Vũ Khí Hình Người
Chương 490: Phó Bản Ngàn Người (75)
Edit: Ry
Mẹ Tần ngạc nhiên.
Con số Nguyên Dục Tuyết nói ra không hề nhỏ, có thể thấy là gia đình giàu có.
Nhưng Nguyên Dục Tuyết muốn cái trung tâm thương mại ở nơi vắng vẻ này làm gì? Số tiền đó cũng đủ mua một khu mua sắm ở đoạn đường sầm uất, hoàn toàn không cần phải chọn nơi phong thủy xấu và đầy xúi quẩy như vậy.
Hay là bên trong còn gì đó, nhiễm âm khí hoặc còn ma quỷ chưa kịp giải quyết chẳng hạn. Nguyên Dục Tuyết là người am hiểu Huyền Học, có khi muốn mua lại để tiện dọn dẹp dơ bẩn, đúng là cẩn thận.
Thực tế là do nơi ẩn núp sẽ xuất hiện ở đây nên Nguyên Dục Tuyết mới muốn mua lại, coi như là đánh bậy đánh bạ, cũng có liên quan tới huyền học.
Nghĩ vậy, mẹ Tần lại cảm thấy họ đang nhận ân tình của Nguyên Dục Tuyết, đâu thể nói là thù lao.
Vẻ mặt bà trở nên hiền hòa hơn nhiều, thái độ cũng tốt, định bàn bạc thêm ---
Có điều nhóm thanh niên mới từ cõi chết trở về, cũng chưa hoàn toàn bình thường trở lại, Tần Mông còn bị thương nhẹ. Thế là mẹ Tần dứt khoát không ở đây thêm, cảm giác quá xúi quẩy và nguy hiểm.
Bà cho xe đón người tới bệnh viện thuộc sở hữu của nhà họ Tần trị liệu, lại tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện với Nguyên Dục Tuyết.
Chỉ một chốc một lát như vậy, người nhà họ Tần luôn làm việc rất nhanh gọn, có lệnh của mẹ Tần, hợp đồng chuyển nhượng quyền sở hữu đã được soạn thảo xong và kí tên, chỉ chờ chữ kí của Nguyên Dục Tuyết. Tất nhiên cái giá phải trả cực kì nhỏ, gần như chỉ là tiền thủ tục và thuế chuyển nhượng.
Nguyên Dục Tuyết đọc xong hợp đồng, im lặng một hồi, chớp chớp mắt nghi hoặc, cuối cùng quyết định đặt câu hỏi ---
Cậu thắc mắc về cái giá quá rẻ, sau lại bị mẹ Tần dùng câu chuyện sẽ phái chuyên gia tới tiến hành thủ tục đánh lạc hướng nên quên mất.
Với cậu mà nói thì vấn đề quan trọng nhất là có quyền sử dụng địa điểm trú ẩn, còn chuyện tiền tài --- Nguyên Dục Tuyết vốn chẳng có nhu cầu về phương diện này nên tất nhiên cũng không mấy nhạy bén. Giá trị tiền tệ của nhân loại là thứ vô nghĩa với cậu.
Tóm lại là về mặt này thiếu niên không mấy khôn khéo.
Mẹ Tần lại choáng với cái tên mà Nguyên Dục Tuyết kí.
Ở thành phố A cũng chỉ có vài gia tộc lớn. Nguyên Dục Tuyết là cậu con út ốm yếu của nhà họ Nguyên, tuy được cha mẹ bảo bọc che giấu, nhưng căn cứ vào tên và tài sản là có thể đoán được thân phận.
Mẹ Tần chỉ ngạc nhiên vì không ngờ nhà họ Nguyên lại liên quan mật thiết tới Huyền Môn như vậy... Cũng không biết là giấu quá sâu hay là đứa con út này của họ là thiên phú dị bẩm nữa. Nhưng ngoài cảm giác biết ơn ra thì bà cũng chỉ thêm kính trọng nhà bọn họ. Đàm phán xong xuôi, mẹ Tần còn tự nhủ nếu về sau có gì giúp được nhà họ Nguyên thì giúp luôn, không cần phải bận tâm tiền bạc, cứ ra tay giúp là được.
Nguyên Dục Tuyết không ở lại lâu. Cậu không am hiểu quan hệ xã giao của con người, mà cũng không thấy bản thân cần phải ở lại nhận lòng biết ơn. Thiếu niên lễ phép chào tạm biệt mẹ Tần, xác nhận quyền sử dụng đã được chuyển giao thì chuẩn bị về nhà.
Nhóm thanh niên được cứu ra thì mỗi người một tâm tư, phức tạp tới độ có thể mở gánh hát trăm suất diễn.
Với tình huống hiện tại thì ý nghĩ của tất cả rất dễ hiểu, đều tập trung ở Nguyên Dục Tuyết. Họ đều muốn có số liên lạc, kết bạn với cậu.
Nhưng Nguyên Dục Tuyết quá xuất sắc, hoàn hảo không giống người chút nào. Từ năng lực cho tới bề ngoài, tính cách, đều không bới được lỗi. Cho nên dù tất cả đều biết Nguyên Dục Tuyết cực kì cực kì tốt, nhưng quan tâm nhiều quá bị loạn, trở nên tự ti nhút nhát, xoắn xuýt mãi trong lòng.
Bọn họ đã làm phiền Nguyên Dục Tuyết quá nhiều, giờ còn mặt dày dán lấy người ta thì có khác gì nịnh bợ không, có khi nào sẽ bị cậu ấy ghét không?
Với cả cứ nhìn khuôn mặt kia là họ lại như con rối, đỏ mặt ấp a ấp úng mãi không nói được thành câu.
Càng miễn bàn tới xin số.
Nguyên Dục Tuyết: "?"
Cậu rất lịch sự, có người cản thì sẽ đứng lại kiên nhẫn đợi đối phương nói xong... Nhưng mãi không nói gì thì sao?
Khuôn mặt thiếu niên dần hiện vẻ khó hiểu.
Thỏ lại yên tĩnh lạ thường, tới khi Nguyên Dục Tuyết chuẩn bị ra về, cô mới tiến tới thì thầm, sau đó rút điện thoại ra, nhập một chuỗi số. Cuối cùng nhiệt tình vẫy tay với cậu, cười tít mắt chào tạm biệt thiếu niên.
Những người khác: "???"
Từ từ, hình như là Thỏ xin được số của Nguyên Dục Tuyết rồi?
Đơn giản vậy sao? Nguyên Dục Tuyết không từ chối à?
Một chuỗi sự kiện diễn ra quá nhanh, gió cuốn mây tàn, đến khi họ tỉnh lại thì Thỏ đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về.
Đám thanh niên lập tức chạy tới lôi cô lại, không cho đi.
Thỏ không hoảng không vội, thong thả rút điện thoại ra, nhìn dãy số một hồi, tằng hắng, đầy đủ khí thế.
Khi mà tất cả tưởng Thỏ sẽ tốt bụng chia sẻ cho họ, cô gái giơ tay lên ấn ấn mấy cái, "tít" một tiếng ---
"Xóa rồi." Thỏ cười hì hì.
Cả đám: "??"
Thỏ rất hùng hồn: "Muốn à? Sao không tự đi mà hỏi?"
Cả đám: "...?!"
Bà đúng là đồ lập dị, tụi này mà dám hỏi thì còn đứng ở đây chặn đường bà à?
Tần Mông tức sắp ngất, mặt đỏ bừng tức tối.
Mẹ Tần thì lại tủm tỉm đứng xem. Thanh niên mà, nóng tính chút cũng là bình thường.
Nhưng nhìn vẻ mặt của con trai, bà thầm than trong lòng... Ài, con trai có tâm tư gì thì e là đều sẽ thất bại thôi.
Chủ yếu là người bên cạnh Nguyên Dục Tuyết... Mẹ Tần đăm chiêu, không hiểu sao lại rùng mình.
...
Lại một nơi nguy hiểm được giải quyết, Nguyên Dục Tuyết vẫn không thể nghỉ ngơi.
Thời gian mà "nhiệm vụ" được nhắc tới trong văn tự Egmiro cổ sắp tới rồi, cậu không còn nhiều thời gian nữa, tất nhiên phải tranh thủ.
Làm nhiều thêm một việc thì nhiệm vụ sẽ có thêm 1% thành công.
Nhà họ Nguyên giàu nứt đố đổ vách, quan hệ ở thành phố A cũng nhiều. Mặc dù Nguyên Dục Tuyết không được kế thừa tất cả, nhưng có Giới Chu Diễn ở đây, mọi thứ có thể cho cậu sử dụng. Lại thêm sự trợ giúp không rõ là vô tình hay cố ý từ phía nhà họ Tần, mọi việc được tiến hành rất thuận lợi.
Những địa điểm được dự đoán sẽ xuất hiện nơi ẩn núp, Nguyên Dục Tuyết đã mua hoặc thuê lại, sở hữu toàn quyền sử dụng chúng trong vài tháng tới. Có vài nơi âm khí quá nồng, bị quấy phá nặng nề, cậu cũng bớt thời gian tới giải quyết sạch sẽ.
Vài nơi có lâu la, Nguyên Dục Tuyết không có thời gian tới, bèn liên hệ với Kiếm Thiên Sư. Y chủ động tới những nơi đó chém giết, tiết kiệm thời gian và công sức cho cậu.
Nhiệm vụ đang tiến hành rất thuận lợi, lại có chuyện xấu xảy ra.
Nguyên Dục Tuyết ốm.
Khi vào phó bản, cậu bị hệ thống cắt giảm sức mạnh "cấp độ 10", mà thân phận nó sắp xếp cho cậu còn là một cậu ấm lắm bệnh nhiều tật. Lúc cậu mở mắt ra cũng là đang dưỡng bệnh.
Chẳng qua là thể chất của Nguyên Dục Tuyết quá xuất sắc nên trung hòa bớt thiết lập. Nhưng gần đây làm lụng vất vả quá, trúng gió, thế là ốm.
Nguyên Dục Tuyết mờ mịt đo số liệu cơ thể của mình, từng con số phản hồi lại đều khiến cậu thắc mắc.
...?
Tại sao người máy cũng bị ốm? Cậu sắp hỏng rồi à?