ số vốn lưu động anh ta có thể đưa, là giá kịch trần, nên không thể tăng thêm nữa, nhưng anh ta còn có thứ khác.
"Nếu cậu Nguyên bằng lòng bỏ những thứ mình yêu thích, sau này chúng ta có thể hợp tác lâu dài." May Mắn A châm chước: "Tôi có thể rút ra 5% tiền hoa hồng và lợi nhuận tôi nhận được từ tất cả số cổ phần mình sở hữu, làm... Quà cảm ơn cậu."
May Mắn A nói rất chậm, dùng từ cũng rất khéo.
Quá hào phóng, nếu xét về lâu về dài, 5% tiền hoa hồng còn ngon hơn 100 triệu vốn lưu động kia.
Một cái giá lớn như vậy đã không thể gói gọn bằng mấy chữ giao dịch rồi. May Mắn A nghĩ rằng mình đã bày tỏ thái độ chân thành nhất, đồng thời là ném đá dò đường, chỉ cần Nguyên Dục Tuyết nhận, bọn họ sẽ là đối tác tốt nhất. Cũng bởi vậy nên anh ta mới dùng từ "quà", ý nghĩa mà nó tượng trưng cho có giá trị hơn lợi nhuận mà nó mang lại rất nhiều.
Cơ mà ---
Trước khi tới đây, anh ta vốn không định làm vậy.
Nên nói xong lại thành khẩn bổ sung: "Xin hãy cho tôi chút thời gian, tôi sẽ cho người chuẩn bị hợp đồng ngay, trước tối nay sẽ có các điều khoản chính... Tất nhiên nếu cậu Nguyên có người mình tin tưởng thì mời gia nhập."
Mặc dù hợp đồng là nói xong mới chuẩn bị, nhưng lại thể hiện việc anh ta đổi ý là điều không hề dễ dàng. May Mắn A còn đồng ý để người của Nguyên Dục Tuyết tham dự vào việc lập hợp đồng, phân cho cậu một phần quyền lợi, cân nhắc đủ mọi mặt, trịnh trọng và rất chân thành. Không một người nào ở thế giới này có thể từ chối được lợi ích mọi mặt như vậy ---
Nhưng tiền đề phải là người ở thế giới này.
Mấy vị ngồi đây vừa hay không thỏa mãn điều kiện.
Trong lúc May Mắn A hồi hộp đợi câu trả lời của Nguyên Dục Tuyết, một tiếng cười khẩy vang lên.
May Mắn A không thể giả vờ bị điếc, làm lơ hai người kia nữa.
Ánh mắt họ nhìn anh ta giờ đã là hoang mang, khinh miệt, bỡn cợt... Mấy cái này thì thôi, nhưng lạ nhất là đến cuối trở thành, thương hại ---
Bọn họ "thương hại" cái gì?!
May Mắn A thầm nghiến răng.
Nhờ bài phát biểu dõng dạc của May Mắn A, A Vàng tỉnh táo lại, cảm thấy tên này không phải là giả vờ ngu, mà là ngu thật.
Thế nên mới không kiềm chế được cười một tiếng, còn không ngại bị anh ta nghe thấy.
Tính tình May Mắn A có tốt đến mấy thì lúc này cũng sầm mặt.
"Phải chăng quý cô đây có quan điểm khác?"
A Vàng hơi cúi đầu, che đi phần nào nét mặt trào phúng. Anh Dạ lại chủ động mở miệng: "... Công khai nói thẳng luôn đi, thân phận lai lịch của chúng ta, ai cũng biết rồi. Nguyên Dục Tuyết không cần đống tiền đó, cậu phải biết chứ."
May Mắn A: "...?"
Lai lịch thân phận? Cái này thì biết, toàn nhà quyền quý hàng đầu thành phố A, sao có thể không biết. Nhưng May Mắn A lại vi diệu cảm thấy cái họ đang nói không phải cái mình nghĩ, có hiểu lầm gì đó... Lại còn, Nguyên Dục Tuyết không cần đống tiền đó, anh ta phải biết?
Anh ta có biết đâu!
Ngoài mặt vẫn bình tĩnh, trong lòng thì chửi loạn lên.
Phản ứng của May Mắn A giống như ngầm thừa nhận, anh Dạ tự động cho rằng hai bên đã rõ ràng.
Hắn quay người nhìn Nguyên Dục Tuyết, ngập ngừng nói.
"Tôi muốn biết. Cậu Nguyên... Xin hỏi cậu cần gì?"
Châm chước hồi lâu, anh Dạ quyết định giao quyền quyết định cho Nguyên Dục Tuyết.
Thậm chí trực giác nói rằng, bất kì đề nghị nào cậu chủ nhỏ này đưa ra, họ đều khó có thể từ chối.
May Mắn A giật mình, không bận tâm sự kì quái của hai người nữa, cũng nhìn Nguyên Dục Tuyết. Con ngươi chuyển động tiết lộ sự hồi hộp và lo lắng.