Vũ Khí Hình Người
Chương 49: C49: Hướng dẫn sinh tồn ở trường học ma quỷ 14 hồ sơ sinh viên mười năm trước
Edit: Ry
Phối hợp với giọng điệu có phần u ám của Hiểu Vân lúc này, nội dung bình thường cũng sẽ mang hơi hướm khủng bố. Huống hồ thông tin cô tiết lộ lại đáng sợ và li kì như thế, một nữ sinh bình thường có phần hướng nội đột nhiên trở thành quỷ... Dù có là Phương Tư Văn thì phản ứng đầu tiên cũng là nghi ngờ.
"Ờm, có khi nào, là quỷ biến thành Đặng Xu Xu hại cậu không?"
"Không phải!" Âm thanh của Hiểu Vân bỗng trở nên sắc lạnh, the thé. Cảm xúc của cô dường như đã sụp đổ, run rẩy nói: "Tôi rất chắc chắn, ngay từ đầu, ít nhất là từ lúc đặt chân vào tòa Phong Đô, cô ta đã không phải là người! Nếu như lúc đó mà không gặp được Hứa Bằng và Ninh Hồng thì chắc tôi cũng chết rồi!"
Nói tới đây, Hiểu Vân như nghĩ tới chuyện gì, run rẩy vươn tay với Phương Tư Văn: "Cứu, mau cứu đám Hứa Bằng, bọn họ không thể chạy ra..."
Trong tình huống nguy hiểm, cộng thêm Phương Tư Văn vẫn là một người khá có tinh thần chính nghĩa, đối mặt với lời cầu cứu của bạn học, gã không nghĩ ngợi đã đồng ý: "Bọn họ ở đâu? Cậu bị thương thế này, hay là trước hết trốn cùng với Nguyên Dục Tuyết đi, cố chịu thêm một..."
"Hiểu Vân." Nguyên Dục Tuyết đột nhiên mở miệng.
Giọng Nguyên Dục Tuyết rất lạnh nhạt, khiến Phương Tư Văn bị tình hình khẩn cấp dồn nén tới mức trái tim sắp bốc cháy cũng ngơ ngác mất mấy giây, dường như không còn sốt ruột tới vậy nữa, bình tĩnh lại nghe cậu nói. Nguyên Dục Tuyết hơi nhíu mày, hệ thống máy quét của cậu chịu sự quấy nhiễu kì quái trong tòa Phong Đô, không thể trực tiếp xác định vị trí của đồng đội và thân phận của người trước mặt. Nhưng cậu vẫn cúi xuống, nghiêm túc nhìn cô gái bị thương nặng, con ngươi phản chiếu bộ đồng phục đã thấm ướt máu, loang từng mảng đỏ thẫm, tiếp tục hỏi: "Cô là giáo viên sao?"
Một câu nói không đầu không đuôi, còn rất khó hiểu. Chưa nói phải được áp dụng trong hoàn cảnh nào, dù có hỏi thì cũng phải đặt câu như là "về sau cậu muốn làm giáo viên à" chứ --- Phương Tư Văn bối rối nghĩ. Nhưng vẻ sợ hãi pha lẫn lo lắng trên mặt Hiểu Vân đột nhiên biến mất, trở thành loại biểu cảm vô cùng bình tĩnh, thậm chí là máy móc. Ánh sáng trong mắt cô ta vụt tắt, bờ môi đang hé dần biến thành một đường thẳng. Có lẽ vào lúc bình thường, cái này nhiều nhất được xem là biểu hiện của việc hơi bất mãn, nhưng do vừa rồi biểu cảm còn kịch liệt như vậy, cái mặt "không cảm xúc" thế này hiển nhiên vô cùng không hợp lí, thậm chí có thể nói là quỷ dị.
Hiểu Vân cứ như vậy lẳng lặng nhìn Nguyên Dục Tuyết, bờ môi bỗng đóng mở, âm điệu đều đều mà quỷ dị: "Hì hì, tôi đúng là giáo viên đó."
Ngay trước khi cô ta kịp kết thúc lời thoại, Nguyên Dục Tuyết đã túm tay Phương Tư Văn, chạy nhanh về phía đầu kia của hành lang.
Phương Tư Văn hình như còn chưa kịp hiểu tình hình, nhưng vẻ mặt kì lạ vừa rồi của Hiểu Vân cùng câu khẳng định kia đã đủ để đầu gã tê dại, nhận ra được sự bất thường. Thêm nữa trong lòng gã cũng có xu hướng tin tưởng Nguyên Dục Tuyết hơn, Nguyên Dục Tuyết kéo gã chạy, gã cũng không kịp hỏi thêm câu nào, vùi đầu co cẳng mà chạy. Vừa chạy còn vừa rảnh để nghĩ chuyện khác, ví dụ như là Nguyên Dục Tuyết trông gầy gò, kiểu người xương nhẹ mảnh mai, thư sinh yếu đuối thế mà chạy cũng nhanh thật, gã sắp không theo kịp rồi.
Cứ thế chạy một mạch lên tầng ba, Nguyên Dục Tuyết nghe được tiếng thở hổn hển của con người truyền tới từ bên cạnh, cậu tiện tay chọn một phòng học, chui vào đóng cửa lại, cùng Phương Tư Văn nấp ra sau cửa.
Bên tai trở nên yên tĩnh trong một thoáng.
Phương Tư Văn khẽ thở dốc, ngẩng đầu nhìn Nguyên Dục Tuyết, thấy trán cậu không có lấy một giọt mồ hôi, nhịp thở vẫn đều đều, cũng thấy được làn da hơi tái với phần cổ xinh đẹp, hình như không bị kiểu chạy một tí đã đỏ từ mặt đến tai, không khỏi khen một câu: "Thể lực của cậu cũng tốt phết nhỉ."
Nguyên Dục Tuyết không trả lời gã, xuyên qua ô cửa kính quan sát bên ngoài.
Phương Tư Văn lại nghĩ đến chuyện vừa rồi: "Ban nãy, Hiểu Vân kia..."
Trong lòng gã biết chắc chắn Hiểu Vân có vấn đề, chỉ bằng cái vẻ mặt kia đã biết là không bình thường rồi, nhưng gã không hiểu tại sao Nguyên Dục Tuyết lại đoán ra được.
Nguyên Dục Tuyết liếc nhìn góc hành lang, hơi ngồi xuống cùng Phương Tư Văn, thấy vẻ mặt tò mò của gã thì đơn giản trả lời: "Đồng phục của học sinh cũng tính là một loại đồng phục nhân viên."
Cậu lại bổ sung: "Máu trên người cô ta."
Phương Tư Văn nghĩ chút là hiểu.
"Nếu gặp phải giáo viên mặc đồng phục màu đỏ mời lập tức rời khỏi hiện trường."
Nếu bọn họ gặp một người mặc trang phục màu đỏ ở đây, không cần biết người đó có phải giáo viên hay không, chắc chắn cảnh giác sẽ được nâng tới mức tối đa. Có khi thấy từ cách mấy trăm mét cũng sẽ xoay người bỏ chạy. Nhưng nếu màu đỏ đó được "hợp lý hoá"... Ví dụ như một người bị quỷ tấn công, bị thương, chảy quá nhiều máu, kể cả khi lượng máu chảy ra có hơi quá cường điệu, nhưng vậy thì màu đỏ đã có lí do phù hợp để tồn tại rồi còn gì?
"Chẳng trách cậu lại hỏi cô ta có phải giáo viên không." Phương Tư Văn nhớ lại: "Có phải là bọn chúng không được nói dối không? Vậy về sau tôi mà gặp cũng phải hỏi một câu mới được."
Đây cũng là hạn chế mà quy tắc cho quỷ quái, giống như ông lão họ gặp ở thư viện, chúng buộc phải cố ý hoặc vô ý để lộ thân phận "giáo viên". Nếu đặt vào vị trí giáo viên mặc đồng phục màu đỏ, vậy thì hạn chế sẽ là có người hỏi không được che giấu.
"Tốt nhất đừng hỏi, phải rời khỏi ngay." Nguyên Dục Tuyết bình thản nói với gã: "Vì hỏi cũng tính là trái với nội quy."
Mặc dù vi phạm nội quy trường chưa chắc đã dẫn tới cái chết, nhưng sẽ kích hoạt một vài hệ lụy về sau, ví dụ như bọn họ giờ phải đi lao động công ích, rất khó nói là không chịu ảnh hưởng của ông lão trong thư viện.
Mà vi phạm nội quy nặng nề, có khi thứ nó kích hoạt sẽ là cái chết.
Phương Tư Văn nghĩ cũng đúng, nói chuyện với mấy thứ như vậy chỉ sợ dính xúi quẩy. Nhưng những lời Nguyên Dục Tuyết vừa nói lại trái ngược với hành động của cậu, Phương Tư Văn khoa tay: "Thế thì ban nãy cậu phải kéo tôi chạy luôn chứ."
Nguyên Dục Tuyết hơi khựng lại.
Thật ra nguyên nhân bắt nguồn từ việc chức năng rà quét của cậu bị hạn chế trong tòa nhà, mà cậu lại không thể xác nhận Hiểu Vân ban nãy có phải là con người không. Thế là sau một hồi im lặng, Nguyên Dục Tuyết vẫn nói đúng sự thật với Phương Tư Văn: "Nhưng vẫn có xác suất, cô ấy là Hiểu Vân."
Dù con số đó có thấp đến đáng sợ.
Cái này cũng là cách thức tư duy của người máy, chỉ cần có một chút xíu khả năng Hiểu Vân là con người, cậu sẽ không bỏ đi. Người máy sẽ không bao giờ cân nhắc giữa lợi và hại.
Sau khi con người chịu kích thích đột ngột, trạng thái tinh thần sẽ bị ảnh hưởng, lượng máu nhiều bất thường cũng có thể là máu của quỷ quái dính lên, mọi kết luận trước đó đều phải suy đoán lại từ đầu.
Nếu như bọn họ chọn rời khỏi đó ngay, với Hiểu Vân thật, cô ấy sẽ phải đối mặt với hiểm nguy vô vàn.
Phương Tư Văn sững sờ.
Gã ngu ngơ nói theo: "Cậu nói đúng."
Nói xong, gã lại có hơi mất tự nhiên, khẽ ho mấy tiếng: "Cậu cũng tốt bụng nhỉ..."
Tiếc là Nguyên Dục Tuyết hoàn toàn không get được chút khen ngợi ngượng ngùng và lấy lòng muốn kéo gần quan hệ trong giọng đối phương, hết sức nghiêm túc uốn nắn gã: "Tôi không tốt. Đây là trách nhiệm của t..."
Nguyên Dục Tuyết còn chưa nói hết, cả hai đã nghe được tiếng bước chân nghiêng ngả không ngừng ngoài hành lang. Còn cách rất xa, nghe không rõ lắm, nhưng thính giác của Nguyên Dục Tuyết siêu nhạy, khả năng nghe của Phương Tư Văn cũng tốt, có thể loáng thoáng nghe được là tiếng bước chân sau đó.
Một giọng nam trẻ tuổi hỏi thăm: "Hiểu Vân? Xảy ra chuyện gì vậy, sao chỉ có một mình cậu?"
Thật ra giọng này không mấy quen thuộc, nhưng họ vẫn lờ mờ nhận ra được là giọng của nam sinh tên Hứa Bằng bị phạt quét dọn, mà Ninh Hồng cùng tổ với cậu ta cũng đang hỏi thăm tình trạng của Hiểu Vân.
Sau đó là tiếng nói căng thẳng của Hiểu Vân: "Tôi một mình trốn ra, mấy cậu mà gặp Đặng Xu Xu thì đừng tới gần cô ta! Cô ta chết rồi, đã biến thành quỷ!"
Nguyên Dục Tuyết: "..."
Phương Tư Văn: "..."
Phương Tư Văn không khỏi phàn nàn: "Sao con quỷ này cứ thích nhằm vào Hiểu Vân và Đặng Xu Xu vậy, có mấy phút mà Đặng Xu Xu trong miệng nó đã biến thành quỷ hai lần rồi..."
Nhưng Nguyên Dục Tuyết nghe vậy lại như nhận ra gì đó, nhìn ra từ cửa phòng học, quan sát mấy người Hiểu Vân.
Khác với trạng thái hỗn độn, máu me khắp người, bị thương nặng ban nãy, Hiểu Vân trước mắt mặc dù bề ngoài có phần chật vật, nhưng không có vết thương nào. Khuôn mặt tái nhợt nghiêm nghị, vẻ mặt cũng coi như là bình tĩnh. Nguyên Dục Tuyết quan sát một hồi, khẽ nói: "Người này là thật."
Phương Tư Văn thò đầu ra, vẫn không tin cho lắm, thế là không sợ xúi quẩy kêu: "Này, Hiểu Vân!"
Hiểu Vân ngạc nhiên quay đầu lại, còn chưa hiểu lắm tình hình: "Phương Tư Văn? Cậu cũng ở..."
"Cô là giáo viên à?"
Hiểu Vân: "??"
Phương Tư Văn quay sang, điềm tĩnh nói: "Nó không dám trả lời, sợ rồi."
Nguyên Dục Tuyết: "..."
Nói thì nói vậy, nhưng Phương Tư Văn cũng là một người lanh lợi, thấy Hiểu Vân mặt mày ngơ ngác, cũng hiểu cô không phù hợp với điều kiện trong quy tắc. Hai người ra khỏi phòng, trước hết Phương Tư Văn giải thích chuyện bọn họ vừa gặp phải, lí do họ hỏi câu hỏi kì quái như vậy.
Hứa Bằng và Ninh Hồng nghe xong sắc mặt hơi khó coi, hai người cũng coi như có đề phòng, sẽ không bị dính bẫy nữa.
"Đóng giả làm tôi?" Hiểu Văn nhíu mày, vẻ mặt lạnh lẽo, hiển nhiên có chút phẫn nộ: "Còn tiết lộ chuyện Đặng Xu Xu là quỷ, có phải là để không ai tin lời tôi nói nữa không?"
Những người khác nhắc nhở: "Cũng không thể nói là vậy. Sao cậu lại nói Đặng Xu Xu là quỷ, lỡ cô ấy cũng giống cậu, bị quỷ hãm hại thì sao?"
"Tôi dám chắc, tôi còn chụp lại chứng cứ đây." Hiểu Vân không hề hoảng loạn, lấy điện thoại ra, ngón tay cô trắng bệch, nhưng vẫn bình tĩnh mở khóa điện thoại.
Buổi tối ở tòa Phong Đô mặc dù không có sóng, nhưng vẫn có thể sử dụng chức năng chụp ảnh cơ bản.
"Bọn tôi dọn sắp xong rồi, sau đó đi sang góc trong cùng tầng ba, thấy một phòng làm việc bị khóa kín. Trông nó có vẻ giống phòng tài liệu nên tôi muốn vào tìm manh mối ---"
"Khoan." Ninh Hồng rất thành khẩn đặt câu hỏi: "Cậu muốn tìm manh mối gì? Đêm hôm như vậy nguy hiểm chết đi được, bọn mình quét dọn nhanh rồi về sớm không tốt hơn à?"
Hiểu Vân: "..."
Phương Tư Văn: "..."
Nguyên Dục Tuyết: "..."
Đây chính là sự khác biệt giữa người chơi và NPC, NPC không thuộc cốt truyện sẽ không bao giờ hiểu được tại sao người chơi lại thích tìm đường chết như vậy. Hiểu Vân im lặng vài giây lại như không có việc gì giải thích: "Bởi vì tôi gia nhập câu lạc bộ trinh thám, bọn tôi thích tìm hiểu những điều kì lạ trong trường, đêm khuya ra ngoài mạo hiểm... Tóm lại cái đó không quan trọng, quan trọng là sau khi tôi cạy mở khóa, Đặng Xu Xu lại không chịu vào trong quét dọn, còn cố khuyên can tôi, để tôi đừng gây phiền phức."
"Chuyện này cũng bình thường, vì giờ vào trong đó chưa chắc sẽ không gặp nguy hiểm, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Thế nên tôi đề nghị vào trong quét dọn một mình, nhưng Đặng Xu Xu nghe thế lại chịu vào trong cùng tôi ---"
Hiểu Vân hít sâu một hơi, cô vẫn nhớ cảm giác lạnh người sợ hãi khi tìm được tập tài liệu kia, dùng điện thoại chiếu sáng nội dung bên trên.
Lần này Hiểu Vân miêu tả rất ngắn gọn, nhưng mọi người vẫn có thể cảm nhận được sự kinh khủng dị dạng khi ấy từ những lời trần thuật bình thường: "Trong đó có rất nhiều tư liệu, nhưng không có thông tin nào quan trọng, toàn là mấy cuốn sổ báo cáo phiên trực. Bọn tôi đã định ra ngoài rồi, tôi lại để ý thấy Đặng Xu Xu giấu đi một tệp tài liệu. Lúc ấy tôi chỉ nghĩ là cô ta không muốn chia sẻ thông tin quan trọng với tôi, thế nên lén lấy đống tài liệu đó ra ngoài."
Hiểu Vân bỗng nuốt một cái: "Đó, đúng thật là thông tin rất quan trọng."
"Đó là hồ sơ và tư liệu về một học sinh thuộc khóa 11, nhập học 10 năm trước, cũng là ngành quản lý thư viện như chúng ta. Trên tư liệu có ghi học sinh này đã nghỉ học, lí do cũng rất chi tiết."
"Cô ta chết rồi." Hiểu Vân nói: "Còn là gặp tai nạn mất mạng ở trong tòa Phong Đô này."
________________________________
Edit câu cuối cái tự dưng rùng mình =)))))))))))))))) Nhưng như đã nói thì bộ này, ngoài cái phó bản 5 nó siêu siêu siêu ám ảnh ra thì hầu hết các phó bản còn lại mức kinh dị (với tui) chỉ ở bình thường thui vì tác giả có giọng văn nhẹ nhàng - tuy là cái cốt nghĩ sâu nó dảk vl...